Phiên ngoại 4

Khi Lam Hi Thần đi vào câu linh trận tất nhiên là bước vào một căn phòng [trống], chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt dựa vào cạnh giường, giống như ngủ say, nhưng kêu thế nào cũng không trả lời, cảm thấy hiểu rõ. Sau gần một canh giờ, người giấy Tiện rốt cuộc mới chậm rì rì bay vào trúc xá, tất nhiên chú ý đến Lam Hi Thần ngồi đối diện với nguyên thân đang ngủ say của hắn, đối phương nhẹ nhàng lịch sự đưa mắt nhìn sang, hơi gật đầu, cho nên Nguỵ Vô Tiện dùng hình nhân giấy thi lễ với y, rồi sau đó mới phản hồn nhập thể.

Toàn thân lập tức nặng nề trở lại, giống như hết thảy những gì phân tán đi tứ tung đều đã tập hợp vào một chỗ điểm đến. Đồng thời trong đầu truyền đến một cơn đau sắc bén xé toạc, giống như sự khó chịu khi đoạn cuối của linh hồn chưa vào được và bị cố nhét vào trong thân thể, chắc là vô ý bị lư hương làm cho bị cháy xém. Tuy rằng không nghiêm trọng, dưỡng một hai ngày là ổn, nhưng không thể tránh khỏi hơi sốt một chút, Nguỵ Vô Tiện không ngăn được cảm giác hơi hối hận vì không thể giữ nguyên vẹn người giấy.

Lam Hi Thần thấy Nguỵ Vô Tiện vừa tỉnh lại đã rên một tiếng, hai ngón tay xoa xoa ấn ấn chỗ mi tâm đang nhíu chặt, ân cần hỏi: "Nguỵ công tử không khoẻ chỗ nào?"

Nguỵ Vô Tiện đầu váng mắt hoa một hồi mới ổn định lại, lắc đầu tỏ ý không cần lo lắng, dù sao những vết thương mới do giới tiên gây ra ở trên lưng mới là khó chịu đựng nhất. Lam Hi Thần cũng không hỏi tiếp, nói: "Xem ra Nguỵ Vô Tiện biết Vong Cơ có bệnh nhẹ?"

Nguỵ Vô Tiện hơi gật đầu, sau đó khoát khoát tay, Lam Hi Thần hiểu ra, có chút kinh ngạc nói: "Vong Cơ không sao rồi, đúng không?" Trầm ngâm một chút, đại khái có thể hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cười nói: "Đa tạ Nguỵ công tử. Ta vốn là muốn cho ngươi biết, Vong Cơ có lẽ sẽ không đến câu linh trận trong mấy ngày tới, nhưng nếu đã không sao, chắc là y sẽ nhanh chóng tới đây thôi. Ngoài ra, Vong Cơ có nói với ta, Nguỵ công tử đã chịu đủ giới tiên, mặc dù chưa hết hạn 15 năm giam giữ, nhưng cũng không còn bao lâu nữa, có thể châm chước cho Nguỵ công tử ra khỏi câu linh trận. Ngoài ra, vì đây là ngoại lệ, ta cũng không thể để cho Nguỵ Vô Tiện tự do đi lại trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn phải có sự giám sát của Lam Vong Cơ. Nguỵ công tử cảm thấy, sắp xếp như vậy có ổn không?"

Nguỵ Vô Tiện nghe xong trợn mắt há mồm, thế này có gì mà không ổn? Cực kỳ ổn ấy chứ! Đây rõ ràng là có ý để cho hắn có thể ra khỏi câu linh trận, chiếm cứ Tĩnh Thất của Lam Vong Cơ để sau này làm chốn dung thân êm đềm chứ còn gì nữa! Hắn cầu còn không được, ước gì lập tức xuốg núi tìm Lam Vong Cơ. Lam Hi Thần nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của hắn, cười nói: "Nguỵ công tử không cần sốt ruột, nếu Vong Cơ quả thật đã tỉnh, chắc là y sẽ nhanh chóng tới đây mang ngươi ra ngoài".

Lam Hi Thần không hổ là người hiểu đệ đệ nhà mình nhất, thời gian chưa tới một nén hương, Lam Vong Cơ đã đi vào trận, cùng Lam Hi Thần chào hỏi, sau khi Lam Hi Thần rời đi, liền ngồi xuống thuần thục thay thuốc ở sau lưng Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện sờ soạng hai cánh tay của y, chỉ thấy cổ tay và cánh tay của Lam Vong Cơ cũng đều đang quấn băng vải, nghĩ chắc là đã xử lý rồi, lúc này mới nhoài tới trước sờ lên vành tai và hai má của Lam Vong Cơ, cảm thấy vẫn còn hơi nóng như trước. Hắn ra hiệu cho Lam Vong Cơ đặt hắn nằm sấp lên người y, y nghe lời làm theo, nằm cùng với Nguỵ Vô Tiện một hồi.

Lam Vong Cơ không nói một lời nào, lấy từ trong tay áo ra một hình nhân giấy đã dùng qua, chỗ tay áo rộng bị cháy xém, đúng là người giấy mà Nguỵ Vô Tiện mới vừa nhập hồn hồi nãy.

Nguỵ Vô Tiện: "...."

Từ nhỏ đến lớn hắn đều bị Lam Vong Cơ bắt phạt vì làm chuyện xấu, hơn mười năm nay nhất cử nhất động càng không thể trốn thoát, dường như bị bắt riết thành quen, hiện giờ nhìn thấy "chứng cứ" cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại đã trở nên chuyên nghiệp trong việc ứng phó với Lam Vong Cơ. Nguỵ Vô Tiện mang vẻ mặt đau khổ nói: "Hèn chi đầu ta đau như vậy, hoá ra là bất cẩn bị đốt cháy, đau quá à Lam Trạm ... Tại sao ngươi lại hư như vậy, đem lư hương giấu trong ngăn kéo tủ cũng không nói cho ta biết, hại ta lúc chui vào để trốn ca ca của ngươi, hai mắt đen thui, suýt chút nữa bị cháy rụi rồi."

Lam Vong Cơ nhíu mày lại, trầm giọng nổi giận quát: "Hồ nháo!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi hồ nháo trước nên ta mới hồ nháo. Ngươi không đến thăm ta nhiều ngày như vậy, ta lo lắng nên cứ thế bay xuống núi. Trở về rất là khó chịu, ngươi còn chưa dỗ dành ta, lại hung dữ như vậy".

Lam Vong Cơ bị hắn trách móc một trận, nghệt mặt ra, cuối cùng bị đánh bại, nói: "..... Bị thương?"

Nguỵ Vô Tiện đáng thương rên rỉ nói một cách khoa trương lên: "Bị đốt cháy một nửa thế này đương nhiên là bị thương, ngươi cũng không thấy ta thê thảm như thế, vẫn còn muốn làm ta, ta kiệt sức rồi, còn đau nữa, đau đến chết đi được á".

Vành tai Lam Vong Cơ hơi ửng đỏ lên, lại chăm chú kiểm tra toàn thân hắn, nói: "Đau thế nào?"

Bị giới tiên quất một trận đương nhiên chỗ nào cũng đau, không thể nói rõ chỗ nào đau hơn. Nhưng Nguỵ Vô Tiện vốn không phải là có ý kêu đau, vì thế nói: "Lam Trạm, ngươi hôn ta ..."

Vuốt ve an ủi một lát, sau đó Nguỵ Vô Tiện nằm lên ngực đối phương ngủ thiếp đi. Lúc này ngủ thật sự sâu, cũng không nằm mơ nữa, mà là mơ hồ cảm thấy mình ghé vào một tấm lưng to rộng, từng bước từng bước đi vững vàng mạnh mẽ, lặng lẽ không một tiếng động đi về phía trước.

Hai người đồng loạt bắt đầu giai đoạn dưỡng thương dưỡng bệnh ở Tĩnh Thất.

Tuy nói là dưỡng, nhưng cơ thể của hai người đều hơi yếu, khí lực hơi kém, nhưng có thể quang minh chính đại ở cùng Lam Vong Cơ gắn bó keo sơn suốt 12 canh giờ, Nguỵ Vô Tiện mỗi ngày đều cảm thấy rất là hăng hái, ngoại trừ bề ngoài hành động bất tiện, thì tinh thần có thể nói là sung sức. Khi hơi khoẻ lại là lục tung cả Tĩnh Thất, lấy mấy quyền sách Lam Vong Cơ đã đọc trước đây, những bút ký và bài viết Lam Vong Cơ từng viết, đem ra hết rồi chạm vào, rồi ngắm nghía, tấm tắc khen ngợi và ngưỡng mộ không thôi. Tuy rằng không có hầm bí mật giấu rượu ở bên cạnh bàn để đàn, khiến cho hắn có chút thèm thuồng, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn thấy là may mắn, ít nhất Lam Vong Cơ không phải dùng từng vò từng vò Thiên Tử Tiếu để đếm mỗi ngày trôi qua. Hơn nữa hắn dám chắc là, cho dù hôm nay hắn trực tiếp đào một hầm rượu nhỏ mới ngay tại sàn nhà Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ tuyệt đối cũng sẽ không nói lời nào.

Nghĩ nghĩ, Nguỵ Vô Tiện rất muốn vén tay áo ra tay đào, dù sao đào xong rồi, sau này còn có lý do để Lam Vong Cơ mua Thiên Tử Tiếu mang về cho hắn mỗi khi xuống núi săn đêm. Có rượu đi kèm, thì các món ăn chay canh suông quả thuỷ kia của Lam gia, hắn cũng sẵn lòng bịt mũi nuốt xuống hơn. Vì thế Nguỵ Vô Tiện nhấc một mảnh sàn nhà lên, cầm Tị Trần để trên bàn, chuẩn bị đào xuống.

Một tiếng động nhẹ nhàng vang lên, cửa mở ra, Lam Vong Cơ mang theo hộp thức ăn đứng trên hành lang dài, bình tĩnh nhìn Nguỵ Vô Tiện, vài giây, rồi nhìn sang Tị Trần trong tay hắn.

Nguỵ Vô Tiện: "....."

Trở về thật đúng lúc ghê!

Kế hoạch bị bỏ dở, Nguỵ Vô Tiện chán nản ngồi trước bàn để đàn, chờ Lam Vong Cơ đặt hộp thức ăn xuống, rồi dọn chén đũa, trong lòng cực kỳ nhớ đến khả năng đào hầm của Ôn Ninh, âm thầm dự định hôm nào đó sẽ đi Loạn Tán Cương. Nắp hộp mở ra, hơi nóng của mấy món ăn chay xộc lên, mùi thuốc cùng với mùi đồ ăn phà vào mặt Nguỵ Vô Tiện, lập tức sắc mặt ủ rũ, không còn tâm trạng ăn uống. Lam Vong Cơ biết hắn vẫn luôn như thế, cũng không trách móc, nhưng không nhân nhượng nói: "Uống hết thuốc trước, rồi ăn cơm"

Nguỵ Vô Tiện nhân sinh không còn gì luyến tiếc ôm lấy Tị Trần, bàn tay xấu xa mân mê từ kiếm tuệ đến chuôi kiếm, ngón tay miết trên những hoa văn cổ xưa, lại tiếp tục xuống tới vỏ kiếm, như thể thanh kiếm đó là gương mặt lúc già của hắn, cứ thế ôm ấp của nửa ngày, Lam Vong Cơ rốt cuộc nói: ".... Bỏ kiếm xuống"

Nguỵ Vô Tiện buông Tị Trần ra, tỏ vẻ rầu rĩ bực bội lấy chén thuốc trong hộp thức ăn ra, mở nắp dùng muỗng khuấy, bịt mũi lại uống một ngụm rồi bỏ xuống, vẻ mặt cầu xin nói: "Hàm Quang Quân, ngươi có hoa hồi hay hoa tiêu (hai loại gia vị cay) không?"

Lam Vong Cơ rũ mắt suy nghĩ, nói: "Không có". Rồi cũng bưng chén thuốc của chính mình lên.

Nguỵ Vô Tiện thấy y phớt lờ ý kiến của mình, cứ thế ăn canh, hắn đành phải dồn khí xuống đan điền, nín thở, uống một hơi hơn nửa chén thuốc. Vị chua đắng tấn công vị giác càn quét khắp khoang miệng, Nguỵ Vô Tiện lại buông chén thuốc xuống, lấy tay chống lên bàn đỡ trán, thở dài một hơi – tuy nói là hắn sớm đã quen với chén thuốc trị vết thương trên lưng, nhưng lần này hắn hơi bị sốt, nên Lam Vong Cơ kêu môn sinh phụ trách nấu thuốc thêm vào vài vị thuốc khác, cũng có vài vị thuốc cùng loại trong chén thuốc Lam Vong Cơ đang cầm trên tay kia, nhưng Lam Vong Cơ có khả năng chịu được cay đắng, còn đối với Nguỵ Vô Tiện mà nói, thì không khác gì một cú đả kích phá huỷ niềm vui trần thế, bởi vậy hắn có thể dùng bất kỳ thủ đoạn xấu xa nào để chống lại.

Trên bàn vang lên một tiếng động nhỏ, tiếp theo là tiếng bước chân đi lại, Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh án thư, nhấc lên một mảnh sàn nhà.

Nguỵ Vô Tiện: "?"

Lam Vong Cơ lấy từ bên dưới sàn nhà ra hai cái bình, rồi quay trở lại ngồi xuống, mở một trong hai cái bình ra, dùng đũa gắp mấy miếng mứt hoa quả đưa cho Nguỵ Vô Tiện, tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra. Nguỵ Vô Tiện lúc này mới hoàn hồn, thầm nghĩ: "Cái bình ở bên cạnh kia không phải là Thiên Tử Tiếu hay sao? Ta nhận ra rồi! Hoá ra Lam Trạm từ lâu đã tự mình đào một cái hầm để giấu rượu, nhưng chỗ giấu khác với trước kia, đây là cố ý để cho ta tìm không ra có phải không? Lẽ nào lại thế!". Hắn chăm chỉ ăn hết một miếng mứt hoa quả, thật ra hắn cũng không thích vị ngọt lắm nên cầm chén thuốc từ từ uống hết, nói: "Hàm Quang Quân, ngươi hay ghê ha?"

Lam Vong Cơ sắp ăn xong phần cháo trắng của mình, giương mắt nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện. Nguỵ Vô Tiện nói: "Còn giấu đồ này nọ nữa chứ".

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nói: "Ăn không nói"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Rất đắng, ăn không vô".

Lam Vong Cơ không đồng ý nói: "Không nên ăn ngọt nhiều quá"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta lại không thích ăn thứ đồ ngọt này, không kèm mứt hoa quả cũng không sao".

Lam Vong Cơ nói: "Vậy thì cần phải ăn no"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi đút ta ăn no nha, ta cảm thấy ngươi rất là ngọt".

Lam Vong Cơ: "....."

Nguỵ Vô Tiện xúi giục nói: "Đến đây, ngươi biết đút như thế nào mà ha, đút xong chúng ta hãy làm chuyện khác".

Lam Vong Cơ trầm mặc một lát, ngón tay đặt trên đầu gối co lại, sau một lúc lâu bắt đắc dĩ nói: ".... Đừng nháo"

Nguỵ Vô Tiện biết đây là đạo lữ nhà mình đang lo ngại cho cái lưng của hắn, liền xuôi theo nói: "Được rồi, vậy thì không đút. Nhưng mà Hàm Quang Quân, đồ ăn nhà các ngươi thực sự rất đắng, đồ ăn của ta lại còn đắng hơn, cho nên ta mới ăn không nổi, này không trách ta được. Không tin à? Vậy ngươi nếm thử đi, mới biết đồ ăn trong chén ta có phải đắng hơn đồ ăn ngươi mới ăn không". Nói xong, Nguỵ Vô Tiện múc một muỗng cháo trắng trong chén, thổi thổi, rồi đưa tới bên miệng Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ im lặng trước vẻ mặt hồ nháo của hắn, đưa tay cầm lấy muỗng cháo, Nguỵ Vô Tiện lại không chịu: "Cứ để thế này nếm, ở trong tay ta mới đặc biệt đắng. Thật đó, ngươi thử xem".

Trước những lời nói nhăng cuội này, Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu, làm như muốn tìm ra manh mối trên mặt hắn, muốn xem trong hồ lô hắn chứa cái gì. Nhưng mà chiếc muỗng trong tay Nguỵ Vô Tiện đã đưa đến miệng y, nửa thân hình hắn nghiêng qua bàn, nếu không ăn thì cái muỗng sẽ ụp lên mặt y, cuối cùng bất lực lắc đầu, mở miệng ăn miếng cháo kia, bất động thanh sắc đối với ánh mắt đầy hứng thú của Nguỵ Vô Tiện đang ngóng qua. Đôi môi mềm mại vừa chạm vào những hạt gạo dẻo mềm trong nước cháo sền sệt, đầu lưỡi cũng đã nếm được vị đắng nhàn nhạt vẫn luôn có trong các món chay trong tộc vẫn thường ăn, thế rồi đột nhiên trong miệng chẳng còn thứ gì, chỉ thấy Nguỵ Vô Tiện nhanh như chớp rút muỗng về, đút vào miệng mình miếng cháo mà Lam Vong Cơ vừa mới chạm qua đó, một ngụm nuốt xuống.

Lam Vong Cơ: "......"

Nguỵ Vô Tiện ra vẻ rất ngon lành liếm nước cháo còn dính mép, nói: "Hàm Quang Quân, có đắng không?"

Lam Vong Cơ chưa ăn được miếng nào, nói: "Cũng không"

Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Đúng ra là, đến miệng người thì mới ngọt". Sau đó múc một muỗng nữa, nói: "Ta biết mà".

Lam Vong Cơ quên mất biểu cảm của mình, giống như chuẩn bị nổi lên một bão sóng to gió lớn, có thể mất kiểm soát bất cứ lúc nào.

Nguỵ Vô Tiện giở lại trò cũ, lại múc một muỗng cháo giơ lên trước mặt y, chiếc muỗng sứ trắng hình bầu dục chạm nhẹ vào đôi môi mỏng màu hồng nhạt, đẹp và ngon. Nguỵ Vô Tiện nhìn không rời mắt, nói: "Lại nữa nè, Hàm Quang Quân".

Một bữa cơm trôi qua, Nguỵ Vô Tiện vẫn làm không biết chán mấy trò quỷ gà bay chó sủa như trước, bởi vì cả hai đều đang hơi sốt, cho nên mấy trò quỷ cũng bị giới hạn khi Lam Vong Cơ dựa vào thành giường đọc sách, Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ thỉnh thoảng lại bóp đùi y vài cái, sau đó xoa xoa lên cơ bụng săn chắc hoàn mỹ. Dù sao sau khi làm cho quần áo Lam Vong Cơ xộc xệch thì y cũng không có cách nào đọc sách yên ổn được nữa, kiểu gì cũng phải tự chỉnh đốn lại mình rồi sau đó mới đọc tiếp. Nhưng nếu Nguỵ Vô Tiện vẫn tiếp tục quấy rầy y, thì cuối cùng hai người cũng chỉ còn cách lên giường ngủ một giấc đến sáng.

Có lẽ do ngủ nhiều, nên hôm sau hai người đều cảm thấy tinh thần hăng hái, không sốt nữa.

Lúc này Lam Vong Cơ đã nhận lại những công việc phụ hàng ngày trong tộc. Đã nhiều ngày y không cần xuống núi săn đêm, đúng lúc Lam Khải Nhân không có ở đây, liền tiếp nhận việc xem xét bài tập và bút ký săn đêm của các đệ tử thiếu niên trong tộc, người đến đưa sách là một thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, Nguỵ Vô Tiện vừa gặp là quên hết trời đất, rất là có cảm tình, quay đầu liền hỏi Lam Vong Cơ: "Người vừa tới kia, là Tư Truy hả?"

Lam Vong Cơ "Ừm" một tiếng, ngồi trước bàn lật xem bút ký săn đêm của bọn họ, thỉnh thoảng dùng mực đỏ khoanh tròn mấy chữ sai, những người viết không tốt sẽ phê vào và bắt viết lại, mà lời bình ngắn gọn rõ ràng, từng chữ quý như ngọc. Sau đó Nguỵ Vô Tiện cầm bút ký của Lam Tư Truy lên xem, nói: "Không tệ, tác phong can đảm cẩn trọng, nhưng lại thực sự có lòng học hỏi, những gì nhìn thấy và nghe thấy đều ghi lại tường tận và sống động. Hàm Quang Quân, thật không hổ là đứa nhỏ do ngươi dạy dỗ".

Lam Vong Cơ nhìn không chớp mắt, sửa lại cho đúng: "Cũng là do ngươi dạy nữa".

Nguỵ Vô Tiện gật đầu: "Không sai, sau khi được ta dạy không mệt mỏi, thì dạy ra được một bắp cải trắng giòn ngon mọng nước giống như ngươi".

Lam Vong Cơ: "...."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Nói mới nhớ, tại sao ngươi gọi hắn là Tư Truy vậy"

Lam Vong Cơ nói: "Tư quân đương truy (đuổi theo người mình thương nhớ), không tốt sao".

Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, vỗ tay cười to: "Tốt! Rất tốt, Lam Trạm, tên tiểu cũ kỷ này cuối cùng đã thông suốt, trước kia thích ta muốn chết mà một câu cũng không nói, toàn bộ nghẹn trong lòng, không nói làm sao ta biết chứ? Hiện giờ cuối cùng ngươi cũng biết được thích một người thì nên làm gì rồi ha, thì ra là vậy. Ta nói ngươi làm thế nào mà càng lúc càng không kiêng dè, làm cho ta cứ luôn trong trạng thái lửng lơ, là bởi vì làm thành cái dạng này ..."

Lam Vong Cơ không nói một lời, bình tĩnh sửa bút ký săn đêm.

Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh ngồi xem, thỉnh thoảng cũng đưa ý kiến, sau một lúc lâu lại thở dài: "Ngươi nói xem Tư Truy là do ta dạy dỗ, đứa nhỏ Kim Lăng kia cũng do ta dạy như thế, vậy mà tại sao lại ra hai kiểu hoàn toàn khác nhau."

Lam Vong Cơ buông bút, im lặng nhìn hắn. Hồi lâu mới nói: "Kim Lân Đài, rồng rắn sống hỗn tạp".

Sau khi Kim Quang Dao được bỏ lệnh quản thúc cách đây bốn năm, liền đem Kim Lăng từ Vân Mộng Liên Hoa Ổ trở về ở tại Kim Lân Đài. Vào lúc đó Giang Trừng không thể nói gì được, Kim Lăng là trưởng tôn của Kim thị, vốn nên tiếp xúc nhiều với những sự vụ trong tộc Lan Lăng, hết năm này tháng nọ cứ ở tại Liên Hoa Ổ thì trái lại rất khó xử, cũng sẽ bị người ta bàn tán, nên để cho Kim Lăng mang theo mấy gia phó tâm phúc rời khỏi Vân Mộng tới Kim Lân Đài. Cũng chính là từ sau đó, Kim Lăng không còn thư từ qua lại với Nguỵ Vô Tiện nữa, cũng vào đêm trước sinh nhật 16 tuổi của nó, truyền ra tin tức muốn Nguỵ Vô Tiện sau khi hết hạn tù, phải tự lên Kim Lân Đài để tạ tội.

Nguỵ Vô Tiện thở dài lần này không phải là vì thái độ của Kim Lăng, mà là lo lắng lòng hận thù của nó sâu nặng như vậy, khi trưởng thành nhất định sẽ phải chịu khổ, nếu như sơ ý bị người có tâm cơ hãm hại, thiếu tay cắt chân gì đó, hắn và Giang Trừng sẽ chết mất thôi.

Lam Vong Cơ nói rất đúng, người trên Kim Lân Đài quá hỗn tạp, còn có vô số ánh mắt nhìn vào nhất cử nhất động của Kim Lăng, sợ nếu như nó giành được quyền lực ở Kim Lân Đài, thì sẽ khiến Kim gia dành cho Di Lăng Lão Tổ hào quang chói sáng một cái nhìn tốt đẹp, vậy thì thật không còn gì để nói. Hơn nữa từ nhỏ nó và Nguỵ Vô Tiện có thể nói là thân thiết, tuy biết rằng cái chết của cha mẹ là vì vô tình liên quan đến Nguỵ Vô Tiện, nên cũng không thực sự ghi hận. Nhưng một khi trở về Kim Lân Đài, mới biết được trong Tu Chân giới căn bản không lan truyền như vậy – Nguỵ Vô Tiện thao túng hung thi Quỷ tướng quân giết Kim Tử Hiên và mười tên đệ tử Kim thị, sau đó ở Bất Dạ Thiên đại sát ba ngàn tu sĩ chính đạo, hơn thế nữa còn để cho hung thi gây trọng thương cho Giang Yếm Ly, loại thù hận này, hiển nhiên không thể dùng sự quan tâm yêu thương và dạy dỗ của Nguỵ Vô Tiện đối với nó là có thể bù đắp lại được. Bởi vậy trong lúc tất cả mọi người đang nín thở ngưng thần xem Kim Lăng sẽ "xử trí" "hung thi" Nguỵ Vô Tiện sắp được thả ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ như thế nào, có thể hiểu được trong lòng Kim Lăng hiện giờ có đủ loại mâu thuẫn và oán hận.

Trên mặt Nguỵ Vô Tiện vẫn lộ vẻ tươi cười, nhưng nhìn thấy rất nhạt nhoà, Lam Vong Cơ định nắm tay hắn, Nguỵ Vô Tiện lại đứng lên đi vòng qua án thư, đi đến chỗ Lam Vong Cơ nằm sấp xuống, vòng tay ôm lấy thắt lưng y, mặt chôn ngay chỗ bụng y, giọng nói rầu rĩ truyền từ dưới lên: "Lam nhị ca ca, cho mượn cái chân của người để làm gối nha".

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc trên trán hắn, đầu ngón tay đi đến sau gáy, vào trong cổ áo, luồn vào sợi mạt ngạch đang cột ở cổ Nguỵ Vô Tiện rồi xoa xoa, bình tĩnh nói: "Ngươi đang phiền muộn".

Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, nói: "Cũng không nghiêm trọng như vậy, ta chỉ là nghĩ không ra Kim Lăng sẽ làm gì. Ta không có khả năng khoanh tay chịu trói, ngồi chờ chết, Giang Trừng cũng sẽ không để cho ai giết ta, bởi vì nếu ta thật sự chết đi ... thì ác chú trên bụng ta sẽ thành hiện thực. Huống chi, ta không phải là hung thi thật, chỉ là Tu Chân giới đều cho rằng ta là hung thi. Nếu ta có thể bị giết chết, thì chứng tỏ là Giang Trừng và Cô Tô Lam thị các ngươi lừa gạt cả Tu Chân giới; như vậy thằng bé nhất định phải [tiêu diệt] ta, để chứng minh ta thực sự là hung thi, nhưng phương pháp tiêu diệt hung thi ... ngay cả ta cũng chưa thử qua thì nó làm sao biết được?". Dừng một chút, nói tiếp: "Ngày mai ta truyền lệnh cho Ôn Ninh, kêu hắn hỏi thay ta, bằng không ta vào Cấm thất của nhà các ngươi để nghiên cứu cách đối phó cũng được".

Lam Vong Cơ gật đầu, dịu dàng nói: "Ừm, ngày mai lại đi". Nói xong, tiếp tục sửa bài tập của các đệ tử, một tay vẫn luôn để ở sau gáy Nguỵ Vô Tiện, đề phòng hắn ngủ say lăn xuống.

Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt dưỡng thần, thật ra vẫn chú ý động tĩnh của Lam Vong Cơ, đến khi y sửa xong bài tập, dọn dẹp án thư, rồi làm như không muốn quấy rầy Nguỵ Vô Tiện, nên vẫn giữ nguyên tư thế không nhúc nhích, ở trên bàn mở sách ra đọc.

Vết thương trên lưng Nguỵ Vô Tiện hơn nửa tháng nay đã sắp lành, hoàn toàn có thể cử động tự nhiên, cho nên tư thế ngủ cũng càng lúc càng không thành thật. Khi ôm eo Lam Vong Cơ ngủ thiếp đi, vốn là gối đầu lên chân đối phương, lúc này nguyên khuôn mặt lại vùi vào ngay bụng Lam Vong Cơ, cách tầng tầng lớp lớp giáo phục, dùng chóp mũi cọ tới cọ lui chỗ có nhiệt độ hơi nóng kia. Hắn rõ ràng cảm thấy Lam Vong Cơ cứng người lại một chút, mà biết Nguỵ Vô Tiện chắc chắn chưa ngủ, y nói: ".... Nguỵ Anh, nằm yên".

Nguỵ Vô Tiện trực tiếp nói với cái bụng của y: "Ta thế nào mà không nằm yên, ta không tin có ai có thể nằm ở đây ngoan hơn ta"

Lam Vong Cơ: "... Ngươi như vậy ta không thể đọc sách"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Sách của ngươi cầm ngược rồi".

Lúc Lam Vong Cơ chuyển sách lại cho đúng, Nguỵ Vô Tiện đẩy cái bàn lùi ra xa một chút, cả người đều quấn lấy Lam Vong Cơ, nói: "Nhị ca ca, nãy có nói rồi, uống thuốc ăn cơm xong còn phải làm chuyện khác mà ... không nhớ ư?"

Có thể cảm giác được đầu ngón tay của Lam Vong Cơ nóng lên với tốc độ nhanh chóng, nhiệt độ ngón tay sờ vào sau gáy Nguỵ Vô Tiện nóng đến mức doạ người, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi phải tiếp tục đọc sách, cũng được. Nhưng ta đã uống cháo nhà các ngươi, rất ngọt, rất thích, lại muốn có chút vị ngọt. Lam nhị ca ca, thưởng khuôn mặt của ngươi cho ta, để ta nếm một chút được không?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn, trong lòng cũng không biết có phải giận chuyện Nguỵ Vô Tiện dùng muỗng trêu cợt y hay không, mà ngón tay xoa ấn sau gáy hắn dùng lực rất mạnh, như là muốn

nhéo hắn ra nước vậy. Nguỵ Vô Tiện cười hì hì cởi thắt lưng và tiết khố của y, bàn tay rất khéo léo nhéo mấy cái, vừa véo vừa xoa, vừa đùa nghịch với vật đó vừa nỉ non: "Ta cứ nếm vị ngọt của ta, còn Lam nhị ca ca cứ tiếp tục đọc sách, thế nào?"

Lam Vong Cơ đột nhiên nhổm lên ôm ngang người hắn, Nguỵ Vô Tiện bị lật úp lại thành tư thế quỳ sấp đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, sau lưng chợt lạnh, hoá ra quần đã bị lột xuống, hai bờ mông non mềm trắng trẻo nảy ra một cách mừng rỡ. Lam Vong Cơ từ phía sau vạch áo Nguỵ Vô Tiện ra, săn lớp áo trung y lên quá nửa lộ ra vòng eo mảnh mai và mềm dẻo. Cả người Lam Vong Cơ phủ lên người hắn, vạt áo đã mở rộng, lồng ngực nóng bỏng dán lên tấm lưng quấn đầy băng gạc của hắn, nhưng sẽ không làm trầy da y giống như lớp vải thô, hai tay mò xuống trước ngực Nguỵ Vô Tiện, kẹo lấy hai trái đỏ mọng vừa thong thả vừa thô bạo xoa nắn.

Nguỵ Vô Tiện rên lên một tiếng, cười nói: "Đừng nóng vội nha, Nhi ca ca, ta nói ta có thể tự mình đến, nếu như ngươi không có thời gian nói chuyện với ta thì có thể tự mình đọc sách ...." Nói cỏn chưa dứt lời, thì trước mắt đột nhiên tối sầm, thân thể ấm áp của Lam Vong Cơ cũng đã rời đi, chỉ còn lại đôi tay tuỳ ý bóp nặn cặp mông của hắn, cùng với cự vật ngẩng cao sắp sửa di chuyển vào giữa kẽ mông.

Nguỵ Vô Tiện lại nghe tiếng lật sách, rồi đột nhiên phát hiện ra – Lam Vong Cơ kéo hắn đến bên án thư và để hắn nằm dưới gầm bàn, còn bản thân mình thì đúng là tiếp tục lật sách xem! Nguỵ Vô Tiện phản đối nói: "Lam Trạm! Thả ta ra, người nhìn ta, đừng nhìn sách! A ....!"

Quy đầu đột nhiên thẳng tiến vào hậu huyệt, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng thả lỏng cơ thể, đã bị Lam Vong Cơ đâm mạnh một cái vào sâu bên trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro