Chương 7

Tháng Hai năm ấy trôi qua với nhịp độ vừa nhanh vừa nhẹ, kiểu thời tiết Hà Nội hơi se se, gió lùa qua từng ngõ phố nhưng lại được sưởi ấm bởi sắc hồng sắc đỏ tràn ngập mỗi góc đường. Valentine năm nay rơi đúng thứ Tư, nhưng không khí thì chẳng khác gì một ngày cuối tuần đặc biệt. Các cửa hàng hoa tấp nập hơn bình thường; những xe đẩy nhỏ trên vỉa hè chất đầy hoa hồng, baby, tulip; và người mua thì xếp thành từng nhóm, ai cũng nôn nóng chọn bó đẹp nhất cho người thương.

Cả thành phố như mang một lớp áo mới: lãng mạn hơn, rộn ràng hơn, dịu dàng hơn.

Trong văn phòng của công ty truyền thông nằm trên con đường sầm uất gần trung tâm Hà Nội, bầu không khí Valentine cũng sôi nổi chẳng kém. Đám nhân viên trẻ đã quen làm việc cùng nhau gần một năm trời thì hôm nay ai cũng vui phấn khởi. Những hộp chocolate nhỏ xinh để sẵn trên bàn từng bạn nữ. Những bông hoa hồng được buộc ribbon cẩn thận. Phía cửa ra vào còn có mấy chiếc thiệp hand-made do phòng design tự làm từ tối hôm trước — kiểu văn phòng trẻ trung, vui vẻ và đoàn kết đúng nghĩa.

Hân bước vào trước, như mọi khi, tiếng cười giòn tan của cô vang lên từ hành lang còn chưa thấy bóng người. "Ê bà ơi! Valentine vui vẻ nhaaaa!" Cô hô lớn, đưa bó hoa mini vung vẩy trên tay. Một số đồng nghiệp quay lại cười: "Mới sáng đã náo nhiệt rồi, đúng là Hân."

Ngay sau Hân là Y Lan, nhẹ nhàng, chậm rãi và hơi rụt rè mỗi khi phải đi qua một dãy bàn đông người. Dù đã làm việc với team gần một tuần, cô vẫn chưa quen hoàn toàn với nhịp làm việc văn phòng. Dù gì cô cũng là freelancer — quen với bàn làm việc nhỏ ở nhà, một ly trà nóng và chiếc laptop, chứ không phải nơi đầy tiếng gõ bàn phím, tiếng cười nói và những cuộc họp bất tận như thế này.

Nhưng công việc lần này quan trọng — một dự án poster lớn kỷ niệm 30/4 của một tổ chức chính quy. Công ty cần cô đến làm trực tiếp để trao đổi nhanh với team và leader. Và rồi... cứ thế mỗi ngày cô lại xuất hiện, tay ôm laptop, tóc buộc gọn, áo cardigan nhẹ và ánh mắt tập trung đặc trưng của một người nghiêm túc với công việc.

Vì thế, dù không phải nhân viên chính thức, Valentine năm nay cô vẫn có "phần quà".

Ngay khi bước vào, một bạn nam trong team chạy đến đưa cô một hộp chocolate nhỏ và bông hồng đơn giản. "Valentine vui vẻ nha Y Lan. Team ai cũng có phần hết á," cậu nói rồi cười xởi lởi. Y Lan hơi khựng lại, hai mắt mở to rồi cúi đầu cảm ơn bằng giọng nhỏ nhẹ đầy lịch sự.

Hân đứng cạnh nhìn cảnh đó mà chỉ biết thở dài: "Trời đất ơi, người ta tặng là có lý do đó bà ơi. Ngày gì hôm nay mà cũng không đoán ra nữa."

Nhưng điều khiến cả phòng chú ý không phải bó hoa, cũng không phải hộp chocolate. Mà là... ánh mắt của anh Minh — leader team — dừng lại trên Y Lan lâu hơn bình thường một nhịp.

Từ ngày đầu cô đến làm việc, mọi người đều thấy sự khác biệt rõ ràng trong thái độ của anh: luôn hướng dẫn cô kỹ nhất, giao task cho cô rất vừa sức rồi nâng dần, để cô không quá tải. Cũng hay vô tình đứng cạnh bàn cô hơn mức cần thiết. Và đặc biệt, mỗi lần cô phát biểu trong buổi họp, anh đều tập trung lắng nghe như thể đó là ý kiến quan trọng nhất.

Từ nghiêm túc chuyên môn, anh dần chuyển sang để ý những thứ nhỏ hơn: cách cô hay cắn nhẹ đầu bút khi suy nghĩ, cách cô vén tóc ra sau tai khi tập trung, hay cách cô luôn cẩn thận ghi chép ngay cả những điều mà mọi người bỏ qua. Tất cả những chi tiết ấy gom lại thành một sợi dây tình cảm nhẹ tênh, nhưng dai dẳng.

Dĩ nhiên, Hân — bạn thân kiêm "radar tình cảm" — nhận ra ngay. Và không chỉ Hân. Cả phòng gần như đều biết. Đôi khi họ còn trêu anh bằng ánh mắt, hoặc mỉm cười đầy ẩn ý mỗi khi Y Lan nói chuyện cùng leader.

Còn người trong cuộc? Y Lan thì hoàn toàn mơ hồ.

Hoặc mơ hồ đến mức Hân nhiều lúc chỉ muốn ôm đầu.

Sáng nay, trong lúc cả phòng mải loay hoay đặt hoa lên bàn cho đẹp mắt, Hân kéo Y Lan vào một góc. "Ê bà, thấy gì không? Bữa nay người tặng quà cho bà hơi bị nhiều nha."

"Ờ... chắc tại hôm nay valentine," Y Lan đáp, mặt tỉnh bơ như thể điều đó hoàn toàn logic.

"Trời đất... bà không thấy ánh mắt của anh Minh hả?"

"Hả? Ánh mắt gì cơ?"

"Tôi thua bà luôn."

Đúng lúc đó, anh Minh từ xa nhìn sang. Ánh mắt anh dừng lại trên Y Lan khoảng hai giây — chỉ hai giây thôi nhưng đủ khiến mấy bạn trong phòng đồng loạt huýt sáo trêu. Anh Hải giả vờ nghiêm túc: "Tập trung làm việc đi mọi người," nhưng khóe môi lại cong nhẹ.

Y Lan thì... quay lại nhìn Hân, ngơ ngác: "Ủa? Sao mọi người cười vậy?"
Hân đập trán cái "bụp". "Không được rồi. Valentine này mà bà ngây thơ kiểu này nữa chắc tôi xỉu."

Nhịp làm việc buổi sáng trôi qua trong tiếng cười nói, tiếng kéo ghế, tiếng khui chocolate và mùi hoa hồng thoang thoảng trong phòng. Ai cũng bận rộn nhưng bầu không khí lại vui lạ thường — kiểu vui khiến người ta thấy muốn ở lại văn phòng lâu hơn một chút.

Ở giữa không gian ấy, tình cảm chưa nói thành lời của anh Minh vẫn tiếp tục lớn lên, âm thầm mà rõ rệt. Còn Y Lan — cô gái nhỏ với dáng vẻ bình thản — vẫn chưa nhận ra rằng chỉ riêng sự xuất hiện của cô đã khiến người leader khó tính nhất phòng cũng phải thay đổi từng chút một.

Valentine năm đó, vì thế, trở thành một ngày rất khác.

Với mọi người — vui.
Với Hân — mệt vì bó tay với bạn mình.
Còn với anh Minh — đó là ngày anh hiểu rõ rằng mình đã thích Y Lan từ lúc nào không biết.

_____________________________________________________________

Trời đã sẫm dần một màu tím thẫm cuối đông. Ngày cuối cùng của tháng Hai trôi qua trong cái lạnh khô đặc trưng, và chỉ còn vài giờ nữa là bước sang tháng Ba – tháng mở đầu của những thay đổi mới. Trong văn phòng, không khí tan ca mang một chút nhẹ nhõm sau cả ngày dài. Tiếng ghế khua nhẹ, tiếng cười rộn ràng của vài nhóm rủ nhau đi ăn tối vang lên quen thuộc.

Hân, sau khi gửi nốt email cuối, thẳng lưng vươn vai rồi đóng sập laptop, đang hí hoáy gom đồ vào túi xách thì chợt liếc sang bàn làm việc cạnh bên. Màn hình laptop của Y Lan vẫn sáng trưng, ánh xanh nhàn nhạt phản chiếu lên gương mặt nghiêm túc của cô bạn thân.

"Lại thêm một hôm làm overtime rồi... trời ơi nhỏ này," Hân thở dài lầm bầm.

Định bước sang lôi bạn mình về thì Hân hú hồn thấy một bóng người cao lớn tiến ngang qua. Anh Minh. Vừa nhìn thấy người đồng nghiệp điềm đạm, từ tốn mà nụ cười lúc nào cũng ấm áp, Hân lập tức dựng toàn bộ radar hóng chuyện. Anh dừng lại ngay bên cạnh Y Lan, khẽ cúi xuống, nói gì đó nhỏ đến mức chỉ mình Lan nghe được. Cô gái mải sửa file nên chỉ ngước lên một chút, đôi mắt tròn mở to vì bất ngờ, rồi gật đầu nhẹ.

Tính nghịch ngợm trong Hân bùng cháy.

Cô lùi về sau vài bước, lôi điện thoại ra, căn đúng một góc từ phía sau lưng Y Lan. Chỉ với một cú bấm, bức ảnh chụp trọn cảnh Minh đứng sát bên, nụ cười mỉm rất nhẹ nhưng đủ để khiến tấm ảnh nhìn... mùi mùi một cách đáng ngờ. Gương mặt Y Lan thì không thấy rõ, chỉ là bóng lưng chăm chỉ, khiến toàn bộ sự chú ý của người xem dồn vào vẻ dịu dàng của Minh lúc nhìn cô.

"Perfect," Hân nhếch môi đầy tinh quái.

Không do dự, cô đăng ngay lên Facebook, tag toàn bộ nhóm bạn trong công ty, mấy bạn bè ngoài rồi thêm cả Minh và Y Lan. Cap thì khỏi nói — độc một câu ngắn mà đầy tính cà khịa:

"Tan ca mà vẫn có người được quan tâm đặc biệt nha."

"Đồ quỷ xứ". Hân bật cười khoái chí, nhét điện thoại vào túi rồi tung tăng đi về, để lại hai nhân vật chính vẫn còn vô tư không hay biết gì.

__________________________________________________________________

Cùng lúc đó, ở thao trường cách đó không xa, tiếng còi kết thúc buổi tập vang lên giải phóng toàn bộ chiến sĩ. Mồ hôi, bụi đất, tiếng nói chuyện ồn ào và niềm phấn khích khi được nghỉ ngơi hoà lẫn vào nhau. Các chiến sĩ trẻ nhanh chóng trở về khu nhà tập thể, vừa đi vừa đùa giỡn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro