Văn án: Mở đầu, vụ án ở đèo Hải vân

Khai bút: 28/11/2025
End: Chưa xác định.
Author: Gardenia (Vịt)
Tên: Bạn có tin vào siêu linh không?
Thể loại: Trinh thám, linh dị, đời thường.
Chỉ đăng tại Wattpad.

Bạn có tin vào siêu linh không?
Thế giới linh hồn không chỉ dành cho người chết mà còn dành cho những thực thể siêu linh. Khi một thực thể từ thế giới siêu linh đi lạc lên trần thế. Người ta gọi là hiện tượng lạc bóng. Mà trung đội ba, nơi được mệnh danh là trung đội không tồn tại phá giải. Các hiện tượng lạc bóng bao gồm linh dị và bán linh dị. Là những chuyện mà hiếm ai có thể phá giải được.

Năm 2012.

Cơn gió trên đèo Hải Vân lúc đó thốc mạnh, uốn cong những bụi cỏ lau khô bên mép vực. Trời xế chiều, mặt trời đỏ tươi hằn như vệt máu tế từ hàng ngàn sinh mạng thuở chiến tranh đổ xuống sau dãy núi, và con đường quanh co chỉ còn lại tiếng máy xe cũ kỹ đang gầm gừ leo dốc. Sương mù bao phủ khắp nơi chiếc xe rì rì lăn bánh từng chút một. Cha cô chửi thề mấy tiếng.

"Đường xá như này sao chạy được."

Dương Gia Hân khi ấy mới mười hai tuổi. Một đứa trẻ bình thường ngoại trừ việc đôi mắt nó luôn thấy những thứ người khác không thấy. Cha nó đã nhiều lần dẫn nó đi thầy pháp nhưng đều không thành công.

"Còn mày nữa ôm chặt vào. Cha chuẩn bị ôm cua đây nè!" Nó không nhớ rõ nhưng có tiếng mẹ lầm bầm chửi rủa.

"Lái xe cho đàng hoàng vào. Chết hết bây giờ." Mẹ nó nhát cấy. Mặt bà ấy nhăn lại và đôi mắt có tính linh của bà ấy trớ trêu chính điều cuối cùng nó còn nhớ về mẹ.

Nó ngồi ghế sau, ôm chặt chú gấu bông đã sờn, một con thỏ mà ba nó săn ở hội chợ vào ba năm trước khi cả nhà nó êm ấm nhất, em trai nó thì ngủ gật ở sau xe. Ba nó vẫn mỉm cười châm một điếu thuốc, mùi khói dễ chịu vờn quanh chóp mũi, một tay lái, một tay bật radio nghe bài bolero cũ.

Vùng lá me bay nhớ kỹ niệm hai chúng mình.

Vùng ... vùng .... vùng.... Radio bị rè. Từ bên trên xuất hiện một bóng hình đẫm máu cái bóng đen xì đó khiến nó giật mình quẳng con gấu bông sang một bên. Dương Gia Hân thở dốc, càng nhìn càng sợ nên nó nhắm tịt mắt lại.

"Cha ơi có cái bóng. Nó rên rỉ."

"Bóng gì cha có thấy đâu?" Cha nó tiếp tục đánh lái. Mẹ nó vì có linh cảm nên im lặng. Vì nãy giờ đúng là gia đình nó đang lạc trong sương mù. Cha nó là người duy nhất nhận ra nhưng không nói cho mẹ. Mẹ thì thầm với nó loạn hết cả lên. Nó sợ đến mức suýt tè ra quần nên bám chặt lấy em trai. Mẹ thì ôm lấy nó.

"Mày đừng nói tào lao. Có gì đâu." Lúc này sương mù chợt tan.

Không ai ngờ chuyến đi ấy sẽ trở thành vết cắt không bao giờ lành trong đời nó.

Nhưng Gia Hân biết.
Nó cảm thấy trước.

Từ lúc xe vừa chạm vào con dốc, nó đã thấy chúng những dấu bàn tay đỏ như vừa nhúng máu, từng vệt bám trên lan can, trên mặt đường, rồi... in lên chính cửa kính xe họ đi qua.

Ban đầu chỉ một dấu.
Sau đó là hai.
Rồi hàng chục. Trông đáng sợ đến rợn người khi máu chảy xuống ô kính tạo thành từng đường vạch mỏng đều như sợi chỉ.

Những bàn tay nhỏ, bàn tay người lớn, bàn tay méo mó như bị nghiền nát, tất cả hiện ra chập chờn trước mắt cô, vẫy gọi.

Nó siết chặt chú gấu bông đến mức móng tay khứa vào da.
"Ba ơi... ba ơi dừng xe đi..."

Ba cô quay xuống, cười hiền:
"Hân sao thế mày? Chóng mặt à?"

Không. Không phải. Chỉ là họ không nhìn thấy!!! Nó bàng hoàng nhận ra!!!

Con bé mở lớn mắt, môi run run. Cô thấy rõ một bàn tay đen sì đang chậm rãi trườn lên kính trước. Dấu tay đọng lại thành một hình loang lổ như tro than. Nó đang cố vẽ một ký hiệu ba đường xiên chéo lên nhau, giống như vết móng cào vào kim loại.

Nó bật khóc:
"Ba ơi dừng đi!! Ba ơi!"

Âm thanh "rắc" vang lên đúng lúc đó.
Lốp xe trước bên phải nổ tung như tiếng súng. Chiếc xe chao mạnh sang trái rồi quật thẳng vào lan can.

Gia Hân không kịp thở.
Ba cô xoay vô lăng trong tuyệt vọng.

"GIỮ CHẶT VÀO HÂN!" Mọi thứ xảy ra rất nhanh, mẹ nó lấy thân che cho em trai đang ngủ. Nó gập người khỏi ghế.

Mọi thứ sau đó là một chuỗi hỗn loạn:
Tiếng kính vỡ tan tành
Tiếng kim loại cào vào đá
Tiếng tim nó đập như trống bỏi, đến mức
Suýt nổ khỏi lồng ngực. Mảnh thủy tinh văng hết lên mặt. Tạo nên vết sẹo sau này.

Rồi chiếc xe lao khỏi mép vực.
Trong khoảnh khắc rơi tự do ấy, Gia Hân nhìn thấy dưới đáy vực tối om không chỉ là bóng núi...

...Mà còn hàng chục bàn tay đỏ lòm đang chìa lên, đón lấy nó. Cảnh tượng vô cùng ám ảnh.

Năm 2014 sau hai năm truyền dịch.

Cú va chạm cuối cùng khiến thế giới trắng xóa.

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, nó còn sống một phép màu mà cả làng cũng không giải thích nổi. Nhưng ba mẹ và em trai thì mãi mãi không trở về nữa.

Trên người nó không có vết thương nào nghiêm trọng.
Trên kính xe vỡ vụn người ta chỉ thấy vài mảnh thủy tinh.

Nhưng trong trí nhớ cha mẹ đã bị linh hồn người phụ nữ bí ẩn kia lôi vào bóng núi vẫn còn in hằn...

...vẫn còn một mảnh kính duy nhất, dính đầy năm dấu tay đỏ tươi vừa như máu, vừa như tro than.

Và những dấu tay ấy chính là thứ đã theo cô suốt cuộc đời sau này thứ mà trung đội Ba gọi bằng một cái tên duy nhất:

"Những bàn tay không thuộc về người sống."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro