Chương 1
Nơi cuối chân trời gọi Viễn Du
Mang nghĩa phía xa kia đi vĩnh viễn không tới
Nơi trên áng mấy, vầng dương soi sáng, gọi Viễn Chinh
Ý chỉ muôn nơi đều chinh chiến, giẫm máu Thần chúng về đất mẹ
Máu thấm đất dưới chân một màu xanh
Máu thấm vòm trời rực như nắng tỏ
Kể rằng máu xanh trên đất của Thần Tinh trong cánh rừng nhỏ hun đúc linh hồn, là chồi non của sự sống cũng là thối tàn của vong linh
Máu vàng nhuốm trời của Thần Dực trên đài cao Thánh điện, canh gác tri thức thế gian, mang sự thật đi muôn phương
Hồi giả kể chuyện xưa qua câu hát
Môn đồ viết Sự Thật qua văn chương
Thần quan vẽ Trật Tự bằng máu thịt
Giáo hoàng ban Mệnh viễn chinh Bắc Phương
Quỷ dữ phẫn uất như than hồng
Kẻ gác đêm đen đi phía rừng rậm
Người thắp ánh dương tham giấc chiêm bao
Hồi giả ngã đầu gửi khúc loạn lưu
Môn đồ say một giấc mộng tầm xuân
Thần quan bỏ quên một khóm hướng dương
Giáo hoàng ngã giấc thu bên đêm đen
Quỷ dữ, than hồng chỉ sót tàn tro
Kẻ gác đêm lạc lối phía sương mù
Người thắp ánh dương mộng một hồi dài
Người thắp ánh dương gọi Tanakos, mộng một giấc ba triệu năm
Trong mộng gọi Thales, Thales - một kẻ gieo hi vọng
Làm thật nhiều, thật nhiều chuyện sửa chữa lại cũng thật nhiều chỉ là Dã Tràng xe cát
Phải chăng là Mệnh, Mệnh vẫn Mệnh, bất di bất dịch
Không, rõ ràng là Vận !
Vì cớ gì hết thảy nỗ lực đều hóa thành không ?
Có chăng gió kia thổi nỗ lực bay Phương Nam, có hay đã mục ruỗng trong lòng đất mẹ ?
Gió Bắc thổi cuồn cuộn như mây, cuốn theo một mộng mị của Lí Trí
Ba ngàn năm khóe mi không lay động, chẳng mộng mị suốt một triệu chín mươi lăm ngàn bảy trăm năm mươi ngày.
Đỉnh Quang Minh vẫn đón nắng lúc ban mai chỉ một Thần Tinh vẫn chẳng người đón
" Sapientia, nhớ nhớ Amor "
" Nhớ Lucius lão lão "
" Nhớ nhà, Sapientia nhớ nhà !! "
" Là ti tiện nhân loại phá hủy nhà Sapientia "
" Là nhân loại ti tiện, là đám nhân loại tiện nô đó !! "
" Hủy đi công xưởng linh hồn của ta "
" Hại chết Amor, anh của ta, anh của ta !!"
" Amor, ta sẽ báo thù cho Amor "
- Ôi Sapientia bé bỏng, bọn chúng hủy nhà của ngươi vậy ngươi hủy đi cái phụ tinh nhỏ nhoi này
- Bọn chúng hại chết Amor của ngươi vậy ngươi giết toàn tộc bọn chúng
- Bọn chúng hạnh phúc, ngươi bất hạnh vậy ngươi đạp đổ cái hạnh phúc mà chúng vất vả gây dựng
" Nhưng đó là điều tội lỗi, là trái với tín điều của Linh Hồn "
- Thì sao chứ ? Là bọn chúng có lỗi với ngươi mà đúng chứ ?
" Đúng vậy, là lỗi của chúng, là lỗi lầm của chúng gây nên cho Thần Tinh ta "
- Cam chịu đi, quỳ gối dưới gót son của ta, tôn kính vĩ đại Tự Do "
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro