Chương 5 : Một Dew khác.
Người ta yêu Dew vì nụ cười. Một nụ cười vừa đủ dịu dàng, vừa đủ tỏa sáng, vừa đủ thân thiện để khiến cả triệu người cảm thấy như mình đặc biệt. Dew đứng giữa ánh đèn sân khấu như thể sinh ra từ nó – tự tin, hoạt ngôn, duyên dáng đến từng cái liếc mắt. Người ta gọi anh là "mặt trời nhỏ", "chàng trai mùa hạ", hay thậm chí là "người tình quốc dân".
Nhưng Tee thì biết rõ — mặt trời cũng có lúc lặn, mùa hạ cũng có những chiều mưa không báo trước, và "người tình quốc dân" đôi khi chỉ muốn nằm im, lặng thinh, chẳng cần là gì hết.
Khi về đến căn hộ nhỏ – nơi không có đèn flash, không có tiếng vỗ tay, cũng không có ánh mắt dò xét – Dew trút bỏ từng lớp diễn.
Anh bước vào, không cần bấm chuông, vì Tee luôn để cửa không khóa mỗi khi biết Dew đang quay về. Tee thường đứng trong bếp, tay đang lau chiếc ly cuối cùng hay cất gọn hộp cơm trưa còn dang dở.
Dew không nói gì. Anh chỉ tháo khẩu trang, thả nó xuống bàn, rồi bước thẳng vào phòng. Một tiếng thở dài rất khẽ, như sợ làm vỡ không gian.
Tee biết, hôm nay đối với Dew là một ngày dài. Lịch quay thì đã nối nhau từ sáng sớm. Những buổi phỏng vấn, thử trang phục, họp với đạo diễn, và thậm chí là nụ cười gượng gạo bên người bạn diễn mà ai cũng mặc định là "người yêu mới" của Dew. Anh không kể, nhưng Tee đã nhận thấy mọi thứ — trong ánh mắt đỏ ngầu của Dew khi vừa bước vào nhà, trong tiếng bước chân nặng như đá, trong cách anh im lặng đến mức tuyệt đối.
Tee mang vào một ly nước ấm, không gừng, không chanh — chỉ là nước lọc ấm đúng nhiệt độ Dew thích. Anh đặt xuống bàn, không nói gì, rồi lặng lẽ ngồi xuống sàn, cách Dew một khoảng vừa đủ để không làm anh khó chịu, nhưng cũng vừa đủ gần để anh biết : mình không cô đơn.
Một lúc sau, Dew ngả lưng xuống ghế, ánh mắt lơ đãng nhìn trần nhà. Mặt anh không cảm xúc. Không phải buồn. Mà là trống rỗng. Như thể những điều anh phải tỏ ra suốt cả ngày đã tiêu hao hết mọi dư âm cảm xúc còn sót lại.
— "Tee..." – giọng anh khàn, nhỏ như tiếng gió — "Mày có từng thấy tao đáng ghét không?"
Tee quay sang nhìn. Một lúc, cậu mới khẽ lắc đầu :
— "Chưa bao giờ. Tao chỉ thấy mày đáng thương."
Dew nhắm mắt lại. Một giọt nước trong suốt lăn dài xuống gò má. Không phải khóc. Chỉ là cơ thể đã quá mệt để kìm nén tất cả.
— "Tao sợ... một ngày nào đó, mình sẽ mất đi tất cả. Cả sân khấu, cả khán giả, cả những người luôn vỗ tay vì tao."
Tee không trả lời ngay. Cậu đứng dậy, đi lấy một chiếc chăn mỏng, phủ nhẹ lên vai Dew. Rồi cậu ngồi xuống cạnh, cầm lấy tay Dew và siết nhẹ :
— "Nếu ngày đó đến, tao vẫn sẽ ở đây. Ở bên mày. Không phải vì mày là Dew nổi tiếng. Mà vì mày là người đã từng lạnh run trong phòng tập chỉ để không làm người khác thất vọng. Là người dám gục đầu trước tao mà không cần nói lời nào."
Dew mở mắt nhìn Tee. Một ánh nhìn hoài nghi, đan xen cả biết ơn và yếu mềm. Anh khẽ lẩm bẩm:
— "Tao chỉ dám yếu đuối trước mày thôi đấy."
Tee cười, không buông tay, chỉ nói nhỏ :
— "Vậy thì cứ tiếp tục như thế đi."
Người ngoài không hiểu. Họ nghĩ Dew khó chịu, xa cách, thất thường. Có khi còn nói anh kiêu ngạo, vô tâm. Nhưng Tee biết — Dew chẳng lạnh lùng. Anh chỉ quá mệt mỏi để phải gồng mình thêm. Và chính cái lạnh lùng ấy, sự im lặng ấy, lại là thứ chân thật nhất mà Dew dành cho người anh tin tưởng sâu sắc nhất.
Với cả thế giới, Dew luôn phải là hình mẫu lý tưởng. Nhưng với Tee, anh được phép mệt mỏi. Không cần cười, không cần giấu nước mắt, không cần cứ phải thốt ra những lời hay.
Đêm xuống, căn phòng chìm trong ánh đèn vàng dịu nhẹ. Dew nằm dựa vào Tee, đầu anh gối lên đùi người bạn trai, mắt nhắm hờ như đang lắng nghe nhịp tim dịu dàng của người bên cạnh. Tee khẽ vuốt tóc anh, không nói gì. Một bản nhạc không lời vang nhẹ trong nền — không kịch tính, không cao trào, nhưng là bản nhạc quen thuộc mà cả hai luôn nghe vào những tối yên ả.
Dew khẽ nói, gần như thì thầm :
— "Cảm ơn mày ... vì đã ở đây làm chỗ dựa cho tao mỗi khi tao yếu đuối."
Tee cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc Dew, giọng vững chãi mà dịu dàng :
— "Cứ ở đây, bình yên như vậy thôi."
Tình yêu không nhất thiết phải luôn rực rỡ. Đôi khi, chỉ cần một người đủ hiểu, để ta được lặng lẽ làm chính mình.
Và với Dew, người đó ... chỉ có thể là Tee.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro