Chương 6 : Cơn sốt.

"Giữa bao nhiêu người ồn ào, vẫn chỉ một người đủ để khiến ta yên lòng."

Ánh nắng chiều nhẹ nhàng lùa qua khung cửa kính rộng lớn của phim trường. Không khí oi bức, mùi phấn trang điểm hòa quyện cùng tiếng máy quay rì rầm đều đặn, như một bản nhạc nền không lời bao trùm không gian nơi đây. Dew đã quay phim miệt mài nhiều ngày liền, từng cảnh quay liên tiếp nối nhau không ngừng nghỉ, đòi hỏi sức lực và sự tập trung cao độ.

Mặc dù Dew luôn xuất hiện với vẻ ngoài chỉn chu, nụ cười tự tin và phong thái chuyên nghiệp, nhưng chỉ những người thật sự để ý mới thấy được đôi mắt Dew giờ đây đã thoáng hiện nét mỏi mệt, như chứa đựng cả một khoảng trời riêng không lời, và khuôn mặt ấy mang theo sự trầm tư nhẹ nhàng, như gánh trên vai một điều gì sâu kín không dễ dàng thổ lộ. Dew vẫn giữ vẻ tự tin trước ống kính, nhưng bên trong, anh cố giấu đi những mỏi mệt và bất an mà chỉ riêng mình anh thấu hiểu.

Rồi, ngay giữa cảnh quay thứ sáu trong ngày, một sự cố bất ngờ xảy ra. Dew chùng người, tay run run, rồi ngã quỵ xuống nền nhà lạnh lẽo.

Tiếng động và ánh mắt của mọi người ngay lập tức dồn về phía Dew. Cả đoàn phim lập tức hỗn loạn. Các trợ lý chạy qua chạy lại gọi bác sĩ, tìm khăn lạnh, hối hả báo với đạo diễn xin hoãn cảnh quay. Nhưng điện thoại của Dew thì khóa, quản lý thì đang bận giải quyết công việc với nhà sản xuất bên ngoài, mọi người thoáng chốc không biết nên gọi ai trong phút giây hỗn loạn ấy.

Đột nhiên, một trợ lý trẻ nhớ ra và lên tiếng :

— "Chúng ta nên gọi anh ấy thôi ! Người thường hay âm thầm ngồi ở cuối hậu trường mỗi khi Dew quay phim ấy."

Cả đoàn phim nhìn nhau, rồi lặng lẽ gật đầu. Người đó chính là Tee — một người trầm lặng, ít nói nhưng lạ thay lại luôn xuất hiện bên cạnh Dew.

— "Anh ấy thường mang theo một hộp trà nóng. Tôi nhớ có lần thấy Dew tựa đầu vào vai anh ấy để nghỉ một lúc."

Lời thì thầm lướt qua không gian, dần hé lộ mối quan hệ đặc biệt giữa Dew và Tee.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa giờ, Tee đã xuất hiện. Không ai gọi, không ai báo trước, nhưng ai cũng biết cậu có mặt. Người trong nghề nói rằng Tee hiểu lịch quay còn hơn cả quản lý của Dew.

Anh lặng lẽ bước qua đám đông, không lời cảnh báo, không biểu cảm, chỉ một ánh nhìn trìu mến dành cho Dew đang nằm trên chiếc sofa nhỏ trong phòng nghỉ. Trán Dew rướm mồ hôi, hơi thở gấp gáp. Bác sĩ chưa tới, trợ lý thì đang vụng về pha thuốc.

Tee cúi xuống, rút khăn mềm thấm nước mát rồi nhẹ nhàng đặt lên trán Dew. Đôi tay cậu chạm vào làn da ấm ẩm, dịu dàng như một lời an ủi sâu sắc mà Tee ít khi nào nói ra.

Dew mở mắt, nhìn thấy Tee với ánh mắt nửa mơ nửa tỉnh, giọng khàn khàn vang lên khe khẽ :

— "Tee... ở lại với tao nhé. Đừng đi đâu cả."

Tee mỉm cười, không đáp lời, chỉ nắm chặt tay Dew như một lời hứa không cần thốt thành lời.

Đêm đó, căn phòng nhỏ lặng yên như đang tách biết với thế giới náo nhiệt và ồn ào bên ngoài. Dew lặng lẽ dựa đầu vào vai Tee, cảm nhận hơi ấm quen thuộc lan tỏa qua từng hơi thở. Ở bên Tee, anh có thể dễ dàng buông bỏ lớp mặt nạ, được là chính mình — một con người đầy tổn thương và cần được chở che.

Tee, bằng sự hiện diện lặng thầm và chân thành, trở thành chốn bình yên duy nhất giữa dòng đời xoay vần của Dew.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro