Chương 8 : Một ngày không lịch trình.

Sáng sớm, anh sáng mờ nhạt đầu tiên len qua khe rèm, rọi thành vệt vàng nhạt lên bức tường trắng kem. Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng xe ngoài đường còn chưa náo động, chỉ có tiếng gió nhẹ phả ra từ điều hòa, lặng lẽ như hơi thở của căn phòng.

Dew tỉnh dậy.

Anh không mở mắt ngay, chỉ khẽ trở mình, chạm vào hơi ấm quen thuộc đang nép sát vào lòng mình. Tee đang ngủ – đôi mày hơi nhíu lại như lúc anh  đang đọc kịch bản, miệng thì mím nhẹ, gò má lấm tấm vệt sáng.

Người anh ôm trong tay ... là bình yên hiếm hoi giữa cuộc sống rối ren đầy ánh đèn.

Dew siết nhẹ vòng tay, vùi mặt vào hõm vai Tee – mùi da thịt thân thuộc pha chút hương trà đen quen thuộc khiến lòng anh dịu lại. Anh cứ nằm như thế một lúc, mặc cho thời gian trôi, mặc cho chiếc điện thoại đặt trên chiếc tủ đầu giường liên tục rung. Màn hình luân phiên sáng lên rồi lại tắt, hiển thị hàng tá thông báo lịch trình sắp tới — như một lời nhắc nhở từ thế giới bên ngoài, nơi Dew vẫn đang là cái tên được chờ đợi. Nhưng trong căn phòng này, anh chỉ là chính anh, với một người đang nằm yên trong vòng tay.

Rồi, không một tiếng thở dài, Dew chậm rãi rút tay khỏi eo Tee, vươn người cầm điện thoại. Anh mở máy, kéo danh bạ, nhắn cho quản lý một dòng duy nhất :

"Hôm nay em không đi đâu cả."

Không lý do. Không cần trả lời. Không xin phép. Anh chỉ ... chọn ở lại bên người anh thương.

Tin nhắn gửi đi, Dew lặng lẽ khóa máy lại, đặt xuống tủ đầu giường, rồi quay trở lại vị trí cũ – vòng tay siết nhẹ eo Tee, gác cằm lên bờ vai anh.

Tee khẽ trở mình, mắt vẫn nhắm nhưng cánh tay đã vô thức vòng qua Dew, kéo anh sát lại.

"Ngủ thêm chút đi ..." Cậu thì thầm trong mơ, giọng khàn đặc và dịu dàng đến lạ.

Dew cười khẽ, nhắm mắt. Một ngày không lịch trình bắt đầu như thế – bằng sự lặng lẽ, và một cái ôm không cần lời giải thích.

Lần thứ hai Dew tỉnh dậy, nắng đã cao hơn, hắt qua khung rèm mỏng thành những vệt sáng lấp lánh trên ga trải giường. Bên cạnh, Tee vẫn ngủ, nhưng hơi thở đã đều và sâu. Dew nhổm dậy, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu rồi lặng lẽ bước xuống giường.

Anh không cần nghĩ nhiều — tự động rót nước, pha trà, tìm trong bếp vài nguyên liệu còn sót lại. Tee luôn cẩn thận với căn bếp của mình, mọi thứ đều gọn gàng, tinh tươm, khiến Dew cảm thấy đây chính là tổ ấm của họ — không chỉ là một căn hộ thuê mướn.

Một lát sau, tiếng bước chân lười nhác vang lên. Tee tựa vào khung cửa, tóc còn rối, mắt còn ngái ngủ, nhưng nụ cười đã hé sẵn.

"Dậy lúc nào mà lại lén nấu nướng thế?"

Dew quay lại, giơ thìa nếm canh về phía cậu : "Nay không có lịch trình mà, nên hôm nay cứ để tao nấu cho."

"Vậy để tao rửa bát."

"Không, hôm nay cứ để tao lo hết cho."

Tee bật cười. Cậu tiến lại gần, vòng tay ôm eo Dew từ phía sau, cằm tì lên vai anh, nhìn nồi canh đang sôi lăn tăn. Cử chỉ không vồn vã, không ồn ào — chỉ là một cái ôm đơn giản, nhưng khiến ngực Dew đầy ắp. Cậu hơi nghiêng đầu tựa vào anh, chạm má vào gò má anh, hít thật sâu hơi ấm dịu dàng ấy.

Bữa sáng đơn giản : trứng chiên và vài lát bánh mì nướng. Hai người vừa ăn vừa trêu nhau về món trứng hơi cháy cạnh. Tee đút cho Dew một miếng, anh giả vờ nhăn mặt nhưng rồi lại mỉm cười ăn hết. Những điều nhỏ bé như vậy — tưởng vô nghĩa — nhưng lại là điều duy nhất Dew thấy "thật" trong một thế giới mà mọi thứ đều có kịch bản.

Sau bữa ăn, họ ra ngoài. Dew đội mũ len trùm kín, đeo kính râm, mặc áo hoodie rộng. Tee cầm theo một túi vải đi chợ. Họ ghé qua khu chợ nhỏ ở góc phố — nơi mọi người đã quen mặt Tee, và giờ bắt đầu quen luôn cả Dew.

Dew chọn rau, Tee chọn trứng, họ mua thêm bánh ngọt và một bó hoa baby trắng. Khi ra khỏi cửa hàng, Dew dúi bó hoa vào tay Tee, đỏ mặt :

"Tao không biết cắm ... nhưng thấy nó giống mày."

Tee nhận hoa, nhìn anh một lúc lâu, rồi chỉ khẽ nói : "Cảm ơn."

Chiều đến, mưa rơi bất chợt. Căn hộ mờ sương. Tee trải một tấm chăn mỏng ra sàn gỗ trước cửa kính, nơi có thể ngắm trọn khung cảnh thành phố trong mưa. Hai người ngồi đó, mỗi người một tách trà nóng, bàn tay đan lấy nhau, không cần nói gì.

Dew gác đầu lên vai Tee. Giọng anh nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa:

"Nếu một ngày tao không còn là gì trong mắt mọi người ... không còn đóng phim, không còn đứng sân khấu ... thì mày vẫn bên cạnh tao chứ?"

Tee siết tay anh, quay sang nhìn thẳng vào mắt Dew — đôi mắt hay che giấu sau nụ cười lịch thiệp.

"Mày có thể mất tất cả ... trừ tao."

Dew không trả lời. Anh chỉ dựa sát vào Tee hơn, như thể muốn khắc ghi câu nói ấy vào da thịt. Đôi bàn tay vẫn đan chặt, ấm áp, giữa thế giới đang lạnh đi ngoài kia.

Hôm đó, không có máy quay. Không có người hâm mộ. Không có quản lý, trợ lý, lịch trình, hay đạo diễn nào chờ ở trường quay.

Chỉ có hai người. Một ngày. Và một điều chắc chắn : tình yêu này, là thật.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro