Chương 29: Anh trai tổng giám đốc ơi, yêu em lần nữa đi! (27)

Edit: Tiểu Vi Vi

Nụ hôn quá dài làm Bạch Vi Vi cảm thấy bản thân sắp chết ngạt bởi nụ hôn này.

Hàn Chính Vũ hơi thở dốc nhưng đối lập với gương mặt đỏ bừng vì hít thở không thông của cô thì lượng hô hấp giữa hai bên thật sự quá khác biệt.

Bạch Vi Vi ấp a ấp úng há mồm gọi: "Anh trai?"

Bây giờ cô bị mất trí nên không thể giống những cô gái bình thường nhảy dựng lên rồi vươn tay tát mấy chục bạt tay đánh sắc lang Hàn Chính Vũ thành đầu heo.

Chẳng qua là người mất trí nhớ bị người ta hôn sẽ phản ứng thế nào cô cũng ngu á...

Hàn Chính Vũ nhìn dáng vẻ cô thuần khiết không hiểu, lần đầu tiên trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Anh đang làm gì?

Rõ ràng cái gì cô cũng chẳng hiểu thế mà anh lại chuyển loại tình cảm không thể miêu tả và đầy phẫn hận trút xuống cô.

Hàn Chính Vũ sợ mình mất kiểm soát nên đột nhiên buông Bạch Vi Vi ra rồi xoay người đưa lưng về phía cô, lạnh giọng nói: "Không có gì đâu, ngủ đi."

[Đinh, độ hảo cảm của nam chủ: 65.]

Bạch Vi Vi vẻ mặt cạn lời. Cô ngây ngốc nhìn lưng Hàn Chính Vũ, thể thể cứng đờ tới nỗi không thể tưởng tượng.

Nếu không phải anh đúng lúc thả cô ra thì có lẽ anh đã phát hiện không thích hợp. Dù sao vẻ mặt cô biểu hiện ngây thơ, nhưng thân thể cứng ngắc lại nói cho người ta biết cô đặc biệt căng thẳng.

Hệ thống: "Độ hảo cảm của nam chủ tới quá bất ngờ, quá mãnh liệt, quá kích thích!"

Bạch Vi Vi: "Nụ hôn đầu tiên của ta mất rồi..."

Hệ thống kích động: "Một cái nụ hôn đầu rẻ tiền đổi lại 25 giá trị độ hảo cảm. Cô ngu à, nhanh nhanh hiến thân đi, như vậy chả phải nhiệm vụ hoàn thành luôn sao?"

Nụ hôn đầu tiên rẻ tiền...

Bạch Vi Vi hận không thể bóp chết hệ thống. Mom mi rẻ tiền á!

Nhưng mà nghĩ lại mình lo lắng hãi hùng mãi, ngay cả liều mạng cũng bất chấp chỉ vì đạt được độ hảo cảm từ Hàn Chính Vũ. Dường như hiến cái hôn cũng không phải vấn đề.

Có điều hiến thân...

"Thế, nếu thật sự tới cái bước kia thì bọn mi có cái gì không?"

Hệ thống khó hiểu: "Gì là gì."

"Thì là chế tạo ảo cảnh cho Hàn Chính Vũ hay tạo cái thế thân gì đó."

Hệ thống gọn gàng dứt khoát: "Không có. Cô cần tự mình ra trận chứ không thể dùng thủ đoạn được."

Mặt Bạch Vi Vi đầy vẻ sợ hãi: "Để ta đi chết đi."

Hệ thống: "Chết cũng được đấy. Nếu may cô vừa qua đời là có thể lập tức trở thành bạch nguyệt quang trong lòng nam chủ, độ hảo cảm tăng vọt ngay."

Bạch Vi Vi cảm thấy hệ thống quả thật tẩu hỏa nhập ma vì độ hảo cảm rồi.

Bỗng dưng người bên cạnh cử động. Bạch Vi Vi lo lắng Hàn Chính Vũ trong lúc nhất thời không kiềm được lại tính hôn cô thêm lần nữa nên lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ.

Hàn Chính Vũ cẩn thận rời giường rồi nhìn thoáng qua Bạch Vi Vi, phát hiện cô nghiêng người cuộn mình ngủ. Một cái tư thế ngủ đặc biệt đáng yêu nhưng lại không có cảm giác an toàn.

Anh nhét thêm chăn vào ngực cô để cô ngủ thoải mái hơn chút, sau đó sắc mặt anh phức tạp nhìn cô, ánh mắt đặc biệt u ám.

Có lẽ có chỗ nào ấy nghĩ không ra. Anh rời khỏi giường đi tới cạnh cửa sổ sát đất và rồi yên lặng rút điếu thuốc châm lửa, không hút mà cầm đấy. Anh cai thuốc đã được một đoạn thời gian, chỉ khi đặc biệt phiền lòng mới có thể nhớ đến và muốn hút thuốc.

Bạch Vi Vi mở hờ mắt, phát hiện Hàn Chính Vũ cầm điếu thuốc đứng bên cửa sổ không biết đang nghĩ cái gì.

Đột ngột... Đinh!

Âm thanh chỉ có mình Bạch Vi Vi mới có thể nghe thấy bỗng vang lên. [Độ hảo cảm của nam chủ giảm: 5. Độ hảo cảm còn dư: 60.]

Bạch Vi Vi ngạc nhiên, độ hảo cảm giảm!

[Đinh, độ hảo cảm giảm: 10. Độ hảo cảm còn dư: 50.]

[Đinh, độ hảo cảm giảm tiếp: 5. Độ hảo cảm còn dư: 45.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro