[Tức chết tôi rồi! Sao hắn ta lại có thể xây mộ cho vợ con được chứ? Nhưng kết quả thì sao? Xây hẳn một ngôi mộ khóa hồn! Đồ khốn kiếp! Hắn không muốn để cho ai được yên lòng sao? Ban đầu tôi cứ nghĩ chuyện nuôi quỷ chỉ là mê tín vớ vẩn, nhưng bây giờ tôi thấy nó không chỉ ác mà còn là quá tàn nhẫn!]
Nhiều cư dân mạng đã thức trắng đêm để hóng chuyện đến mức mệt lả, thậm chí có người suýt bật khóc vì quá phẫn nộ.
[@Cảnh sát @Cơ quan thuế @Giám sát từ thiện @Nền tảng thương mại điện tử @Nền tảng phát sóng trực tiếp, hãy xử phạt Thạch Bân thật nghiêm khắc!]
Làn sóng dư luận ngày càng dâng cao.
Trước khi Dư Thiền tốt nghiệp và mở vườn cây ăn trái, số tiền đầu tiên cô kiếm được thực chất đến từ việc quảng bá thương hiệu đồ ăn vặt mà chị gái và anh rể cô cùng góp vốn. Cô đã tận dụng tốt sức nóng của Internet vào những năm trước để đưa công ty ngày càng phát triển.
Thời điểm ban đầu, thương hiệu đồ ăn vặt của Thạch Bân rất được ưa chuộng, hai chị em họ đã phải nỗ lực không ngừng để nâng tầm thương hiệu. Nhưng bây giờ, đã đến lúc Thạch Bân phải trả giá cho những gì hắn đã làm.
.
.
Từ lúc Diệp Tuyền mở cửa quán đến khi xách hộp hàng ra ngoài, Du Tố Tố vẫn không ngừng buôn chuyện. Cô nàng vui vẻ vỗ ngực, cười hớn hở: "May mà tôi đã chết rồi! Gặp phải loại tra nam này thật đúng là không có đường phòng bị!"
Trần Kim Bảo ló đầu ra chào hỏi rồi lặng lẽ rút vào bếp, không nói thêm lời nào.
Quán Ăn Khuya hiếm khi mở cửa vào giấc sáng sớm thế này.
Một chiếc hộp nhỏ đựng trái cây được đặt trên bàn, còn các nhân viên trong quán thì vẫn đang ngái ngủ, lững thững bước xuống cầu thang. Thế nhưng, vừa nhìn thấy hộp đồ ăn, "radar tìm đồ ăn" của họ lập tức bật sáng, ai nấy đều phấn khởi reo lên: "A! Bà chủ Diệp, cuối cùng cô cũng chịu làm bữa sáng rồi sao?!"
Diệp Tuyền vừa đỗ xe xong, nghe thế thì dứt khoát từ chối ba lần liên tiếp: "Không có đâu, tôi vừa mới về. Tối nay gặp nhé."
Nhóm nhân viên văn phòng dậy sớm lập tức xị mặt, than thở đầy tiếc nuối: "Không được ăn sáng ở Quán Ăn Khuya thì còn gì ý nghĩa nữa chứ!"
Diệp Tuyền bật cười, cảm thấy mấy người này có hơi làm quá. Cô mở hộp trái cây, lấy ra hộp anh đào tươi ngon mang về từ vườn rồi chia cho mỗi người một phần.
*anh đào và cherry là cùng một trái.
Bao bì được thiết kế cẩn thận, chống sốc, giúp những quả anh đào dù đã trải qua cả chặng đường dài vẫn giữ được vẻ căng mọng, óng ánh với sắc đỏ pha lẫn vàng vô cùng bắt mắt.
Vài người không quan tâm lắm đến hình thức, chỉ đơn giản dùng khăn giấy lau sạch rồi ngắt cuống, bỏ vào miệng thưởng thức ngay.
Những quả anh đào trong vườn của Dư Thiền có lớp vỏ mỏng hơn so với các giống khác. Khi đưa vào miệng, phần thịt mềm mọng vỡ ra, hòa quyện giữa vị chua thanh và ngọt dịu, tan dần nơi đầu lưỡi, chỉ còn lại một hạt nhỏ xíu.
"Woa, ngon quá! Đã lâu lắm rồi tôi mới được ăn lại một loại anh đào có hương vị đậm đà như thế này. Giống hệt vị hồi nhỏ tôi từng ăn!"
Người trẻ tuổi lập tức phấn khích: "Bà chủ, cô mua ở đâu vậy?"
Diệp Tuyền vừa cười vừa mở điện thoại, chỉ cho họ xem shop online của Dư Thiền: "Trong vườn chuyên bán trái cây giá sỉ, nếu muốn mua lẻ số lượng nhiều thế này thì khó đấy. Nhưng các cậu có thể thử tìm trên cửa hàng trực tuyến của cô ấy, chắc chắn sẽ có hàng."
Năm ngoái, vườn trái cây của Dư Thiền chủ yếu cung cấp cho các thương lái buôn sỉ, sản lượng bán ra không nhiều. Do không quảng bá rộng rãi trên mạng nên những ai từng nếm thử đều truyền tai nhau, biến nó thành một món ngon "huyền thoại". Chính vì chất lượng đặc biệt này, Diệp Tuyền mới bị hấp dẫn, tự mình tìm đến tận nơi.
Trước khi rời đi, cô đã trò chuyện với Dư Thiền về kế hoạch hợp tác trong năm nay. Nếu mọi thứ suôn sẻ, cả hai sẽ cùng bắt tay thực hiện.
Nhìn đám nô lệ tư bản đang mải mê tận hưởng hương vị thơm ngon của anh đào mà quên cả thời gian, Diệp Tuyền bình thản nhắc nhở: "Chiếc xe mà mọi người đang chờ đã rời đi rồi đấy."
"A a a! Không được! Đợi đã!!!"
Một loạt bóng người hốt hoảng lao vội về phía chiếc xe buýt vừa lăn bánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Diệp Tuyền khẽ lắc đầu, cúi xuống nhặt hộp trái cây lên, sau đó nhẹ nhàng kéo một nhóc con từ ghế sau xe ra, đặt lên tấm bìa carton.
Du Tố Tố, vốn đang ngồi xổm trước cửa tiệm tránh nắng, thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi: "Bà... bà chủ, cô kiếm đâu ra một đứa bé lớn như vậy???"
Ánh mắt cô ấy vô thức lướt qua bụng Diệp Tuyền, hình như vừa nãy cô ấy thấy có gì đó động đậy?
Diệp Tuyền lạnh lùng liếc qua một cái, không nói gì, chỉ cầm lấy hộp trái cây.
"Đây là đồng nghiệp mới của cô, tên là An An. Từ giờ nhóc sẽ quét sàn và bưng đồ ăn cùng cô." Cô đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho con nhóc này từ trước.
Dù An An chỉ mới ba tháng tuổi và mãi mãi giữ nguyên dáng vẻ lúc qua đời, nhưng trí tuệ của bé không hề thấp. Những mệnh lệnh đơn giản, bé đều hiểu và làm theo được.
Dù có là ai đi nữa thì cũng đừng hòng ăn chực ở đây.
Du Tố Tố cầm chiếc hộp lên, mắt to mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào đứa bé đang nằm trên đó. Cô ngước lên nhìn Diệp Tuyền, giọng ngập ngừng: "Bà chủ, chúng ta... đang thuê lao động trẻ em sao? Chuyện này... có vẻ không ổn lắm! Bố mẹ của nhóc đâu?"
Dù rất muốn có một đồng nghiệp để cùng chia sẻ công việc – hay chính xác hơn là để mình có cơ hội bắt cá (lười biếng) – nhưng khi nhìn thấy một bé con còn nhỏ thế này, lương tâm của Du Tố Tố bỗng nhiên nhói lên.
Cô biết rõ rằng dáng vẻ của ma quỷ không phản ánh tuổi tác thực sự của chúng. Nhưng dù gì đi nữa, với vẻ ngoài nhỏ xíu thế này... có khác gì lao động trẻ em đâu chứ?
Du Tố Tố tò mò chọc chọc vào khuôn mặt tròn trịa, trắng trẻo và mềm mại của An An.
Ồ, đúng là mềm thật!
Thế là cô lại chọc thêm cái nữa.
An An mở to đôi mắt đen láy, im lặng nhìn cô. Rồi bỗng nhiên, bé hé miệng a ô lên một tiếng: "Gào!"
Du Tố Tố giật bắn mình, vội vàng rụt tay lại. Nhưng chưa kịp phản ứng thì bàn tay của Địa Phược Linh là cô ấy đã bị nhóc con tưởng chừng như vô hại này ngoạm chặt!
Cô hoảng loạn vung tay, cố gắng giãy giụa, nhưng An An cắn chặt không buông.
Dòng âm khí trong người Du Tố Tố bị hút ra từng chút một qua vết cắn, dù không đau đớn nhưng lại khiến cô nhanh chóng mệt mỏi rã rời. Ai cũng biết, âm khí chính là nguồn sống của ma quỷ!
Cô hoảng hốt dùng hết sức nạy miệng An An ra.
Vừa mở cái miệng mềm mại ra, cô ấy liền cảm thấy âm khí đang tụ lại vào cái miệng đầy răng nanh giống như răng cá mập.
Rắc rắc...
Du Tố Tố sợ hãi đến mức buông tay ra và nhìn An An, người đang ngây thơ vô tội nhìn cô ấy.
An An: Yếu đuối, đáng thương, vô tội nhưng có thể ăn được.
Du Tố Tố cúi xuống nhìn An An—bé con vẫn đang ngoạm chặt lấy ngón tay cô mà không chịu buông, trông như thể cả hai đã trở thành hai sinh vật hoàn toàn khác biệt.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cô cũng nhét được một củ cà rốt vào miệng nhóc con, giải cứu thành công bàn tay đáng thương của mình.
Nhìn chằm chằm vào tiểu quỷ trước mặt, Du Tố Tố cảm thấy toàn thân lạnh toát: "Cái gì thế này? Sao lại hung dữ quá vậy? Đói bụng là cắn luôn cả quỷ sao?"
Vừa thốt ra, cô bỗng sững người, nhận ra điều gì đó bất thường.
"Khoan đã... Cái gì? Đây là lệ quỷ ư?!!"
Diệp Tuyền đóng cửa Quán Ăn Khuya lại, khoanh tay đứng nhìn một lớn một nhỏ đang náo loạn, khóe môi khẽ cong lên đầy thích thú, chậm rãi trả lời câu hỏi trước đó của Du Tố Tố: "Bố mẹ của con nhóc này à? Một người thì đã chết, một người thì sắp chết."
Vừa nghe thấy có "dưa" để hóng, Du Tố Tố lập tức quên hết mọi thứ, nhanh chóng ôm An An chạy đến gần hơn: "Ai? Ai vậy? Mau kể tôi nghe!"
Diệp Tuyền giơ tay chỉ về phía một phiến đá cứng ngắc bên cạnh.
Du Tố Tố tròn mắt, miệng há hốc thành hình chữ O: "Hả? Chủ nhân của drama lại ở ngay bên cạnh mình ư?!"
Lúc này, Du Tố Tố chẳng còn sợ An An hung dữ nữa, trái lại, cô còn vô cùng hào hứng. Cô ôm chặt chiếc máy tính bảng, chạy tới ngồi cạnh nhóc con, vẻ mặt đầy phấn khích.
Cô vỗ ngực cam đoan: "Cứ giao con bé cho tôi!"
Cô đã tinh ý nhận ra—chỉ cần nhắc đến ông bố cặn bã kia, An An lập tức có phản ứng. Nhóc con chắc chắn có hứng thú!
Buôn chuyện mà có chính "đương sự" tham gia thì đúng là không gì thú vị bằng!
Diệp Tuyền liếc mắt nhìn hai "thế lực buôn dưa" kia nhưng cũng chẳng buồn bận tâm. Cùng lắm thì chỉ bị gặm chút âm khí thôi mà.
Ừm... mà bị gặm chắc cũng chỉ có Du Tố Tố thôi.
.
.
Sau khi tắm rửa, thay đồ và xuống lầu, Diệp Tuyền lập tức nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi ngay ngắn ở đại sảnh.
Du Tố Tố vẫn còn mải mê hóng hớt: "Tên đàn ông khốn nạn đó còn bla bla... đáng bị trời đánh bla bla..."
Không rõ An An hiểu được bao nhiêu, nhưng bé con cũng nhanh chóng phụ họa lại bằng mấy âm thanh non nớt: "Lulu... aaa..."
Hai con quỷ—một lớn một nhỏ—tựa như những tay buôn chuyện lão luyện, phối hợp nhịp nhàng đến mức đáng sợ.
Buôn chuyện mà đã nằm ườn ra thế này thì đúng là có sức lan tỏa không gì cản nổi.
Diệp Tuyền lười quan tâm đến hai kẻ nhiều chuyện kia. Cô thong thả đi vào bếp, tìm kiếm một chút đồ ăn sáng, tuyệt đối không để bản thân bỏ lỡ bữa đầu tiên trong ngày.
Sợi mì cán tay được cán mỏng rồi đem hong khô khoảng nửa ngày, sau đó luộc chín vừa tới. Món ăn kèm gồm tôm nõn khô thơm lừng, nước dùng nóng hổi, thịt băm đóng hộp chiên vàng giòn cả hai mặt, thấm đẫm dầu béo ngậy, lại chần thêm một quả trứng lòng đào béo bùi—tô mì nước phiên bản "nâng cấp" nhanh chóng ra lò.
"Đúng rồi bà chủ, hôm qua lại có người hỏi về loại thịt đóng hộp mà quán mình sử dụng. Tôi thấy trên ứng dụng đặt trước cũng có khá nhiều khách thắc mắc về chuyện này."
Du Tố Tố, người vẫn còn mải mê hóng chuyện, lập tức bị mùi thơm quyến rũ, tạm thời đặt chiếc máy tính bảng xuống để quay lại chế độ làm việc.
Từ sau lần đầu xuất ra tay nghề để Diệp Tuyền kiểm tra, Trần Kim Bảo hiếm khi trực tiếp làm các món chính nữa. Thay vào đó, ông lại có hứng thú hơn với các món ăn nhẹ như cháo, canh suông, bánh ngọt hay dưa cải.
Khi còn sống, ông từng lao vào cuộc đua một cách gay gắt để trở thành một đầu bếp danh tiếng, chuyên tạo ra những món ăn tinh xảo và hấp dẫn nhất. Nhưng sau khi chết đi, ông đã buông bỏ danh vọng đó, thay vào đó chú trọng nhiều hơn vào việc hợp tác và cân bằng hương vị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro