Chương 113
Khác với Đường Dịch—người lúc sắp chết bị ám ảnh bởi việc rời khỏi cơ thể và trở nên ngơ ngác vì ý thức mơ hồ, không biết mình là ai—Mai Lan lại rơi vào trạng thái hoang mang vì cơn giận dữ đã che mờ lý trí.
Trong bệnh viện, Mai Lan đã qua cơn nguy kịch. Dù vẫn chưa tỉnh lại, nhưng may mắn là chưa mắc phải sai lầm không thể cứu vãn và cũng chưa vượt quá thời gian xuất hồn. Điều quan trọng nhất bây giờ là ổn định hồn phách, sau đó từ từ đưa cô bé về.
.
.
Bên ngoài màn mưa lớn, một chiếc xe lặng lẽ dừng lại. Trần Kim Bảo cầm theo một chiếc hộp lớn bước xuống. Diệp Tuyền mở cửa xe, lấy từ bên trong ra một hộp đồ ăn bọc giấy bạc, đưa cho Mai Lan đang ngồi ghế sau.
"Giờ sẽ đưa em về, ăn chút gì trước đi."
"Cảm... cảm ơn." Mai Lan nhỏ giọng nói.
Mặc dù chỉ vừa mới gặp mặt, nhưng có lẽ vì Diệp Tuyền mang đến tin tức tốt lành, còn Bách Vi lại có sự quen thuộc khó hiểu, nên cô có thể thoải mái tiếp nhận những gì họ nói.
Ở nhà là con gái được nuông chiều, được bố mẹ và thầy cô yêu thương, nên khi không phải chịu kích thích gì quá lớn, Mai Lan rất ngoan ngoãn và trầm lặng.
Mai Lan mở hộp đồ ăn ra, một mùi thơm nồng nàn của vị cay tê bỗng chốc tràn ngập trong xe. Cô bé theo phản xạ nuốt nước bọt, dù thực tế, quỷ thì vốn không có nước bọt để nuốt.
Hương vị ấy không chỉ đánh thức khứu giác mà còn khơi gợi ký ức bản năng. Chỉ cần ngửi thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác nóng hổi, tê cay đầy kích thích. Cảm giác như chỉ cần một miếng thôi là cơ thể sẽ ấm lên, mồ hôi túa ra như mưa.
Dù hồn phách vốn dĩ lạnh lẽo, nhưng hương vị quen thuộc này lại gợi lên một sự ấm áp trong tâm trí.
"Óc heo nướng?" Mai Lan vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. "Mỗi cuối tuần, mẹ đều mua một cái, nói là bổ não. Mẹ rất giỏi chọn đồ tươi, còn bố thì nấu canh cực khéo. Mỗi lần hầm một nồi lớn, bố mẹ chẳng ăn miếng nào, toàn múc hết phần óc heo cho em. Em và em trai sẽ cùng nhau uống canh."
Trong những gia đình có con cái đang đi học, nhất là những gia đình coi trọng việc học hành, niềm tin vào các loại thực phẩm bổ dưỡng dường như đã ăn sâu vào tiềm thức. Dù là miền Bắc hay miền Nam, những thói quen này vẫn được duy trì, tạo nên một nét tương đồng trong ẩm thực.
Diệp Tuyền khẽ cười: "Ăn chút óc heo nướng đi, bồi bổ cho em. Đợi khi trở về là có thể uống canh cùng gia đình."
"Được." Mai Lan nhẹ nhàng đáp.
Món ăn trước mặt dù mang hương vị quen thuộc, nhưng lại khác với món canh óc heo nhạt nhẽo.
Lớp rau cần và rau thơm thái nhỏ giúp khử bớt mùi tanh, tỏi và ớt nướng tạo nên hương thơm nồng đượm, hòa quyện cùng phần óc heo mềm mịn. Lớp màng máu đã được loại bỏ cẩn thận, chỉ còn lại phần óc có những rãnh sâu đặc trưng, không còn chút mùi tanh nào.
Phía trên, một lớp hạt tiêu xanh đỏ được rắc đều, điểm thêm sắc màu rực rỡ như lửa. Nước sốt sánh mịn phủ lên, lớp dầu đỏ sóng sánh bao lấy từng thớ óc heo.
Kết cấu còn mềm hơn cả đậu hũ, hòa cùng chút béo ngậy của cholesterol. Vị cay nồng bung tỏa, kích thích vị giác, khiến đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.
Mai Lan ôm hộp đồ ăn, từng muỗng từng muỗng đưa vào miệng, động tác mạnh mẽ như thể đang trút giận.
"Thật ra em cũng không thích uống canh óc heo đến thế đâu. Em và em trai đã hẹn nhau rồi. Đợi khi thi xong, nhận được học bổng, cả nhà sẽ cùng đi ăn đồ nướng."
Đi ăn thịt xiên nướng, cà tím nướng tỏi và cả óc heo nướng, uống Coca ướp lạnh nữa—tạm thời thoát khỏi cuộc sống đầy áp lực, cùng nhau tận hưởng một bữa đồ nướng mà bình thường chẳng dám tiêu xài. Đó là cách chúc mừng tốt nhất mà Mai Lan có thể nghĩ đến.
Thịt nướng không quá đắt, nhưng với gia đình nhà họ Mai phải tính toán chỉ li từng khoản tiền mà nói thì lại mang ý nghĩa khác.
Mai Lan đã sớm tính toán điểm số của mình, chờ đợi khoảnh khắc đó trong tương lai. Nhưng chưa kịp nhận học bổng, cô đã phải đối mặt với một hành động ác ý không thể lường trước.
"Lúc còn sống, em chưa từng được ăn những món này, cũng không dám ăn. Vậy mà khi trở thành quỷ rồi, em lại có thể ăn... Vì sao chứ? Vì sao người khác có thể thuận lợi suôn sẻ, còn em lại phải đối diện với tất cả những chuyện này! Dựa vào cái gì mà người phạm lỗi vẫn ung dung, còn em lại là người gánh chịu tất cả?!"
Càng nghĩ, Mai Lan càng thấy tủi thân. Cô muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được.
Cô bé biết bản thân đã hành động bốc đồng, nhưng vào lúc đó, Mai Lan thật sự không nghĩ được cách nào khác.
Bố mẹ cô chỉ là những người bình thường, họ đã cố gắng hết sức, đã rất mệt mỏi rồi. Ít nhất, cả gia đình đã cùng nhau kiên quyết không thỏa hiệp—chỉ điều đó thôi cũng đã tốt hơn rất nhiều người khác. Có lẽ, cô không nên cảm thấy ấm ức, cũng không nên khổ sở.
Mai Lan suy nghĩ rất nhiều, cũng chính vì thế mà cô rất dễ trách móc bản thân, càng dễ tự đẩy mình vào ngõ cụt.
Diệp Tuyền mỉm cười: "Tại sao phải ép bản thân không được để ý? Tại sao phải so sánh với người khác rồi tự trách mình? Để ý cũng chẳng có gì sai cả."
Cô nhìn thoáng qua lão Trần đang ngồi bên cạnh.
Trần Kim Bảo sống đến hơn tám mươi tuổi, cộng thêm cả những năm biến thành quỷ, đã là một ông lão trăm tuổi. Ngay cả ông cũng không thể nói rằng mình thực sự hiểu rõ về cuộc đời, cũng không thể khẳng định rằng trước khi chết, bản thân có thể buông bỏ tất cả mà chẳng bận tâm điều gì. Vậy thì, làm sao có thể yêu cầu một cô bé còn đang trong nghịch cảnh phải tỉnh táo trước mọi chuyện, phải hành xử hoàn hảo trong mọi tình huống?
Tại sao cô ấy lại phải nhanh chóng chấp nhận mọi thứ, phải ép bản thân nhìn đời bằng ánh mắt bình thản?
Đạt điểm cao trong những bài kiểm tra dày đặc, cùng các bạn chen chúc trên chuyến xe buýt đông đúc chỉ để may mắn tìm được một chỗ ngồi, về nhà quây quần bên mâm cơm cùng gia đình... Thậm chí chỉ cần nhặt được một chiếc lá đẹp ven đường cũng có thể khiến người ta vui vẻ suốt cả ngày.
Thờ ơ lạnh nhạt với mọi chuyện thường chỉ là lựa chọn cuối cùng, hoặc là thứ bình yên có được sau khi đã trải qua bao sóng gió. Nhưng đến lúc đó, cảm giác hạnh phúc với những niềm vui giản đơn như vậy lại trở thành điều hiếm hoi khó tìm.
Nhìn cô bé đang mỉm cười qua gương chiếu hậu, Trần Kim Bảo chậm rãi kể về những trải nghiệm tuổi già: "Tất cả vẫn còn kịp. Sau này ấy à, chờ đợi thêm một chút, nhìn ngắm nhiều thêm một chút. Con đường đời không ngắn như vậy, cũng không chỉ có duy nhất một hướng đi. Nếu lối này không thể bước tiếp, có lẽ sẽ có một con đường khác đang chờ cháu. Không cần vội vàng khiến tương lai của mình giống với bất kỳ ai. Cứ thong thả, không có hai cuộc đời nào hoàn toàn giống nhau cả. Làm những điều cháu muốn làm là đủ rồi."
Kít kít—
Xe Jeep dừng lại trước cửa bệnh viện. Mai Lan ôm chiếc hộp óc heo nướng, chậm rãi ăn hết miếng cuối cùng.
"Đi nào, em có thể trở về đi học rồi." Diệp Tuyền mở cửa xe, vươn tay ra với Mai Lan.
Từ khi mọi chuyện bắt đầu đến giờ, Mai Lan như rơi vào một cơn ác mộng không lối thoát. Nửa đầu là sự tra tấn, nửa sau lại là sự đau khổ và ham muốn trả thù.
Mai Lan nhìn biểu tượng chữ thập đỏ phát sáng bên ngoài cửa xe, giọng nói nhỏ nhẹ như thể sợ rằng mình sắp tỉnh dậy khỏi một giấc mộng đẹp mà cô khó khăn lắm mới có được.
"Thật sự... có thể sao?"
"Có thể." Diệp Tuyền nắm lấy tay cô bé.
Mai Lan quay đầu lại, Trần Kim Bảo và Bách Vi đang vẫy tay, mỉm cười cổ vũ cô bé.
"Cảm ơn mọi người. Cảm ơn đại sư."
Mai Lan bay ra, cúi người chào thật sâu. Cô vẫy tay chào tạm biệt mọi người, nương theo cảm giác dẫn dắt mơ hồ, bước từng bước về phía trước. Ban đầu là chậm rãi, nhưng rồi bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.
Diệp Tuyền nhấc lên một chiếc hộp giữ nhiệt khác mà Trần Kim Bảo mang tới, thong thả đi theo phía sau.
Thoạt nhìn, tốc độ của cô không nhanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ nhịp bước không nhanh không chậm, luôn đi sát phía sau hồn phách của Mai Lan, cùng cô tiến thẳng về phía phòng bệnh.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt thân thương của người nhà, Mai Lan như một chú chim nhỏ nôn nóng tìm về tổ ấm, không kìm nén được nữa mà lao vút tới cửa phòng bệnh.
.
.
"Chị!"
Cậu thiếu niên vẫn đang gục bên giường bệnh đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, hét lên đầy vui mừng.
"Bệnh nhân 303 tỉnh rồi sao? Quá tốt rồi!" Tiếng chuông vang lên, các bác sĩ vội vàng chạy đến.
Mai Lan từ từ mở mắt, cảm thấy còn hơi choáng váng. Qua bóng dáng của các bác sĩ đang kiểm tra, cô nhìn thấy cha mẹ đang vội vàng mua bữa tối trở về. Phía sau họ, em trai cô – dáng người vẫn còn nhỏ bé – đang nhảy tưng tưng, cố gắng vượt lên trước để nhìn thấy cô, như thể chỉ cần lơ đãng một chút thôi, cô sẽ lại biến mất.
Dường như đã rất lâu rồi, cô chưa được nhìn thấy họ.
Mai Lan cố gắng hé miệng, muốn nở một nụ cười, nhưng nước mắt lại lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
Hai vợ chồng nhà họ Mai lập tức lao đến, trong mắt đầy vẻ đau lòng.
"Còn khó chịu ở đâu không? Lan Lan, không sao rồi, mọi chuyện ổn cả rồi. Con chắc chắn có thể vào trường trọng điểm! Còn về tên họ Lưu, bản án sẽ được điều tra lại, hắn ta nhất định sẽ phải nhận báo ứng! Đừng lo, con chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, nghe lời bác sĩ. Đợi khi con xuất viện, cả nhà mình sẽ cùng nhau chứng kiến hắn ta gặp xui xẻo!"
Nói đến đoạn cuối, cả hai người đều nghiến răng nghiến lợi.
Mai Lan khẽ gật đầu cho câu trả lời.
Trong lúc bác sĩ vẫn đang kiểm tra, bên ngoài, Diệp Tuyền đưa tay gõ cửa. Hai vợ chồng quay lại, thấy một cô gái trẻ đứng ở cửa, ánh mắt họ vô thức mang theo sự cảnh giác.
"Cô là..." Họ dè dặt hỏi.
Diệp Tuyền khẽ cười, nụ cười dịu dàng như gió xuân, xua tan sự lo lắng trên gương mặt họ.
"Chủ nhà rất lo lắng cho mọi người nên nhờ tôi mang ít đồ ăn đến hỏi thăm. Đúng lúc gặp con bé tỉnh lại, xem như là một món quà chúc mừng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro