Chương 68

Đang vui vẻ khoe khoang thì cô bé bị Lý Hồng Vân lo lắng kéo lại. "Có phải lại không chạy bộ đàng hoàng không? Không được, hôm nay con phải chạy thêm vài vòng cho mẹ!"

Bạo lực học đường có thể xảy đến với bất cứ ai, Lý Hồng Vân không thể yên tâm chút nào.

Kiều Vượng ngơ ngác: ???

Liên quan gì đến con! Sao người bị tổn thương lại là con?!

Diệp Tuyền chậm rãi chọc một miếng dứa, đem dứa xào chua ngọt mà Lý Hồng Vân đóng gói đưa cho cô bé, viết thực đơn hôm nay lên bảng thực đơn: bánh dứa xí muội, cánh gà mật ong/cánh gà dứa.

Món chính hôm nay là cơm chiên dứa và thịt xào dứa, sau khi chiên xong hương vị đậm đà tràn ngập cả con phố.

Những lát trái cây thanh mát kết hợp cùng soda muối biển và trà chanh, thả thêm vài viên đá ngôi sao hoặc hoa nhỏ, trong thời tiết oi bức liền xuất hiện chút vui vẻ tưng bừng.

Một cặp vợ chồng bước vào quán bị lây nhiễm bởi không khí náo nhiệt, nhìn nhau mỉm cười.

Quả thật là một nơi rất tốt.

Đường Dịch đang trong thời gian hồi phục buồn chán trong bệnh viện thì bố mẹ mang theo cơm hộp đến.

"Là món mới của Quán Ăn Khuya sao?" Vừa mở hộp cơm, Đường Dịch ngửi được mùi thơm thì hai mắt liền sáng lên.

Cả nhà ngồi xuống ăn tối, mở túi ra thì phát hiện bên trong có thêm một tấm danh thiếp, Đường Dịch hớn hở nói. "Cửa tiệm này càng lúc càng nổi tiếng rồi." Bố Đường phát hiện anh ta hứng thú, mỉm cười nói về sự so sánh buồn cười giữa hai cửa tiệm khi nghe tin tức.

Dù biết ông chủ Mã đã mắc sai lầm, tự lấy đá đập chân mình nhưng Đường Dịch vẫn rất tức giận khi biết ông ta bôi nhọ Quán Ăn Khuya.

"Đồ ăn ở quán đó chẳng ra gì, lại còn dùng chất phụ gia độc hại. Làm sao có thể so sánh một nơi như vậy với Quán Ăn Khuya?! Con phải cho bọn họ thấy ngon thế nào mới được!"

Đúng như anh ta nói.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ 1/5, những thực khách nhàn rỗi nghe theo lời giới thiệu của đài truyền hình nhanh chóng đến và xếp thành một hàng trước Quán Ăn Khuya vừa mở cửa chưa đầy một tháng.

Khu phố cũ vốn yên tĩnh bấy lâu bỗng chốc trở nên nhộn nhịp chưa từng thấy. Vừa mới bước vào giờ ăn tối, quán đã đông nghịt khách. Vừa đỗ xe xong, những thực khách từ phương xa đến đã phải há hốc mồm khi nhìn thấy một khuôn mặt khóc lóc trên tấm bảng đen treo ngoài cửa tiệm.

Nguyên liệu chuẩn bị cho món chính đã hết rồi.

Diệp Tuyền treo bảng, chuẩn bị thông báo đóng cửa thì hàng loạt tiếng van xin xuất hiện.

"Aaaa? Bà chủ à, đừng bỏ lỡ cơ hội làm giàu thế này chứ! Chúng tôi sẽ góp vốn để cô mở rộng kinh doanh, đảm bảo cô sẽ nhanh chóng giàu có! Chúng tôi đói đến mức ăn cái gì cũng được, không kén chọn, cầu xin cô! Tôi từ thành phố bên cạnh đến, không ăn được thật sự sẽ bị tổn thương..."

Diệp Tuyền: "..." Cảm ơn, tôi không cần giàu tới cỡ đó.

Bị những ánh mắt nóng bỏng bắn tới, Diệp Tuyền suy nghĩ. "Vậy thì làm thêm một món."

Mặc dù chỉ còn lại soda, muối biển và trà chanh cùng với chút bánh hoa hòe, Diệp Tuyền ra tay làm thêm mì kiều mạch lạnh để bổ sung. Những thực khách kêu gào ban nãy được ăn đến no bụng thì hai mắt sáng ngời, nhưng cũng đồng thời khiến họ cảm thấy cay đắng không thôi.

— Món ăn tạm thời đã ngon như thế, món chính được dày công chuẩn bị sẽ ngon đến mức nào nữa!

Đồng hồ đã điểm không giờ, những tấm danh thiếp mới in cũng đã phát hết. Diệp Tuyền đóng cửa lớn, kết thúc một ngày kinh doanh.

Du Tố Tố nhanh nhẹn cuộn âm khí lại, trong phút chốc đã hoàn thành công cuộc quét dọn vệ sinh, cầm lên chiếc máy tính bảng yêu quý của cô ấy. Vừa liếc mắt nhìn, Du Tố Tố đã nhảy dựng lên.

"Vãi thật! Bà chủ, cô nổi rồi!"

Đã lâu không nói chuyện với nhiều người như thế, Phương Vọng Đệ mặt mũi bơ phờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Du Tố Tố đột nhiên hét to nên dọa cô ấy giật mình. "Bốc, bốc cháy rồi?"

Trong tiếng Trung, từ "nổi" và "cháy" đồng âm.

Du Tố Tố. "Ôi trời, không phải bốc cháy, mà là bà chủ lên hot search video ngắn rồi! Tuy xếp hạng không cao lắm, nhưng cũng nằm trong một đề mục về ẩm thực." 

Du Tố Tố chìa màn hình máy tính bảng ra, ngón tay chỉ vào một mục.

#Cơm mà đến chết cũng phải ăn thật sự tồn tại trên đời!

Diệp Tuyền: "...?"

Đến cái này mà Du Tố Tố cũng có thể hóng hớt được, thật sự bội phục cô ấy.

Nhiệt độ cao nhất trong hot search là một video. Tuy được đăng vào đêm khuya nhưng đã có hai vạn lượt thích.

Mở đầu video là nguyên nhân Đường Dịch gặp tai nạn, ảnh chụp màn hình buổi hẹn đi ăn cùng nhóm bạn ngày 1/5 trong diễn đàn thành phố nhanh chóng lướt qua. Tiếp đó màn hình tối đen, chỉ nghe được âm thanh phỏng vấn cùng dòng chữ "Bí quyết tạo ra mỹ vị?" Màn hình dần sáng lên lại, âm thanh mỉm cười lười nhác khiến người ta không nhịn được mà nín thở.

Bốn phía tối đen, chỉ có tia sáng chiếu rọi gương mặt của cô gái. Xinh đẹp chói mắt, sáng rực động lòng, như ánh mặt trời xuyên qua những áng mây và sương mù uể oải.

Vừa mở video đã trúng tiếng sét ái tình!

Dường như cô gái vừa nghĩ đến chuyện gì đó vui vẻ, mắt phượng nheo lại, vẻ đẹp bức người tựa như gió xuân thổi qua, xóa đi cảm giác xa cách. "Ừm... chỉ là tôi thích ăn mà thôi."

Phần bình luận đã bùng cháy rồi.

"Cứu mạng! Người đẹp giết tôi!!!"

"Có thể cân được ống kính chết chóc của tin tức xã hội trên đài truyền hình thì tuyệt đối là một mỹ nhân tuyệt sắc! Người khác bình thường vô vị, chỉ có cô ấy như thêm gấp mười soft focus. Mười phút, tôi muốn biết cửa tiệm này ở đâu, tôi sẽ đi ngay hôm nay! Kỳ nghỉ 1/5 nhờ hết vào các bạn rồi."

Soft focus (lấy nét mềm): Lấy nét đúng vào chủ thể, nhưng chủ thể sẽ không rõ nét hoàn toàn mà sẽ mờ ảo mềm mại hơn.

Đợi video lại lướt thêm mấy giây mới có thêm những bình luận khác hiện ra.

"Bà chủ: ? Bí quyết? Tôi chỉ là người làm ăn bình thường thôi."

"Nấu ăn chính là vì ăn. Về điểm này thì tôi hoàn toàn đồng tình với chị gái xinh đẹp!"

"Tôi cũng muốn có một cửa tiệm riêng. Mỗi ngày thức dậy, muốn ăn cái gì thì làm cái đó! Thật sung sướng."

"Cười chết, tôi còn cho rằng cô ấy muốn nói tài nấu ăn do cha ông truyền lại, trả giá bao nhiêu công sức nỗ lực, kết quả là cái này? Còn muốn kiếm tiền không vậy! Không biết bịa chuyện cứ để tôi, tôi đảm bảo năm sau mở chi nhánh mới!"

Bà chủ Quán Ăn Khuya chỉ xuất hiện vỏn vẹn hai giây mà đã khiến vô số người phải mê mẩn, thêm cả cảm nhận thu hút và sự hạnh phúc của thực khách được ghi lại trên chương trình ẩm thực khiến người ta thèm đến chảy nước miếng, nhiệt độ video lập tức tăng vọt như tốc độ tên lửa.

Đặc biệt khi đến thời gian ăn khuya, thực khách đã ăn hoặc chưa ăn đều sôi nổi lên Weibo phàn nàn, khiến các chủ đề hot search càng thêm náo nhiệt.

"Ai đang khóc? Tôi không nói là tôi đâu hu hu hu. Trơ mắt nhìn phần cơm chiên dứa cuối cùng bị bán đi, đầu bên đó — một quả dứa to thế này, tay bên kia — con tôm to như thế cơ, nước miếng của tôi chảy từ khóe mắt ra rồi QAQ."

"Nghe nói tiệm ăn kho báu của tôi bị phát hiện rồi, tới đóng góp một like đi, cùng nhau góp vốn để thuyết phục bà chủ mở cửa kinh doanh cả ngày ha ha-"

"Thật hay giả vậy? Ngon như thế sao? Người nào người nấy trông cứ như chưa từng ăn cơm vậy?"

"Cười chết mất thôi, có đứa ngốc mới tin ấy. Rất rõ ràng đây là thủy quân! Marketing võng hồng nhà hàng, bà chủ chuẩn bị rửa mặt debut, hai chọn một."

Võng hồng: nhân vật nổi tiếng trên mạng.

Bình luận nghi ngờ chỉ vừa xuất hiện đã lập tức bị đè xuống bởi các bình luận phàn nàn khác.

"Bà chủ muốn debut có cần phải đợi đến hôm nay không? Tôi thật sự biết ơn khi có thể nhận thức rõ sự khác biệt giữa cái cô ấy mặc và bao tải là gì! Dù khoác lên áo dài quần dài phổ thông nhất cũng có thể nhìn ra vẻ đẹp đáng kinh ngạc, cầu cô trình diễn Haute Couture được không, đọc hướng dẫn sử dụng khuôn mặt xinh đẹp của mình đi!!"

"Đây gọi là tài đức vẹn toàn sao? Có thể dùng mặt kiếm cơm nhưng thích dựa vào sức lực của mình hơn?! Wow wow wow."

"Thôi bỏ đi, trên mặt bà chủ viết đầy "Mấy người đừng tới đây quấy rầy tôi ăn cơm". Không có ham muốn kiếm nhiều tiền, chỉ xem tâm trạng hôm đó như thế nào để nấu bữa khuya, thật thu hút, cũng thật thần bí, có khi người ta là người thừa kế đang chạy trốn khỏi gia tài trăm tỷ không chừng."

"Gấp gấp gấp! Tôi là quốc vương Cấp Cấp, rốt cuộc cửa tiệm ở đâu, có chi nhánh không? Trông ngon quá, khung cảnh trong quán cũng rất tốt, mọi người ăn thật hạnh phúc, tôi cũng muốn đến thử một lần!"

"Ở thành nhỏ Thanh Giang của chúng ta, Quán Ăn Khuya của phố Hỉ Nhạc. Cuối cùng bà chủ đã cho gọi điện đặt trước thì việc giao đồ ăn mang về và mở cửa cả ngày còn xa sao!? Mau cùng tôi đến thuyết phục bà chủ!"

Du Tố Tố nhìn vô số những bình luận khen ngợi thì thấy vô cùng tự hào.

Xác định Diệp Tuyền sẽ không không vì những suy đoán ác ý mà tức giận, Du Tố Tố lật lại toàn bộ tuyến thời gian của hot search.

"Đây là tài khoản cá nhân của Đường Dịch, hẳn video này là do anh ấy nhờ người cắt nối biên tập rồi, xem ra anh ấy vẫn còn nhớ chúng ta. Đăng video vào ban ngày thì sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý, nhưng nếu đăng vào ban đêm thì sẽ thu hút cực kỳ nhiều khách hàng hôm nay đến quán mà không được ăn món chính, cộng thêm lượng lớn người sống về đêm vào tương tác."

Dưới ống kính hiển vi của cô gái thích hóng chuyện ăn dưa thì việc tìm ra chủ tài khoản là Đường Dịch quả thực quá dễ dàng!

Trần Kim Bảo thấy hy vọng phát triển của Quán Ăn Khuya ngày càng lớn mạnh. "Nhiều người như thế, có cần làm thêm quảng cáo không?"

Diệp Tuyền trâm tư chốc lát. "Đúng là có chút nhiều... Ngày mai bắt đầu bán món chính với số lượng cố định."

Quá nhiều người sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc cô ăn cơm.

Trần Kim Bảo + Du Tố Tố: Hả?

Một logic trước giờ chưa từng nghĩ tới bỗng xuất hiện.

Sau khi nói ra phát ngôn mà nếu thực khách nghe thấy sẽ khiến họ vô cùng đau lòng, Diệp Tuyền ung dung lấy ra quả dứa cuối cùng để làm một dĩa trái cây.

Tuy bà chủ không quan tâm nhưng Du Tố Tố nhìn những bình luận ác ý thỉnh thoảng lại nhảy ra thì vẫn cảm thấy tức giận. Dựa vào mười mấy tài khoản phụ, hai bàn tay gõ lên màn hình nhanh đến mức gần như trở thành tàn ảnh, Du Tố Tố nhanh chóng đưa những suy đoán ác ý trở lại chủ đề chính.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro