Chương 107 + 108: Vận May Hiếm Có
- Tiểu Mi, em có cần giúp tách đá không?
Thấy Dương Tử Mi cầm búa và có chút do dự, Tống Huyền tưởng là cô không biết tách thế nào bèn tiến đến hỏi.
- Dạ, cám ơn thầy. Em có thể tự làm được ạ.
Lúc nãy thấy vài người tách trước nên Dương Tử Mi cũng đại khái biết được cách tách đá.
- Cô bé à, dáng vẻ của cô bé e là trói gà cũng không chặt. Muốn tách đá sao? Đùa à? Đừng làm tốn thời gian của ông đây nữa. Hay là cô bé ngoan ngoãn về nhà cắt đậu hủ thúi đi nhé.
Cao Hữu Tài đứng phía sau lại la lối lớn tiếng.
Đám đông nghe xong cũng cười ầm lên.
Tuy họ biết Dương Tử Mi biết xem phong thủy, nhưng tách đá đòi hỏi sức lực và kỹ thuật nên nếu chưa từng làm qua thì chắc chắn sẽ không thể nào tách được. Chính vì vậy mà mọi người đều nhờ những người thợ chuyên tách đá để tách.
Mặc mọi người bàn tán, Dương Tử Mi vẫn muốn tự mình cảm nhận được niềm vui khi tách được phỉ thúy nên cô quyết định tự tay mình tách.
Cô là người luyện nội công. Lúc trước, khi còn ở trên núi, vì muốn luyện sự kiên nhẫn cho cô mà sư phụ thường bảo cô mài và khắc rất nhiều thứ trên đá. Thế nên chuyện tách một viên đá đối với cô mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Mọi người đang chờ để cười đùa cô nhưng họ lại phát hiện cách tách đá của cô vô cùng chuẩn xác.
Viên đá của cô vốn rất nhỏ nên phải tách cẩn thận từng chút một thì mới không làm ảnh hưởng đến phỉ thúy bên trong, nếu có.
Lúc này, chỉ thấy mấy mảnh vụn cô tách ra đều có độ dày như nhau, mặt cắt gọn gàng, từng nhát tách ra không khác gì các thợ tách đá chuyên nghiệp.
Khi tách đá, dáng vẻ của cô cũng hết sức điềm tĩnh, thần thái chăm chú của cô không khác gì một bức tranh thiếu nữ xinh đẹp.
Tống Huyền nhìn cô say đắm.
Cô mang đến cho anh quá nhiều sự bất ngờ.
Mộ Dung Vân Thanh cũng chăm chú nhìn từng động tác của cô. Nếu như trước đó chưa xem đoạn băng ghi hình cô đánh người thì bây giờ anh cũng sẽ vô cùng kinh ngạc như những người khác vậy.
Anh đang rất hiếu kỳ. Không biết ẩn đằng sau dáng vẻ nhỏ nhắn, yếu ớt kia của cô là một nguồn năng lực to lớn đến nhường nào.
Cảm giác sắp gần đến viên phỉ thúy nằm ẩn bên trong viên đá nọ nên Dương Tử Mi cũng để búa xuống và bắt đầu dùng giấy nhám để lau chùi.
Lớp bụi kia được phủi sạch xong, chỉ thấy một luồng sáng màu xanh lục to hơn ngón tay cái một chút ánh lên trên tay cô.
- Có phỉ thúy sao?
Đám đông kinh ngạc tột độ!
Vì viên phỉ thúy kia bị bụi bám vào nên không ai rõ đó là loại phỉ thúy gì.
Dương Tử Mi cúi người để viên phỉ thúy nhỏ kia vào thùng nước rửa sau đó lại lấy ra. Lập tức, một luồng sáng màu xanh phát ra khiến nọi người chói mắt. Viên phỉ thúy rất đẹp, độ sáng đầy đủ, cứ như là tất cả tinh túy của màu xanh trên đời đều tập trung vào nó cả. Màu xanh đặc biệt cùng với bàn tay trắng muốt của Dương Tử Mi tạo nên một sự đối nghịch về màu sắc một cách rõ ràng. Trắng thì càng trắng, xanh thì càng xanh, một cảm giác vô cùng hoàn mỹ.
- Đây không phải là phỉ thúy Đế Vương Lưu Ly sao?
Hoàng minh chạy đến xem và hồi hộp hỏi.
- Đúng vậy, chính là phỉ thúy Đế Vương Lưu Ly.
Mộ Dung Vân Thanh, người am hiểu về ngọc gật đầu xác nhận.
- Phỉ thúy Đế Vương? Đúng là phỉ thúy Đế Vương sao? Trời ơi, không ngờ là hôm nay tôi lại có diễm phúc tận mắt nhìn thấy phỉ thúy Đế Vương.
- Đúng vậy, vận may này quả nhiên hiếm thấy!
Đám đông bắt đầu nhốn nháo cả lên. Ánh mắt của họ cũng bắt đầu ánh lên vẻ ngưỡng mộ xen lẫn ganh tỵ.
- Hừm, phỉ thúy Đế Vương gì chứ? Cũng chỉ là viên phỉ thúy to bằng đầu ngón tay thôi, đáng giá bao nhiêu tiền đâu?
Cao Hữu Tài, người không am hiểu gì về các loại đá quý mà chỉ biết chen chân mua đá thô để kiếm vận may kia lại lên tiếng thể hiện sự kém cỏi của mình.
- Ông chủ Cao, ngọc hay đá quý không giống như than của anh đâu. Không phải càng to thì càng nhiều tiền đâu. Đây là phỉ thúy Đế Vương, là một loại phỉ thúy cực kỳ quý hiếm. Bình thường nếu chỉ được thấy thôi đã là diễm phúc lắm rồi. Dù có tiền cũng không dễ gì mua được đâu. Tuy nó nhỏ như thế nhưng ít nhất cũng trị giá mười đến hai mươi triệu đấy, đúng không ông chủ Mộ Dung?
Lý Đại Thành nói lớn.
Mộ Dung Vân Thanh gật đầu.
- Mười... hai mươi triệu sao?
Cao Hữu Tài kinh ngạc nhìn viên phỉ thúy nhỏ nhắn mà Dương Tử Mi đang cầm kia. Ông ta không thể tin được là nó đáng giá mười đến hai mươi triệu.
Tài sản của ông cũng chỉ có một trăm triệu. Số tiền mười đến hai mươi triệu kia ông phải cực khổ bao lâu mới kiếm được, hơn nữa quá trình kiếm được số tiền như vậy cũng chứa đựng bao nhiêu sự mạo hiểm.
- Mười lăm triệu!
Lý Đại Thành lập tức ra giá. Ông ta định mua viên phỉ thúy Đế Vương kia về để làm thành một miếng ngọc Quan Âm gia truyền của nhà mình.
Nghe đến giá mười lăm triệu kia, nhiều người bắt đầu nổi lòng tham và muốn giành lấy viên phỉ thúy trên tay Dương Tử Mi.
- Mười sáu triệu.
Có người trả giá cao hơn.
- Mười bảy triệu.
- Hai mươi triệu.
Mộ Dung Vân Thanh cuối cùng cũng ra giá.
Những người còn lại thở mạnh một cái.
Đây quả nhiên là một cái giá trên trời!
Họ thầm nghĩ tại sao bản thân mình lại không may mắn được như thế?
Hai mươi triệu là cái giá mà có khả năng mua được viên phỉ thúy kia, hơn nữa còn là giá do Mộ Dung Vân Thanh đưa ra nên những người còn lại cũng không dám ra giá tiếp. Hiện tại, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Dương Tử Mi.
Dương Tử Mi cũng không ngờ là viên phỉ thúy nhỏ xíu như vậy lại có giá cao như thế...
Chỉ là, cô rất có tình cảm với viên phỉ thúy này. Khi cầm nó trên tay, cô cảm giác được rằng nguyên khí của cô như có thể tương thông với nó, một cảm giác vô cùng dễ chịu và thoải mái.
Đây chính là thứ có thể làm thành một pháp khí may mắn. Cho nên có nhiều tiền cỡ nào cũng khó mà mua được.
Tuy cô cũng cần tiền nhưng hiện tại vẫn không phải là thiếu thốn lắm. Huống hồ, lúc nãy cô lại cược được một triệu đồng.
Tiền không có có thể kiếm, nhưng phỉ thúy một khi bán ra rồi thì khó mà tìm lại được.
Nghĩ thế nên cô cười nói:
- Xin lỗi, ông chủ Mộ Dung, viên phỉ thúy này tôi không bán. Tôi muốn giữ lại nó cho riêng mình.
Thấy cô từ chối, đám đông lại xì xầm tiếp.
Hơn nữa, thần thái của cô cũng vô cùng bình thản, ánh mắt kiên định, hoàn toàn không có chút gì gọi là quá vui mừng khi là chủ nhân sở hữu viên phỉ thúy Đế Vương kia. Thần thái đó của cô cứ như là thần thái của một người đã nhìn thấu hết tất cả mọi sự giàu sang, phú quý trên đời vậy.
- Vậy tôi cũng không giành lấy bảo bối của cô Dương, không bắt buộc cô phải bán nó nữa!
Tuy rất muốn mua viên phỉ thúy đó, nhưng đối với Mộ Dung Vân Thanh mà nói, có một thứ còn thu hút hơn viên phỉ thúy kia nhiều, đó chính là Dương Tử Mi.
- Cám ơn anh!
Nói xong, Dương Tử Mi bỏ viên phỉ thúy kia vào túi quần của mình.
Mọi người thấy cô tùy tiện để viên phỉ thúy đắt tiền như thế vào túi quần nên cũng cảm thấy khó chấp nhận.
Nếu là họ thì họ sẽ mua ngay một chiếc hộp xinh đẹp, cẩn thận để viên phỉ thúy đó vào rồi đem cất vào két sắt.
Tuy nhiên, giờ viên phỉ thúy kia là của Dương Tử Mi chứ không phải của họ, nên cô muốn sao thì cũng kệ cô. Họ dù có thấy khó chịu thì cũng chẳng làm gì được.
Thấy cô chỉ bỏ ra có năm trăm đồng mà lại tách được một viên phỉ thúy giá hai mươi triệu, Cao Hữu Tài đưa mắt nhìn xuống viên đá thô mình mua với giá một triệu đồng kia. Ông ta tin là viên đá của ông nhất định là có phỉ thúy bên trong. Nếu vậy thì chắc chắn ông sẽ giàu to.
Thế nên, lúc này đây, ông ta đang rất muốn được tách nó ra.
Nhưng còn ba người nữa mới đến lượt ông.
- Này, các anh có thể nhường cho tôi tách trước không? Nếu được, tôi sẽ trả các anh mỗi người một ngàn xem như là phí nhường chỗ.
Cao Hữu Tài nói.
Những người khác quay sang liếc ông ta một cái.
Những người hôm nay có thể đến đây đa số đều là những người có chức, có quyền, có tiền cả chứ không phải là thị dân tầm thường. Cao Hữu Tài ra giá một ngàn làm điều kiện nhường chỗ, đó chẳng khác nào hạ thấp họ.
- Ông chủ Cao à, việc gì cũng phải có thứ tự trước sau. Tôi thấy tốt nhất là anh đem một ngàn đó phát cho các công nhân đào hầm than của anh đi.
Hoàng Minh cười chế giễu nói.
- Đúng đó, nếu Lý Đại Thành tôi có thiếu một ngàn đó thì hôm nay đã không đến đây rồi.
Thấy mọi người đều bất bình, Cao Hữu Tài cười lạnh lùng nói:
- Không nhường thì thôi. Trước sau gì tôi cũng sẽ có được phỉ thúy, nên cũng chẳng gấp làm gì, hừ.
Lại một trận cười chế nhạo vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro