Chương 5: Bác sĩ Vương, anh ghen sao?
Lần này vào viện, Trần Lập Nông căn bản không có thời gian đi tìm Vương Tử Dị. Bởi vì mẹ cậu mỗi ngày đều ở viện cằn nhằn. Mẹ về rồi cậu lại bị bác sĩ Âu Dương Phong đến hỏi thăm.
Bọn họ nói chuyện hợp và vui vẻ lắm, nhưng cậu đương nhiên cũng rất nhớ bác sĩ Vương Tử Dị, những mãi vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay đã là ngày thứ 2 cậu nằm viện rồi.
Âu Dương Phong vừa đứng dậy phải đi thăm bệnh nhân khác, Trần Lập Nông tính toán xem đi gặp Vương Tử Dị kiểu gì, gặp người ta thì lấy lí do gì nói chuyện.
"Đang nghĩ gì đăm chiêu vậy?"
"Không có gì, chỉ là...aaaa" Trần Lập Nông mải suy nghĩ, có người hỏi thì cậu theo bản năng mà trả lời, nhưng hoàn hồn lại thì giật mình nhận ra người hỏi không ai khác, chính là Vương Tử Dị.
"Bác sĩ Vương, anh khoẻ không?" Cậu hoàn hồn rồi thì vui vẻ chào hỏi.
"Tạm được, cậu đang nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy? Không lẽ nghĩ về bác sĩ Âu Dương Phong?" Vương Tử Dị trong giọng nói mang chút mùi giấm.
"Không, anh ấy mới rời đi, tôi nghĩ về anh ấy làm gì" Trần Lập Nông lắc đầu.
"Bác sĩ Âu Dương thật quan tâm bệnh nhân, mỗi ngày đến thăm bệnh nhân đến mấy lần" Vương Tử Dị khó chịu nói.
"Đúng vậy, anh ấy rất tốt, còn nhắc tôi nhiều loại đồ ăn không tốt cho dạ dày" Trần Lập Nông gật đầu.
"Người ta tốt vậy, cậu cảm động? Bác sĩ Âu Dương Phong cũng rất đẹp trai mà" Vương Tử Dị thấy Trần Lập Nông khen người ta, lòng khó chịu không thôi, vô thức mà giọng nói thật mỉa mai nói với Trần Lập Nông.
"Không có, tôi đâu dễ đổi lòng như vậy! Mà...bây giờ mới để ý nha. Anh ghen sao bác sĩ Vương?" Trần Lập Nông vui vẻ mà nói.
"Ai thèm ghen!? Mà cậu định coi bệnh viện là nhà à mà chăm vào đây nằm thế?" Vương Tử Dị như bị nói trúng tim đen, hắng giọng rồi nói sang chuyện khác.
"Ai muốn vậy đâu chứ, tôi bận rộn nên ăn uống không cẩn thận, kết quả bị đau dạ dày" Trần Lập Nông nhún vai nói.
"Sức khoẻ của mình không lo thì còn ai lo cho, chịu khó sống lành mạnh vào" Vương Tử Dị trong lòng có chút không yên, người này đã hai mấy tuổi, nhưng rất biết cách làm cho người khác lo lắng. Lần trước là chơi đá bóng gãy chân, mới một thời gian lại vào viện vì đau dạ dày.
Vương Tử Dị còn không biết bản thân anh vậy mà lại lo lắng cho cậu. Chỉ biết kho nghe viện trưởng nói cậu lại nhập viện, lo lắng đến xem, thấy cậu nói chuyện thân mật với người khác, anh lại thấy khó chịu. Chính anh cũng không hiểu bản thân mình nữa rồi.
"Vâng vâng, ngày nào mẹ tôi cũng nói rồi, ngay đến anh cũng nói tôi" Trần Lập Nông đáng thương nói.
"Thế chân cậu thế nào? Còn đau không?" Thấy được khuôn mặt cún con của cậu, anh không nỡ nói thêm, hỏi sang chuyện khác.
"Đã khỏi hẳn, thỉnh thoảng trời mưa có hơi nhức mà thôi"
"Uhm cái đấy không đáng lo, chịu khó đi lại cẩn thận là được"
"Vâng. Mà anh đi thăm bệnh nhân gần đây à?" Trần Lập Noing không tin anh thăm mình đâu, chắc là đi thăm bệnh nhân gần đây, tiện vào thăm cậu thôi.
"À ừ...tôi phải đi thăm bệnh nhân đây, tạm biệt" Vương Tử Dị vội vã bỏ đi. Anh chợt nhận ra. Mình vậy mà đi qua mấy toà nhà để đến tận đây thăm cậu.
Bọn họ không quen không biết, cậu chẳng qua cũng chỉ là bệnh nhân cũ anh điều trị, nhưng lúc nãy anh không nghĩ nhiều vậy.
Từ hôm qua nghe tin thì chạy đến xem, thấy cậu thân mật với người khác thì về suy nghĩ miên man, càng suy nghĩ lòng càng không yên, rồi hôm nay có thời gian rảnh lại chạy đến, cho đến lúc cậu hỏi anh mới nhận ra.
Chẳng lẽ anh cũng thích cậu? Thật sự là anh không bài xích đồng tính, bạn anh cũng có mấy người là đồng tính, nhưng anh chưa bao giơ mình cư nhiên cũng là đồng tính.
Đúng như Chu Chính Đình bạn anh nói, bạn sẽ không biết mình là đồng tính cho đến khi gặp người đàn ông của mình.
Nhưng có lẽ cậu ta nói thích anh, nên anh mới vô thức để ý cậu ta đi. Hẳn là vậy rồi đi. Nghĩ như vậy, lòng Vương Tử Dị nặng trĩu quay về khoa của mình.
End chương 5
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro