Chương 10
Lúc Tử Dị chạy đến nhà kho thì nhìn thấy Lập Nông đang trong tình trạng mặt tái mét, mồ hôi đầm đìa, đang được một người hầu đỡ dậy.
"Để tôi" Tử Dị chạy lại ôm lấy cậu, chạm vào cơ thể cậu mới biết, người cậu nóng như lửa, vội ôm cậu ra xe, đến bệnh viện.
"Mau khám cho cậu ấy" Đến bệnh viện rồi, Tử Dị vẫn không thôi xót ruột, giọng nói băng lãnh đi mấy phần.
"Vâng, cậu Vương cứ yên tâm" Vị bác sĩ phụ trách gật đầu, bệnh viện này là của nhà họ Vương đầu tư một nửa, ai mà dám đắc tội với cậu chủ nhà này đâu. Vậy nên Lập Nông càng được chăm sóc kĩ càng hơn.
Tử Dị đứng bên ngoài sốt ruột, đứng ngồi không yên, chỉ lo cậu có chuyện gì mà thôi, quản gia đứng bên cạnh nhìn cũng nóng ruột theo.
"Cậu cứ bình tĩnh, hẳn là không có chuyện gì đâu, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi đã" Ông chưa thấy cậu chủ mình lo lắng như vậy bao giờ, bộ dáng này làm ông có chút vui mừng, cuối cùng cậu chủ vẫn là yêu cậu Trần thạt lòng, chỉ mong sau chuyện này, hai người ở bên nhau, rồi hạnh phúc là ông mãn nguyện rồi.
"Cậu ấy sao rồi" Bác sĩ vừa ra khỏi phòng, Tử Dị đã chạy lại lo lắng nói.
"Cậu yên tâm, không quá nguy hiểm, cậu ấy bị viêm dạ dày, quá lo lắng và không được ăn đủ bữa, thiếu chất nên bị phát sốt, bây giờ chăm sóc cẩn thận và đừng bỏ đói cậu ấy là được" Bác sĩ cũng là ngạc nhiên với bộ dáng của Tử Dị, nhưng vẫn là chuyên nghiệp nói tình trạng của bệnh nhân. (Chỗ này là ta chém, có gì đừng bắt lỗi ta nha)
"Vậy có phải ở lại theo dõi hay không?"
"Phải ở lại chuyền nước thôi, sau đó có thể về, nhưng phải chịu khó theo dõi, có gì phải đưa đến khám lại ngay"
"Được rồi" Tử Dị vào phòng Lập Nông đang chuyền nước, cậu cũng là bị giật mình, lúc nãy tỉnh dậy thấy đang trong bệnh viện, còn nghĩ không biết ai đưa đến, nhìn thấy Tử Dị, cậu vội nhắm mắt lại, cậu không muốn nhìn thấy Tử Dị lúc này chút nào.
"Em không cần giả vờ ngủ" Tử Dị nhìn thấy cậu vội vàng nhắm mắt thì tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.
"A...tôi chuyền nước xong sẽ đi, tiền thuốc thang và khám bệnh, tôi sẽ trả lại cho anh" Lập Nông khẽ mở mắt, giọng nói mang chút mệt mỏi nói.
"Ai cho em rời bỏ anh đi? Anh đã nói, em là của anh rồi cơ mà, kể cả có trốn, cũng đừng làm đau mình như vậy" Hắn tức giận nói, nhưng là cố gắng gằn giọng, không bộc phát.
"Anh lại muốn bắt tôi về nhà anh, rồi giam cầm tôi, anh thì ra ngoài hẹn hò với bạn gái?" Cậu đau lòng nói, giọng nói nghẹn ngào.
"Anh sẽ không, bây giờ anh sẽ không làm tổn thương em, còn chuyện anh đi với bạn gái gì đó, là cô ta tự biên tự diễn, anh chỉ đi đón, coi như là bạn cũ mà thôi, không hề qua lại" Tử Dị quyết định, bây giờ hắn sẽ không làm cậu tổn thương, sẽ dùng sự ôn nhu cậu cậu tha thứ cho hắn.
"Anh nói thật?" Lập Nông nhìn hắn, cố tìm sự thật lòng trong đó.
"Là thật, em bây giờ cũng sẽ không phải về nhà anh, anh sẽ mua lại ngôi nhà cũ của em, em sẽ về đó ở"
"Anh sao lại..." Cậu hoang mang nhìn hắn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Anh sẽ dùng sự trân thành mà chinh phục em, làm em tin tưởng mà ở lại bên anh, sẽ không ép buộc em nữa"
"Chỉ cần anh không làm phiền tôi, chúng ta đuoenfg ai nấy đi, tôi sẽ tha thứ cho anh"
"Không thể, anh không giam cầm em, nhưng sẽ không để em rời xa anh, nếu còn yêu anh, hãy cho anh một cơ hội chuộc lỗi có được không?"
"Cái này...tôi..."
"Hãy cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu em vẫn không tha thứ, tôi sẽ rời xa em mãi mãi, không làm phiền em nữa"
"Được, tôi sẽ cho anh cơ hội cuối cùng" Cậu cũng là cho bản thân cơ hội cuối cùng, nếu không thể, cậu cũng sẽ cố quên đi hắn.
End chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro