Chương 11
Lập Nông sau khi ra viện vẫn là về nhà Tử Dị mang đồ của mình đi, trước khi đi còn chào từng người một, tuy ít tiếp xúc với bọn họ, nhưng cậu vẫn là được bọn họ chiếu cố không ít, nhất là quản gia.
"Cảm ơn chú đã chiếu cố cháu trong thời gian qua" Cậu cầm lấy tay ông quản gia.
"Không có gì, là nhiệm vụ của tôi mà, cậu Trần nhớ giữ gìn sức khoẻ, chịu khó ăn uống vào nhé"
"Vâng, mà chú cứ gọi cháu là Lập Nông, rảnh cháu sẽ thăm mọi người"
"Vậy thì được, rảnh cậu cứ sang chơi với lão già này"
Tử Dị nhìn mọi người thay nhau ôm Lập Nông thì không biết nên dùng cái biểu cảm gì, chờ một màn chào hỏi xong xuôi, Tử Dị mới xách đồ của cậu ra xe.
"Em vui như vậy?" Cậu tuy vẫn tiều tuỵ nhưng sắc mặt tốt lên rất nhiều.
"Đương nhiên, sống cuộc sống tự do, tâm tình cũng vui vẻ lên"
"Xa anh em rất hạnh phúc"
"Cái này...đâu có liên quan" Có chút buồn vì không ở gần, nhưng vẫn là không bị giam cầm nữa.
"Thôi được rồi, em có nói vui vẻ anh cũng không thể làm gì được em, anh bây giờ là đang theo đuổi em cơ mà"
Cậu xấu hổ không nói gì nữa, có chút tò mò không biết anh định dùng cách gì theo đuổi mình, hắn đưa cậu về nhà cũ, phòng ốc vẫn như vậy không thay đổi lắm, chẳng qua gọn gàng hơn mà thôi, cảm giác quen thuộc ùa về, sau khi mang đồ lên, hắn cũng không nán lại lâu mà đi về luôn, Lập Nông còn nghĩ Tử Dị sẽ ở lại qua đêm cơ.
Cậu không tránh được có chút hụt hẫng, nhưng sau đó mệt mỏi nằm xuống ngủ, sáng hôm sau bị tiếng đập cửa uỳnh uỳnh làm cho tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, và nhìn thấy người gọi cửa, mắt cậu mở lớn.
"Xin chào, anh là hàng xóm mới chuyển đến đêm qua, xin được chiếu cố" Tử Dị tay cầm giỏ quà gọi cửa, nói xong còn nở nụ cười chết ruồi.
"Nga..." Cậu đứng hình luôn rồi.
"Nếu em còn buồn ngủ thì ngủ tiếp đi, lúc khác chúng ta nói chuyện cũng được" Tử Dị đẩy cậu vào, thay cậu khoá cửa, trước khi cánh cửa đóng, còn không quên vẫy tay chào.
Lập Nông bị hình ảnh kia làm cho tỉnh ngủ, ngỡ mình đang mơ, không còn là Vương Tử Dị bá đạo trước đây, mà là một Vương Tử Dị thân thiện.
Cậu mở cửa ra, vẫn thấy Tử Dị đứng trước cửa mình, trên môi vẫn là nụ cười tươi khoe răng trắng.
"Anh sao lại ở đây?" Cậu lúc này mới mở được miệng hỏi.
"Anh đã nói rồi mà, anh mới chuyển đến đêm qua"
"Đêm qua?"
"Đúng vậy, sau khi đưa em về, anh sang bên này luôn, phòng anh ở đối diện, có gì cứ gọi cửa, anh sẵn sàng giúp đỡ"
"Nhà anh sao không ở?" Nhà to như vậy để làm gì không ở, lại chui đến chỗ bé tí tẹo này.
"Người yêu của anh ở đây, nên anh phải đến giữ, không bị bắt mất thì sao"
"Ai...là người yêu của anh" Lập Nông bị câu nói của anh là cho ngượng đỏ mặt.
"Ừm, bây giờ chưa phải, nhưng sau này là phải, nếu em đã dậy, chúng ta có thể đi hẹn hò không? Hôm nay trời rất đẹp"
"Mới có 8h hơn thôi, với cả tôi mệt lắm"
"Em cũng đã nói, sẽ cho tôi cơ hội cơ mà, chả lẽ em định nuốt lời?"
"Được rồi, vậy hẹn anh 10h" Cậu nói xong thì đóng sập cửa lại, không ngờ người này mặt dày như vậy.
"Được, chờ em bao lâu cũng được" Tử Dị nhìn cánh cửa đóng kín của nhà cậu thì khẽ mỉm cười, vui vẻ về phòng mình chuẩn bị, đi hẹn hò, đương nhiên sẽ đi công viên vui chơi, bé đến giờ chưa vào đó bao giờ, hôm nay hẳn sẽ vui lắm đây.
Bây giờ Tử Dị sẽ dùng một cách hoàn toàn khác tính cách và sở thích của mình để tấn công Lập Nông, không còn là thiếu gia nhà giàu đưa bạn gái đến nhà hàng 5 sao, hay đi những nơi sang trọng, mà là đi những nơi bình dân, ăn những món ăn ven đường, hắn còn thuê căn phòng còn bé hơn cả phòng tắm nhà anh.
Phải biết, vì cậu hắn có thể làm tất cả, trước đây chưa bao giờ anh như vậy cả, hắn cũng rất ngạc nhiên trước suy nghĩ của bản thân mình, hắn chỉ là muốn ở gần cậu nên thuê phòng này, chỉ là muốn cậu vui vẻ nên muốn đến công viên giải trí chơi, tất cả cũng là vì cậu, có lẽ hắn quá yêu cậu rồi nên không hề quan tâm những cái khác chăng?
Tử Dị bây giờ không còn bá đạo hay ích kỉ như trước, chỉ muốn mang lại vui vẻ và hạnh phúc cho cậu mà thôi, mặc dù điều đó làm hắn khá tốn công sức, nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ quan tâm cậu hạnh phúc là đủ.
End chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro