Chương 1

Đạm Đài Tẫn trong mộng tự mình lẩm bẩm, vẻ mặt rất đau đớn, thanh âm từ đáy lòng giống như ma quỷ thì thào bên tai.

"Ngươi cần đau khổ, chỉ có nỗi đau mới có thể khiến cho ngươi cùng ta trở nên mạnh mẽ, mới có thể báo thù những kẻ khi dễ ngươi..."

Đầu như lưỡi dao sắc bén xuyên qua, Đạm Đài Tẫn trong mộng bừng tỉnh, ngồi ở mép giường, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, ôm ngực thở gấp. Sau khi trấn tĩnh lại, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh xem mình đang ở đâu.

Đây là cảnh tượng mà Đạm Đài Tẫn chưa từng thấy qua, Tiên Đài các đình, các tòa tháp đẹp đến chóng mặt, ngoài cửa sổ từng đàn sếu lướt qua biển mây, xa xa có tiếng thần tiên duyên dáng, êm dịu. Hắn nhìn xung quanh và không thể rời mắt.

"Ơ kìa, hắn tỉnh rồi!"

Đạm Đài Tẫn đi theo thanh âm, hai nữ tỳ duyên dáng tò mò nhìn hắn.

"Đây là. . . "

Đạm Đài Tẫn còn chưa kịp nói gì, giữa thiên địa một trận chấn động nặng nề, vô hình rít gào thổi quét qua cung Thượng Thanh, các nàng tiên trong đền thờ thốt lên, Đạm Đài Tẫn lại giống như bị ai đó tát một cái, hắn lảo đảo lùi lại vài bước, máu tươi dâng trào, từ miệng và mũi đều tràn ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" hắn kinh ngạc nhìn xung quanh.

"Trận chiến giữa Minh Dạ đại nhân và Ma thần đã ảnh hưởng đến Thượng Thanh Thần Vực!"

"Mau tránh đi."

Những thần tì vội vàng rời đi và trốn trong cung điện.

Đạm Đài Tẫn không trốn cùng bọn họ, mà nhìn về phía những đám mây đen tập trung ở nơi sâu thẳm của bầu trời, sấm sét cùng hỏa diễm đan xen mà xuyên qua, tiếng gầm gừ không ngừng vang lên. Nhịp tim Đạm Đài Tẫn đột nhiên gia tốc, phảng phất như có thứ gì đó liên hệ với hắn trong tầng mây đen đang không ngừng kêu gọi...

Ma thần dùng hết sức vung kiếm, cắt đứt công kích của Minh Dạ, nghi ngờ nhìn về phía Thượng Thanh Thần Vực. Đôi mắt hắn nhắm chặt lại, kinh hoàng khi nhìn thấy Đạm Đài Tẫn phía trên tiên đài của Thượng Thanh Thần Vực từ xa. Ngay lập tức, trong lòng ma thần quay cuồng, nở một nụ cười cuồng nộ và giễu cợt, lại chế nhạo Minh Dạ đang tấn công:

"Chiến thần Minh Dạ, ngươi tìm được hậu thế của ta thì sao? Chỉ cần thế gian này thống khổ còn tiếp diễn, cho dù ngươi giết ta cả đời, ta cũng sẽ lại trở về."

"Ma Thần, chỉ có loại yêu ma khát máu như ngươi mới có lòng hèn hạ suy đoán người khác, ta sẽ không giết hắn!" Minh Dạ ánh mắt nghiêm nghị, khinh bỉ mắng Ma Thần.

"Ha ha, nếu như ngươi không giết hậu thế của ta... lẽ nào lại muốn chăm nó sao..." Ma Thần ngay lập tức nhìn thấu, hắn lúc đầu nhìn Minh Dạ với vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành một cơn thịnh nộ quái dị  "...Ngươi muốn độ hóa ta? Nằm mơ đi!"

"Nếu không thể hoàn toàn tiêu diệt ma thần, vậy ta sẽ dùng cách của thần độ ma, để ma thần trong thế giới này nhiễm thần tính, vĩnh viễn không sa ngã." Minh Dạ tuyên bố một cách bốc đồng, Ma Thần nghe thấy liền thẹn quá hóa giận. So với việc bị Minh Dạ đánh tan thành mây khói, hành động này chẳng khác nào khiến Ma Thần cảm thấy nhục nhã hơn.

"Ngươi! Dám!" Ma Thần lửa giận cuồn cuộn, đỏ bừng hai mắt hận không thể đem Minh Dạ cùng Thượng Thanh Thần Vực biến thành cát bụi.

Minh Dạ đang định dùng sức, nhưng Ma Thần đột nhiên quay đầu và bỏ y lại phía sau, bay về phía Thượng Thanh Thần Vực. Minh Dạ bí mật theo dõi.

"Mau chạy đi, rời khỏi đây ngay!"

Làn sương đen ở sâu trong biển tim Đạm Đài Tẫn gầm lên dữ dội, khiến Đạm Đài Tẫn tránh xa rìa Tiên Đài. Căn bản không cần phải nhắc nhở, khoảnh khắc Ma Thần rời khỏi chiến trường, sức mạnh cộng hưởng trong tim Đạm Đài Tẫn gần như đã phá vỡ các cơ quan nội tạng và bùng phát ra khỏi cơ thể. Chỉ trong chốc lát, Ma Thần đã phá vỡ các tầng kết giới ở Thượng Thanh Thần Vực và đáp xuống trước mặt Đạm Đài Tẫn. Hắn ta giơ tay lên để tập trung sức mạnh, vô cảm nhìn chằm chằm vào Đạm Đài Tẫn và nói:

"Thay vì chịu đựng sỉ nhục lớn như vậy, ta thà rằng bây giờ giải thoát cho ngươi, dập tắt mộng tưởng của Minh Dạ."

Linh khí của thần bắt kịp ngay lập tức, Minh Dạ kéo Đạm Đài Tẫn ra sau lưng và cố gắng hết sức để đỡ đòn chí mạng. Luồng khí của thần và ma quấn lấy nhau và lan ra mọi hướng một cách tàn khốc, những loài hoa và thực vật kỳ lạ trong lãnh địa của thần đều bị bật gốc, chúng bị thổi bay khỏi bầu trời cùng với những tòa nhà ngọc đài sụp đổ. Vào lúc đó, Đạm Đài Tẫn biết mình không còn hy vọng sống, đã nhắm mắt chờ chết, nhưng lực lượng cường đại của Minh Dạ quấn chặt lấy hắn, yêu khí căn bản không cách nào xâm nhập. Khi Đạm Đài Tẫn mở mắt ra, đứng trước mặt hắn là một bóng lưng kiên nghị, giang rộng cánh tay nghênh đón khí tức yêu ma nóng rực, gió mạnh thổi bay bộ chiến phục của y, thắt lưng màu lục lam xẹt qua gò má của Đạm Đài Tẫn, rơi vào trong lòng hắn. Đạm Đài Tẫn tim đập thình thịch, hắn đời này cho đến chết cũng sẽ không quên được cảnh tượng trước mắt...

Ma Thần đã thất bại trong một đòn tấn công và muốn thử lại, nhưng chỉ riêng việc bước vào Thần Vực đã khiến pháp lực của hắn giảm mạnh, Thượng Thanh Thần Vực được hình thành bởi thần lực của thượng cổ thiên địa đã một sự đàn áp chí mạng đối với hắn. Minh Dạ phun ra một ngụm máu đen, nghiến răng lùi lại đánh trả, Ma Thần không kịp đề phòng cũng bị trọng thương.

"Minh Dạ, cho dù không có sự cản trở của ta, ngươi cũng sẽ không thành công!"

Giọng nói của Ma Thần rung  chuyển trời đất, hình bóng của hắn dần biến mất trong hư vô, sấm sét trên bầu trời kích động sau khi hắn bước vào Thượng Thanh Thần Vực xé tan không trung. Dưới vòm trời, bầu không khí bất an dần dần khôi phục lại bình tĩnh, Minh Dạ nhìn chằm chằm vào nơi Ma Thần biến mất, dần dần mất đi sức lực, ngã ngửa ra sau. Đạm Đài Tẫn theo bản năng tiến lên nửa bước, gắt gao đem y ôm vào lòng.

Mặc dù Minh Dạ đã bất tỉnh, nhưng thần lực mà y giải phóng khi bảo vệ Đạm Đài Tẫn vẫn tồn tại trong một thời gian dài, tràn ngập khắp Cung Ngọc Khuynh, khiến mọi người khó có thể kiễng chân đến gần. Đạm Đài Tẫn lôi kéo Minh Dạ vào sảnh phụ chưa sụp đổ, hắn vừa mới từ trên giường đó tỉnh dậy không lâu, lúc này Minh Dạ lại nằm xuống.

Hắn ngồi bên cạnh Minh Dạ không biết nên làm gì, một loạt biến cố khiến hắn bình tĩnh lại sau một lúc lâu. Cẩn thận nhìn chiến thần đang ngủ say, dung mạo cùng ngũ quan đều rất giống hắn, nếu không phải tinh thần cùng cảnh giới khác nhau thì có vẻ như là cùng một người. Đạm Đài Tẫn nhìn y chăm chú, từ lông mày đến mắt, mũi và môi, cố gắng phân biệt sự bất đồng giữa y và mình. Đang mơ màng Minh Dạ lại cau mày khẽ rên rỉ trong giấc mơ, Đạm Đài Tẫn ý thức được bản thân cách người quá gần, lập tức hoảng sợ ngồi thẳng dậy, bình ổn lại nhịp tim đập dữ dội, mới quay người lại chăm sóc y.

Đạm Đài Tẫn lau đi vết máu đọng ở khóe miệng cho y, nhớ lại bóng dáng này không chút do dự chắn trước mặt mình, trong lòng từ trước đến nay chưa từng được đối xử như vậy dường như có điều gì đó đang lặng lẽ thức tỉnh.

Nhưng, lẽ nào cứ chờ đợi như thế này thôi sao? Nếu cái người tên Minh Dạ này ngủ mãi không tỉnh, liệu mình có bị mắc kẹt ở đây mãi không? Sau khi Minh Dạ ổn định, Đạm Đài Tẫn đi vòng quanh kết giới được bảo vệ bởi thần lực, sau cùng không thu được gì lại trở về sảnh phụ. Điều này khiến nhóm người bên ngoài vô cùng lo lắng, Tắc Trạch hét vào kết giới mà giọng như muốn lạc đi, còn Đạm Đài Tẫn thì cứ thế đi ngang qua trước mặt y mà không nghe thấy một âm thanh nào.

"Đừng phí hơi nữa, Minh Dạ thần các cường đại, không một âm thanh nào có thể xuyên qua kết giới của y." Sơ Hoàng nói.

"Vậy ta phải làm sao bây giờ?" Thiên Hoan ở bên cạnh nàng không ngừng đi tới đi lui, muốn cùng Đạm Đài Tẫn hoán đổi linh hồn, đi vào chăm sóc Minh Dạ.

"Có biện pháp." Sơ Hoàng nhìn chim thú tự do đi lại trong ngoài kết giới, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.

Một con chim vỗ cánh và bay đến bên giường của Minh Dạ,  đôi mắt của Đạm Đài Tẫn ngay lập tức sáng lên.

"Đây là đâu? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Người này là ai?" Đạm Đài Tẫn sốt ruột hỏi.

Không ngờ, con chim trắng đỏ đó cực kỳ kiêu ngạo, khinh thường liếc nhìn Đạm Đài Tẫn, hất hàm nói: "Tiểu phàm nhân, sao ngươi không bái bản tôn trước đi! Ta là thần ngũ đức chi điểu, tổ tiên thậm chí còn đi theo Nguyên Thạch Thiên Tôn quét sạch yêu ma..."

Đạm Đài Tẫn nhìn xung quanh, lẩm bẩm nói: "Đây là thần giới sao? Trên đời thật sự có tiên cảnh như vậy, chẳng lẽ người tên Minh Dạ này cũng là thần sao? Ta còn chưa từng gặp qua y, vì sao lại mang ta tới đây?"

"...Tên to gan! Sao ngươi không nghe ta nói!" Trọng Minh Điểu nhảy lên nhảy xuống trên giường, tức giận giũ ra vài cái lông vũ.

Đạm Đài Tẫn không để ý tới, nhưng nó đột nhiên ngậm miệng lại, như một mũi tên bay đến trên giường, trốn ở sau y phục Đạm Đài Tẫn, líu ríu cảnh cáo nói: "Không được tiết lộ tung tích của bản tôn."

Đạm Đài Tẫn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một con sếu trắng bước vào. Nó nhìn xung quanh mình và Minh Dạ vài lần, như thể đang xác nhận tình hình của Minh Dạ. Một lúc sau, nó vỗ cánh bước ra ngoài, đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm góc áo của Đạm Đài Tẫn.

"Đừng quấy rầy Minh Dạ chiến thần chữa thương." Trọng Minh Điểu ngoan ngoãn từ dưới gầm giường bay ra, giống như muốn chạy trốn, Bạch Hạc lại chậm rãi nói: "Đạm Đài điện hạ, chư thần đều đang chờ ở bên ngoài, mọi người đều rất lo lắng cho thương thế của chiến thần Minh Dạ, xin ngài chiếu cố y thật tốt." Nói xong, hạc trắng vỗ cánh bay ra khỏi kết giới, không kịp để Đạm Đài Tẫn hỏi thêm gì.

Hắn cứ ngỡ mình sẽ đợi mãi ở đây, nhưng may thay, Minh Dạ đã tỉnh lại vào ngày thứ ba.

"Đạm Đài Tẫn." Minh Dạ khoác y phục đứng ở cửa, người trong viện nghe được thanh âm đều quay đầu lại.

"Người. . . Chiến thần, người tỉnh rồi." Đạm Đài Tẫn đi tới trước mặt y.

Minh Dạ nhìn trái cây trong vòng tay Đạm Đài Tẫn, mới nhớ ra rằng hắn vẫn là một phàm nhân cần có cơm ăn áo mặc.

"Chuyện ngoài ý muốn đến bất chợt, thật sự xin lỗi vì để ngươi bị mắc kẹt nhiều ngày như vậy." Minh Dạ nói.

Đạm Đài Tẫn nương theo ánh mắt của y và nhìn vào vòng tay mình, sau đó ngẩng đầu lên và nói: "Cám ơn chiến thần quan tâm, Thần giới cây xanh tươi tốt, chỉ một quả dại thôi cũng là thứ thuốc chữa bách bệnh mà người bình thường khó nếm, đối với ta mà nói đã rất tốt rồi. "

"Vết thương của ta nghiêm trọng còn chưa khỏi, khí bảo hộ này cũng cần thời gian tiêu tán. Ngươi có thể giúp ta rửa sạch vết thương được không? Nhân tiện, ta cũng giải thích tại sao lại cho mời ngươi tới Thần giới." Minh Dạ đưa hắn trở lại phòng, Đạm Đài Tẫn bình tĩnh đi theo.

Họ ngồi ở mép giường, Minh Dạ cởi một nửa y phục để lộ vết sẹo dưới bả vai. Mặc dù máu đã không còn chảy nữa nhưng những mảnh pháp khí của Ma Thần vẫn còn găm vào da thịt. Minh Dạ đưa cho hắn một chiếc kìm, Đạm Đài Tẫn nhanh nhẹn nhặt mảnh vỡ ném sang một bên, khéo léo giúp y bôi thuốc. Minh Dạ khoác áo lại, ngồi ở bên giường, trong lòng không khỏi thở dài: Không hổ là ma thần chuyển thế, hắn có dũng khí mà người thường không sánh được, đối với người bình thường mà nói, lần đầu tiên đặt chân đến một nơi khác lại gặp phải cảnh sinh tử như thế này, sớm đã mất trí và kinh hãi từ lâu.

"Minh Dạ chiến thần, vì sao người lại mang ta đến Thần giới?" Đạm Đài Tẫn hỏi y.

Minh Dạ suy nghĩ một chút, rồi trả lời hắn: "Ngươi và ta có một mối quan hệ rất sâu sắc. Trong người ngươi có thiên phú khác với người thường, có muốn cùng ta tu hành không?"

Minh Dạ cân nhắc câu hỏi và chờ Đạm Đài Tẫn trả lời, y do dự một lúc không nói ra chuyện Đạm Đài Tẫn đang mang trong mình tà cốt, vì sợ hắn hiểu lầm y có kế hoạch khác cho hành động của mình.

"Minh Dạ chiến thần là vì ta có thiên phú, nên muốn nhận ta làm đồ đệ sao?" Đạm Đài Tẫn không thể tin được, hắn sau nửa đời lưu lạc, đột nhiên được chư thần tuyển chọn, đến Thượng Thanh Thần Vực, hắn không thể tin điều này giống như một giấc mơ vậy.

"Ta không thu đồ đệ, ta chỉ là hướng dẫn ngươi tu hành một chút, ngươi cứ gọi ta Minh Dạ là được."

"Như vậy cũng tốt." Đạm Đài Tẫn không để ý, sau đó hỏi ra vấn đề thứ hai khiến hắn khó hiểu: "Minh Dạ chiến thần, tại sao chúng ta lại giống nhau như vậy?"

"Đây là cơ duyên vạn năm có một giữa chúng ta, sau này ngươi sẽ biết."

"Vạn năm?"

"Đây là vạn năm trước thế giới của ngươi."

Vạn năm trước...

Đạm Đài Tẫn lâm vào trầm tư. Dung mạo của bọn họ giống nhau như vậy, Minh Dạ xuyên qua vạn năm mang mình tới đây, chẳng lẽ bản thân là Minh Dạ tái sinh sao? Minh Dạ trong tương lai sắp diệt vong, cho nên y mới tới vạn năm sau tìm mình dạy đạo, để sau này giúp y sớm quay lại Thần giới?

Việc che giấu của Minh Dạ khiến Đạm Đài Tẫn đoán sai chân tướng sự việc, nhưng điều đó không cản trở quyết tâm nhập đạo của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro