Giới thiệu
Sơ Hoàng và Tắc Trạch nhìn nhau, đồng thời nhìn Minh Dạ, dưới ánh mắt thúc giục của Sơ Hoàng, Tắc Trạch do dự nói: "Ừm, cái đó, huynh thực sự muốn làm sao?"
Minh Dạ không hoàn toàn chắc chắn trong lòng, nhưng câu hỏi của Tắc Trạch đã củng cố sự tự tin của y.
"Không ai biết rõ được tương lai hơn huynh, chúng ta không phải đều thất bại sao? Ma Thần giáng thế, trên đời không có thần linh nào có thể sánh ngang hắn, tứ châu tam giới sẽ sinh linh đồ thán."
"Ta không nói, ta không có nói!" Tắc Trạch lập tức xua tay phủ nhận.
Minh Dạ dịu dàng mỉm cười và nói với hai người họ: "Mặc dù Tắc Trạch không thể nói trước những gì huynh nhìn thấy trong tương lai, nhưng chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, ta có lẽ có thể đoán được suy nghĩ của cả hai."
Sơ Hoàng nhìn thấy y đã thua cũng muốn mở miệng khuyên giải, bị Minh Dạ giơ tay chặn lại.
"Sơ Hoàng, Tắc Trạch, ta biết trong lòng hai người lo lắng, nhưng tương lai thất bại đã định, chúng ta chỉ có thể tìm biện pháp khác, nếu độ hóa được ma thần khi hắn còn là phàm thai, như vậy ma thần sẽ không hiện thế, tam giới tứ châu cũng có thể được bảo vệ." Minh Dạ đã suy nghĩ về vấn đề này trong một thời gian dài, khi nói chuyện với Sơ Hoàng và Tắc Trạch, y cũng đã dự liệu sự phản đối của họ.
"Nhưng mà, nếu độ hóa thất bại, chẳng phải ma thần tương lai cùng ma thần hiện tại sẽ đồng thời tàn sát dân chúng, như vậy chúng ta sẽ không có phần thắng." Sơ Hoàng bày tỏ lo lắng.
"Vạn vật nhân quả luân hồi trên đời đều có cơ duyên của nó, muốn thành công, đương nhiên sẽ phải gánh chịu rủi ro nhân quả." Minh Dạ nói.
Thấy y đã quyết tâm, Sơ Hoàng và Tắc Trạch cũng ngừng thuyết phục, rồi sau khi thông báo cho các vị thần khác về vấn đề này, Minh Dạ liền đột phá khoảng không và đi đến vạn năm sau...
Đạm Đài Tẫn đã quỳ trong băng tuyết đến ngày thứ ba, thân thể tê liệt từ lâu đã mất đi ý thức. Lúc này, hắn không những không cảm thấy lạnh mà còn cảm giác rất nóng và khó chịu. Đạm Đài Tẫn cảm thấy chóng mặt và khát nước nên hắn vô thức cởi y phục ra để giải nhiệt.
"Không thể cởi, có thể chết cóng đấy." - một đôi bàn tay ấm áp và mạnh mẽ giữ hắn lại.
Một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu, Đạm Đài Tẫn ngơ ngác ngẩng nhìn, một bóng người mơ hồ thoáng qua trước mắt. Nam nhân quỳ một gối trước mặt Đạm Đài Tẫn, chỉnh lại y phục cho hắn.
"Nóng." Đạm Đài Tẫn yếu ớt thì thào.
"Ngươi sắp chết cóng rồi, nên sẽ thấy nóng." Sau khi nói bằng giọng dịu dàng, y khoác một chiếc áo choàng lớn lên người Đạm Đài Tẫn, quấn chặt lấy hắn.
"Ai vậy?" Đạm Đài Tẫn cố gắng nhìn rõ người trước mặt, tầm mắt càng ngày càng mờ.
"Đi với ta Đạm Đài Tẫn, ta dẫn ngươi đến một nơi khác, bắt đầu lại cuộc sống của ngươi."
Đi theo y sao? Đạm Đài Tẫn tự hỏi trong lòng, trên đời này liệu có ai hay thứ gì đáng để hắn lưu luyến không? Cuộc sống khốn khổ của hắn có thể tồi tệ đến mức nào?
Đạm Đài Tẫn nhẹ gật đầu, ý thức cuối cùng chống đỡ không nổi liền ngất đi. Minh Dạ ôm người yếu ớt như lụa trong vòng tay, thần quang lưu chuyển xung quanh, hai người trong nháy mắt biến mất.
P/s: Coi phim xong chưa từng nghĩ sẽ ship couple này lun á, nhưng tác giả viết rất hay lại thấy hợp lý phết :3 mọi người nếu thích thì tích cực để lại bình luận cho tui động lực nha <3 iu
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro