Chương 29: Vòng tay không gian
Ba người hầu cũng cảm thấy Tuyết Khuynh Nhan dễ khi dễ, cho nên sau khi nghe được Tuyết Khuynh Nhan nói, vẫn không có ý muốn dừng bước.
Sắc mặt Tuyết Khuynh Nhan không khỏi âm trầm, âm thầm giơ nắm tay lên, vận chuyển huyền khí trong cơ thể.
Ngay lúc Tuyết Khuynh Nhan đang định ra tay, chợt thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua, ba người hầu kia đã ngã trên mặt đất thống khổ mà rên rỉ.
Mặc Quân Dạ từ trên cao nhìn xuống ba người hầu đang ngã trên mặt đất thống khổ rên rỉ, lãnh khốc câu môi nói: "Cẩu nô tài không biết tôn ti trật tự, đi cái gì mà đi, không nghe được đạo lữ của bản công tử kêu các ngươi sao?"
"Quân Dạ!" Tuyết Khuynh Nhan nhìn thấy Mặc Quân Dạ, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, sau đó đi qua.
Mà ba người hầu kia bị Mặc Quân Dạ đánh ngã xuống đất, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ, càng có thêm rất nhiều kinh hoảng.
Vị đại thiếu gia Mặc Quân Dạ này chẳng lẽ không phải là phế tài tu luyện hay sao? Vậy vừa rồi hắn sao lại sử dụng huyền khí đánh bọn họ được?
"Đại...... Đại thiếu gia!" Dù cho ba người hầu đó bị Mặc Quân Dạ đánh, lúc này cũng không dám có câu oán hận gì, nếu Mặc Quân Dạ vẫn là phế tài không thể tu luyện huyền khí kia, vậy thì bọn hắn tất nhiên cũng không cần cố kỵ như vậy, nhưng hiện tại, rõ ràng vị đại thiếu gia này đã tu luyện huyền khí.
Trong lòng ba người hầu kia lúc này tất nhiên có rất nhiều nghi hoặc, nhưng dưới tình huống Mặc Quân Dạ cố ý thi triển áp lực, bọn hắn cũng vô pháp nghĩ nhiều thêm cái gì.
Tuy không biết tư chất tu luyện của vị đại thiếu gia này như thế nào, nhưng có thể tu luyện thì không thể hoàn toàn xem như phế tài.
"Khó có được các ngươi còn nhớ rõ bản công tử là đại thiếu gia Mặc gia, nếu các ngươi không muốn làm việc ở chỗ của bản công tử, vậy thì cút cho bản công tử." Mặc Quân Dạ nói xong, cũng không đợi ba người hầu mở miệng lần nữa, trực tiếp đá bay bọn họ ra khỏi sân.
Ba tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, Mặc Quân Dạ xuống tay cũng không có lưu tình, ba người hầu kia tuy sẽ không chết, nhưng lại phải bị trọng thương, đồng thời cũng bởi vì không chịu nổi đả kích mà hôn mê.
"Quân Dạ, bọn họ......" Tuyết Khuynh Nhan nhíu mày nhìn ba người hầu đã chết ngất ở bên ngoài sân.
"Không cần phải xen vào bọn họ." Biểu tình Mặc Quân Dạ lạnh lùng nói.
"Quân Dạ, chuyện này không sao chứ?" Tuyết Khuynh Nhan có chút sầu lo nói, đột nhiên cậu có chút hối hận vừa rồi không có nhịn xuống.
"Không sao hết, dù sao thì chuyện chúng ta tu luyện huyền khí, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị người khác phát hiện." Mặc Quân Dạ duỗi tay sờ sờ đầu Tuyết Khuynh Nhan, đáy mắt hiện lên một tia ôn nhu, ôn hòa cười nói: "Tựa như lúc trước ta đã nói, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền."
"Chỉ cần không ảnh hưởng đến huynh là được." Tuyết Khuynh Nhan cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Chỉ sợ ta sẽ mang đến phiền toái cho huynh."
"Từ trước tới nay ta không sợ nhất là phiền toái, hơn nữa việc này cũng không sẽ ảnh hưởng đến ta." Mặc Quân Dạ cười cười, lời nói mang theo xin lỗi nói: "Mấy ngày này, khiến em phải chịu ủy khuất."
"Bất kể ở nơi nào, chỉ cần có thể cùng huynh ở bên nhau, ta sẽ không cảm thấy ủy khuất." Tuyết Khuynh Nhan lắc đầu nói, sau đó lại nghĩ đến lời này của mình giống như tỏ tình, gương mặt nhịn không được hơi hơi phiếm hồng lên.
Mặc Quân Dạ nhìn mặt Tuyết Khuynh Nhan đỏ lên, chỉ cảm thấy Tuyết Khuynh Nhan đáng yêu cực kỳ, nhịn không được sát vào trán Tuyết Khuynh Nhan khẽ hôn một cái.
Mà hành động này của Mặc Quân Dạ, không thể nghi ngờ làm cho gương mặt Tuyết Khuynh Nhan càng ngày càng hồng, cảm thấy ngượng ngùng, đồng thời tim cũng đập nhanh hơn.
Không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên Mặc Quân Dạ duỗi tay ra sau lưng, tiếp theo, chỉ thấy đột nhiên trong tay hắn từ trống rỗng lại nhiều ra một vòng tay màu lam nhạt.
"Tặng cho em một lễ vật." Mặc Quân Dạ kéo tay trái của Tuyết Khuynh Nhan, sau đó giúp cậu mang vòng tay vào.
"Thật là đẹp mắt!" Trong lòng Tuyết Khuynh Nhan kinh ngạc, nhưng vẫn cầm lòng không đậu mà vuốt ve vòng tay mang ở trên cổ tay.
Vòng tay này nhìn vẻ ngoài rất đơn giản, cũng không có hoa văn gì xinh đẹp, nhưng bởi vì là Mặc Quân Dạ tặng, cho nên Tuyết Khuynh Nhan mới cảm thấy đẹp.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Mặc Quân Dạ tặng cậu lễ vật, tuy chỉ là một chiếc vòng tay, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất thỏa mãn cùng với kinh hỉ, đồng thời cũng cảm thấy đây là vòng tay đẹp nhất trên đời.
Cái gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cũng chỉ như thế đồ vật mà người thương tặng, cho dù là cực kém cũng sẽ cảm thấy là tốt nhất.
"Kỳ thật vòng tay này cũng không có cái gì đẹp." Mặc Quân Dạ sờ sờ mũi, cúi đầu cười nói: "Tuy vòng tay này nhìn qua rất bình thường, nhưng lại là một không gian trữ vật, giống với không gian túi trữ vật ở nơi này."
"Vòng tay này là không gian trữ vật?" Tuyết Khuynh Nhan nghe vậy, trong lòng không khỏi khiếp sợ, sau khi phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Không được, đồ vật quan trọng như vậy, ta không thể cầm."
Nói xong, Tuyết Khuynh Nhan liền cởi vòng tay không gian trên cổ tay xuống, bất quá lại bị Mặc Quân Dạ ngăn cản.
"Em cứ giữ đi, ta còn có không gian trữ vật khác." Mặc Quân Dạ ngăn cản Tuyết Khuynh Nhan cởi vòng tay không gian, vòng tay không gian này kỳ thật là hắn cố ý luyện chế cho Tuyết Khuynh Nhan.
Người ở Huyền Linh đại lục đều dùng túi trữ vật để đựng đồ vật, chỉ có những thế lực lớn chân chính, mới có thể có được nhẫn không gian cao cấp hơn so với túi trữ vật.
Đến nỗi vòng tay không gian, không phải không có người ở Huyền Linh đại lục dùng, mà là cực kỳ nhỏ, rốt cuộc vòng tay không gian so với nhẫn không gian càng khó luyện chế hơn rất nhiều, cũng chỉ có luyện khí sư Cửu cấp trở lên mới có thể luyện chế được loại đồ vật như nhẫn không gian hoặc là vòng tay không gian này.
Vòng tay không gian không bắt mắt như vậy, người khác cũng sẽ rất ít để ý đến.
Hơn nữa, hắn có không gian có thể tùy thời đi vào, cho nên không gian trữ vật đối với hắn mà nói, cũng không có tác dụng bao nhiêu. Cho dù có, thì cũng chỉ là dùng để mê hoặc những người khác mà thôi.
Nghe được Mặc Quân Dạ nói như thế, Tuyết Khuynh Nhan mới tiếp nhận chiếc vòng tay không gian này, chỉ là vòng tay không gian Mặc Quân Dạ tặng cho cậu rốt cuộc là từ đâu mà tới?
Càng sống chung với Mặc Quân Dạ càng lâu, Tuyết Khuynh Nhan càng thêm cảm thấy Mặc Quân Dạ rất thần bí, bất quá cậu cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cần Mặc Quân Dạ để cho cậu đi theo bên người huynh ấy là được.
Chỉ là hiện tại đang nghĩ như vậy, Tuyết Khuynh Nhan không tự chủ được mà hỏi ra miệng: "Quân Dạ, vòng tay không gian này sao huynh có được vậy?"
"Ta tự mình luyện chế, em tin sao?" Mặc Quân Dạ nhìn Tuyết Khuynh Nhan, ý cười ngâm ngâm nói, vòng tay không gian có ấn ký linh hồn của hắn, cho nên bất kể Tuyết Khuynh Nhan ở nơi nào, hắn đều có thể dễ dàng biết được, đây cũng coi như là một loại biện pháp để hắn bảo hộ Tuyết Khuynh Nhan.
Đầu tiên là Tuyết Khuynh Nhan ngẩn người, sau đó nghiêm túc gật đầu nói: "Chỉ cần là huynh nói, ta đều tin tưởng."
Mặc Quân Dạ nhìn thấy bộ dáng Tuyết Khuynh Nhan tràn ngập tín nhiệm với mình như vậy, trong lòng không khỏi hơi rung động, có một loại cảm giác ấm áp dưới đáy lòng tràn ra.
"Đi, ta mang em ra ngoài đi dạo." Mặc Quân Dạ câu môi mỉm cười nói, dắt tay Tuyết Khuynh Nhan, rời đi Mặc gia.
Trên đường kẻ đến người đi, thân ảnh của Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan có vẻ đặc biệt nổi bật.
Diện mạo Mặc Quân Dạ thập phần tuấn mỹ, chỉ là lúc trước nguyên chủ vẫn luôn biểu hiện âm u ra bên ngoài, giống như người khác thiếu kim tệ của hắn, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất không thoải mái, cho nên mới xem nhẹ vẻ bền ngoài của thân thể này.
Hiện tại, Mặc Quân Dạ sau khi chết ở Tiên giới trọng sinh lại đây, tất nhiên sẽ không giống như nguyên chủ cả ngày đều bày ra bộ dáng âm u.
Có lẽ là bởi vì thân thể này thay đổi linh hồn, khí chất cũng bất đồng với lúc trước, hiện giờ Mặc Quân Dạ nhìn qua dường như càng giống với công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, chẳng qua trên người Mặc Quân Dạ xuyên một bộ hắc y khiến hắn tăng thêm vài phần tà mị, lại kết hợp với khuôn mặt tuấn mỹ kia, tức khắc rước lấy không ít sự chú ý của người đi đường.
Dung mạo của Tuyết Khuynh Nhan lại thiên hướng tinh xảo, bạch y trắng như tuyết, khiến người khác liếc mắt nhìn một cái sẽ có loại cảm giác phiêu dật xuất trần.
"Kiếm pháp của em luyện như thế nào rồi?" Mặc Quân Dạ đột nhiên hỏi.
"Ta đã có thể tự nhiên mà dùng thức thứ nhất." Tuyết Khuynh Nhan có chút thẹn thùng trả lời.
"Đợi sau khi trở về, ta sẽ dạy em thức thứ hai." Mặc Quân Dạ gật đầu, cười nhạt nói: "Bất quá thanh kiếm đó của em cũng đến lúc nên thay đổi rồi."
Hắn không phải không nghĩ tới tự mình luyện chế một thanh kiếm khác cho Tuyết Khuynh Nhan, bất quá tài liệu luyện khí trong không gian hắn đều quá cao cấp, pháp khí luyện chế ra được lấy thực lực hiện tại của Tuyết Khuynh Nhan căn bản là không thể khống chế, thậm chí còn xuất hiện phản phệ.
Cho nên, Mặc Quân Dạ quyết định trước tiên ở bên ngoài mua một thanh kiếm cho Tuyết Khuynh Nhan dùng tạm, chờ sau khi tu vi của Tuyết Khuynh Nhan tăng lên, hắn lại luyện chế pháp khí mới cho Tuyết Khuynh Nhan.
"Đều nghe huynh." Tuyết Khuynh Nhan gật đầu nói.
Mặc Quân Dạ nhoẻn miệng cười.
Hai người đi ước chừng mười lăm phút, cuối cùng cũng tìm được một gian cửa hàng bán binh khí.
Chưởng quầy cửa hàng nhìn thấy Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan khí chất bất phàm, quần áo mặc trên người cũng là cực tốt, nghĩ chắc là hai công tử nhà giàu không thiếu kim tệ, vì thế lập tức treo nụ cười trên mặt đi lên tiếp đón.
"Hai vị công tử muốn mua cái gì?" Chưởng quầy nhìn Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan hỏi.
"Nơi này của ngươi có thanh kiếm gì tốt không?" Mặc Quân Dạ nhàn nhạt hỏi.
"Hai vị công tử tới vừa lúc, trong tiệm vừa vặn đang có một thanh trường kiếm Tứ cấp Thượng phẩm, tên gọi là Đoạn Thủy, ta đang định dùng để làm trấn điếm chi bảo của tiệm đâu!" Chưởng quầy cười tủm tỉm nói: "Hai vị công tử có muốn đi xem thử hay không?"
"Được!" Mặc Quân Dạ gật đầu nói, thái độ vẫn lãnh đạm như cũ.
Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan theo chưởng quầy đi vào tận cùng bên trong của cửa hàng, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu lam nhạt, đang được an trí ở trên một giá đỡ.
"Kiếm này là Đoạn Thủy, là Tứ cấp Thượng phẩm Huyền Khí." Chưởng quầy cười giới thiệu, giọng điệu không che giấu sự đắc ý, hắn dám nói tìm toàn bộ Hoa Thành cũng tìm không ra được mười kiện Tứ cấp Thượng phẩm Huyền Khí.
Mà hắn cũng là dưới cơ duyên xảo hợp, mới có thể được đến Tứ cấp Thượng phẩm Huyền Khí này.
Mặc Quân Dạ cầm Đoạn Thủy Kiếm lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua thân kiếm, sắc mặt không thay đổi nhưng trong lòng lại có chút ghét bỏ.
Bất quá ở chỗ này, hẳn là cũng không tìm được một thanh kiếm nào tốt hơn thanh kiếm này nữa, vì thế Mặc Quân Dạ đành phải cố mà tiếp nhận Đoạn Thủy Kiếm này.
Tuyết Khuynh Nhan nhìn trường kiếm trong tay Mặc Quân Dạ, không có biểu hiện ra kinh hỉ cũng không có lộ ra không thích.
Thấy thần sắc của Mặc Quân Dạ và Tuyết Khuynh Nhan, trong lúc nhất thời chưởng quầy cũng không nhìn ra được bọn họ suy nghĩ cái gì, chẳng qua hắn chủ yếu chính là muốn kiếm kim tệ.
"Hai vị công tử có thích Đoạn Thủy Kiếm này không?" Chưởng quầy híp mắt hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro