Chương 232


Chương 232: Deer, tôi đã trở về.

Châu Âu, Berlin Đức, 5 giờ 31 phút chiều.

Mây tuyết dày đặc bao phủ bầu trời, tuyết rơi sớm đã ngừng, nhưng tuyết trên mặt đất đã dày đến mười phân. Cổng Brandenburg hoàn toàn bị bao phủ bởi lớp tuyết trắng dày, nhìn từ xa nó giống như một khung cửa màu trắng. Đột nhiên, một bóng đen bị ném mạnh, rơi xuống cột đá ở Cổng Brandenburg.

*Cổng Brandenburg: Nằm giữa trung tâm thành phố Berlin ngày nay, cổng thành Brandenburg không chỉ là biểu tượng của Berlin mà nó còn là biểu tượng của cả nước Đức. Nó đã được in lên tem, lên tiền giấy d-mark hay tiền xu euro của Đức.

Cánh cổng đá cổ có lịch sử hơn 200 năm này rung chuyển dữ dội, trên cửa xuất hiện một vết nứt dài và hẹp. Nữ nhân tóc bạch kim bị ném lên trên cột đá còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục, liền ngã vào trong tuyết, một khắc tiếp theo, nàng một tay chống đất, nhảy lùi về phía sau ba bước.

Bùm!

Một cây kẹo mút khổng lồ xuất hiện ở nơi cô vừa rơi xuống, đem mặt đất tạo thành một cái hố to.

Ông già Noel nở một nụ cười hiền từ, nhưng ông ta lại múa máy cây kẹo mút: "Hahaha, chúng ta hãy cùng nhau chơi đùa nào, đứa trẻ đáng yêu của ta!"

Trận chiến đấu này cơ hồ mang tính nghiền ép.

Người chết dưới Cổng Brandenburg bị chôn vùi trong tuyết, người phụ nữ tóc bạch kim là người sống sót duy nhất, nhưng trên cơ thể đã chồng chất các vết thương, động tác và phản ứng của cô cũng không thể theo kịp. Lại một đòn nữa, lần này người phụ nữ tóc bạch kim không kịp né tránh đã bị cây kẹo mút đập ra ngoài. Cô ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, không còn đứng vững được nữa.

Máu đỏ chảy dài từ vết thương trên đầu làm ướt cả mắt cô. Cô đỡ thân trên của mình một cách khó khăn, nhìn lên ông già Noel cao lớn mạnh mẽ đang bước từng bước lên xe trượt tuyết của mình, ông ta kéo dây cương mỉm cười nói: "Như vậy liền đã đến thời khắc cuối cùng. Đứa trẻ, ông già Noel không bao giờ giết người, nhưng nếu ngươi nằm trên tuyết, không cẩn thận bị tuần lộc của ta vô tình giẫm chết hoặc bị xe trượt tuyết của ta chạy qua, thì ngươi không thể trách ông già Noel được. Thi lực của người già luôn không tốt, điểm này toàn bộ người ở Vương quốc dưới lòng đất đều biết." Vừa dứt lời, ông già Noel vừa cười ha ha vừa lái đàn tuần lộc chạy qua người phụ nữ tóc bạch kim.

Đôi mắt Yelena nheo lại, cô cố gắng hết sức để đứng lên, nhưng cô đã sớm kiệt sức rồi.

Ngay khi chiếc xe trượt tuyết chỉ còn cách Yelena năm mét, một âm thanh xé gió sắc bén đột ngột vang lên. Khuôn mặt của ông già Noel thay đổi, quay xe để tránh viên đạn rực lửa kia. Đạn lửa bắn vào Cổng Brandenburg, ngay lập tức, ngọn lửa bốc cháy, hầu hết tuyết xung quanh Cổng Brandenburg tan chảy.

Ông già Noel quay đầu nhìn về phía người vừa tới, nheo đôi mắt lại.

Yelena cũng khó khăn quay đầu lại và nhìn về hướng đó. Không biết từ lúc nào, mây tuyết dần dần tản đi, mặt trời cũng sắp lặn. Tại nơi giao nhau giữa bầu trời và đường chân trời, sáu thân ảnh đen tắm trong ánh nắng ấm áp, đi về hướng Cổng Brandenburg. Trong đó một thanh niên tóc vàng giơ cánh tay trái lên, một khẩu súng kíp có hoa văn vàng được đặt trên cánh tay anh ta.

*Súng kíp

Rất rõ ràng, phát đạn vừa rồi là do anh ta bắn.

Sáu người bước đến cổng Brandenburg, ông già Noel nhìn sáu nhân loại này, dường như nhận ra một hai người trong số họ: "Bọn nhỏ đáng yêu, đã lâu không gặp, Merry Christmas!"

Một người đàn ông trung niên kéo Yelena lên khỏi mặt đất, hỏi bằng tiếng Anh đầy giọng Pháp, "Cô là ai?"

Yelena lạnh lùng nói: "Yelena · Ivanovna."

Thanh niên tóc vàng đi tới: "Người đầu tiên ở Nga thông quan Hắc tháp tầng năm?"

Yelena liếc nhìn anh ta, không nói gì.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, mọi người quay lại nhìn ông già Noel.

"Hai tên điên điên khùng khùng Lena và Talent chết không có nghĩa là khu châu Âu không có người. Hắc tháp thu hút sự chú ý toàn cầu duy nhất ở châu Âu, Hắc tháp Berlin khu 1 châu Âu, không cần người Nga các ngươi công lược ... Các anh em, có vẻ như lần này chúng ta đã tìm đúng. " Người đàn ông trung niên rút một con dao dài, nhìn ông già Noel với nụ cười khát máu:" Giết hắn, đoạt được Hắc tháp Berlin!"

Nước Mỹ, New York.

Peter Pan chớp lấy cơ hội, bay vọt đến không trung rồi lao xuống phía dưới, cây thương dài vàng xuyên qua ngực Bell · Foske. Tuy nhiên, không có một chút lo lắng nào trên khuôn mặt Bell, anh ta nở một nụ cười đầy mưu mô. Peter Pan cảm thấy có điều gì đó không ổn, kinh ngạc mà vội vã bỏ đi, nhưng đã quá muộn.

Johan bất ngờ xuất hiện từ phía sau, ba viên đạn bắn thẳng vào ngực Peter Pan.

Trên khắp thế giới, ở khắp mọi nơi đều có người chơi nỗ lực công tháp.

Hoa Hạ, Bắc Kinh.

Trời đã tối, cũng đã về khuya.

Ánh trăng sáng trong, năm bóng người bước xuống ngọn đồi hoang tàn.

Phó Văn Thanh lau đôi mắt đã ướt của mình, Trần San San nhìn về phía cậu bé. Cậu bé lắc đầu: "Mắt bị gió thổi có chút đau".

Trần San San không nói gì.

Hồi quy giả đứng đầu trong bảng xếp hạng thời gian, có nhiều đạo cụ cao cấp hơn Đường Mạch. Cây roi đỏ được chủ nhân của nó giao cho Trần San San, những đạo cụ còn lại được phân phát cho năm người.

Khi Trần San San nói chuyện, phát hiện giọng mình hơi khàn, cô bé dừng một chút, khi nói lại lần nữa, giọng nói của cô bé đã trở lại bình thường: "Mặc dù Bạch Nhược Dao đã sống lại, nhưng không nhìn thấy anh ta. Hắc tháp đã nói rằng anh ta sống lại, vậy anh ta đang ở đâu? Chúng ta phải tìm được anh ta. "

Phó Văn Đoạt: "Khi chết, hắn đang ở trong trò chơi của Hắc tháp, bây giờ khả năng cao nhất là hắn sẽ xuất hiện phía dưới Hắc tháp."

Tòa Hắc tháp lơ lửng trên bầu trời Cố cung đã biến mất cùng với toàn bộ thành phố Bắc Kinh, nhưng nếu Bạch Nhược Dao xuất hiện thì khả năng cao nhất vẫn là nơi kia. Năm người thu dọn đồ đạc khởi hành đến Cố Cung. Họ chỉ mới đi được nửa đường, Phó Văn Đoạt đột ngột dừng lại.

Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.

Andre nhắm mắt lắng nghe một hồi, sau đó nói: "Có tiếng bước chân."

Thành phố Bắc Kinh mới biến mất có mấy giờ, trên mảnh đất này những người chơi bản địa hoặc là chạy trốn, hoặc là đã biến mất cùng thành phố. Lúc này thế nhưng vẫn có người?

Trong lòng Đường Mạch hiện lên một cái tên, kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt, hai người lập tức hiểu ý nhau.

"Ai, là ai?" Phó Văn Thanh thốt lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy dưới ánh trăng sáng, một bóng người gầy guộc đi từ phía chân trời tới.

Người thanh niên có khuôn mặt trẻ con thản nhiên đút hai tay vào túi, không nhanh không chậm, nhìn thấy khiến người ta bực bội, dường như hắn cùng người kia giống nhau, luôn rất là thiếu đòn. Hắn cứ như vậy từng bước từng bước mà đi tới, nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hắn cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: "Oa, thật là trùng hợp, tôi lại gặp lại hai người, Đường Đường, Phó thiếu tá. Chẳng lẽ đây là duyên phận sao?"

Đường Mạch nhàn nhạt mà liếc hắn một cái: "Cậu là cố ý qua đây?"

Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: "Cái gì mà cố ý qua đây? Đường Đường, tôi đột nhiên xuất hiện trên một đống đá hoang tàn rối loạn này, nó làm tôi sợ." Một bên vừa nói, một bên diễn bộ dáng sợ hãi, chỉ là nụ cười tủm tỉm trên mặt khiến mọi người hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông này có chút sợ hãi nào, hắn nói: " Tôi quan sát một chút thì nhận ra đá và gạch trên mặt đất rất giống Cố Cung. Sau đó, tôi ngẫu nhiên tìm phương hướng xem có ai ở gần đây không, hỏi xem tình hình thế nào. Hì hì, Đường Đường, cậu thấy rằng định mệnh giữa chúng ta quả nhiên ông trời cũng công nhận không, thế nhưng trong một thời gian ngắn cho tôi tìm thấy tất cả mọi người. "

Bạch Nhược Dao đưa mắt quét qua năm người một lượt, khi nhìn thấy Andre, ánh mắt hắn dừng lại, nhanh chóng quay đi.

Hắn không hỏi người thường ở bên Andre, luôn bị Andre đuổi giết đã đi đâu, mà chỉ nghiêng đầu nói: "Con dao bướm của tôi đâu?"

Đường Mạch mặt không biểu tình lấy trong túi ra hai con dao bạc, ném qua.

Bạch Nhược Dao tiếp được dao. Những ngón tay linh hoạt của hắn vuốt ve cán dao mỏng, trên không trung vung ra hai đường hoa dao* xinh đẹp. Lạch cạch một tiếng, con dao bướm biến mất khỏi tay áo của hắn với một tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhanh đến nỗi ngay cả Phó Văn Đoạt cũng không thể nhìn rõ.

*刀花 (hoa dao): là một quá trình quay cổ tay, có nghĩa là dùng dao quay 1 vòng tròn

Bạch Nhược Dao lại đút hai tay vào túi, nhếch khóe miệng: "Vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, sau khi tôi chết ... đã xảy ra chuyện gì?"

Đường Mạch kể lại những sự kiện sau cái chết của Bạch Nhược Dao bằng những từ ngữ đơn giản.

Từ cái chết của Lena và Talent, đến việc người chơi công phá Hắc tháp tầng sáu. Khi họ có được manh mối, Hắc tháp trực tiếp mở ra trò chơi công tháp tầng bảy, yêu cầu người chơi toàn cầu cùng nhau công tháp.

Trần San San nói: "Hiện tại chúng tôi không biết manh mối của người chơi Trùng Khánh Lý Hạ. Tôi suy đoán có lẽ đó cũng là một phần tin tức về vị trí của Hắc tháp. Nhưng manh mối thứ ba do Hắc tháp đưa ra, là anh. " Ngừng một chút, cô bé ngẩng đầu nhìn thanh niên có khuôn mặt trẻ con:" Anh có biết Hắc tháp thứ năm ở đâu không? "

Bạch Nhược Dao không trả lời cô bé, mà nhướng mày: "Xương Bình Bắc Kinh, Quảng Châu, Berlin và New Delhi. Bây giờ mọi người định đi Quảng Châu?"

Trần San San gật đầu nói: "Mặc dù Đoàn trưởng gánh xiếc tuy rằng lợi hại, nhưng hắn không phải là người chơi mạnh nhất trong thế giới của Hắc tháp. Bà nội Sói và ông già Noel mạnh hơn hắn ta. Tuy rằng Nguyễn Vọng Thư đã mang theo Thiên Tuyển đến Quảng Châu để hỗ trợ công tháp, nhưng Mộ ... " Giọng nói dừng lại, cô gái nhỏ siết chặt ngón tay, tiếp tục nói:" Nhưng chúng tôi nghe nói rằng không có người chơi đặc biệt mạnh ở Quảng Châu, vì vậy bây giờ chúng tôi dự định đi đến Quảng Châu, chúng ta cần công tháp càng sớm càng tốt. "

Giọng nói nặng nề của Andre đột nhiên vang lên: "Ni rốt cuộc biết manh mối gì, súc!" *

* Câu của Andre bản raw là: "尼到底知道什么线索,缩!", chuẩn sẽ là: "你到底知道什么线索,说!" nghĩa là: "Cậu rốt cuộc biết manh mối gì, nói!", hai từ "尼" và "你" phát âm gần giống nhau khác thanh điệu, còn từ "缩" và từ "说" phát âm lần lượt là "suo" và "shuo", tiếng Trung của Andre đang ngày 1 cải thiện ^^

Sát ý mãnh liệt bị áp chế xuống, Bạch Nhược Dao quay đầu lại nhìn người đàn ông người Nga cao lớn cường tráng này. Andre chưa bao giờ lộ ra vẻ hung tợn như vậy, xem ra chỉ cần thiếu niên có khuôn mặt trẻ con không hợp tác, nhất định anh ta sẽ động thủ vặn gãy cổ hắn.

Bạch Nhược Dao yên lặng nhìn anh ta một cái, một lúc sau, hắn ủy khuất mà nói: "Tôi lại làm sai cái gì, Đường Đường, nhìn hắn đi, hắn bắt nạt tôi."

Đường Mạch: "Cậu rốt cuộc biết cái gì?"

Bạch Nhược Dao thu lại bộ dạng diễn kịch vừa rồi.

Thật lâu sau, hắn nói: "Có chuyện kỳ thật các ngươi đã đoán sai. Nếu manh mối thứ ba mà Hắc tháp đưa ra thực sự là những gì cậu nói, là tôi. Vậy thì không có nghĩa là chỉ có tôi mới biết tòa tháp đó ở đâu, bởi vì tôi hoàn toàn không biết trò chơi này, và Hắc tháp chưa bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì như vậy. Manh mối kia chỉ là hàm nghĩa bên ngoài, chính là tôi. Mà ở trên địa cầu, chỉ có một tòa tháp gắn bó chặt chẽ với tôi. .. "

"Thực ra, trước đây tôi đã chết một lần, trong trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng hai."

Đường Mạch híp mắt: "Ý của cậu là?"

Bạch Nhược Dao cúi đầu nhìn hắn cười: "Chỉ là bề nổi thôi, Đường Đường, tôi còn có thể nói dối cậu sao, tôi là loại người này sao? Được rồi, được rồi, ngươi cái loại người nước ngoài còn không biết nói tiếng phổ thông đừng đấm ta, ta sẽ không nói nhảm nữa. " Giọng nói nhỏ xuống, tay của thanh niên mặt trẻ con cử động, trên tay anh xuất hiện một quả táo cắn dở.

"Trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng hai, khi tôi đi ngang qua một huyện nào đó, thì bị Hắc tháp yêu cầu cưỡng chế công tháp. Ban đầu nó chỉ là một trò chơi công tháp thông thường, miễn là bạn hoàn thành trò chơi chủ tuyến liền có thể thông quan. Nhưng là tôi tìm đường chết... tôi đã lựa chọn sai." Hắn nhìn Đường Mạch," Người chơi đầu tiên trên thế giới thông quan Hắc tháp tầng một hình thức khó khăn tên là Mạch Mạch, Đường Mạch, người đó là cậu đi. Hắc tháp tầng hai hình thức khó khăn, lẽ ra tôi là người đầu tiên thông quan, chỉ là tôi đã chết ở đó. Nhưng trước khi chết, tôi đã lấy trộm đi một thứ và cắn nó, sau đó tôi sống lại ... Kể từ đó, sinh mệnh của tôi đã bị buộc chặt với BOSS trong trò chơi đó. "

"Nàng đã ngủ, nhưng tôi còn sống."

"Hắc tháp nói với tôi rằng chỉ khi đột phá được tầng bảy, tôi mới có thể thoát khỏi quả táo chết tiệt này và thực sự sống sót."

Bạch Nhược Dao chớp chớp mắt: "Đường Đường, cậu đã đoán được nàng là ai chưa?"

Đường Mạch nhìn quả táo đã cắn dở trong tay Bạch Nhược Dao, đỏ đến diễm lệ. Chỉ có một cái tên duy nhất đọng lại trong tâm trí cậu, và cậu cơ hồ buột miệng thốt ra—

"......Công chúa Bạch Tuyết."

Nửa giờ sau, sáu người đến nơi giao nhau giữa Bắc Kinh và Bảo Định.

Trên ranh giới giữa hai thành phố, sáu người dừng lại. Lúc này hoàn toàn không phải nói họ rõ ràng nhìn thấy một đường phân cách hai thành phố, thành phố của Hoa Hạ không bao giờ cố ý vẽ ranh giới giữa các thành phố. Nhưng lúc này, họ đã tận mắt nhìn thấy một đường thẳng.

Ở phía bắc của đường thẳng này là những tàn tích của nhân loại, và ở phía nam của đường thẳng là những ngôi nhà nhỏ.

Khi đến đây, mọi người đều hiểu rằng họ đã rời khỏi thành phố Bắc Kinh và Hoa Hạ khu 1.

Phó Văn Đoạt liếc nhìn thành phố đổ nát sau lưng rồi quay lưng bỏ đi. Những người khác cũng nhìn về phía bắc, quan sát một lúc rồi tiếp tục đi về phía nam.

Đường Mạch nói: "Mọi thứ ở Bắc Kinh đều bị phá hủy, tôi không tìm được xe. Ở Bảo Định chắc chắn phải có xe. Chúng ta về thành phố tìm xe trước đã, Trùng Khánh vẫn còn rất xa."

Phó Văn Đoạt nói: "Phân công nhau đi tìm thì tốc độ sẽ nhanh hơn."

"Được."

Phó Văn Thanh đi được nửa đường, phát hiện thanh niên bệnh thần kinh kia không đi theo. Cậu bé quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy giữa ánh nắng ban mai mờ nhạt, người thanh niên có khuôn mặt trẻ con đang đứng ở chỗ giao nhau giữa hai thành phố, nhìn về phía Bắc Kinh xa xa. Cổ tay hắn vừa động, một con dao bướm bạc đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Phó Văn Thanh giật mình, không hiểu hắn muốn làm gì, giây tiếp theo liền thấy hắn vung dao.

Con dao bướm xinh đẹp vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, cắt bông hoa trắng nhỏ duy nhất giữa đám cỏ dại bên cạnh, bay tới tay Bạch Nhược Dao. Lực đạo của hắn đã được kiểm soát tốt đến mức khi con dao bướm rơi trở lại vào lòng bàn tay, bông hoa kia cũng bị hắn bắt được trong tay.

Thanh niên mặt trẻ con ngửi mùi hoa, giọng điệu ghét bỏ nói: "Chậc chậc, không thơm chút nào."

Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, đem bông hoa cắm trên mảnh đất bị tàn phá của Bắc Kinh.

Một bông hoa dại bé nhỏ bình thường đứng lặng lẽ trong đất, đung đưa trong gió.

Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm mà chọc chọc vào bông hoa này, nhẹ nhàng nói gì đó, tiếp theo xoay người rời đi.

Phó Văn Thanh cảm thấy mình nghe nhầm, lúc này Bạch Nhược Dao đi ngang qua cậu bé, làm ra vẻ mà nói: "Đường Đường, thời điểm nhìn thấy tôi chết cậu có khóc không, a, cậu có phải là rất buồn?"

Đường Mạch: "Câm miệng."

"Hahahaha......"

Cả sáu người tiếp tục đi về phía nam.

"Lẽ nào thật sự nghe nhầm sao?"

Cậu bé sờ sờ đầu, đi theo mọi người về phía trước.

Câu nói kia tan biến trong gió trên đống đổ nát của Bắc Kinh.

——『Deer, tôi đã trở về. 』

Ánh trăng tiêu tán, ánh mặt trời nhô lên.

Rất nhanh, Phó Văn Đoạt tìm thấy một chiếc xe jeep bị bỏ rơi tại một thị trấn thuộc huyện Bảo Định. Cả sáu người lên xe, nhanh chóng đến Trùng Khánh.

Bạch Nhược Dao nói: "Trùng Khánh rất lớn, tổng cộng có tám tòa Hắc tháp. Tòa tháp đó rất kín đáo, nó nằm ở phía đông của Trùng Khánh, tôi đã tình cờ đến đó khi rời Trùng Khánh, Hắc tháp quá xấu xa rồi, tôi chỉ lướt qua nó một chút, nó liền kéo tôi vào trò chơi công tháp".

Phó Văn Đoạt: "Tòa tháp đó ở đâu?"

"Phụng Tiết Trùng Khánh."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro