Chương 240 (1)

Chương 240 1: "Dinh dong! Ngày 25 tháng 6 năm 2018, nhân loại online!"

Gần như ngay lập tức, một cái tên lóe lên trong lòng Đường Mạch. Nhưng hắn không nói ra cái tên kia, bởi vì hắn nhớ rằng cô gái nhỏ đã cố tình đem một phần khảm trên mặt gỡ xuống, chỉ để khinh thường hắn: Đừng tưởng rằng sở hữu que diêm đều là cô bé bán diêm.

Nhưng mà sau lưng vang lên một tiếng cười, Bạch Nhược Dao sờ sờ cằm: "Cô bé bán diêm, que diêm, cô gái ... Oa, Đường Đường, cậu có cảm thấy đã nghe thấy chuyện này ở đâu rồi không?"

Trong phó bản hiện thực tại Bắc Đại, Đường Mạch cùng Bạch Nhược Dao là đối thủ thông quan trò chơi, và BOSS trò chơi lúc đó là Mosaic.

Bạch Nhược Dao cố ý giả bộ không nhớ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng do dự của Đường Mạch, hắn ta dần dần nheo mắt lại: "Có vấn đề gì sao?"

Phó Văn Đoạt cũng nghĩ đến: "Que diêm kia của cậu?"

Đường Mạch trở tay, lấy ra một que diêm khổng lồ.

Que diêm này có kích thước bằng vòng eo và một nửa chiều cao của một người đàn ông. Trong tay Đường Mạch có cảm giác không hợp nhau, nếu như được một cô bé cầm trong tay, có thể tưởng tượng nó sẽ buồn cười như thế nào.

Đường Mạch trầm mặc một lát, sau đó nói: "80% khả năng cô bé đó chính là cô bé bán diêm. Nhưng chúng ta không biết cô ấy bây giờ ở đâu."

Đúng lúc này, một tiếng kêu sắc bén vang lên: "Ta biết ta biết!"

Mọi người đồng loạt quay lại và nhìn bảy chú lùn bị trói trên cây.

Từng chú lùn đều tích cực nghển cổ, tranh nhau hét lên: "Đưa cho ta quả bí, rồi ta sẽ cho các ngươi biết cô ấy ở đâu".

"Không, ngươi đưa cho ta, ta còn nói cho ngươi nghe chuyện phiếm về cô bé bán diêm và cả gia đình cô ấy!"

"Ta không chỉ biết những câu chuyện phiếm về gia đình họ mà còn cả những câu chuyện phiếm về cô bé lọ lem. Cô bé lọ lem từng là bạn tốt với công chúa Bạch Tuyết và thường đến chơi với nàng, chúng ta biết rất nhiều bí mật nhỏ của cô ấy. Hãy đưa cho ta quả bí ngô nhỏ, ta sẽ kể toàn bộ cho các ngươi nghe! "

"Ta nói trước!"

"Ta nói trước!"

Các chú lùn gấp đến nỗi không ngừng vặn vẹo thân thể, nếu không nhờ những sợi dây cực kỳ chắc chắn trói chặt chúng thì dây đã sớm đứt và chúng đã chạy ra ngoài trốn thoát. Đường  Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn nhau, Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng nâng quả bí nhỏ, giọng nói bình thản: "Vậy thì ... Vẫn là đoạt đáp, cô bé bán diêm ở đâu?"

"Cô ấy ở trên tòa tháp cao nhất !!!"

Quảng Châu, khu Hải Châu.

Mặt trời đang lặn trên bầu trời phía Tây, ánh hào quang lan tỏa khắp mặt đất. Giống như một tia sáng bình minh xuyên qua bóng tối, vòng eo của người đàn ông mảnh mai phản chiếu từng tia sáng tuyệt đẹp. Đột nhiên, có một tiếng nổ lớn, ở đâu đó ở giữa Tháp Quảng Châu, một bóng người màu hồng to lớn mạnh mẽ vung nắm đấm, đập vỡ hai bức tường bằng kính khổng lồ bằng một cú đấm.

Tấm kính rầm rầm trĩu xuống dưới, rơi nện trên mặt đất.

Bà ngoại Sói phịch một tiếng tiếp đất, hai chân giẫm xuống tạo thành hai cái hố lớn trên sàn bê tông.

Xung quanh nó là xác của một số người chơi, một số người chơi thì bị thương ngã xuống đất không thể di chuyển. Còn một số ít người vẫn đứng trên mặt đất, nhưng tình trạng của họ cũng rất tồi tệ.

Nguyễn Vọng Thư sắc mặt vốn đã tái nhợt, nhưng bây giờ lại càng trắng bệch như tờ giấy ăn. Hắn chống tay xuống đất thở hổn hển, nhưng hắn không thể ngờ rằng lại có một con quái vật Hắc tháp mạnh đến mức có thể nhảy lên không trung hàng trăm mét, làm hắn khó phát huy tác dụng của dị năng.

Tình huống của Luyện Dư Tranh, Jacks, Đường Xảo cũng không tốt lắm.

Họ kết hợp với những người chơi cấp cao ở Quảng Đông, cũng chỉ có thể ngang tầm với bà ngoại Sói, không thể đánh bại bà ta. Bà ngoại Sói có khuôn mặt thô kệch và thân hình vạm vỡ nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn. Một khi mấy người Luyện Du Tranh không cẩn thận, bà ta sẽ lén tấn công một người chơi có thực lực yếu hơn, dẫn đến nhiều người chết trong một ngày, cũng có không ít người bị thương nặng, mất đi sức chiến đấu.

Bà ngoại Sói ngẩng đầu, nhe răng nanh sắc nhọn, lộ ra một nụ cười nham hiểm và xảo quyệt.

Nguyễn Vọng Thư lạnh mặt, thở hổn hển: "Chúng ta đã thông quan thành công tòa tháp này, tại sao, ngươi còn muốn công kích chúng ta."

Đúng vậy, bây giờ là ngày thứ bảy của trò chơi công tháp của Hắc tháp tầng bảy. Ngay từ sáng sớm ngày hôm trước, Tổ chức Thiên Tuyển và các người chơi của Tổ chức Attack đã đến Quảng Châu, đi đến phía dưới tháp Quảng Châu.

Vài ngày trước, Lạc Phong Thành đã tổ chức cho các thành viên của  Attack tấn công Hắc tháp ở Thượng Hải, Hắc tháp do Thợ giày sắt canh giữ không phải là Hắc tháp chứa báu vật. Ngay khi Nguyễn Vọng Thư mang theo manh mối tới Hắc tháp ở Quảng Châu, Lạc Phong Thành đã dẫn các thành viên chủ lực của Attack đến Quảng Châu để giúp đỡ.

Khi bọn họ đến phía dưới tháp Quảng Châu, người chơi ở Quảng Châu đã rất nhanh không thể chịu được sức tấn công của Bà ngoại Sói.

Một số người chơi ở Quảng Châu thuận lợi thông quan tầng thứ tư, Bà ngoại Sói đã mở ra một trò chơi của Hắc tháp. Chỉ tiếc là không ai có thể thông quan trò chơi này. Sau khi mấy người Nguyễn Vọng Thư đến, hắn và  Lạc Phong Thành đã cùng nhau thông quan trò chơi và tấn công thành công tòa Hắc tháp thứ năm. Nhưng mà, sau khi Hắc táp thông báo toàn cầu, toàn bộ năm tòa Hắc tháp đã được công lược, người chơi dưới tháp Quảng Châu còn chưa kịp vui mừng, Bà ngoại Sói khàn khàn mà cười một tiếng: "Đều kết thúc rồi, vậy nên. .. Bây giờ ta có thể ăn tất cả các ngươi.! "

Dị biến nổi lên, Bà ngoại Sói bất ngờ tấn công người chơi.

Trận chiến này diễn ra một ngày một đêm, Bà ngoại Sói bị thương không nhẹ, nhưng người chơi lại càng tổn thất nặng nề hơn.

Lạc Phong Thành giá trị vũ lực kém, vẫn luôn được các thành viên của tổ chức Attack bảo vệ, hắn đặt câu hỏi mà tất cả người chơi hiện giờ đều muốn hỏi: "Tại sao?"

Bà ngoại Sói dường như đã mệt vì chiến đấu, vì vậy bà ta cần nghỉ ngơi để hồi phục vết thương. Bà nhấc cặp móng vuốt sắc nhọn lên và đặt vào tai, uể oải lấy ráy tai ra. Tay còn lại lau vết máu trên đùi, là vết mà Luyện Dư Tranh dùng dao chém trên người bà, cũng là vết thương nặng nhất của bà, suýt nữa chém đứt chân.

"Tại sao?" Trầm mặc mà cười một tiếng, "Hắc hắc hắc, đánh chó phải ngó chủ nhà, lũ nhân loại ngu xuẩn các người không biết sao?

Một người chơi Quảng Châu giận dữ hét lên: "Hiện tại vẫn chưa đủ sao! Chúng tôi không làm gì cháu gái hay con gái của ngươi, là chúng muốn tấn công chúng tôi, vì vậy chúng tôi đã đánh trả".

Đồng tử âm u màu xanh đột nhiên nhìn về phía người chơi đang nói, người chơi kinh sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.

Bà ngoại Sói mở cái miệng sói khổng lồ của mình: "Ồ, cho nên đó chỉ là một cái cớ."

Nguyễn Vọng Thư cắn chặt răng, nhịn xuống hương vị ngọt chát trong cổ họng: "Vậy lý do thực sự là gì."

"Lý do thực sự...... Là ta muốn ăn các ngươi a ha ha ha!"

Giọng nói rơi xuống, Bà ngoại Sói lại một lần nữa tấn công. Bà ta di chuyển cực nhanh, làn da cứng như sắt. Bà có thể chịu được đòn tấn công đột ngột của người chơi, nhưng người chơi không thể chịu được móng vuốt của bà. Bà giống như một cỗ máy xay thịt điên cuồng, đi đến đâu cũng khiến người chơi bị thương.

Jacks nổi giận gầm lên một tiếng, chống tay xuống đất, nhấc một phiến đá to lên và đập nó vào bà ngoại Sói.

Bà ngoại Sói không né tránh chút nào, bà lao vào và đập vỡ phiến đá bằng một cú đấm. Jacks giật mình, bà ngoại Sói nắm lấy cơ hội, chạy nhanh đến chỗ Lạc Phong Thành đứng ở phía xa: "Thịt nhân loại thông minh là thơm nhất, ngươi nhìn qua ăn ngon nhất!"

Lạc Phong Thành phản ứng rất nhanh, mặc dù trong lòng cũng có chút giật mình, nhưng cũng không quay đầu bỏ chạy - hắn biết cho dù có chạy cũng không cách nào chạy khỏi Bà ngoại Sói. Chỉ thấy hắn lấy trong túi ra một miếng socola, ném nó ra ngoài. Sắc mặt của Bà ngoại Sói thay đổi khi nhìn thấy viên sôcôla, thân thể không chịu khống chế mà xoay qua, nhảy ra ngoài theo viên sô cô la.

Giống như một con chó chơi trò chơi chạy vòng quanh, bà nóng lòng muốn cắn vào miếng sô cô la, sau khi ăn xong viên sôcôla, Bà ngoại Sói đỏ mắt quay lại gầm lên: "Nhân loại, ngươi dám giở trò đồi bại với ta, làm ta bẽ mặt! Ta phải ăn thịt ngươi! "

Đây là lý do tại sao Lạc Phong Thành không sử dụng viên sôcôla này.

Từ lúc này trở đi, Bà ngoại Sói nhắm vào Lạc Phong Thành, tấn công điên cuồng. Cho dù những người chơi của tổ chức Attack có bảo vệ như thế nào, họ cũng không phải là đối thủ của Bà ngoại Sói. Vào thời khắc quan trọng, Bà ngoại Sói định dùng móng vuốt chém Lạc thành hai nửa, thì một chiếc roi đỏ bay tới, trói chặt thắt lưng của Lạc Phong Thành.

"Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút sẽ chết sao!"

Lạc Phong Thành sửng sốt, cả người bị roi đỏ kéo qua, vừa lúc tránh được công kích của Bà ngoại Sói.

Hắn quay đầu nhìn: "San San?"

Sau đó, ở hai bên trái phải, ba bóng người lao ra ngay lập tức. Còn lại một người đứng tại chỗ, Lạc Phong Thành nhìn về phía đối phương, cau mày "Bạch Nhược Dao."

Trần San San nói: "Thầy, bây giờ hắn cũng coi như là đồng đội của chúng ta."

Lạc Phong Thành lời nói sắc bén: "Vậy thì tại sao hắn ta không giúp giết Bà ngoại Sói, cả Đường Mạch và Phó thiếu tá đều đi." Dừng một chút, hắn nhìn tên cường giả ngoại quốc đang tấn công Bà ngoại Sói, "Đó là Andre người chơi Nga? "

Cô gái nhỏ gật đầu.

Phó Văn Thanh cũng kỳ quái nói: "Sao anh không vào?"

Bạch Nhược Dao cười hì hì : "Có Đường Đường và những người khác đến là đủ rồi, anh ở chỗ này cùng các em tốt hơn."

Phó Văn Thanh: "......" Căn bản là ngươi lười!

Sự thật chứng minh, Bạch Nhược Dao cũng chỉ là nói ngoài miệng. Có Đường Mạch, Phó Văn Đoạt cùng Andre gia nhập, thực lực của người chơi đã được tăng cường đáng kể, Bà ngoại Sói dần đánh mất lợi thế, rơi xuống thế yếu. Nhưng một lúc, hai bên vẫn chưa phân biệt được thắng bại.

Đường Mạch trở tay lấy ra một chiếc phi tiêu nhỏ, thay vì phi vào Bà ngoại Sói, cậu lại phi vào thanh niên có khuôn mặt trẻ con đang xem trò vui.

"Đứng đó một lần nữa, tôi sẽ giết cậu."

Bạch Nhược Dao bắt được phi tiêu, ủy khuất nói "Đường Đường thật là hung dữ." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng hắn lập tức tấn công.

Những người chơi mạnh nhất của Hoa Hạ đều ở đây, cùng nhau tấn công Bà ngoại Sói. Mặc dù Bà ngoại Sói là BOSS mạnh nhất trong thế giới Hắc tháp, nhưng với sự hợp tác của những người chơi, bà ta sẽ bị đánh bại từng chút một. Chiếc váy nhỏ màu hồng bị khoét một khe cực lớn, để lộ chiếc quần lót màu trắng. Ánh mắt mọi người đột nhiên trở nên nóng rực, thế nhưng Bà ngoại Sói lại che người, ngượng ngùng nói: "Các ngươi đều là đồ lưu manh!"

Vừa nói, bà vừa vung một cái tát đem Đường Mạch đứng gần nhất hất bay đi.

Đường Mạch theo bản năng mà mở ra cây dù nhỏ ngăn để đỡ đòn, sau khi bị tạt ra, hắn cảm thấy khóe miệng mình đau nhói. Phó Văn Đoạt nắm lấy cánh tay của cậu , đem cậu kéo trở lại.

Váy bị rách, bà ngoại Sói che kín người, vừa xấu hổ vừa khó chịu.

Cảnh tượng này thật là cay mắt, không ai có thể chịu được một con sói khổng lồ hung dữ và xấu xí như vậy đang nhìn mình với ánh mắt ngại ngùng. Phó Văn Đoạt mặt không chút thay đổi che mắt Đường Mạch, giơ tay còn lại lên, chĩa thẳng vũ khí sắc bén màu đen hình tam giác về phía Bà ngoại Sói.

"Mosaic đang ở đâu."

Ánh mắt Bà ngoại Sói chợt lóe: "Làm sao mà biết được. Tiểu súc sinh kia mỗi lần không thích đọc sách đều đi đâu đó chơi. Ai biết nó trốn học đi đâu."

Lạc Phong Thành chú ý tới: "Mosaic?"

Trần San San gật gật đầu: "Đúng vậy, sở dĩ lần này đã tấn công được cả năm tòa Hắc tháp mà con người chưa thông quan được tầng bảy, là do cô bé bán diêm ... Cũng chính là Mosaic. Thầy, chú lùn nói với chúng con rằng cô bé bán diêm đang ở trên tòa tháp cao nhất. Ban đầu chúng con nghĩ chúng đang nói về 'tòa Hắc tháp cao nhất', nhưng sau khi nghĩ lại, chúng đang nói về Tháp Quảng Châu. "

Trần San San chỉ nói một vài thông tin chính, hoàn toàn không giải thích chú lùn là ai, và làm sao họ biết được manh mối của "cô bé bán diêm". Nhưng Lạc Phong Thành cũng không cần hỏi, nói thẳng: "Tháp Quảng Châu là tòa tháp cao nhất Trung Quốc, cao 600 mét, và là tòa tháp cao thứ hai thế giới, chỉ đứng sau Tokyo Skytree *. Ngoài ra, Quảng Châu còn có một toàn Hắc tháp có chứa bảo vật, nơi này xác thực có khả năng đúng là 'tòa tháp cao nhất." Ngừng một chút, hắn ta nói " Mặc dù thầy không biết Mosaic là ai, nhưng cô gái nhỏ có que diêm đã từng xuất hiện ở đây. "

(*) Tokyo Skytree (东京天空树) là một tháp phát sóng, nhà hàng, và đài quan sát tại quận Sumida của thủ đô Tokyo, Nhật Bản. Tháp là cấu trúc cao nhất tại Nhật Bản từ năm 2010 và đạt đủ độ cao là 634,0 mét (2.080 ft) vào tháng 3 năm 2011, do vậy trở thành tháp cao nhất trên thế giới, thay thế tháp Quảng Châu,và là cấu trúc cao nhì trên thế giới sau Burj Khalifa (829.8 m/2,722 ft). (Nguồn: Wikipedia)

Hai mắt Trần San San sáng lên: "Cô ấy ở đâu?"

Lạc Phong Thành: "Không biết. Sáu ngày trước, cô ấy xuất hiện trên Tháp Quảng Châu, cô bé phóng hỏa đốt tháp và xảy ra xung đột với những người chơi Quảng Châu. Cô ấy đã bị đánh bại bởi những người chơi Quảng Châu, và sau đó cô bé đã quay trở lại.... " Sau khi cân nhắc lời nói, hắn tiếp tục:" Về cầu cứu mẹ. Mẹ cô bé cũng bị người chơi đánh bại, cuối cùng biến thành Bà ngoại Sói báo thù cho mẹ con nhà bọn họ. "

Trần San San ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Anh Đường Mạch, cô bé bán diêm quả nhiên ở Quảng Châu!"

Đường Mạch một bên ngăn cản sự tấn công của Bà ngoại Sói, một bên hỏi: "Cô ấy ở đâu!"

Trần San San não bộ bắt đầu hoạt động nhanh chóng, đột nhiên cô bé nhìn lên đỉnh tháp Quảng Châu: "Anh Đường Mạch, em nhớ anh từng nói cô bé bán diêm thích phóng hỏa. Chắc cô bé vẫn còn ở đây, cho nên nơi nào có lửa, khẳng định cô bé ở nơi đó. Như vậy.... "Trần San San giơ ngón tay chỉ  lên trời," Cô ấy ở nơi đó! "

Đường Mạch nhìn theo hướng ngón tay của Trần San San chỉ, liền nhìn thấy đỉnh của tháp Quảng Châu cao 600 mét, có một ngọn lửa đỏ rực đang điên cuồng bốc cháy. Với thị lực của Đường Mạch, cậu căn bản không thể biết bên trong có người hay không, nhưng đó là nơi duy nhất đang bốc cháy gần đó.

Cắn chặt răng, Đường Mạch nhanh chóng quay đầu hướng Phó Văn Đoạt nói: "Tôi đi lên tìm nàng!"

Động tác của Phó Văn Đoạt dừng lại, bà ngoại Sói đấm vào ngực hắn nhưng bị hắn dùng tay chặn lại.

Ngay lúc ánh mắt giao nhau, gần như không cần lời nói, một sự tin tưởng thầm lặng khiến Phó Văn Đoạt khẽ mím môi gật đầu. Thấy vậy, Đường Mạch liền không chút do dự lao tới, chạy về phía tháp Quảng Châu.

Bà ngoại Sói chặn giữa người chơi và Tháp Quảng Châu, khi nhìn thấy Đường Mạch lao tới, bà ta khinh thường mà cười lạnh một tiếng lao thẳng về phía Đường Mạch.

Phó Văn Đoạt quay đầu lại nói: "Đưa cho anh cây roi đó!"

Trần San San ngay lập tức ném roi cho Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt di chuyển cổ tay của mình, chiếc roi được khéo léo buộc quanh cánh tay của bà ngoại Sói. Bà ngoại Sói kinh ngạc "Hừ" một tiếng, chỉ nghe thấy trong gió một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Ta thích ngươi như vậy, ngươi thích ta một chút sẽ chết sao?"

Giờ này khắc này, Đường Mạch đã cách Bà ngoại Sói hai mươi mét.

Lúc này, bà ngoại Sói muốn xông tới tấn công Đường Mạch, nhưng cây roi trên cánh tay lại thô bạo kéo bà về phía Phó Văn Đoạt.

Khi bà ngoại Sói cố gắng dùng sức nhưng phát hiện mình không thể thoát ra, bà liền nhận ra: "Đạo cụ luật nhân quả đáng chết?"

(Còn tiếp)

----------------------------------------------

Sao mà cái chap này nó dài khủng khiếp đến vậy (⊙o⊙)...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro