Chương 241 (Phiên ngoại)
Chương 241 - Ngày trái đất vô hình (Thượng)
Năm 2017, Hoa Hạ, Tô Châu.
Mới vừa vào hạ, ánh mặt trời dần dần chói mắt. Thư viện Tô Châu nằm trong thành phố cổ, gần đây thư viện thành phố đã phát động một hoạt động mới, để thuận tiện đã thiết lập nhiều "điểm lấy sách" trong thành phố. Chỉ cần bạn đặt dịch vụ mượn sách trên điện thoại di động, và đến điểm nhận sách gần nhất vào chạng vạng tối là có được cuốn sách muốn đọc.
Một thanh niên tóc đen bước xuống xe buýt với một chiếc túi lớn trên tay. Chiếc túi quá nặng khiến vai cậu nghiêng sang một bên một cách mất tự nhiên. Cậu đến một điểm lấy sách, lấy trong túi ra hai cuốn sách, cho vào tủ sách.
Đường Mạch xoa xoa bả vai, đi trở lại trạm xe buýt, chuẩn bị đến điểm lấy sách tiếp theo.
Vốn dĩ có một nhân viên đặc biệt phụ trách vấn đề này, nhưng hôm nay có rất nhiều người đến mượn sách, vì vậy chủ nhiệm đã ném cho cậu một cái túi lớn, trên danh nghĩa là xin nghỉ làm sớm, nhưng trên thực tế cậu lại làm thêm giờ cho đến bây giờ.
Ánh đèn rực rỡ được thắp lên, những ngọn đèn neon đủ màu đỏ rực giữa màn đêm.
Đường Mạch đang đi đến bến xe buýt thì đột nhiên điện thoại rung lên, cậu liền lấy ra xem thử.
【 Victor: Còn chưa online? 】
Nhìn thời gian phía bên trên điện thoại của mình.
【 Ma Đường: Hôm nay tôi tăng ca muộn. Anh đã bắt đầu rồi? 】
【 Victor: Không. 】
Một lúc sau, bên kia lại nhắn: 【 Tôi nhớ rõ cậu là nhân viên công vụ. 】
Ngụ ý: Nhân viên công vụ cũng phải tăng ca?
Hóa ra người này cũng có sự hiểu lầm về nhân viên công vụ như vậy.
Đường Mạch cong cong khóe miệng, đang định gửi tin nhắn thì trong mắt thoáng hiện lên một chiếc xe thể thao màu đỏ rực lửa. Cậu vô thức nhìn lên, nhưng không thấy biển số xe mà chỉ thấy logo vương miện kiêu ngạo phía sau xe.
Đó là một chiếc xe thể thao Maserati tuyệt đẹp.
Đường Mạch nghĩ nghĩ rồi trả lời: [Nhân viên công vụ cũng phải tăng ca, chẳng qua lãnh đạo sẽ lấy phương thức hiếm lạ cổ quái để chính anh tự giác mà tăng ca một cách [bất lực] mà thôi]
Hai người nói chuyện phiếm, Đường Mạch liền đi tới trạm xe buýt. Cậu tình cờ liếc nhìn xung quanh và lại nhìn thấy chiếc Maserati đỏ rực. Một người phụ nữ xinh đẹp xuống xe, hướng trong xe vẫy tay: "Thật sự không đi chơi sao, Lê Văn? Bây giờ mới mấy giờ chứ, chúng ta không đi thêm một nơi nữa sao?"
Trả lời cô là một giọng nam trẻ: "Bố tôi lại gọi điện giục tôi quay lại Thượng Hải, đi đi, lần sau gọi cả bọn Cường Tử, cùng nhau tụ tập."
"Được."
Người đẹp cao và mảnh khảnh quay đầu bước vào một khu phố cao cấp, trong khi chiếc Maserati rẽ vào một góc điên cuồng tăng tốc. Như ngọn lửa bùng cháy trong đêm tối, chiếc xe thể thao cao cấp này thu hút sự chú ý của mọi người trên bến xe. Đường Mạch cúi đầu gửi tin nhắn cho Victor, đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chiếc Maserati vừa lúc vèo một tiếng chạy qua đám đông, nam thanh niên ngồi trên ghế lái đang cười ha ha hôn gió đối với "người xem" trên bến xe.
Ánh mắt của hắn vừa lúc nhìn về phía Đường Mạch.
Cả hai người đều hơi sửng sốt.
Chờ Đường Mạch phản ứng lại, chiếc xe kia đã chạy xa.
"...... Hiện tại phú nhị đại đều hài hước như vậy sao."
Ngồi trên xe buýt, Đường Mạch về đến nhà. Đầu tiên, bật máy tính, vào nền tảng trò chơi bài Brit trực tuyến và xác nhận cùng tổ đội với Victor. Trong lúc chờ thi đấu với đối thủ, Đường Mạch vào bếp nấu chút cháo, lúc trở lại thì trò chơi bắt đầu.
Đường Mạch ngồi thẳng người, bắt đầu nghiêm túc chơi.
Chơi đến mười hai giờ đêm, Đường Mạch duỗi eo mới nhận ra đã muộn. Nhưng cậu lại nhớ ra một điều khác: [Ngày mai anh không phải đi làm sao? 】
Victor rất thần bí, luôn xuất quỷ nhập thần.
Đường Mạch không biết tên, công việc, thậm chí cả tuổi của người kia, cũng chỉ đoán được sơ sơ. Nhưng Victor không bao giờ đi ngủ muộn, như thể phải dậy sớm để làm việc mỗi ngày, đôi khi có thể không nhìn thấy bóng dáng trong một hoặc hai tháng. Tất nhiên, anh ta sẽ gửi cho Đường Mạch một tin nhắn để xác nhận trước khi biến mất.
【 Victor: Sắp tới tôi sẽ trở lại Trung Quốc, có một kỳ nghỉ dài. 】
Kỳ nghỉ là một từ hiếm hoi, toàn thế giới đều có ngày nghỉ, nhưng Victor dường như không bao giờ có ngày nghỉ.
【 Người bận rộn cũng có ngày nghỉ? 】 Sau khi Đường Mạch gửi tin nhắn, một tay chống cằm nhìn màn hình máy tính.
Victor đã nhập nó rất lâu, dường như đã xóa tin nhắn nhiều lần trước khi gửi trả lời.
【...... Ừm, được thăng quân hàm, nhân tiện lãnh đạo cho nghỉ dài ngày 】
Đường Mạch hai mắt sáng lên, nói đùa: [Nói xem như thế nào là thăng quan tiến chức, trong nhà có hoàng vị cần thừa kế sao 】 Vừa gửi xong, Đường Mạch cảm thấy nói có vẻ hơi quá, liền nhanh chóng bổ sung: [Nghe nói sau khi thăng quan tiến chức sẽ lấy vợ, anh chuẩn bị tốt chưa? 】
Chỉ là một câu nói vui đùa, nhưng Victor thật lâu không trả lời.
Đường Mạch trở nên có chút không kiên nhẫn. Cậu gõ ngón tay vào mặt bàn, suy nghĩ một lúc lâu và quyết định nói "Nói đùa thôi anh đừng để ý", lúc này chỉ thấy trên màn hình máy tính hiện lên mấy câu.
【 Như thế nào là thăng quan tiến chức, đại khái chính là thêm một ngôi sao khác vào vai. Hoàng vị chắc chắn không có, giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa. *】
(*) 富强民主文明和谐: Đây là một trong những nhiệm vụ căn bản trong vun đắp và thực hiện giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội được đặt ra trong Đại hội đại biểu toàn quốc khóa XVIII của Đảng Cộng sản Trung Quốc năm 2012.
Nhìn câu trả lời này, Đường Mạch nghẹn họng nhìn trân trối *, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
(*) 瞠目结舌: nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc hoặc rơi vào thế bí.
Cái gì gọi là thêm một ngôi sao khác trên vai, chẳng lẽ Victor là ... quân nhân?
Còn chưa kịp phản ứng thì bên kia đã gửi một đoạn tin nhắn thoại.
【Về việc cưới vợ......】
【 Ma Đường, tôi thích đàn ông. 】
Đột nhiên sững sờ, Đường Mạch nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng trên màn hình máy tính. Ngoài cửa sổ là ánh trăng sáng, bên trong cửa sổ thanh niên tóc đen một tay kéo cằm, ngón tay gõ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú. Thật lâu sau, cậu trầm thấp cười nói: "Yêu thầm tôi cứ việc nói thẳng." lời nói nhẹ như ảo ảnh, tựa như chưa từng xuất hiện.
【 Ma Đường: Anh đã thuộc lòng một phần ba giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa. Một đảng viên không đủ tư cách như vậy có thể có thêm một ngôi sao trên vai? 】
Người thanh niên trước máy tính đợi lâu như vậy, nhưng chỉ nhận được một câu này.
Một nụ cười bất lực thoáng hiện trong đôi mắt đen, Phó Văn Đoạt trả lời: [Tôi thuộc lòng hết điều lệ đảng, có cần phải đọc cho cậu nghe không? 】
Đường Mạch không có hứng thú nghe loại chuyện này, cậu không phải là một đảng viên quang vinh.
【 Còn chơi sao, tôi phải đi ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm. 】
【 Victor: Ừ, ngủ đi, ngủ ngon. 】 dừng một chút, nói thêm một câu nữa: 【 có lẽ về sau, tôi có thể tìm một cơ hội đọc cho cậu nghe, đọc làu làu. 】
【 Ma Đường:......】
【 Ma Đường: Tha cho tôi đi, thiếu tá đại nhân. 】 Cậu vừa mới bớt thời giờ đi lên Baidu một chút, trên vai thiếu tá có ngôi sao.
Ai ngờ Victor vô cùng nghiêm túc mà trả lời: 【 Là trung tá. 】
Đường Mạch: "......"
【 Ngủ ngon, trung tá Victor. 】
【 Ngủ ngon, Ma Đường. 】
Sau một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau Đường Mạch đến thư viện. Buổi trưa, Tiểu Triệu lén lút tìm Đường Mạch nói nhỏ: "Đường Mạch, gần đây cậu có phát hiện ra điều gì không ổn không?"
Đường Mạch suy nghĩ một chút: "Hai ngày trước chủ nhiệm lại trình lên thư phê chuẩn."
Tiểu Triệu xua xua tay: "Không phải cái này, chính là thiếu người nào."
Đường Mạch cân nhắc, đưa ra đáp án: "Thần Côn."
"Đúng! Chính là Thần Côn, chúng ta đã không gặp anh ta gần một tuần. Anh ta đã đi đâu? Ngày nào anh ta cũng đến thư viện của chúng ta đúng giờ để báo cáo, nhưng lần này đã không ra ngoài cả tuần rồi.... " Giọng nói ngừng lại, Tiểu Triệu nuốt nước miếng:" Sẽ không xảy ra chuyện, đúng không? Trước đây ở nước ngoài không phải có tin tức như này sao, một ông lão luôn gọi pizza ở cùng một nhà hàng, ngày nào cũng gọi món đó. Hai ngày sau đột nhiên không có đơn đặt hàng, tiệm bánh pizza đặc biệt cử người tới xem, quả nhiên, ông lão ngã ở nhà. Cậu nói Thần Côn sẽ không đột nhiên ngã bệnh ở nhà đúng không? "
Đường Mạch trả sách cho mẹ, giọng nói bình tĩnh: "Vậy cậu có thể đến nhà anh ta xem một chút."
Tiểu Triệu: "......"
Cô gái trẻ vừa bước đi, Đường Mạch vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ta lẩm bẩm, "Không có ý tứ gì cả, thật nhàm chán."
Đường Mạch nhướng mày, không nói chuyện, tiếp tục giúp người khác trả sách.
Cậu mới đến thư viện Tô Châu vào năm ngoái. Lúc mới vào, vì đẹp trai nên nhiều cô gái trẻ trong thư viện thường tán gẫu với Đường Mạch, nhưng ngay sau đó đã bị thái độ thờ ơ và thiếu phong tình của cậu mà từ bỏ. Cậu không có hứng thú với những cô gái này, cũng không muốn dây dưa với đối phương, thuận tiện nhất là lạnh lùng từ chối trực tiếp, đồng thời cũng tránh được việc ai đó muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.
Đồng nghiệp nữ lớn tuổi thích giới thiệu đối tượng cho người trẻ tuổi, lúc đầu cũng giới thiệu cho Đường Mạch, về sau bởi vì Đường Mạch quá lạnh lùng, quá không thú vị, dần dần không ai muốn giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu cũng vui vẻ với sự an tĩnh này.
Thật là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Tiểu Triệu vừa nói đã lâu không thấy Thần Côn, Đường Mạch vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đi tới. Nhìn đối phương, Đường Mạch nhất thời không nhận ra hắn, vội vàng nói: "Anh Trần?"
Thần Côn Trần Phương Tri khẩn trương mà nhìn Đường Mạch, xoa xoa tay: "Cậu cảm thấy bộ quần áo của tôi thế nào?"
Đường Mạch: "......"
Đây là thư viện, không phải cửa hàng quần áo!
Thần Côn: "Này, đừng hiểu lầm, tôi chỉ là có quá ít bạn bè, không biết phải hỏi ai để xin lời khuyên. Tôi ... Tôi sẽ bắt tàu cao tốc đến Thượng Hải vào buổi chiều để gặp con gái tôi, mẹ con bé cuối cùng đã đồng ý cho tôi gặp con bé. Cậu nghĩ tôi ăn mặc như thế này có hợp không? Liệu mẹ con bé có nghĩ tôi rất nghiêm túc, về sau.... Về sau sẽ cho phép tôi gặp con bé nhiều hơn không? "
Đường Mạch nhìn Thần Côn không nói lời nào, Thần Côn thấp thỏm mà kéo kéo vạt áo.
Thở dài một tiếng, Đường Mạch cười nói: "Anh Trần, anh như vậy rất tốt, rất có tinh thần. Nhưng tôi có thể mời anh tránh sang một bên được không, lát nữa còn có người muốn mượn sách."
Biểu cảm của Thần Côn lập tức bay lên, anh nói liên tiếp ba câu tốt: "Tốt, tốt, tốt! Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. Vậy thì tôi đi đây, tôi đi đây." Nói xong, anh quay người liền chạy, hẳn là đi đến nhà ga xe lửa.
Đường Mạch: "......"
Đường Mạch bận rộn cả ngày cũng không có thời gian lo lắng về Thần Côn. Khi chuẩn bị tan sở mới chợt nghĩ: "Cũng không biết Thần Côn bên kia thế nào rồi." Nhưng cũng chỉ nghĩ về nó một lúc, không để tâm. Thần Côn chỉ là một độc giả bình thường thường đến thư viện lấy sách và quen với thủ thư của họ, họ cũng không quen biết.
Thượng Hải, trung học Thị Bắc Lý.
Một người đàn ông trung niên gầy gò, xanh xao trong bộ vest đang lo lắng đi lại ở cổng trường. Cuối cùng thì cũng tan học, chuông tan học reo lên, người đàn ông đột nhiên giật mình, lo lắng đến mức không biết phải đặt tay vào đâu.
Sau khi một nhóm học sinh đi ra khỏi cổng trường, đợi mười phút đồng hồ, hai cô gái và một bé trai hơi mập mạp bước ra.
Tiểu mập mạp chắp tay trước ngực: "Cầu xin cậu đó San San, tớ không hiểu gì cả. Bài tập toán hôm nay khó quá, tớ mượn của cậu chép lại được chứ."
Một nữ sinh tóc ngắn nhàn nhạt nói: "Cô giáo sẽ mắng."
Triệu Tử Ngang vội vàng nói: "Tớ không nói, cậu không nói, ai biết được!" Sau đó liền nịnh nọt: "Xin cậu đó, San San.".
Trần San San bỗng nhiên dừng bước chân lại.
Triệu Tử Ngang nhìn theo tầm mắt của cô bé, ngạc nhiên nói: "Này, đó là ai vậy, ăn mặc thật là kỳ quái."
Trên thực tế, Thần Côn mặc không có kỳ quái, nhưng biểu cảm lo lắng và thái độ khẩn trương không phù hợp với thân phận của một người trưởng thành.
Trần San San giọng nói bình tĩnh: "Người đó là bố tớ."
Triệu Tử Ngang: "......"
Cô bé xách cặp, đi về phía Thần Côn, điềm nhiên nói: "Bố".
Thần Côn cảm động đến rơi nước mắt: "Ừ!"
Tiểu mập mạp Triệu Tử Ngang: "......" Huhuhu, này là chắc chắn không mượn được bài tập rồi.
Chán nản xách cặp đi bộ về nhà, tiểu mập mạp đi đến ngã tư không kìm được nước mắt: "Xong đời rồi, vì sao cái tên kì quái đó lại là bố của San San. Bài tập toán của mình phải làm sao đây huhuhuhuhu..."
Trẻ con luôn nhất kinh nhất sa*, sau khi trút được cơn đau đầu vẫn tiếp tục bước đi. Cậu bé không biết rằng lời nói của mình đã khiến một chiếc xe thương mại màu đen đang đậu ở ngã tư sợ hãi. Đây là một chiếc xe thương mại mười hai chỗ ngồi, nhìn bề ngoài rất bình thường, không ai biết rằng bên trong có vô số dụng cụ mật tinh vi và một nhà nghiên cứu được bảo vệ bởi ba cảnh sát vũ trang.
(*) Gốc là 'Nhất kinh nhất sạ' (一惊一乍): chỉ tinh thần của ai đó quá căng thẳng hoặc hưng phấn, hành vi cử chỉ phóng đại bất thường khiến người khác sợ hãi. Có lúc cũng chỉ biểu cảm cùng tình cảm đều rất phong phú và đúng chỗ
Ba người cảnh sát được trang bị súng thật và đạn thật đột nhiên nhìn thấy tiểu mập mạp đứng ở cửa xe, còn la to một hồi. Bọn họ giật mình, nắm chặt khẩu súng trong tay. Sau một hồi quan sát, họ thở phào khi thấy tiểu mập mạp đã đi xa.
Nhà khoa học được bảo vệ cười: "Nó chỉ là một đứa trẻ."
Một trong những cảnh sát vũ trang nhỏ giọng nói: "Giáo sư Lạc, chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của ngài, xin hãy hợp tác."
Lạc Phong Thành đẩy đẩy mắt kính, không nói nữa.
Tô Châu, Công viên.
Hôm nay chủ nhiệm không viện cớ bắt đám người Đường Mạch phải tăng ca, khi mặt trời lặn, Đường Mạch mới trở về nhà. Cậu đã nấu một ít mì cho mình, khi mở máy tính lên, phát hiện ra rằng người đó vậy mà lại đang online.
Khóe miệng nhếch lên, cậu lộp bộp mà đánh chữ.
【 Ma Đường: Mấy ngày nay rất rảnh? 】
【 Victor: Có lẽ ngày hôm qua tôi có nói qua, kỳ nghỉ dài hạn? 】
Đường Mạch: 【 Làm 1 ván chứ. 】
Victor thực mau trở về: 【 không được, phải lên máy bay rồi 】
Đây là phải ra ngoài?
Đường Mạch: 【 Được, hẹn gặp lại. 】
Trước khi đóng QQ, một tin nhắn hiện lên, Đường Mạch bấm vào tin nhắn, ngón tay hơi dừng lại.
【 Victor: Là máy bay bay đến Thượng Hải. 】
【 Tôi nhớ rõ anh ở Tô Châu. 】
【...... Ma Đường, gặp mặt chứ? 】
_____________________
Một chút quà nghỉ lễ, chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ.
* Cũng muốn như Phó thiếu tá nghỉ lễ đi gặp người yêu, mỗi tội người yêu ở đâu thì không biết (;'༎ຶД༎ຶ')
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro