Chương 5

Sau ngày hôm đó, Ngao Quang không thể bước ra khỏi Tử Vi cung, Thiên Đình cũng dường như quên mất còn có y là tội nhân này, chỉ phái người giám sát Long tộc trở về Đông Hải lánh đời, cũng không đi truy cứu tung tích của Linh Châu Ma Hoàn.

Y có chút hoảng sợ, lại không muốn trước mặt Thiên Đế nhắc quá nhiều đến Ngao Bính, sợ đối phương phát hiện ra thân thế của đứa trẻ này.

"Sao lúc nào cũng không nói chuyện?" Thiên Đế ôm y vào lòng, thuần thục vuốt ve mái tóc dài của y, đem những sợi tóc mềm mại gạt đến sừng rồng, lại nhìn nó trượt xuống. Vành sừng rồng bị cắt đứt qua còn vương chút đỏ, trông có chút đáng thương.

Ánh mắt trống rỗng của Ngao Quang ngưng trên chiếc lu ngọc trong điện, trong ký ức mơ hồ dường như có một đóa bạch liên cực kỳ xinh đẹp, hiện tại đã không thấy bóng dáng.

Thiên Đế thuận theo ánh mắt của y nhìn qua, cố ý nói: "Ngươi không cần, bản quân thưởng cho người khác rồi."

Hắn vốn muốn nhìn vẻ mặt thất lạc hoặc hối hận trên mặt Ngao Quang, ai ngờ người này nửa ngày mới hiểu hắn đang nói gì, chớp chớp mắt rồi mặt vô biểu tình cúi đầu, lại không biết hồn phách phiêu đến nơi nào rồi.

Điều này hiếm khi khiến Thiên Đế có chút khó chịu, hắn tự cho là đã nhìn thấu Long Vương ngây thơ, vậy thì giờ phút này hoàn toàn bối rối đều là xuất phát từ bản tâm của chính mình sao?

Thiên Đế ôm lấy eo Ngao Quang nhấc y lên người mình, đầu ngón tay xâm nhập vào vạt áo, chính xác sờ đến nhũ hoa của y, cố ý dùng sức chơi đùa, thỉnh thoảng bóp chặt cái hạt thịt kia, không chút lưu tình kéo, xoa, cọ.

Quả nhiên dễ dàng khiến người trong lòng nhíu mày rên rỉ, nhũ hạt nổi lên, lớp thịt mỏng manh không hề đầy đặn, chỉ so với những nơi khác hơi mềm mại hơn một chút, nửa lòng bàn tay là có thể che phủ hết.

Thiên Đế giống như vuốt ve một khối ngọc điêu, tùy ý xoa nắn thân thể trắng nõn này.

"Thật ngốc... Vất vả một vòng lớn như vậy, thật ra là muốn về Thiên Đình để gặp bản quân sao? Vậy mà ngay cả Linh Châu cũng dám trộm đi, trước đây chưa từng thấy ngươi dũng cảm như vậy."

Trong ngữ khí không có bao nhiêu trách vấn, thậm chí còn có một tia khó phát hiện hài lòng, Ngao Quang cảm thấy mình càng ngày càng không hiểu Thiên Đế, bao gồm cả bàn tay đang làm loạn trên người mình, bao gồm cả sự lừa gạt và giam cầm của hắn đối với mình.

Hắn máy móc phản bác: "Không phải..."

Không phải vì ngươi, không phải muốn gặp ngươi.

Ta đã như vậy lừa mình dối người ngàn vạn năm rồi, đừng vạch trần nó.

Thiên Đế không để ý, Long Vương của hắn giỏi nhất là mạnh miệng: "Vậy thì chính là chỗ này đang nhớ ta rồi, nếu không thì sao vừa chạm vào đã động tình?"

Ngao Quang mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể lại như lời Thiên Đế nói căn bản không thể kháng cự được khoái cảm.

Chỉ là bị đùa giỡn nhũ hoa, hạ thân đã kích động tiết ra chất nhầy, Thiên Đế thậm chí hoàn toàn chưa chạm vào vị trí dưới eo bụng y, phần dưới cơ thể đã kích động đến mức tiết ra dịch, dâm dịch ấm nóng treo trên đỉnh vật kia thẳng tắp cứng rắn, làm cho hạ thân y rối tinh rối mù.

Cánh tay hắn bị trói ngược ra sau lưng, bị Thiên Đế nắm chặt lấy, nhưng lại không thể cảm nhận được nhiệt độ của người phía sau. Tình cảm của yêu thú không có nhiều kiềm chế che giấu như vậy, luôn bị bản năng cơ thể phóng đại, cảm giác mất mát sau khi xuất tinh lúc này càng thêm nổi bật.

Đôi mắt Ngao Quang tan rã, vặn vẹo thân thể biên độ nhỏ, lẩm bẩm nói: "Thả ra, ư a! Ta muốn về Đông Hải, thả ta đi... Ngao Bính... Ta muốn đi tìm--"

Thiên Đế đột nhiên kéo y lên, ngón tay xâm nhập vào dâm huyệt, huyệt thịt tối qua vừa mới tận hưởng đã khôi phục lại vẻ ngoài khép chặt, thử nghiệm mấy lần mới dần dần mềm mại ra.

Hắn cố ý cạy khoét điểm mẫn cảm nhất trong huyệt của Ngao Quang, làm ra một tay dâm thủy ướt sũng.

"Bản quân không thích ngươi nói những lời như vậy."

Ngao Quang bị bịt miệng ấn xuống đất, sàn đá ngọc cứng rắn khiến đầu gối y rất đau, chân vốn đã bị thương chống đỡ không vững, tay lại bị người phía sau giữ chặt, chỉ đành lảo đảo quỳ trên mặt đất, hứng chịu sự thao khô của Thiên Đế.

Thiên Đế cưỡi lên người y như thể cưỡi một con yêu thú thực sự, vật kia từ phía sau đâm vào chỗ sâu nhất, quất mạnh vào động thịt non mềm mẫn cảm.

Ngao Quang bị đỉnh đến run rẩy nghiêng về phía trước, lại luôn bị Thiên Đế kéo lại, mạnh mẽ kéo về ấn lên dương vật.

"Ha a, a a... ư ừm! Hạo Thiên - Đế Quân... đau quá, nhanh quá..."

Rõ ràng đã từng sinh sản, huyệt sản đạo bị trứng rồng lớn xé rách, Ngao Quang lại cảm thấy nỗi đau đó không bằng một phần mười lúc này.

Toàn thân hắn đều đau, thấu tận xương tủy.

Hạo Thiên rất nhanh đã buông tha cho y, sự tức giận thoáng qua, ngay cả chính hắn cũng không nói rõ được vì sao lại sinh ra loại cảm xúc này bởi sự kháng cự của Ngao Quang.

Hắn ôm lấy Long Vương đang không ngừng run rẩy lên giường, trầm ngâm một lát, lại cúi người xuống, hôn lên trán Ngao Quang.

Tứ chi Ngao Quang mềm nhũn, ý thức rõ ràng được rằng con đê mà mình cố gắng xây dựng đã bị nụ hôn mập mờ này đánh sập hoàn toàn, cảm giác bất lực nồng đậm khiến y muốn cuộn tròn lại, hoặc là trở về đáy biển sâu thẳm tĩnh mịch.

Thiên Đế cũng không giam cầm y nghiêm ngặt, nếu y muốn, thậm chí có thể lượn lờ khắp thiên đình.

Chỉ là trên cổ chân còn đeo vòng khóa do Thiên Đế tự tay cài vào mà thôi.

Nhưng Ngao Quang ngay cả cửa Tử Vi cung cũng chưa từng bước ra, ngoại trừ việc mỗi ngày đều bị Thiên Đế thao đến thần trí hôn trầm, càng nhiều là không muốn nhìn thấy những cái gọi là thần tiên kia.

Phong Thần Bảng là một âm mưu, đám thần tiên trên thiên đình này càng không phải là thứ tốt đẹp gì, y tuy rằng không có sức phản kháng, nhưng vẫn luôn lo lắng cho hai đứa con không biết trời cao đất dày kia.

Y vốn tưởng rằng Ngao Bính có thể mượn sức mạnh của Linh Châu để phong thần đăng thiên, giờ mới biết cái giá phải trả đắt đỏ đến mức nào, nếu như trong trận chiến phong thần có gì bất trắc, y liều mạng cũng phải bảo vệ Ngao Bính, tuyệt đối sẽ không để nó rơi vào tay thiên đình.

Thật là đáng cười lại đáng buồn, thứ mà mình theo đuổi đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng chỉ là trò cười mua vui cho đám thần tiên đạo mạo kia.

Thiên Đế vừa ngẩng mắt lên liền nhìn thấy bộ dạng Ngao Quang ngẩn người trầm tư, thuận miệng nói: "Luôn thất thần như vậy, thói quen này không tốt chút nào."

Người kia ngẩng đầu lên, cực kỳ bình thản nhìn y, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói một mình: "Đều nói tiên ma khác đường, lại không biết có những thần tiên còn ti tiện hơn cả yêu ma."

Thiên Đế nhướng mày, khá hứng thú nhìn Ngao Quang: "Lời này từ miệng ngươi nói ra thật là mới mẻ."

Giống như dụ dỗ người sa đọa, lại giống như khai sáng cho những tín đồ còn mông muội, hắn tiếp tục nói: "Đất trời có thường, sạch sẽ cũng được, dơ bẩn cũng được, đều chỉ là nhất thời hưng suy, cuối cùng cũng về với đất bụi. Phong thần đăng thiên không tốt sao? Sẽ không còn sinh lão bệnh tử nữa——"

Ngao Quang trừng mắt nhìn Hạo Thiên, dường như đã nhìn thấu được sự lạnh lùng kiêu ngạo trong cốt tủy của vị thần quân này, lại không biết phải nói với hắn như thế nào, loài sâu kiến cũng có tình cảm, phù du cũng muốn nắm giữ vận mệnh của mình, cho dù là dị tộc thấp kém nhất cũng không muốn cam tâm đeo lên xiềng xích gọi là thần tiên thiên đạo.

"Cho dù ta chết, cũng sẽ không để Ngao Bính lên Phong Thần Bảng." Đây là lần đầu tiên y nói thẳng về con trai mình, trước mặt người này.

Thiên Đế nói: "Không phải đã mưu tính từ rất lâu rồi sao? Sao đột nhiên lại không muốn nữa?"

Ngao Quang hít sâu một hơi, không biết mình lại còn dũng khí để nói lời hung ác với hắn: "Ta chỉ cần hắn sống, bất cứ ai cũng không thể làm hại hắn, cho dù là ngươi."

Thiên Đế nhìn chằm chằm Long Vương đang giả bộ trấn định, mỉm cười: "Ngươi rất quan tâm hắn."

"Ta chỉ quan tâm hắn."

Đôi mắt đỏ kiên nghị mang theo một tia sáng ngời kia giờ chỉ còn lại vẻ ảm đạm, giống như minh châu bị vùi lấp bụi trần.

Thiên Đế dần dần thu lại nụ cười, bắt đầu hồi tưởng lại rốt cuộc là đã xảy ra sai sót ở đâu, vì sao con rồng nhỏ của hắn không còn tín ngưỡng mình nữa, ánh mắt nhìn tới đã thiếu đi rất nhiều thứ.

Sau này hắn mới biết đó chính là "tình ý" mà người phàm hay nói, đến từ một trái tim chân thành bị phụ lòng, đến từ một con yêu thú.

Nhưng lại bị một vị thần tiên chính tay giết chết.

Hắn nhận ra điều này vào thời khắc cuối cùng của trận chiến phong thần, hắn không ngờ Ngao Quang lại dám giãy thoát sự giam cầm của mình, một mình đi đến chiến trường. Đợi hắn phát hiện ra kết giới Tử Vi cung có dị động thì, trong điện trống rỗng chỉ còn lại một một cây ngọc hành được chế tạo từ ngọc phù dung, là thứ mà hắn ép Ngao Quang ngậm vào miệng để bịt kín tinh thủy đã làm đầy huyệt đạo vào đêm qua.

Hạo Thiên vốn dĩ không định nhúng tay vào trận chiến phong thần, lần này cũng không thể không đích thân giáng lâm chiến trường. Hắn men theo cảm ứng đến được Miện Trì thì vừa vặn nhìn thấy hai bóng hình một đỏ một xanh đang chém giết với một đám môn đồ Xiển giáo, trong hỗn chiến lại có thêm binh mã của Trụ Vương gia nhập.

Nhất thời đánh nhau khó phân thắng bại, các loại linh lực đối xung va chạm, nhấc lên bụi đất che trời lấp đất, lại bị nước Hoàng Hà cuộn trào đè xuống.

Hắn vô tâm nhúng tay vào chiến cục, chỉ là đang tìm kiếm bóng hình bạc trắng kia, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra loại nóng nảy vô cớ trong lòng mình.

Đột nhiên trên không trung ánh vàng dao động, lôi đình cuộn trào, một đạo lôi đình màu vàng hạ xuống, bị một thanh kiếm lớn hút đi, bên cạnh cuồng phong bỗng nổi lên, dần dần xoáy thành một đạo gió lốc bao vây lấy thanh kiếm thứ hai.

Cục diện kịch liệt bình tĩnh lại trong giây lát, Thiên Đế phát hiện ra không gian xung quanh đang chậm rãi vặn vẹo dao động, ừng ực sương mù màu vàng, rực rỡ ánh vàng, chính là bắt nguồn từ xa xa tứ phương kiếm trận.

Hắn ngưng nhìn, nhíu mày, Thông Thiên giáo chủ lại dám phát động Tru Tiên trận loại thượng cổ hung trận này, vô cùng vô tận chém giết hủy diệt chi khí càn quét đất trời, dường như muốn đem tất cả kéo vào hỗn độn.

Thiên Đế ẩn nấp thân hình, giơ tay phóng thích một tia thần lực đánh lên thân kiếm, đánh vỡ sự cân bằng của kiếm trận.

Lục Tiên kiếm đi đầu nghiêng đổ, Thông Thiên giáo chủ đang khống chế kiếm trận kinh ngạc, còn chưa biết là ai lại có năng lực phá hoại loại thiên đạo bảo vật này, liền bị Na Tra Ngao Bính hai người mạnh mẽ tấn công đánh cho không kịp trở tay.

Ba người trong nháy mắt qua mấy chục chiêu, Ngao Bính nhắm chuẩn thời cơ nhanh chóng xuất kích, lại thấy Thông Thiên giáo chủ bên người đột nhiên bóng kiếm hư ảo, xung quanh nhất thời xuất hiện mấy chục đạo thân kiếm. Đối phương khẽ vẫy tay áo, mũi kiếm đảo ngược chỉ vào Ngao Bính, trong nháy mắt phá hế toàn bộ đao quang, sát ý lăng liệt.

Ngao Bính cắn răng lui về phía sau tránh bóng kiếm, mới kinh giác ra vừa rồi bất quá chỉ là cái mánh khóe, dụng ý chân chính của đối phương thực tế là ép hắn đến Lục Tiên kiếm.

Mũi kiếm mang theo mênh mông hỗn độn chi lực ngưng tụ thành một đoàn lôi quang, nhìn thấy sắp chém vào người hắn.

Hạo Thiên từ xa nhìn thấy cảnh này, đang muốn ra tay, bóng hình kia luôn đang tìm kiếm đột nhiên xông ra, rồng lớn bạc trắng toàn thân vân khí bốc hơi, thủy quang quấn quanh, trong nháy mắt đâm thủng một mảnh bụi mù.

Ngao Quang chui vào kiếm trận dùng đuôi rồng quấn lấy Ngao Bính quăng ra ngoài, cứng rắn chống lại đạo thiên lôi kia.

Y đột nhiên nhớ lại lời hù dọa của Thiên Đế lần đó, lời miêu tả chi tiết kia giờ đang一一 từng cái ứng nghiệm, toàn thân vảy rồng bị lôi điện lật tung hết, từng mảnh bong tróc, cùng với kinh mạch vỡ vụn lúc trào ra máu cùng nhau rơi vãi, giống như một trận bi tráng diễm màn kết.

Ngao Quang vô lực duy trì thân khổng lồ của rồng, hóa thành hình người có vẻ vô cùng nhỏ bé dưới làm nền của những thượng cổ pháp khí kia, bị tàn dư kiếm khí đập vào Hoàng Hà, dòng nước lạnh lẽo trong nháy mắt nhấn chìm toàn thân, y mới chợt nhận ra các nơi tấn công tới đau dữ dội.

Thiên Đế không nghe thấy tiếng gào thét của Ngao Bính, trong tầm nhìn chỉ còn lại những bông hoa nước đỏ thẫm rơi vào trường sông dài, rải vào đáy mắt hắn, vĩnh viễn không phai.

Hắn vượt qua Ngao Bính một bước, lao mình xuống nước, túm lấy thân thể mềm nhũn lạnh lẽo của Ngao Quang xông lên mặt nước. Thần lực tối cao trong nháy mắt tràn ngập chiến trường, đem yêu khí hỗn tạp cùng tiên lực toàn bộ áp chế.

Ngao Bính nghiến răng chống lại cỗ uy áp này, cố gắng tiến lại gần, run rẩy mở miệng: "Đa tạ Tiên quân đã ra tay cứu giúp... Xin hãy đem phụ vương của ta..."

Hạo Thiên căn bản không nghe hắn nói chuyện, cúi đầu nhìn người trong ngực. Làn da trắng nõn gần như không có chỗ nào hoàn chỉnh, bị máu nhuộm đỏ, trông thật thảm thiết. Thê thảm nhất là đôi sừng rồng kia, bị thiên lôi chém đứt tận gốc, tinh huyết màu vàng sẫm từ chỗ đứt chảy ra, nhuộm cả khuôn mặt tuấn mỹ kia lốm đốm.

Đầu óc hắn trống rỗng. Sống vô tận năm tháng trong Tam Thanh cảnh, giờ phút này cuối cùng cũng ngộ ra chữ tình, vào thời khắc người kia gần như đã kiệt sức.

Ngao Quang mắt khép hờ, gần như không cảm nhận được mình đang ở trong ngực ai. Linh lực quen thuộc vận chuyển trong cơ thể, tu bổ lại những chỗ đứt gãy của xương sống và kinh mạch. Y cuối cùng cũng có sức lực mở mắt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai oanh minh, thứ duy nhất khắc sâu trong đầu óc là đôi mắt sâu thẳm kia.

Trước kia trong đó không có gì cả, hiện tại phản chiếu bộ dạng không mấy chỉnh tề của hắn.

Không còn sức lực để phân biệt bên trong còn sót lại một tia tình ý mà hắn vọng tưởng ngàn năm hay không, ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Ngao Bính kinh hãi, đang muốn tiến lên, người đàn ông đối diện đột nhiên giơ tay về phía hắn, kim ấn bay lượn dán lên trán hắn, dần dần chìm vào cơ thể.

Thiên Đế nhìn hắn thật sâu một cái, ôm lấy Ngao Quang đã hôn mê đứng dậy: "Ta đã đáp ứng hắn, sẽ không để ngươi vào Phong Thần Bảng."

Ngao Bính không thể nhúc nhích, lo lắng nói: "Xin hỏi Tiên quân là thần thánh phương nào, phụ vương của ta—"

Thân ảnh kia đã biến mất sau đám mây, bên tai hắn chỉ còn lại âm thanh truyền âm ngàn dặm mà chỉ hắn nghe được: "Ta là... phụ quân của con."

Trận chiến kinh tâm động phách từ thời viễn cổ cứ như vậy kết thúc. Rất ít người biết Hạo Thiên Thượng Đế ẩn thế không ra đã tạm thời ra tay trong trận Phong Thần chi chiến này, cũng ít ai biết Đông Hải Long Vương trọng thương kia hiện giờ đã đi đâu về đâu.

Trong Tử Vi cung vẫn tĩnh mịch như cũ, một vũng linh trì gợn sóng, nước suối ấm áp mang theo tiên khí.

Thiên Đế chậm rãi bước vào trì, lòng bàn tay nâng một con bạch long nhỏ bằng hai ngón tay, cẩn thận đặt nó vào trong lá sen đang nổi trên mặt nước.

Hắn nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu con tiểu long đang hôn mê, nơi đó chỉ có hai mầm thịt nhô lên nhè nhẹ, những tơ hồng cực mảnh lay động trên đó, hình như bên trong có cái gì đó đang động đậy đồ vật sắp được tái sinh.

"Thật là... mau tỉnh lại đi, Ngao Quang."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro