【地笼】画地为笼

Ngao Quang gặp Hạo Thiên lần đầu tiên tại một bữa tiệc trong cung.

Người đàn ông ngự trên ngai vàng có dung mạo tuấn mỹ, khí chất uy nghiêm cao quý. Trông hắn rất vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên, nhận sự triều bái của chúng thần, ánh mắt lướt qua những thần tiên này.

Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ngao Quang một thoáng, rồi từ từ dời đi.

Ngao Quang không dám nhìn thẳng vào hắn, đợi hắn nhìn sang chỗ khác, mới dám lén nhìn một cái. Hạo Thiên lúc này lại dời mắt trở lại, chạm mắt với Ngao Quang.

Chỉ thấy con rồng nhỏ này khí chất thoát tục, mái tóc bạc được búi bằng trâm vàng, sừng rồng thon dài tinh xảo, mặc một thân bạch y có vân sóng biển. Khuôn mặt rồng nhỏ cực kỳ trắng tuyết, màu mắt giống như viên hồng ngọc lấp lánh, xứng với vệt rồng đỏ tươi ở đuôi mắt, hàng mi giống như lông quạ, theo cái chớp mắt mà bay phấp phới.

Ngao Quang thấy Hạo Thiên nhìn sang, vội vàng rời mắt đi, Hạo Thiên khẽ cười một tiếng: "Khai tiệc thôi."

Sau khi yến tiệc kết thúc, chúng tiên lần lượt tản đi, Ngao Quang chỉnh lại vạt áo, chuẩn bị lên đường trở về Long cung, vừa quay người lại thì phát hiện Hạo Thiên đang đứng ở phía mình.

Áo Quang giật mình hoảng sợ, phản ứng lại vội vàng hành lễ, Hạo Thiên xua tay kéo tay y lại, ngăn y bái lạy.

Tim Ngao Quang đập thình thịch, lo lắng bất an cúi đầu xuống: "Bệ hạ có gì sai bảo?"

"Vừa rồi ở yến hội, vì sao lại lén lút nhìn trẫm?" Hạo Thiên cong khóe miệng hỏi.

"Là thần vượt quá giới hạn." Ngao Quang vội vàng nói, sợ hành vi của mình sẽ mang đến tai họa gì cho Long tộc.

"Không cần câu nệ," Hạo Thiên nhìn thấy sừng rồng của y, "Ngươi là Long tộc?"

"Vâng, tiểu long Ngao Quang, cai quản Đông Hải, là Đông Hải Long Vương." Ngao Quang đáp.

"Ngao Quang," Hạo Thiên lắc chiếc quạt trong tay, rồi lại gấp nó lại, cầm chiếc quạt nâng cằm Ngao Quang lên quan sát một lượt, "Phương mà không cắt, liêm mà không làm tổn thương, thẳng mà không buông thả, sáng mà không chói mắt."

*Chú thích: Đây là câu nói trong "Lễ ký - Trung Dung", ý chỉ một người có phẩm chất tốt đẹp, vừa ngay thẳng vừa hòa nhã, vừa liêm khiết vừa không làm tổn thương người khác, vừa quang minh vừa không khoe khoang.

"Thần xin đa tạ lời khen của Đế quân." Ngao Quang cúi đầu xuống.

"Nhìn trẫm." Hạo Thiên ra lệnh cho y.

Ngao Quang cẩn thận nâng mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng anh vũ của Hạo Thiên trước mặt. Hạo Thiên ngậm ý cười nhìn y, tim hắn không tự chủ mà đập nhanh hơn.

Hạo Thiên ôm lấy eo y, một tay giữ lấy gáy y, từ từ tiến lại gần, môi chạm lên môi y.

Gương mặt Ngao Quang đột nhiên đỏ bừng, nhưng không dám từ chối, thuận theo để lưỡi của Hạo Thiên trượt vào khoang miệng mình. Long tính vốn dâm, y chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng lên. Hơi thở của Hạo Thiên phả vào mặt y, hơi nóng từ đó lan khắp toàn thân.

Hạo Thiên mãi đến khi Áo Quang thở không nổi mới buông tha cho y, hắn nhìn Ngao Quang mặt ửng hồng khẽ cười, vươn tay ôm lấy khuỷu chân y, đưa Ngao Quang về tẩm cung của mình.

Ngao Quang chưa từng trải sự đời, khi Hạo Thiên đặt y lên giường, hắn vẫn ngơ ngác không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mãi đến khi Hạo Thiên buông màn xuống, vươn tay cởi y phục của y, y mới phản ứng lại, đỏ mặt giữ chặt vạt áo.

"Bệ hạ, không thể..." Khuôn mặt trắng như tuyết của Ngao Quang lúc này đã đỏ bừng, nhìn trong mắt Hạo Thiên, chính là giả vờ khó gần. Hắn nắm lấy hai tay của Ngao Quang, thuận tay cởi thắt lưng của mình, trói hai tay y ngược lên đỉnh đầu, sau đó từ từ cởi thắt lưng của Ngao Quang, lột chiếc áo trắng thêu hình sóng biển bên ngoài.

Sừng rồng của Ngao Quang rất dài, màu sắc rất giống với sợi tóc, là màu trắng bạc rất nhu hòa, phía trên còn có vài đường màu đỏ tươi, đối diện trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng kia, Hạo Thiên chợt nghĩ đến những con chim âu bay lượn trên mặt biển Đông Hải.

Hạo Thiên cúi người xuống hôn y, từ môi đến vành tai, ngậm lấy vành tai mềm mại tinh xảo của y liếm mút vài cái, mút lấy cổ trắng ngần của Ngao Quang, để lại trên đó một đóa hoa nở rộ.

Thân thể của Ngao Quan khẽ run rẩy, con ngươi màu đỏ bao phủ một tầng hơi nước, vệt rồng sáng chói ở khóe mắt cũng có vẻ sáng hơn không ít, Hạo Thiên trong lòng khẽ động, xé mở áo trong của y, lộ ra thân thể tinh xảo trắng như tuyết của Ngao Quang.

Hạo Thiên cởi bỏ quần áo của mình, lộ ra thân thể cường tráng cùng cơ bắp. Hắn một chân chen vào giữa hai chân Ngao Quang, cánh tay chống ở bên cạnh đầu Ngao Quang, nhìn xuống con rồng nhỏ này.

Ánh mắt Ngao Quang lóe lên, Hạo Thiên ở rất gần y, có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của y, hắn đưa tay xuống sờ vào mông y, chạm vào một tay dính nhớp.

Ánh mắt Hạo Thiên tối sầm lại, sớm biết Long dâm đãng, nhưng vạn lần không ngờ lại có thể thành ra như vậy. Hắn cúi người xuống liếm mút đầu nhũ nhỏ nhắn đang dựng đứng trước ngực Ngao Quang, ngón tay dò xét xuống dưới thân Ngao Quang, đưa ngón tay vào cái tiểu huyệt không ngừng chảy dâm thủy kia.

"Ưm..." Trong mắt Ngao Quang, hơi nước càng nhiều hơn, cắn môi phát ra một tiếng rên rỉ. Hạo Thiên không ngừng mút mát trước ngực y, đưa ba ngón tay vào trong cơ thể Ngao Quang khuấy đảo. Chỗ đó ấm áp ẩm ướt, vách ruột non siết chặt lấy ngón tay hắn, vì chịu kích thích mà không ngừng dao động. Ngao Quang thở nhẹ, nhỏ giọng cầu xin một câu: "Bệ hạ... liếm liếm bên kia... bên kia cũng muốn..."

Hạo Thiên nhìn tiểu long tràn đầy dục vọng, khóe miệng hơi cong lên, ngón tay dò xét vào sâu hơn, vừa vặn chạm vào một chỗ nhô lên, ấn vào chỗ đó, Ngao Quang lập tức kêu lên một tiếng, long căn đang ngẩng cao giữa hai chân liền phun ra một dòng chất lỏng đặc sệt.

Hạo Thiên nghĩ, thân thể tiểu long này thật sự là dâm đãng cực kỳ, chỉ dùng ngón tay mà có thể khiến y xuất tinh. Hắn như là khen thưởng mà liếm mút ti bên kia của Ngao Quang đang bị bỏ rơi, thân thể Ngao Quang lại run lên.

Hạo Thiên đùa bỡn thân thể tiểu long đủ rồi, liền tách hai chân y ra, rút ngón tay ra, thẻ dương vật đang cương cứng của mình vào, ấn ở cửa huyệt Ngao Quang, "phụt" một tiếng cắm vào.

"A ân..." Ngao Quang phát ra một tiếng rên rỉ ghê tởm, tự mình phản ứng lại, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, vội vàng cắn môi. Hạo Thiên nắm lấy eo thon của y, vừa cúi đầu hôn Ngao Quang, vừa động thân. Ngao Quang cũng chưa từng trải nghiệm chuyện giường chiếu, lần đầu giao hoan vô cùng luống cuống, chỉ có thể vừa kinh ngạc vừa sợ hãi để Hạo Thiên xâm lược. Nhưng thân thể Long tộc lại đặc biệt dâm đãng, đối với Hạo Thiên đang đè trên người y mà mở ra.

Hạo Thiên cởi trói cho đôi tay của Ngao Quang, để y ôm lấy vai mình. Ngao Quang nắm chặt lấy vai Hạo Thiên, hai chân thon dài treo trên eo của Hạo Thiên. Ban đầu Hạo Thiên động tác còn khá nhẹ nhàng, đợi Ngao Quang hoàn toàn thích ứng sau liền thúc vào mạnh, tần suất vừa nhanh, đỉnh lại vừa sâu, dương cụ ở trong cơ thể Ngao Quang, đem dâm thủy không ngừng chảy ra của Ngao Quang mang ra, lại đánh bọt đẩy trở về, chỗ hai người giao hoan toàn một mảnh hỗn độn, cả đại điện toàn là âm thanh của da thịt va chạm, tiếng rên rỉ khó nhịn của Ngao Quang và tiếng thở trầm thấp của Hạo Thiên.

Hạo Thiên và y đã có một cuộc hoan ái vô cùng thỏa mãn, hết lần này đến lần khác thao lộng cái long nhỏ kia đến mức tơi tả, đến cuối cùng đỉnh vào một chỗ ấm áp và ẩm ướt hơn, bất chấp tiếng khóc kêu xin tha thứ của Ngao Quang, hắn vẫn bắn tinh vào sâu bên trong đó.

Quả là một tuyệt phẩm. Hạo Thiên nhìn Ngao Quang đã bị làm cho ngất đi, trong lòng nghĩ thầm. Hắn dùng pháp thuật, thay đổi bộ chăn đệm dính đầy dâm dịch, ôm lấy Ngao Quang, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Ngao Quang đề nghị trở về Long cung, Hạo Thiên nghĩ đến Long cung không thể rời khỏi Vương để tránh xảy ra loạn lạc, liền cho y trở về, trước khi đi, Hạo Thiên hạ một đạo chỉ ý, cho Đông Hải Long Vương Ngao Quang phải túc trực để được triệu tập bất cứ lúc nào. Ngao Quang hàng mi động đậy, quỳ xuống tiếp chỉ, rồi rời đi trở về Long cung.

Ngao Quang trở lại Long cung chưa được mấy ngày, Hạo Thiên liền sai người đến triệu y, y vào Thiên cung, lại bị Hạo Thiên đè ra hành sự theo "chu công chi lễ" kia.

Hạo Thiên tuy là Cửu Ngũ Chí Tôn, nhưng đối đãi với y lại cực kỳ dịu dàng, ngoại trừ trên giường sẽ làm y khóc ra, ngày thường có vật phẩm hiếm lạ gì, đều nhất loạt đưa đến cho y.

Ngao Quang thích ăn một loại thịt trai quý hiếm, Hạo Thiên liền hạ lệnh cho Thiên binh đi vớt cho y. Ngao Quang thích những món đồ lấp lánh nhỏ, Hạo Thiên liền sai Thiên tướng đi tìm mấy nghìn năm viên dạ minh châu, khảm vào tẩm điện cho y nhìn ngắm.

Ngày hôm đó, Ngao Quang đang ở Long cung xem xét chính sự, đột nhiên trước mắt tối đen rồi ngất đi. Hạo Thiên nghe tin vội vàng từ Cửu Trọng Thiên chạy đến, xông vào phòng ngủ của Ngao Quang hỏi thái y là có chuyện gì. Thái y run rẩy quỳ trên mặt đất, nói là Long Vương bệ hạ không có gì đáng ngại, là đã có hỉ mạch.

Hạo Thiên mừng rỡ, sớm đã nghe nói Long tộc cả nam lẫn nữ đều có thể mang thai, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy, hắn lập tức đưa Ngao Quang trở về Cửu Trọng Thiên, nuôi y trong cung của mình nói là để dưỡng thai cho tiện. Ngao Quang có con của Hạo Thiên, trong lòng cũng vô cùng vui mừng, tạm thời giao Long cung sự vụ cho các thân vương khác, rồi theo Hạo Thiên rời đi.

Ngao Quang cả ngày ở Thiên cung an tâm dưỡng thai, thỉnh thoảng ra cung đi dạo, nhưng luôn bị một vài tiểu thần tiên chỉ trỏ. Y có chút buồn bã sờ vào bụng mình, biết Hạo Thiên không thể cho y danh phận gì, dù sao Long tộc cũng là yêu tộc, là không thể lên mặt bàn được. Con của bọn họ sau này, có lẽ cũng không thể được liệt vào hàng tiên ban.

Ngao Quang càng ngày càng u uất không vui, Hạo Thiên phát hiện y không đúng, hỏi y nhưng y cũng không nói. Hạo Thiên gọi tiểu tiên hầu hạ đến, cũng không hỏi ra được nguyên do gì. Chỉ cho rằng y là trong lúc mang thai suy nghĩ nhiều, ôm lấy dỗ dành một chút, Ngao Quang rũ mắt, lặng lẽ rơi lệ.

Hạo Thiên thấy y khóc, lập tức có chút luống cuống, luống cuống tay chân lau nước mắt cho y. Nước mắt của Ngao Quang từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, cuối cùng ấm ức nhào vào lòng Hạo Thiên khóc lớn. Hạo Thiên vừa hôn y, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng khóc, khóc hỏng thân thể thì làm sao... Ngươi cũng phải nghĩ cho con của chúng ta chứ, cũng sắp làm cha rồi, còn khóc như con nít..."

Ngao Quang nghe thấy "con của chúng ta", trong lòng hơi thoải mái hơn một chút, nước mắt không tiếp tục rơi xuống nữa, chỉ buồn bã rúc vào lòng Hạo Thiên. Hạo Thiên sợ đè vào bụng y, cẩn thận ôm hờ y, Ngao Quang lại ôm hắn rất chặt.

Sợ rằng mình vừa buông tay, Hạo Thiên sẽ không cần y nữa.

Thai nhi của Ngao Quang dần lớn lên, bụng đã nhô rất rõ ràng. Hạo Thiên mỗi ngày sau khi tan triều đều sẽ đến tẩm điện của y ngồi một lát, nhưng hôm nay lại không đến.

Ngao Quang nghĩ một lát, quyết định đi nghênh đón Hạo Thiên, có lẽ là có chính sự gì nên mới chậm trễ một lát. Y đã lâu không ra khỏi cửa, cũng nên ra ngoài đi dạo.

Y vừa ra khỏi cửa điện, bỗng nhiên nghe thấy hai tiểu tiên đang thì thầm, mơ hồ có thể nghe thấy cái gì "đại hôn", "Đế Quân", "Nguyệt Thần", "vui vẻ", "chọn ngày lành", y nghiêng người nghe thử, nghe ra một tin tức khiến y như rơi vào hầm băng.

Hạo Thiên muốn cưới Nguyệt Thần?

Ngao Quang dừng bước chân, nhìn về phía triều đường, những ấm ức trong lòng đều đột nhiên trào lên, mơ màng muốn quay về phòng ngủ, lại bước hụt bật thang dưới chân, ngã xuống đất, máu tươi từ hạ thân chảy ra.

Ngao Quang ôm bụng đau đến không chịu được, hai tiểu tiên kia nghe thấy động tĩnh chạy qua xem, đều hoảng sợ thất sắc, vội vàng gọi người cùng nhau đưa Ngao Quang trở về phòng ngủ, mời thần y đến. Hạo Thiên hôm nay bởi vì một số chính sự nên tới chậm trễ, nghe thấy thiên binh tiến vào thông báo, lập tức rút thân chạy về.

Ngao Quang ở trong phòng đau đến lăn lộn, bị tiểu tiên cẩn thận giữ chặt. Tiểu tiên từng chậu từng chậu máu ra ngoài, vừa vặn gặp Hạo Thiên, Hạo Thiên thấy vậy lòng đều lạnh đi một nửa, bất chấp ngăn cản liền xông vào.

"Ngao Quang thế nào?" Hạo Thiên hỏi Dược thần đứng hầu bên cạnh.

"Long vương y... muốn sinh non," thần y do dự một lát, "Bệ hạ chuẩn bị tâm lý, giống đực Long tộc sinh con vốn đã nguy hiểm..."

"Nếu Ngao Quang xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến các ngươi chôn cùng." Hạo Thiên lạnh lùng nói.

Hạo Thiên nhìn Ngao Quang đang đau đớn tột cùng trên giường, vươn tay nắm lấy tay Ngao Quang. Tay Ngao Quang lạnh lẽo, Hạo Thiên đặt tay hắn bên môi và nhẹ nhàng hôn: "Ngao Quang, ngươi không thể xảy ra chuyện... Đừng sợ... Có trẫm ở đây... Có trẫm ở đây..."

"Ư a..." Ngao Quang vùng vẫy rất lâu, cuối cùng cũng khóc thét lên, hóa thành hình rồng, cuộn tròn một cục, huyệt Long rung động từng hồi, lẫn với máu tươi phun ra một quả trứng màu trắng bạc.

Ngao Quang sinh ra quả trứng, co giật một hồi lâu mới bình tĩnh lại, Dược thần mang thuốc đến cho y, nói là để bồi bổ cơ thể. Ngao Quang đang trong trạng thái xuất thần, nhất thời không thể hóa thành hình người. Hạo Thiên liền bảo mọi người ra ngoài, mình ở lại trong điện bảo vệ y. Ngao Quang lúc này là hình rồng không thể uống thuốc, hắn liền bảo người hâm nóng thuốc bất kì lúc nào, ngồi bên giường nhẹ nhàng vuốt ve vảy rồng của Ngao Quang.

Quả trứng rồng nhỏ được đặt trong một chiếc hộp gấm, vì sinh non nên vỏ trứng hơi mềm. Hạo Thiên sợ làm vỡ nó, đích thân ôm nó trong lòng bảo quản.

Qua vài canh giờ, Ngao Quang mới tỉnh lại, biến lại thành hình người, nhưng vì pháp lực không đủ, chỉ còn lại một cái đuôi.

"Con đâu?" Ngao Quang hoảng hốt, kinh hoàng nhìn Hạo Thiên, Hạo Thiên hôn y, từ trong lòng lấy ra chiếc hộp gấm: "Ở đây, trẫm luôn mang theo bên mình."

Ngao Quang muốn tự mình mang theo quả trứng rồng nhỏ, Hạo Thiên đương nhiên đồng ý, giao chiếc hộp gấm cho y, sai người mang thuốc đến, đích thân ngậm thuốc đưa cho y. Ngao Quang rũ mắt mặc hắn đút, nhưng cũng không muốn để ý đến hắn nữa. Y bây giờ chỉ cảm thấy ghê tởm, chẳng lẽ những điều tốt đẹp mà Hạo Thiên đối với mình đều là giả tạo sao? Suốt ngày diễn trò giả nhân giả nghĩa, hắn cũng mệt mỏi rồi chứ...

Ngao Quang nhắm mắt lại, mơ màng lại ngủ thiếp đi.

Sau đó, Hạo Thiên vẫn chuẩn bị như lệ thường mỗi ngày đều đến thăm Ngao Quang, Ngao Quang nói mình muốn ấp trứng, không thể bị quấy rầy, bảo Hạo Thiên những ngày này không cần đến, Hạo Thiên lo lắng cho tiểu long bảo bảo, liền đồng ý.

Vạn vạn không ngờ, qua chưa đầy một tuần, đã nghe được tin tức Ngao Quang mất tích.

Hạo Thiên vừa hạ lệnh tìm kiếm khắp Cửu Trọng Thiên, vừa như phát điên xông đến tẩm điện, lại liếc thấy đôi vòng ngọc mà hắn tặng cho Ngao Quang, ngày thường Ngao Quang đặc biệt thích, chưa từng tháo xuống, bên dưới đè một tờ giấy, trên đó chỉ viết hai chữ.

"Bảo trọng."

Hạo Thiên nghĩ mãi không ra tại sao con tiểu long này lại muốn trốn chạy, chính mình bỏ ra một tấm chân tình cũng không thể sưởi ấm được con tiểu long không quen hơi người này! Hắn tức giận đến bật cười, lập tức điểm binh thiên tướng cùng hắn đi Đông Hải bắt Ngao Quang. Nhưng khi đến Đông Hải, lại không có chút tung tích nào của Ngao Quang.

Con tiểu long này giống như bốc hơi khỏi nhân gian, còn mang theo cả con của hắn.

Hạo Thiên giận dữ không thể kiềm chế, trở về Cửu Trọng Thiên, hạ lệnh thần tiên nào có thể cung cấp tin tức về Ngao Quang sẽ được trọng thưởng, trực tiếp ban cho hai nghìn năm tu vi, nhưng vẫn là không thu hoạch được gì.

Một ngày trên thiên giới bằng một năm dưới hạ giới, bỗng nhiên có một ngày, chiến báo từ hạ giới truyền đến, bốn tộc yêu quái ở Đông Hải cùng nhau tạo phản, mà người cầm đầu, chính là Ngao Quang đã bặt vô âm tín nhiều năm.

Hạo Thiên lập tức đích thân hạ giới, nhìn thấy Ngao Quang mặc trên mình bộ áo giáp nặng nề, mái tóc bạc trắng tung bay, lửa giận ngút trời xông tới.

Hạo Thiên là ai? Là Cửu Ngũ Chí Tôn của thiên giới. Ngao Quang nào phải là đối thủ của hắn, chỉ qua hai hiệp đã bại trận. Hạo Thiên dùng thanh kiếm lóe hàn quang lạnh lẽo đâm y, bắt y trở về Cửu Trọng Thiên, ném y lên giường trong tẩm điện rồi đè xuống.

Hạo Thiên thi triển thuật pháp, bộ áo giáp nặng nề của Ngao Quang liền biến mất, chỉ còn lại bộ trang phục bó sát người và áo trong. Ngao Quang từ đầu giường lấy ra một chiếc hộp mở ra, lấy ra hai chiếc vòng ngọc bên trong.

"Nhìn quen không?" Hạo Thiên nâng cằm Ngao Quang, ép y nhìn thẳng vào mình. Đôi mắt đỏ ngầu của Ngao Quang hận thù trừng hắn: "Ngươi thả ta ra!"

"Vì sao ngươi muốn trốn? Hả? Còn mang theo con của chúng ta cùng nhau trốn? Ta đối với ngươi không tốt sao?" Hạo Thiên vừa nói, vừa đeo hai chiếc vòng vào cổ tay thon dài của Ngao Quang, giữa hai chiếc vòng sinh ra một sợi dây xích, mặc cho Ngao Quang giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát ra được nữa.

"Ngươi thả ta ra!" Ngao Quang động đậy cổ tay, hai chiếc vòng ngọc va chạm phát ra tiếng leng keng, Hạo Thiên cởi quần áo của y, vươn tay vuốt ve cơ thể Ngao Quang.

Ngao Quang gầy đi rất nhiều, Hạo Thiên nghĩ như vậy, nắm lấy long căn dưới háng Ngao Quang. Chỗ đó vẫn mềm oặt rũ xuống, trong mắt Hạo Thiên lóe lên một tia tàn nhẫn, cúi người cắn mút môi Ngao Quang, lưỡi bá đạo vươn vào khuấy đảo. Thân thể Ngao Quang run rẩy, căn bản không thể phản kháng, thân thể dâm đãng này đối với Hạo Thiên quen thuộc đến mức dần dần nóng lên, long căn cũng nửa cứng.

"Lòng ngươi có tàn nhẫn thế nào, thân thể này vẫn nhớ ta, được không?" Hạo Thiên cười dữ tợn vuốt ve vài cái long căn của Ngao Quang, lật người Ngao Quang lại, nắm lấy eo y bắt y quỳ sấp lên, bất chấp sự giãy giụa điên cuồng của Ngao Quang, hung hăng đưa dương vật vào cơ thể Ngao Quang.

"Ư..." Ngao Quang rên lên một tiếng, Hạo Thiên thật sự quá lớn, trong tình huống cơ thể y chưa hoàn toàn mở ra đã bị hắn xâm nhập, hạ thân truyền đến cảm giác đau đớn xé rách rất rõ ràng. Hắn nghiến răng không chịu kêu ra, nước mắt lại trào ra trước một bước, theo chiếc cằm nhọn nhỏ xuống giường.

Hạo Thiên ấn mạnh vào eo y, mạnh mẽ tiến vào, mỗi lần đều như muốn đâm thủng Ngao Quang, Ngao Quang cắn chặt lấy tấm trải giường dưới thân, tiếng rên rỉ vẫn rỉ ra từ kẽ răng.

"Bẩm Đế Quân, Chiến Thần đã chém giết Phó tướng Long tộc Ngao Giáp." Ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng thông báo của thiên binh.

Hạo Thiên cười, nhéo cằm Ngao Quang, ép y nhìn mình: "Nghe thấy không? Chống nghịch ta, chỉ khiến tộc nhân của ngươi mất mạng."

Ngao Quang nghe được tin này, đột nhiên vùng vẫy mạnh mẽ, gần như là dùng hết sức lực để thoát khỏi sự áp chế của Hạo Thiên, trừng mắt thở hổn hển, đầy vẻ hoảng loạn.

"Hắn nói gì?" Giọng Ngao Quang khàn khàn, "Giết ai?"

"Phó tướng của ngươi," mắt Hạo Thiên nheo lại, "trong lòng không dễ chịu sao..."

Mắt Ngao Quang rách toạc: "Ngươi có biết... ngươi có biết..."

Hạo Thiên nhìn y, nhướng mày: "Thế nào?"

"Hắn là cốt nhục của ngươi."

Sắc mặt Hạo Thiên lập tức thay đổi: "Ngươi nói gì?"

Ngao Quang đột nhiên cười rất thảm đạm.

"Hạo Thiên, ta hận ngươi."

Hạo Thiên vốn còn chấn kinh, nghe được lời này, cũng cười lạnh, lại đè Ngao Quang xuống, bên tai y nói một câu: "Nếu Ngao Giáp không còn, vậy trẫm sẽ giam ngươi lại, tiếp tục sinh cho trẫm đứa thứ hai, thứ ba đi..."

Ánh mắt Ngao Quang tràn ngập tuyệt vọng, Hạo Thiên từng chút từng chút hung hăng đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể y. Đôi tay thon gầy bị trói của Ngao Quang nắm chặt lấy tấm ga trải giường dưới thân, cố gắng xé toạc một lỗ lớn. Đợi đến khi Hạo Thiên tiến vào khoang sinh sản của y, dòng tinh dịch nóng bỏng tràn vào, trái tim y lại lạnh lẽo thấu xương, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào đầu giường chạm trổ hoa văn tinh xảo.

"Giết Chiến Thần." Trong mơ màng, hắn mơ hồ nghe thấy Hạo Thiên ra lệnh cho thiên binh, khóe mắt chảy xuống hai hàng thanh lệ.

Ngao Quang cả đêm không ngủ ngon giấc, hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác. Trong giấc mơ, Ngao Giáp kéo lấy tay áo hắn gọi cha, nói muốn học võ nghệ, đi tìm người cha phụ bạc kia để báo thù cho cha. Hạo Thiên vẫn không cởi trói cho y, cổ tay gầy gò của Ngao Quang bị chiếc vòng tay mài đến đỏ ửng, bất lực buông thõng trên giường.

"Tỉnh rồi?" Ngày hôm sau, khi y mở mắt ra, Hạo Thiên đã chỉnh tề y phục ngồi ở một bên, nhìn y như cười như không, "Ngươi muốn tộc nhân của ngươi sống sót không?"

"Ngươi... muốn... làm gì..." Giọng Ngao Quang khàn khàn, đau đớn không chịu nổi, môi nứt nẻ, hơi động đậy một chút là rỉ máu. Y sắc mặt tái nhợt nhìn Hạo Thiên, trong mắt Hạo Thiên mang theo một tia âm độc: "Cho ngươi một cơ hội, ngươi khiến Long tộc của các ngươi đầu hàng Thiên đình, trong ứng ngoài hợp, tiêu diệt ba tộc còn lại, nếu không, các ngươi đều là đường chết. Còn ngươi, thì đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh Trẫm, sinh cho Trẫm hết đứa này đến đứa khác."

Sắc mặt Ngao Quang trắng bệch, lý do y liên kết với ba tộc khác cùng nhau tạo phản, chính là vì muốn báo thù Hạo Thiên. Nhưng y vẫn đánh giá thấp thực lực của Cửu Trọng Thiên, xem ra, toàn bộ Long tộc đều sẽ bị tru diệt.

Ánh mắt Ngao Quang dao động, Hạo Thiên tùy ý nâng cằm nhọn của y lên: "Thế nào? Lấy một mình ngươi, đổi lấy mạng sống cho toàn bộ Long tộc, ngươi có nguyện ý không?"

"...... Được." Ngao Quang nhắm mắt lại, khóe mắt trượt xuống một giọt lệ.

Long tộc bị Hạo Thiên mua chuộc, trong ứng ngoài hợp trấn áp ba tộc còn lại dưới đáy biển Đông, nhưng từ đây Long cung Đông Hải trở thành địa ngục trần gian, trấn áp những ác thú đầy hận ý, cũng vĩnh viễn không thể thoát thân.

Ngao Quang ngày ngày bị Hạo Thiên giam cầm trên Cửu Trọng Thiên, khóa trong tẩm điện không thể ra ngoài. Hạo Thiên mỗi đêm đều đến giày vò y, mỗi lần đem tinh dịch rót đầy vào sâu trong cơ thể y, đều như muốn sỉ nhục y mà ấn vào bụng dưới nhỏ nhắn đã chứa đầy của Ngao Quang: "Xem, đã hoài thai rồi?" Ngao Quang lòng dạ lạnh lẽo, nhưng cũng sau một tháng như Hạo Thiên mong muốn, lại một lần nữa hoài thai cốt nhục của hắn.

Phản ứng đầu tiên của Ngao Quang khi phát hiện mình mang thai chính là tự kết liễu, nhưng hai tay bị khóa, hắn lại không thể. Viên dạ minh châu trên đỉnh điện vẫn còn, nhưng lúc này Ngao Quang lại chỉ cảm thấy chói mắt.

Ngao Quang cả ngày ủ rũ không vui, ăn gì cũng nôn ra, Hạo Thiên biết được, đích thân đến tẩm điện, bẻ miệng y ra đổ canh hải bạng vào: "Trước kia ngươi không phải thích uống món canh này nhất sao? Đều uống hết cho Trẫm, không được phép để thừa một chút nào."

Ngao Quang bị kích thích đến từng cơn buồn nôn, đầy mặt nước mắt: "Hạo Thiên, ngươi giết ta đi."

"Giết ngươi? Trẫm vì sao phải giết ngươi? Ngươi đang hoài thai cốt nhục của Trẫm, Trẫm muốn tận mắt nhìn ngươi sinh đứa bé ra, lần này ngươi trốn cũng đừng hòng trốn thoát..." Hạo Thiên cười lạnh nói.

Ngày Ngao Quang sinh nở, Hạo Thiên không ở trong tẩm cung của y, khi biết Ngao Quang sinh ra trứng rồng, cũng chỉ lạnh lùng gật đầu một cái.

Hạo Thiên liên tục một tháng đều không đến, Ngao Quang một mình ấp trứng, đã gần như từ bỏ việc phản kháng.

Ngày hôm đó y đang hóa thành hình rồng ấp quả trứng nhỏ bé kia, cửa tẩm điện đột nhiên bị mở ra, Hạo Thiên đi vào.

Ngao Quang lập tức hóa thành hình người, ôm lấy trứng vào lòng.

"Nhìn biểu cảm của ngươi kìa," Hạo Thiên lạnh lùng nói, "Đó là con của Trẫm, ngươi nghĩ Trẫm sẽ làm gì nó?"

"...... Ngươi muốn làm gì?" Ngao Quang trừng mắt nhìn hắn.

"Trẫm muốn làm gì?" Hạo Thiên từng bước từng bước đi về phía y, con ngươi màu xanh thẫm cực kỳ sâu thẳm, "Muốn ngươi lại mang thai, sinh đứa thứ ba a......"

Ngao Quang trừng lớn mắt, Hạo Thiên đoạt lấy trứng từ trong lòng y, đặt vào hộp gấm trên bàn, liền xé toạc đai áo của Ngao Quang, đẩy y lên giường.

Ngao Quang không ngừng giãy giụa, nhưng chỉ là vô ích, ngay khoảnh khắc Hạo Thiên xé rách thân thể y, y chảy nước mắt, khàn giọng nói: "Hạo Thiên, ta sẽ không tha thứ cho ngươi......"

"Tha thứ? Trẫm cần ngươi tha thứ sao?" Hạo Thiên rút toàn bộ dương vật ra, lại một lần nữa hung hăng đâm vào, "Ngươi cũng quá coi trọng bản thân mình rồi, ngươi bây giờ chỉ là một vật cưng bị giam cầm, là cái máy sinh con cho Trẫm mà thôi."

Ngao Quang cắn chặt môi, vị máu tanh tràn ngập vị giác, cổ tay gầy gò nắm chặt lấy tấm ga trải giường dưới thân, nghe từng câu từng chữ tuyệt tình của Hạo Thiên, khắc cốt ghi tâm.

"Ngươi chỉ là một con vật cưng mà thôi."

Ngao Quang tê dại rồi, không khóc lóc nữa, dù đau đớn cũng không rên một tiếng, mặc Hạo Thiên va chạm trong cơ thể, thân thể cũng cứng đờ.

Giống như một xác chết.

Mỗi đêm đều như vậy, Hạo Thiên hoàn toàn bị y chọc giận, ngang ngược đâm vào cơ thể y mấy chục lần, đem tinh dịch trực tiếp rót vào cơ thể y, sau đó sai người kéo y ra ngoài, ném xuống Đông Hải.

Khóe miệng Ngao Quang cong lên một nụ cười thảm hại, mặc cho thiên binh kéo lê xuống hạ giới, vĩnh viễn không thể thoát thân. Y bị Hạo Thiên vạch đất làm ngục, giam cầm trong biển sâu đen kịt.

Bị giam cầm ở Đông Hải không lâu, y phát hiện mình lại mang thai, hắn vốn muốn hạ quyết tâm, diệt trừ đứa bé từ trong trứng nước, nhưng khi nâng chén rượu độc lên, đột nhiên nghĩ tới gương mặt của Ngao Giáp.

Ngao Giáp là bị Hạo Thiên gián tiếp giết chết. Ngao Quang nghĩ như vậy, trong mắt mang theo hận ý, đổ bỏ chén rượu độc.

Ngao Ất bị Thân Công Báo tráo trở, từ Thiên cung mang ra, Thân Công Báo ở Thiên cung đã đặt một quả trứng thú bị vỡ, tạo ra ảo giác rằng trứng rồng đã bị vỡ. Ngao Ất hiện tại đã phá vỏ, là một con rồng nhỏ bé.

Ngao Ất từ bỏ thân phận Long tộc, mới có thể sống tạm bợ, có được thân tự do.

Thân Công Báo nói Nguyên Thủy Thiên Tôn đang luyện hóa Hỗn Nguyên Châu, sẽ sinh ra Linh Châu và Ma Hoàn, Ngao Quang liền nảy ra một kế, nói với Thân Công Báo rằng hắn muốn con hắn đứng trong hàng ngũ tiên ban, để đứa bé trong bụng này giải cứu Long tộc khỏi địa ngục trần gian này, sau đó giết chết Hạo Thiên -

Giết chết Hạo Thiên...

Ngao Ất đã hóa thành hình dáng một đứa trẻ sơ sinh, trong chiếc giường vỏ sò bên cạnh, cất tiếng gọi sữa non nớt: "Cha ơi!"

"Ất Nhi..." Giọt nước mắt trong mắt Ngao Quang rơi xuống, y lau mắt, ôm Ngao Ất lên.

Hình dáng lông mày và đôi mắt của Ngao Ất đều cực kỳ giống Hạo Thiên. Ngao Quang ôm chặt lấy hắn, cuối cùng cũng không thể kìm nén được tiếng khóc.

Ngày Ngao Bính ra đời vô cùng nguy hiểm, Ngao Quang suýt chút nữa là mất mạng, đợi đến khi y cuối cùng cũng sinh được Ngao Bính, liền để Ngao Ất mời Thân Công Báo đến, thành công đánh cắp Linh Châu, đưa vào trong trứng rồng.

Ngao Bính phá vỏ chui ra, mở đôi mắt xanh thẳm kia. Ngao Quang nhìn màu mắt vô cùng quen thuộc kia, kìm nén nỗi bi thương trong lòng, nói với Ngao Ất: "Ất Nhi, hãy dạy em trai con đọc sách cho tốt," rồi quay sang nói với Thân Công Báo, "Ngươi phải dạy dỗ con ta cho tốt, con ta phải đứng trong hàng ngũ tiên ban."

Những gì xảy ra với Ngao Quang sau đó thực sự vượt quá dự liệu của y. Nửa đường xuất hiện một Na Tra, không chỉ mang đi hy vọng của Long tộc là Ngao Bính, mà còn để lộ sự tồn tại của Ngao Bính cho thiên giới.

Hạo Thiên đương nhiên là sẽ xuống hạ giới. Hắn xuống đến long cung đen kịt kia, nhìn thấy Ngao Quang bị trói buộc, lòng không khỏi siết chặt.

Ánh sáng của y tiều tụy không chịu nổi, bị xiềng xích thô to khóa lại, càng thêm phần yếu đuối. Con rồng xinh đẹp từng rực rỡ, ôn nhuận và đoan trang như vậy, giờ lại tiều tụy gầy mòn. Vốn dĩ làn da Ngao Quang đã trắng, ở đáy biển quanh năm không thấy ánh mặt trời, càng thêm phần không có huyết sắc. Nhìn thấy Hạo Thiên đến, trong con ngươi đỏ tươi mang theo hận ý, nhưng lại có một tia tuyệt vọng.

Hạo Thiên vẫn là phát hiện ra Bính Nhi.

Ngao Ất đúng lúc này phá cửa xông vào: "Cha ơi..."

Ngao Ất nhìn Hạo Thiên đang đứng quay lưng về phía hắn, ngây người.

Hạo Thiên nghe tiếng liền quay đầu lại, nhìn về phía Ngao Ất, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt hắn như đúc ra từ một khuôn, hắn đột nhiên hiểu ra tất cả.

Ngao Ất không chết, Ngao Quang lại sinh cho hắn một Ngao Bính.

Hạo Thiên vẫy tay về phía Ngao Ất: "Con lại đây, để phụ hoàng nhìn con xem..."

Ngao Ất lại vẻ mặt cảnh giác, đi đến bên cạnh Ngao Quang chắn trước người Ngao Quang.

"Quang Nhi, Trẫm biết Trẫm sai rồi, ngươi tha thứ cho Trẫm, được không?" Hạo Thiên cố gắng làm cho biểu cảm của mình dịu hơn một chút, "Trẫm biết năm đó ngươi vì sao mà không từ mà biệt rồi, Trẫm chưa bao giờ muốn cưới người khác... Quang Nhi..."

"Đây không phải là nơi mà ngài nên đến." Ngao Quang lạnh lùng nói.

"Trẫm lúc đó tức giận, mới đối xử với ngươi như vậy, ngươi phạt trẫm đi, được không?" Hạo Thiên vừa nói vừa tiến lên kéo Ngao Quang, "Trẫm không ngờ Ất Nhi còn sống... ngươi còn có cả Bính Nhi... Trẫm rất vui mừng... ngươi theo trẫm về Cửu Trọng Thiên, được không?"

Ngao Quang nhìn đôi mắt của Hạo Thiên, dù sao cũng có chút động lòng, y kìm nén nước mắt nói: "Đế Quân chỉ một câu biết sai, là có thể xóa bỏ hết những kiếp nạn mà ta đã phải chịu những năm qua sao? Chẳng lẽ Giáp Nhi cứ như vậy mà chết vô ích sao?"

"Là do Trẫm không đúng, không thường xuyên ở bên ngươi, để những lời nói không ra gì lọt vào tai ngươi, Trẫm đã đem hai tiểu tiên thích buôn chuyện kia đày vào súc sinh đạo rồi..." Hạo Thiên nói, "Trẫm cũng không nên đối xử với ngươi như vậy... Quang Nhi..."

Hạo Thiên nắm lấy tay Ngao Quang: "Theo Trẫm đi thôi."

Ngao Quang hất tay hắn ra, Hạo Thiên lại một lần nữa nắm lấy: "Trẫm thả cho Long tộc các ngươi, để địa ngục nuốt chửng yêu thú dưới đáy biển, ngươi cùng Trẫm trở về, được không?"

"Đế Quân lại đang uy hiếp ta?" Ngao Quang cười lạnh nói.

"Quang Nhi," Hạo Thiên nhìn y, "Trẫm biết ngươi trách Trẫm, nhưng năm đó ngươi vì sao ngay cả một câu hỏi cũng không hỏi, liền bỏ lại Trẫm mà đi vậy? Vì sao ngươi không chọn tin tưởng Trẫm?"

Nước mắt trong mắt Ngao Quang cuối cùng cũng trượt xuống, y ngơ ngác nhìn Hạo Thiên, không nói một lời.

"Quang Nhi, ngay cả Bính Nhi cũng đã lớn, đã có gia đình, ngươi nỡ để Trẫm mãi mãi cô đơn sao? Ngươi trở về, Trẫm cho cả Ất Nhi và Bính Nhi đều vào tiên tịch, được không?"

Vẻ mặt Ngao Quang hơi dao động một chút, Ngao Ất vẫn luôn đứng bên cạnh lại nói: "Không được."

"Ất Nhi muốn thế nào?" Hạo Thiên hỏi.

"Phụ thân khiến cha chịu nhiều khổ sở như vậy, chỉ một câu xin lỗi là xong sao? Cho dù cha có đồng ý, con cũng không đồng ý. Tiên tịch gì chứ, con căn bản không thèm!" Ngao Ất nói.

Hạo Thiên nhìn khuôn mặt rất giống mình, thầm than đứa bé này tính cách cũng giống hắn như đúc. Hắn cố gắng làm cho mình trông từ ái hơn một chút, nói với Ngao Ất: "Vậy Ất Nhi nói, muốn phụ hoàng làm gì, mới có thể khiến cha tha thứ cho phụ hoàng?"

"Ngươi đừng hòng!" Ngao Ất nửa ngày cũng không nói gì, nhìn Ngao Quang bên cạnh vẫn im lặng, nhất thời cũng không có chủ ý gì. Hắn nhìn ra được, trái tim của cha vẫn còn ở trên người Hạo Thiên, không có yêu, thì làm gì có hận chứ? Hắn tức giận đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại, để Hạo Thiên và Ngao Quang ở trong phòng.

"Tính khí bướng bỉnh của Ất Nhi thật giống Trẫm," Hạo Thiên cười lấy lòng, lại một lần nữa nắm lấy tay Ngao Quang, "Quang Nhi, Trẫm rất nhớ ngươi, nhớ đến rất khổ sở..."

Ngao Quang rũ mắt xuống, Hạo Thiên thấy bộ dạng này biết y đã mềm lòng, liền muốn hôn tới, cửa lại "ầm" một tiếng bị đẩy ra, chỉ thấy một bé trai với hai búi tóc nhỏ và mái tóc bằng trán đang cầm một cây hỏa tiêm thương xông vào, tay còn lại kéo một con rồng nhỏ đang cau mày chặt.

Bé trai đó chính là Na Tra, hắn thấy vậy thì ngẩn người, quay đầu nhìn Ngao Bính phía sau, Ngao Bính nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cắn môi, đỏ mặt kéo Na Tra ra ngoài.

"Nhạc phụ... làm phiền rồi!" Na Tra lúc đóng cửa còn cố ý nói một câu.

Ngao Quang dùng tay áo che mặt, lại hất Hạo Thiên ra.

END

Lưu ý: "Phương nhi bất cát, liêm nhi bất quế, trực nhi bất tứ, quang nhi bất diệu." Xuất xứ từ "Đạo Đức Kinh" (Chương 58), ý chỉ "Vuông vắn mà không cứng nhắc, có cạnh mà không làm tổn thương người, ngay thẳng mà không phóng túng, sáng sủa mà không chói mắt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro