Chương 146: Trần Nhiên: Căn bản không thể bình tĩnh nổi chút nào

Long Hồi khẽ cười: "Xem ra, cậu không hiểu nhiều về những người chơi ba sao rồi."

Nói xong, anh ta rút ra Sát Hoang Giả, đó là một khẩu súng màu hồng cánh sen. Trong ánh mắt hoang mang và nghi ngờ của mọi người, anh giơ súng nhắm lên nóc tàu.

"Đoán thử xem đi."

"Liệu tôi có thể dùng kỹ năng không?"

Thấy Trần Nhiên bất giác lùi nửa bước, Long Hồi tự trả lời: "Tất nhiên là... có thể!"

"Quỷ Ngữ Giả · Tam Giam Kì Khẩu!"

Bên trong xe đột ngột tối đen không một dấu hiệu, tất cả những biểu cảm hoảng sợ của mọi người đều bị màn đen như mực che lấp, chẳng ai dám nói lời nào.

Khi ánh sáng trở lại, chín người lập tức kiểm tra bản thân và môi trường xung quanh.

Chẳng bao lâu, họ đều nhìn thấy trên cánh tay mình một dãy số, con số liên tục thay đổi.

Đó là một đếm ngược:

4 phút 55 giây.

4 phút 54 giây.

4 phút 53 giây.

Mỗi người đều nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng đoán hiệu quả của kỹ năng này.

Trần Nhiên cũng đang suy luận:

[Trước hết, có một số kỹ năng không cần phải đọc khẩu lệnh, có thể trực tiếp thi triển.]

[Nhưng những kỹ năng cần nói ra câu lệnh đều là một dạng gợi ý. Ví dụ, Thái Sơn Áp Đỉnh của Lý Tri Đồng, viên bi thủy tinh ném ra sẽ phóng to trong tầm nhìn và ý thức của người chơi, giống như hội chứng Alice ở xứ sở thần tiên.]

[Nó tạo ra cảm giác bị đè nén, sinh ra nỗi sợ.]

[Ví dụ khác, kỹ năng 【Ba Tiến Hai Lùi】 của Cảnh Hạo, một kỹ năng dựa vào khẩu lệnh, cũng thuộc loại không thể trực tiếp biểu hiện ra.]

[Như vậy, 【Tam Giam Kì Khẩu】 cũng nên được xem là một dạng gợi ý.]

[Thành ngữ Tam Giam Kì Khẩu: chỉ việc ăn nói thận trọng, không dễ dàng hoặc không dám mở miệng.]

[Vì vậy, hiệu quả kỹ năng của anh ta, trước khi kết thúc đếm ngược, hoặc phải nói, hoặc không được nói.]

[Nếu vi phạm quy tắc, khả năng cao sẽ chịu một hình phạt nào đó.]

[Hình phạt là gì?]

[Khẩu súng của anh ta màu hồng cánh sen, tức là kỹ năng cấp Bản Ngã.]

[Kiểm soát thường thức của bản thân.]

[Chẳng lẽ, nếu người chơi vi phạm quy tắc kỹ năng, sẽ bị xóa đi...]

[Một điều thường thức?]

[Cái gì thế này, thật sự có kỹ năng ép buộc người chơi phải nói chuyện sao? Lại còn trùng hợp như vậy?]

Long Hồi như đoán được suy nghĩ của anh, thú vị nói: "Cậu có thấy trùng hợp không? Tôi lại thấy đây là điều tất yếu. Địa ngục đã tồn tại nhiều năm như vậy, khi người mới bị người chơi sao cao theo dõi, thì kế hoạch, dự định, lối thoát của họ, người chơi sao cao không thể nắm rõ hết, nhưng ít nhiều cũng biết chút đỉnh.”

"Cậu cho rằng ở phó bản cùng cấp, chỉ cần không mở miệng nói chuyện thì chẳng ai có thể làm gì được các cậu, rồi sẽ an toàn thoát ra ngoài sao?”

"Những lối thoát các cậu nghĩ ra, người chơi sao cao sao lại không nghĩ ra?"

"Cho nên, những người chơi sao cao được giao nhiệm vụ truy sát các cậu, kỹ năng của bọn họ phần lớn đều là loại cưỡng chế buộc mục tiêu phải mở miệng nói chuyện.”

"Người chơi không có kỹ năng loại này, thường sẽ không nhận việc này đâu."

"Cậu thấy có đúng không..."

"Đệ Ngũ Trạch Nhất!"

Đệ Ngũ Trạch Nhất bị gọi tên, không giả vờ nữa, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng đối thủ đã đấu nhiều lần với mình.

"Long Hồi, mánh khóe Quỷ Ngữ của cậu thật đáng ghét!"

Đệ Ngũ Trạch Nhất lại nhìn những người mới đang chặt miệng không dám nói.

"Kỹ năng của anh ta có hai hiệu quả: một là trong năm phút, nếu không nói, sẽ ngẫu nhiên xóa đi một thường thức của các bạn."

"Hiệu quả thứ hai: nội dung nói phải là suy luận hoặc đối thoại, nếu không sẽ bị coi là lời nói vô hiệu, vẫn sẽ bị xóa một thường thức."

"Thêm nữa, Quỷ Ngữ của anh ta, không chỉ có hiệu lực ở tầng mười tám mà còn kéo dài vào trong phó bản, tôi nghĩ các bạn đừng mong phá giải được. Trừ khi các bạn có thể phá giải được thường thức của anh ta ngay tại tầng mười tám.”

"Nói cách khác, Long Hồi mới là Quỷ Ngữ Giả thực thụ. Những người như Lý Tri Đồng, chỉ có thể tạo ra Quỷ Ngữ trong phó bản, nhiều nhất chỉ được coi là Bán Quỷ Ngữ Giả."

Nói xong, anh quay sang nhìn Trần Nhiên với vẻ nghiêm trọng: "Kế hoạch của cậu, ở cấp sao này, quả thật rất hoàn mỹ. Lôi chúng tôi vào trận trước thời hạn, tôi và Đa Kiệt bảo vệ Thu Ý Nùng, còn cậu thì không mở miệng. Như vậy, cậu và Thu Ý Nùng có thể ngồi xem hổ đấu, chờ xem ba người ba sao chúng tôi tự chém giết lẫn nhau.”

"Nhưng, cậu là người chơi một sao, ở Địa Ngục có câu nói rằng, dưới ba sao, tất cả đều là kiến, chỉ vì... các cậu chưa học được phương pháp tu tâm, nên logic và suy luận mãi mãi không thoát khỏi góc nhìn của kẻ trong cuộc.”

"Đã là người trong cuộc, sẽ bị cảm xúc chi phối, logic và suy luận đều thiên về hướng có lợi cho bản thân."

"Còn những người chơi bỏ qua cảm xúc, logic và suy luận sẽ xuất phát từ góc nhìn của người ngoài cuộc. Tôi nhớ, trong bảng thông tin cậu điền, nghề nghiệp khi sống là tác giả tiểu thuyết đúng không?"

"Nói một cách ví von không đúng lắm, các cậu giống như những nhân vật trong tiểu thuyết, còn người chơi ba sao bỏ qua cảm xúc giống như tác giả gõ phím viết truyện, giữa chúng ta tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua."

"Nói đơn giản, người chơi ba sao, về trí tuệ thực ra không khác các cậu là mấy, nhưng về chiều sâu tư duy..."

"Cao hơn các cậu!"

Nhận thức sai lầm này khiến kế hoạch gần như hoàn hảo của Trần Nhiên ngay lập tức biến thành...

Mồ chôn chính mình!

Việc lộ kỹ năng khiến anh trong chớp mắt trở thành mục tiêu phải hạ gục của tất cả mọi người, ngoại trừ Thu Ý Nùng.

Trần Nhiên hít một hơi thuốc, xoa trán, môi trường sống ở Địa Ngục, mức độ tàn khốc, vượt xa tưởng tượng của anh.

[Thà rằng đây là thế giới ảo, tốt nhất là một trò chơi nào đó. Đợi đến ngày ông đây thoát ra, nhất định phải đập nát cái trò chơi này cho bõ tức, mẹ nó quá độc ác rồi!]

[Không thể nào thân thiện hơn với tân thủ một chút sao?]

Sau khi phát huy tinh thần AQ, Trần Nhiên bình tĩnh lại, anh hiểu rõ rằng, nơi này không phải thế giới ảo, cũng không phải trò chơi.

* Tinh thần AQ: bắt nguồn từ  truyện “AQ Chính Truyện” của Lỗ Tấn. Ý nghĩa: Chỉ tự an ủi một cách hoang tưởng, biến thất bại thành “chiến thắng tinh thần”. Ví dụ: bị đánh thì nghĩ “bị người ta đánh chứng tỏ tôi quan trọng”. Nói nôm na: “Tinh thần AQ” là tự lừa mình để đỡ khó chịu, hay còn gọi là “chiến thắng tinh thần”.

Lý do Long Hồi và Đệ Ngũ Trạch Nhất nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn đánh sập ý chí của anh.

[Bình tĩnh!]

[Bình tĩnh!]

[Không đúng, giờ bình tĩnh cũng vô dụng, chiều sâu tư duy của đối thủ cao hơn mình, càng bình tĩnh càng bị dẫn dắt theo họ.]

[Ừm, không biết phương pháp đó còn tác dụng không nhỉ?]

Anh bất giác nhớ lại mỗi lần bí ý tưởng khi viết tiểu thuyết lúc còn sống, luôn dùng...

Phương pháp để tìm lại trạng thái.

Nghĩ vậy, anh chậm rãi nhắm mắt, cơ bắp căng cứng, cả người rơi vào trạng thái căng thẳng hưng phấn.

Trạng thái này khiến não bộ hoạt động cực kỳ tích cực, linh cảm tuôn trào như suối, thường một giây bốn phím, gõ cực kỳ sảng khoái.

[Được rồi?!]

[Đúng, đúng, đúng!]

[Tuyệt diệu, tuyệt diệu, tuyệt diệu!]

[Chính là cái cảm giác này!]

[Để tôi suy luận ra Quỷ Ngữ của hắn xem nào!]

[Quỷ Ngữ chết tiệt của Long Hồi được xây dựng ở tầng mười tám, tạo thành thường thức của hắn.]

[Thường thức? Thường con mẹ mày!]

[Có khả năng nào không… khả năng cái rắm, kỹ năng đó cũng có hiệu lực với chính hắn!]

[Hắn đã quên mất loại thường thức nào?]

[Chẳng lẽ là chuyện mẹ cậu ba của bác hai hắn, cùng mẹ cậu hai của bác ba hắn bỏ trốn cùng nhau?]

[Chắc chắn không thực tế!]

[Hơn nữa, thường thức bị quên này, khả năng cao chính là Quỷ Ngữ mà hắn tạo ra.]

[Đã có thể mang sang phó bản, nghĩa là thường thức này 【Thuộc về người】.]

[Người: thân phận, tuổi tác, giới tính, cấp bậc, tên gọi — rốt cuộc là cái nào?]

[Thân phận là chó?]

[Tuổi ba tuổi?]

[Giới tính nữ, yêu đàn ông?]

[Không phải Quỷ Ngữ ba sao sao?]

[Tên là Cẩu Đản sao?]

[Là nó sao?!!]

[Tôi thấy rồi!]

[Tôi thấy rồi!]

[Tôi đã nhìn thấy, cơ hội lật kèo duy nhất, ẩn giấu trong lớp Quỷ Ngữ biến ảo khôn lường kia!]

[Chờ! Phải chờ! Chờ hắn quên! Chờ hắn mắc lỗi! Chờ tôi dùng kỹ năng!]

[Đệt bà nó, tôi đã nói rồi, cái địa ngục chó chết này căn bản chẳng có kỹ năng nào hoàn hảo cả, ai mà dám nói có, xem tôi có tát cho mấy bạt tai không!]

[Bé Long Hồi đã nằm trong tầm kiểm soát!]

Khi trở về trạng thái bình thường, Trần Nhiên tự kinh ngạc trước chính suy luận của mình. Đây không phải lúc còn sống, không thể nói tục, ngay cả trong đầu cũng phải kiềm chế, nếu sơ sẩy, lời nói tục sẽ tuôn ra.

[Trạng thái hưng phấn này, là lúc còn sống chơi game, tranh cãi với đồng đội mới phát hiện!]

[Một khi tốc độ tay không nhanh, suy nghĩ không minh mẫn, thậm chí gia phả cũng giữ không nổi.]

[Chính vì thế, mỗi lần vào trạng thái này, tôi đều muốn chửi thề.]

[Lần sau phải chú ý hơn.]

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro