Chương 120-129

Chương 120: Nhiệm Vụ Bí Mật Của Lan Đình


Tịnh Y Chú chỉ có thể dùng ở trên quần áo của mình, Lục Dương cũng không thể vì giặt quần áo, cởi quần áo ra cho Mạnh Cảnh Chu mặc, Mạnh Cảnh Chu giặt xong quần áo lại cởi ra để cho mình mặc.

Không có biện pháp, thành thành thật thật tự mình giặt quần áo thôi.

Sau khi giặc xong quần áo, Lục Dương muốn phơi quần áo ở cửa sổ, không xem ‌chừng một chút, sào phơi đồ tuột xuống, mắt thấy là sắp nện vào đầu người đi đường bên ngoài.

- Coi chừng!

Ai ngờ người qua đường có thân thủ cực giai, nghiêng người một cái tránh thoát sào phơi đồ.

Lục Dương tranh thủ thời gian xuống lầu, phát hiện người qua đường là người quen, đệ tử Nguyệt Quế tiên cung trợ giúp mình đánh hổ ở Tùng Sơn, Lan Đình.

Đều hơn một tháng qua đi, nàng làm sao còn ở nơi này?

Lục Dương không hiểu.

Lan Đình cúi đầu, nhìn sào phơi đồ rơi trên mặt đất trầm mặc không nói, mày ngài cau lại, giống như đang tự hỏi vấn đề.

Lục Dương hiếu kì hỏi:

- Ngươi nghĩ cái gì?

Lan Đình thốt ra:

- Ta đang suy nghĩ vì sao sào phơi đồ không rơi lên trời, mà là rớt xuống đất, có khả năng có một loại lực lượng vô hình dắt lấy thế gian vạn vật hay không?

Lục Dương: - ...

Lục Dương ở một bên nói nhỏ.

- Loại lực lượng vô hình này ở khắp mọi nơi, gọi là lực vạn vật hấp dẫn, như thế nào?

Lan Đình cảm thấy âm thanh quen tai, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Dương:

- A, nguyên lai là ngươi.

- Vào rồi nói.

Lục Dương sợ Tâm Lan‌ nói rra thân phận chân thật của mình.

Lan Đình có tướng mạo cực đẹp, xinh đẹp đứng ở cửa ra vào rất đáng chú ý, rất dễ dàng bị người có tâm nghe lén hai người nói chuyện.

Lan Đình vừa tiến vào đã nhìn thấy ma hổ đang vất vả xuyên thịt, ý thức được đây là ma hổ do Hổ yêu lưu lại.

Hai con ma hổ gặp Lục Dương cùng Lan Đình cùng tiến đến, yên lặng bưng lên bồn đựng thịt và mấy xâu gỗ, ngồi vào một góc bên cạnh bàn tiếp tục xuyên xuyên. ‌

Nhìn bọn hắn làm ra động tác thành thạo, Lan Đình còn tưởng rằng ma hổ khi còn sống chính là làm cái này.

Man Cốt ở hậu viện nghe được động tĩnh, đình chỉ tu luyện, đi vào đại sảnh.

Mạnh Cảnh Chu kết thúc một ngày đi dạo, vào cửa liền ồn ào:

- Nghe nói không, quận Diên Giang có ngày lễ chỉ thuộc về mình, gọi Đón Tết Xuân, nửa tháng sau sẽ bắt đầu, hái Xuân đạp thanh du sơn ngoạn thủy, ban đêm còn có thi từ thịnh hội, ngâm thơ làm vui, rất náo nhiệt, người ở trong các quận huyện xung quanh đều sẽ tới.

- Người địa phương ở quận Diên Giang càng được nghỉ ba ngày.

- Ta còn thăm dò được thanh lâu kia sẽ tăng giá mấy ngày này hàng năm, kiếm đầy bồn đầy bát, chúng ta có cần thừa cơ làm một đợt bán hạ giá thật lớn hay không, đại hạ giá chúc mừng mở tiệm hai tháng các loại?

Mạnh Cảnh Chu đã chứng minh mình cũng không phải đơn thuần đi ra ngoài dạo chơi, cũng đang thăm dò tình báo, chỉ bất quá tình báo này cũng không có trợ giúp gì đối với ba người.

Man Cốt sáng mắt lên, đang muốn nói chuyện, liền thấy ánh mắt Lục Dương không có tình cảm di động ra hiệu, yên lặng ngậm miệng.

Mạnh Cảnh Chu chú ý tới Lan Đình, cũng rất kinh ngạc:

- Ta nhớ ngươi, ngươi là Lan Đình của Nguyệt Quế tiên cung?

Bọn hắn vì mở quán đồ nướng, à không đúng, vì lẻn vào Ma giáo, ở chỗ này hơn một tháng không đi, Lan Đình lại là vì cái gì?

- Chính là tiểu nữ tử.

Lan Đình dùng lời nhỏ nhẹ đáp.

Lan Đình cũng cảm thấy ba người Lục Dương rất có ý tứ, nàng chờ đợi hơn một tháng ở trong quận Diên Giang, nàng cũng nghe về tên tuổi của quán đồ nướng Một Lần Nữa, chỉ bất quá nàng trời sinh yêu thích yên tĩnh, không thích huyên náo, một mực không có tới.

Hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua, lúc này mới ý thức được quán đồ nướng này là người quen mở, còn là đệ tử Tiên Môn.

Xem ra ba người này thật muốn làm ra một phen sự nghiệp lớn trong quận Diên Giang.

Chẳng lẽ, ngoại trừ hàng yêu trừ ma, nhiệm vụ của Vấn Đạo tông còn bao gồm mở tiệm kiếm tiền?

Cân nhắc đến phong cách của Vấn Đạo tông, không phải không có khả năng.

Lan Đình nghe các sư tỷ nói điểm cống hiến bên trong Vấn Đạo tông còn có thể đổi ban thưởng 'Thể nghiệm Tông chủ du lịch một ngày' kiểu như thế, bốn Tiên Môn khác đều không có ban thưởng kiểu này.

- Ở lại nơi này dài như thế mà không có rời đi ‌quận Diên Giang, là đang làm nhiệm vụ? Nếu có cần, cứ mở miệng, chúng ta có quen với bộ khoái quận Diên Giang, cũng có người trong đại lao.

Lục Dương nhiệt tình nói.

Cùng là năm đại Tiên môn, lẽ‌ ra hỗ trợ lẫn nhau.

Bây giờ có thể nói ba người Lục Dương ở quận Diên Giang một tay che trời đều được, mặt ngoài là cư dân nhiệt tâm, trợ giúp Vệ bộ đầu bắt qua phạm nhân, bọn bộ khoái thường xuyên đến nơi này liên hoan, vụng trộm là Ma Đạo Chủng tử được Đà chủ Diên Giang đà coi trọng, thân phận chân thật là đệ tử hạch tâm của Vấn Đạo tông.

Luận bối cảnh, ai có thể hơn được bọn hắn.

Lan Đình trầm mặc, nàng tới đây là có một nhiệm vụ bí mật, không tiếp‌ xúc với người ngoài, nếu không phải trước đó trợ giúp Lục Dương đánh hổ, sẽ không giống chỉ lấy hai tấm da hổ liền rời đi.

Bây giờ hơn một tháng trôi qua, chuyện không có chút tiến triển, trong lòng nàng cũng gấp.


Chương 121: Cửa Hàng Đậu Hũ Trên Đường Cái (1)

Ba người trước mắt là cơ hội, nói không chừng có thể trợ giúp nàng.

Lan Đình trầm ‌mặc một lát, hít sâu hai cái, ổn định hô hấp, nhìn ba người trịnh trọng nói:

- Tiểu nữ tử đang thi hành một hạng nhiệm vụ bí mật, lời tiểu nữ tử hôm nay nói cho các ngươi nhất định không được truyền đi, chuyện này quan hệ đến an nguy của tiểu nữ tử! Các ngươi nghe xong cũng không cần kinh ngạc.

Ba người gặp Lan Đình trịnh trọng, thẳng tắp sống lưng.

- Tiểu nữ tử muốn đi vào Bất Hủ giáo làm nằm vùng.

Ba người cùng nhau nháy nháy mắt, cứ nghĩ mình nghe nhầm.

Lan Đình tiếp tục nói:

- Đây là tin tức đáng tin mà Nguyệt Quế tiên cung chúng ta đạt được từ con đường đặc thù, gần đây tứ đại Ma giáo đều đang có kế hoạch tuyển nhận tín đồ đại quy mô, Diệu Dương giáo đã tuyển nhận xong xuôi, còn lại ba Ma giáo đang tuyển người.

- Quận Diên Giang có một phân đà của Bất Hủ giáo, gọi Diên Giang đà, Đà chủ thần bí, thân phận không rõ, họ tên gì đó đều không người biết được.

- Diên Giang đà thuộc về xếp hạng tương đối thấp ở trong tất cả phân đà của Bất Hủ giáo, tu vi của các thành viên bên trong hơi thấp, rất thích hợp đệ tử Trúc Cơ kỳ như ta chui vào, nếu kế hoạch thoả đáng, hỗn đến cao tầng Diên Giang đà cũng là có khả năng.

- Các sư tỷ tu vi quá cao, quá dễ thấy, mà tên tuổi cũng rất lớn ở bên ngoài, bất lợi cho việc chui vào, trải qua một phen thảo luận, nhiệm vụ này liền rơi vào trên đầu của ta.

Lan Đình nói sư tỷ danh khí rất lớn, chỉ là tướng mạo của các sư tỷ quá xinh đẹp, từng xuất hiện bên trong một ít cấm thư, dùng để thỏa mãn bộ phận nam tính ảo tưởng.

Lan Đình thở dài:

- Chỉ bất quá tiểu nữ tử ở trong quận Diên Giang chờ đợi hơn một tháng, một mực không có tìm được vị trí của Diên Giang đà, cũng không biết rõ hiện khảo nghiệm kết thúc chưa, hi vọng tới kịp.

Lan Đình dùng ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn ba người, nhất là nhìn về phía Lục Dương phi thường đáng tin, hi vọng bọn hắn có thể trợ giúp.

Ba người yên lặng xuất ra lệnh bài Đà chủ cho, hai chữ to Chấp Sự hết sức dễ thấy.

- Không có ý tứ, chúng ta ‌đã là người của Bất Hủ giáo.

Lan Đình: - ! ! !'

- A, ngươi không cần khẩn trương, ý của chúng ta là chúng ta thành công chui vào Bất Hủ giáo.

Lục Dương bổ sung một câu.

Lan Đình thư giãn, nàng còn tưởng rằng ba người làm phản, nguyên lai chỉ là‌ nội ứng... Nhưng mà, cái này cũng không đúng.

- Các ngươi thế nào tiến vào Bất Hủ giáo.

Lục Dương có chút khó khăn, nên nói như thế nào đây, chính là tham gia khảo nghiệm rất phổ thông, thuận lợi thông quan.

Mạnh Cảnh Chu tự hào nói:

- Chúng ta biểu hiện ưu dị khi tuyển chọn giáo đồ, Bất Hủ giáo thấy chúng ta rất thích hợp tiến vào Ma giáo, liền chọn trúng chúng ta.

Man Cốt không hiểu Mạnh huynh tự hào ở chỗ nào.

Lục Dương dùng tiếng nói thông tục giảng giải câu chuyện, đi sào huyệt Hổ yêu tìm tới tin tức của Tần Nguyên Hạo, căn cứ tin tức tìm thấy Tần Nguyên‌ Hạo, sau đó biết được chuyện chiêu mộ giáo chúng cùng vị trí của Diên Giang đà.

Lan Đình hối tiếc không thôi, sớm biết rõ trước đây nên đo theo Lục Dương cùng một chỗ hành động, hiện tại uổng phí hết hơn một tháng, ngay cả lối vào Diên Giang đà đều không tìm được, người ta đều hỗn đến cao tầng của Diên Giang đà.

- Các ngươi hẳn là có thể chiêu mộ giáo chúng phổ thông giống như Tần Nguyên Hạo chứ, chiêu tiểu nữ tử vào được không?

Lục Dương lắc đầu:

- Giáo chúng phổ thông tiếp xúc không đến cơ mật của Bất Hủ giáo, ngươi nhất định phải thông qua khảo nghiệm mà Bất Hủ giáo đưa ra mới có thể vào giáo, nói thật, ta không cảm thấy ngươi có thể thông qua khảo nghiệm, xác suất bại lộ thân phận tương đối lớn.

Lan Đình cúi đầu, có chút thất vọng, Lục Dương lại nói:

- Bất quá chúng ta có thể giả tạo một thân phận cho ngươi, nói ngươi là bà con xa của ta cái gì đó, tới tìm ta nương tựa, ngươi đi theo bên người chúng ta, mặt ngoài làm công ở quán đồ nướng, khi chúng ta hành động thì ngươi ở một bên giúp đỡ, như thế cũng coi như hoàn thành một bộ phận nhiệm vụ.

- Thật có thể?

Lan Đình không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này.

Man Cốt cũng không nghĩ tới quán đồ nướng rốt cục chiêu mộ được người mới.

Lục Dương gật đầu:

- Đương nhiên có thể, ngươi là Trúc Cơ kỳ, là chiến lực tương đối mạnh, có trợ giúp rất lớn cho chúng ta. Chỉ bất quá dung mạo của ngươi quá dễ thấy, cần ngụy trang một chút, đùng rồi, ngươi có biết thuật Biến Hình, không biết thì nói ta.

Lan Đình nhìn thấy Lục Dương đánh ra một bộ Tượng Hình Quyền liền biến thành dáng vẻ của Man Cốt, yên lặng lấy ra một lá bùa màu vàng.

Vẫn là tự mình vẽ một tấm phù biến hình tốt hơn. ‌

Không hổ là Tiên Môn chủ yếu dùng não để tu luyện pháp thuật, dụng quyền pháp ngụy trang thành thuật Biến Hình, đây là cảm ngộ về pháp thuật sâu sắc đến cỡ nào mới có thể làm đến mức này.

Chắc hẳn Lục Dương đạo hữu cảm ngộ về pháp thuật đã đạt tới cảnh giới gặp pháp không phải pháp, gặp thuật không phải thuật, tiến thẳng vào bản nguyên.

Bên trong cùng cấp, Lan Đình cho rằng không có người có tạo nghệ pháp thuật hơn được Lục Dương.


Chương 122: Cửa Hàng Đậu Hũ Trên Đường Cái (2)

Lục Dương lúc này mới nhớ, trước đó Lan Đình lấy đi da hổ cũng là dùng để chế‌ phù, xem ra nàng rất có tạo nghệ trong lĩnh vực phù văn.

Lan Đình chỉ chỉ ánh mắt của mình:

- Con mắt của tiểu nữ tử có chút thần dị, rất mẫn cảm về hình vẽ, có thể khám phá hạch tâm phù văn cùng trận nhãn trận pháp, trời sinh am hiểu chế phù vẽ trận.

- Bất quá tinh lực có tiểu nữ tử có hạn, dùng chủ yếu tinh lực đặt ở bên trên chế phù, trận pháp thì chỉ hiểu sơ.

Lan Đình nói khiêm tốn, trên thực tế đây là một loại thiên phú phi thường khó lường, thiên phú này chú định có thể đi rất xa trong lĩnh vực phù văn cùng trận pháp, để rất nhiều đại ‌sư về phù văn, về trận pháp hâm mộ.

Rất nhanh, Lan Đình đã vẽ xong một tấm phù biến hình, dán ở trên người, mỹ mạo trên mặt từ kinh diễm biến thành phổ thông, rất thần kỳ.

Như thế, quán đồ nướng nghênh đón một nhân viên cửa hàng mới.

...

Sau hai ngày Lan Đình gia nhập vào quán đồ nướng, quán đồ nướng vẫn bận rộn trước sau như một, có thành viên mới gia nhập, ba người sống dễ dàng hơn không ít.

Lục Dương chú ý tới Man Cốt có chút không vui, một bên giúp mang thức ăn lên cho khách, một bên dùng thần thức hỏi:

- Xảy ra chuyện gì, nhìn ngươi tựa hồ không cao hứng lắm lắm?

Man Cốt gật đầu:

- Không biết rõ Lục huynh có chú ý hay không, số lượng khách đến quán đồ nước của chúng ta giảm đáng kể trong mấy ngày gần đây, ta tính toán thu nhập mấy ngày này, quả thật là như thế.

Lục Dương sững sờ, hắn thật không có chú ý điểm ấy:

- Bởi vì Lan Đình?

Có nữ nhân viên gia nhập cửa hàng, sinh ý tốt hơn mới đúng chứ.

- Không, trước khi Lan Đình đến đã giảm bớt, ta cũng không nghĩ hiểu rõ nguyên do, không biết rõ chỗ nào xảy ra vấn đề.

Man Cốt một mực đang suy nghĩ vấn đề này.

Lục Dương không có để ý, hắn ước gì quán đồ nướng buôn bán ế thêm chút ít:

- Vậy ngươi trước cứ nghĩ, ta đi bưng đồ ăn.

Một tháng trước, dưới đề nghị của Mạnh Cảnh Chu, quán đồ nướng thiết kế thêm việc giao hàng tận nơi, ban ngày thả một cái rương tại cửa ra vào, ai có yêu cầu gì, cứ dùng giấy viết lên xâu nướng mình muốn ăn, thời gian đưa đến cùng địa chỉ, ban đêm ba người sẽ ngẫu nhiên phụ trách đưa đồ ăn.

Hôm nay đến phiên Lục Dương.

Mấy ngày gần đây Lục Dương không có ra ngoài buổi tối, lần này đi ra, hắn phát hiện người đi trên đường ít hơn một chút so với trước đó.

Có lẽ là nguyên nhân này dẫn đến lưu lượng khách của quán đồ nướng giảm xuống, Lục Dương suy nghĩ.

- Để ta xem lần này cần đưa đến đâu... ‌ Cửa hàng đậu hũ trên đường cái?

...

Ôn Hương Ngọc rất sớm đã nghe nói gần đây có mở một quán đồ nướng rất đông khác, nàng rất muốn nếm thử, xem đồ ăn ở đó có ngon như như trong truyền thuyết hay không, bất quá từ khi trượng phu qua đời, sau khi nàng kế thừa cửa hàng đậu hũ của trượng phu, rất ít ra ngoài vào ban đêm.

Cũng không phải nàng khoe khoang, nàng da trắng mỹ mạo, không biết bị bao nhiêu người ngấp nghé, một mình một người ra ngoài là chuyện vô cùng nguy hiểm.

Về sau nàng nghe nói quán đồ nướng có phục vụ dịch vụ giao hàng tận nơi, nàng viết vào giấy những món mình muốn ăn, để vào trong rương bên ngoài quán đồ nướng.

Mấy ‌ngày gần đây nàng hay buồn ngủ, hôm nay càng nghiêm trọng hơn, xâu nướng còn chưa có đưa tới, nàng đã chống đỡ không nổi cơn buồn ngủ, sớm nằm ở trên giường.

Nhân viên cửa hàng của Quán đồ nướng ‌hẳn là có thể đánh thức mình.

...

Lư Chí là tên trộm gần đây để bọn bộ khoái nhức đầu nhất, hắn thường thường thừa dịp ban đêm chui vào trong nhà người khác, thừa dịp người ta ngủ say, trộm cướp tiền tài, sau đó cấp tốc rút lui, cực ít để lại đầu mối, bộ khoái hỏi thăm hàng xóm xung quanh, đạt được đáp án cũng là lúc ấy ngủ quá sâu, không có lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Hắn lần này đặt mục tiêu vào cửa hàng đậu hũ, bà chủ của cửa hàng đậu hũ là quả phụ nổi danh xinh đẹp, làm đậu hũ nghe tiếng xa gần, mấy năm nay tiền kiếm được rất nhiều tiền để chủ quán xung quanh đỏ mắt.

Thân thủ Lư Chí mạnh mẽ, giống như là một con khỉ, lặng yên không một tiếng động leo đến nóc phòng, thân thể uốn éo, mở ra cửa sổ lầu hai.

- Hẳn là ngủ thiếp đi.

Lư Chí rất tự tin, hắn một lần tình cờ lấy được một tấm phù văn có thể khiến người ta ngủ say, dán bên ngoài phòng, người ở năm mươi mét xung quanh đều bị nhận ảnh hưởng, ngủ như chết, một chiêu này trăm lần đều trúng.

Lư Chí rón rén, ngừng thở, nhìn thấy mỹ nhân nằm ở trên giường, lộ ra ý cười mưu kế được như tính toán.

Sau đó xoay người đi qua tủ quầy tìm kiếm thứ đáng tiền, dựa theo kinh nghiệm của hắn, nữ nhân đều thích cất đồ ở chỗ này.

- Không có?

Lư Chí nhíu mày, quay đầu nhìn về phía vị trí của bà chủ cửa hàng đậu hũ.

Nơi này đã không có, vậy hẳn là dưới giường.

Hắn cẩn thận nghiêm túc ngồi xổm nửa mình dưới, tìm kiếm dưới giường, sau đó trái tim như muốn ngừng đập.

Dưới giường lại có một khuôn mặt người.

- Quỷ!

...

Trịnh Thủ Hà là hái hoa đạo tặc để bọn bộ khoái nhức đầu gần đây nhất, hắn thường thường sớm trốn ở dưới giường trong nhà những nữ tử độc thân, thừa dịp nữ tử ngủ say, từ dưới giường chui ra, dâm ô nữ tử.

Chương 123: Nghịch Thọ Nguyên Phù (1)

Bất quá có thời điểm gặp được nữ tử đang yêu đương vụng trộm, hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật trốn ở dưới giường cứng rắn chờ đợi.

Mục tiêu của hắn lần này là cửa hàng đậu hũ, bà chủ cửa hàng đậu hũ là quả phụ xinh đẹp nổi danh, không biết câu đi hồn của bao nhiêu người.

Trịnh Thủ Hà giống như trước đó, thật sớm trốn ở dưới giường, chờ đến ban đêm, cùng bà chủ cửa hàng đậu hũ làm một lần cá nước thân mật.

- Buồn ngủ quá.

Trịnh Thủ Hà chưa bao giờ buồn ngủ giống như hôm nay, dĩ vãng thì hắn lúc nào cũng tràn đầy tinh thần, hôm nay không biết rõ chuyện gì xảy ra, buồn ngủ một mực đánh úp.

Mí mắt trên dưới của hắn đánh nhau, cố gắng chống đỡ, những không có cách nào đỡ được cơn buồn ngủ, ngủ thiếp đi.

Một tiếng rít to đánh thức hắn, giống như là đang kêu quỷ cái gì đó.

Trịnh Thủ Hà bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy Lư Chí đang cúi đầu xuống dưới giường hoảng sợ nhìn, hắn bỗng nhiên xuất thủ, một tay bịt miệng Lư Chí, từ dưới giường chui ra, một tay khác từ sau hông lấy ra dao găm, ghim lại trên cổ Lư Chí.

Trịnh Thủ Hà lại nhìn thấy Ôn Hương Ngọc đang co lại thành một cục, run lẩy bẩy trên giường.

Hiển nhiên Ôn Hương Ngọc cũng bị tiếng kêu của Lư Chí đánh thức.

- Mẹ nó! Hôm nay ra ngoài không coi ngày rồi, quá xui xẻo!

Trịnh Thủ Hà hùng hùng hổ hổ, tìm đến dây thừng, trói Lư Chí lại, đang nghĩ hưởng thụ xong Ôn Hương Ngọc sẽ giết chết hai người.

Lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gõ cửa.

- Có ai không, ta tới đưa thức ăn.

Trịnh Thủ Hà ách một tiếng, vận khí của hôm nay thật sự hỏng bét, hắn trói Lư Chí lại, để Ôn Hương Ngọc theo mình đi xuống lầu.

Trịnh Thủ Hà dùng dao găm uy hiếp Ôn Hương Ngọc, thấp giọng nói:

- Ngươi để người bên ngoài rời đi!

Người trong quận Diên Giang đều biết rõ quả phụ xinh đẹp của cửa hàng đậu hũ chỉ có một người ở nhà, nếu như mình bảo người bên ngoài rời đi, đối phương nghe được tiếng nói của nam tử, tất sẽ nghi ngờ.

- Ngươi đặt đồ ở cửa ra vào là được, ta một hồi sẽ ra ngoài lấy.

Ôn Hương Ngọc dùng giọng nói mềm nhũn hô.

- Không được, ngươi còn chưa có đưa tiền đây.

Người đứng ngoài cửa ra vào đáp lại.

Trên mặt Trịnh Thủ Hà lộ‌ vẻ ác độc, ngươi đã muốn chết, vậy thì chẳng trách người khác.

- Mở cửa cho hắn‌!

Trịnh Thủ Hà nắm chặt dao găm, chống đỡ ở phía sau lưng Ôn Hương Ngọc.

Ôn Hương Ngọc không có biện pháp, chỉ có thể mở cửa.

Sau khi mở cửa, bên ngoài lộ ra một khuôn mặt thanh tú, chính là Lục Dương.

Ôn Hương Ngọc liều mạng nháy mắt cho Lục Dương, để hắn tranh thủ thời gian chạy đi, Lục Dương giống như không nhìn thấy, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp:

- Xâu nướng của ngươi.

Trịnh Thủ Hà cũng lộ ra nụ cười giả tạo chuyên nghiệp, vừa nhìn đối phương đã biết là một người thành thật, lừa hắn đi vào quá dễ dàng:

- Vị ‌tiểu ca này, ngươi trước đi vào ngồi một chút, ta đi lấy tiền cho ngươi.

Lục Dương tin là thật, đi vào, nhìn trong phòng tối như mực, cười nói:

- Ngay cả đèn đều không thắp, đi ngủ sớm như vậy‌.

Ôn Hương Ngọc gặp Lục Dương đần độn tiến vào, trong lòng khẩn trương, nàng quyết định chắc chắn, muốn đẩy Lục Dương đi ra.

Trịnh Thủ Hà há có thể không nhìn ra Ôn Hương Ngọc dị dạng, đã chậm, hắn cười lạnh một tiếng, ném Ôn Hương Ngọc ra sau lưng, dao găm lướt qua bóng đen đâm về phía Lục Dương.

Trịnh Thủ Hà lâu dài ở vào góc tối, con mắt đã thích ứng với bóng đen, đối phương từ giữa đường đi tới, tất cần một đoạn thời gian để thích ứng bóng đen, đây chính là cơ hội.

Xem ra chú định tối nay là đêm đổ‌ máu.

Lục Dương tung một cước đá Trịnh Thủ Hà ra xa bốn, năm mét.

Đi nói với tu tiên giả về khoa học.

Trịnh Thủ Hà không ngờ tới một cước này của Lục Dương quá nặng, giống như là một khối đá lớn nện ở chỗ ngực, mắt nổ đom đóm, xương sườn gãy mất vài cái, phun máu phè phè.

Hắn ý thức được đụng phải người hung ác, muốn sống nhất định phải lợi dụng con tin.

Trịnh Thủ Hà mạnh mẽ dùng ý chí lực áp chế thống khổ trên ngực, xoay người bắt đi cổ tay của Ôn Hương Ngọc.

- Nếu ngươi lại động thủ, ta sẽ giết nàng!

Trịnh Thủ Hà hung tợn uy hiếp.

Người trong ngực Trịnh Thủ Hà cười lạnh:

- Ngươi muốn giết ai?

Trịnh Thủ Hà cúi đầu, hoảng sợ phát hiện người hắn bắt cũng không phải Ôn Hương Ngọc, mà là Lục Dương.

Một tay Lục Dương nắm chặt cằm Trịnh Thủ Hà, một tay khác đoạt lấy dao găm, lại tiện tay tháo bỏ tứ chi của Trịnh Thủ Hà.

- Vận khí gì đây, ra ngoài giao đồ ăn đều có thể gặp được nhiều chuyện như vậy.

Lục Dương thở hắt ra, đốt nến, phòng ốc sáng lên ánh sáng ‌mờ tối.

Ôn Hương Ngọc không nghĩ tới hết thảy biến hóa nhanh như vậy, tiểu nhị cửa hàng của quán đồ nướng giống như là thần nhân hàng thế, kẻ xấu hung ác trong nháy mắt đã bị chế phục.

- Không có sao chứ?

Lục Dương đỡ Ôn Hương Ngọc đang ngồi yên ở trên mặt đất dậy.

- Không, không sao đâu.

- Không sao đâu thì tốt rồi, trả tiền xâu nướng đi.

Lục Dương ‌lễ phép nói.

- A? Nha... Nha.

Ôn Hương Ngọc lúc này mới nhớ tới Lục Dương đến đưa thức ăn, thuận tiện cứu người.

Sau khi Ôn Hương Ngọc cho Lục Dương tiền, cảm thấy sợ hãi không thôi, muốn tùy tiện nói chút gì đó làm dịu sợ ‌ hãi trong lòng:

- Ngươi, ngươi là tu sĩ?

- Đúng thế.

- Tu sĩ cũng mở tiệm?

- Vì sinh hoạt thôi.


Chương 124: Nghịch Thọ Nguyên Phù (2)

Trịnh Thủ Hà nằm trên mặt đất kêu rên hối tiếc không thôi, vận khí c* chó gì, đi ra ngoài liền gặp được tu sĩ, hiện tại tu sĩ thiếu thốn đến trình độ làm tiểu nhị cho một quán đồ nướng, còn đi giao đồ ăn để duy trì sinh nhai hay sao?

Lục Dương nhìn Ôn Hương Ngọc vẫn lộ ra bộ dáng khiếp sợ sau khi trải qua tai nạn, bật cười lắc đầu:

- Ta đi cùng ngươi báo án.

- Tạ ơn.

Ôn Hương Ngọc nhớ tới tên trộm trên lầu.

- Đúng rồi, trên lầu cũng có một người, hẳn là đồng bọn của hắn.

Ôn Hương Ngọc vừa tỉnh đã nhìn thấy Trịnh Thủ Hà cùng Lư Chí, coi là hai người đi cùng nhau, chỉ bất quá bởi vì mỹ mạo của mình mà phát sinh nội chiến.

Lục Dương đi vào trên lầu, nhìn thấy Lư Chí bị trói rắn rắn chắc chắc, cũng tưởng rằng là đồng bọn của Trịnh Thủ Hà:

- Còn là tổ đội gây án.

Lư Chí kêu oan:

- Ngươi chớ nói lung tung, ta và người kia không phải cùng một bọn, hắn là hái hoa đạo tặc, ta là kẻ trộm, mức hình phạt của hai người chúng ta không giống.

Lục Dương vui vẻ:

- Ngươi còn rất hiểu hình luật.

- Chúng ta trước khi gây án đều xem kỹ hình luật, nhìn xem có thể phán mấy năm.

Lư Chí nói, nhìn ra được hắn rất hiểu luật.

- Đi thôi, đi nha môn nhìn ngươi sẽ bị phán mấy năm.

Lư Chí nghe được đi nha môn, bị dọa đến vội vàng cầu xin tha thứ:

- Đừng đừng đừng huynh đệ, chúng ta có việc dễ thương lượng, tất cả mọi người đều lăn lộn trên giang hồ, làm gì làm ác như vậy, ngươi xem kiểu này thế nào, ta cho ngươi đồ tốt, ngươi tha cho ta một mạng, thế nào?

Lục Dương đánh giá Lư Chí, nhìn hắn chỉ là một phàm nhân:

- Cái đồ tốt gì?

- Giấy vàng có thể để cho người ta ngủ say, có tờ giấy này, ngươi muốn cho ai đi ngủ thì người đó sẽ đi ngủ, ngươi muốn làm gì với nàng đều có thể làm cái đó.

Lục Dương liên tưởng đến đủ loại dị dạng gần đây, nhướng mày, ý thức được vấn đề không đơn giản, lạnh giọng hỏi:

- Đồ đang ở đâu?

Lư Chí lại không ngốc, sao có thể ngươi hỏi ta đáp:

- Ngươi trước đáp ứng thả ta ra.

Lục Dương trang nghiêm thề:

- Trì Tự Long ta thề với trời, nếu như ta không thả ngươi, Trì Tự Long sẽ bị trời giáng Ngũ Lôi đánh chết.

Lư Chí mừng rỡ:

- Giấy vàng đang bị dán ở một góc khuất trên tường ngoài lầu một.

Hiển nhiên, Lư Chí cũng không phải rất thông minh.

Lục Dương từ lầu hai nhảy xuống, vòng quanh lầu một một vòng, quả nhiên phát hiện một tờ giấy vàng.

Giấy vàng vẽ ký hiệu Lục Dương xem không hiểu, giống như ‌là một loại phù chú nào đó.

Hắn cất kỹ phù chú, trở lại lầu ‌hai:

- Ngươi từ đâu lấy được vật này?

- Dưới cầu đá, có một lần ta đi thuyền chạy trốn, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thấy dưới cầu đá có dán một tờ giấy vàng.

Lục Dương gật gật đầu, đi xuống dưới lầu nối lại hai chân cho Trịnh Thủ Hà, sau đó đưa hai người đi nha môn, Ôn Hương Ngọc nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.

- Này này này, ngươi nói chuyện không tính toán gì hết sao!

Lư Chí kêu to.

Lục Dương cười lạnh một tiếng, gặp phải sét đánh chính là Trì Tự Long, có quan hệ gì đến Lục Dương ta.

Đúng lúc buổi tối hôm nay là Vệ bộ đầu trực ban, khi hắn nhìn thấy Lục Dương áp giả hai tên tội phạm đến nha môn, sinh ra một loại cảm giác - Lại là ngươi.

Vệ bộ đầu nghe xong tình huống của hai tên tội phạm, thu hồi tâm tư cười đùa, nghiêm túc lên, Trịnh Thủ Hà này có án mạng trong người, là trọng phạm, Lục Dương lập một công lớn.

- Đây là giấy vàng mà Lư Chí nói.

Lục Dương đưa giấy vàng cho Vệ bộ đầu, hắn đã ghi lại ký hiệu trên giấy vàng.

Vệ bộ đầu tiếp nhận giấy vàng, cũng ý thức được vấn đề trong đó.

Hắn nghe nói cấp dưới có ít người ban ngày mệt rã rời, bản thân hắn không có cảm giác, cứ nghĩ không phải chuyện gì lớn, hiện tại xem ra, là có người tận lực đang làm trò quỷ.

Không biết quận Diên Giang hiện tại cất giấu bao nhiêu loại giấy vàng này.

Bất quá Vệ bộ đầu cũng không rõ phù văn trên giấy vàng đại biểu cho ý gì, chờ đến ban ngày đi gặp tổng bộ đầu, đi hỏi thăm tổng bộ đầu.

- Cám ơn, ngày mai sai người đưa cho ngươi thêm một lá cờ thưởng.

Vệ bộ đầu lấy xong khẩu cung của Lục Dương cùng Ôn Hương Ngọc, vẫy tay từ biệt.

Trước khi đi, Lục Dương đi một chuyến đến đại lao, tìm tới Trì Tự Long:

- Ta có một huynh đệ gọi là Trịnh Thủ Hà phải vào đây một hồi, làm phiền ngươi chiếu cố hắn một chút.

Trì Tự Long cười lạnh, ngươi cũng có chuyện nhờ ta hỗ trợ, chiếu cố? Thổ Thạch Tử Thần Công của ta đã luyện đến đại thành, xem ta thu thập hắn như thế nào.

Lục Dương đưa Ôn Hương Ngọc về cửa hàng đậu hũ, kiên quyết từ chối 'đậu hũ' mà Ôn Hương Ngọc tặng cho.

Giày vò một vòng, quán đồ nướng đã kết thúc công việc, khi Lục Dương trở về, hai con ma hổ đang rửa chén đĩa.

Lục Dương vẽ lại phù văn trên giấy vàng cho Lan Đình xem:

- Ngươi xem một chút phù văn này, hiệu quả có phải để cho người ta lâm vào giấc ngủ hay không?

Lan Đình cẩn thận chu đáo xem xét một phen, lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Ngươi tìm thấy từ chỗ nào, đây là Nghịch Thọ Nguyên phù, phù này sẽ hấp thu thọ nguyên của người, biểu hiện bên ngoài của người bị hấp thu là tinh lực không tốt, thích ngủ.

- Loại phù văn này chỉ hữu hiệu với phàm nhân, sẽ không sinh ra chút ảnh hưởng nào cho tu tiên giả.


Chương 125: Nội Ứng Ở Trong Quan Phủ

- Hiện tại có rất nhiều người biểu hiện ra triệu chứng thích ngủ, chẳng lẽ nói Nghịch Thọ Nguyên phù đã bắt đầu hấp thu thọ nguyên của người bình thường rồi?

Lan Đình lắc đầu:

- Cũng không phải như thế, thọ nguyên là căn bản của tính mạng, không có rung chuyển đơn giản như vậy, nghe ngươi miêu tả, mấy ngày gần đây mọi người mới biểu hiện thích ngủ, bây giờ chỉ là khúc nhạc dạo, ít nhất cũng phải hơn nửa tháng mới chính thức bắt đầu hấp thu thọ nguyên.

- Quá trình hấp thu thọ nguyên chính thức cực kỳ dài lâu, lại khó mà phát giác.

- Nhưng Nghịch Thọ Nguyên phù cũng có phương pháp cưỡng ép phát động.

- Phương pháp gì?!

Lục Dương truy hỏi.

Lan Đình nghiêm túc nói:

- Lấy Nghịch Thọ Nguyên phù làm điểm bắt đầu, bày thành Nghịch Thọ Nguyên trận, lấy máu người làm dẫn, không cần chờ đợi nửa tháng, có thể kích hoạt đại trận, dùng thọ nguyên của phàm nhân tăng lên tu vi của bản thân.

Trên thực tế, Nghịch Thọ Nguyên phù cùng Nghịch Thọ Nguyên trận là tri thức rất ít được người ta lưu ý, chỉ có bên trên vài cuốn sách có ghi chép qua, bởi vì Nghịch Thọ Nguyên phù là tà môn ma đạo thực sự, thư tịch ghi chép về Nghịch Thọ Nguyên phù bị liệt là cấm thư, cho dù những đại gia có học thức uyên bác về trận pháp cũng chỉ nghe nói qua tên Nghịch Thọ Nguyên phù, không biết đồ án của Nghịch Thọ Nguyên phù.

Cũng nhờ Lan Đình xuất thân từ Nguyệt Quế tiên cung, có tư cách tiếp xúc những cấm thư này.

Nàng tự xưng đọc lướt qua không sâu về trận pháp một đạo, bây giờ lộ ra tri thức dự trữ tuyệt không phải năm chữ 'đọc lướt qua không sâu' này có khả năng đánh giá.

Lan Đình lại nói:

- Bất quá người viết Nghịch Thọ Nguyên phù hẳn là không biết về Nghịch Thọ Nguyên trận, trước khi Nghịch Thọ Nguyên trận chưa phát động, ngay cả dấu hiệu thích ngủ cũng không có, càng thêm bí ẩn, bất quá cũng có thể là đang bố trí Nghịch Thọ Nguyên trận, còn chưa hoàn thành.

Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt ở một bên nghe, cũng ý thức được vấn đề, hiện tại người trên toàn bộ quận Diên Giang đều thích ngủ, nói rõ Nghịch Thọ Nguyên phù giấu ở từng vị trí trong quận.

Người kia âm thầm toan tính quá lớn.

- Sau khi Nghịch Thọ Nguyên trận phát động, có thể tăng cho người thi thuật đến cảnh giới gì?

Lan Đình lắc đầu:

- Khó mà nói, cái này cần nhìn trận pháp sẽ hấp thu bao nhiêu thọ nguyên, trước mắt còn không nhìn ra.

- Đi, đi cầu đá nhìn thử, nói không chừng nơi đó còn có!

Lục Dương nói với ba người.

Phía Tây quận Diên Giang có một con sông lớn tên là Ẩn Long giang, dòng chảy của Ẩn Long giang đi qua quận Diên Giang có một đoạn tốc độ chảy rất nhẹ, thường có người thích đến đây du ngoạn, là một cảnh sắc nổi tiếng của quận Diên Giang, hai chữ Diên Giang trong tên quận cũng là vì lí do này.

Cầu đá lớn mà kẻ trộm tên Lư Chí nói tới ở ngay chỗ này.

Lúc này đang vào đêm khuya, trên Ẩn Long giang không một bóng người, bốn người kết bạn tìm tới cầu đá lớn, tìm kiếm mấy lần trên dưới, cũng không có tìm được Nghịch Thọ Nguyên phù mới.

- Quả nhiên đối phương không ngốc, sẽ không dán hai tấm Nghịch Thọ Nguyên phù ở cùng một địa phương.

...

Sáng sớm ngày thứ hai, Vệ bộ đầu tìm đến tổng bộ đầu Phòng Thanh Vân.

- Tiểu Vệ, tìm ta có chuyện gì?

- Sư phụ, ngài có lưu ý gần đây dân chúng trong quận Diên Giang chúng ta đều là ban đêm đi ngủ sớm, buổi sáng dậy không nổi hay không?

Phòng Thanh Vân gật đầu:

- Có chuyện như vậy, ta cảm thấy có thể là trình độ tiêu phí trong quận đề cao, nhưng thu nhập không có tăng lên, dẫn đến dân chúng sinh hoạt chịu áp lực lớn, ban ngày cố gắng làm việc kiếm thêm tiền.

Vệ bộ đầu thống khổ xoa mi tâm, cẩn thận tổ chức từ ngữ, lại nói:

- Sư phụ, ta biết rõ ngài rất muốn thăng chức, gần nhất đang cố gắng xem các loại thư tịch về xã hội kinh tế, xây dựng cơ sở tốt cho thăng chức ngày sau, nhưng ngài có nghĩ tới, ngài căn bản không thích hợp phát triển hay không?

- Có lời cứ nói, có rắm mau thả.

-... Là như vậy, đêm qua có dân chúng tiêu biểu bắt lấy một tên trộm lẻn vào nhà người ta. Theo tên trộm bàn giao, hắn một lần tình cờ đạt được một lá bùa khiến người ta mê man, đại khái có thể để người trong phương viên năm mươi mét buồn ngủ.

Vệ bộ đầu lấy ra lá bùa từ trong hộp có dán giấy niêm phong.

Giấy niêm phong có hiệu quả phong ấn, hắn phát hiện bùa đối mê man không có hiệu quả với mình, nhưng hiệu quả cực giai đối với người bình thường, người cùng một chỗ trực ca đêm với hắn đều ngủ thiếp đi.

Hắn đành phải khóa lá bùa ở trong hộp.

- Ngài có nhận biết ra thứ này không?

Phòng Thanh Vân xem xét một lát, lắc đầu biểu thị mình cũng không biết:

- Lý quận trưởng kiến thức rộng rãi, có lẽ hắn biết.

Khi hai người cùng một chỗ đi tìm Lý quận trưởng, Lý quận trưởng đang vùi đầu xử lý chính vụ.

Hai người khâm phục Lý quận trưởng không thôi, Lý quận trưởng làm tu sĩ Kim Đan kỳ, đến quận Diên Giang hai mươi năm, quận Diên Giang và trước đó không có biến hóa chút nào, nhưng mỗi khi thượng cấp đến quận Diên Giang thị sát, mỗi khi thượng cấp đi cùng Lý quận trưởng báo cáo, quận Diên Giang kiểu gì cũng sẽ lộ ra một mặt tốt nhất, giống như quận Diên Giang có biến hóa nghiêng trời lệch đất hai mươi năm qua.

- Lý quận trưởng, tại hạ có việc muốn báo!

Phòng Thanh Vân nói.

Lý quận trưởng cất kỹ bút lông, ra hiệu hai người ngồi xuống nói.


Chương 126: Học Tập Ẩn Thân Phù (1)

Vệ bộ đầu báo cáo chi tiết tình huống tối hôm qua, cũng lấy ra lá bùa, mời Lý quận trưởng xem qua.

Lý quận trưởng híp mắt, khẽ a một tiếng, giống như nhớ tới cái gì, lâm vào trầm tư, qua mấy phút mới nói:

- Nếu như ta nhớ không sai, đây là Nghịch Thọ Nguyên phù.

- Ba mươi năm trước ta đến quận Bà Dương phụ trách đả kích ma đạo, có dịp giao lưu kinh nghiệm với những người đồng hành ở quận khác, có một người đồng hành giới thiệu qua loại bùa này, nói đây là Nghịch Thọ Nguyên phù, có thể hút thọ nguyên của người, chuyển hóa làm tu vi, quả hành vi của Ma đạo.

Lý quận trưởng trang nghiêm nói:

- Lễ Thải Xuân sắp đến, đến lúc đó sẽ có số lượng lớn dân chúng ở quận huyện khác tới du ngoạn, bao gồm cả người bình thường, cũng bao gồm cả tu sĩ, tiết Thải Xuân là chiêu bài vang dội nhất của quận Diên Giang chúng ta dành cho những người ngoài quận, không thể xảy ra bất kỳ chỗ sơ suất nào, các ngươi cần bắt những người trong ma đạo dán những lá bùa này trước khi tiết Thải Xuân bắt đầu.

- Những tên trong Ma đạo này quả thật vô pháp vô thiên, không có để triều đình vào mắt.

- Phòng tổng bộ, chuyện này cần ngươi quan tâm thật kỹ, một khi Nghịch Thọ Nguyên phù có thành tựu, hậu hoạn vô tận.

Tiếp đó, lời nói của Lý quận trưởng xoay chuyển:

- Đương nhiên, nếu như ngươi bắt được kẻ cầm đầu, cũng là một công lớn, ta bẩm báo lên phía trên. Nếu như có thể, tu vi ngươi tốt nhất đột phá một lần, như thế thì việc lên chức chính là chuyện chắc như đinh đóng cột.

- Rõ!

- Không còn gì thì các ngươi đi đi thôi, chúng ta còn có một lễ hội lớn sắp đến.

...

Ngày thứ hai, bọn người Lục Dương còn muốn tiếp tục căn cứ manh mối đi tìm vị trí của Nghịch Thọ Nguyên phù, còn chưa đi ra ngoài, Sở đà chủ đã phái người truyền lời, để Lục Dương tới một chuyến.

Lục Dương không hiểu rõ vì cái gì Sở đà chủ chỉ gọi mình, hắn âm thầm cảnh giác, cảm thấy chuyện có chút cổ quái.

Sở đà chủ ngồi trên ghế ngọc, hai tay đỡ đầu, mang theo mặt nạ, âm thanh khàn giọng:

- Nghe nói ngươi đêm qua bắt được tên trộm, còn tìm được một tấm phù vàng có thể khiến cho người ta mê man?

Lục Dương rất cung kính nói:

- Vâng, ta hoài nghi phù vàng là thủ đoạn của ma đạo chúng ta, muốn tìm đến người viết bùa, giết người cướp của, học được cách vẽ loại lá bùa này càng tốt.

Sở đà chủ khoát tay:

- Tạo mối quan hệ trước mặt quan phủ là điều cần thiết, bất quá lần này khác biệt, chuyện này quan phủ sẽ cố gắng điều tra, có tu sĩ Kim Đan kỳ tham gia, chẳng mấy chốc sẽ tra ra manh mối, ngươi đừng nhúng tay, miễn cho bại lộ thân phận, tự cuốn mình vào.

- Bất quá chỉ là một lá bùa khiến người ta mê man, không đáng bất chấp nguy hiểm.

Lục Dương giật mình, chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, sáng hôm nay thì Sở đà chủ đã biết rõ, mà còn biết sẽ có tu sĩ Kim Đan xuất thủ, chuyện này đến cả chính hắn đều không rõ.

Diên Giang đà có sắp xếp nội ứng ở trong quan phủ!

Lúc vừa tiến vào quận Diên Giang, Man Cốt từng đề nghị báo báo chuyện Diên Giang đà lên cho quan phủ nơi đó, cùng nhau tìm kiếm Tần Nguyên Hạo, bị Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu lấy lý do không thể tin quan phủ bác bỏ.

Bây giờ xem ra, hai người lo lắng không phải không có đạo lý.

Diên Giang đà sắp xếp nội ứng trong quan phủ, địa vị còn không thấp.

Sở đà chủ chậm rãi nói:

- Lục Dương, tại trong cao tầng Diên Giang đà, ta coi trọng nhất chính là ngươi. Sau tiết Thải Xuân, phía trên sẽ phái người tiến hành khảo sát Diên Giang đà, lần này xem xét khác biệt mấy lần trước, lần này có ngươi, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt ba tên hạt giống ma đạo, đánh giá của phía trên về ta sẽ đề cao không ít.

- Ta có tỉ lệ cực lớn lên chức, kể từ đó, vị trí Đà chủ trống không.

- Dựa theo lệ cũ, Đà chủ mới sẽ tuyển ra từ bên trong cao tầng của bản đà, ngươi mặc dù tư lịch còn thấp, nhưng cân nhắc đến đánh giá của Giáo chủ về ngươi, cũng có chút ít khả năng được phía trên bổ nhiệm làm Đà chủ mới.

- Các đối thủ cạnh tranh của ngươi hiện tại còn bị nhốt trong đại lao, ba ngày sau mới có thể đi ra ngoài, hành vi ngu xuẩn như thế, phía trên sẽ đánh giá những người này không quá cao.

- Tiết Thải Xuân là ngày lễ lớn của mấy quận xung quanh, ảnh hưởng không nhỏ, nếu như náo ra một ít chuyện trong loại ngày lễ này, phía trên sẽ càng coi trọng ngươi thêm mấy phần.

Sở đà chủ như có như không đề điểm Lục Dương.

...

Lục Dương nói lại chuyện của Sở đà chủ cho bọn người Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt đều rất may mắn trước đây lựa chọn tung tin đồn nhảm sinh sự với Tần Nguyên Hạo, không có tìm quan phủ hỗ trợ.

Nếu không thì làm sao có quán đồ nướng đông khách như vậy.

Lục Dương cảm thấy sự chú ý của bọn họ có phải có chút không đúng.

- Chỉ là không biết rõ đến cùng ai mới là nội ứng Sở đà chủ an bài.

Bốn người đều cảm thấy khó khăn, bọn hắn không biết rõ ai có tư cách biết rõ chuyện bùa vàng ở trong quan phủ.

- Không sợ, chờ ngươi làm tới Đà chủ sẽ biết rõ ai là nội ứng, Sở đà chủ coi trọng ngươi như thế, trước khi đi khẳng định sẽ nói cho ngươi biết!

Mạnh Cảnh Chu cười ha ha, nghĩ không ra Lục Dương nhanh như vậy đã thăng chức.


Chương 127: Học Tập Ẩn Thân Phù (2)

Nếu Lục Dương thăng chức, hắn cùng Man Cốt còn không phải muốn giày vò quận Diên Giang làm sao thì giày vò à.

Có người làm chỗ dựa quả thật rất tốt.

Đang lúc bốn người thảo luận náo nhiệt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa của Vệ bộ đầu.

- Ông chủ tiểu Lục, ta lại đến tặng cho ngươi cờ thưởng.

Lục Dương mở cửa, nhiệt tình nghênh đón Vệ bộ đầu tiến đến.

- Ây u, đều ở đây, thật là náo nhiệt.

Vệ bộ đầu thuận miệng nói.

- Chúng ta đang thảo luận bản án ngày hôm qua.

Nghe Lục Dương nói như vậy, Vệ bộ đầu nghiêm túc cảnh cáo nói:

- Ông chủ tiểu Lục, ngươi nhất định phải giữ bí mật bản án tối hôm qua, đừng có nói cho người khác.

- Ta cũng biết rõ các ngươi đều không phải là người bình thường, là tu sĩ tới đây trải nghiệm cuộc sống, còn thấy việc nghĩa thì hăng hái làm.

- Nhưng lần này khác biệt, lần này dính đến tu sĩ ma đạo tâm ngoan thủ lạt, hơi không cẩn thận sẽ có nguy hiểm đến tính mạng, các ngươi nhất định không được tìm kiếm chủ nhân lá bùa..

Lục Dương bật cười, ma đạo khuyên bảo hắn không nên dính vào chuyện này, chính đạo cũng khuyên bảo hắn không nên dính vào chuyện này.

- Ngươi đừng cười, đây là chuyện hết sức nghiêm túc!

Vệ bộ đầu còn tưởng rằng Lục Dương không có để chuyện này ở trong lòng.

Sắc mặt Lục Dương nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cam đoan mình sẽ không lẫn vào chuyện này, Vệ bộ đầu lúc này mới yên tâm rời đi.

- Uống chút trà lại đi.

Vệ bộ đầu khoát tay:

- Không được, lãnh đạo thúc gấp, ta còn cần dẫn người đi tìm lá bùa khác.

Sau khi đưa tiễn Vệ bộ đầu, bốn người Lục Dương lo lắng nha môn không đủ nhân thủ, không nhất định có thể bắt người âm thầm giở trò.

Nếu chuyện là xuất hiện sai lầm, không biết có bao nhiêu người sẽ bị âm thầm cướp đi tuổi thọ.

Lục Dương cúi đầu trầm tư:

- Chúng ta đã học được phương pháp ẩn nấp khí tức, bất quá dùng phương pháp ẩn nấp khí tức đơn thuần không nhất định an toàn.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lan Đình đang cùng hai con ma hổ học tập xuyên xâu nướng, có ý nghĩ.

- Lan Đình đạo hữu, ta có một chuyện muốn nhờ.

Lan Đình cười nói:

- Mọi người cùng là đệ tử Tiên Môn, cùng một chỗ trảm yêu trừ ma, bây giờ ta vẫn là thủ hạ của ngươi, không cần xa lạ như thế, gọi ta Lan Đình là được.

Lục Dương biết nghe lời phải:

- Lan Đình, ngươi có thể dạy cho chúng ta Ẩn Thân phù không?

Lan Đình hiểu rõ ý Lục Dương:

- Ý của ngươi là muốn dùng Ẩn Thân phù ẩn tàng thân hình, âm thầm ra tay trợ giúp Vệ bộ đầu?

Lục Dương gật đầu.

- Đương nhiên không có vấn đề, Ẩn Thân phù không phải phù văn quá khó, chỉ cần thiên phú không quá tệ, nửa ngày đã có thể học được.

Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt nghe nói lại có thể học tập thứ mới, hơn nữa còn không phải Lục Dương dạy, phi thường hưng phấn.

- Ba người các ngươi học qua phù lục chưa?

Ba người cùng nhau lắc đầu.

Lan Đình không có ngoài ý muốn:

- Vậy ta sẽ dạy các ngươi từ đầu.

Lan Đình cũng rất hưng phấn, đây là lần đầu tiên nàng dạy người khác, khi còn ở Nguyệt Quế tiên cung, đều là sư tỷ dạy nàng, hiện tại rốt cục đến phiên nàng làm lão sư.

- Bản chất của phù lục là cụ hiện hóa phương thức đồ hình của pháp thuật ghi xuống trên giấy, ba người các ngươi xuất thân Vấn Đạo tông, thiên phú về pháp thuật đều không kém, sẽ rất dễ dàng học được.

-... Phù đảm là linh hồn của một lá phù, một lá phù có thể phát huy đầy đủ hiệu quả hay không, được quyết định ở một mức độ rất lớn bởi việc có phù đảm trấn thủ ở trong đó hay không...

-... Đồ án thường sử dụng nhất bên trong phù lục là vân lục, vân lục tức bắt chước vân khí trên bầu trời biến ảo hình dạng mà chế tạo đồ án, chú trọng sự tự nhiên...

- Cụ thể là nói về Ẩn Thân phù, lấy Cương làm phù đảm, lấy hình thái mờ mịt của vân lục làm đồ.

Đầu ngón tay Lan Đình điểm chút nước sạch, ngón tay vẽ ra như long Xà, không có mấy lần đã ở vẽ ra một đồ án Ẩn Thân phù trên bàn, trong lòng bàn tay nàng khẽ hấp, Ẩn Thân phù rời khỏi mặt bàn, bám vào trong lòng bàn tay.

Lan Đình vẫn đứng tại chỗ, trong ánh mắt không chớp nhìn chăm chú của ba người mà biến mất không thấy gì nữa.

Mấy hơi sau Lan Đình xuất hiện, cười nhạt nói:

- Đây chính là Ẩn Thân phù sơ cấp nhất, chỉ có thể từ biến mất thân thể trên thị giác, các ngươi hẳn là có thể thông qua hô hấp, nhịp tim các loại chi tiết phát giác được vị trí của ta.

Ba người gật đầu, coi như như thế, đó cũng đã rất lợi hại.

- Các ngươi thử một lần.

Trải qua nửa ngày học tập, ba người có hiểu rõ sơ bộ về phù lục, lấy ra văn phòng tứ bảo bắt đầu nếm thử vẽ Ẩn Thân phù, bọn hắn còn làm không đến tình trạng lấy nước vẽ phù.

Mạnh Cảnh Chu lâu dài luyện tập thư pháp, viết chữ rất đẹp, tay phải cùng cổ tay cầm bút lông vô cùng vững.

Hắn vận chuyển linh lực vào ngòi bút, rất nhanh đã vẽ xong một tấm Ẩn Thân phù, có tám phần giống Lan Đình vẽ.

Sau khi vẽ nhiều thêm mấy lần, không kém Lan Đình bao nhiêu.

Mạnh Cảnh Chu cười hì hì dán ở trên người, quả thật biến mất không thấy gì nữa.

Thiên phú của Man Cốt ở phương diện này kém một chút, khống chế linh lực không đủ tinh tế, thử mấy chục lần mới thành công một lần, theo số lần nếm thử gia tăng, xác suất thành công càng ngày càng cao.


Chương 128: Lan Đình Trưởng Thành

Lan Đình âm thầm tán thưởng, không hổ là đệ tử của Vấn Đạo tông, trời sinh có thiên phú về phù lục.

Lục Dương thế nào?

Lan Đình nhìn về phía Lục Dương.

Lục Dương cũng rất nhanh vẻ xong một tấm Ẩn Thân phù, mà lại là người duy nhất làm một lần thành công, thiên phú cực kỳ đáng sợ.

Lục Dương dán Ẩn Thân phù trên người, cả người đều biến mất.

Bất quá chỉ có người biến mất, quần áo vẫn còn ở đó.

Giống như có quỷ đang náo.

- Cái quỷ gì!

Chuyện thần kỳ phát sinh, quần áo biết nói chuyện.

Lục Dương suy nghĩ dù sao hiện tại đang ở trạng thái ẩn thân, dứt khoát cởi quần áo ra.

Sau đó hắn tuyệt vọng phát hiện còn có thể trông thấy lá bùa Ẩn Thân phù.

Đây coi là ẩn thân cái rắm gì.

Hắn suýt chút nữa thì kéo lá bùa Ẩn Thân phù xuống.

May mắn lý trí còn có tác dụng, không để cho hắn làm như vậy.

Lan Đình sinh ra hoài nghi thật sâu về năng lực dạy học của mình, nàng nghe nói Lục Dương là lấy thân phận xếp hạng thứ nhất tiến vào Vấn Đạo tông, thiên phú pháp thuật của hắn tuyệt đối có thể xưng nhất lưu.

Thí dụ như Tượng Hình Quyền trước đó đã chứng minh điểm này, đó là thiên phú pháp thuật xuất thần nhập hóa, hóa mục nát thành thần kỳ.

Làm sao đến mình chỉ dạy thì biến thành kiểu này?

Mình dạy sai rồi hả?

Không nên nha, sư tỷ dạy mình là như thế, mình dạy Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt cũng là như thế, không có xảy ra vấn đề.

Chẳng lẽ nói mình đánh giá thấp thiên phú pháp thuật của Lục Dương, đối với thiên tài vượt qua thiên tài bình thường thì cần dùng phương pháp dạy bảo đặc thù?

Đang lúc hoài nghi mình, đồng thời, nàng còn sinh cảm giác áy náy.

Lục Dương không tim không phổi nghiên cứu bùa chú của mình, hoàn toàn không biết một vị thiên tài phù lục bởi vì không dạy được mình mà lâm vào cảm giác hoài nghi bản thân:

- Các ngươi nói có một loại phù lục, có thể để phù lục khác ẩn hình hay không? Như thế thì Ẩn Thân phù của ta sẽ biến mất.

Mạnh Cảnh Chu suy tính một hồi mới nói:

- Ta rất khó tưởng tượng đối phương có mục đích gì để nghiên cứu ra loại bùa chú mà ngươi nói.

Lục Dương ủ rũ cúi đầu mặc quần áo tử tế, tiếp tục luyện tập vẽ Ẩn Thân phù, kết quả giống như trước đó, thân thể nên ẩn thân thì thân thể ẩn thân, quần áo nên tàng hình thì lại không ẩn thân.

Trái lại Man Cốt, vẽ một lần càng tốt hơn, để Lan Đình rất có cảm giác thành tựu.

Mạnh Cảnh Chu cười trên nỗi đau của người khác chế giễu Lục Dương:

- Ha ha, từ bỏ đi, ngươi không thể nào vẽ ra Ẩn Thân phù chính tông.

Lục Dương nổi giận, hai ngón tay nắm Ẩn Thân phù, dán lên trán Mạnh Cảnh Chu:

- Tên yêu nghiệt kia, ăn ta một phù.

Thân thể Mạnh Cảnh Chu biến mất, quần áo vẫn còn ở đó.

Hắn không cam lòng yếu thế, cũng móc ra Ẩn Thân phù, đánh về phía Lục Dương:

- Đạo sĩ, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi biết vẽ bùa.

Trán của Lục Dương cũng bị dán một tấm Ẩn Thân phù, thân thể cùng quần áo hoàn toàn biến mất.

Hai người dùng Ẩn Thân phù công kích lẫn nhau, đánh đến có vay có trả, không có chút tính công kích.

Man Cốt bị kẹp ở giữa hai người, hết sức chuyên chú vẽ bùa, không bị hai người quấy nhiễu.

- Vẽ xong.

Man Cốt hài lòng cầm lấy một tấm Ẩn Thân phù vừa vẽ xong, trải qua không ngừng luyện tập, xác suất thành công khi hắn vẽ Ẩn Thân phù đã tiếp cận trăm phần trăm.

Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt thuận lợi xuất sư.

Lục Dương cầm Ẩn Thân phù do Lan Đình vẽ cũng thuận lợi xuất sư.

- Đúng rồi Lan Đình, ngươi biết rõ Nghịch Thọ Nguyên trận là bố trí như thế nào không?

Lục Dương hỏi, hắn đang suy nghĩ người trong bóng tối mưu đồ có phải thật đang dùng Nghịch Thọ Nguyên phù bố trí Nghịch Thọ Nguyên trận hay không, chỉ là vẫn chưa hoàn thành.

Nếu quả như thật như vậy, nếu tìm thấy thêm mười mấy tấm Nghịch Thọ Nguyên phù, dựa theo vị trí Nghịch Thọ Nguyên phù, rất dễ dàng có thể suy tính vị trí các phù lục khác của hắn.

Lan Đình gật đầu, lấy linh lực bản thân làm nét vẽ, phác hoạ ra một bộ trận pháp cực kì tinh tế trên không trung, có chừng hơn ngàn cái tiết điểm:

- Nghịch Thọ Nguyên trận quy mô lớn, tiết điểm nhiều, nếu người âm thầm bố trí chỉ có chút ít mấy người, cân nhắc đến việc cần tìm vị trí bí ẩn để dán phù lục, bọn hắn không cách nào bố trí xong trong thời gian ngắn.

- Biết rõ, vậy làm ngươi trông tiệm, ba người chúng ta đi ra ngoài một chuyến, nhìn xem có thể giúp đỡ được gì hay không.

Lục Dương nói.

- Sao? Tiểu nữ tử trông tiệm?

Lan Đình có chút bất an, nàng ở trong Nguyệt Quế tiên cung đều nghe theo sư tỷ an bài, không có chủ kiến gì, hiện tại để nàng trông coi một cửa hàng to lớn như thế, trong lòng ít nhiều có chút không chắc.

- Không sao đâu không sao đâu, sẽ không xảy ra chuyện gì, có việc chính ngươi làm quyết định là được.

Lục Dương không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, nói xong cũng đi.

Sau khi ba người Lục Dương rời đi, Lan Đình nghĩ đến việc mình tạm thời tiếp quản cửa hàng to như thế, đứng ngồi bất an.

- Bố trí một Tụ Linh trận đi.

Lan Đình tự nói, tìm cho mình một ít chuyện làm.

Tụ Linh trận là trận pháp cơ sở để tu sĩ tu hành, nàng phát hiện bên trong quán đồ nướng còn không có Tụ Linh trận, cũng không biết rõ ba người Lục Dương tu luyện thế nào.


Chương 129: Không Đề Nghị Ma Đạo Tu Sĩ Đến Quán Đồ Nướng Ăn Cơm (1)

- Tất cả mọi người ở lầu hai, vậy thì bố trí ở lầu hai.

Tụ Linh trận là trận pháp cơ sở nhất, Lan Đình bố trí thuận buồm xuôi gió, nàng móc ra linh thạch từ bên trong ngọc bài chứng minh thân phận, dựa theo nội dung được học trên lớp bắt đầu đâu ra đấy bố trí.

- Bố trí lại một ngưng thần trận đi, có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.

- Còn có cách âm trận, yên tĩnh một chút.

Lan Đình làm việc cẩn thận, cân nhắc đến hiệu quả của Tụ Linh trận quá tốt sẽ khiến tu sĩ khác chú ý, cho nên lại bố trí một trận pháp ngăn cách sóng linh khí.

- Như thế tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót nhầm lẫn.

Lan Đình rất hài lòng về sự cẩn thận của mình.

- Xin chào, xin hỏi có ai không?

Dưới lầu có một tiếng nói truyền đến, dọa Lan Đình giật mình, nghe âm thanh còn giống như là một nữ tử.

Lan Đình xuống lầu, nhìn thấy một nữ tử làn da trắng nõn đứng ở cửa ra vào, đang lo lắng muốn rảo bước tiến lên hay không.

- Xin chào, xin hỏi ngài là...

- Ta là bà chủ cửa hàng đậu hũ ở đường cái, ta gọi Ôn Hương Ngọc, xin hỏi ông chủ tiểu Lục có ở đây không?

Giọng nói của Ôn Hương Ngọc rất nhẹ, để người ta nghe được cảm giác tê dại một trận.

- Hắn đã đi ra ngoài, ngươi có chuyện gì không?

Lan Đình nhớ lại chuyện Lục Dương kể như thế nào tìm đến Nghịch Thọ Nguyên phù.

- A, là như vậy, ta thấy sắp đến hội Thải Xuân, ta muốn quán của mình và quán đồ nướng hai nhà chúng ta liên hợp làm hoạt động một lần.

Lan Đình mời Ôn Hương Ngọc tiến đến, bưng trà rót nước:

- Hoạt động gì?

- Không phải ta khoe khoang, cửa hàng đậu hũ nhà ta ngày bình thường có rất nhiều khách, chờ đến hội Thải Xuân, khách sẽ càng nhiều.

- Ta đang nghĩ, có thể thiết kế một loại hoạt động như, đến cửa hàng đậu hũ nhà ta mua đậu hũ, có thể giảm giá còn 90% khi đến tiệm của các ngươi nơi này ăn đồ nướng, hay có khách đi chỗ các ngươi nơi này ăn đồ nướng, cũng sẽ được giảm giá 10% khi đến cửa hàng đậu hũ nhà ta mua đậu hũ hay không.

- Còn có bàn quay may mắn, mặt nạ các kiểu.

- Mặt nạ?

Ôn Hương Ngọc lấy ra mấy cái mặt nạ, mặt nạ vuông vức, nhìn trắng trắng mũm mĩm, giống như một khối đậu hũ.

- Đây là mặt nạ căn cứ vào linh vật cửa hàng đậu hũ nhà ta làm ra, lượng tiêu thụ rất cao.

Lan Đình nghĩ nghĩ, cảm thấy đề nghị của Ôn Hương Ngọc không tệ, có ích vô hại cho việc làm ăn của quán đồ nướng, lại nghĩ tới Lục Dương đã nói khi trông tiệm sẽ toàn quyền giao cho tự mình làm chủ, cho nên nhanh chóng đáp ứng.

Ôn Hương Ngọc thấy Lan Đình đồng ý chủ ý của mình, rất cao hứng, hai nữ bắt đầu hàn huyên bàn về các hoạt động, từng chi tiết nhỏ như ban thưởng trên bàn quay là cái gì, một mực cho tới lực vạn vật hấp dẫn là cái gì.

- Có một loại lực lượng vô hình dẫn dắt vạn vật trên thế gian, Lục Dương cũng đồng ý quan điểm của ta, cũng đặt tên cho loại lực lượng này là lực vạn vật hấp dẫn...

- Bất quá Lục Dương cho rằng loại lực lượng vô hình này là tự nhiên sinh ra, ta cho rằng có người bố trí trận pháp to lớn, hấp dẫn chúng ta.

- Đúng rồi, ngươi không rõ trận pháp đâu nhỉ, để ta giảng cho ngươi hiểu, trận pháp phi thường thú vị, bản « Trận Pháp Chân Giải » này có nội dung sâu sắc miêu tả về trận pháp, lời lẽ dễ hiểu, thông tục ai cũng có thể đọc...

Khi Ôn Hương Ngọc tới là ôm lòng cảm kích Lục Dương tâm, khi đi thì trong đầu đầy nguyên lý về trận pháp.

Tiễn biệt Ôn Hương Ngọc, Lan Đình chú ý tới ma hổ đang xuyên chuỗi trong góc, trong đầu toát ra một ý nghĩ.

Thiên phú của Lục Dương thiên mã hành không, muốn dạy tốt hắn, có nên học tập về hình thức suy nghĩ của hắn hay không.

Tỉ như mình có thể lấy Huyền Phù trận, Tụ Hỏa trận các loại trận pháp làm cơ sở, thiết kế một trận pháp tự động nướng đồ?

A, đây tựa như là chủ ý rất không tồi.

Lúc này Lục Dương còn không biết rõ Lan Đình đàm phán thành công một đơn hàng lớn, ‌ hắn đang dùng Ẩn Thân phù cùng Liễm Tức thuật, đi theo đằng sau quan sai tìm kiếm Nghịch Thọ Nguyên phù.

Ba người chia ra ba đường, tận ‌khả năng nhiều tìm tới vị trí của Nghịch Thọ Nguyên phù.

Nhìn ra được quan phủ cực kỳ coi trọng về chuyện Nghịch Thọ Nguyên phù, cơ hồ làm ra động tĩnh cực lớn, muốn lật cả quận Diên Giang lên trời.

Quan phủ đầu tiên thống kê dân chúng đến đâu hay khi làm cái gì hay cảm thấy mỏi mệt cùng bối rối, quy hoạch lại khu vực tìm kiếm.

Tổng bộ đầu Phòng Thanh Vân càng hóa ra hai phân thân, một chân thân cùng hai phân thân mở ra thần thức, dẫn đầu đại đội nhân mã đi tìm kiếm phù lục.

Tu vi của Phòng Thanh Vân ‌quá cao, ba người Lục Dương không dám đi theo đằng sau Phòng Thanh Vân.

Cũng không lâu lắm đã có quan sai tìm tới một tấm Nghịch Thọ Nguyên phù, Lục Dương âm thầm đi theo yên lặng ghi lại vị trí.

Chờ đến chạng vạng tối, ba người Lục Dương tụ hợp, lấy ra địa đồ Diên Giang quận, bắt đầu đánh dấu vị trí Nghịch Thọ Nguyên phù lên phía trên.

- Một tấm trên cầu đá lớn, một tấm trước cửa cửa hàng son phấn trên đường cái, một tấm ở hiệu cầm đồ... Đây chính là vị trí của sáu tấm Nghịch Thọ Nguyên phù trước mắt tìm tới.





Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro