Chương 150-159

Chương 150: Nhiệm Vụ Của Các Ngươi Là Chui Vào Vấn Đạo Tông (1)

Đường Nguyên Sinh giống như cười mà không phải cười nhìn Lục Dương:

- Lục Dương, ngươi dám dùng kiếm chỉ lấy bản tọa? Bản tọa chính là Tuần Sát sứ của Bất Hủ giáo - Đường Nguyên Sinh.

Lục Dương biết được thân phận Đường Nguyên Sinh, đưa tay ra sau lưng làm điệu bộ, để Lan Đình tranh thủ thời gian rời đi, sự tồn tại của Lan Đình không tiện giải thích cho Đường Nguyên Sinh.

- Nguyên lai là Đường Tuần Sát sứ.

Lục Dương khách khí mấy phần, nhưng vẫn hồ nghi nhìn Đường Nguyên Sinh, hiển nhiên không có hoàn toàn tin tưởng thân phận của đối phương.

Đường Nguyên Sinh coi nhẹ giải thích cho Lục Dương, hỏi:

- Vì sao muốn giết Lý Thủ Nhất?

Lý Thủ Nhất, quận trưởng quận Diên Giang, tên thật của Sở đà chủ, Đường Nguyên Sinh quen thuộc gọi là tiểu Sở.

Lục Dương trầm giọng nói:

- Bởi vì hắn kém chút bại lộ thân phận giáo đồ Bất Hủ giáo của mình.

- Ồ?

Đường Nguyên Sinh có chút hăng hái nhìn Lục Dương, nhìn đối phương có thể đưa ra giải thích kiểu gì.

Bỗng nhiên, chân núi truyền đến âm thanh xao động, là Phòng Thanh Vân mang theo đại đội nhân mã chạy tới đây xem xét tình huống phi thuyền rơi xuống, bên trong đại đội nhân mã còn có y sư, phụ trách cứu viện.

- Trước rời khỏi nơi đây!

Đường Nguyên Sinh hiện tại vẫn là trạng thái trọng thương, không nguyện ý chạm mặt với quan phủ, tay áo quét qua, bọc lấy ba người Lục Dương trốn xa.

Đường Nguyên Sinh quen thuộc mang ba người tiến vào Diên Giang đà, đây là địa phương an toàn nhất quận Diên Giang.

- Bây giờ nói đi, Lý Thủ Nhất làm việc nghiêm cẩn, sao lại bại lộ thân phận?

Lục Dương nói ra mọi chuyện về Nghịch Thọ Nguyên trận, lại nói:

- Sở đà chủ... A không, kế hoạch của Lý quận trưởng không thể bảo là không nghiêm mật, đầu tiên là để Nhất Trượng Hồng làm dê thế tội, sau là âm thầm bố trí Nghịch Thọ Nguyên trận, chỉ cần sau đó tiêu hủy tiểu kỳ, sẽ không còn một tia dấu vết.

Đường Nguyên Sinh gật đầu, Lý Thủ Nhất làm việc từ trước đến nay cẩn thận, dùng chính là Nghịch Thọ Nguyên trận cực kỳ ít bị người ta lưu ý, kế hoạch lần này là không thể bắt bẻ.

- Nhưng ngoài ý muốn vẫn phát sinh, ba người chúng ta mở một nhà quán đồ nướng ở chỗ này, ở chỗ đó thu thập tình báo là thích hợp nhất, chúng ta chú ý thấy một vị đệ tử của Nguyệt Quế tiên cung ngẫu nhiên đi ngang qua nơi đây, nàng tựa hồ tinh thông trận pháp, khám phá tiểu kỳ trên Nghịch Thọ Nguyên phù.

- Không thể động vào đệ tử của Năm đại tiên môn, chúng ta lo lắng Lý quận trưởng xảy ra chuyện, từ đó liên luỵ toàn bộ Bất Hủ giáo, khuyên hắn tranh thủ thời gian trốn đi, hắn lại nói hiện tại là thời kỳ mấu chốt, mình phải dùng Nghịch Thọ Nguyên trận tấn thăng đến Nguyên Anh kỳ, tuyệt đối không thể trốn, chúng ta không có biện pháp, chỉ có thể giết Lý quận trưởng trước khi Đại Hạ bắt đầu truy lùng hắn, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn.

- Ngài vừa rồi cũng chú ý tới người của quan phủ chứ, người cầm đầu là tổng bộ đầu Phòng Thanh Vân, hắn mang nhiều người như vậy làm cái gì, khẳng định là ngăn cản Nghịch Thọ Nguyên trận phát động, bắt giữ Lý quận trưởng.

Đường Nguyên Sinh gật đầu, cho rằng ba người Lục Dương làm đúng, có thể tra ra chuyện đệ tử Nguyệt Quế tiên cung đến quận Diên Giang, không lừa được người, Lý Thủ Nhất cũng xác thực coi trọng tấn thăng Nguyên Anh kỳ.

Đà chủ trước giờ đều là Nguyên Anh kỳ, quận Diên Giang là quận nhỏ, Đà chủ mới có thể là Kim Đan kỳ, Lý Thủ Nhất muốn lên cấp đến địa khu có tu hành phát đạt làm Đà chủ, hiện tại nhất định phải tấn thăng đến Nguyên Anh kỳ.

Thân phận quan phủ bên ngoài cũng là cùng lý do, cảnh giới không đủ, lên chức khó khăn trùng điệp.

Man Cốt giật mình nhìn Lục Dương, trong kế hoạch không có tính tới việc gặp được Đường Nguyên Sinh sau khi giết chết Sở đà chủ nha, càng không có nghĩ qua lý do giết người, Lục huynh thế nào há mồm liền ra?

Mạnh Cảnh Chu lặng lẽ giơ ngón tay cái cho Lục Dương, Lục Dương nghĩ ra được lý không sai biệt lắm với lý do hắn vừa nghĩ ra.

- Lý Thủ Nhất đã chết, vậy chuyện hắn lên chức sẽ không còn cân nhắc.

- Quan phủ có khả năng căn cứ thân phận của hắn hoài nghi nơi đây có Ma giáo, để người trong này rời đi một hồi.

Đường Vân Sinh cấp tốc làm ra quyết đoán, hắn cũng là người từng bước một thăng lên, làm việc quả quyết.

- Về phần ba người các ngươi, lấy quân bài ra.

Ba người giao ra quân bài có viết hai chữ 'Chấp sự', Đường Vân Sinh đi đến trước mặt Bất Hủ tiên nhân, bái ba bái cho Bất Hủ tiên nhân, bàn tay phát ra tia sáng màu vàng, ngoài miệng nói lẩm bẩm, gấp rút mà mơ hồ.

Tay hắn đảo quân bài của ba người một vòng, hai chữ 'Chấp sự' lại biến thành hai chữ 'Đà chủ'.

Đường Vân Sinh thân là Tuần Sát sứ, được cao tầng trao quyền, có thể an bài chức vị cho nhân viên từ Đà chủ trở xuống.

Để ba người Lục Dương trở thành Đà chủ, không phải ý của Đường Vân Sinh, mà là ý của cao tầng, về phần là cao tầng nào, Đường Vân Sinh không rõ ràng, hắn nghe nói đây là quyết sách của phó giáo chủ, thậm chí cao hơn, hắn chỉ là người thi hành mệnh lệnh.

- Là muốn chúng ta đi quận nào làm Đà chủ?

Mạnh Cảnh Chu rất muốn thi triển quyền cước.

Đường Vân Sinh lắc đầu:

- Nghĩ cái gì thế, các ngươi mới là Trúc Cơ sơ kỳ, để các ngươi làm Đà chủ, người phía dưới có thể phục? Ngay cả địa phương như Diên Giang đà này cũng không được.

- Quận Diên Giang có Đà chủ mới hay không, không phải là chuyện mà các ngươi cần quan tâm.

- Thế thân phận Đà chủ của chúng ta...

Chương 151: Nhiệm Vụ Của Các Ngươi Là Chui Vào Vấn Đạo Tông (2)

- Để các ngươi trở thành Đà chủ không phải ý của ta, là ý của phía trên, phía trên để các ngươi tấn thăng đến cấp Đà chủ, không cho chức vụ, chỉ cấp tên chức, như thế thì các ngươi sẽ có được quyền lợi mà rất nhiều Đà chủ mới có, thiếu đi rất nhiều gông cùm xiềng xích.

- Phía trên giao cho các ngươi một nhiệm vụ cơ mật, ngoại trừ bốn người chúng ta ra, ai cũng không thể nói.

Ba người Lục Dương nghiêm túc lắng nghe, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Đường Vân Sinh thấp giọng nói:

- Cao tầng cho các ngươi thời gian một năm, yêu cầu các ngươi nghĩ biện pháp chui vào Vấn Đạo tông, ta là người liên hệ với các ngươi.

Con ngươi ba người Lục Dương hơi co lại, bị nhiệm vụ này làm cho kinh ngạc.

Đường Vân Sinh khoát tay nói:

- Ta biết rõ nhiệm vụ này cực kì khó khăn, bên trong năm đại tiên môn, người Huyền Không miếu quá ít, không tiện xếp người mới vào, Vấn Đạo tông thì tư duy quá vượt thời đại, khó mà tiến vào, coi như tiến vào cũng sẽ bởi vì không thích sống chung bị phát hiện thân phận.

- Ba người các ngươi có độ phù hợp rất cao với Vấn Đạo tông, nói không chừng có thể thuận lợi tiến vào Vấn Đạo tông.

- Cũng không phải yêu cầu các ngươi trở thành đệ tử của Vấn Đạo tông, theo tình báo phân tích, Vấn Đạo tông sản nghiệp phong phú, hàng năm đều đang nhận người, các ngươi có thể lợi dụng cơ hội chui này vào Vấn Đạo tông.

- Đương nhiên, ta nói chỉ là một loại biện pháp trong đó, trong giáo sẽ không nhúng tay, các ngươi có thể tự do phát huy, tìm kiếm biện pháp khác, kỳ hạn là một năm, nếu như khi một năm kết thúc mà không thành nhiệm vụ, phía trên sẽ an bài cho các ngươi nhiệm vụ mới.

Đường Vân Sinh gặp ba người Lục Dương biểu lộ lòng tin mười phần, lắc đầu bật cười, bọn hắn còn không biết rõ ẩn núp vào Vấn Đạo tông là chuyện khó khăn ra sao, đã có không biết bao nhiêu người chết ở trong Vấn Đạo tông.

Hắn lấy ra ba tấm phù lục, giao cho ba người:

- Bên trong Vấn Đạo tông nguy hiểm trùng điệp, đây là phù trốn xa, nếu nhiệm vụ của các ngươi thất bại, lập tức sử dụng tấm bùa này chạy trốn.

Ba người này là nhân tài khó được của Bất Hủ giáo, nhất là Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu, Giáo chủ tự nhiên cần bảo hộ cho bọn hắn đầy đủ.

Bên trong Vấn Đạo tông nguy hiểm trùng điệp? Trong lòng Mạnh Cảnh Chu tự nhủ ta quay về Vấn Đạo tông giống như về nhà, ở đâu ra nguy hiểm, muốn nói nguy hiểm chỉ có một, chính là đại sư tỷ.

- Còn có một việc, tiểu Sở có nói qua cho các ngươi làm như thế nào để phục sinh Bất Hủ tiên nhân hay không?

Lục Dương lắc đầu:

- Sở đà chủ chỉ nói cho chúng ta bước đầu tiên, muốn giết người lấy lòng Bất Hủ tiên nhân, về phần bước thứ hai, hắn nói chức vị chúng ta quá thấp, dựa theo quy định không thể nói cho chúng ta.

Đường Vân Sinh nói:

- Hiện tại các ngươi thân là giáo chúng cấp Đà chủ, có tư cách biết được như thế nào phục sinh Bất Hủ tiên nhân, đây cũng là nghĩa vụ của mỗi giáo chúng cấp Đà chủ, đến đây, ta biểu thị một lần cho các ngươi.

Đường Vân Sinh quỳ xuống trước mặt Bất Hủ tiên nhân, hai tay giơ lên cao cao, cao giọng hô:

- Bất Hủ tiên nhân Diệu Mộc Chân ở trên, tín đồ thành tín nhất của ngài ở đây chân thành kêu gọi ngài, xin ngài hạ xuống tiên tích, phù hộ Nhân tộc.

Dứt lời, hắn loảng xoảng dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy, xong nghi thức.

Đầu ba người đầy dấu chấm hỏi, chỉ có như thế này?

Man Cốt càng nói thầm trong lòng, tên của Bất Hủ tiên nhân làm sao nghe giống như người trong Man tộc?

Đường Vân Sinh nói:

- Các ngươi phải nghiêm khắc dựa theo lời ta vừa nói kêu gọi Bất Hủ tiên nhân, nhưng các ngươi không thể nói Diệu Mộc Chân.

- Đây là vì sao?

- Bởi vì Diệu Mộc Chân không phải tên thật của Bất Hủ tiên nhân.

Ba người càng thêm nghi hoặc, không phải tên thật mà ngươi hô to cái quái gì?

Đường Vân Sinh giải thích.

- Muốn phục sinh Bất Hủ tiên nhân, nhất định phải đọc lên danh hào cùng tiên danh của hắn, bước đầu tiên giết người lấy lòng Bất Hủ tiên nhân chỉ là làm cho Bất Hủ tiên nhân cao hứng, sẽ từ nơi sâu xa chỉ dẫn chúng ta tiên danh của ngài.

- Chúng ta biết được danh hào của ngài gọi là Bất Hủ tiên nhân từ trong di tích, nhưng trong di tích cũng không ghi chép tiên danh của ngài, trước khi Bất Hủ tiên nhân không có hạ xuống tiên tích ám chỉ, Bất Hủ giáo chúng ta chỉ có thể nếm thử từng lần một.

- Vì sự tôn trọng dành cho Bất Hủ tiên nhân, thời gian kêu gọi tiên danh phải cách ra, khoảng một tháng muốn lần.

Đường Vân Sinh lấy ra một bản « Đại Hạ từ điển » đã bị lật nát.

- Đại đa số tên đều đã thử qua, gần nhất ta hoài nghi Bất Hủ tiên nhân là người của Man tộc, đang dùng thử tên của Man tộc nếm thử.

Thượng Cổ Man tộc đã từng là lực lượng quan trọng thủ hộ Nhân tộc, cũng phù hợp với thân phận của Bất Hủ tiên nhân.

Đường Vân Sinh lấy ra ba quyển sổ ghi chép nặng nề, đưa cho ba người, trên đó viết « Các tiên danh đã kêu gọi qua ( phiên bản thứ một trăm hai mươi) ».

Phía trên ghi lại rất nhiều tiên danh, để Lục Dương hoài nghi Bất Hủ giáo đều nói một lần những cái tên có thể nghĩ tới.

- Chúng ta cách mỗi mấy chục năm đều sẽ thống kê tiên danh đã đọc qua một lần, miễn cho đọc sai, đây là bản thống kê mới nhất, các ngươi xem một chút, nếm thử kêu gọi một lần, đừng tìm cái tên đã có ở trong sổ ghi chép.

Lục Dương hô to:

- Bất Hủ tiên nhân ở trên, tín đồ thành tín nhất của ngài ở đây chân thành kêu gọi ngài, xin ngài hạ xuống tiên tích, phù hộ Nhân tộc.

Chương 152: Giống Như Gọi Đúng Tiên Danh...

Mạnh Cảnh Chu hô to:

- Bất Hủ tiên nhân Lý Cẩu Đản ở trên...

Man Cốt hô to:

- Bất Hủ tiên nhân Gia Luật Tát Lạt Đức ở trên...

Hiển nhiên, tên lưu lại cho Bất Hủ tiên nhân đã rất ít.

Sau khi ba người kêu gọi, Bất Hủ tiên nhân cũng không hạ xuống tiên tích, phục sinh chính mình.

- Được rồi, lần này phía trên bảo ta tuyên bố nhiệm vụ cho các ngươi, ta đã đều tuyên bố, các ngươi thu thập một chút đồ vật, tự mình nghĩ biện pháp tiến vào Vấn Đạo tông đi.

- Vâng.

Trở lại quán đồ nướng, Lan Đình đã ngồi ở đại sảnh chờ ba người, Lục Dương đổi một chút nội dung nói cho Lan Đình, sau khi nói chuyện đơn giản, kể ra nhiệm vụ mà Đường Vân Sinh giao cho bọn hắn, ánh mắt Lan Đình nhìn ba người là lạ.

Chỉ sợ Bất Hủ giáo sớm muộn gì cũng sẽ xong đời.

- Nếu các ngươi đã muốn rời đi, tiểu nữ tử cũng nên quay về tiên cung bàn giao nhiệm vụ, hơn mười ngày ở chung rất vui sướng, đa tạ ba vị tương trợ, mặc dù tiểu nữ tử cũng không gia nhập Ma Giáo, nhưng trợ giúp các ngươi chém giết Đà chủ cũng là một công lớn, có thể nhận được không ít điểm cống hiến.

Lan Đình mỉm cười ngọt ngào nói, không nở cáo biệt.

Một chữ 'Duyên' này thật sự kỳ diệu, nàng trước đây giúp Lục Dương giết Hổ chỉ là đi ra ngoài trợ giúp cho người trong Tiên Môn, nàng còn mang theo nhiệm vụ ẩn núp vào Ma giáo, ai nghĩ tới đến cuối cùng, nàng có nhiệm vụ lại không thể gia nhập Ma Giáo, ngược lại là ba người Lục Dương ngay từ đầu không biết rõ có Ma giáo thế mà gia nhập Ma giáo.

Bây giờ Đường Vân Sinh còn đang ở bên trong quận, nếu giữa bọn hắn có thời gian tiếp xúc quá dài, có khả năng bị Đường Vân Sinh phát hiện, sẽ xảy ra sự cố.

- Giang hồ đường xa, hữu duyên gặp lại.

- Gặp lại!

- Bảo trọng!

Tiễn biệt Lan Đình, ba người bắt đầu thu thập vật liệu, Mạnh Cảnh Chu đột nhiên nhớ tới:

- Ngựa của chúng ta đâu?

Ngựa già rất may mắn, bị tìm được trước khi ước định chung thân với ngựa cái nhỏ màu nâu, Mạnh Cảnh Chu giao tiền, dẫn ngựa già đi theo xe ngựa.

- Không không không, để ở chuồng ngựa không cần nhiều như vậy.

Gã sai vặt chuồng ngựa chạy nhanh ra cản đường.

- Tiền đồ ăn đâu, các ngươi không muốn sao?

Mạnh Cảnh Chu nghi hoặc, ngựa già đã sớm đã ăn xong đồ ăn tinh phẩm hắn mang tới, hắn còn tưởng rằng ngựa già đói khát khó nhịn bắt đầu ăn đồ ăn phổ thông.

Gã sai vặt lắc đầu:

- Ngựa của ngài cái gì cũng không ăn.

- Sao?

Mạnh Cảnh Chu không rõ ràng cho lắm, hắn sờ lông bờm của ngựa già, hỏi.

- Ngươi tích cốc rồi?

Ngựa già phì mũi hí ra một hơi, không có trả lời.

Sao ngựa lại biết nói chuyện?

Mạnh Cảnh Chu hung dữ uy hiếp nói:

- Nếu ngươi không trả lời, rốt cuộc sẽ không có đồ ăn để ăn.

Một người một ngựa giằng co hồi lâu, ngựa già vẫn không trả lời, Mạnh Cảnh Chu thua trận, đoán ra một ít chuyện.

Hắn nói sao, trước đây rời nhà ra đi lại thuận lợi như thế, ngay cả muội muội hắn đều biết mình muốn rời nhà trốn đi, những người khác trong nhà khẳng định đều biết rõ, không có một người ngăn đón, chính là không lo lắng hắn xảy ra bất trắc.

Bài trừ ra khả năng mình không phải con ruột ra, vậy cũng chỉ có thể là bọn hắn biết mình rất an toàn.

Hiện tại đáp án rõ ràng, con ngựa kéo xe ngựa chính là bảo hộ lớn nhất.

Chính là không biết rõ tu vi của ngựa già, nhưng có thể bảo vệ mình, hẳn là tu vi không thấp.

Mạnh Cảnh Chu oán giận nói:

- Ngươi mạnh như vậy, trước đây làm sao không có ngăn đón đại sư tỷ lên xe ngựa?

Mạnh Cảnh Chu còn nhớ rõ trước đây hắn đần độn coi đại sư tỷ là thí sinh, để nàng lên xe, nói mình lấy được đề thi của khảo thí vào tông.

Mất mặt ném đến nhà bà ngoại.

Nếu như ngựa già có thể ngăn cản đại sư tỷ chẳng phải chẳng có chuyện gì rồi?

Ngựa già liếc xéo Mạnh Cảnh Chu, giống như là nhìn một kẻ đần.

...

Trước khi Lục Dương rời đi, đầu lên tiếng chào Vệ bộ, Vệ bộ đầu cũng không cảm thấy kinh ngạc về việc ba người Lục Dương rời đi.

Nào có tu tiên giả thật mở quán đồ nướng cả một đời, cũng chỉ đang muốn thử cảm giác mới lạ, chờ cảm giác mới lạ đi qua, cũng sẽ không mở nữ.

- Đáng tiếc, về sau nếm không đến đồ nướng ăn ngon như vậy nữa.

Vệ bộ đầu cảm khái nói.

- Ta còn trông cậy vào bắt người ở chỗ quán đồ nướng của các ngươi, giúp ta lên tới vị trí tổng bộ đầu.

Vệ bộ đầu thấy mình lại bắt thêm ba ma tu, có thể sẽ lên tới chức tổng bộ đầu.

- Các ngươi rời đi cũng tốt, quận Diên Giang này gần đây có thể sẽ không được thái bình.

- Có ý gì?

Vệ bộ đầu nhỏ giọng nói:

- Ngươi cũng không thể cho người khác đó.

- Ta hiểu được.

Vệ bộ đầu vẫn còn tin được phẩm cách của Lục Dương:

- Ngươi biết rõ Lý quận trưởng chứ, hiện tại có lời đồn, nói Lý quận trưởng vì thăng chức, cấu kết ma tu, đến tột cùng là tán tu ma đạo, hay là người trong ma giáo còn nói không chính xác, tu vi của đối phương khẳng định không thấp, bằng không thì cũng không có tư cách hợp tác với Lý quận trưởng.

- Phát hiện thi thể Lý quận trưởng trên Tùng Sơn, Phòng tổng bộ đầu suy đoán là ma tu cùng Lý quận trưởng phát sinh xung đột lợi ích, Lý quận trưởng tử vong, ma tu còn, nói rõ tu vi của ma tu còn cao hơn cả Lý quận trưởng, Lý quận trưởng chỉ cách Nguyên Anh kỳ một bước nhỏ, ngươi ngẫm lại xem tu vi của ma tu nên cao bao nhiêu.

Lục Dương rụt một cái cổ:

- Ma tu thật độc ác.

- Cho nên ta nói các ngươi rời đi là chuyện tốt, quận Diên Giang này nhìn như thái bình, thực tế không chừng có ma tu ẩn ở nơi nào đó, đang ở bên ngươi ta đây.

Lục Dương rất tán thành: - Xác thực.

...

Chương 153: Vẫn Phải Dựa Vào Đại Sư Tỷ (1)

Man Cốt lưu luyến không rời chào từ biệt quán đồ nướng, đồ nướng vinh quang của bộc tộc bọn hắn cuối cùng không thể phát dương quang đại ở thế hệ này của hắn.

Hai con ma hổ vui mừng khôn xiết, chúc mừng mình rốt cuộc không cần ngày đêm nướng đồ.

...

Trước khi đi, Đường Vân Sinh tiễn biệt ba người, căn dặn bọn hắn ẩn núp vào Vấn Đạo tông khó khăn trùng điệp, nhất định phải cẩn thận là hơn.

Lục Dương nói ngài lão nhân gia yên tâm đi, ba người chúng ta khẳng định không phụ ủy thác quan trọng của tổ chức, nhất định có thể chui vào Vấn Đạo tông, trộm đến cơ mật, sẽ phát dương quang đại Bất Hủ giáo ta.

Trên xe ngựa, ngựa già không nhanh không chậm kéo xe, nhìn như đi rất chậm, kì thực khoảng cách phi thường xa, ở trong đó dính đến tri thức không gian cực kì thâm ảo.

Ba người trong xe ngựa nói chuyện phiếm về Bất Hủ tiên nhân.

- Ngươi nhìn bên trong sổ ghi chép còn có tên của ba người chúng ta, Bất Hủ tiên nhân Lục Dương, Bất Hủ tiên nhân Mạnh Cảnh Chu, Bất Hủ tiên nhân Man Cốt.

Lục Dương cười nói, nhìn thấy tên của mình bên trong quyển sổ ghi tên của Ma giáo, thật sự là một chuyện rất có ý tứ.

Đều có thể tìm tới tên người hắn quen biết ở trên sổ ghi chép, nhìn ra được Ma giáo trên rất dụng tâm trong việc phục sinh Bất Hủ tiên nhân.

- Các ngươi nói Bất Hủ tiên nhân đến cùng kêu cái gì, Môn Tiệp Liệt Phu? Tô Cách Lạp Để?

Mạnh Cảnh Chu cười hắc hắc nói:

- Nói không chừng là một cái tên quá xấu, Cẩu Đản Cẩu Thặng cái gì, xấu hổ đọc lên tên thật, nên mới che giấu, chỉ tuyên bố bên ngoài danh xưng của mình.

- Cũng có thể là tên của Man tộc chúng ta.

Ba người không hề có chút kính nể nào dành cho Bất Hủ tiên nhân, đã đặt sau đầu lời căn dặn cách một tháng đoán tiên danh một lần của Đường Nguyên Sinh, tùy ý đoán tiên danh.

- Đều thu liễm một chút, nếu thật để chúng ta kiểm tra xong tên của Bất Hủ tiên nhân thì làm sao bây giờ?

Lục Dương nhắc nhở, Bất Hủ tiên nhân là địch hay bạn còn không tài nào phân biệt, Bất Hủ tiên nhân phù hộ Nhân tộc cũng chỉ là lời nói một bên của Bất Hủ giáo, không thể tin hoàn toàn.

- Nếu không như thế này, chúng ta về sau gọi Bất Hủ tiên nhân là Bất Hủ tiên tử, như thế thì coi như đọc đúng tên, Bất Hủ tiên nhân cũng không phục sinh được.

Lục Dương đề nghị.

- Lục Dương nói có đạo lý, ta đồng ý.

Mạnh Cảnh Chu nhấc tay đồng ý.

Man Cốt cảm thấy vẫn là Lục huynh suy nghĩ chu toàn.

Xe ngựa đi một hồi, ba người cảm thấy đói bụng, dừng xe ở cạnh rừng cây nhỏ, dự định ăn chút đồ.

Rừng cây nhỏ che khuất ánh nắng phiền lòng, bầu không khí u tĩnh, nơi xa truyền đến tiếng chim hót như có như không, để cho người ta không tự chủ được buông lỏng.

Mạnh Cảnh Chu trải ra một tấm bố, Lục Dương thì lấy ra nồi bát bầu bồn, còn có phù lục dùng để châm lửa, Man Cốt triệu hồi ra ma hổ.

Hai con ma hổ vừa thất nghiệp nửa ngày đã bị Man Cốt triệu hoán ra, quen tay hay làm, thuần thục làm đồ nướng.

Mạnh Cảnh Chu lấy ra một bản thực đơn cùng một đống lớn bình bình lọ lọ, một mạch giao cho hai con ma hổ:

- Đừng làm đồ nướng, thay khẩu vị, đến đây, hai người các ngươi dựa theo thực đơn này mà làm.

Lục Dương cùng Man Cốt ghé mắt nhìn sang, vì cái gì ngươi lại mang theo một bản thực đơn?

Hai con ma hổ đành phải học từ đầu, chuẩn bị trước bắt đầu từ trứng gà xào đơn giản nhất.

Khi còn sống không cố gắng, sau khi chết chăm học tập.

Ba người hoàn toàn không có ý dùng Tích Cốc đan, có thể ăn ngon, tại sao muốn ăn Tích Cốc đan loại đồ kia?

- Đường Vân Sinh đoán Bất Hủ tiên tử là người trong Man tộc các ngươi, Thượng Cổ Man tộc có truyền thuyết cùng loại không?

Lục Dương hỏi.

Man Cốt lắc đầu:

- Ta nghe trưởng bối nói, Thượng Cổ Man tộc đọ thiên đấu địa, có lực chiến Tiên nhân, nhưng chưa từng nghe nói một tộc chúng ta từng sinh ra Tiên nhân.

- Chỗ di tích kia cũng thật kỳ quái, đều ghi chép sự vĩ đại của Bất Hủ tiên tử, làm sao không thuận thế viết ra tên của Bất Hủ tiên tử?

Mạnh Cảnh Chu phân tích có lý có cứ:

- Ngươi suy nghĩ một chút, ở thời kỳ Thượng Cổ, người khác đều có xưng hào cùng cái tên uy phong lẫm lẫm, trước khi mọi người khai chiến đều báo tên cho nhau, Bất Hủ tiên tử vừa đi lên đã nói bản tôn chính là Bất Hủ tiên nhân Lý Cẩu Đản, à không đúng, hẳn là Bất Hủ tiên tử Lý Cẩu Đản, vừa nói như thế thì đã thua một nửa rồi, không có chút khí thế nào.

- Bất Hủ tiên tử khẳng định phải xóa bỏ đoạn lịch sử đen tối này.

Lục Dương cũng cười nói:

- Cũng có thể là cái tên quá đáng yêu, không có lực uy hiếp, tỉ như Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu cái gì đó.

Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu bảy chữ này giống như xúc động Thiên Cơ, thiên địa biến đổi, lực lượng không thể nào hiểu được xoay quanh trên bầu trời ba người, tạo thành một bóng người.

Ngựa già lúc đầu còn rất buông lỏng lập tức cảnh giác, bảo hộ ở trước người Mạnh Cảnh Chu, gắt gao nhìn chằm chằm lực lượng trên không.

Ba người nuốt một ngụm nước bọt.

Xong, giống như làm lớn chuyện cmnr.

- Tình huống gì đây!

Ba người ngươi trừng mắt ta, ta trừng mắt ngươi, ai cũng không biết rõ nên làm cái gì.

- Bất Hủ giáo đến cùng vẫn không đáng tin cậy, không phải đã nói gọi Bất Hủ tiên nhân sao, vì cái gì ta hô Bất Hủ tiên tử cũng có phản ứng!

Lục Dương lớn tiếng quát lớn Bất Hủ giáo không đáng tin cậy, ngay cả tín ngưỡng nhà mình là Bất Hủ tiên nhân hay là Bất Hủ tiên tử đều không biết rõ, các ngươi còn tính là tông giáo gì.

- Đừng nói nhảm, tranh thủ thời gian chạy đi!

Mạnh Cảnh Chu hô, bây giờ không phải thời điểm chửi bới.

Chương 154: Vẫn Phải Dựa Vào Đại Sư Tỷ (2)

Bóng người ngưng kết trên bầu trời như mộng như huyễn, tồn tại không ổn định, nàng cảm nhận được quan hệ nhân quả cùng Lục Dương, ý thức được Lục Dương hô lên tên thật của mình, bắt đầu hóa thành một đạo lưu quang, tiến vào trong cơ thể Lục Dương.

- Mới vừa đến Trúc Cơ, tồn tại thật nhỏ yếu.

Bóng người đi vào không gian tinh thần của Lục Dương, nơi này còn chưa bị Lục Dương mở ra, chỉ có một khối địa phương nho nhỏ.

Theo bóng người tiến vào không gian tinh thần, Lục Dương cũng tới nơi đây.

Bên trong không gian tinh thần đen như mực, giống như có vách tường vô hình đứng ở đó, chỉ có một khối địa phương nhỏ ở giữa có ánh sáng, Lục Dương và bóng người đứng ở bên trong ánh sáng.

Lục Dương cảnh giác nhìn bóng người:

- Ngươi là ai?

Bóng người cười khẽ, có chút hăng hái quan sát phản ứng của Lục Dương, âm thanh dễ nghe, nhưng theo Lục Dương nghe thấy, giống như là lời tuyên án đến từ Địa Ngục:

- A, ngươi đều đã hô ra tên của ta, còn không biết rõ ta là ai?

Lục Dương lúc đầu còn ôm lấy may mắn trong lòng bắt đầu lo lắng, tình huống bết bát nhất xuất hiện, nghĩ không ra đối phương thật là tín ngưỡng của Bất Hủ giáo.

Đối phương là Tiên nhân, một vị Tiên nhân hàng thật giá thật, khởi tử hoàn sinh.

Chỉ bằng đọc đúng tên đã có thể phục sinh, đây là tồn tại đáng sợ ra sao.

- Ngươi muốn làm gì?

Bóng người coi nhẹ việc trả lời vấn đề của Lục Dương, hỏi ngược lại:

- Đêm nay là năm nào, là ai chấp chưởng càn khôn?

- Hiện tại là Đại Hạ vương triều, người thống trị cao nhất Nhân tộc là Hạ Đế. Trước đó mười vạn năm là Đại Ngu vương triều. Đại Ngu vương triều chỉ tồn tại mười vạn năm, triều đại lại hướng về phía trước nữa thì ta lại không biết rõ.

- Hạ Đế? Đại Hạ? Đại Ngu? Đều là vương triều chưa từng nghe qua.

Bóng người lắc đầu, lại hỏi.

- Ta đã chết đi bao lâu?

Vấn đề này vượt qua phạm vi năng lực của Lục Dương:

- Theo ta được biết, ngài là Tiên nhân từ thời đại Thượng Cổ, tại thời điểm người vô danh luyện hóa tinh thần thành đại lục, phù hộ qua Nhân tộc.

Lục Dương nhắc nhở nàng từng làm qua hành động vĩ đại như phù hộ Nhân tộc, là tiên nhân chính đạo, không được làm ra chuyện mất quy cách với một tên tiểu bối như hắn.

- Người vô danh? Luyện hóa tinh thần thành đại lục? Phù hộ Nhân tộc? Đây là chuyện lộn xộn gì?

Bóng người không hiểu ra sao, không biết rõ Lục Dương đang nói cái gì.

Lục Dương kém chút chửi ầm lên, hắn biết rõ không thể tin Bất Hủ giáo, tình báo của Bất Hủ giáo này có một chút xíu là thật hả, đối phương vậy mà hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện này?

Bóng người ý thức được thời đại của nàng đã qua hồi lâu, lâu đến Nhân tộc đã hoàn toàn quên đi chuyện của nàng, quên tiên danh của nàng, phàm là thế gian còn có một người nói ra xưng hô của nàng cùng tiên danh, nàng đã sớm sống lại, không đến mức đến Đại Ngu vương triều, Đại Hạ vương triều là cái gì đều không rõ ràng.

Cũng được, đã thế gian lấy quên tục danh của nàng, vậy thì dùng thân thể của thiếu niên này, để cho danh hào Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu ta lại lần nữa vang vọng thiên địa.

Ánh mắt Bất Hủ tiên tử nhìn về phía Lục Dương, có mấy phần khen ngợi cùng nghiền ngẫm.

Lục Dương có loại cảm giác không ổn, chỉ nghe Bất Hủ tiên tử cười lạnh nói:

- Ta thấy ngươi tu vi thấp, vừa mới đến Trúc Cơ, nhưng linh căn cực giai, nội tình cũng tốt, cứ để cho ta đoạt xá ngươi, mang ngươi đi chiêm ngưỡng thiên địa này phồn hoa ra sao.

Đoạt xá!

Chuyện từng bước một phát triển đến phương hướng Lục Dương không nguyện ý nhất nhìn thấy.

Lục Dương không cam tâm bị đoạt xá như thế, triển khai tư thế giằng co với Bất Hủ tiên tử, đánh ra một bộ quyền pháp giống như bắt chước nữ nhân.

- Đừng tưởng rằng ngươi là Tiên nhân thì ngon.

Bất Hủ tiên tử cười lạnh, nắm đấm mềm nhũn kiểu này có thể làm gì?

Nàng đã quan sát qua gần đây, hai con quỷ hồn, hai tu sĩ Trúc Cơ kỳ, một thớt Long Mã, ai cũng không ngăn cản được nàng đoạt xá.

Nếu như Mạnh Cảnh Chu hoặc Man Cốt ở chỗ này, nhất định có thể nhìn ra, Lục Dương đánh chính là chiêu thức chung cực của Tượng Hình Quyền, đại sư tỷ Tượng Hình Quyền.

...

Vấn Đạo tông, Vân Chi đang ở trong nghị sự đại điện thương nghị cùng tám vị trưởng lão Vấn Đạo tông rất nhiều công việc.

- Ta cho rằng nên phát cho Đan Đỉnh phong chúng ta một chút linh thạch, chúng ta lập tức sẽ có đột phá lớn trên đan đạo, hiện tại thật sự đã rất gần, chỉ cần một chút linh thạch, đây là thời khắc mang tính lịch sử, đưa vào bao nhiêu linh thạch đều là đáng giá.

- Đưa linh thạch cho Đan Đỉnh phong các ngươi còn không bằng cho dược viên chúng ta, vừa hay thay đổi một lần trận pháp tầng dưới chót, thảo dược sẽ phát triển càng mạnh khỏe to lớn.

Đám trưởng lão phát biểu ra ý kiến của mình về việc phân bố linh thạch cho phương nào, không ai nhường ai, Vân Chi đang muốn mở miệng, tám vị trưởng lão gặp Vân Chi phát biểu, không nói thêm gì nữa.

Bỗng nhiên, thân thể Vân Chi hơi khựng lại, cái loại cảm giác lần trước lại tới, là Lục Dương đang mượn lực lượng của mình?

Đầu ngón tay của Vân Chi xuất hiện một tia lực lượng, có nên cho hắn không?

Lần trước Lục Dương có thể tuỳ tiện mượn được lực lượng từ Vân Chi nơi này, là Vân Chi không có phòng bị, lúc này Vân Chi sớm có phòng bị, không để cho một tia lực lượng tràn ra ngoài.

Vân Chi nghĩ nghĩ, thu hồi lực lượng, quyết định tự mình đi nhìn Lục Dương đang làm cái gì.

- Chư vị trưởng lão trước thảo luận, ta đi một chút sẽ quay về.

Thần hồn Vân Chi xuất khiếu, ngao du thiên địa, lưu lại đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau.

Chương 155: Bất Hủ Tiên Tử Xui Xẻo (1)

Thần hồn bay đến không trung, nhảy lên thật cao, lợi dụng tốc độ khó tin nhanh chóng phi nhanh, tìm được vị trí, tiến vào trong cơ thể Lục Dương.

Vừa tiến vào trong cơ thể Lục Dương đã nghe tiếng cười nhạo của Bất Hủ tiên tử nói:

- Ngoan ngoãn từ bỏ chống lại bị ta đoạt xá thôi.

Vân Chi liếc mắt đã nhìn ra Bất Hủ tiên tử chính là một đạo tiên hồn, cho dù nhỏ yếu, nhưng là một đạo tiên hồn hoàn chỉnh.

- Dám ra tay với tiểu sư đệ của ta?

Vân Chi duỗi ra tay mềm thon dài, chụp về phía Bất Hủ tiên tử.

- Ai!

Bất Hủ tiên tử kinh ngạc, nàng không có chút phát giác khi đối với đối phương đến, cho dù mình vừa mới phục sinh, tiên hồn còn nhỏ yếu, nhưng chuyện này cũng đã rất không tầm thường.

Bất Hủ tiên tử có chút vui mừng, trong đoạn thời gian mình chết đi, Nhân tộc vậy mà xuất hiện ra thiên kiêu bực này.

- Vấn Đạo tông, Vân Chi.

Bất Hủ tiên tử muốn ngăn cản tay ngọc của Vân Chi, thế nhưng một chưởng này của đối phương nhìn như yếu đuối, kì thực ẩn chứa càn khôn, tuyệt không thể tả, giống như đạo lý cuối cùng của pháp thuật, không cách nào ngăn cản.

- Đạo hữu, giữa chúng ta có lẽ có hiểu lầm, ta chỉ đang đùa một chút với hậu bối thôi.

Sắc mặt Bất Hủ tiên tử đại biến, dùng ra tất cả vốn liếng muốn ngăn cản một chưởng này, thực lực của đối phương mạnh hơn ra nàng tưởng.

Vân Chi nào nghe Bất Hủ tiên tử nói gì, không chút do dự, một chưởng vỗ tới, trấn áp Bất Hủ tiên tử.

Bất Hủ tiên tử giận dữ, ra sức phản kháng:

- Nha đầu ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, chớ có cho rằng bản tiên tử sợ ngươi.

- Tiên không thể nhục.

Vân Chi thấy Bất Hủ tiên tử còn muốn phản kháng, nhíu nhíu mày, ném Lục Dương ra bên ngoài thế giới tinh thần, Lục Dương ở chỗ này, nàng không tiện thi triển thủ đoạn.

- Hô ——

Lục Dương cuối cùng rời khoit thế giới tinh thần, trở lại hiện thực, thở ra một hơi, có loại may mắn như vừa đi qua Quỷ môn quan một lần.

Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt gặp Lục Dương lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên hỏi thăm thế nào.

Vừa rồi hai mắt Lục Dương vô thần, ngơ ngác nhìn về phía phía trước, Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt hoảng luống cuống tay chân, không biết nên như thế nào cho phải, về sau lại có một đạo thần hồn bộ dáng của đại sư tỷ từ trên trời giáng xuống, tiến vào trong cơ thể của Lục Dương.

- Không biết rõ.

Lục Dương lắc đầu, không phải hắn không có lòng tin với đại sư tỷ, nhưng đối phương dù sao cũng là Tiên nhân, còn là Tiên nhân thời đại Thượng Cổ, đại sư tỷ từng nói qua thế gian không Tiên, nói rõ nàng khẳng định không phải Tiên nhân.

Hai người đánh nhau, Lục Dương cũng không biết rõ ai thắng ai thua.

- Đại sư tỷ ở đây, cũng không có vấn đề.

Khi Mạnh Cảnh Chu nói lời này cũng không chắc, hắn biết rõ đại sư tỷ rất mạnh, nhưng đến tột cùng mạnh cỡ nào, không biết rõ.

- Được rồi, vào đi.

Rất nhanh Lục Dương đã nghe thấy tiếng của đại sư tỷ vang lên trong cơ thể, âm thanh hoàn toàn lạnh lùng như trước đây.

Lục Dương lại lần nữa trở lại không gian tinh thần, nhìn thấy Bất Hủ tiên tử cao cao tại thượng bị đánh rất thê thảm, cố gắng giải thích cho đại sư tỷ mình là người tốt.

- Ta thật vất vả phục sinh, chỉ đang đùa một chút với hậu bối, ta là nữ tử, sao lại đoạt xá nam tu, Hoàng Đậu Đậu ta cũng là người muốn mặt, sẽ không làm chuyện mất mặt như thế.

- Lại nói, ta là tiên hồn, thân thể của Trúc Cơ kỳ cũng tiếp nhận không được lực lượng của ta.

Đại sư tỷ lẳng lặng nhìn Bất Hủ tiên tử Hoàng Đậu Đậu, qua không biết bao lâu, mới có đáp lại.

- Nha.

Xem như tin tưởng lí do thoái thác của Bất Hủ tiên tử.

...

- Ngươi thật gọi Hoàng Đậu Đậu?

Lục Dương nửa tin nửa ngờ hỏi.

Bất Hủ tiên tử mặt nghiêm:

- Tiểu bối, phàm nhân há có thể xưng hô tiên danh của bản tọa, ngươi phải gọi bản tọa là Bất Hủ tiên tử.

- Cho nên Bất Hủ tiên tử ngươi thật gọi Hoàng Đậu Đậu?

Bất Hủ tiên tử sụp đổ.

- Tên là cha mẹ đặt, ta cũng không thể đổi.

Vân Chi đánh gãy đối thoại không có chút dinh dưỡng của hai người:

- Nói một chút đi, ngươi đều làm cái gì, ra ngoài hai tháng đã bị Tiên nhân quân lên người.

Bất Hủ tiên tử uốn nắn sơ hở trong lời nói của Vân Chi:

- Chú ý cách dùng từ của ngươi, ta không phải quấn lấy hắn, ngươi nói như ta là nữ nhân si tình vậy.

Đáp lại Bất Hủ tiên tử chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi, Bất Hủ tiên tử nghĩ nghĩ, mình vừa mới phục sinh, tiên hồn nhỏ yếu, hoàn toàn không biết gì về bên ngoại, không cần thiết chọc một địch nhân.

Nhưng mình nói thế nào cũng đường đường là Tiên nhân, là tồn tại quát tháo phong vân ở thời kỳ Thượng Cổ, nên có khí tiết vẫn phải có, mình nên tỏ ra thái độ cường ngạnh một chút, cảnh cáo cho đối phương biết mình không phải dạng dễ khi dễ.

- Ngài tùy ý.

Lục Dương nhìn thoáng qua Bất Hủ tiên tử đàng hoàng, đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của đại sư tỷ, thành thành thật thật bàn giao thu hoạch của hơn một tháng đến nay.

- Cũng không làm cái gì. Chính là Mạnh Cảnh Chu cùng Man Cốt tìm tới ta, nói trên núi quận Diên Giang có một đầu Hổ yêu, làm hại một phương, giết đầu Hổ yêu này có thể nhận được điểm cống hiến. Ba người chúng ta hợp lại, cảm thấy đây là nhiệm vụ kiếm bộn không lỗ, liền đi.

- Rất thuận lợi giết chết Hổ yêu, giết xong đến khi kiểm kê vật liệu phát hiện Hổ yêu có liên hệ đến Ma giáo, chúng ta thuận theo manh mối tìm tới Ma giáo, nhìn có thể giết mấy cái Ma giáo đồ, vì dân trừ hại hay không.

- Về sau chúng ta nghe nói Ma giáo nhận người, cho nên thuận thế chen vào một cước, thăm dò sâu cạn, không nghĩ tới vận khí rất tốt, ba người chúng ta đều đi vào.

- Sau khi đi vào, người phụ trách của Ma giáo nơi đó rất coi trọng chúng ta, để chúng ta làm chấp sự.

Chương 156: Bất Hủ Tiên Tử Xui Xẻo (2)

- Chúng ta thân ở ma đạo, lòng tại chính đạo, trong lúc còn ở Ma giáo, thông qua dấu vết để lại, chúng ta phát hiện người phụ trách Ma giáo nơi đó vụng trộm bày ra Nghịch Thọ Nguyên trận, nhờ vào đó phá Đan thành Anh, chúng ta trải qua một phen vật lộn anh dũng, dùng một chút âm mưu quỷ kế, thành công giết chết hắn.

- Vừa hay phía trên Ma giáo phái người thị sát đến, cảm thấy ba người chúng ta có nội tình tốt, tâm tư linh hoạt, đề bạt chúng ta làm Đà chủ, còn phái chúng ta tới Vấn Đạo tông của chúng ta làm nằm vùng.

Bất Hủ tiên tử ở một bên nghe đến vui vẻ:

- Ma giáo thật ngu xuẩn, còn phái các ngươi trở về làm nằm vùng, tên của Ma giáo này gọi cái gì, khi nào gặp mặt, ta phải chế giễu bọn hắn một phen.

- Bất Hủ giáo, thờ phụng chính là ngươi.

Lục Dương nói.

Ý cười cứng ở trên mặt Bất Hủ tiên tử.

Lục Dương tiếp tục nói:

- Người Bất Hủ giáo nói với chúng ta, thời Thượng Cổ có người vô danh luyện hóa tinh thần làm đại lục, Bất Hủ tiên nhân cứu vớt qua Nhân tộc, chỉ cần đọc Bất Hủ tiên nhân tăng thêm tiên danh, có thể phục sinh Tiên nhân, lần nữa cứu vớt Nhân tộc.

- Ba người chúng ta ở trên đường trở về rảnh đến nhàm chán, cho nên bắt đầu đoán Bất Hủ tiên nhân đến cùng kêu cái gì, chúng ta lại lo lắng Tiên nhân thật sống lại tạo ra hậu quả khôn lường, thế là đổi Bất Hủ tiên nhân thành Bất Hủ tiên tử, kết quả đại sư tỷ ngươi cũng nhìn thấy, ta gọi nàng sống lại.

Vân Chi ừ một tiếng:

- Ba người các ngươi trải qua ngược lại phong phú, thành công tiến vào Bất Hủ giáo, còn lên tới chức Đà chủ, đúng là một công lớn. Ma giáo tuyển chọn có rất nhiều chỗ khó khăn, có mánh khóe để phân biệt được chính ma, các ngươi có thể đi vào Bất Hủ giáo, đúng là không dễ.

- Ta cũng có chỗ nghe thấy chuyện Bất Hủ giáo có ý đồ phục sinh Bất Hủ tiên nhân, chỉ là không biết phương pháp cụ thể, nghĩ không ra bị ngươi đánh bậy đánh bạ thành công.

Vân Chi chuyển ánh mắt qua nhìn Bất Hủ tiên tử đang nhíu mày suy nghĩ vấn đề.

- Ngươi thì sao, có cái gì muốn nói?

Bất Hủ tiên tử lắc đầu:

- Ta chưa nghe nói qua cái gì Bất Hủ giáo, cũng không biết rõ người vô danh Thượng Cổ nào luyện hóa tinh thần, cũng không nhớ rõ cứu vớt qua Nhân tộc.

- Thời đại của ta trước đó được người gọi là thiên mệnh thịnh thế, ý chỉ được trời cao chiếu cố, chân mệnh ở chính ta. Ta xuất thân Nhân tộc, chứng được Tiên nhân đạo quả bên trong thịnh thế, trở thành Tiên nhân, bởi vì năng lực của đạo quả đặc thù, được người xưng là Bất Hủ tiên tử.

Vân Chi nhàn nhạt giải thích.

- Thiên mệnh thịnh thế, chính là thời đại Thượng Cổ chúng ta thường hay nói.

Bất Hủ tiên tử tiếp tục nói:

- Trừ ta ra, lúc ấy còn có bốn người thành tiên, về sau không biết là ai từ phía sau lưng đánh lén ta, triệt để đánh giết ta, ta triệt để chết đi.

- Tựa như Bất Hủ giáo nói, chỉ cần hô lên xưng hô cùng tiên danh của chúng ta, ta có thể phục sinh, chỉ là không biết rõ vì cái gì bị người truyền nhầm thành Bất Hủ tiên nhân, cho tới bây giờ mới phục sinh, ta đến bây giờ đều không biết rõ ta đã chết đi bao lâu.

Bất Hủ tiên tử cũng rất ủy khuất, nàng vừa phục sinh, muốn diễu võ giương oai trước mặt tiểu bối một phen, hù dọa hắn một chút, để cho hắn nghe lời, kết quả đối phương trực tiếp kêu đại sư tỷ của mình đến, cái này còn chưa hết, đại sư tỷ này còn mạnh đến không hợp thói thường, trực tiếp trấn áp nàng.

Nàng tìm ai nói rõ lí lẽ đây?

Vì cái gì vừa phục sinh đã đụng phải người mạnh như vậy?

Vân Chi nghe xong, phân tích nói:

- Chưa chắc là truyền nhầm, cũng có thể là người có tâm muốn phục sinh ngươi, nhưng không muốn sinh ra nhân quả với ngươi, cho nên mượn tay của Bất Hủ giáo hô lên xưng hô cùng tiên danh của ngươi, còn có ý hô ngươi thành Bất Hủ tiên nhân, chờ Bất Hủ giáo đều thử một lần tất cả tên, cảm thấy vẫn không đúng, sẽ đoán có phải nhớ lầm xưng hô hay không, cứ như vậy, chính là Bất Hủ giáo sẽ phục sinh ngươi, sinh ra nhân quả với ngươi, không quan hệ gì đến người giật dây.

Người có tu vi càng cao, càng xem nặng nhân quả, cho rằng từ nơi sâu xa là bị nhân quả thao túng hết thảy.

Nói đến đây, Vân Chi khẽ nhíu mày, bây giờ không phải là Bất Hủ giáo cùng Bất Hủ tiên tử sinh ra nhân quả, Lục Dương đánh bậy đánh bạ, gánh chịu phần nhân quả đầy trời này.

- Về phần ngươi chết bao lâu.

Vân Chi dừng một chút, hỏi.

- Ngươi không biết là ai luyện hóa tinh thần?

Vẫn là giọng nói nhàn nhạt, nhưng Lục Dương nghe được một tia nghiêm túc từ đó, điều này đại biểu đại sư tỷ rất coi trọng vấn đề này.

Bất Hủ tiên tử lắc đầu, một mặt mờ mịt:

- Ta không biết rõ, hiện tại là tình huống gì, khi ta còn sống tất cả mọi người sinh hoạt trên tinh thần, có người luyện hóa tinh thần thành đại lục sao?

Vân Chi gật đầu:

- Trước Đại Hạ vương triều là Đại Ngu vương triều, trước Đại Ngu vương triều là Đại Càn vương triều, trước Đại Càn vương triều mới là thiên mệnh thịnh thế như lời ngươi nói, chúng ta hay gọi lúc đó là thời đại Thượng Cổ.

- Đại Càn, Đại Ngu đều tồn tại mười vạn năm, sau đó bị thay thế, Đại Hạ cũng tồn tại mười vạn năm, có người nói đây là nguyền rủa tới từ Thượng Cổ, mỗi vương triều chỉ có thể tồn tại mười vạn năm, mười vạn năm sau, vương triều tất phải sụp đổ, có vì sao mới quật khởi, thành lập vương triều mới bên trên phế tích.

- Thời kì cuối thời đại Thượng Cổ, có Tiên nhân luyện hóa tinh thần thành đại lục, toàn bộ thế giới từ đây thay đổi bộ dáng, thành Trung Ương đại lục như hiện nay.

- Nói cách khác, ngươi ít nhất chết ba mươi vạn năm.

Bất Hủ tiên tử kinh ngạc:

- Thời gian dài như thế? Sớm biết như thế ta đã gửi linh thạch vào tiền trang, như thế thì có thể ăn bao nhiêu lợi tức đây?

Lục Dương:

 - ...

Có phải sự chú ý của tiên tử ngươi không đúng lắm hay không?

Chương 157: Khải Hoàn Mà Về

- Ngươi làm thế nào sử dụng lực lượng của ta?

Vân Chi nhìn Lục Dương, có chút không hiểu, nghe những chuyện Lục Dương trải qua, cũng không có tư cách tiếp xúc pháp thuật cao thâm khó học như Thần Hàng Thuật.

- Ây... Ta ngẫu nhiên đạt được một bộ Tượng Hình Quyền.

- Trong lúc luyện quyền ta đột nhiên có ngộ ra, Tượng Hình Quyền là một loại quyền pháp bắt chước đối tượng lại thu hoạch được lực lượng của đối phương, vậy ta tại sao phải câu nệ vào trong việc bắt chước động vật? Người cũng có thể là đối tượng để bắt chước.

- Ở bên trong những người ta quen biết, chỉ có đại sư tỷ ngươi mạnh nhất, cho nên ta bắt chước ngươi, thu được lực lượng của ngươi.

Vân Chi: - ...

Nàng thuở nhỏ tinh thông pháp thuật, có thể xưng là kỳ tài pháp thuật, bất kỳ môn pháp thuật nài, nàng nhìn một lần đã có thể học được, còn có thể sửa lại thiếu hụt, trở nên càng thêm hoàn mỹ, nàng còn thôi diễn ra rất nhiều pháp thuật thất truyền đã lâu, tỷ như Thần Hàng Thuật.

Nhưng nàng thật chưa thấy qua loại tình huống như của Lục Dương.

- Cho dù ta phân cho ngươi một tia lực lượng, cũng không phải ngươi bây giờ có thể tiếp nhận, ngươi chớ có tuỳ tiện sử dụng loại quyền pháp này.

Lục Dương nghe ra ý của đại sư tỷ: 'Có khó khăn tự mình giải quyết, không thể lúc nào cũng gọi ta tới.'

- Còn có ngươi, rời khỏi thân thể của Lục Dương.

Bất Hủ tiên tử hiếm thấy khi tỏ ra thái độ kiên quyết, lắc đầu từ chối:

- Ta không thể rời khỏi hắn.

- Ừm?

Âm thanh của Vân Chi đề cao lên gấp đôi, Bất Hủ tiên tử thấy tình thế không ổn, tranh thủ thời gian bổ sung giải thích.

- Ta vừa phục sinh, tiên hồn yếu ớt, cần phải có một thân thể để sống nhờ, Lục Dương hô lên tên của ta, khiến cho ta phục sinh, cái này dẫn đến hắn và ta sinh ra một phần nhân quả đặc thù, phần nhân quả này để cho ta nhất định phải sống nhờ trong cơ thể hắn, đợi nhân quả đặc thù này biến mất, tiên hồn của ta lớn mạnh, mới có thể rời khỏi thế giới tinh thần của hắn.

Lục Dương như có điều suy nghĩ:

- Giống như mang thai chín tháng mười ngày?

Bất Hủ tiên tử cả giận quát:

- Có thể đưa ra ví dụ càng chuẩn xác hơn hay không.

Lục Dương giang hai tay ra, sức tưởng tượng của hắn thiếu thốn, nghĩ không ra ví dụ tốt hơn.

- Ta cũng có thể trực tiếp đánh nát tiên hồn của ngươi, lại để ta phục sinh ngươi.

Ánh mắt đại sư tỷ rơi trên người Bất Hủ tiên tử, Bất Hủ tiên tử cảm thấy có áp lực lớn đè ở trên người.

- Không được, ngươi từ chỗ nào biết tên của ta, vẫn là từ Lục Dương nơi này biết được, trên bản chất vẫn là Lục Dương giúp ta sống lại, phương pháp ngươi đưa ra không được.

Vân Chi trầm mặc một lát, một tay bấm niệm pháp quyết, đánh ra một ấn ký màu vàng kim, lạc ấn ở không gian tinh thần của Lục Dương, sau đó nhạt dần, đến khi biến mất.

- Đây là...

- Đây là một ấn ký thần hồn ta lưu lại, một khi ngươi có cử động bất lợi nào dành cho hắn, ấn ký sẽ phát động, đánh nát tiên hồn của ngươi, đến lúc đó thì ngươi hãy kỳ vọng ba mươi vạn năm sau lại có kẻ đần nào đó đọc ra được tên thật của mình đi.

Cảnh cáo rành rành, vừa nhìn đã có thể thấy được.

Bất Hủ tiên tử rùng mình một cái.

- Thật ra ngươi cũng không cần cảnh giác ta như thế, sau khi tiên hồn ta khôi phục có thể trực tiếp tái tạo Tiên thể, không cần đoạt xá, mà ta cần ngủ một giấc khôi phục lực lượng, chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.

Nói xong, Bất Hủ tiên tử ngáp một cái.

- Tiên nhân cũng buồn ngủ?

Lục Dương kinh ngạc.

Bất Hủ tiên tử ngáp không ngớt:

- Còn không phải bởi vì vừa rồi giao thủ tiêu hao đại bộ phận lực lượng của ta...

Khi nói chuyện, mí mắt trên dưới của Bất Hủ tiên tử đánh nhau, ngã đầu ngủ thiếp đi:

- Ngủ ngon, trước khi tận thế đến, không được đánh thức ta.

Vân Chi xác nhận Bất Hủ tiên tử là thật ngủ thiếp đi, liền rời khỏi không gian tinh thần, lấy tư thái thần hồn hiện thế.

- Đại sư tỷ vất vả!

Mạnh Cảnh Chu vẫn lấy phương thức không có lễ phép như trước kia chào hỏi.

- Chào Đại sư tỷ.

Man Cốt vẫn trung thực trước sau như một, mặc dù hắn chưa từng làm chuyện xấu, nhưng không biết rõ vì cái gì, nhìn thấy đại sư tỷ đã cảm thấy sợ hãi.

- Không được nói cho bất kỳ kẻ nào về chuyện Bất Hủ tiên tử phục sinh.

- Rõ!

Hai người cùng hô.

Ngựa già cũng kêu một tiếng.

- Còn có, đừng ở trên đường ham chơi, tranh thủ thời gian quay về Vấn Đạo tông

Vân Chi lưu lại câu nói này, thần hồn hóa thành một đạo lưu quang, trở về Vấn Đạo tông tiếp tục nghị hội.

Ba người thu hồi ý định du ngoạn, ngồi lên xe ngựa đi nhanh.

- Ủa? Làm sao nhanh như vậy?

Mạnh Cảnh Chu có thể thông qua cửa sổ xe ngựa nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, hắn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ biến hóa nhanh chóng, tốc độ nhanh gấp mười trước đó.

Ngựa già thay đổi dáng vẻ chậm rãi trước đó, bốn vó nhanh chóng di chuyển, vận dụng pháp thuật không gian, xuyên thẳng qua ở trong không gian, tốc độ nhanh đến bay lên, lộ trình mấy ngày lúc đầu bây giờ chỉ tốn gần nửa ngày đã đến Vấn Đạo tông.

Ngựa già biết rõ, một câu cuối cùng - Tranh thủ thời gian quay về Vấn Đạo tông của Vân Chi không phải nói cho ba người bọn hắn, mà là nói cho mình.

Chương 158: Vũ Khí Dành Cho Nho Tu Sử Dụng (1)

- Ha ha, Vấn Đạo tông, ta lại trở về!

Mạnh Cảnh Chu giang hai cánh tay ra cười ha ha nói, rất có một loại cảm giác áo gấm về quê.

Ba người bọn hắn chịu nhục, làm trâu làm ngựa ở trong Ma giáo, vất vả giả dạng làm người xấu vì cái gì, còn không phải là vì thu hoạch được điểm cống hiến, khoe khoang mình không tầm thường.

Cho nên, chuyện thứ nhất ba người quay về tông chính là đi Nhiệm Vụ điện đổi điểm cống hiến.

Bọn hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, dưới mắt không còn ai, nghênh ngang đi vào Nhiệm Vụ điện, giống như là ba con cua lớn vừa mới lên bờ.

Bên trong Nhiệm Vụ điện, nhiệm vụ sưu tập tới từ các nơi dán đầy vách tường, các sư huynh sư tỷ đều đang tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp.

Lục Dương chú ý tới nhiệm vụ tìm kiếm song dực (hai cánh) mãnh hổ Nguyên Anh kỳ còn treo ở trên tường, xem ra Lý Hồng đạo trưởng của Sơn Hải quan vẫn chưa tìm thấy tiểu sủng vật yêu dấu của mình.

Nhiệm vụ tìm hiểu Côn Ngữ sơn có phát hiện động thiên hư hư thực thực bị gỡ xuống, chắc là thăm dò đã hoàn tất.

Nhiệm vụ mới cũng có, tỷ như nơi nào đó phát hiện tung tích của ma Nguyên Anh kỳ tu, cần phái người diệt trừ, nơi nào đó phát hiện di tích thượng cổ, cần tổ đội thăm dò, hai vị đại năng cãi nhau ly hôn, hi vọng phái người điều giải vân vân.

Sư huynh trực ban đứng ở quầy đón khách gặp tư thế đi thú vị của ba người bọn hắn, trêu chọc nói:

- Ba vị sư đệ cứu vớt thế giới?

Lục Dương khiêm tốn nói:

- Không sai biệt lắm, chúng ta hoàn thành một hạng nhiệm vụ cơ mật, cần báo cáo cho Đại trưởng lão.

Sắc mặc sư huynh trực ban run lên, hoàn thành nhiệm vụ cơ mật rất quan trọng, không phải hắn có thể xử lý, không ai dám nói đùa ở phương diện này:

- Đại trưởng lão đang họp trong phòng nghị sự. Đái sư huynh thay hắn tọa trấn Nhiệm Vụ điện, ba người các ngươi báo cáo cho hắn thử, như thế nào?

Phòng nghị sự đã mở hơn nửa ngày, đến bây giờ cũng không có kết thúc.

Nhiệm Vụ điện ở vào Thưởng Phạt phong, là đỉnh núi Đại trưởng lão trấn giữ, khi Đại trưởng lão không có ở đây, Đái Bất Phàm sẽ phụ trách các hạng công việc của Thưởng Phạt phong.

- Làm phiền sư huynh thông báo một tiếng.

Đái Bất Phàm nghe được sư đệ truyền lời, hơi nghi hoặc một chút, hắn không nhớ rõ an bài qua nhiệm vụ cơ mật gì cho ba người Lục Dương, chẳng lẽ là sư phụ an bài? Không đúng, sư phụ an bài chuyện gì đều sẽ nói với mình.

Hắn đè xuống nghi hoặc, nói:

- Để bọn hắn tiến vào.

- Vâng.

Ba người được mời vào khu hạch tâm của Nhiệm Vụ điện, Đái Bất Phàm đang ngôi trên ghế đọc qua hồ sơ vụ án, đây là tình báo các nơi tập hợp, trong đó có ghe chép những địa phương có thể đi làm nhiệm vụ.

Đái Bất Phàm buông xuống hồ sơ vụ án, nâng chung trà lên, trong chén trà ngâm chính là Ngộ Đạo trà vừa hái:

- Nói một chút đi, các ngươi đều làm cái gì?

Man Cốt biết trình độ văn hóa của mình, lời ít mà ý nhiều nói:

- Chúng ta tìm Ma giáo nương tựa.

- Phốc ——

Mạnh Cảnh Chu trừng Man Cốt một cái, giải thích cho Đái Bất Phàm:

- Ngươi đừng nghe Man Cốt nói mò, chúng ta chỉ gia nhập Ma Giáo.

...

Cuối cùng vẫn là Lục Dương xuất mã, hai ba câu nói đã giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.

Nếu không phải Lục Dương nói nhanh, Đái Bất Phàm đã muốn thanh lý môn hộ, đã sớm ném hai con sâu làm rầu nồi canh các ngươi ra khỏi Vấn Đạo tông.

Nhìn Man Cốt đàng hoàng bây giờ đi, đi theo các ngươi lăn lộn thành hình dáng ra sao rồi! Vừa mở miệng đã nói mình là người Ma giáo.

- Cho nên các ngươi gia nhập Bất Hủ giáo? Còn làm được vị trí Đà chủ?

Đái Bất Phàm nhìn ba người với con mắt khác, Đà chủ thuộc về cao tầng trong ma giáo, có tư cách tiếp xúc rất nhiều bí ẩn, cả quá trình cụ thể phục sinh Bất Hủ tiên nhân đều rõ ràng.

Tứ đại Ma giáo làm rất tốt trong việc giữ bí mật, Đái Bất Phàm vẫn muốn biết rõ Bất Hủ tiên nhân là thế nào phục sinh.

Trong lòng Lục Dương tự nhủ nào chỉ là thể hiện rõ ràng, hiện tại Bất Hủ tiên tử còn đang ở trong thế giới tinh thần của ta ngủ ngon đây.

Nói trở lại, Bất Hủ tiên tử đã ký túc ở trong cơ thể ta, vậy ta còn làm Đà chủ cái gì, hẳn là để ta làm Giáo chủ mới đúng.

- Tốt, các ngươi làm rất tốt!

Đái Bất Phàm vỗ đùi, rất khó kiếm được tung tích của Ma giáo, khắp nơi phòng bị chính đạo, hắn một mực khổ vì không chiếm được phần tình báo này, muốn xếp nhân thủ đi vào, nhưng cuối cùng đều thất bại.

Nghĩ không ra ba người Lục Dương cho hắn niềm vui ngoài ý muốn.

- Tên gọi Đường Vân Sinh kia hi vọng các ngươi làm nội ứng của Bất Hủ giáo trà trộn vào tông môn chúng ta đúng không, vậy cứ huận theo ý hắn, nửa tháng sau Vấn Đạo tông sẽ chiêu mộ một nhóm mới nhân viên phục vụ, mở rộng sản nghiệp giải trí trong tông, ta sẽ ghi tên của ba người các ngươi vào bên trong danh sách trúng tuyển.

Đái Bất Phàm rất nhanh đã làm ra quyết đoán.

- Về phần Diên Giang đà... Các ngươi có danh sách nhân viên của Diên Giang đà?

- Có.

Lục Dương lấy ra danh sách đã sớm chuẩn bị xong, đưa cho Đái Bất Phàm.

Ánh mắt Đái Bất Phàm đầy thâm ý nhìn thoáng qua Lục Dương, tiểu tử này mặc dù láu cá, nhưng đầu óc đủ linh hoạt, biết mình muốn làm gì, sớm đã làm xong chuẩn bị.


Chương 159: Vũ Khí Dành Cho Nho Tu Sử Dụng (2)

- Chờ các ngươi tiếp xúc lại Đường Vân Sinh, nhất định phải làm tốt ngụy trang, tận khả năng thu hoạch về tình báo của Bất Hủ giáo.

- Các ngươi làm nội ứng của Bất Hủ giáo, bản thân đã là nhiệm vụ, các ngươi không cần nhất định phải làm ba nhiệm vụ như những người khác hàng năm.

- Về phần điểm cống hiến của các ngươi, ban thưởng điểm cống hiến cao nhất của nhiệm vụ của Trúc Cơ kỳ là một ngàn, các ngươi diệt trừ hai đầu Hổ yêu cùng bốn tên thành viên của Ma giáo, trong đó còn bao gồm một tên Kim Đan hậu kỳ, cũng thành công ngăn cản Nghịch Thọ Nguyên trận phát động, cống hiến cực lớn.

- Hai đầu Hổ yêu Trúc Cơ kỳ cùng ba tên thành viên Ma giáo Trúc Cơ kỳ, tính ra bảy trăm năm mươi điểm cống hiến.

- Chém giết Sở đà chủ ngăn cản Nghịch Thọ Nguyên trận, tính một ngàn điểm cống hiến.

- Ẩn núp vào trong Ma giáo trở thành Đà chủ, tính một ngàn điểm cống hiến.

- Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, hai người các ngươi thu hoạch được hai ngàn bảy trăm năm mươi điểm cống hiến.

- Lục Dương, ngươi biểu hiện ưu dị ở trong quá trình này, trên cơ sở hai ngàn bảy trăm năm mươi điểm cống hiến, ta lại đặc cách phê chuẩn cho ngươi hai trăm năm mươi điểm cống hiến, tổng cộng ba ngàn điểm cống hiến..

Ba người vui mừng hớn hở, bị lượng lớn điểm cống hiến nện cho choáng váng, nhiều cống hiến điểm như thế, đều có thể mua rất nhiều vật liệu muốn mua trên bảng danh sách vật có thể dùng điểm để đổi, đầy đủ tiêu xài một lúc lâu.

- Nếu các ngươi thu được tình báo khác bên trong Bất Hủ giáo, cũng sẽ ban thưởng điểm cống hiến cho các ngươi.

Bàn giao một vài hạng mục cần chú ý giữ bí mật, Đái Bất Phàm bảo ba người rời đi.

Sau khi Lục Dương rời đi, gặp người quen ở trong Nhiệm Vụ điện, Lý Đán sư huynh – người đã từng đề cử vũ khí cho Lục Dương, Lý Đán sư huynh với khuôn mặt dữ tợn đứng bên cạnh một vị sư tỷ dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn.

- Lý Đán sư huynh.

Lục Dương cùng Man Cốt trăm miệng một lời hô.

Lục Dương cùng Man Cốt đều kinh ngạc nhìn đối phương, không nghĩ tới bọn hắn đều biết Lý Đán sư huynh.

Man Cốt giới thiệu nói:

- Đây là Lý Đán sư huynh đã bỏ ra một trăm điểm cống hiến mua phối phương đồ nướng của ta.

Lục Dương cùng Mạnh Cảnh Chu bừng tỉnh đại ngộ, bọn hắn nhớ Man Cốt từng nói qua có vị sư huynh mua phối phương đồ nướng của hắn còn dùng đồ nướng bắt được trái tim của một vị sư tỷ.

- Chào các ngươi.

Lý Đán sư huynh cười chào hỏi, cười càng ngày càng dữ tợn.

Đái Bất Phàm dùng thần thức truyền âm, gọi Lý Đán đang nói chuyện trời đất tới:

- Lý Đán sư đệ, Đinh Hương sư muội, hai người các ngươi qua đây, có nhiệm vụ thích hợp cho các ngươi.

- Đái sư huynh gọi hai chúng ta, đi trước.

Lý Đán cùng Đinh Hương vội vàng rời đi.

Đái Bất Phàm đưa danh sách nhân viên của Diên Giang đà cho hai người:

- Đây là một phần danh sách thành viên của Ma giáo mà ta thông qua con đường đặc thù lấy được, bất quá chỉ có danh sách, không có địa chỉ cụ thể, hai người các ngươi đi một chuyến đến quận Diên Giang, tìm hết người trên danh sách, tranh thủ nhất cử tiêu diệt bọn hắn, không buông tha một con cá nào lọt lưới.

- Rõ!

Hai người vui mừng, bọn hắn đang lo không biết nên làm nhiệm vụ nào, Đái sư huynh đã an bài cho bọn hắn.

- Các ngươi thu thập một chút rồi đi ngay đi.

- Rõ!

- À, còn có một việc.

Trước khi đi, hai người lại bị Đái Bất Phàm gọi lại.

- Lúc ẩn núp ở quận Diên Giang, nhớ mở ra một quán đồ nướng khác.

- A? Nha.

...

- Ngươi muốn mua cái gì?

Lục Dương hỏi Man Cốt.

- Ta muốn mua một kiện vũ khí thích hợp cho nho tu dùng, không thể mỗi lần chiến đấu đều lấy Mạnh huynh làm vũ khí.

Mạnh Cảnh Chu cảm giác bị mạo phạm.

- Ngươi nhìn cây quạt này thế nào, trên mặt quạt viết một bài thơ, nhẹ nhàng quạt một cái đã có thể thổi ra một đạo phong nhận, kẽ hở trên mặt quạt còn có Đoạn Hồn châm, khi thổi ra phong nhận cũng có thể vụng trộm đánh ra.

Lục Dương nhìn thấy một kiện vũ khí rất có ý tứ.

- Cảm giác quá văn nhã, có cảm giác lực lượng thêm một chút hay không?

- Ô Sa thiết chùy này thì sao, do Ô Sa thiết rèn đúc mà thành, nặng hai ngàn cân, bên trong có trận pháp tăng nặng, khi vung mạnh xuống trong nháy mắt gia tăng trọng lượng, khi nhắc lên thì tăng nặng biến mất, dùng sức vung lên, có thể bật nát gò núi, không tu sĩ Trúc Cơ kỳ dám chính diện đối mặt với một chùy này. 780 điểm cống hiến.

Man Cốt có chút động tâm, cảm thấy cái này ngược lại rất phù hợp với phong cách chiến đấu của mình, nhưng hắn vẫn từ chối.

- Vẫn chưa được, ta muốn là vũ khí nho tu dùng.

Lục Dương không có nhụt chí, một hơi vạch ra bảng danh sách hối đoái đến phía dưới cùng nhất, tìm tới một món đồ tốt.

- Phù lục giấc ngủ, ở trong chứa nội dung cả bộ « Thánh Nhân Ngôn », chỉ cần đọc qua một lần hết bài, có thể xúc tiến người ta đi vào giấc ngủ ngon. Một điểm cống hiến.

- Dám tấm này phù lục trên trên thiết chùy, khi chiến đấu thiết chùy tự động phát ra nội dung của « Thánh Nhân Ngôn », thiết chùy này không phải đã trở thành vũ khí của nho tu à?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro