Chương 160-169
Chương 160: Bóc Phù Này, Vi Sư Có Thể Ra
Ánh mắt Man Cốt sáng lên, cảm thấy vẫn là Lục huynh tư duy linh hoạt, hắn sao lại không nghĩ tới còn có biện pháp tốt như thế này?
- Mua!
Man Cốt tốn hao 781 điểm cống hiến, mua xuống vũ khí mình mong muốn.
Man Cốt quơ thiết chùy, chuôi chùy có dám Thánh Nhân ngôn, vừa nhìn đã biết rõ hắn là nho tu.
Mạnh Cảnh Chu không cần mua vũ khí gì, hắn mua mấy xe cỏ chất lượng tốt, đãi lão Mã ăn ngon.
Lục Dương mua một vài vật liệu có thể cần dùng đến khi chiến đấu: Thịt trắng thịt tươi đan, nếu như bị người cắt đứt một miếng thịt lúc chiến đấu, phục dụng đan này có thể trong nháy mắt mọc ra thịt, khôi phục thể lực.
Kim Quang chú, hình thành hộ thể kim quang khi chiến đấu, ngăn cản mấy lần công kích, có thể bảo hộ toàn thân, hiệu quả tốt hơn bánh nướng.
Lục Dương cảm thấy Kim Quang chú là đồ tốt, một hơi mua mười cái.
Quần áo tự động bảo trì sạch sẽ, không cần thi triển Tịnh Y Chú, quần áo cũng có thể sạch sẽ như lúc ban đầu, là quần áo cần thiết cho việc ăn nồi lẩu Xuyên Thục.
Mà loại quần áo này thuộc về vật bị luyện hóa, không cần lo lắng bị địch nhân dùng nhẫn trữ vật lấy đi.
Lục Dương phòng ngừa chu đáo, lo lắng địch nhân có giàu sức tưởng tượng như mình.
...
Thời điểm Lục Dương trở lại Thiên Môn phong, vẫn không có nhìn thấy đại sư tỷ, chỉ có khôi lỗi đang thủ nhà.
- Lần này họp kéo dài lâu như vậy? Chẳng lẽ dính đến vấn đề phân phối linh thạch?
Trong ấn tượng của Lục Dương, chỉ có một tình huống này sẽ tốn thời gian rất dài, đám trưởng lão luôn có các loại ý nghĩ kỳ kỳ quái quái, linh thạch bị giới hạn không đủ, không cách nào áp dụng, gặp được cơ hội có thể thu được linh thạch, nhất định phải dựa vào lí lẽ biện luận.
Lúc Lục Dương đang suy nghĩ, chỉ thấy nghị sự đại điện có tám đạo lưu quang bay ra, tám vị trưởng lão rời khỏi đại điện, đại sư tỷ nhàn nhã đi ra từ đại điện, xem bộ dáng là giải tán.
- Trở về rồi
- Vừa trở về.
Vân Chi dùng thần thức nhìn lướt qua Lục Dương, xác nhận Hoàng Đậu Đậu còn đi ngủ ở bên trong thế giới tinh thần:
- Còn có rất nhiều điểm đáng ngờ liên quan tới Bất Hủ tiên tử, chỉ sợ những điểm đáng ngờ này đến chính nàng cũng không biết rõ đáp án, ta ra ngoài thăm bạn, nhìn xem có thể có thu hoạch hay không, ngươi cứ ở Thiên Môn phong cố gắng tu luyện, tranh thủ sớm ngày tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.
- Vâng.
Vân Chi không còn nói cái gì, bay đến chân trời, thân ảnh mơ hồ, không biết đi phương hướng nào. Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương nhìn về phía khôi lỗi đã từng làm bạn tu luyện của mình, kích động, giao thủ cùng khôi lỗi, rất nhanh bị đánh cái hoa rơi nước chạy. Ngay khôi lỗi đều đánh không lại, Lục Dương cảm giác thất bại tăng gấp bội, thành thành thật thật ngồi xuống tu luyện. Đại sư tỷ vì chuyện của mình mà chạy tới chạy lui, hắn cũng không thể lười biếng.
- Đồ nhi, là đồ nhi trở về rồi sao?
Một tiếng nói giống như quỷ mị truyền đến trong tai Lục Dương, Lục Dương theo bản năng ngăn chặn lỗ tai, phát hiện vẫn như cũ có thể nghe được tiếng nói này. Âm thanh này có ma lực không thể tưởng tượng nổi.
- Ai!
Lục Dương cảnh giác nhìn xung quanh, hắn cũng không nhớ kỹ mình có sư phụ nào, đều là đại sư tỷ dạy bảo hắn. Nghĩ lại xem, thật giống như ta có sư phụ.
- Lục Dương đã trở về, ta là sư phụ của ngươi - Bất Ngữ đạo nhân.
Đương đại tông chủ của Vấn Đạo tông, biến mất hơn mười năm - Bất Ngữ đạo nhân. Tông chủ biến mất mười năm, trên dưới Vấn Đạo tông vận chuyển tự nhiên, thậm chí còn chiêu mộ đệ tử khóa mới, có tông chủ và không có tông chủ đều giống như nhau.
- Sư phụ?!
Lục Dương phi thường kinh ngạc, hắn bái nhập vào môn hạ của Bất Ngữ đạo nhân một năm, một mực chưa từng gặp qua sư phụ, đại sư tỷ luôn nói sư phụ đang bế quan, không có thời gian gặp mình, chẳng lẽ sư phụ rốt cục bế quan kết thúc?
- Là ta, mặc dù ngươi cũng chưa gặp qua ta, nhưng ta vẫn luôn chú ý ngươi, ngươi có thể Dẫn Khí nhập thể, thuận lợi Trúc Cơ, vi sư rất vui mừng.
Âm thanh kia tràn ngập tang thương, nghe giống như là một vị lão gia gia hiền hòa.
- Sư phụ ngươi ở đâu, là đang bế quan không thể đi ra gặp đệ tử sao?
Lục Dương cảm thấy chuyện có chút không đúng, nếu như sư phụ có thể trông thấy của mình, có thể nói chuyện với mình, vậy đã qua một năm, vì sao không có động tĩnh?
Một tiếng thở dài vang lên, hình như có đắng chát nói không hết:
- Ai, việc này nói ra rất dài dòng, vi sư vẫn luôn ở trên Thiên Môn phong, chỉ là tạm thời không cách nào rời đi tại chỗ, có một số việc không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng, ngươi dựa theo hướng dẫn của ta mà đi, sẽ có thể nhìn thấy ta.
Lục Dương tuy có nghi hoặc, lại không cảm thấy có nguy hiểm gì, nơi này là Thiên Môn phong, đối phương lại là sư phụ của mình. Mà điểm quan trọng nhất, đại sư tỷ chưa từng cảnh cáo mình về phương diện này. Nếu có nguy hiểm, đại sư tỷ đã sớm nói.
- Ngươi tìm được rừng cây tùng trước giữa sườn núi, bên trong rừng cây có một gốc cổ tùng cao ba trăm mét, là cây tùng lớn nhất trong toàn bộ rừng tùng.
Lục Dương rất thuận lợi tìm tới cổ tùng mà Bất Ngữ đạo nhân nói, hắn nhớ kỹ khôi lỗi còn hái qua hạt thông ở nơi này, làm nhân hạt thông nướng cho hắn ăn, ăn còn rất ngon.
Chương 161: Chuyện Cũ Của Bất Ngữ Đạo Nhân (1)
- Khẽ chọc cổ tùng ba lần, dừng lại ba giây, lại gõ mạnh ba lần.
Lục Dương làm theo, chỉ thấy không gian phía đông cổ tùng phát sinh vặn vẹo, giống như bị người kéo xuống một lớp vải bố ngụy trang, lộ ra chân thực. Phía đông của cổ tùng có một mảng lớn cây tùng biến mất, thay vào đó là một động phủ đen như mực, lối vào dán một tấm phù lục vàng óng ánh, muốn không chú ý cũng khó, giọng nói của Bất Ngữ đạo nhân chính là truyền tới từ trong động phủ chỗ này.
Lục Dương thăm dò kêu một tiếng:
- Sư phụ
- Ai, đồ nhi ngoan. Chúng ta rốt cục gặp mặt.
Một vị lão giả tiên phong đạo cốt đi ra từ trong động phủ, phất trần khoác lên cánh tay, phiêu dật như Tiên hạ phạm, hắn có chút kích động khi nhìn thấy Lục Dương, đây chính là đệ tử nhỏ nhất của mình sao?
Bất Ngữ đạo nhân dừng ở cửa hang, không tiếp tục tiến lên một bước.
- Sư phụ ngài đây là thế nào, bị vây ở chỗ này sao, chờ đại sư tỷ trở về ta sẽ mời nàng cứu ngài ra.
Lục Dương vội vàng nói.
- Đừng đừng đừng.
Bất Ngữ đạo nhân tranh thủ thời gian ngăn cản Lục Dương, nếu không phải Vân Chi rời khỏi Thiên Môn phong, hắn cũng không dám kêu Lục Dương đến đây.
- Ngươi cũng không nên nói chuyện gặp ta cho đại sư tỷ của ngươi.
- Đây là vì sao?
Bất Ngữ đạo nhân ngửa đầu nhìn về phía đỉnh động, ánh mắt phức tạp:
- Người sống một thế, đơn giản vì hai chữ danh lợi, ta thân là tông chủ của một trong năm đại tiên môn, quyền thế ngập trời, tự nhiên có rất nhiều người muốn ngồi lên vị trí của ta.
- Ta cũng có thể hiểu được, nghĩ đến trước đây vì ngồi vào vị trí này, ta cũng trải qua một phen huyết đấu, mới tại trổ hết tài năng trong số các sư huynh đệ.
- Vốn cho rằng trở thành tông chủ thì vạn sự đã định, nhưng ta tuyệt đối không ngờ rằng, sẽ bị người thân cận nhất phản bội.
Nói đến đây, Bất Ngữ đạo nhân lộ ra biểu lộ đau lòng nhức óc, dường như không đành lòng nhớ lại chuyện cũ, nhưng lại không thể không nhớ lại.
- Đại sư tỷ ngươi thiên tư tung hoành, chờ ta thoái vị, vị trí Tông chủ nhất định là của nàng, nhưng nàng thế mà đợi không được một ngày ta thoái vị, vi phạm với ước định với ta, cầm tù ta ở đây, mình trở thành người thay mặt tông chủ, quản lý hết thảy sự việc của tông môn.
- Tông môn mười năm qua phát triển như thế nào? Đại sư tỷ ngươi có từng dựa theo quy hoạch của ta mà tiến hành?
Lục Dương giật mình, hắn nghe mấy vị sư huynh sư tỷ nói, mười năm qua tông môn phát triển không ngừng, sinh cơ dạt dào, đại sư tỷ chiếm tuyệt đại đa số công lao, chẳng lẽ những thứ này đều là ở trong quy hoạch của sư phụ?
Lục Dương thuật lại chi tiết, đạt được chính là lời đáp lại mang theo vui mừng của Bất Ngữ đạo nhân:
- Tiểu Vân làm không tệ, coi như không có ta, cũng có thể quản lý tốt tông môn, chỉ là đáng tiếc...
- Đáng tiếc cái gì?
- Đáng tiếc không phải ta tự mình quản lý, nếu như đổi lại là ta, sẽ có phương pháp quản lý tốt hơn.
- Vậy ngài có thể đi ra không?
Bất Ngữ đạo nhân cười khổ, thử đi ra động phủ, chân trước vừa bước ra một bước, chỉ thấy cổng vào động phủ trong chốc lát bắn ra ngàn vạn tia lôi đình màu tím, cả người Bất Ngữ đạo nhân tắm rửa ở trong đó, dọa đến hắn tranh thủ thời gian lui trở về, dùng phất trần dập tắt ngọn lửa trên người.
- Thấy được chưa, ta ra không được.
- Vậy ta cần làm như thế nào mới cứu ngài ra?
- Cổng vào của động phủ có phù lục màu vàng kim do tiểu Vân viết, chỉ cần bóc ra, ta có thể đi ra.
Lục Dương hồ nghi nhìn Bất Ngữ đạo nhân:
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Chỉ đơn giản như vậy. Tiểu Vân nói qua, chỉ cần có người bóc phù lục ra, đã nói ta không nên bị cầm tù ở đây, thuận theo thiên mệnh, tự nhiên sẽ thả ta ra.
Lục Dương xích lại gần đi xem, chỉ gặp trên bùa chú màu vàng kim không có đường vân kỳ quái thường gặp, mà chỉ có bảy chữ to do đại sư tỷ lưu lại:
Ta nhìn xem ai dám bóc ra.
Lục Dương yên lặng lui về sau hai bước, dùng cái này chứng minh hoàn toàn không có ý bóc ra phù lục, nếu đại sư tỷ đột nhiên từ trên trời giáng xuống cũng có thể phủi sạch quan hệ.
Quân tử không đứng ở dưới bức tường sắp đổ, đại khái nói chính là loại tình huống này.
Đại sư tỷ lưu lại phù lục không có một tia linh lực ba động, bóc ra cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng Lục Dương thật không dám bóc ra.
Hắn không muốn sống nữa mới bóc tấm phù lục này ra.
Sư phụ, không phải đồ nhi không hiếu thuận, thật sự là đồ nhi chỉ có một cái mạng, bên trong không gian tinh thần còn có Tiên nhân, nếu đại sư tỷ đánh chết ta chính là một xác hai mạng, không đáng.
Bất Ngữ đạo nhân gặp Lục Dương do do dự dự, nắm tay giơ lên lại buông xuống, há có thể không biết hắn lo lắng.
Lục Dương không phải người thứ nhất có loại phản ứng này, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn gì chuyện này, ha ha cười nói:
- Ngươi không hiểu rõ ta cũng bình thường, ngươi có thể đi tìm các trưởng lão khác, nghe ngóng chuyện của ta, ngươi sẽ nhận biết về ta càng thêm toàn diện, sẽ biết rõ lời ta nói nãy giờ không phải giả.
Chương 162: Chuyện Cũ Của Bất Ngữ Đạo Nhân (2)
- Bất quá ngươi không nên nói chuyện tiểu Vân giam giữ ta cho bọn hắn, tiểu Vân quản lý Vấn Đạo tông mười năm, có vài trưởng lão không nhất định đứng ở phía bên ta.
Lục Dương cảm thấy sư phụ nói có lý, hắn chỉ biết sư phụ mình là Bất Ngữ đạo nhân, đến tột cùng là người thế nào, chưa hề nghiên cứu qua, đây có lẽ là một cơ hội, nghĩ như vậy, hắn rời khỏi rừng cây tùng.
Sau khi Lục Dương rời đi, Bất Ngữ đạo nhân gãi đầu một cái, hắn tìm mấy người bóc phù lục, ai cũng không muốn bóc.
- Phía trên phù lục viết cái gì để bọn hắn sợ hãi như thế.
Hắn nghển cổ nhìn hồi lâu cũng không nhìn thấy phù lục có dáng vẻ ra sao.
Lục Dương lần nữa trở về Nhiệm Vụ điện, được cho biết Đại trưởng lão có việc ra ngoài, không có ở tông môn, Lục Dương bất đắc dĩ, đành phải đi vào Ngôn Truyền phong của Nhị trưởng lão.
Ngôn Truyền phong phụ trách dạy bảo một chút tri thức cơ sở của Tu Tiên, khi Lục Dương mới vừa vào Vấn Đạo tông còn đến Ngôn Truyền phong học qua một tháng, bất quá Lục Dương chưa bao giờ thấy qua Nhị trưởng lão.
- Vị sư huynh này, xin hỏi Nhị trưởng lão có ở đây không?
Lục Dương hỏi thăm đệ tử giữ cửa của Ngôn Truyền phong.
Sư huynh kia dùng ánh mắt quái dị nhìn Lục Dương:
- Ngươi tìm Nhị trưởng lão? Vậy ngươi nên đi dược viên, người nằm ở cổng vào dược viên chính là ngài.
Lục Dương sững sờ, không nghĩ tới nguyên lai Ba đại gia trước đó để cho mình đào đất chính là Nhị trưởng lão.
Hắn cám ơn sư huynh, đi vào dược viên, Ba đại gia quả nhiên ở chỗ này.
- Ừm? Lại muốn đến đây đào đất rồi?
Ba đại gia cười ha hả hỏi.
- Không có, ta chỉ muốn hỏi một chút chuyện về sư phụ ta.
- Lão Cửu à, ta đương nhiên biết rõ.
Ba đại gia nghe nói chuyện này, lấy lại tinh thần.
- Lão Cửu?
- Đúng, từ Đại trưởng lão đến Bát trưởng lão ngươi quen biết, lại đến sư phụ ngươi - Bất Ngữ đạo nhân, chúng ta đều là do một sư phụ dạy dỗ. Sư phụ ngươi có tuổi tác nhỏ nhất, thời gian bái nhập vào sư môn trễ nhất, đứng hàng thứ chín, nên gọi lão Cửu.
- Lão Cửu là tên không ngậm được miệng, miệng nhỏ của hắn cả ngày bá bá bá nói không ngừng, ngươi gặp qua « Tướng Thanh Nhập Môn » ở lầu một Tàng Kinh các chưa, đó chính là thứ lão Cửu quyên cho Tàng Kinh các.
Lục Dương gật đầu, hắn nhớ rất rõ ràng, khi hắn đi vào Tàng Kinh các nhìn thấy « Tướng Thanh Nhập Môn » cũng sửng sốt rất lâu, còn tưởng rằng tiến vào sai chỗ.
- Về sau sư phụ lão nhân gia ngài thực sự chịu hết nổi, không muốn nghe lão Cửu nói chuyện nữa, cho hắn danh hào Bất Ngữ đạo nhân, hi vọng hắn nói ít đi một chút.
Lục Dương: - Có tác dụng gì không?
- Không dùng được. Lão Cửu nói Tử Bất Ngữ Quái Lực Loạn Thần (*), chỉ cần hắn không nói những chuyện quái dị loạn thần liền không sao, sau đó miệng nhỏ vẫn một mực bá bá bá nói, cái miệng nát chính là luôn có khe hở.
(* Kẻ sĩ không nói lời quái dị loạn thần)
- Bất quá thiên phú tu luyện của lão Cửu là mạnh nhất trong chín chúng ta, đương nhiên, không so được Vân Chi, nói về thiên phú của Vân Chi, ta nghĩ từ xưa đến nay cũng không có mấy người.
- Sau khi sư phụ quy ẩn, chín người chúng ta bàn về chuyện để ai làm tông chủ, tám người chúng ta nhất trí đồng ý để lão Cửu làm, lão Cửu nói rất nhiều, khẳng định sẽ làm tốt, lão Cửu chết sống không đồng ý, chúng ta lại bàn về quy củ giang hồ, ai mạnh người đó định đoạt, lão Cửu cũng đồng ý.
- Sau đó tám người chúng ta cùng tiến lên, đánh lão Cửu cho một trận, để cho lão Cửu làm tông chủ.
Lục Dương nhớ tới sư phụ nói qua câu - Trải qua một phen huyết chiến.
Cũng tính là không sai.
- Ánh mắt của tám người chúng ta quả nhiên rất tốt, lão Cửu rất có thiên phú quản lý, quản lý tông môn ngay ngắn rõ ràng, quét qua hết khí tức long đong trước đó, đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với tính cách của hắn.
- Về sau cũng không biết thế nào, mười năm trước Vân Chi đột nhiên tìm tới chúng ta, nói sau này chính là nàng quản lý tông môn, chúng ta cảm thấy thiên hạ sớm muộn gì cũng là của người trẻ tuổi, sớm tiếp nhận cũng tốt, quản lý thì quản lý chứ sao.
- Về phần lão Cửu đi nơi nào, chúng ta cũng không để ý, dù sao đều là người sắp hai ngàn tuổi, đầu óc đều linh hoạt hơn người trẻ tuổi, hiện tại không chừng đang nhảy nhót ở đâu đó, còn có thể đi lạc hay sao?
Khái niệm thời gian của đại năng tu tiên như Ba đại gia không giống với người bình thường, thời gian mười năm đối với bọn họ mà nói cũng không tính dài.
Từ biệt Ba đại gia, Lục Dương lại đi tới Luyện Thể phong tìm tới Tam trưởng lão.
Mạnh Cảnh Chu đang ở Luyện Thể phong, có trợ giúp của hắn, rất nhanh đã tìm được Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão ở trên cánh đồng đang đánh cờ với lão tổ tông của Bích Nhãn Thủy Ngưu nhất tộc.
Tam trưởng lão là một người hơi lùn, nếu như ở bên ngoài nhìn thấy Tam trưởng lão, Lục Dương làm sao cũng không thể liên hệ hắn đến một vị thể tu đỉnh tiêm.
Lục Dương biết rõ, trong cơ thể Tam trưởng lão ẩn giấu sức mạnh cực kỳ khủng bố, dời núi lấp biển với hắn mà nói bất quá là chuyện của một đầu ngón tay.
Chương 163: Phiên Dịch Cổ Ngữ (1)
Hắn sáng tạo 'Hám Thiên Lục Thức' càng được tất cả thể tu truy cầu, hi vọng có tư cách học được một chút da lông, không biết có bao nhiêu người muốn bái Tam trưởng lão làm thầy mà không được.
Lục Dương còn đang muốn tìm kiếm mười đầu trâu nước mình đã từng triệu hoán ra trên đồng ruộng, kết quả phát hiện dáng dấp của trâu nước đều cũng một bộ dáng, phân biệt không được.
- Ngươi hỏi lão Cửu? Ha ha, vậy xem ngươi hỏi đúng người, lão Cửu là bị ta nhặt đưa lên núi, đổ phân, chùi nước tiểu, đều là một tay ta cho ăn lớn!
Tam trưởng lão bày ra vẻ gặp được ta xem như ngươi có phúc khí.
Mạnh Cảnh Chu ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở:
- Sư phụ, là nuôi lớn, không phải cho ăn lớn.
Tam trưởng lão không nhịn được khoát tay:
- Đều cùng một ý, đừng cả ngày nghiền ngẫm từng chữ một giống như lão tứ.
- Lão Cửu có tiếng thông minh, hắn là người học được pháp thuật Lớn Nhỏ Như Ý nhanh nhất trong chín người chúng ta.
- Lớn Nhỏ Như Ý không phải để thân thể biến lớn hoặc thu nhỏ à, lão Cửu nghĩ có thể sửa lại hay không, thay đổi tác dụng của Lớn Nhỏ Như Ý ở một vài bộ phận, không cần biến quá lớn, dài hơn một hai thốn là được, thuận tiện thi triển, mà pháp lực cần để duy trì cũng ít, cái thuật này phi thường được hoan nghênh giữa nam nữ, nam biến phía dưới, nữ biến phía trên.
- Lão Cửu dọc theo mạch suy nghĩ này mà nghiên cứu, ngươi khoan hãy nói, hắn thật nghiên cứu ra được.
Tam trưởng lão vỗ đùi, vỗ bàn tán dương về ý nghĩ thiên tài của Bất Ngữ đạo nhân.
- Về sau hắn viết ra một bản pháp thuật mới, gọi « Lớn Nhỏ Như Ý ( bản cục bộ) », ngay khi pháp thuật xuất thế liền được mọi người truy cầu, thời điểm kia để chúng ta kiếm lời không ít linh thạch, mấy người sư huynh đệ chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đều chọn tửu điểm cao quý nhất, linh thạch rơi trên mặt đất đều không muốn đi nhặt.
- Đáng tiếc sau này tiệc vui chóng tàn, Đại Hạ vương triều rất nhanh đưa ra pháp chỉ bảo dừng xuất hành bản pháp thuật này, cấm luôn buôn bán.
- Vì cái gì?
- Nói cái này thuộc về vật phẩm dâm uế.
Lục Dương: - ... Hình như người ta cũng không nói sai nha.
Nhìn ra được tam trưởng lão tán thưởng có thừa đối với Bất Ngữ đạo nhân, đại khái là tam trưởng lão thiếu khuyết cái gì, sẽ hâm mộ người khác khi có cái đó.
Từ biệt tam trưởng lão, Lục Dương lại đi tới Quân Tử phong.
Quân Tử phong là địa bàn của tứ trưởng lão, trong núi thanh nhã mát mẻ, quanh năm như mùa hè, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đình nghỉ mát cùng dòng suối, cây trúc xanh biếc thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là chỗ văn nhân mặc khách yêu thích lưu lại để lấy cảm hứng làm một bài thơ hay, coi như cây trúc đột nhiên mở miệng đọc hai câu Thánh Nhân Ngôn, Lục Dương đều không cảm giác kỳ quái.
Gặp đủ nhiều các loại đồ chơi cổ quái kỳ lạ trong Vấn Đạo Tông, tố chất trong lòng Lục Dương đã được rèn luyện đến tình trạng phi thường cường đại.
Lục Dương còn nhìn thấy có Thực Thiết Thú màu trắng đen lăn qua lăn lại trong núi, có sư huynh uống rượu ca vui, tay múa bút mực trong lồng ngực, vẩy mực thành tranh, lập tức tiến vào trong bức tranh, chơi trò chơi với người trong bức họa, tự tại không thôi.
Thực Thiết Thú còn ủi ủi Lục Dương, kém chút ủi Lục Dương ngã nhào, nó đang muốn chơi đùa với Lục Dương, Lục Dương hiện tại có chuyện trong người, nói hết lời với Thực Thiết Thú, Thực Thiết Thú mới thả hắn rời đi, trước khi đi còn đưa cho Lục Dương một nửa cây trúc mình mới gặm.
- Xin chào sư huynh, xin hỏi tứ trưởng lão ở đâu?
Lục Dương cầm một nửa cây trúc, đứng ở trước bức tranh cung kính hỏi, tạo nghệ họa đạo của vị sư huynh này cực cao, gần như đạt tới tình trạng dĩ giả loạn chân (giả tựa như thật), phi thường khủng bố.
Sư huynh họa đạo nghe được Lục Dương kêu gọi, duỗi ra một nữa thân thể từ trong bức tranh:
- Ngươi là ai?
- Tại hạ Lục Dương.
Sư huynh họa đạo nghe được tên của Lục Dương, bừng tỉnh đại ngộ:
- A, ta biết ngươi, Lục Dương mới tới, đệ tử của Vân Chi.
- ... Là đại sư tỷ thay sư thu đồ, ta là đệ tử của Bất Ngữ đạo nhân.
Lục Dương chăm chú uốn nắn sai lầm của sư huynh.
- Ta gọi Quý Hồng Văn, là người tiến vào Vấn Đạo tông cùng lúc với đại sư tỷ, là đại đệ tử của Tứ trưởng lão.
Vị sư huynh này không có vẻ kiêu ngạo gì, cũng không bởi vì Lục Dương tu vi thấp mà có ý kiến gì.
- Gặp qua Quý sư huynh.
Lục Dương kinh ngạc, nghĩ không ra Quý Hồng Văn là vào tông cùng lượt với đại sư tỷ.
Hắn chỉ biết rõ Đái Bất Phàm là vào tông cùng lượt với đại sư tỷ, tư lịch già nhất bên trong các đệ tử, tu vi thì so sánh với trưởng lão đều không kém bao nhiêu, trong việc xử lý chuyện để Đại trưởng lão rất yên tâm, uy vọng rất cao bên trong hàng đệ tử, nghĩ không ra hiện tại lại đụng phải một người.
Cứ thế mà suy ra, tu vi của vị Quý sư huynh này cũng sẽ không quá thấp.
Đi ra ngoài, một thành một quận đều không gặp được bất kỳ đại lão nào, vào Vấn Đạo tông thì có thể thấy được ở khắp nơi.
- Ngươi muốn gặp sư tôn? Đi thôi, sư tôn hắn hiện đang dạy bảo học sinh.
Cả người Quý Hồng Văn bay ra từ trong bức tranh, ngón tay câu một cái, trong bức tranh lại xuất hiện một người.
Bây giờ thì Lục Dương mới chú ý tới, trong bức tranh cũng không phải chỉ có một người Quý Hồng Văn, còn có một vị nữ tử tuyệt mỹ.
Chương 164: Phiên Dịch Cổ Ngữ (2)
Nữ tử như đi ra từ vùng sông nước Giang Nam, gương mặt mang theo một tia ửng đỏ, ôn tồn lễ độ, lúm đồng tiền như hoa, mặt mày đưa tình, dung nhan có thể xưng tuyệt thế, quần áo càng lớn mật, bại lộ gần hết, để tiểu nam sinh ngây thơ như Lục Dương nhìn đều cảm thấy đỏ mặt.
- Ha ha, đẹp không, đây là ta vẽ ra, muốn ta cũng vẽ một người cho ngươi hay không, ban đêm còn có thể bồi tiếp ngươi đi ngủ.
Quý Hồng Văn trêu chọc nói, Lục Dương nghe mà lắc đầu liên tục.
Hắn muốn bảo vệ tốt thận của mình.
Nữ tử tuyệt mỹ kéo cánh tay Quý Hồng Văn, ẩn ý đưa tình nhìn hắn.
Lục Dương không biết, người muốn học chiêu này của Quý Hồng Văn còn nhiều hơn gấp đôi người muốn học - Hám Thiên Lục Thức của tam trưởng lão.
Được Quý Hồng Văn dẫn đầu, Lục Dương đi vào chỗ sâu trong rừng trúc, chỗ sâu lại có một gian phòng riêng, bên trong phòng riêng có Tứ trưởng lão đang giảng bài, loại gỗ mục không điêu khắc được như Man Cốt cũng đang chăm chú nghe giảng bài cũng nhưng người qua đường không cần miêu tả quá sâu giáp ất bính đinh khác.
Tứ trưởng lão đang giảng giải về cổ văn: - .... Đàm tây nam nhi vọng, đấu chiết xà hành, minh diệt khả kiến. Kì ngạn thế khuyển nha soa hỗ chú, bất khả tri kì nguyên (*).... Trò Man Cốt, ngươi đến phiên dịch, 'kì ngạn thế khuyển nha soa hỗ, bất khả tri kì nguyên' là có ý gì?
(* Nhìn về phía Tây Nam của ao, thấy mấy con rắn đang giằng co và vặn vẹo, nhe ra răng nhanh dự tợn tựa như chó lớn, lại không biết vì lý do gì...)
Man Cốt cúi đầu chăm chú nghĩ nghĩ, dùng giọng khẳng định nói:
- Bên bờ có hai con chó đang cắn nhau, không biết rõ vì cái gì?
Tứ trưởng lão yên lặng thu về cổ thư, vén tay áo lên, lấy ra cây thước.
Đang lúc hắn muốn đánh mu bàn tay của Man Cốt thời, nhớ tới Thánh Nhân từng ân cần dạy bảo —— hữu giáo vô loại, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.
Hắn nhìn rõ Man Cốt đã khắc khổ học tập, là một hài tử rất tốt, lần này phiên dịch hẳn là một sự ngoài ý muốn, mình hỏi lại vấn đề đơn giản một chút, hắn đáp đúng cũng sẽ không cần đánh hắn, cũng coi như có cái bậc thang.
- Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh - những lời này là có ý gì?
Theo tư liệu lịch sử ghi chép, mười vạn năm trước khi Đại Ngu vương triều sụp đổ, vương công quý tộc Đại Ngu vương triều đứng ra, giơ cao cờ lớn, tái hiện thống nhất thiên hạ, khôi phục sự thống trị của Đại Ngu vương triều.
Mọi người rất tin tưởng lý thuyết về huyết mạch này, cho rằng huyết mạch của Đại Ngu vương triều trời sinh cao quý, lời nói của đám Vương công quý tộc lung lạc được rất nhiều người.
Nhưng tiên tổ Hạ Đế bị đám vương công quý tộc độc hại biết rõ bọn hắn đã mục nát từ bên trong gốc rễ, bọn hắn cao cao tại thượng, ham hưởng lạc, không biết dân gian khó khăn, không biết tu hành khó khăn, từng người từ nhỏ bị thiên tài địa bảo đổ vào, tu vi lên nhanh, bản thân mình cũng gần như trở thành thiên tài địa bảo, coi như loại người này có thể thành lập Đại Ngu vương triều mới, cũng sẽ rất nhanh mục nát.
Tiên tổ Hạ Đế mà một người sáng suốt, vung tay hô to, nói câu 'Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh?' Trở thành danh ngôn thiên cổ, lưu truyền vĩnh thế.
Ngay cả Man Cốt xuất thân từ Man tộc cũng nghe qua câu nói này, khâm phục rạp đầu xuống đất vì dũng khí của tiên tổ Hạ Đế.
- Ý của câu này nói là, vương hầu tướng lĩnh, các ngươi có gan không?
Cười vang.
Tứ trưởng lão không do dự nữa, cầm lấy cây thước vỗ lên mu bàn tay của Man Cốt, để Man Cốt đau đến nhe răng nhếch miệng.
Man Cốt sửng sốt không rõ ràng mình sai ở đâu, Hạ Đế tiên tổ khiêu khích ngay trước mặt đám vương công quý tộc, đây là dũng khí to lớn cỡ nào.
Chẳng lẽ câu nói này không phải ý đó?
Lục Dương đứng ở cửa ra vào yên lặng nghe giảng bài, thay Man Cốt mặc niệm ba giây đồng hồ.
Quý Hồng Văn nhìn thấy một màn này lắc đầu bật cười:
- Cũng không biết rõ Man Cốt sư đệ nghĩ thế nào, thân là người của Thượng Cổ Man tộc, đưa cho tuyệt học của Tam trưởng lão mà không học, trái lại bái vào làm đệ tử của sư tôn, một năm nay hắn cũng không ít lần bị đánh.
- Bất quá ta phát hiện hắn sau khi làm nhiệm vụ trở về, đầu óc linh hoạt hơn trước kia, ngươi biết tại sao không?
Lục Dương lắc đầu, hắn nào biết rõ.
- Đúng rồi, tay chân lưng của tứ trưởng lão giống như hàm ẩn một loại quy luật nào đó khi đánh mu bàn tay của Man Cốt, ta cảm giác bị sai sao?
Đối mặt ánh mắt hồ nghi của Quý sư huynh, Lục Dương tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác.
Quý sư huynh hơi có chút kinh ngạc nhìn Lục Dương:
- Ngươi không nhìn lầm, đây thật ra là một loại thủ đoạn kích thích huyết mạch, chỉ là quá thống khổ, có rất ít người có thể chịu được, sư tôn đang dùng loại phương thức này kích hoạt huyết mạch Thượng Cổ Man tộc của Man Cốt sư đệ. Đúng rồi, ngươi đừng nói chuyện này cho Man Cốt sư đệ.
Lục Dương gật đầu.
- Chờ sư tôn tan buổi dạy học, ngươi có thể tìm ngài.
Dứt lời, Quý sư huynh nắm tay nữ tử tuyệt mỹ rời đi.
Thời gian lên lớp luôn luôn dài đằng đẵng, Lục Dương đứng ở cửa ra vào nghe, Tứ trưởng lão giảng một khắc đồng hồ, Lục Dương xác thực cảm thấy như mấy canh giờ đã qua đi.
Cuối cùng, Tứ trưởng lão ra hiệu tan học, gặp Lục Dương đang muốn hỏi chuyện.
- Ngươi hỏi lão Cửu thất đức đến bốc khói, không làm chuyện tốt, một bụng ý nghĩ xấu là ai?
Lục Dương: - ...
Tạ ơn ngài, ta giống như đã biết rõ sư phụ là hạng người gì?
Chương 165: Như Vậy Còn Muốn Được Thả Ra?
Tứ trưởng lão có cách ăn mặc điển hình của nho tu, trường bào màu trắng không nhuốm bụi trần, cầm trong tay quạt giấy, đi trên đường bốn bề yên tĩnh, đối xử ôn hòa với mọi người, cách đối nhân xử thế chu toàn, đối xử với tất cả đệ tử đều như nhau:
- Ngươi cần phải cách lão Cửu xa một chút, may mắn hắn gần đây biến mất mới không có tai họa cho ngươi.
- Ngươi cần trân quý cơ hội học tập cùng Vân Chi, đi theo lão Cửu học tập là không có đường ra.
- Thánh Nhân nói phẩm hạnh của quân tử có năm, là nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, lão Cửu là đều không dính dáng một cái nào, hãm hại lừa gạt việc ác bất tận, ta đều không biết rõ đi vào trong thiên lao thăm hắn mấy lần.
- Ngươi biết tuyệt học kiếm đạo của sư phụ ngươi là cái gì không?
Lục Dương đáp:
- Nghe đại sư tỷ nói qua, là một kiếm hóa vạn kiếm, sau khi toàn lực thi triển, một kiếm có thể diễn hóa ra ngàn vạn kiếm, như mây đen ép thành, phô thiên cái địa, bễ nghễ thiên hạ, sau khi chém giết địch nhân, vạn kiếm quay về thành một, một giọt máu không dính.
Lúc ấy Lục Dương nghe đại sư tỷ miêu tả, sinh lòng hướng tới, cảm thấy cái gọi là kiếm tu tiêu sái phiêu dật, cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Tứ trưởng lão gật đầu:
- Đúng, một kiếm hóa vạn kiếm, lão Cửu thân là kiếm linh căn, đích đích xác xác là thiên tài kiếm đạo hiếm thấy, trong số kiếm tu hiện tại không có mấy người có thể đạt tới cảnh giới của hắn.
Lục Dương kỳ quái, hắn luôn cảm giác ngữ khí của Tứ trưởng lão có một loại hình dung... Nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy xấu hổ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép - cảm giác như thế này?
Đại khái là cảm giác như thế.
Nghe Tứ trưởng lão tiếp tục giảng nói:
- Có một lần lão Cửu thi triển kiếm pháp, một kiếm diễn hóa ra vạn kiếm, lấy vạn kiếm diễn hóa ra bán cho thương hội Lạc Địa Kim Tiền, chờ sau khi cầm tới tiền lại thi triển Vạn Kiếm Quy Nhất, nếu không phải ta ra mặt nói chuyện với người ta, lắng lại lửa giận của người phụ trách thương hội, hiện tại sư phụ ngươi đều đang bị giam giữ trong lao.
Lục Dương: - ...
Sư phụ lão nhân gia hắn hiện tại xác thực đang bị giam giữ ở trong lao, cũng coi như ác hữu ác báo.
- Còn có, ngươi có nghe nói qua « Lớn Nhỏ Như Ý ( bản cục bộ) » bản pháp thuật này hay không?
- Mới nghe qua từ Tam trưởng lão nơi đó.
- Không được truyền bản pháp thuật này ra ngoài, hiện tại đệ tử trẻ tuổi đều không biết rõ bản pháp thuật này, nếu nói ở một trăm năm trước, đệ tử mới gia nhập vì muốn học bản pháp thuật này, đều tranh đoạt đến vỡ đầu để đi vào làm đệ tử của lão Cửu.
- Cũng may Vân Chi sư điệt biết đại cục, tiêu hủy bản chép tay của môn pháp thuật này, lúc đầu lưu ở trên Tàng Kinh các, lại thêm tận lực giấu giếm, hiện tại mới không có đệ tử la hét muốn học loại pháp thuật này.
Tứ trưởng lão bày ra một biểu lộ đau lòng nhức óc:
- Thời thế trở nên càng tồi tệ.
Lục Dương cảm thấy xấu hổ, thật ra hắn cũng muốn nói với Tứ trưởng lão rằng mình cũng muốn học môn pháp thuật này.
Thật xin lỗi, ta phản đối.
Ngữ khí của Tứ trưởng lão thoáng dịu đi một chút:
- Bất quá lão Cửu cũng có rất nhiều công tích, tối thiểu nhất là sau khi hắn lên làm tông chủ, chỉnh thể Vấn Đạo tông chúng ta mạnh hơn trước kia không ít, đương nhiên, đây cũng không phải là công lao của một mình hắn, tám người chúng ta cũng có công rất lớn.
Lục Dương không có kịp phản ứng Tứ trưởng lão là đang muốn khen sư phụ hay là khen chính hắn.
- Đúng rồi, ngươi làm sao đột nhiên quan tâm tới lão Cửu là hạng người gì?
Lục Dương cười ha hả:
- Không có gì không có gì, chính là từ khi bái nhập làm đệ tử của sư phụ đã lâu mà một mực chưa từng gặp qua ngài ấy, có chút hiếu kỳ.
- Hiếu kỳ là chuyện tốt, bất quá đừng dùng nó lên trên người lão Cửu, quá lãng phí.
Liên tiếp hỏi ba người, Lục Dương đại khái thăm dò sư phụ mình đến cùng là dạng người gì.
Đức hạnh như thế mà còn muốn được thả ra?
...
Thiên Sách tông, phía đông đại lục, chiếm diện tích to lớn, từ không trung nhìn lại, sẽ phát hiện Thiên Sách tông giống như là Bát Quái bàn móc ngược, là một kỳ cảnh.
Thiên Sách tông tĩnh mịch, người ở thưa thớt, giống như tông môn ẩn thế giấu ở núi sâu rừng già, yên tĩnh lại kinh khủng.
Bất quá, nguyên nhân chính yếu nhất để Thiên Sách tông an tĩnh là bọn hắn đã đưa gần hết đệ tử ra ngoài đi kiếm tiền trả nợ, dẫn đến tông môn lớn như vậy không có còn lại mấy người.
Giảm bớt chi tiêu, 'Hồng Trần Luyện Tâm', có thể nói nhất cử lưỡng tiện.
Một tiếng hô hoán phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong Thiên Sách tông.
- Sư phụ, sư phụ, ta trở về!
Sau khi Lạc Bặc chạy vào tông môn, trực tiếp tìm tới sư phụ.
Tông chủ Thiên Sách tông nghe được đệ tử la to, đi ra từ động phủ:
- Đồ nhi ngoan, ngươi làm sao hiện tại trở lại, chẳng lẽ ngươi suy nghĩ ra biện pháp trả hết nợ?
Lạc Bặc thở hồng hộc:
- Còn, còn chưa có, khi ta đi du lịch có xem bói cho người ta, gặp được một nhân vật phiền toái, muốn trở về nói một tiếng, để tông môn đề phòng nhiều hơn.
- Ngồi xuống từ từ nói.
Chương 166: Nguyên Nhân Bất Ngữ Đạo Nhân Bị Cầm Tù (1)
Lạc Bặc lắng lại một hai hơi mới nói:
- Ta du lịch đến quận Diên Giang, lúc ấy người không có đồng nào, muốn tùy tiện tính mấy quẻ, hố mấy kẻ xui xẻo để gạt tiền.
- Đúng lúc ta gặp ba tên đệ tử Vấn Đạo tông cùng một đệ tử Nguyệt Quế tiên cung, đều là dê béo.
- Ta lúc đầu cũng không muốn chăm chú tính, qua loa một cái là được, nhưng ta không nghĩ tới chính là trong đó có một người rất không đơn giản.
- Người kia tên Lục Dương, mặc dù tu vi không cao, vừa mới tu tiên, nhưng tương lai của hắn cực kỳ khủng bố.
Trong lòng tông chủ Thiên Sách tông hơi động:
- Ngươi nói là chúng ta sớm đầu tư vào hắn, chờ hắn phát đạt giúp chúng ta trả tiền?
Lạc Bặc tranh thủ thời gian dập tắt ý nghĩ đáng sợ này của sư phụ:
- Không không không, ta nhìn thấy Lục Dương trong tương lai nhất định có dây dưa nhân quả với mấy vị Tiên nhân.
- Có dây dưa nhân quả với mấy vị Tiên nhân?!
Tông chủ Thiên Sách tông nghẹn ngào, nói thật ra, có dây dưa nhân quả đến một vị Tiên nhân đã rất dễ dàng thân tử đạo tiêu, người gọi Lục Dương này lại có đại nhân quả cùng mấy vị Tiên nhân mà còn không chết?
Thiên Sách tông một môn bọn hắn kiêng kỵ nhất chính là gặp người có đại nhân quả phát sinh, không có lợi cho Siêu Thoát, nhân quả càng nặng, tu hành càng khó khăn, ra sức tránh thoát sẽ chỉ làm nhân quả càng quấn càng chặt.
- Đâu chỉ như thế, ta còn phát hiện Lục Dương sẽ truyền bá tập tục không tốt của Vấn Đạo tông ra toàn bộ Tu Tiên giới.
Tông chủ Thiên Sách tông hít một hơi khí lạnh, chuyện quan trọng như vậy mà ngươi làm sao không nói sớm? So với chuyện này, nhân quả của Tiên nhân đáng là gì?
Có nhân quả Tiên nhân nói rõ hắn ngày sau sẽ thành tựu không cạn, nhưng truyền bá tập tục không tốt của Vấn Đạo tông ra ngoài, nói rõ não của hắn có vấn đề.
- Tóm lại chúng ta phải tận lực phòng ngừa tiếp xúc với Vấn Đạo tông, nhất là người gọi Lục Dương kia, cách càng xa càng tốt!
Bỗng nhiên, tông chủ Thiên Sách tông biến sắc.
- Sư phụ thế nào?
- Có một tia khí tức cực kỳ ngang ngược đang bay về phía Thiên Sách tông chúng ta, ta đoán kẻ đến không thiện! Trước mở ra đại trận phòng ngự.
Tông chủ Thiên Sách tông quyết định thật nhanh, khởi động đại trận hộ tông.
Tiết điểm trong trận pháp sáng lên, giống như tinh quang trong bầu trời đêm, tạo thành bộ dáng Bát Quái bàn.
Bát Quái bàn to lớn bao trùm Thiên Sách tông, không thể phá vỡ, tám phương vị rắc rối phức tạp, khó tìm lối ra, một khi lâm vào trong trận, chính là hao hết tâm huyết cả đời cũng không giải được trận pháp mê loạn, không biết có bao nhiêu đại năng Hợp Thể kỳ không công mà lui, càng có rất nhiều đại năng Hợp Thể kỳ tâm thuật bất chính bị nhốt đến chết!
Có thể thấy được uy lực về hộ tông đại trận của Thiên Sách tông.
Người đến nhìn thấy Thiên Sách tông khởi động hộ tông đại trận cũng không có chút ý định dừng lại, phách lối không ai bì nổi.
Đối mặt với đại trận rắc rối phức tạp, người đến vỗ tay, đại trận trực tiếp vỡ vụn.
Tông chủ Thiên Sách tông giờ mới nhìn thấy hình dạng của người đến, phong thái yểu điệu, như thần như tiên, không thể xâm phạm.
- Vấn Đạo tông Vân Chi đến đây bái kiến Thái Thượng trưởng lão Thiên Sách tông, còn xin gặp mặt một lần.
Tông chủ Thiên Sách tông tái mặt, vừa nhắc Vấn Đạo tông, Vấn Đạo tông liền đến.
Vấn Đạo tông ngoài việc có thân phận một trong năm đại tiên môn ra, cũng là là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Tiên giới, tựa như phụ mẫu khuyên bảo hài tử nhà mình rằng không nên chơi cùng hài tử hư hỏng, các trưởng bối thường xuyên khuyên bảo môn hạ đệ tử không được giao lưu với người của Vấn Đạo tông.
Bất quá luôn có đệ tử không tin tà lăn lộn với người của Vấn Đạo tông, làm cho người ta đau lòng nhức óc.
Tỉ như Lan Đình.
Cũng may, cao tầng Tu Tiên giới biết rõ Vấn Đạo tông cũng không phải không có thuốc nào cứu được, từ khi tông chủ đời trước của Vấn Đạo tông biến mất, tông chủ một đời mới của Vấn Đạo tông - Vân Chi kế nhiệm, tập tục của Vấn Đạo tông có rõ ràng có cải thiện —— biểu hiện chủ yếu ở việc Vấn Đạo tông không tai họa những người khác, chỉ tai họa người nhà mình.
Nếu như xem Vấn Đạo tông như bệnh viện tâm thần, Vân Chi chính là viện trưởng, ít có người bình thường.
Vân Chi tới cửa dù sao cũng mạnh hơn so với những người khác tới cửa.
Một giọng nói cởi mở truyền đến từ phía sâu trong Thiên Sách tông, bất quá trong chớp mắt đã có một thân ảnh già nua xuất hiện ở trước mặt Vân Chi.
- Đạo Diễn thượng nhân.
Vân Chi chắp tay.
Đạo Diễn thượng nhân, Thái Thượng trưởng lão của Thiên Sách tông, lão ngoan đồng của Tu Tiên giới, không có mấy người sống dài hơn so với hắn, làm người điệu thấp, chưa hề hiển lộ qua tu vi chân thực.
- Đạo hữu đến đây, cần làm chuyện gì?
Đạo Diễn thượng nhân không dám lãnh đạm Vân Chi, lấy đạo hữu xưng hô đối phương.
- Có chuyện quan hệ đến tiên nhân.
- Mời.
- Mời.
Đạo Diễn thượng nhân mời Vân Chi vào một gian mật thất trong tông, sau đó châm trà.
- Không biết đạo hữu muốn hỏi vấn đề phương diện gì liên quan tới tiên nhân?
- Thượng nhân biết rõ bao nhiêu về chuyện của Bất Hủ tiên nhân?
Chương 167: Nguyên Nhân Bất Ngữ Đạo Nhân Bị Cầm Tù (2)
Đạo Diễn thượng nhân lộ ra thần sắc khó xử, cười khổ nói:
- Bất Hủ tiên nhân? Đạo hữu ngược lại hỏi ra một vấn đề rất hay, Bất Hủ tiên nhân là tồn tại thần bí nhất bên trong năm vị Tiên nhân thời Thượng Cổ, nếu không phải Bất Hủ giáo thề son sắt xưng phát hiện di tích của ngài, trong di tích có ghi chép về Bất Hủ tiên nhân, ta đều không biết rõ Bất Hủ tiên nhân tồn tại.
- Mà cho dù có di tích, cũng chưa chắc là thật, ta vẫn mang theo thái độ hoài nghi về sự tồn tại của Bất Hủ tiên nhân.
- Chỉ giáo cho?
- Phát hiện di tích của hơn một vạn năm trước, đối với người hiện tại mà nói, thì là di tích, là Cổ lão, nhưng Cổ lão thật sao?
- Ta nghe nói di tích là sản phẩm của thời đại Đại Càn, nhưng thời đại Đại Càn lại như thế nào, đã là kỷ nguyên mới, cách xa thời đại Thượng Cổ đến vạn năm.
- Người có lòng hoàn toàn có thể tạo ra một di tích nói gì mà mọi người không hiểu tại Đại Càn thời đại, chờ qua mười mấy hai mươi vạn năm, có người ngẫu nhiên phát hiện, xem xét là di tích, thế là oa một tiếng kêu to, cảm thấy những nội dung ghi trên di tích là thật.
- Nếu như thật sự có một vị Bất Hủ tiên nhân, vì sao ngoại trừ di tích này, không còn chứng cứ gì khác có thể làm bằng chứng?
- Đào ra động thiên ở thời đại Đại Càn cũng không phải một nơi hai nơi, làm sao không thấy ghi chép có liên quan đến Bất Hủ tiên nhân?
Vân Chi gật đầu, lời Đạo Diễn thượng nhân nói cũng có mấy phần đạo lý:
- Ngươi cũng biết rõ ta vừa tìm được tổng bộ Bất Hủ giáo, đáng tiếc bọn hắn chạy quá nhanh, không bắt được bất kỳ ai, bất quá ta ngược lại biết rõ một chút chuyện từ trong tư liệu bọn hắn lưu lại.
Thật ra Vân Chi cũng không đạt được bất kỳ tình báo gì từ tổng bộ, vì cân nhắc an toàn, không muốn nói chuyện của Lục Dương ra.
- Xin lắng tai nghe.
- Dựa theo thuyết pháp của Bất Hủ giáo, đặc tính đạo quả của Bất Hủ tiên nhân có thể xưng Bất diệt, chỉ cần có người đọc đúng danh hào Bất Hủ tiên nhân cùng tiên danh, Bất Hủ tiên nhân sẽ có thể phục sinh.
Con ngươi Đạo Diễn thượng nhân hơi co lại, rất chấn kinh, loại đặc tính này rất khó lường, quả thực là muốn chết đều không chết được.
- Mỗi Tiên nhân đạo quả đều có đặc tính khác biệt, việc này quả thật không giả.
Đạo Diễn thượng nhân cảm thán một phen, lập tức nói:
- Bất quá cái này chung quy chỉ là lời từ một bên Bất Hủ giáo, ta kiên trì quan điểm của ta, đây là tiên được người tạo ra.
- Phương pháp cùng loại với việc quốc vận Đại Hạ vương triều thành tiên, có người chủ mưu ở phía sau màn tạo ra một Tiên nhân không tồn tại, lợi dụng tín ngưỡng Bất Hủ giáo, ngày tháng dài lâu tích lũy, Bất Hủ tiên nhân dần dần hiển hiện, khi lực lượng tín ngưỡng tích lũy tới trình độ nhất định, Bất Hủ tiên nhân sẽ từ không tới có, trống rỗng xuất hiện.
Vân Chi cũng không phản bác, lẳng lặng nghe Đạo Diễn thượng nhân lý luận, Bất Hủ tiên nhân đã phục sinh, khẳng định không phải tiên do người tạo ra, nhưng lý luận tạo tiên là có thể thấy, nói không chừng ba Ma giáo khác chính là đang tạo tiên.
Vân Chi cảm tạ Đạo Diễn thượng nhân, nhẹ lướt đi.
Tông chủ Thiên Sách tông tìm tới Đạo Diễn thượng nhân, suy nghĩ đến một màn vừa rồi nàng tiện tay xé rách trận pháp, lòng còn sợ hãi:
- Tổ sư, Vân Chi rốt cuộc mạnh cỡ nào, thành tiên?
- Đừng hỏi, ta cái gì đều không biết rõ.
...
Vân Chi bái phỏng rất nhiều người, Đạo Diễn thượng nhân là một người cuối cùng, chuyện kết thúc, trực tiếp quay về tông.
Lúc này Lục Dương trở về Thiên Môn phong, lại lần nữa tìm tới sư phụ.
- Như thế nào, các sư huynh đều nói như thế nào, có phải đều nói khi được ta dẫn đầu, Vấn Đạo tông càng ngày càng cường thịnh hay không?
Bất Ngữ đạo nhân dương dương đắc ý, hắn rõ ràng làm ra cống hiến không thể xóa nhòa cho việc Vấn Đạo tông phát triển.
Thần sắc Lục Dương phức tạp nhìn sư phụ nhà mình:
- Xác thực, ngài cống hiến rất lớn, nhưng mọi người càng hi vọng để đại sư tỷ quản lý tông môn.
Bất Ngữ đạo nhân ủ rũ, nhìn qua lòng như tro nguội:
- Quả nhiên là như vậy? Cũng được, vậy vị trí Tông chủ này cứ để nàng ngồi đi thôi. Người mới thay người cũ, cũng hợp tình hợp lý.
- Làm đồ đệ vì tranh quyền đoạt thế, cầm tù sư phụ, truyền đi cuối cùng không tốt, có hại cho thanh danh Vấn Đạo tông chúng ta.
- Ngươi thả ta ra, ta cao chạy xa bay, không còn nghĩ đến vị trí Tông chủ, cũng không tiếp tục quay về Vấn Đạo tông, như thế nào?
Bất Ngữ đạo nhân thương lượng.
Lục Dương do dự, cảm thấy Bất Ngữ đạo nhân nói có đạo lý, sư phụ cũng không giống như người tranh quyền đoạt thế, đang lúc hắn cân nhắc muốn thả sư phụ ra hay không, trên không truyền đến một giọng nói đầy lạnh lùng.
- Sư phụ, người cứ như vậy muốn đi ra ngoài sao?
Bất Ngữ đạo nhân nghe được tiêng nói nói này, thần sắc thay đổi.
Lục Dương ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn thấy đại sư tỷ trở về:
- Đại sư tỷ!
Vân Chi nhàn nhạt ừ một tiếng, nhẹ nhàng rơi xuống, không có nhiễm một hạt bụi.
- Sư phụ, người vì muốn ra ngoài, lừa gạt tiểu sư đệ?
Chương 168: Lục Dương Tam Vấn
Vân Chi nói chuyện không có một tia khói lửa, nhưng khi Bất Ngữ đạo nhân nghe vào trong tai lại giống như là một ngọn núi lửa sắp phun trào, phi thường khủng bố.
Lừa gạt? trong lòng Lục Dương hơi động, chẳng lẽ những lời sư phụ vừa nói với mình đều là giả dối?
Thế chân tướng là cái gì?
Đại não Lục Dương cấp tốc vận chuyển, rất nhanh suy nghĩ đến một loại khả năng, mà khả năng cực lớn.
Sư phụ tẩu hỏa nhập ma, đại sư tỷ quân pháp bất vị thân, trấn áp sư phụ ở đây, cân nhắc tốt xấu không thể truyền ra ngoài, không có tuyên bố chuyện sư phụ tẩu hỏa nhập ma cho các trưởng lão.
Sư phụ thừa dịp đại sư tỷ không ở đây, truyền âm cho mình, dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt mình để bóc phù lục đi ra ngoài, làm hại thế gian?
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mắn đại sư tỷ về kịp.
Chỉ nghe đại sư tỷ tiếp tục nói:
- Người xem một vài tông chủ Tiên Môn khác, ai nấy đều đang khắc khổ tu luyện, người nhìn lại người xem, cả ngày du thủ du thực, khóa tu luyện ta an bài cho người mỗi ngày đấy, làm xong chưa? Cảnh giới đột phá chưa?
- Cái gì đều không hoàn thành, còn muốn ra ngoài chơi?
Bất Ngữ đạo nhân ấp úng, một câu đều nói không nên lời.
Lục Dương: - ...
Hắn quả thật suy nghĩ quá nhiều, Vấn Đạo tông làm sao có thể phát sinh chuyện máu chó như thế.
- Ài. Cũng không thể nói như vậy, tu tiên chú ý khổ nhàn kết hợp. Cái gọi là cực tĩnh là động, ngây ngốc quá lâu ở một chỗ, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.
- Tiểu Vân ngươi ngẫm lại xem, tu tiên không phải là vì trường sinh bất lão, tiêu dao tự tại à, nếu như cả ngày bế tử quan, ngồi xuống tu hành, chẳng phải tu tiên thành ngồi tù chịu tội, lẫn lộn đầu đuôi sao.
Bất Ngữ đạo nhân ngữ trọng tâm trường nói.
Làm khách quen ra vào thiên lao lâu dài, phương diện ngồi tù của hắn cũng được hưởng quyền lên tiếng mà những người khác không có.
- Còn nữa, đã nói tu tiên cũng chia làm hồng trần tu cùng tị thế tu hai loại phải không? Loại người như ta này chính là hồng trần tu điển hình, chỉ có trà trộn vào hồng trần, dạo chơi nhân gian, cảm ngộ Tiên đạo, mới có thể đột phá.
Lục Dương có nghe về lý thuyết pháp này, giống như vào tu sĩ triều làm quan của Đại Hạ vương triều, chính là hồng trần tu, tu sĩ giống như năm đại tiên môn thì thiên hướng về tị thế tu, bất quá có rất ít tị thế tu thuần túy giống như đại sư tỷ.
Mặc cho Bất Ngữ đạo nhân nói thiên hoa loạn trụy, Vân Chi cũng không thay đổi, ngay cả mí mắt đều không ngẩng một cái.
- Sư phụ, người trước đây dạy ta có nói với ta, có áp lực mới có động lực, tu hành loại chuyện này cần phải chịu khó, một ngày không kể ở chỗ sáng trưa tối, một năm không kễ Xuân Hạ Thu Đông.
Vân Chi xác thực làm như như Bất Ngữ đạo nhân dạy, từ sáng sớm đến tối đều tu hành, dị thường khắc khổ.
Vân Chi vốn là thiên tài vạn cổ hiếm thấy, lại thêm khắc khổ tu hành, tu vi một ngày ngàn dặm, khi tổ chức Tiên Môn đại hội, Vân Chi nhất kỵ tuyệt trần, đoạt được khôi thủ (hạng nhất).
Dựa theo lệ cũ, năm vị tông chủ Tiên Môn cho rằng có vài khôi thủ không đủ lịch duyệt, còn có tông chủ lo lắng khôi thủ sinh ra lòng kiêu ngạo, thế là đi xuống lôi đài chiến đấu cùng khôi thủ.
Sau đó năm vị tông chủ bị Vân Chi đánh cho hoa rơi nước chảy.
Chờ đến Tiên Môn đại hội lần tiếp theo, đệ tử các Tiên Môn ở trên lôi đài vất vả chiến đấu, Vân Chi thì ngồi ở vị trí của tông chủ, mà lại là chính giữa.
Trong lòng Bất Ngữ đạo nhân tự nhủ ta không phải muốn ngươi chịu khó tu luyện à, nâng cao tu vi, thay ta làm tông chủ, ta tiền chuồn đi chơi.
Đương nhiên, đánh chết Bất Ngữ đạo nhân cũng không thể nói ra câu nói này.
Trong lòng Vân Chi không sinh ra chút mâu thuẫn gì về tu hành, mà tương phản, nàng rất hưởng thụ quá trình tu hành, nàng cảm thấy thế giới yên tĩnh trước nay chưa từng có khi tu hành, mình giống như cùng thế giới hòa làm một thể, có thể rõ ràng cảm nhận được mình đang không ngừng mạnh lên.
Sau khi tu hành kết thúc, đầu não thanh tỉnh, thần thanh khí sảng, vui sướng không thôi?
- Thôi được, người đã nghĩ ra như vậy, người cứ đi ra...
Vân Chi bình thản nói, giọng điệu có chút thư giãn.
Bất Ngữ đạo nhân vui mừng, không uổng công ta hao hết miệng lưỡi, tiểu Vân rốt cục nguyện ý thả ta ra sao.
- Bằng chính bản lĩnh của người.
Sau khi Vân Chi nói xong nửa câu sau, quay người rời đi.
Bất Ngữ đạo nhân há to miệng, sửng sốt không biết nên nói cái gì, nếu hắn có thể bằng bản lĩnh ra ngoài, đã sớm đi ra.
- Lục Dương ngươi...
Bất Ngữ đạo nhân muốn gọi Lục Dương cầu tình cho mình, Lục Dương lộ ra một biểu lộ sư phụ ngươi tự cầu nhiều phúc, chạy nhanh đuổi theo đại sư tỷ.
Một bên là đại sư tỷ không gì làm không được, trấn áp Vấn Đạo tông, một bên là sư phụ bị trấn áp, quá dễ dàng lựa chọn đứng ở một bên nào.
- Tiểu đồ nhi ngươi đừng đi, chỉ cần ngươi bóc phù lục ra, ta truyền cho ngươi một kiếm hóa vạn kiếm, hơn vạn thanh kiếm nổi giữa không trung, mũi kiếm sáng loáng hướng xuống, trước khi chiến đấu thì khí thế trên đã có thể thắng ba phần!
- Có thể đánh bại đại sư tỷ không?
Chương 169: Đại Sư Tỷ, Ta Học Xong Chưa? (1)
Lục Dương chạy nhanh trở về, làm kiếm tu, ai không muốn học một bản lĩnh kiếm pháp tuyệt trần lộ ra vẻ đẹp trai của mình.
Uy lực không quan trọng, quan trọng là đủ đẹp trai.
Bất Ngữ đạo nhân lắc đầu, Lục Dương thấy thế lại muốn đi.
Bất Ngữ đạo nhân tranh thủ thời gian nói:
- Ta còn có thể truyền thụ cho ngươi « Kiếm Đạo Chân Giải », có thể để ngươi có lý giải khắc sâu hơn về kiếm đạo, tu luyện kiếm đạo tới đỉnh phong, có thể nhất kiếm phá vạn pháp, không người dám đỡ ngươi một kiếm! Cùng giai vô địch.
- Có thể đánh bại đại sư tỷ không?
Bất Ngữ đạo nhân lắc đầu, Lục Dương thấy thế lại muốn đi.
Bất Ngữ đạo nhân lần nữa tranh thủ thời gian nói:
- Ta còn có thể truyền thụ cho ngươi « Tứ Tuyệt Kiếm Trận », kiếm trận vừa ra, Khí Trùng Đấu Ngưu, đoạn tuyệt sinh cơ, vạn vật khô bại, quét ngang hết thảy kẻ địch.
- Có thể đánh bại đại sư tỷ sao?
Bất Ngữ đạo nhân nổi giận quát:
- Nghịch đồ, nếu ta có thể đánh thắng được nàng, còn có thể bị nhốt ở nơi này sao?
Lục Dương cảm thấy sư phụ nói có lý, cho nên hắn lựa chọn đứng ở phía đại sư tỷ bên này.
...
- Đại sư tỷ, lần này ra ngoài làm nhiệm vụ, ta còn phát hiện một vấn đề.
- Là cái gì?
- Ta phát hiện danh tiếng của năm đại tiên môn chúng ta quá thấp, rất nhiều người đều không biết rõ chuyện của chúng ta, khi gặp yêu tà, chỉ có thể dựa vào quan phủ, nếu như quan phủ mặc kệ, cũng chỉ có thể chờ đợi, không có một chút biện pháp.
Đại Hạ vương triều không đủ nhân thủ, trở ngại mặt mũi không tiện xin năm đại tiên môn giúp đỡ, quá trình này khiến cho người xui xẻo là bách tính.
Đây là vấn đề Lục Dương phát hiện khi ở Tùng Sơn, mặc dù toàn bộ hành trình đều là diễn kịch, nhưng chuyện hắn không biết rõ về Vấn Đạo tông lại không phải diễn.
Lúc ở quận Diên Giang, Lục Dương cũng tùy ý nghe qua, phát hiện sự hiểu biết của phàm nhân về tầng thứ trên cao phi thường có hạn, không biết rõ chuyện của năm đại tiên môn.
Vân Chi hơi kinh ngạc, nàng thật không có chú ý tới vấn đề này, hoặc là nói người trong năm đại tiên môn cũng không có phát hiện qua vấn đề này.
Nàng hàng năm đều tham gia hội nghị giữa các thủ lĩnh Tiên Môn, không thấy có người đề cập qua chuyện này.
- Đây thật sự là một vấn đề, biên soạn chuyện của Vấn Đạo tông thành sách, truyền bá vào dân gian?
Lục Dương đưa ra phương pháp của mình giống như hiến vật quý:
- Viết sách cố nhiên là một loại phương thức truyền bá cực tốt, theo như ta biết, có rất ít người trong dân gian biết chữ, không có bao nhiêu người mua được sách. Có lẽ tập hợp các chuyện về Vấn Đạo tông thành bình thư (*) cũng là phương pháp tốt.
(* Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ)
- Bình thư?
Vân Chi biết rất ít về mấy chuyện này, mà Bất Ngữ đạo nhân là chuyên gia ở phương diện này, dù sao cũng là người có thể quyên tặng « tướng thanh bách khoa toàn thư » cho Tàng Kinh các.
- Đúng, bình thư. Trước khi tiến vào Vấn Đạo tông, những tri thức về tu tiên của ta đều là lấy được từ tiên sinh thuyết thư (người kể chuyện).
- Trên thị trường hiện tại, nội dung bình thư cao thấp không đều, trước sau mâu thuẫn cực lớn, ghi chép về tu
- Chúng ta biên soạn chuyện của Vấn Đạo tông thành bình thư, nhất định sẽ rất được hoan nghênh!
Lục Dương nói đến chỗ kích động, nắm chặt nắm đấm.
- Chuyện Vấn Đạo tông cũng không nhiều quá lạ thường, có khả năng hấp dẫn người không?
Đại sư tỷ vẫn nghi hoặc về chuyện này.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ, nếu như chuyện của Vấn Đạo tông chúng ta đều tính là không lạ kỳ, vậy Tu Tiên giới đã không hợp thói thường đến trình độ nào?
Đại sư tỷ ngươi một lòng tu tiên, biết rất ít về một vài vấn đề thường thức, đại khái không biết rõ danh tiếng của Vấn Đạo tông chúng ta ở ngoại giới.
Lục Dương cảm thấy lấy tu vi của đại sư tỷ, người Tiên Môn khác cũng sẽ không tự tìm không thoải mái, ngay trước mặt Vân Chi nói đầu não Vấn Đạo tông các ngươi có việc gì.
- Khẳng định không có vấn đề!
Lục Dương lời thề son sắt nói.
- Vấn Đạo tông có ai thích hợp biên soạn bình thư, tuyên truyền ra ngoài?
Vân Chi hơi nhíu mày, suy nghĩ vấn đề.
- Ta tiến cử một hiền tài, tất có thể đảm nhiệm việc này.
- Ai?
- Sư phụ.
...
Khi Bất Ngữ đạo nhân biết được mình có cơ hội được thả ra, hận không thể bái Lục Dương làm thầy sư, dọa Lục Dương vội vàng nói không được.
Lục Dương nói ra ý nghĩ của mình cho Bất Ngữ đạo nhân, Bất Ngữ đạo nhân cũng cảm thấy Lục Dương nói rất có lý.
- Xác thực, chúng ta không để ý đến tác dụng của sự tuyên truyền. Phàm nhân biết quá ít về tu tiên, về năm đại tiên môn, về các tông môn khác.
Bất Ngữ đạo nhân vuốt râu suy tư:
- Biên soạn bình thư có liên quan đến Vấn Đạo tông, đây thật là một việc cần kỹ thuật, ngươi trước để cho ta suy tư một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro