Chương 180-189
Chương 180: Thượng Cổ Kỳ Văn (2)
- Khi ta còn ở Độ Kiếp kỳ, ta gặp được địch nhân biết ngôn xuất pháp tùy, là kình địch của ta, quả nhiên là phi thường đáng sợ, quả thực là con cưng của thiên địa, nói cái gì đều có thể thực hiện, nói hắn không gì làm không được đều không đủ.
- Bất quá hắn mạnh tuy mạnh, cuối cùng đánh không lại ta.
Lục Dương chấn kinh, ngôn xuất pháp tùy, loại pháp thuật này nghe tên thôi đã cảm thấy rất khó đối phó, Bất Hủ tiên tử vậy mà có thể chiến thắng loại địch nhân này, thật sự đáng sợ.
Ngẫm lại đúng như thế, Bất Hủ tiên tử mặc dù không quá đáng tin cậy, nhưng thời kỳ Thượng Cổ sao mà loạn, thiên kiêu tranh đấu, đại năng tử đấu, đánh tới cuối cùng chỉ có năm người thành tiên, Bất Hủ tiên tử lấy được thắng lợi cuối cùng nhất ở trong loại tình huống này, có thể thấy được nàng là thiên tài bực nào.
- Ngươi làm như thế nào chiến thắng hắn?
- Ta lúc ấy đánh lén hắn, nhưng hắn dùng ngôn xuất pháp tùy bảo hộ mình quá tốt, không có chịu qua tổn thương nào, hô một câu đau chết mất, sau đó hắn liền chết.
Lục Dương: - ...
Đây là mẹ nó phế vật gì thế?
- Đáng tiếc theo người kia tử ong, truyền thừa về ngôn xuất pháp tùy cứ như vậy đoạn tuyệt.
Gặp Lục Dương lâm vào trong khiếp sợ, lòng tin Bất Hủ tiên tử tăng gấp bội:
- Ngoại trừ ứng đối pháp thuật, ta còn có thể dạy ngươi pháp thuật, nghe nói qua đại thần thông Súc Địa Thành Thốn không, cái này là pháp thuật không gian hiếm thấy, đặt ở thời kỳ Thượng Cổ, Kim Đan kỳ miễn cưỡng mới có thể học được, nhưng nếu ngươi được bản tiên chỉ đạo, hiện tại có thể học được.
- Súc Địa Thành Thốn?
Lục Dương mừng thầm, quá trình đại sư tỷ dạy bảo giảm bớt quá nhiều vật liệu, lần này có Tiên nhân dạy dỗ, khẳng định không có vấn đề.
Bất Hủ tiên tử gặp Lục Dương cảm thấy hứng thú về môn thần thông này, kiên nhẫn dạy bảo, giảng giải mười phần đúng chỗ mỗi trình tự của pháp thuật, Lục Dương lấy ra quyển ghi chú, một bên ậm ừ gật đầu một bên ghi chép, nghiễm nhiên là bộ dáng một học sinh chăm chỉ.
Sau một lúc lâu, Bất Hủ tiên tử lộ ra hai mắt vô thần, nhìn Lục Dương chui tới chui lui trong đất, súc địa lớn nhỏ biến, bản thân lâm vào tình trạng hoài nghi thật sâu về năng lực dạy học của mình.
Tình cảnh nào mà Bất Hủ tiên tử ta chưa từng thấy qua?
Nhưng tình cảnh này thật sự không có gặp qua.
Tin tức tốt là, tạo nghệ của Lục Dương về hai loại pháp thuật Súc Địa cùng Thành Thốn càng ngày càng thâm hậu, hắn đã có thể từ lúc đầu ba tấc, thu nhỏ còn một tấc, tốc độ thi pháp cũng gia tăng rõ rệt.
- Ta cũng không chỉ biết một loại pháp thuật không gian này!
Bất Hủ tiên tử thể hiện đầy đủ ra một vị Tiên nhân hẳn là có số lượng lớn pháp thuật dự trữ.
- Là cái gì?
- Đặt song song cùng Súc Địa Thành Thốn Chỉ Xích Thiên Nhai.
- Tu luyện thành Chỉ Xích Thiên Nhai, dù cự ly có xa xôi cỡ nào đều sẽ gần ngay trước mắt, phóng ra một bước đã có thể tới đích!
Chỉ Xích Thiên Nhai là pháp thuật càng khó nắm giữ hơn Súc Địa Thành Thốn, ngay từ đầu Bất Hủ tiên tử lo lắng Lục Dương học không được, đả kích lòng tin, không có ý định dạy.
Hiện tại nàng chỉ lo lắng Lục Dương học lệch.
- Chỉ Xích Thiên Nhai là một môn pháp thuật yêu cầu rất cao về lĩnh ngộ không gian, chưa từng học qua pháp thuật không gian khác đặt nền móng, rất khó học được pháp thuật này, ngươi có lòng tin học không?
Lục Dương nghĩ nghĩ, mình học xong Tịnh Y Chú, có thể triệu hoán quần áo sạch, là pháp thuật không gian điển hình.
Thế là Lục Dương gật đầu, Bất Hủ tiên tử bắt đầu dạy.
- Học tập Chỉ Xích Thiên Nhai, quá trình cơ bản nhất trí với Súc Địa Thành Thốn, đầu tiên cần đọc thuộc lòng chú văn, ngươi nghe kỹ...
Bất Hủ tiên tử niệm một đoạn cổ ngôn tối nghĩa khó hiểu, rất khó đọc thuộc lòng.
Nhưng lúc này Lục Dương đã mở ra tinh thần không gian, thần thức cường đại, không bao lâu đã học thượng cổ ngôn.
Bất Hủ tiên tử nhìn ra được, Lục Dương phi thường có thiên phú ở phương diện học tập pháp thuật.
- Tiếp đó trong đầu của ngươi phải có một bức địa đồ, rồi tưởng tượng một vị trí ở trong địa đồ, một bên nghĩ, một bên đọc thuộc lòng cổ văn.
- Khi tinh khí thần của ngươi hợp nhất, có thể dùng một ý niệm trong đầu truyền tống đến vị trí mục đích.
Bất Hủ tiên tử dặn dò:
- Bất quá ngươi phải chú ý, cự ly truyền tống có quan hệ đến tu vi, ngươi lần đầu nếm thử, không dễ lựa chọn cự ly quá xa.
Lục Dương dựa theo lời Bất Hủ tiên tử dạy bảo, bắt đầu nếm thử, trong lòng của hắn đồng thời mặc niệm cổ chú văn cùng tưởng tượng Thiên Môn phong, hét lớn một tiếng:
- Chỉ Xích Thiên Nhai.
Cái gì cũng không có phát sinh.
Bất Hủ tiên tử tiếp tục nói:
- Bước ra, Chỉ Xích Thiên Nhai có ý là đến mục đích gần trong gang tấc, chỉ có cách xa một bước, cho nên cần ngươi bước ra một bước.
Chỉ có bước ra, mới có thể biết rõ có thành công hay không.
Lục Dương phóng ra một bước, quang cảnh dưới chân biến hóa, trong lòng hắn và Bất Hủ tiên tử đồng thời vui mừng, thành công.
- Không đúng, nhìn dưới chân!
Bất Hủ tiên tử hét lớn.
Lục Dương cúi đầu, mồ hôi lạnh đều rơi xuống, phía dưới hắn là thâm uyên vạn trượng, sâu không thấy đáy.
Hắn quay đầu nhìn ra phía sau, phát hiện phía sau là một vách núi.
Cho nên tác dụng của Chỉ Xích Thiên Nhai là để cho mình đứng ở bên cạnh Thiên Nhai sao.
Lục Dương không có tâm tư mắng chửi, dưới chân hắn không có vật gì, là trạng thái treo trên bầu trời.
Hai cước hắn đi hai lần, rơi vào trong thâm uyên.
Chương 181: Phần Mộ
Chỉ Xích Thiên Nhai, một loại pháp thuật không gian được lưu truyền rộng rãi nhưng không người có thể học được, môn pháp thuật này cơ hồ đạt đến bản chất của không gian, người không phải ngộ tính cao, cơ duyên lớn thì không thể học.
Sau khi học thành, tiêu dao tự tại, thiên hạ to lớn, cũng có thể tùy ý tiến về.
- Cho nên địa điểm ngươi vừa rồi nghĩ tới là bên bờ vực, địa điểm thật độc đáo.
Bất Hủ tiên tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thấy tên tiểu bối mà đang tá túc này quả thật không tầm thường, pháp thuật khó như Chỉ Xích Thiên Nhai mà lập tức đã học được.
- Độc đáo cái quỷ, ta vừa rồi nghĩ đến Thiên Môn phong, đây là địa phương gì?
Lục Dương kêu to, cho dù ai đột nhiên xuất hiện ở trên không vách núi cũng sẽ không tỉnh táo.
Quan trọng nhất chính là hắn đang rơi xuống.
Nếu là rắn rắn chắc chắc đập xuống đất, thịt nát là kết quả tốt nhất.
Bất Hủ tiên tử nghe vậy, thần sắc lập tức thay đổi, nếu Lục Dương xảy ra chút gì ngoài ý muốn, chỉ sợ tiểu nha đầu kia sẽ đánh mình hồn phi phách tán.
- Nhanh nhanh nhanh, nhanh để cho ta khống chế thân thể ngươi, ta cứu ngươi đi lên.
Đối mặt với thời khắc nguy cấp này, Lục Dương làm sao cũng không thể ký thác hi vọng vào trên người Bất Hủ tiên tử chưa từng có chút đáng tin, tốc độ hắn rơi xuống càng lúc càng nhanh, nhất định phải nghĩ biện pháp bình ổn rơi xuống đất.
Lục Dương hít sâu hai cái, cố gắng làm cho mình tỉnh táo, dưới chân đen kịt một mảnh, cái gì đều nhìn không thấy, cũng không tồn tại vấn đề như sợ độ cao.
- Chỉ Xích Thiên Nhai!
Lục Dương cầu nguyện pháp thuật mới học xong có thể truyền tống mình về, đây là kết quả tốt nhất.
Lục Dương đang rơi trong nháy mắt biến mất, xuất hiện ở trên không vách núi.
Lục Dương: - ...
Xem ra tạm thời là không trở về được, không sao, hắn còn có loại phương án thứ hai.
- Thành Thốn!
Lục Dương rút nhỏ thân thể, quần áo vẫn là lớn nhỏ như ban đầu, hắn cố gắng bắt lấy bốn góc quần áo, hình thành dù nhảy đơn sơ, tốc độ rơi lúc này mới giảm đi.
- Hô ——
Lục Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hai bên đều là vách đá dốc đứng, Lục Dương ở giữa lảo đảo tung bay, tâm tình có chút thấp thỏm, không biết rõ đợi chờ mình sẽ là cái gì.
- Mau nhìn, bên kia vách đá có thứ gì đó nhô lên, giống như là một khối bình đài, ngươi hạ xuống nơi đó!
Bất Hủ tiên tử kêu lên.
- Ở đâu, ta làm sao không nhìn thấy?
Lục Dương nhíu mày.
- Bên trái, ở bên trái, cự ly thần thức ngươi phóng ra ngoài không có xa bằng ta, ta trông thấy xa hơn so với ngươi.
Lục Dương dựa theo phương hướng Bất Hủ tiên tử chỉ huy cập bến, quả thật đáp xuống một chỗ đài đá.
Chân đạp trên mặt đá, Lục Dương mới chính thức thư giãn, vừa rồi thật sự là hù chết hắn.
- Ngươi vừa rồi thật đang thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai?
Bất Hủ tiên tử hồ nghi nhìn Lục Dương, nàng thi triển qua rất nhiều lần, làm sao một lần đều chưa từng gặp qua tình huống tương tự.
- Hẳn là... Như thế.
Lục Dương cũng không phải rất xác định, hắn hiện tại rất nghi ngờ về thiên phú pháp thuật của mình, biết mình không thể toàn đẩy trách nhiệm lên trên người đại sư tỷ về việc học lệch.
Mình cũng có một bộ phận trách nhiệm.
- Tốt xấu cũng là pháp thuật không gian đường đường chính chính, còn là pháp thuật không gian truyền tống mình ra ngoài.
Lục Dương tự an ủi mình.
Mà Lục Dương tu luyện Chỉ Xích Thiên Nhai còn có một chỗ tốt.
Tu sĩ tu luyện pháp thuật không gian sợ nhất gặp được địch nhân khác tu luyện pháp thuật không gian, đối phương biết tính toán ra vị trí ngươi muốn truyền tống, theo đuổi không bỏ, phi thường khó chơi.
Lục Dương hoàn toàn không cần phải lo lắng loại tình huống này, dù sao chính hắn đều không biết rõ mình sẽ truyền tống đi nơi nào.
- Nói ra thì nơi này là nơi nào?
Lục Dương ngẩng đầu nhìn trời, vách đá dốc đứng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bầu trời xanh, căn bản phân biệt không ra vị trí.
Cũng không biết rõ cách Vấn Đạo tông bao xa, hoặc là nói nơi này vẫn còn ở trong Trung Ương đại lục sao?
- Đang ở đâu cũng không sợ.
Bất Hủ tiên tử động viên cho Lục Dương.
- Có bản tiên hộ giá hộ tống, không xảy ra được chuyện gì.
Lục Dương cảm thấy dựa vào Thần Tiên không bằng dựa vào chính mình, tối thiểu nhất thì mình còn biết mình có bao nhiêu cân lượng, Thần Tiên không biết rõ.
- Đi bên trong xem một chút đi, nơi này tựa như là một động phủ.
Bất Hủ tiên tử giật giây.
- Cũng tốt.
Lục Dương vừa đi vào động phủ, chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến 'Phanh' một tiếng, là hai cánh cửa đá khép lại.
Cửa đá không biết dùng chất liệu gì chế thành, Lục Dương cắn răng, dùng ra lực lượng chín trâu hai hổ cũng không thể rung chuyển mảy may.
Thần sắc Bất Hủ tiên tử đầy ngưng trọng:
- Đừng uổng phí sức lực, cánh cửa này là đại năng luyện chế thành, không phải một Trúc Cơ kỳ như ngươi có thể rung chuyển.
Theo cửa đá khép kín, động phủ lúc đầu đen như mực trực tiếp đen đến cái gì đều không nhìn thấy.
Đang lúc Lục Dương muốn dùng Tam Vị Chân Hỏa chiếu sáng xung quanh, chỉ thấy hai bên chợt sáng lên hào quang nhỏ yếu.
- Dạ minh châu?
Hai bên lối đi động phủ kéo dài bày đầy đá dạ quang.
Chương 183: Giám Định Loại Pháp Khí (2)
Cũng may bộ pháp của Lục Dương linh hoạt, luyện được từ bên trong quán đồ nướng, hiểm mà lại hiểm tránh thoát binh tượng công kích.
Càng nhiều binh tượng bắt đầu chuyển động, Lục Dương muốn lui lại, phát hiện đường lui đã bị binh tượng phá hỏng, hắn chỉ có thể chạy trốn về phía trước, chạy đến chỗ sâu trong hang động.
Lục Dương quay đầu gặp đám lính tượng kia lộ ra hai mắt màu xanh lét, nhìn về phía Lục Dương, nhưng chậm chạp chưa có động thủ, nhìn ra được phạm vi hoạt động của bọn chúng có hạn.
Chỗ sâu trong hang động không còn là thông đạo nhỏ hẹp, mà là một mảnh không gian rộng lớn, chỉ là ánh đèn lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Tích đông —— tích đông —— tích đông ——
Âm thanh giọt nước đứt quãng rơi xuống không biết từ chỗ nào truyền đến, ở bên trong không gian rộng lớn nghe được sao mà chói tai, Bất Hủ tiên tử khẩn trương co lại thành một đoàn, cầu nguyện Lục Dương có thể vượt qua khó khăn, tìm tới lối ra.
Mộ huyệt lớn như vậy, chỉ có tiếng giọt nước nhỏ giọt cùng nhịp tim của Lục Dương, để cho người ta rùng mình, tóc gáy dựng lên.
Lục Dương cũng rất sợ hãi, hắn quả quyết phong bế lỗ chân lông, như thế thì sẽ không để tóc gáy dựng lên.
Hắn cúi đầu đọc sách, lâm thời học thêm tri thức về mộ huyệt:
- Cương Thi, một loại quái vật trộm mộ thường gặp, chủng loại của bọn hắn có thể chia làm Tử Cương, Bạch Cương, Lục Cương, Mao Cương, Phi Cương, Du Thi, Phục Thi, Bạt, Tử Cương đối ứng Luyện Khí kỳ, Bạch Cương đối ứng Trúc Cơ kỳ, Lục Cương đối ứng Kim Đan kỳ... Cứ thế mà suy ra.
- Cương Thi chính là âm vật trời sinh, sợ nhất Chân Hỏa chí cương chí dương.
Đang lúc Lục Dương nhìn say sưa ngon lành, một bàn tay khoác lên bờ vai của hắn, bị hắn tiện tay đẩy ra:
- Tiên tử ngươi không phải sợ hãi sao, làm sao còn có tâm tình đùa giỡn đập bả vai ta?
Bất Hủ tiên tử nhỏ giọng nói, giống như kinh động đến người nào:
- ... Ta đang ở bên trong thế giới tinh thần của ngươi, làm sao đập bả vai ngươi?
Lục Dương lúc này mới kịp phản ứng, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy một đám Cương Thi làn da phát tím đi theo sau lưng, mà thứ vừa rồi chụp bả vai mình chính là một Bạch Mao Cương Thi.
- Tử Cương cùng Bạch Cương.
Lục Dương nhớ tới tâm đắc trộm mộ, cuối cùng phun ra Tam Vị Chân Hỏa, thiêu đốt Cương Thi.
Cương Thi quả thật e ngại Chân Hỏa, đối mặt vách tường do Chân Hỏa tạo thành, không dám tiến lên trước một bước.
- Đây là Chân Hỏa, ngươi vậy mà lại biết tạo ra Chân Hỏa?
Bất Hủ tiên tử kinh hô, nàng chưa từng nghe nói qua có tu sĩ Trúc Cơ kỳ nào nắm giữ Chân Hỏa.
- Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hỏa diễm giống như là Tam Muội Chân Hỏa.
Lục Dương lại lần nữa đổi mới nhận biết của Bất Hủ tiên tử, Tam Muội Chân Hỏa là một loại Chân Hỏa có thể nói tiếng tăm lừng lẫy bên trong một trăm lẻ tám loại Chân Hỏa, chớ nói tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cho dù tu sĩ Kim Đan kỳ có thể luyện thành, cũng là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Lục Dương không nói gì, mà lộ ra mỉm cười thần bí, kiểu này có thể ra vẻ mình rất oách.
Thiên phú để Thượng Cổ Tiên nhân cũng phải sợ hãi thán phục, vẫn là rất thoải mái.
Không cần phải mở miệng đính chính – Lửa của ta là Tam Vị Chân Hỏa chính tông, chẳng phải lộ hết chân sau.
Dù sao đều là Chân Hỏa, không sai biệt lắm.
Lục Dương lại lần nữa phun ra một ngụm Tam Vị Chân Hỏa, hỏa diễm lơ lửng trên vai, đã có thể thấy rõ tình huống xung quanh, cũng có thể hù dọa Cương Thi đang âm thầm ẩn núp.
- Tìm kiếm lối ra của mộ thất là một hạng việc cần kỹ thuật, cần cầm Bát Quái bàn trong tay, tay bấm Bất Động ấn, mặc niệm "tầm long phân kim khán triền sơn, nhất trọng triền thị nhất trọng quan" mới có thể tìm được lối ra.
Lục Dương trầm tư, trong tay hắn đã không có Bát Quái bàn, cũng sẽ không còn Bất Động ấn.
Hắn lấy ra một cây que gỗ từ bên trong thân phận ngọc bài, đứng ở trên mặt đất:
- Đại sư tỷ phù hộ, đại sư tỷ phù hộ.
Que gỗ quay sang hướng Đông Bắc.
Lục Dương là người cẩn thận, kiếp trước làm đề toán thì thưởng thử lại phép tính nhiều lần, lần này thân ở mộ huyệt hiểm cảnh, càng phải xem chừng vạn phần.
Hắn lần nữa dựng thẳng que gỗ lên, mặc niệm
- Đại sư tỷ phù hộ.
Que gỗ lần nữa chuyển về hướng Đông Bắc.
Xác định, lối ra đang ở phương hướng Đông Bắc.
Trải qua việc thử lại phép tính, đáp án đã không có sai.
- Nơi này là một gian mộ thất?
Lục Dương dựa theo que gỗ chỉ dẫn, tìm tới một gian mộ thất, không biết là thất chính vẫn là thất phụ.
- Ta xem một chút trên sách viết thế nào... Điểm khác nhau chủ yếu giữa thất chính và thất phụ là phải căn cứ phong thuỷ nơi đó tiến hành phán đoán, cần lấy Bát Quái bàn cùng quy giáp tiến hành xem bói đo lường tính toán, phương pháp cụ thể như sau...
Lục Dương nhìn đến hoa mắt, căn bản dùng không được phương pháp phía trên viết.
- Nơi này là thất chính.
Bất Hủ tiên tử khẳng định nói.
- Ngươi làm thế nào biết?
Lục Dương kinh ngạc, nghĩ không ra Bất Hủ tiên tử rốt cục hữu dụng một hồi.
- Vừa rồi ở cửa ra vào mộ thất viết hai chữ thất chính.
Lục Dương duỗi đầu ra ngoài cửa, phía trên quả nhiên rất rõ ràng viết hai chữ 'Thất chính'.
Chương 184: Chủ Nhân Của Mộ Huyệt
Cái đồ chơi này là viết cho Cương Thi nhìn sao?
- Ngươi nhìn, trong mộ phòng có thật nhiều vật bồi táng, đều là bảo vật!
Bất Hủ tiên tử kinh hô.
Lục Dương cúi đầu, thật đúng là thế, bảo vật rực rỡ muôn màu, nhìn ra được chủ nhân ngôi mộ khi còn sống rất giàu có, nhưng không biết rõ vì sao lại chọn mộ thất ở chỗ này.
- Ừm? Quyển sách đang sáng lên?
Lục Dương kinh ngạc nhìn tâm đắc trộm mộ trong tay.
- Quyển sách này đã trải qua luyện chế?
Ánh sáng trong sách nhắm ngay một kiện ngọc thạch trong đám vật bồi táng, ánh sáng quét qua trên dưới, dường như đang giám định giá trị của khối ngọc thạch này.
Lục Dương sững sờ, trái tim phanh phanh đập mạnh trong lòng ngực, chẳng lẽ gia chủ Thượng gia cho mình một kiện pháp khí giám định khó lường?
Chỉ gặp ánh sáng trong sách bao phủ lại vật bồi táng, bên trong màn sáng xuất hiện sáu chữ to:
- Tù có thời hạn năm năm.
Ánh sáng lại thay đổi, bao phủ một kiện vật bồi táng khác, là một thanh Thanh Đồng đoản kiếm sắc bén, chữ trên màn sáng lại lần nữa biến hóa:
- Tù có thời hạn bảy năm.
Lục Dương: - ...
Gia chủ Thượng gia ngươi đến cùng cho ta một bản sách gì vậy?
Bất Hủ tiên tử tấm tắc lấy làm kỳ lạ, đây chính là sách hiện tại đang lưu hành à, thêm được một kiến thức a.
Mắt thấy màn sáng muốn hiện lên mấy chữ 'Ở tù chung thân', Lục Dương bộp một tiếng khép lại tâm đắc trộm mộ, màn sáng lóe ra thời hạn thi hành án mới biến mất.
Lúc này Lục Dương không thể lại dùng cái cớ 'Đây là sự đặc sắc của thời đại' để giải thích, công năng của quyển sách này quả nhiên có chút không hợp thói thường, mà bên trong không hợp thói thường mang theo một tia hợp lý, lộ ra càng thêm không hợp thói thường.
Cũng may Bất Hủ tiên tử hứng thú nhanh đi cũng nhanh, nàng rất nhanh đã bị vật bồi táng hấp dẫn, thời kỳ Thượng Cổ cách hiện tại quá xa, quy cách, kiểu dáng của các loại vật bồi táng đều có chỗ biến hóa.
Tỉ như mọi người thời kỳ Thượng Cổ cho rằng sau khi chết sẽ tiến về Cửu U, nếu muốn ở Cửu U bảo trì uy phong như khi còn sống, cần dùng người làm vật bồi táng, lúc hậu nhân mở ra phần mộ của Thượng Cổ đại năng, thường có thể nhìn thấy xương trắng chất đống làm vật bồi táng, hiện tại mọi người trở nên văn minh, đổi người sống thành binh tượng.
Cái này khiến Bất Hủ tiên tử nhớ tới một ít chuyện:
- Ta nhớ được Ứng Thiên Tiên lúc ban đầu chính là vật bồi táng của lão gia hỏa nào đó, cũng may Ứng Thiên Tiên vận khí tốt, dựa vào giả chết lừa dối quá quan, vẫn còn sống khi bị mang vào phần mộ.
- Sau khi tiến vào phần mộ, hắn giải trừ thuật giả chết, tùy ý thu hoạch ở trong phần mộ, thu được số lượng lớn thảo dược cùng pháp bảo, lão gia hỏa tin tưởng vững chắc mình sẽ chuyển thế, cho nên cất giữ nhiều loại thiên tài địa bảo cải thiện thể chất trong huyệt mộ, tất đều để Ứng Thiên Tiên được lợi.
- Mượn cơ hội tẩy tinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt, cải thiện thể chất, sau đó đào thoát từ trong mộ, sau đó kỳ ngộ không ngừng, nội tình tăng trưởng, thanh danh dần dần lên, bộc lộ tài năng trong thế hệ thanh niên, trở thành một trong những nhân vật chính của đại thế, miễn cưỡng có tư cách trở thành đối thủ của ta.
Lúc đầu Lục Dương cảm thấy Ứng Thiên Tiên đại khái là tồn tại rất mạnh, nghe được miễn cưỡng có tư cách làm đối thủ của Bất Hủ tiên tử, quả quyết kéo hắn đến trình độ cùng Bất Hủ tiên tử.
- Tiên cũng phân đẳng cấp sao? Tiên nhân, Thiên Tiên cái gì?
Lục Dương hỏi.
Bất Hủ tiên tử biết rõ Lục Dương hiểu lầm, giải thích nói:
- Danh hào Ứng Thiên Tiên là Ứng Thiên, thân phận là tiên, cho nên xưng hô hắn là Ứng Thiên Tiên.
- Ứng Thiên Tiên cho rằng mình Ứng Thiên mà sinh, thuận theo thiên mệnh, chính là nhân vật chính của thiên địa, khi đại thế đến, hắn tự xưng là Ứng Thiên.
- Tiên là không có đẳng cấp phân chia, đạo quả của mọi người đều không tương đồng, khó mà phân ra cao thấp, như thế nào phân ra đẳng cấp?
Bất Hủ tiên tử để Lục Dương hiểu rõ một chuyện —— nguyên lai Bất Hủ tiên tử vẫn có chỗ dùng.
Đáng tiếc Trung Ương đại lục không có lịch sử khảo thí, nếu không Lục Dương làm sao cũng có thể thi ra điểm cao nhất.
Hay là thành tích của Lục Dương cũng không lý tưởng, người ra đề mục đều nói Lục Dương trả lời đều là sai, trải qua hắn nghiên cứu trên trăm năm, thời kỳ Thượng Cổ hẳn là như thế nào như thế nào, người xung quanh đều đang cười nhạo Lục Dương vô tri, còn dám chất vấn đáp án của người ra đề, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
Lúc này, Lục Dương lộ ra thân phận túc chủ của Bất Hủ tiên tử, đánh mặt trước mặt mọi người, toàn trường yên tĩnh, rốt cuộc không người dám chất vấn cách nhìn của Lục Dương về thời kỳ Thượng Cổ.
Cảm giác thật thoải mái.
Lục Dương đều đã nghĩ kỹ tràng cảnh trang bức, chính là không có đất dụng võ.
Bất Hủ tiên tử không tiếp tục giảng về chuyện ở Thượng Cổ, có chút hăng hái quan sát các loại vật bồi táng.
Lục Dương không có buông lỏng cảnh giác, tiếp tục học tập tri thức trộm mộ:
- Làm một tên trộm mộ, cần thường xuyên bảo trì cảnh giác, cho dù tìm tới thất chính, tìm thấy vật bồi táng trong thất chính, cũng không thể phớt lờ, có chút mộ chủ rất chán ghét mình bị người quấy rầy, sẽ thiết lập cạm bẫy ác độc ở thất chính, cần phải xem chừng...
Chương 185: Đại Trưởng Lão (1)
- Tiểu tử, ngươi đi lên phía trước nhìn, đây là vật liệu thời đại các ngươi sao, nhìn rất thú vị.
Không biết Bất Hủ tiên tử nhìn thấy cái gì, thúc giục Lục Dương.
Lục Dương vừa bước ra một bước, đã cảm thấy dẫm lên cái gì, tựa hồ là một khối gạch có thể chìm xuống.
Cái trán Lục Dương trong nháy mắt che kín mồ hôi lạnh, ý thức được dẫm lên bẫy rập, sẽ là cái gì, dưới mặt đất toát ra độc châm, hay là vách tường bắn ra mũi tên?
Không cho Lục Dương quá nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn bằng vào trực giác nhảy về sau, ý đồ tránh thoát cơ quan ám khí.
Bộ phận cơ quan bị va chạm, dạ minh châu trên đỉnh đầu đột nhiên bộc phát ra độ sáng như là mặt trời nhỏ, toàn bộ thất chính đều bị chiếu trong suốt, hoàn toàn không có bầu không khí âm trầm kinh khủng như vừa rồi.
Lục Dương đợi nửa ngày cũng không có biến hóa mới, khóe mắt hắn nhảy dựng:
- Mới vừa rồi là bật đèn?
- Cái gì là bật đèn?
Bất Hủ tiên tử chưa từng nghe qua cái từ này.
- Không có gì.
Lục Dương càng ngày càng cảm thấy căn phần mộ này lộ ra khí tức không hợp thói thường, thiết lập ở trên vách đá dựng đứng ngược lại có thể giải thích, có thể phòng trộm, nhưng cửa ra vào lại viết hai chữ 'Thất chính', trong phòng còn có thể bật đèn lên thì càng quá mức?
Đây là bố trí mà phần mộ bình thường nên có sao?
Tối thiểu nhất là bên trong tâm đắc về trộm mộ không có đề cập qua chuyện này.
Bất quá tâm đắc về trộm mộ ngược lại có một câu cảnh cáo: Càng trái ngược lẽ thường, càng nguy hiểm.
- Không cần phải lo lắng, có bản tiên ở đây, sẽ không xuất hiện ngoài ý muốn!
Sau khi bật đèn, can đảm của Bất Hủ tiên tử rõ ràng lớn hơn, nói chuyện đều dõng dạc không thôi.
Dạ minh châu chiếu sáng mộ huyệt giống như ban ngày, coi như quỷ hồn xuất hiện, Bất Hủ tiên tử cũng dám đi qua quất nó hai cái tát, để nó biết rõ biết rõ ai mới là quỷ chân chính.
Ta đường đường là Tiên nhân, há có thể sợ quỷ?
- Quyển sách bên tay trái của ngươi có chút ý tứ, ngươi xem một chút.
Lục Dương nhặt lên sách bên tay trái, nhẹ giọng đọc lên tên sách: - « Trộm mộ bút ký »?
- Dịch chuyển ngón tay cái ra, mặt trên còn có một chữ.
Bất Hủ tiên tử nói.
Lục Dương chuyển ngón tay cái ra khỏi, lộ ra tên sách đầy đủ: « Phản trộm mộ bút ký ».
Lục Dương: - ...
Hắn cẩn thận nghiêm túc thu lại « Tâm đắc về trộm mộ », sợ hai quyển sách cùng một chỗ phát sinh một loại phản ứng kỳ diệu nào đó.
Lục Dương mở sách ra, chính như mặt chữ nói, tất cả nội dung bên trong đều viết về như thế nào bố trí một mộ huyệt không bị trộm mộ vào xem, còn làm ra ứng đối nhằm vào thủ đoạn trộm mộ thường gặp, tương đối chuyên nghiệp.
Bởi vì cái gọi là ma cao một thước đạo cao một trượng, tự nhiên có lý lẽ của nó.
Lục Dương cảm thấy nếu mình học xong « Tâm đắc về trộm mộ » cùng « phản trộm mộ bút ký », mộ huyệt khắp thiên hạ bao lớn, nơi nào không thể trộm?
Hắn thu hồi ánh mắt từ trong trang sách, mộ bia bên tay phải gây nên hứng thú của hắn, thông qua mộ bia, hẳn biết được thân phận chủ nhân của ngôi mộ.
Vừa hay nhìn xem là ai tạo một mộ huyệt kỳ hoa như thế.
Lục Dương nghiêng đầu nhìn tấm bia đá, rùng mình, tóc gáy dựng lên, bị dọa nhảy về sau một bước dài.
Trên tấm bia đá viết: 'Tần Cựu Niên an nghỉ tại đây'.
- Tần Cựu Niên là ai, làm sao ngươi có phản ứng lớn như vậy?
Bất Hủ tiên tử không hiểu.
Giọng nói của Lục Dương đều đang run rẩy:
- Tần Cựu Niên... Chính là đương đại Đại trưởng lão của Vấn Đạo tông chúng ta.
Tình huống gì đây, là trùng tên trùng họ hay là Đại trưởng lão đã vẫn lạc? Nếu như Đại trưởng lão vẫn lạc, vậy ngươi bây giờ đang hoạt động ở trong Vấn Đạo tông là ai? Giả mạo? Mục đích là cái gì?
- Đại trưởng lão lâu dài xuất quỷ nhập thần, để Đái Bất Phàm sư huynh thay hắn tọa trấn Nhiệm Vụ điện, chẳng lẽ hắn lo lắng bị người nhìn thấu thân phận, đặc biệt giảm bớt giao lưu với người?
Các vấn đề liên tiếp xông lên đầu, đáp án tạm thời không được biết.
Đúng lúc này, quan tài chấn động, tựa hồ có một loại vật liệu nào đó tránh thoát trói buộc, đi ra từ trong quan tài gỗ.
Lục Dương kinh hãi, trái tim phanh phanh nhảy loạn, quan tài ở thất chính là một cỗ quan tài đá, phía trên khắc hoa văn nhật nguyệt tinh thần phức tạp mà xưa cũ, không biết là năm nào tạo thành, quy cách rất cao, tuyệt đối là an táng một đại nhân vật.
Mà Đại trưởng lão Vấn Đạo tông, tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn của Đại nhân vật.
- Chẳng lẽ bên trong thật chôn Đại trưởng lão Vấn Đạo tông?
Lục Dương như lâm đại địch, là mình phát động cơ quan gì để đối phương khởi tử hoàn sinh, hay là đạo quả của Bất Hủ tiên tử để thi thể phục sinh, lại hoặc là có nguyên nhân gì khác không muốn người biết?
Nắp quan tài chầm chậm mở ra, một lão giả râu dài ngồi dậy từ bên trong quan tài, Lục Dương nhìn thấy, con ngươi hơi co lại, đối phương thật là Đại trưởng lão Vấn Đạo tông.
Đại trưởng lão ngẫu nhiên đi Thiên Môn phong hỏi đại sư tỷ một ít chuyện, Lục Dương gặp qua bộ dáng của Đại trưởng lão.
Chương 186: Đại Trưởng Lão (2)Lục Dương đang suy nghĩ muốn đánh một bộ Tượng Hình Quyền đại sư tỷ hay không, triệu hoán đại sư tỷ hay là sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai, lại lần nữa đem truyền tống mình đến trên không vách núi.
Giọng nói của Đại trưởng lão đầy tang thương, bên trong ánh mắt tràn ngập mê mang, hắn nhìn về phía Lục Dương:
- Lục Dương? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lục Dương giật mình, dựa theo suy đoán của hắn, Vấn Đạo tông có một Đại trưởng lão giả mạo, người ở trong quan tài trước mắt chính là Đại trưởng lão thật, mình chỉ gặp qua Đại trưởng lão giả, đối phương làm sao có thể nhận ra hắn?
- Đại trưởng lão, ngài nhận biết ta?
Lục Dương cẩn thận nghiêm túc hỏi.
Bên trong không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử bĩu môi, Lục Dương chưa từng cung kính đối với mình như vậy.
Mình là Tiên nhân, Lục Dương tiểu tử này không có một chút lòng kính sợ gì đối với mình.
Vấn đề Lục Dương hỏi ra để Đại trưởng lão cảm thấy kỳ quái hơn:
- Đương nhiên nhận biết, ngươi không phải đồ đệ của lão Cửu à, kiếm linh căn - Lục Dương sao? Trước đây khi ngươi tham gia khảo nghiệm nhập tông Vấn Đạo tông, ta còn thông qua thủy kính gặp ngươi.
- Ta ngược lại thật ra muốn hỏi ngươi một chút, ngươi không sao đâu chạy đến chỗ ta làm cái gì, quấy rầy ta đi ngủ.
- Ngủ, đi ngủ?
Đầu óc của Lục Dương không có quay lại, ai không sao đâu lại đi ngủ trong quan tài.
Đại trưởng lão ngáp một cái thật to, khóe mắt đều có nước mắt, xem ra đích thật là vừa tỉnh ngủ:
- Vừa mới xây dựng phần mộ quá mệt mỏi, híp mắt một lát, già, thật là đã già, trước kia ta căn bản sẽ không cảm thấy mệt mỏi như vậy, người không chịu nhận mình già không được, nói ra ta đã ba ngàn tuổi.
- Xây phần mộ?
Lục Dương trừng to mắt, hắn nghe nói tu sĩ có thể cảm giác đại nạn sắp tới, thế là sớm lập xuống di chúc, bàn giao hậu sự, kiến tạo phần mộ.
Lục Dương suy nghĩ về cống hiến của Đại trưởng lão dành cho Vấn Đạo tông, trong lòng rất khó chịu:
- Chẳng lẽ ngài lập tức liền muốn... Liền muốn...
Dù như thế nào Lục Dương đều không nói ra miệng được câu nói kế tiếp.
Đại trưởng lão gật đầu:
- Đúng vậy, nên nghĩ kỹ sau khi về hưu thì muốn làm gì. Đái Bất Phàm nói sau khi ta về hưu còn có thể sống thêm năm ngàn năm, nên tìm cho mình một vài chuyện cảm thấy hứng thú, ta nghĩ nghĩ cảm thấy xây phần mộ là lựa chọn rất tốt, dù sao thì sớm muộn gì cũng có thể dùng tới.
Lục Dương: - ...
Mới vừa rồi bị bầu không khí lây nhiễm, đại não hắn tạm thời chập mạch, hắn hiện tại mới nhớ, Hợp Thể kỳ ít nhất cũng có thể sống tám ngàn tuổi, tu vi cao sâu như Đại trưởng lão, sống khẳng định càng lâu.
Trả lại cảm động vừa rồi của ta đây.
- Ngài sớm như vậy đã xây xong phần mộ?
Trong lòng Lục Dương tự nhủ yêu thích của ngài quả thật rất độc đáo.
- Cái này có gì không thể, ta nghe nói có phàm nhân ở vài địa phương sẽ mượn một số tiền lớn từ tiền trang để mua nhà, dùng một đời vất vả để trả lại nợ nần.
- Phàm nhân có thể vì nhà ở mà vất vả cả đời, ta vất vả chuẩn bị phần mộ lúc tuổi già tự nhiên cũng không có vấn đề gì.
Lục Dương bị lý luận của Đại trưởng lão nói á khẩu không trả lời được.
- Ta cũng không phải chỉ kiến tạo một gian mộ huyệt này, địa phương khác còn có, đã xây xong, nơi này chỉ là hình thức ban đầu, ngay cả Cương Thi cũng không có chuẩn bị kỹ càng, lâm thời ném ra ngoài vài Bạch Mao Cương Thi duy trì bầu không khí.
- Đúng rồi, ta đặc biệt chọn một chỗ trên vách đá dựng đứng của Vấn Đạo tông chúng ta để kiến tạo phần mộ, ngươi làm thế nào đi tìm tới?
Lục Dương trầm mặc, hắn không muốn nhớ lại quá trình này.
Nguyên lai nơi này vẫn là Vấn Đạo tông, xem ra cự ly ca mình truyền tống không phải rất xa.
Bất Hủ tiên tử uể oải nói:
- Ngươi khẳng định truyền không xa, cự ly truyền tống cùng một nhịp thở với cảnh giới, ngươi mới đến Trúc Cơ kỳ, có thể chạy được bao xa, thật sự cho rằng ngươi có thể lên trời?
Đại trưởng lão không cách nào biết được Bất Hủ tiên tử tồn tại.
- Cho nên ngài thường xuyên không ở Nhiệm Vụ điện là bởi vì...
- Chuyện giao cho tiểu Đái, sớm hưởng thụ sinh hoạt sau khi về hưu.
Rất hợp lý.
Đại trưởng lão thấy Lục Dương không muốn nói tỉ mỉ về quá trình đến được phần mộ, hỏi:
- Cần ta đưa ngươi trở về không?
Lục Dương vội vàng gật đầu, cầu còn không được a.
Đại trưởng lão đi ra từ trong quan tài, điểm Lục Dương một cái, Lục Dương liền bị bọt khí to lớn bao phủ, Đại trưởng lão chắp tay bay ra mộ huyệt, Lục Dương bên trong bọt khí theo ở phía sau.
Đại trưởng lão lao nhanh như là một tia sấm sét, chỉ trong nháy mắt đã rời khỏi vách núi, Lục Dương lúc này mới biết rõ vì sao muốn khoác cho mình bọt khí, thân thể của hắn không thể thừa nhận tốc độ của Đại trưởng lão.
Rời đi vách núi, đập vào mi mắt là một mảnh thảo nguyên không có giới hạn, cỏ xanh như tấm đệm, trên thảo nguyên còn có đàn dê đang gặm ăn cỏ non cùng các loại yêu thú hoang mãng, yêu thú tán phát ra ba động kinh khủng khiến cho tim Lục Dương đập nhanh.
Chương 187: Vấn Đạo Tông Cửu Tử Tề Tụ Một Đường (1)Suy nghĩ nơi này chính là chỗ mà đại sư tỷ đã nói qua lúc vừa vào tông - Còn có một số hung địa, tu vi không đủ tiến vào sẽ là thân tử đạo tiêu.
Lấy tu vi của hắn, tuyệt đối không thể an toàn rơi xuống vách núi... Lời này làm sao khó chịu như thế?
Đại trưởng lão mang theo Lục Dương phi hành, bởi vì tốc độ phi hành quá nhanh, không cách nào thấy rõ cảnh tượng phía dưới, cũng không tồn tại vấn đề sợ độ cao.
Bên trong quá trình phi hành, Lục Dương có chút kinh hãi, lấy tốc độ phi hành của Đại trưởng lão, bay lâu như vậy cũng không có đến Thiên Môn phong, hắn bị truyền tống đến địa phương bao xa?
Đang lúc Lục Dương suy nghĩ lung tung, Đại trưởng lão dừng lại, Lục Dương phát hiện bọn hắn đã đến Thiên Môn phong.
Đại trưởng lão buông Lục Dương xuống, lập tức rời đi.
Đại trưởng lão gặp được một chỗ khó trên việc tu hành khi đang ngủ ở bên trong quan tài, đang muốn tìm đám sư đệ hỏi cách nhìn.
Hắn đi vào dược viên, Nhị trưởng lão không ở đây, hắn đi vào Luyện Thể phong, tam trưởng lão không có, hắn đi vào Quân Tử phong, tứ trưởng lão cũng không thấy.
- Người đâu?
Đại trưởng lão rất nghi hoặc, hắn không nhớ rõ lão nhị lão tam lão tứ là người yêu thích chạy nhảy bốn phía, ngày bình thường tìm một người là gặp được một người, làm sao hôm nay một người cũng không tìm thấy.
Đại đệ tử của Tứ trưởng lão Quý Hồng Văn gặp Đại trưởng lão đi tìm sư tôn, thành thật nói:
- Sư phụ tựa như tìm được tung tích của tông chủ, cùng Nhị trưởng lão đi tới Thiên Môn phong.
- Tung tích của lão Cửu? Thiên Môn phong?
Đại trưởng lão nghĩ không ra lại phải về Thiên Môn phong.
Hắn đi vào Thiên Môn phong, hỏi thăm Lục Dương phải chăng biết rõ tung tích của Bất Ngữ đạo nhân, Lục Dương chỉ cho phương hướng, hắn thuận lợi đi vào rừng cây tùng, tìm tới sáu vị sư đệ, một vị sư muội đang ăn nồi lẩu, cùng Bất Ngữ đạo nhân.
Bất Ngữ đạo nhân nhìn thấy Đại trưởng lão đứng ở bên ngoài động phủ, nhiệt tình ngoắc:
- Sư huynh đệ chúng ta rất lâu không có tụ họp cùng một chỗ, bây giờ có dịp, đang chuẩn bị cùng một chỗ ăn nồi lẩu, Đại sư huynh ngươi lại đến.
- Đại sư huynh ngươi mau vào, còn kém một mình ngươi.
Đại trưởng lão hồ nghi nhìn Bất Ngữ đạo nhân đang nhiệt tình.
Trong ấn tượng của Đại trưởng lão, thời điểm khi Bất Ngữ đạo nhân như nhiệt tình như vậy, tất nhiên có âm mưu quỷ kế.
Hắn cảnh giác.
Đại trưởng lão tin tưởng Bất Ngữ đạo nhân có lý do hại mình, khi Bất Ngữ đạo nhân con là hài nhi đã bị lão tam ôm lên núi, trở thành đệ tử nhỏ nhất, từ sư phụ đến sư huynh sư tỷ, ai cũng chưa có chiếu cố qua trẻ nho, cho nên dần dần lục lọi ra cách.
Đại trưởng lão tinh thông pháp thuật mộng cảnh, Bất Ngữ đạo nhân khi còn bé không an phận, như thế nào cũng ngủ không được, thế là hắn dùng pháp thuật mộng cảnh để Bất Ngữ đạo nhân ngủ say sưa.
Đến khi Bất Ngữ đạo nhân trưởng thành bắt đầu tu luyện, tu luyện luôn luôn ngủ gà ngủ gật, Đại trưởng lão liền dùng pháp thuật mộng cảnh làm cho Bất Ngữ đạo nhân tỉnh táo, đại khái là hù dọa quá mức, để Bất Ngữ đạo nhân đến bây giờ đều có bóng ma trong lòng.
Gặp Đại trưởng lão cảnh giác mình, bảy vị trưởng lão cùng một chỗ chào hỏi Đại trưởng lão:
- Đại sư huynh, ngươi mau vào, nồi lẩu chỉ còn kém một mình ngươi.
Không thể chỉ có chúng ta mấy người không may, hôm nay nói cái gì cũng muốn tập hợp đủ Vấn Đạo tông cửu tử.
Tám người đứng ở cửa đông phủ cười tủm tỉm chào hỏi Đại trưởng lão, cũng không dám vượt qua cửa hang một bước, theo người bên ngoài nhìn thấy, bức tranh này hết sức quỷ dị.
Trong ấn tượng của Đại trưởng lão, bảy vị sư đệ sư muội chưa từng có lúc nhiệt tình như vậy.
Sống lâu đến hai ngàn năm để kinh nghiệm sống của hắn phong phú gấp đôi, hắn cấp tốc làm ra phán đoán —— là huyễn cảnh.
Hắn bỗng nhiên cắn đầu lưỡi.
Đại trưởng lão muốn lấy máu trên đầu lưỡi đánh vỡ lồng giam của huyễn cảnh, nhưng cái gì cũng không biến hóa.
Chẳng lẽ không phải huyễn cảnh?
Hắn nhớ kỹ Lục Dương nói lão Cửu bị Vân Chi phong ấn ở trong động phủ, nhưng vấn đề là lão nhị đến lão bát làm thế nào cũng bị phong ấn?
- Các ngươi thế nào bị phong ấn?
Bát trưởng lão nghiêm mặt nói:
- Đại sư huynh, là như vậy, chúng ta nghe nói lão Cửu bị Vân Chi phong ấn, trước tiên đến đây thăm tù, lão Cửu nói phong ấn chỗ này giam không được người thông minh, bảy cái chúng ta cảm thấy mình đều là người thông minh, tất nhiên sẽ không bị phong ấn bắt giam, cho nên theo thứ tự tiến vào nếm thử, kết quả ngươi cũng nhìn thấy, thành tình cảnh hiện tại.
Đại trưởng lão nhíu mày:
- Thần kỳ như vậy? Ta đi thử một chút.
Đại trưởng lão đi vào động phủ, đám người reo hò.
Bát trưởng lão nói cũng không sai, nào có người thông minh chủ động bị phong ấn?
Đến tận đây, Vấn Đạo tông cửu tử toàn bộ tụ tập, thật đáng mừng.
Chín người ngồi xuống vây quanh nồi lẩu, toàn bộ động phủ đều tràn ngập hơi nước, tựa như nồi lẩu ở Tiên cảnh.
Nguyên liệu nấu ăn đều là tam trưởng lão cung cấp, làm thể tu, cần thường xuyên ăn thiên tài địa bảo, linh nhục yêu thú, để bổ sung thân thể tiêu hao.
Khi Đại trưởng lão nghe đám người kể rõ ràng nguyên do mọi chuyện, mặt đen thui.
Tám người các ngươi cùng bị vây ở chỗ này, không nghĩ như thế nào cầu cứu, lại nghĩ làm sao kéo người xuống nước?
Chương 188: Vấn Đạo Tông Cửu Tử Tề Tụ Một Đường (2)Ba đại gia đứng ra:
- Chúng ta làm sao không muốn đi ra, nhưng lão Cửu nói muốn ra ngoài, chỉ có chiến thắng tâm ma, nhưng, tâm ma quá mạnh, chúng ta ai cũng không cách nào chiến thắng.
- Cho nên chúng ta đồng tâm hiệp lực, suy nghĩ một biện pháp khác.
- Tỉ như lão tam, hắn đưa ra chủ ý dùng một cái thìa đào ra thông đạo.
- Tỉ như lão tứ, hắn đưa ra ý kiến lớn tiếng kêu cứu, gọi Vân Chi sư điệt đến đây.
- Tỉ như lão ngũ, hắn đưa ra chủ ý luyện cái thìa thành pháp bảo lại đào thông đạo.
- Tỉ như lão lục, nàng...
Đại trưởng lão đưa tay đánh gãy kế hoạch vượt ngục của Vấn Đạo tông cửu tử:
- Ta làm sao nghe Lục Dương nói, chỉ cần thành thành thật thật nhập định ba ngày, phong ấn sẽ có thể giải trừ, còn nói chuyện này đều nói cho lão Cửu đã ba ngày, phong ấn cũng đã giải trừ.
Đại trưởng lão không phải người ngu, hắn tự tin đi tới không phải bị lừa, mà là hắn biết rõ biện pháp chân chính rời đi.
Tám ánh mắt sâu kín đầy rét lạnh nhìn chằm chằm Bất Ngữ đạo nhân.
Bất Ngữ đạo nhân tỉnh táo nói:
- Ta làm ra rất nhiều cống hiến cho tông môn, trước khi các ngươi động thủ, có thể để cho ta viết một lá thư tuyệt mệnh hay không?
...
Lục Dương đang tĩnh tọa cảm thấy Thiên Môn phong lắc lư một cái, hắn hơi kinh ngạc, không biết rõ xảy ra chuyện gì.
Còn có người dám động thủ ở Thiên Môn phong?
Cũng may Thiên Môn phong chỉ lắc lư một cái đã khôi phục lại bình tĩnh như ngày xưa, Lục Dương cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đi vào trận pháp cách ly động tĩnh bên ngoài do đại sư tỷ lưu lại, điều chỉnh khí tức, chuyên tâm đột phá Trúc Cơ sơ kỳ.
Đại sư tỷ cũng không ở một bên hộ pháp, đột phá Trúc Cơ trung kỳ đối với Lục Dương mà nói, là nước chuyện chảy thành sông, không có bất kỳ ngoài ý muốn gì phát sinh, không cần hộ pháp.
Một lát sau, tinh khí thần bản thân hắn đều đạt tới đỉnh phong, Linh Đài một mảnh Không Minh, hắn vận chuyển « Minh Tâm Kiến Tính Quyết », thôn tính linh khí xung quanh, lượng lớn linh khí không ngừng cọ rửa thân thể của hắn.
Người bình thường đột phá Trúc Cơ sơ trung hậu ba kỳ, sẽ lợi dụng thời cơ đột phá tẩy gân phạt tủy, thoát thai hoán cốt, chỉnh sửa lại tu luyện, vết thương do lúc chiến đấu lưu lại.
Nhưng ở Lục Dương nơi này, căn bản không cần một bước kia.
Hắn lúc còn ở Luyện Khí kỳ đã triệt địa hoàn thành tẩy cân phạt tủy, lại không còn tạp chất để bài xuất.
Sau khi Trúc Cơ, công pháp mà Lục Dương luyện đều tùy thời tùy khắc bảo trì thân thể thuần túy, bất kể ăn cái gì, hấp thu cái gì, đều có thể lưu lại tinh hoa, bài trừ cặn bã.
Minh Tâm Kiến Tính Quyết, minh không chỉ là tâm, còn có thân thể.
Sau di đến Trúc Cơ kỳ, vùng đan điền của tu sĩ sẽ hình thành vòng xoáy linh lực thể lỏng.
Vùng đan điền Lục Dương tỏa ra một tia nóng bức, hắn nội thị bản thân, có thể cảm giác được rõ ràng vòng xoáy thể lỏng ở vùng đan điền càng ngày càng lớn mạnh, vòng xoáy đang nuốt linh khí ngoại giới vào, phun ra linh lực càng thêm tinh túy lại thích hợp cho bản thân.
Hắn vận chuyển đại chu thiên, linh lực tinh túy đang liên tục không ngừng tuần hoàn trong cơ thể, cường hóa mỗi một chỗ tronh thân thể, cho dù ở vị trí rất nhỏ không đáng kể cũng không buông tha.
Vòng xoáy càng vận chuyển càng nhanh, linh lực lấy một loại tốc độ khó tin chảy khắp toàn thân, cuối cùng, cảm giác có một cửa ải bị linh lực cưỡng ép xông qua.
Lục Dương mở hai mắt ra, ánh mắt sáng tỏ thanh tịnh.
Trúc Cơ trung kỳ, xong rồi.
Bên ngoài trận pháp, khôi lỗi gặp Lục Dương thành công tấn thăng đến Trúc Cơ trung kỳ, lại cảnh giới vững chắc, không có tai hoạ ngầm, đứng dậy rời đi.
- Còn có một việc không có làm.
Lục Dương nhớ tới « Trúc Cơ sổ tay ».
« Trúc Cơ sổ tay » là tâm đắc về Trúc Cơ do Thất trưởng lão lưu lại, sau khi được các vị sư huynh sư tỷ bổ sung, liệt kê rõ ràng các loại hạng mục công việc mà Trúc Cơ kỳ dễ dàng gặp phải, không có bỏ sót.
Tay phải Lục Dương tụ tập linh khí, vỗ nhè nhẹ phần bụng phải phía dưới, bỗng nhiên phun ra một miếng thịt, khối thịt dính máu, tựa hồ là một bộ phận trong thân thể của Lục Dương.
Lục Dương đánh ra một đạo kiếm khí, cắt khối thịt thành bột mịn.
- Đây là cái gì?
Bất Hủ tiên tử ở bên trong thế giới tinh thần nhìn Lục Dương tấn thăng, sợ nói chuyện đánh gãy phân tán lực chú ý sẽ đánh gãy quá trình tấn thăng, một mực không nói gì, bây giờ tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ thành công, rốt cục có thể nói chuyện.
Nín chết nàng.
Lục Dương chăm chú giải thích nói:
- Không biết tiên tử có nghe qua một câu hay không, nói sau bữa ăn không thể vận động dữ dội. Vận động dữ dội sẽ dẫn đến phần bụng kịch liệt đau nhức, nghiêm trọng một chút sẽ còn đau đến lăn lộn trên mặt đất, cái trán che kín mồ hôi to như hạt đậu nành, rất ảnh hưởng đến tu luyện.
- Các sư huynh sư tỷ Vấn Đạo tông chúng ta trải qua nghiên cứu phát hiện, chỉ cần chém đi một khối thịt nhỏ vô dụng lúc tấn thăng Trúc Cơ trung kỳ, có thể phòng ngừa chuyện này phát sinh, sau bữa ăn muốn hoạt động ra sao đều được.
- Cho nên ngươi mới vừa rồi là...
- Cắt chém ruột thừa.
Bất Hủ tiên tử: - ...
Mạch suy nghĩ của nàng có chút không thông với tu sĩ bây giờ.
Chương 189: Thanh Phong Kiếm Tiểu Sức Phẩm
Từ khi Bất Hủ tiên tử phục sinh đến nay, liên tiếp lọt vào đả kích, đầu tiên là hù dọa Lục Dương không thành, bị Vân Chi đánh một trận, sau là chính chứng minh rất có tác dụng, muốn khống chế Lục Dương vượt cấp chiến đấu lại bị giáo huấn.
Hiện tại nàng phát hiện, kinh nghiệm mình từng trải qua đều không thể thực hiện được, phương thức tư duy của tu sĩ hiện tại nâng cấp hơn thời kỳ Thượng Cổ rất nhiều, bọn hắn còn đồng tâm hiệp lực, tích lũy kinh nghiệm tu luyện của từng cảnh giới.
Đây là chuyện không cách nào tưởng tượng được ở thời đại Thượng Cổ, giữa các sư huynh đệ còn có minh tranh ám đấu, tính toán lẫn nhau, tranh đoạt tài nguyên, tông môn bộ lạc làm sao có thể vô điều kiện mở ra kinh nghiệm tu luyện.
À, có một ngoại lệ, là Thượng Cổ Man tộc, bọn hắn ngược lại yêu thích thảo luận kinh nghiệm tu luyện của mỗi người ở trong tộc.
Lục Dương duỗi lưng một cái, đứng dậy đánh một bộ quyền tập thể dục, thư giãn gân cốt, xương cốt kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, cảm thấy rất dễ chịu không thôi.
- Ngươi chuẩn bị đi đâu?
- Đi Bách Luyện phong, định chế một kiện vũ khí.
Lục Dương đi vào Bách Luyện phong, nhìn thấy nhà ăn vẫn đang náo nhiệt trước sau như một.
Bất Hủ tiên tử kinh ngạc nói:
- Sao, cơm nước của Vấn Đạo tông các ngươi không tệ lắm nha, nhiều đệ tử như vậy đến mua đồ ăn.
Lục Dương gật đầu:
- Chất lượng cơm nước xác thực không tệ.
Bất quá mục đích của chuyến này cũng không phải là nhà ăn, mà là Bách Luyện đường một bên khác giữa sườn núi.
Nhà ăn chỉ bán là vũ khí thường dùng, tuy vũ khí tốt, nhưng chưa chắc thích hợp cho tất cả mọi người.
Thế là Bách Luyện đường theo thời thế mà sinh, nơi đó có đại sư luyện khí tọa trấn, chuyên môn bán vũ khí đặc chế.
- Ngươi là... Lục Dương sư huynh?
Cửa ra vào Bách Luyện đường, một giọng nói kinh ngạc gọi Lục Dương lại.
Lục Dương nhìn thấy đối phương, bừng tỉnh đại ngộ:
- Ngươi là Lý Hạo Nhiên vào một lượt với ta.
Trong lần chiêu mộ mà Lục Dương tham dự, đơn linh căn tổng cộng có ba người, Lục Dương kiếm linh căn, Mạnh Cảnh Chu độc thân linh căn, cùng hỏa linh căn của Lý Hạo Nhiên.
- Hơn một tháng trước ta còn nghe Chu Lộ Lộ sư tỷ nói, ngươi đang ngâm trong bồn tắm nham tương, rốt cục có thể đi ra rồi?
Nói tới ngâm trong bồn tắm nham tương, sắc mặt Lý Hạo Nhiên rất khó coi, giống như nhớ lại một ít trải nghiệm không tốt.
- Rốt cục đạt tới yêu cầu của sư phụ, học được lặn, ăn sống Thằn Lằn Lửa bên trong nham tương, thành công Trúc Cơ, vừa mới đi ra. Ta đang chuẩn bị đi tìm sư phụ, đến hỏi ngài có an bài gì cho bước kế tiếp, kết quả Chu Lộ Lộ sư tỷ nói, nàng đã ba ngày không có nhìn thấy sư phụ, cũng không biết rõ sư phụ đi nơi nào.
Trong lòng Lục Dương tự nhủ chẳng lẽ là Ngũ trưởng lão cùng sư phụ tình cảm thâm hậu, đến chỗ của sư phụ bồi tiếp sư phụ mấy ngày nay?
- Sau khi Trúc Cơ, cần phải đi Nhiệm Vụ điện nhận nhiệm vụ của tông môn.
Lý Hạo Nhiên gật đầu, hắn nghe các sư huynh nói qua chuyện này.
- Biết đường không, ta đi cùng ngươi?
Người ta tốt xấu gì cũng gọi mình một tiếng Lục Dương sư huynh, Lục Dương làm sao cũng muốn đảm nhiệm chức trách của sư huynh.
- Vậy cám ơn sư huynh trước.
Trên đường đi đến Nhiệm Vụ điện, Lục Dương hiểu rõ thân thế của Lý Hạo Nhiên, cha mẹ của hắn đều là tu sĩ, tu vi không cao lắm, chỉ có Trúc Cơ kỳ, khi phụ mẫu biết được Lý Hạo Nhiên có hỏa linh căn, cao hứng biết bao nhiêu, muốn sủng hắn bao nhiêu thì có sủng hắn bấy nhiêu.
Chuyện này cũng tạo thành tích cách không coi ai ra gì, vội vàng xao động của Lý Hạo Nhiên.
Tỉ như tại thời điểm leo lên Vấn Tâm sơn, đạo tâm Lý Hạo Nhiên không kiên định, rất nhiều người có tư chất kém hơn hắn giành trước đến bậc thứ năm mươi, hắn cuối cùng mới thành công leo lên.
Lục Dương suy đoán Ngũ trưởng lão nhìn ra thiếu hụt của Lý Hạo Nhiên, đặc biệt để hắn ngâm nham tương một năm, ma luyện đạo tâm.
Hiện tại xem ra, hiệu quả rõ rệt.
Đi vào Nhiệm Vụ điện, hai người tìm một vòng cũng không có tìm được nhiệm vụ thích hợp cho Lý Hạo Nhiên.
- Đúng rồi, ngươi có biết luyện khí không?
- Đây là tự nhiên, sư phụ nói ta đã có trình độ luyện khí Trúc Cơ kỳ đỉnh tiêm.
Hỏa linh căn thích hợp luyện khí nhất, Lý Hạo Nhiên đã học tập tri thức về luyện khí một năm ở bên trong nham tương.
- Ngươi nhìn như thế này được không, ta tuyên bố một nhiệm vụ luyện khí, ngươi tiếp nhận, ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng có thể đạt được mục đích nhận được đồ vật.
Lục Dương đã sớm nghĩ kỹ, luyện khí sư ở Bách Luyện đường đều là Kim Đan kỳ cất bước, giá cả đắt đỏ, mà vũ khí hắn cần luyện chế không cần luyện khí sư cấp bậc cao như vậy.
- Lục Dương sư huynh ngươi không cần chiều theo ta, qua mấy ngày ta lại đến Nhiệm Vụ điện một chuyến là được.
Lục Dương lắc đầu:
- Ta không có chiều theo ngươi, ta đang cần một thanh binh khí, mà ngươi là nhân tuyển luyện khí thích hợp nhất.
- Thích hợp nhất?
Lý Hạo Nhiên có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Lục Dương gật đầu: - Đúng, ngươi rẻ nhất.
Lý Hạo Nhiên: - ...
Hai người trở về phòng Luyện Khí của Lý Hạo Nhiên, Lục Dương móc ra Thanh Phong kiếm, Lý Hạo Nhiên giật mình, phẩm chất của Thanh Phong kiếm cao không hợp thói thường, không phải Trúc Cơ kỳ như hắn có thể cải tạo.
- Không không không, Lục sư huynh ngươi vẫn đổi người khác đi, trình độ của ta có hạn, luyện chế không được loại kiếm này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro