CHƯƠNG 3. CHUYẾN TÀU HOGWARTS
Dịch cái này mỏi lưng quá bà con ới
2020 core---
Tiến độ truyện : 3/54
Link truyện gốc:
https://ficbook.net/readfic/9155081/23456430#part_content
---------------------------------------------------------------------
Sáng ngày 1 tháng 9, gia đình Potter dậy sớm. Harry đi làm ở Bộ Pháp thuật từ tờ mờ sáng, nhưng hứa sẽ có mặt ở ga King's Cross để tiễn hai cậu con trai. Ginny giúp Rose đóng gói đồ đạc và cố gắng hết sức để dỗ dành Lily, người vừa bắt đầu hát bài "Con cũng muốn đến Hogwarts". James và Albus đang đóng gói đồ đạc trong phòng riêng, thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ của mẹ. Đồ đạc của Albus gần như đã được đóng gói xong khi James bước vào.
-"Em thấy sao rồi? Chắc là hồi hộp lắm phải không?" Anh nhìn em trai với vẻ dò xét và tự hào nói thêm, "Ngày đầu tiên đi học anh bình tĩnh như trăn Nam Mỹ vậy."
-"James," Albus nói, giọng quá trịnh trọng, "Em đã thấy anh vào ngày đầu tiên rồi. Anh nhợt nhạt như người chết vậy."
-"Thôi nào," James cười. "Anh có gì phải sợ chứ? Cha chúng ta là Harry Potter lừng danh cơ mà. Em và anh chỉ đơn giản là nổi tiếng từ khi sinh ra thôi. Người ta vẫn luôn hỏi anh về những chiến công của ông ấy."
"Chắc chắn rồi ." Albus nói, vẫn với vẻ mặt như cũ. "Cũng như những chiến công của cha càng trở nên hoành tráng hơn sau mỗi câu chuyện mới mà anh kể."
James đỏ mặt.
-"Ngay khi em phân loại xong, anh sẽ giới thiệu em với mọi người," anh vẫn tiếp tục. "Em không biết mọi người mong chờ được gặp em đến nhường nào đâu. Anh sẽ dẫn em đến phòng sinh hoạt chung của chúng ta. Cha đã rất ngạc nhiên khi biết lối vào tháp của chúng ta vẫn là Bà Béo canh giữ. Và anh nghĩ em nên thử sức vào đội Quidditch. Anh biết...." anh nói thêm, nhận thấy sự phản đối của em trai mình "rằng em không thích chơi, nhưng em là một Potter! Nó nằm trong máu em rồi. Ngay cả Lily cũng biết lái chổi. Nếu em có tài năng thì sao?"
"Anh biết là họ chỉ nhận học sinh năm thứ hai vào đội Nhà đúng không?" Albus phản đối.
"Nhưng em là Potter mà!" James lại kêu lên. "Họ sẽ tạo ngoại lệ cho em."
"Còn anh thì sao?" Albus cáu kỉnh hỏi. "Nếu em không muốn vào đội Nhà chỉ vì cái họ nổi tiếng của em thì sao?"
James mỉm cười không mấy tử tế.
"Anh nghe nói em có Bản đồ Đạo tặc. Một cậu bé ngoan như vậy cần nó để làm gì?" anh ta hỏi với vẻ thách thức. "Anh chắc chắn em có thể tự tìm đường đến thư viện mà không cần nó."
"Em không–" Albus bắt đầu, nhưng James tiếp tục.
"Em biết không, đôi khi anh thấy em không phải là Potter! Tinh thần phiêu lưu của em đâu rồi?"
"Phiêu lưu à?" Rose bước vào phòng. "Ai sẽ đi phiêu lưu vậy?"
"Chắc chắn không phải Albus rồi," James cười khúc khích. "Em e là nó nhát gan quá, không làm được việc đó. Mà nó cũng có vấn đề về thần kinh rồi. Em mới chỉ mười một tuổi thôi," anh quay sang em trai mình. "Đừng cư xử như một ông già gắt gỏng nữa."
Albus không còn nghe nữa. Cậu nhét chiếc áo choàng đang nằm trên giường vào túi rồi rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Một giờ sau, mọi người đã sẵn sàng. James cầm một cây chổi mới toanh, Cleansweep 2015, và trong lồng là một chú cú trắng như tuyết, Lucky. Rose nhìn nó với vẻ ghen tị và nói: "Chị hy vọng một năm nữa chị cũng sẽ được nhận vào đội và có một cây chổi riêng."
"Nếu mọi người đã sẵn sàng, chúng ta có thể đi." Bà Potter đi xuống bếp.
Khi ông Weasley đến, mọi người lên xe. Bà Potter dắt bọn trẻ, còn ông Weasley xách hành lý.
Suốt chặng đường đến nhà ga, Albus ngồi chăm chú đọc cuốn Lịch sử Phép thuật của Bathilda Bagshot trong khi James, Lily và Rose tranh cãi xem đội Quidditch nào xuất sắc nhất mùa giải này. Tuy nhiên, họ sớm nhận ra rằng sẽ không thể thống nhất được, và bắt đầu bàn luận về chuyện trường lớp.
"Chị chắc chắn sẽ vào nhà Gryffindor," Rose nói.
"Ừ. Và em trai tôi sẽ là Potter đầu tiên trong lịch sử được nhận vào nhà Hufflepuff," James cười.
"Tại sao vậy?" Lily hỏi một cách phẫn nộ.
"Chỉ có họ mới chấp nhận những kẻ ngốc như vậy."
"James!" Bà Potter gọi một cách đe dọa.
"Vậy thì sao?" James tiếp tục. "Có ai ở đây biết một cựu học sinh nổi tiếng của nhà Hufflepuff không?"
"Cedric Diggory," Albus trả lời mà không rời mắt khỏi cuốn sách, vì cậu đã giả vờ không quan tâm đến cuộc trò chuyện trong suốt thời gian đó.
Bà Potter nhìn cậu con trai út, rồi nhìn sang cậu con trai lớn, rồi nói với giọng đe dọa: "Nếu con còn nói điều gì không tốt về em trai mình nữa, con có thể quên chuyện đi Hogsmeade suốt quãng đời còn lại đi."
"Thôi nào mẹ," James nói, cố ôm em trai mình . Nhưng anh bị đẩy ra một cách mạnh mẽ. "Con chỉ đùa thôi."
"Con cũng sẽ vào nhà Gryffindor," Lily tự hào nói. "Và con sẽ vào cùng Nhà với anh Albus."
"Ít nhất là phải hai năm nữa," bà Potter nhận xét, và Lily lại bĩu môi.
Khi mọi người đã có mặt tại nhà ga, họ được ông Potter đón tiếp và điều khiến Rose ngạc nhiên là bà Granger cũng có mặt.
"Mẹ không thể bỏ lỡ việc đưa con đi học được," Hermione nói, ôm Rose. "Chúng ta sẽ không gặp nhau cho đến Giáng sinh."
"Mọi việc ở Bộ thế nào rồi?" Ron hỏi, nhưng Hermione chỉ phẩy tay cho ông lui đi.
"Albus, James, Lily," bà ôm chầm lấy bọn trẻ. "Lâu lắm rồi bác mới gặp lại các con. Các con lớn nhanh quá!"
"Chúng ta phải đi thôi," ông Potter nói. "Tàu sắp chạy rồi, và chúng ta vẫn phải đưa toàn bộ đám đông qua rào chắn."
Ông Weasley giúp bọn trẻ mang hành lý. James lập tức chạy đến Sân ga Chín Ba Phần Tư, nói rằng bạn bè đã đợi sẵn. Albus và Rose theo sau. Bố mẹ chúng đi cuối cùng.
Albus không hề sợ vượt qua rào cản.
"Chị chỉ cần chạy thẳng đến đó và nhắm mắt lại," cậu nói với Rose. "Chúng ta có thể cùng nhau làm được." Cậu đưa tay về phía cô.
Khi rào chắn đã ở phía sau, Albus thả Rose ra và nhìn quanh. Đó chính là tàu Tốc hành Hogwarts, đúng như cậu vẫn hằng tưởng tượng. Một đầu máy đỏ thắm bao phủ bởi những đám khói hồng, và phía sau là vô số toa tàu đang lùi dần về phía xa. Những khuôn mặt tò mò của học sinh đã hiện rõ qua cửa sổ; các bậc phụ huynh đang vẫy tay chào con em mình từ sân ga. Một số vẫn đang chất hành lý lên tàu.
"Là nhà Potter!" ai đó trong đám đông hét lên. "Mẹ ơi, nhìn kìa, là Harry Potter!"
Ông Weasley đuổi kịp bố mẹ Albus và kéo con gái sang một bên.
"Đừng lo," ông nói với cô bé. "Con là một cô bé thông minh, và chắc chắn con sẽ có rất nhiều bạn! Đây. " Ông Weasley đưa cho con gái một túi kẹo Phù Thủy Wheezes của nhà Weasley. "Có cả hộp Skiving Snackboxes, một chiếc kính viễn vọng Boxing, một cây đũa phép và... vài giọt tình dược."
Rose nhìn cha mình với vẻ nghi ngờ.
"Đừng nói với mẹ nhé," ông nháy mắt, và Rose nhanh chóng giấu gói hàng vào vali. Vừa kịp lúc, vì ngay sau đó bà Granger đã bước qua hàng rào.
Trong khi Rose tạm biệt mẹ, Albus đợi ở gần đó.
"Con biết không," Harry nói, quyết định nói với con trai mình những lời từ biệt, "Hogwarts đã trở thành một mái nhà thực sự đối với bố. Chính ở đó, bố đã gặp những người quan trọng nhất trong đời mình, vậy nên hãy cẩn thận. Đừng gây rắc rối, nhưng cũng đừng từ chối giúp đỡ những người cần giúp đỡ."
Albus gật đầu. Cảm thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng, nên nhanh chóng ngắt lời cuộc trò chuyện với cha mình.
"Con phải đi đây, bố," cậu nói, tay xách va li. Albus giục Rose đi tiếp, và họ vội vã ra ga tàu.
"Đừng quên gửi cú nhé," bà Potter gọi với theo cậu.
"Albus!" Lily bé nhỏ gọi anh. "Em sẽ nhớ anh lắm!"
Anh quay lại, mỉm cười và vẫy tay với cô.
"Khoan đã," Rose kêu lên. Cô dừng lại ngay bên ngoài tàu. "Ít nhất hãy để chị sửa lại tóc. Chị không muốn xuất hiện trong bộ dạng này trước mặt bạn bè tương lai của mình."
Albus nhìn cô với vẻ dò hỏi. Dù cô có vuốt thẳng tóc thế nào đi nữa, mái tóc đỏ cứng đầu kia cũng chẳng thể nào gọn gàng hơn được nữa. Rose vẫn bướng bỉnh bắt đầu chải tóc.
"Em hiểu mà," cô ấy giải thích một cách trịnh trọng. "Bố mẹ chúng ta tìm thấy bạn bè của họ ở đây, trong khoang tàu tốc hành Hogwarts. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Chúng ta nên chọn người quen thật cẩn thận. Phải, em là một Potter, và ai cũng muốn kết bạn với em, nhưng điều đó không có nghĩa là em nên bằng lòng với những người đầu tiên con gặp. Chúng ta cần những người bạn tốt nhất."
"Bạn thân à?" Albus cau mày.
"Ừm, cầu thủ Quidditch hay những người hòa đồng," Rose mơ màng nói. "Em biết đấy, những người..." cô vẫy tay, nhưng Albus vẫn không hiểu ý chị họ mình, người chỉ thở dài rồi nói. "Đi thôi."
Rose và Albus bước xuống tàu, ngang qua những toa tàu đã rộn ràng tiếng trò chuyện và tiếng cười. Ở một toa tàu, Albus nhìn thấy anh trai và bạn bè. Họ đang ngắm nghía cây chổi mới của James với vẻ tán thưởng.
"Chị ghé qua thăm James chút nhé?" Rose nói, nửa như dò hỏi, nửa như khẳng định, rồi lập tức nắm lấy tay nắm cửa. "Chị sẽ gặp lại em sau. Trong lúc đó, hay là em đi tìm cho chúng ta một khoang nhé."
Albus, người đã lường trước được diễn biến này, tiếp tục đi lang thang. Cậu đi từ toa tàu này sang toa tàu khác và cuối cùng tìm thấy một khoang tàu trống. Mở cửa, cậu thấy khoang tàu không hoàn toàn trống . Có một cậu bé đang ngồi đó. Là cậu bé tóc vàng mà cậu đã gặp vài ngày trước ở tiệm Flourish and Blotts. Cậu bé đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một cuốn sách mở nằm gần đó.
"Khoang này còn trống không?" Albus hỏi.
"Vâng, tất nhiên rồi," anh ta đáp, quay sang phía cậu. "Cậu có muốn ăn một con sô cô la ếch không?"
"Sô cô la ếch à?" Albus mỉm cười, vẻ bối rối.
"Mẹ tớ nói đồ ngọt giúp kết bạn," cậu bé giải thích, chỉ vào chiếc bàn có hộp sô cô la ếch và đỏ mặt. "Nhưng nếu cậu không muốn..."
"Không, rất hân hạnh," Albus cầm lấy một con sô cô la ếch từ trên bàn, có lẽ nhanh hơn cậu nên làm, vì nó ngay lập tức rơi khỏi tay cậu, và anh chàng tóc vàng cười.
Trong lúc Albus đang tìm con ếch rơi xuống, cánh cửa khoang tàu mở ra và Rose xuất hiện.
"Đây rồi!" cô kêu lên. "Thật không may, James hơi bận, còn chị..." cô nhìn từ Albus sang hành khách kia rồi dừng lại. Vẻ mặt cô trở nên nghiêm túc lạ thường. "Tốt hơn là chúng ta nên tìm một khoang khác thôi," cô nói với em họ, người vừa mới nhặt được thanh Sôcôla Ếch.
"Cái gì? Tại sao ?" Albus nhìn Rose. Rose cũng nhìn người bạn đồng hành với vẻ mặt khó chịu.
" Là do tớ.." chàng trai tóc vàng cười ngượng ngùng rồi đứng dậy. "Tớ nên tự giới thiệu cho đàng hoàng mới phải."
Anh ta đưa tay về phía Albus và nói:
"Scorpius Malfoy."
"Albus Potter. Hân hạnh được gặp cậu " Albus đáp lại, bắt tay anh ta.
"Nếu không được chào đón, tớ có thể tìm một khoang khác," Scorpius vẫn mỉm cười thân thiện, với tay lấy cuốn sách bên cửa sổ. Cậu bé gầy và cao bằng Albus.
"Không hề," Albus nhận xét, rồi mở con ếch ra và ngồi xuống đối diện anh ta.
Rose nhìn em họ mình như thể cậu ta đã phát điên. Thấy Albus không định làm gì, cô rời khỏi khoang tàu, đóng sầm cửa lại sau lưng.
"Tớ không biết chị ấy bị sao nữa," Albus nói với vẻ không chắc chắn. "Bình thường chị ấy thân thiện hơn nhiều."
"Ồ, không sao đâu," Scorpius trấn an, lại nhìn ra cửa sổ. "Nhiều người không ưa tớ lắm. Tớ là con trai của một cựu Tử Thần Thực Tử. Và sau những tin đồn mới nhất của Rita Skeeter, mọi người đều phát điên cả rồi."
Albus nhìn Scorpius với vẻ nghi ngờ khi cậu bé đang ăn con ếch sô cô la.
"Cô ấy nói tớ là con trai của Chúa tể bóng tối," anh nói thêm.
Albus nghẹn lời giữa chừng và ho dữ dội.
"Tớ không thể là con hắn được," Malfoy tiếp tục. "Tớ mới mười một tuổi! Và Chúa tể Hắc ám đã chết mười chín năm trước. Và mọi người đều nói tớ là bản sao của cha tớ ... về ngoại hình.." cậu nói thêm, ngượng ngùng.
"Cậu biết đấy," Albus nói nghiêm túc. "Tớ không nghĩ cậu có thể là con hắn ta với bất kỳ lý do nào cả ."
Bây giờ Scorpius nhìn người mới quen của mình với vẻ nghi ngờ.
"Cậu có mũi ." Albus nói, và bọn trẻ cười.
"Cảm ơn vì đã ở lại . " Scorpius nói.
"Thôi nào," Albus nói. "Tớ không đến đây vì cậu, tớ đến đây vì những con ếch sô cô la."
Họ lại cười. Albus nhìn Scorpius và nghĩ về việc đã bao lâu rồi cậu mới có một cuộc trò chuyện dễ dàng như vậy với ai đó.
"Cậu đang đọc gì vậy?" anh hỏi khi nhận thấy cuốn sách trên ghế cạnh Scorpius.
"Hogwarts: Một lịch sử," anh đáp. "Tớ nghĩ nó sẽ giúp tớ chuẩn bị tinh thần để đến trường . Bố tớ đã cố gắng thuyết phục tớ đừng đến Hogwarts, nói rằng sẽ tốt hơn nhiều nếu ở Durmstrang, tránh xa tầm mắt, nhưng tớ vẫn khăng khăng muốn tự mình đến. Còn mẹ tớ thì chắc chắn rằng không nơi nào tốt hơn Hogwarts. Bà ấy đã kể cho tớ rất nhiều về nơi đó, nhưng tớ vẫn cảm thấy như mình chẳng biết gì cả."
Albus gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Đột nhiên cánh cửa mở ra và hai cậu bé xuất hiện ở ngưỡng cửa. Một đứa liếc nhìn Malfoy rồi lập tức bỏ đi.
"Ừm..." Albus nói, vẻ bối rối, ngay khi cánh cửa đóng sầm lại. "Thật sự tệ đến vậy sao?"
"Cậu ghen tị vì họ không để ý đến cậu à?" Scorpius cười toe toét. "Tớ quen rồi. Trường học còn nhiều chuyện hơn thế nữa. Cậu biết không, ông tớ luôn nói với tớ rằng nhà Malfoy là những phù thủy thuần chủng lâu đời nhất, một gia đình được kính trọng. Nhưng sau khi Chúa tể Hắc ám sụp đổ, gia đình tớ đã trải qua những ngày tháng không mấy tốt đẹp. Cha tớ đã không rời khỏi trang viên trong nhiều tháng trời, và tớ nghĩ nếu không có mẹ, ông ấy đã phát điên từ lâu rồi. Tất cả những lời đồn đại này chỉ càng làm ông ấy tổn thương hơn thôi."
"Tất cả à?"
"Tốt hơn là cậu không nên biết," Scorpius thở dài.
"Vậy là ông ấy hối hận vì Chúa tể bóng tối đã sụp đổ?"
"Tớ không có nói thế."
Có một sự im lặng ngượng ngùng, và Albus nói nhỏ, "Tớ biết cảm giác khi mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình suốt ngày..."
"Tất nhiên rồi," Scorpius đồng ý. "Tớ nhận ra cậu ngay ở cửa hàng."
"Thật sao?" Albus hỏi.
"Tớ đọc báo," Malfoy đáp. "Và ảnh gia đình cậu cứ xuất hiện ở đó. Những anh hùng và vị cứu tinh."
Albus đảo mắt.
" Tấm thiệp của cậu có tên ai vậy?" Scorpius hỏi, nhận thấy Albus đã lấy tấm thiệp ra khỏi vỏ thanh sô cô la và lật qua lật lại trên tay.
"Cha tớ," Albus nói, vẻ khó chịu và giơ tấm thẻ ra. Harry Potter vẫy tay về phía máy ảnh. Albus cất nó vào túi.
Scorpius cầm lấy con ếch sô cô la của mình. "Tớ cược với cậu một Galleon là bố cậu sẽ không xuất hiện trên tấm thiệp của tớ ?"
Albus mỉm cười yếu ớt.
Trời bên ngoài đã tối. Albus và Scorpius trò chuyện suốt dọc đường. Sau khi trò chuyện về tất cả họ hàng, họ bắt đầu nói về cuộc sống sắp tới ở Hogwarts. Thật đáng xấu hổ, Albus cảm thấy nhẹ nhõm khi biết Scorpius không thích Quidditch mà chỉ thích dành thời gian cho sách vở. Cậu cũng biết Scorpius là con một và cảm thấy ghen tị khi nhắc đến James.
Cuối cùng, họ bắt đầu nói về Nhà.
"Cậu muốn được phân loại thế nào?" Scorpius hỏi.
"Cả gia đình tớ đều ở nhà Gryffindor," Albus đáp lại một cách thờ ơ.
"Vậy thì chắc cậu hy vọng mình cũng sẽ vào được nhà Gryffindor," Scorpius mỉm cười.
Tài xế thông báo rằng họ sẽ sớm đến Hogwarts, và các cậu bé, sau khi thay đồng phục học sinh, đi về phía cửa ra tàu. Đám học sinh năm nhất né tránh Scorpius như tránh lửa. Albus ngạc nhiên phát hiện ra rằng người ta dễ tin vào những lời đồn nhảm nhí hơn là sự thật hiển nhiên. Scorpius tỏ ra điềm tĩnh, cố gắng không gây phiền hà cho người khác và phớt lờ những lời xì xào hay ánh mắt dò xét. Albus cũng noi gương cậu ta.
Cuối cùng, cửa tàu mở ra và các em học sinh thấy mình đang đứng trên một sân ga nhỏ và thiếu ánh sáng.
"Các em năm nhất! Các em năm nhất, lại đây!"
Scorpius giật mình khi một bóng người to lớn xuất hiện từ bóng tối.
"Đừng lo," Albus vỗ vai cậu bé khích lệ. "Chắc là bác Hagrid. Bố tớ nói bác ấy vẫn đang làm việc ở Hogwarts."
Từ trong bóng tối, khuôn mặt rạng rỡ của người khổng lồ thực sự xuất hiện.
"Trời ơi!" anh ta mỉm cười với Albus, "May quá được gặp nhóc ở đây. Mọi người đều ở đây à?" Anh ta nhìn quanh những người có mặt và cố gắng đếm, nhưng rồi bỏ cuộc, nói, "Được rồi. Đi theo tôi - một lát nữa là đến Hogwarts rồi."
Tất cả đều theo Hagrid xuống con đường hẹp, lấm tấm mưa. Albus suýt vấp ngã hai lần trong đám đông. Scorpius đi sát bên, bước đi tự tin hơn một chút, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Họ bước đi trong im lặng tuyệt đối. Mọi người đều quá mệt mỏi, và có lẽ quá phấn khích, nên chẳng trò chuyện gì. Cuối cùng, sau một khúc cua nữa, họ đến Hồ Đen rộng lớn, bên kia là Hồ. Hogwarts . Một tòa lâu đài khổng lồ với những tòa tháp trông đen kịt như màn đêm, và mặt kính phản chiếu bầu trời đầy sao không trăng.
Mọi người đều há hốc mồm.
Hagrid giúp những học sinh năm nhất lên thuyền.
"Mỗi thuyền không được quá bốn người!" ông ta nhắc lại, vừa đi dọc bờ biển. "Bám chặt và cẩn thận bước chân nhé!"
Cuối cùng, ông trèo lên chiếc thuyền riêng của mình và dẫn đầu đoàn thuyền, đưa bọn trẻ băng qua hồ.
Albus và Scorpius thấy mình cùng chung thuyền với Rose và một cô gái tóc vàng khác. Người chị họ ngồi xuống cạnh Albus và thì thầm. "Em nên tránh xa cậu ta ra. Cậu ta là một Malfoy. Ông nội cậu ta, kể cả cha cậu ta, và cả nửa gia đình đều là Tử Thần Thực Tử. Chúng đã cố giết cha em !"
"Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi," Albus lưu ý.
"Không," Rose gắt lên, mắt không rời khỏi Scorpius. "Hãy nghĩ xem cha em sẽ nói gì."
Albus quay lưng lại với Rose, và cô ấy, nhận ra rằng mình đang gõ vào một cánh cửa đóng kín, quay sang người bạn lạ mặt kia.
Scorpius hoặc đang mải mê nghiên cứu mặt hồ, hoặc khéo léo giả vờ không để ý. Albus nhìn tòa lâu đài đang tiến lại gần và bóng dáng to lớn của Hagrid.
"Cúi đầu xuống!" Hagrid hét lớn khi họ đến gần vách đá.
Mọi người cúi đầu, và những chiếc thuyền thấy mình đang ở trong một bụi cây thường xuân che giấu một khe nứt khổng lồ. Khi vượt qua bụi cây, họ thấy mình đang ở trong một đường hầm tối tăm dường như kết thúc ngay bên dưới lâu đài, và chẳng mấy chốc họ đã neo thuyền ở bến tàu ngầm và cập bến trên những tảng đá.
Cuối cùng, họ leo lên cầu thang và thấy mình đang đứng trước cánh cửa gỗ sồi của lâu đài. Hagrid, hài lòng khi thấy mọi người đã đến nơi an toàn, gõ cửa ba lần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro