Tôi quay lại con đường cũ, theo dấu chân đã đi qua. Ánh mắt rơi xuống một cái bẫy nhỏ gần cửa gắn một cái vòng. Nó đang nằm ngay dưới chân. Tôi đứng người ngay lập tức, thành công nâng nó lên một cách khó khăn. Ngay lập tức xuất hiện một cái lỗ đen, phun ra một đống khói độc hại khiến ngọn đuốc bị bừng cháy, lộ ra ánh sáng chập chờn trên đỉnh của một bậc thang bằng đá. Tay cầm cây đuốc lúc nãy, tôi nhảy xuống một cái hố sâu không thấm nước, thắp lại ngọn đuốc gần như dập tắt, nó đã cháy tự nhiên và đều đặn hơn rồi. Chuyến hành trình lại tiếp tục, tôi bắt đầu lên đường.
Rất nhiều bậc thang dẫn xuống dưới, nó dẫn đến một lối đi hẹp được lát bằng đá. Chắc chắn rằng tôi đã ở rất sâu dưới lòng đất. Đường đi dài vô cùng, kết thúc chặng đường là một cánh cửa lớn làm bằng gỗ cây sồi, ướt đẫm do hoàn cảnh nơi đây. Nó cứng cáp, chắc nịch, mọi nỗ lực muốn mở nó đều vô dụng.
Tôi đã từ bỏ tiếp tục đường này sau một khoảng thời gian tìm cách giải. Đành phải quay về bậc thang ban đầu. Nhưng có một sự việc đột ngột xảy ra, đó là một trong những cú sốc sâu sắc và kinh khủng nhất mà tâm trí con người có thể tiếp nhận. Không hề báo trước, tôi nghe thấy cánh cửa nặng nề phía sau phát ra tiếng cót két chói tai mở ra dù khớp nối đã quá gỉ sét. Bộ não tôi đã đứng máy, bối rối toàn tập, không thể phân tích được bất cứ thứ gì.
Đối mặt với một nơi hoàn toàn hoang vắng, tôi đã từng cho rằng lâu đài cổ này sẽ có các bằng chứng về sự hiện diện của một người lạ mặt, hoặc một linh hồn gì đó. Tôi đang tự não bổ về một nỗi kinh hoàng không thể miêu tả được. Khi tôi chậm rãi quay đầu, đối diện với nơi phát ra âm thanh. Tôi phải từ từ bình tĩnh lại mới thấy rõ được thứ mà tôi bắt gặp.
Bên ô cửa sổ Gothic cổ xưa, xuất hiện bóng dáng của một người. Đó là một người đàn ông đội một cái mũ tròn nhỏ với áo dài màu đen thời Trung Cổ. Mái tóc dài và bộ râu xồm xoàn đều đen thẳm khủng khiếp và dữ dội, toát lên vẻ bí ẩn đáng gờm. Trán ông ta cao vượt quá kích thước thông thường, má thì hãm sâu và đầy vết nhăn. Đôi bàn tay dài gầy trơ xương, nhọn hoắt như móng vuốt. Lại mang một màu trắng chết chóc như đá cẩm thạch chưa từng được thấy trước kia, ngoài người đàn ông kì lạ này là lần đầu tiên. Ngoại hình ông ta giống như một bộ xương bị uốn cong lạ thường. Nhưng nó gần như mất hút trong những nếp gấp đồ sộ ở bộ quần áo ông đang mặc.
Điều đặc biệt nhất là đôi mắt hắn, nó là một vực sâu đen thăm thẳm không thấy tận cùng, vừa toát ra vẻ hiểu biết sâu sắc, vừa như thú dữ độc ác đang nhìn chằm chằm con mồi. Hình bóng người này đã in hằn vào trong tâm hồn với ánh nhìn đầy hận thù, chân tôi như cắm rễ xuống đất, không tài nào di chuyển được.
Hắn bắt đầu lên tiếng bằng một giọng ầm ầm khó nghe, nó khiến tôi lạnh sống lưng bởi những lời giả dối xen lẫn với sự ác độc tiềm ẩn. Ngôn ngữ đang được nói là dạng tiếng Latinh thường được dùng bởi những người đàn ông uyên bác của thời Trung Cổ. Nó khá quen thuộc với tôi, nhờ vào những nghiên cứu kéo dài về tác phẩm của các nhà giả kim, học thuyết về quỷ dữ lâu đời.
Các lời đồn nói về lời nguyền luôn lởn vởn quanh nhà, nó luôn báo hiệu về thời điểm đen tối sắp đến. Nhìn lại trước kia về sai lầm mà tổ tiên đã giết đi ông Michel Mauvais, sự báo thù đầy hả hê của Charles. Tôi tự hỏi làm thế nào mà Charles có thể trốn thoát trong đêm đó, khi đột ngột quay trở về sau nhiều năm giết đi người thừa kế gia đình, Godfrey, bằng một mũi tên khi anh ta gần đến tuổi mà cha hắn bị ám sát. Sao Charles có thể bí mật quay về lãnh địa của gia tộc Comte mà có thể tránh đi tai mắt trong vùng.
Thậm chí trong căn phòng hoang vắng dưới lòng đất, con đường dẫn tới đó luôn xuất hiện những người kể chuyện ghê tởm chặn lại. Có cách nào mà hắn ta có thể bắt đi Robert, con của Godfrey, bị hạ độc ngay đồng ruộng ở tuổi 32. Lời nguyền báo thù ấy vẫn duy trì một cách xấu xa từ trước đến nay.
Tại thời điểm này, tôi chỉ có thể tưởng tượng về lời giải bí ẩn huyền bí nhất. Làm thế nào mà lời nguyền có thể tiếp tục kể từ đó khi Charles Le Sorcier chắc chắn phải chết như bao người khác bởi định luật đầy tự nhiên trên thế giới, chính là tuổi tác của đời người.
Về hai pháp sư đã tìm hiểu sâu về giả kim thuật, người cha và con trai, đặc biệt về Charles Le Sorcier đã nghiên cứu về một loại thuốc thần kì có thể đem lại sự sống và tuổi trẻ vĩnh hằng.
Lòng nhiệt tình của hắn dường như trong khoảng khắc này đã bị xóa bỏ bởi một đôi mắt dữ tợn bị lấp đầy bằng sự hận thù không nguôi. Ánh nhìn tồi tệ chằm chằm vào tôi, với một âm thanh kinh hoàng như tiếng rít của một con rắn, giơ lên một cái lọ thủy tinh lao tới với sát ý rõ rệt, ông ta muốn kết thúc tôi như Charles Le Sorcier đã từng làm vào 600 năm trước đây, kết thúc bao mạng sống vô tội mang dòng họ Comte.
Với bản năng sinh tồn, người tôi giờ đã có thể cử động được. Tôi dùng hết sức ném đi ngọn đuốc dập dờn trong tay vào người đàn ông đang đe dọa tính mạng mình. Tôi nghe thấy cái lọ mà ông ta đang cầm bị vỡ xuống mặt đường lát đá. Áo dài của hắn bị bốc cháy, thắp sáng khung cảnh khủng khiếp xung quanh với một ánh hào quang ghê rợn.
Tiếng thét sợ hãi bất lực vang lên cùng những lời chửi rủa đầy ác ý từ tên sát thủ sắp giết mình. Mọi thứ đang diễn ra khiến bộ não run rẩy đã quá sức chịu đựng. Tôi đột nhiên ngất xỉu xuống sàn đá nhầy nhụa.
Khi ý thức quay trở lại cơ thể, xung quanh tối tăm vô cùng, tâm trí tôi nhớ lại những gì đã xảy ra, cố gắng sắp xếp lại những sự việc mà tôi gặp. Nhưng sự tò mò hoàn toàn lấn áp suy nghĩ, tôi tự hỏi làm thế nào mà người đàn ông này có thể xuất hiện trong lâu đài? Sao hắn lại bất chấp tất cả để trả thù cho Michel Mauvais tội nghiệp? Và làm thế nào mà lời nguyền có thể đeo bám suốt hàng thế kỉ kể từ thời Charles Le Sorcier?
Gánh nặng đè nặng trên vai đã được trút bỏ khi biết được rằng tôi đã tiêu diệt được nguồn gốc lời nguyền bao năm nay.
Giờ tôi đã tự do! Ngọn lửa trong lòng bùng cháy mãnh liệt. Giờ tôi muốn hiểu thêm về thứ nham hiểm đã ám dòng họ Comte trong nhiều thế kỉ, thứ đã khiến tuổi trẻ của tôi chỉ là một cơn ác mộng kéo dài. Với một quyết tâm muốn tìm ra chân tướng về sức mạnh ấy, lấy cục đá lửa và thép trong túi ra, đốt lên ngọn đuốc dự phòng mang theo.
Ánh sáng từ cây đuốc đã hé lộ hình dạng méo mó và đen kịt của kẻ lạ mặt bí ẩn. Đôi mắt ghê tởm ấy đã hoàn toàn đóng lại. Không thể thích ứng được cảnh tượng trước mắt, tôi quay đi và bước vào căn phòng bên ngoài cánh cửa kiểu Gothic.
Ở đây, tôi tìm thấy một nơi giống như một phòng thí nghiệm của nhà giả kim. Góc phòng là một đống lớn kim loại màu vàng sáng lấp lánh rực rỡ dưới ánh sáng của ngọn đuốc. Nó có thể là vàng nhưng tôi vẫn không dừng bước chân để xem xét vì có một thứ kì lạ đã gặp qua trước đây đang thu hút tôi.
Ở phía xa hơn của tầng này là khe hở dẫn ra một trong những khe núi hoang vu nằm trong khu rừng tối tăm bên kia sườn đồi. Rất bất ngờ khi dưới đây lại có đường đi ẩn như vậy, giờ tôi đã biết người đàn ông kia đột nhập vào tòa lâu đài kia bằng cách nào, tôi quay lại chỗ cũ, khi đi ngang qua cái xác không thấy mặt, tôi đột ngột nghe thấy một âm thanh yếu ớt phát ra từ nó, tôi hoảng sợ nghĩ về việc ông ta sẽ sống lại và tấn công. Tôi đơ mắt tập trung nhìn vào hình bóng cháy đen và teo tóp nằm trên sàn nhà.
Cùng lúc đó, đôi mắt đen kinh khủng mở ra không một cảm xúc, nó còn thâm thúy, sâu thẳm hơn cả vết cháy đen khắp người của ông ta hiện giờ. Đôi môi nứt nẻ ấy cố gắng nói lên những từ ngữ mà tôi không hiểu, khiến tôi nhớ luôn nghĩ tới cái tên Charles Le Sorcier về những kí ức không mấy tốt đẹp bởi những câu từ "năm" và "lời nguyền" được phát ra từ cái miệng méo xệch đó.
Tôi khá lúng túng trong việc hiểu ra mục đích, ý nghĩa từ những câu từ ngập ngừng được nói ra. Khi tôi vẫn còn mông lung không hiểu chuyện gì xảy ra, thì trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại toát lên những ý nghĩ xấu xa. Khi tôi đã trở nên bất lực khi nhìn thấy đối thủ của mình muốn đứng lên, người tôi run rẩy không ngừng.
Kẻ khốn nạn ấy ráng đi chuyển với sức lực còn lại của mình, ngẩng đầu khỏi mặt đường ẩm ướt và ghồ ghề. Khi người tôi vẫn còn tê liệt vì sợ hãi, hắn ta thốt lên trong hơi thở đầy mỏng manh sắp chết, những lời ấy sẽ luôn ám ảnh tôi mọi lúc sau này.
"Đồ ngu!" Hắn thét lên.
"Mày có thể không đoán được bí mật? Nhưng tại sao không thể nhận ra bản di chúc đã tồn tại suốt 6 thế kỉ mà đã gây ra lời nguyền kinh hoàng lên căn nhà này, mày có não không đấy? Tao chưa từng nói với mày về thần dược tuyệt vời ban cho cuộc sống vĩnh cửu? Mày cũng không biết về bí mật của Giả Kim đã được giải quyết như thế nào? Tao nói cho mày biết, chính là tao, là tao, đã sống tận 600 năm để duy trì sự trả thù này, vì tao là CHARLES LE SORCIER!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro