Chương 15
Thời gian này, Nhạn Hồi ngày nào cũng đi Càn Thanh cung bôi thuốc cho Tạ Vân. Lục An nhắc Tạ Vân phải kiêng cữ, Ngự Thiện phòng đương nhiên không dám chậm trễ, nhưng Nhạn Hồi mỗi ngày đến Càn Thanh cung, đều mang theo chén canh tuyết lê - món tủ tuyệt nghệ của nàng.
Tạ Vân uống 2 ngày là chán ngấy rồi, liền hỏi nàng có thể đổi món khác không.
Nhạn Hồi không trả lời. Thứ nhất là vì nàng biết tài nghê bản thân mình như thế nào, thứ hai là nàng thực sự không có tâm tình xuống bếp nấu ăn cho Tạ Vân. Hắn không muốn uống, nàng sẽ không mang nữa.
Ngày thứ hai không mang canh, Nhạn Hồi tay không đến Càn Thanh cung, vừa vặn gặp người của Ngự Thiện phòng dâng đồ ăn lên. Hôm nay có sữa chưng đường phèn* và cháo gạo tẻ xanh*. Chu công công ngoài điện hầu, chờ Nhạn Hồi đến. Nhìn thấy vậy liền đón lấy khay điểm tâm từ Ngự Thiện phòng, đuổi đám người lui xuống rồi cười giả lả với Nhạn Hồi.
" Vừa rồi thánh thượng đánh cược với lão nô..."
Nhạn Hồi lẳng lặng lắng nghe, lộ ra ý cười. Có vẻ tâm trạng Tạ Vân gần đây hơi tệ, tâm trạng có tốt thì thương thế mới có thể mau lành.
Vì vậy nàng mới hiếm có đáp lời: " oh, thánh thượng và Chu công công cược gì vậy?"
Chu công công cúi người đáp: " Cược nương nương hôm nay đem gì tới."
Nhạn Hồi sặc một cái.
Chu công công nhếch mày, ánh mắt vô tình cố ý gắn chặt lên khay thức ăn tinh xảo trong tay, nói: " Vạn tuế gia cược nương nương đem cháo trắng. Người nói, nương nương biết vạn tuế gia thích ăn đồ ngọt, nhưng vì lo cho long thể vì vậy sẽ đem đồ ăn thanh đạm."
Nhạn Hồi nhìn hai tay trống không, trầm mặc.
" Nương nương xưa nay suy nghĩ chu toàn, nhìn này, bất luận là đồ ngọt hay là cháo trắng đều có cả." Chu công công vui tươi hớn hở nói.
Nhạn Hồi hiểu dụng ý của Chu công công, nàng cho dù đem gì đến, chỉ cần để Tạ Vân nhìn thấy rồi, đó cũng là suy đoán của chính hắn, cũng không được coi là khi quân.
Chu công công vì muốn khiến chủ tử vui vẻ, sớm đã chuẩn bị chu toàn. Nhạn Hồi cũng chẳng có lí do gì để biện hộ, nàng đỡ lấy khay thức ăn trong tay Chu công công, nghĩ cho dù Tạ Vân có hỏi thức ăn ở đâu, nàng cũng có thể thành thực trả lời; nếu hắn không hỏi nàng cũng chẳng cần chủ động nhắc đến.
Chỉ là Nhạn Hồi có chút kinh ngạc trong lòng, Tạ Vân từ trước đến nay đều ghét bỏ mình, cớ gì phải đánh cược với Chu công công, nàng đem hay không đem thức ăn gì tới đối với Tạ Vân mà nói, có liên quan gì chứ?
Những ngày qua, một số hành động của Tạ Vân khiến Nhạn Hồi càng nghĩ càng không hiểu.
Nhưng nàng cũng không lo nghĩ nhiều, đợi Chu công công vào nội điện thông báo với Tạ Vân, nàng mới bước vào.
Tạ Vân mấy ngày vừa rồi đều xử lý chính sự ở Dưỡng Tâm điện, theo những lời hắn nói, Nhạn Hồi phải dạy hắn đạo làm vua trong ba tháng. Dưỡng Tâm điện tự cổ chí kim chưa bao giờ có tiền lệ hậu cung tham luận quốc sự, vì vậy hắn liền đem hết tấu chương chuyển về tẩm cung của mình.
Nhạn Hồi vào nội điện, Tạ Vân vừa phê duyệt xong một bản tấu chương, đang định xem đến cái tiếp theo, dư quang thoáng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp ở cửa liền dừng lại.
Nhạn Hồi biết hắn đang nhìn khay thức ăn trong tay mình, càng nghĩ nàng càng cảm thấy Tạ Vân cổ quái, không biết hắn lại định bày trò gì, nàng vẫn chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
" sữa chưng đường phèn và cháo gạo tẻ xanh." Tạ Vân nói ra tên món ăn, mày kiếm nhếch lên có chút đắc ý nhìn về phía Chu công công.
Chu công công không nói gì, cúi người, phất trần trên khủyu tay quyện lại cùng với khói hương lượn lờ trong điện, cứ như là huân hương có thực thể vậy, vô cùng thú vị.
Nhạn Hồi ngược lại chẳng thấy có gì thú vị, nàng đặt tay lên ngực tự hỏi từ khi Lan quý phi trộm tranh đến nay, nàng có phải làm chuyện gì khiến Tạ Vân không vui hay không. Nếu không, nàng thực sự nghĩ không ra Tạ Vân vì sao lại biểu hiện như vậy, như là vực sâu lộ ra dày đặc răng nanh.
Tạ Vân không biết suy nghĩ của Nhạn Hồi, nháy mắt ra hiệu với Chu công công. Chu công công liền hiểu ý, bước xuống đỡ lấy khay đồ ăn trên tay Nhạn Hồi, sau đó cung cung kính kính đặt trước mặt Tạ Vân.
Có thể nhìn ra, tâm trạng Tạ Vân vô cùng tốt. Lập tức đặt bút xuống, cung nhân thử độc thức ăn bị hắn đuổi xuống, hắn nhìn thấy món ăn tinh xảo bắt mắt liền nói: " Không tồi."
Nhạn Hồi cho rằng Tạ Vân có vấn đề, nghĩ một lúc thì uyển chuyển ám chỉ: " Đương nhiên là không tồi rồi."
Ngự Thiện phòng chuẩn bị làm sao mà không ngon cho được, chỉ là bị nàng giấu đi nửa câu sau.
Tạ Vân nhàn nhạt nói: " Kẻ kiêu ngạo nhất định sẽ thất bại."
Đúng là đàn gảy tai trâu, thay vì suy đoán Tạ Vân muốn làm gì, không bằng tự tìm biện pháp, Nhạn Hồi dứt khoát chuyển chủ đề, nói: " Thánh thượng, thần thiếp giúp người bôi thuốc."
Tạ Vân " ừ" một tiếng, cả người ngả về sau, ghế vàng cạo xuống sàn nhà phát ra âm thanh sắc bén. Tạ Vân không cảm thấy chói tai, ngược lại sự ma sát này giống như cào xé vào tim hắn, có chút ngứa ngáy.
Nhạn Hồi bước lên trước, Tạ Vân nhanh chóng thu lại tâm tình trên mặt, hắn nhắm mắt lại, không lâu sau đó trên gò má thấy cảm giác lành lạnh. Cảm giác này kéo dài không lâu liền cảm thấy một cỗ ấm nóng, đó là nhiệt độ ngón tay của Nhạn Hồi.
Tạ Vân mở mắt, nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên khóe môi Nhạn Hồi.
" Cười cái gì?" Hắn hỏi.
Nhạn Hồi thành thực trả lời: " Vết thương của thánh thượng sắp khỏi rồi, thần thiếp vui mừng thay người."
Tạ Vân nhìn chằm chằm Nhạn Hồi, không giống như là đang nói dối, trong lòng không khỏi cảm thấy không vui. Dẫu rằng biết Nhạn Hồi quen kiểu ăn nói xu nịnh, nhưng nàng có thật sự có tâm sao? Nếu vết thương trên mặt hắn khỏi rồi, còn có cơ hội nào cho nàng thân cận hắn hàng ngày sao?
Nàng không nghĩ đến điểm này hay sao?
Nhạn Hồi lau thuốc, cung nhân bưng chậu nước lên cho nàng rửa tay. Nàng nghĩ vết thương của Tạ Vân sắp khỏi rồi, nên liền bôi nhiều hơn một chút. Thuốc cao này có chút dính nhớp, nàng phải rửa đi mấy lần, sau đó liền nhận khăn mà cung nhân đưa đến, lau sạch nước trên tay.
Làm xong, nghiêng đầu quay lại liền thấy Tạ Vân dần dần híp mắt lại, ý vui vừa nãy dường như đều tan hết.
Nhạn Hồi dừng lại một chút, nhớ kĩ lại nhất cử nhất động của bản thân, nhưng vẫn không thấy có chỗ nào không đúng.
Mặc cho Nhạn Hồi vắt óc ra suy nghĩ, cũng không đoán được suy nghĩ trong lòng của Tạ Vân.
Tạ Vân nghĩ, trẫm nhìn thấy động tác rửa tay của nàng, nghĩ thế nào cũng giống như nàng vô cùng ghét chạm vào trẫm.
Đã bôi thuốc xong cho Tạ Vân, Nhạn Hồi toan hành lễ cáo lui, Tạ Vân đè tâm tư xuống, thờ ơ nhìn nàng: " Chuyện tuyển tú thế nào rồi?"
Nhạn Hồi đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị chuyện tuyển tú cho Tạ Vân, chỉ là nàng vẫn phải chú ý đến danh tiếng của hắn, vì vậy cung không thông báo rầm rộ chuyện này. Cửu phẩm mười tám cấp, chỉ có những tiểu thư nhà quan từ chính ngũ phẩm trở lên mới có đủ tư cách tham gia. Như vậy việc tuyển chọn phiền phức Nhạn Hồi cũng bớt được không ít, liền để cho bách quan đem tranh chân dung nữ nhi nhà mình đến, sau khi nàng lựa chọn sẽ đến thái hậu xem xét, cuối cùng mới đưa đến để Tạ Vân chọn.
Nhạn Hồi làm như thế nào liền bẩm báo như vậy: " Hồi bẩm thánh thượng, thần thiếp hôm nay sẽ đem tranh đến cho thái hậu."
Tạ Vân: " Không cần, mẫu hậu một lòng lễ phật, chuyện này không cần phiền đến lão nhân gia, hoàng hậu trực tiếp đem tranh đến Càn Thanh cung đi."
Nhạn Hồi đáp: " Vâng, Thần thiếp cáo lui."
Tạ Vân lười biếng khoát tay tỏ ý đồng ý.
Đợi Nhạn Hồi rời khỏi Càn Thanh cung, Tạ Vân mới nghịch nghịch điểm tâm trên án, nhưng chẳng có hứng thú nếm thử, liền bảo Chu công công bưng xuống, sau đó nói: " Ván này trẫm thắng, nhưng phải xem ván tiếp theo...."
Chu công công thất kinh, không biết Tạ Vân còn muốn cược cái gì.
Tạ Vân nói: " Cược đợi hoàng hậu lúc nữa đem tranh đến, trẫm cược nữ nhân mà hoàng hậu chọn hoặc là tướng mạo bình thường hoặc là môn đệ không cao."
Chu công công không dám tiếp lời, dù sao ông cũng tận mắt nhìn thất hoàng hậu tay không mà đến.
Trong thời gian nhàn rỗi đợi Nhạn Hồi đem tranh đến Càn Thanh cung, Tạ Vân liền hỏi Chu công công tiến độ phục hồi lại bức tranh thế nào rồi.
Chu công công nói: " Hồi bẩm thánh thượng, hôm qua đã sửa gần xong rồi. Hôm nay có lẽ là hoàn thành rồi."
Tạ Vân " ừm" một tiếng, phân phó xuống: " Phái người trông coi, sửa xong lập tức đem về, đợi Khôn Ninh cung đem tranh đến, thì sai người đưa cho hoàng hậu đem về.
Chu công công: " Vâng."
Không lâu sau, Nhạn Hồi sai Kinh Nhứ đem tranh của các tú nữ đến Càn Thanh cung.
Tú nữ tham gia tổng cộng 100 người, Nhạn Hồi đã chọn ra 20 người.
Tạ Vân không phê tấu chương nữa, hào hứng ra lệnh mở tranh ra.
Bốn cung nhân đứng cầm bốn góc bức tranh. Bức thứ nhất hoàn toàn lộ ra trước mắt Tạ Vân, Kinh Nhứ đứng bên cạnh nói: " Bẩm thánh thượng, đây là đích thứ nữ của Trương Tương, Trương Ánh Quá. Vị tú nữ này dung mạo vô cùng giống Quý phi, nương nương đặc biệt phân phó nô tì phải đem bức tranh này lên đầu tiên, để hoàng thượng xem."
Tạ Vân: "......."
Chu công công: " ............."
Chu công công trong lòng vô cùng hoảng hốt, trộm liếc sắc mặt Tạ Vân, vạn tuế gia đã tối đi rồi.
Kinh Nhứ một chút cũng không nhận ra, liền mở bức tranh thứ hai ra: " Bẩm thánh thượng, đây là đích nữ của Lễ bộ thượng thư, Tô Tiêm, tài hoa động lòng người.
Tạ Vân thở một hơi nặng nề, Chu công công liền tiến lên định ngăn Kinh Nhứ lại, nhưng bị ánh mắt của Tạ Vân níu lại bước chân.
Tạ Vân không tin, hắn muốn xem xem Nhạn Hồi chọn nữ tử như nào cho hắn.
Kinh Nhứ mở bức tranh thứ ba: " Bẩm thánh thượng, đây là đích nữ của Binh bộ thị lang, khí độ bất phàm."
...................
Kinh Nhứ giới thiệu cho Tạ Vân bức tranh cuối cùng: " Bẩm thánh thượng, đây là nhị nữ nhà Kinh Triệu Doãn, tuy xuất thân con thiếp nhưng dung mạo kiều diễm đến thần tiên cũng phải ghen tỵ, dáng vóc lại cành thêm thướt tha lả lướt."
" Chà." Tạ Vân giễu cợt, xem xong hai mươi bức tranh này hắn đã tức giận gần như muốn bùng nổ rồi. Kinh Nhứ là người của Nhạn Hồi, hắn lạnh lùng nhìn Kinh Nhứ, giống như đang nhìn Nhạn Hồi: " Hoàng hậu đúng là..... độ lượng nhỉ."
Nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Vân chỉ dùng 2 chữ " độ lượng" chế giễu Nhạn Hồi.
Kinh Nhứ không hề phát giác ra ý khác trong lời nói của Tạ Vân, còn thành thực cảm động vạn tuế gia khen thưởng thay cho Nhạn Hồi.
Cuối cùng
" Cút!"
Tạ Vân lạnh lùng nói.
Kinh Nhứ ngẩn người, chỉ cảm thấy gần vua như gần cọp, lòng vua khó dò, sợ rằng chỉ cần lưu lại 1 khắc thôi nhất định sẽ liên lụy đến Nhạn Hồi, liền ngay lập tức lui xuống.
Chu công công lau mồ hôi rịn trên trán, đúng lúc này công tượng khôi phục bức tranh muốn yết kiến. Chu công công trong lòng âm thầm run, quả thật sợ cái gì thì liền đến cái đó. Người này vận khí cũng thật tệ, lại đụng ngay lúc thiên tử đại nộ.
Vốn có thể được lĩnh thưởng, bây giờ thì hay rồi, có thể bình an rời cung là các cụ phù hộ độ trì lắm rồi.
" Cho hắn vào." Tạ Vân quát, hau tay chống eo, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang tiến vào.
Công tượng dè dặt bê hộp gỗ đàn hương tinh xảo, sau khi giao cho cung nhân liền tiến hành hành lễ với thiên tử Đại Lương.
Tạ Vân không hé răng, công tượng bẩm báo công việc mấy ngày vừa rồi, đại khái là muốn bày tỏ với vạn tuế gia bức tranh này vốn vô cùng khó khôi phục, nhưng may là hắn có tay nghề tuyệt kĩ, mới có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Nếu đổi thành người khác chưa chắc đã làm được.
Tạ Vân cười lạnh.
Chu công công giữ bức tranh, do dự nói: " Lão nô lập tức đưa bức tranh này đến Khôn Ninh cung."
" Cẩu nô tài tự tiện làm càn." Tạ Vân lật mặt nhanh hơn trở bàn tay: " Đem bức tranh mở ra cho trẫm, treo ngay tại đây."
Tạ Vân chỉ vào song cửa sổ chạm trổ hoa văn trước mặt mình.
* sữa chưng đường phèn
*cháo gạo tẻ xanh
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro