Chương 18
Nhạn Hồi đến Càn Thanh cung mới nhớ ra mình hôm nay quên không đeo cây trâm " Đọat Huy". Trước đó, nàng đến Ngự Thiện phòng nấu canh tuyết lê, vì lo rằng " Đoạt Huy" sẽ bị nhiễm mùi khói dầu mỡ nên mới dự định sau khi nấu xong sẽ quay về Khôn Ninh cung, nhưng nấu canh mất nhiều thời gian quá mà nàng cũng quên luôn chuyện này, đợi đến khi đến Càn Thanh cung mới sực nhớ ra.
Kinh Nhứ định quay người về Khôn Ninh cung lấy đồ nhưng bị Nhạn Hồi gọi lại.
Thời gian gần đây, ngoài mặt có thể thấy nàng đối với Tạ Vân vô cùng dụng tâm, nhưng những chuyện này bản chất vẫn không có gì thay đổi.
Nhớ đến điểm này, Nhạn Hồi bước đến đem hộp đựng chén canh giao lại cho tiểu cung nhân ngự tiền Càn Thanh cung. Sau đó để tiểu cung nhân bẩm báo lại với Tạ Vân, sắc trời đã tối, mời thánh thượng sớm nghỉ ngơi.
Tiểu cung nhân cung kính vâng lời.
Nhạn Hồi lúc này định rời đi, liền thấy tiểu cung nhân mà nàng vừa giao phó việc vội vã tìm đến, nói vạn tuế gia triệu kiến.
Càn Thanh cung vẫn luôn như trước đây, nội điện ngoài Chu công công thì chẳng còn cung nhân nào đợi hầu hạ. Trong lư hương huân hương lượn lờ, cả phòng đượm hương thơm, khi Nhạn Hồi bước vào, Tạ Vân đang khuấy chén canh mà nàng đem đến, sắc mặt nặng nề trầm lắng.
Nhạn Hồi hành lễ: " Thần thiếp bái kiến thánh thượng."
Tạ Vân cũng không miễn lễ cho nàng, trực tiếp chuyển câu hỏi: " Hoàng hậu đến bao lâu rồi?"
Nhạn Hồi cảm thấy câu hỏi của Tạ Vân có chút cổ quái, rõ ràng là nàng bị hắn gọi vào mà. Nghĩ như vậy, Nhạn Hồi trong lòng không kìm được mà dâng lên tầng tầng lớp lớp phòng bị.
Nhìn thấy nàng như vậy, cái cau mày của Tạ Vân càng ngày càng chặt hơn, hắn hất đổ chén canh ra phía trước, canh đổ văng ra khắp án thư.
" Nàng nghe được gì rồi?" Tạ Vân trầm giọng chất vấn, toàn thân toát rá sát khí nồng đậm.
Nhạn Hồi càng thêm cẩn thận đề phòng, đoán ra có lẽ mình đến không đúng lúc rồi, đến đúng vào lúc Tạ Vân đang nghị sự bí mật gì đó, nhưng nàng cũng không hề sợ hãi, chỉ kính cẩn đáp: " Hồi bẩm thánh thượng, thần thiếp không nghe thấy gì hết."
Tạ Vân chăm chú đánh giá nàng, Nhạn Hồi vẫn duy trì động tác hành lễ , đôi mắt đẹp hơi rũ, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Trông dáng vẻ không giống như đang nói dối.
Tạ Vân lúc này mới hơi thu lại tâm tình, nhưng ánh mắt lại chưa lập tức rời khỏi Nhạn Hồi, hắn để ý thấy hôm nay Nhạn Hồi không có đeo trâm — không đeo cây trâm " Đoạt Huy" kia.
Dối trá.
Trong lòng Tạ Vân đang muốn nói thêm gì đó, bên ngoài lại truyền đến một trận động tĩnh, âm thanh vang lên trong nội điện thanh tĩnh liền có chút đột ngột và quỷ dị.
Thanh âm vang lên, ba người trong đại điện, ngoại trừ Nhạn Hồi, sắc mặt đều có vẻ ngưng trọng.
Tạ Vân mím môi, nháy mắt truyền ý cho Chu công công. Chu công công hơi gật đầu, tay phải ghì chặt lấy phất trần trên khủy tay, trên mặt bày ra biểu tình như đang đối đầu với kẻ địch. Ông cố ý hạ thấp tiếng bước chân, đè xuống tiếng thở nặng nề, chầm chậm bước đến cạnh cửa sổ, chỉ còn cách một khoảng bằng bằng gang tay, Chu công công đột nhiên đẩy mạnh cửa sổ ra.
Một bóng đen và gió chiều bất chợt tràn vào đại sảnh.
Vào thời khắc mấu chốt đó, Chu công công nhanh chóng lập tức lấy phất trần quật vào tên thích khách. Đuôi phất trần được làm bằng lông đuôi ngựa quấn chặt vào cổ chân hắn, Chu công công dùng lực, quật ngã ghìm chặt hắn xuống dưới đất.
"Phanh ___"
Nhạn Hồi bỗng chốc sực tỉnh, tên thích khách lật người rút một thanh chùy thủ sắc bén trong giày ra. Hắn cắt đứt dây phất trần mà Chu công công dùng để kiềm chế hắn với tốc độ cực nhanh, và khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhanh như cắt định chuẩn bị đâm Tạ Vân.
Nhạn Hồi từng luyện võ, chỉ cần nhìn qua tên thích khách này nàng liền biết người này hẳn là một người võ công cao cường.
Nàng không hề thất thanh kêu la sợ hãi, ngay tức khắc hô to: " Người đâu! Hộ giá"
Tiếng gọi vừa vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch bên ngoài Càn Khánh cung, liền xuất hiện vô số bóng người. Trong lúc nguy cấp liền nghe thấy tiếng bước chân của Thống lĩnh Vũ lâm quân Tô Nguyên, âm thanh đập mạnh trên mặt đất.
Trong nội điện, Tạ Vân cũng không hề hoảng loạn.
Nhạn Hồi vừa tiến lên trước một bước liền dừng lại, dù chỉ là khoảng cách 1 bước ngắn ngủi Nhạn Hồi lại suy nghĩ rất nhiều. Có thể thấy, võ công của Chu công công không hề kém hơn tên thích khách, hơn nữa Tô Nguyên cũng đã kịp tới hộ giá. Từ xưa đến nay, những kẻ ám sát quân vương đa số đều là có đi những có về, phải lấy cái chết để kết thúc mọi chuyện. Tạ Vân không gặp rủi ro nàng hà cớ gì phải can dự vào, không chừng còn trở thành gánh nặng.
Hơn nữa, theo những gì Tạ Vân nói lúc trước, là Hoàng hậu của một nước, làm chủ trung cung tất nhiên phải đoan trang mẫu nghi thiên hạ, làm sao có thể động một tý là rút đao vung tay mua kiếm được.
Nghĩ đến đây, Nhạn Hồi liền dừng bước, thậm chí còn lùi về sau mấy bước.
Nhạn Hồi lại không biết được, động tác này của mình lại rơi vào trong mắt của Tạ Vân. Bên kia, Chu công công ném phất trần trên khuỷu tay, rõ ràng là trông rất nhẹ nhàng nhưng lại đem đến cảm giác như Chu công công đang ném một khối đá nặng ngàn cân, đập trúng lưng tên thích khách khiến hắn lần nữa ngã lăn ra đất, chật vật nằm dưới chân Nhạn Hồi.
Tạ Vân trong tình thế cấp bách bỗng bật thốt ra: "Chu Di, bảo vệ hoàng...."
Bảo vệ hoàng hậu, 4 chữ còn chưa kịp nói xong Tạ Vân đã tận mắt nhìn thấy hoàng hậu - cái người mà luôn miệng nói ái mộ mình, cái gì mà một tấm lòng son, không cầu gì khác chỉ cầu được hàng ngày diện thánh đã là một sự ban thưởng, cái gì mà thật lòng ngưỡng mộ thánh thượng, nàng ta lúc này vẻ mặt bình thản nhìn một màn trước mắt, phảng phất như đang xem một màn nhàm chán đến toàn thân tê liệt.
Tạ Vân: "......"
Trong lòng Tạ Vân bỗng vô cớ dâng lên một cỗ tà hỏa, chợt nghĩ tới cái gì, ánh mắt ngưng lại, hắn hất văng hết chồng tấu văn trên thư án xuống đất, vùi dưới những tập tấu chương là một hộp gỗ tử đàn, Tạ Vân thuận tay cầm lên ném về phía tên thích khách kia.
Tên thích khách vừa định bò dậy, trán đột nhiên bị một hộp gỗ dài đập trúng mắt nổ đom đóm, xung quanh đầu toàn sao trời. Tức giận liền lập tức chửi rủa: " Tên cẩu hoàng đế hèn hạ."
Hộp gỗ dài đập vào người tên thích khách, rơi thẳng xuống đất. Do cú ném kia, hộp gỗ bị văng ra, lộ ra cuộn tranh bên trong.
Bên cạnh, Nhạn Hồi vừa nhìn lướt qua liền nhất thời sửng sốt.
Cuộn tranh lăn trên sàn gạch vàng, lộ ra một góc của bức chân dung, đó là bức chân dung của nàng mà Lan Quý phi đã ngâm nước làm hỏng, chỉ là hiện tại nó đã trở lại như cũ, không có chút tổn hại nào.
Tên thích khách lúc ngã xuống, thanh dao găm trong tay không biết đã rơi rớt xuống nơi nào.
Hắn vội vàng nhìn xung quanh, thấy con dao găm đang bị Nhan Hồi giẫm ở dưới chân, Chu công công đang định tấn công lần nữa, tiếng bước chân bên ngoài đại sảnh càng lúc càng gần.
Tên thích khách tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng định nhặt cuộn tranh lên làm vũ khí phòng thân.
Ngay lúc tay hắn sắp chạm được cuộn tranh, thanh dao sắc bén của hắn lao thẳng đến theo thế như chẻ tre, cắt ngang xuyên qua hắn và cuộn tranh rồi cắm sâu xuống mặt sàn, trên mặt sàn rất nhanh hiện ra các vết nứt xung quanh.
Tên thích khách: ".........."
Nếu không phải do hắn phản ứng kịp thời, một đao này có lẽ đã ghim thẳng tay hắn xuống nền đất. Tên thích khách nghiêng đầu quay lại, không biết từ lúc nào, nữ tử trong điện nhìn qua có vẻ như không có chút cảm giác tồn tại nào đang từ từ bước lại, một đao kia chính là do cô ta đâm tới.
Không chỉ tên thích khách, đến cả Tạ Vân và Chu công công đều nhất tề ngẩn người.
Trong nháy mắt, tên thích khách định rút con dao găm cắm trong nền gạch, nhưng Nhạn Hồi đã nhanh lẹ hơn một bước, một cước đá văng con dao trong tay hắn.
Tên thích khách không còn cách nào khác ngoài việc rút lui để nhặt cuộn tranh, nhưng lại bị một cước tuyệt đẹp tung ra của Nhạn Hồi đạp trúng ngực. Một cước này của Nhạn Hồi khiến hắn tức ngực khó thở, hắn đại khái đã nhận ra sát ý tỏa ra từ Nhạn Hồi, liền một mạch hướng về nàng mà xuất chiêu.
Chu công công vốn định tiến lên chặn phía trước lại bị một ánh mắt của Tạ vân cản lại.
Tên thích khách vốn đã bị thương, hiện tại càng không phải là đối thủ của Nhạn Hồi, hắn chính là muốn xem xem Nhạn Hồi đối với bức tranh bảo bối này có bao nhiều điều thâm tàng bất khả lộ.
Nhạn Hồi không nhận ra rằng bầu không khí trong đại sảnh đã thay đổi, nàng dây dưa đánh với tên thích khách, hắn đã trọng thương, theo lý vốn Nhạn Hồi nên chiếm thế thượng phong, chỉ là nàng một tay ôm cuộn tranh, chuyên tâm chuyên chú cuộn bức tranh lại để tránh bức tranh bị tổn hại, mà tên thích khách kia có thể tới ám sát Tạ Vân, nhất định là võ công không tồi.
Nhìn thấy Nhạn Hồi bị phân tâm, cẩn thận suy nghĩ một chút liền hiểu điểm yếu của nàng ở đâu. Sau vài hiệp đấu, tên thích khách và Nhạn Hồi đều hòa nhau, thế nhưng trong cái thời khắc mà Vũ lâm quân phá cửa xông vào đó, tên thích khách đã nhanh như chớp đoạt được thanh dao đâm về phía Nhạn Hồi, nhằm bức ép khống chế Nhạn Hồi làm đường lui cho mình.
" Chu Di, Tô Nguyên!" Tạ Vân lúc này mới khẩn trương, hô hoán 2 người: " Giết không tha, trẫm không muốn nhìn thấy người sống."
Chu công công và Tô nguyên soái nhận lệnh, liên thủ tiến công đả kích thích khách.
Thế nhưng vẫn là muộn một bước, tên thích khách nhìn thấy khống chế không thành, liền dứt khoát đập vỡ chiếc bình gấm, một đao đâm tới hướng Nhạn Hồi.
Mắt nhìn thấy lưỡi đao sắp đâm tới sẽ rạch hỏng bức tranh, trong tình thế cấp bách Nhạn Hồi theo bản năng xoay người muốn bảo vệ bức tranh trong lòng, thế nhưng một đao kia lại cắt qua bả vai trái của nàng, máu tươi không ngừng túa ra.
Sự tình xảy ra quá nhanh, phản ứng đầu tiên của Nhạn Hồi là nhìn xem bức chân dung có dính máu của mình hay không, lúc đang cúi đầu kiểm tra liền rơi vào một vòng tay, chóp mũi hung hăng va phải lồng ngực rộng rãi.
Tạ Vân nhào tới ôm Nhạn Hồi vào sâu trong lòng, sắc mặt âm trầm đến khó có thể tin, hừ một tiếng mắng: "Bức tranh này quan trọng cỡ nào, khiến nàng ngay cả tính mạng của mình cũng không thèm để ý!"
Nhạn Hồi cười nhạt một tiếng, không trả lời.
Tạ Vân cúi người ôm Nhạn Hồi đứng lên, phía sau là âm thanh phát ra khi tên thích khách phải nhận một kiếm xuyên qua yết hầu, có thể thấy từ trong ánh mắt của hắn, thiên tử Đại Lương quay lưng lại chăm chú nhìn hắn, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, giống như quỷ quái nơi địa ngục Tu La.
" Lục An đâu" Tạ Vân thấy lòng bàn tay dớp dính, không cần nhìn cũng biết đó là máu của Nhạn Hồi, hắn quát: " Gọi Lục An đến đây."
Hai tiếng quát của Tạ Vân khiến màng nhĩ của Nhạn Hồi tê dại, nàng ôm chặt lấy bức tranh, nhìn bức tranh không bị vấy bẩn, cuối cùng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Cơn đau lan dọc theo bả vai, Nhạn Hồi cảm thấy khắp người đau nhức, đặc biệt là trái tim. Tầm nhìn của nàng ngày càng mơ hồ, nàng chỉ nhìn thấy bóng hình mờ ảo của Tạ Vân như trong làn sương mù.
Dần dần, nàng không thể nghe rõ tiếng nói xung quanh, nàng mở miệng khẽ thốt ra một từ, sau đó không chịu nổi đau đớn nữa mà nhắm mắt lại, rơi vào hôn mê.
Mà Tạ Vân ôm Nhạn Hồi trong lòng, đôi mắt cũng trở nên mờ mịt không rõ.
Lục An vội vã chạy tới, vết thương của Nhạn Hồi ông không tiện để kiểm tra, đành phải cho nàng uống thuốc cầm máu trước, sau đó gọi một nữ thái y đến, Tạ Vân đứng bên cạnh giường, gương mặt thâm trầm nhìn nữ thái y chẩn trị.
Qua hồi lâu, nữ thái y lau đi mồ hôi trên trán, quỳ xuống báo cáo cho Tạ Vân về tình hình thương thế Nhạn Hồi.
Cũng may không bị tổn thương khí tức, hoàng hậu chỉ là do trong lòng có khúc mắc không thể giải tỏa, nên mới bất tỉnh nhân sự, chưa có dấu hiệu tỉnh.
Tạ Vân nhìn Nhạn Hồi nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.
Hắn nặng nề hít một hơi, hạ lệnh: "Chăm sóc cho tốt, nếu để xảy ra sai sót, trẫm sẽ chặt đầu ngươi."
Dứt lời, Tạ Vân quân xoay người rời đi, Chu công công vội vàng đuổi theo.
Trở lại chính điện, Tạ vân tức giận đập phá rất nhiều đồ, Chu công công chỉ dám đứng chờ bên cạnh không dám lên tiếng.
Bỗng nhiên, Tạ Vân hai mắt đỏ đậm au nhìn Chu công công, Chu công công vội vàng nói: "Thánh thượng bớt giận."
Tạ Vân sắc mặt dần dần trở nên mê man: "Chu Di, trẫm tại sao lại cảm thấy..."
Chu công công ngẩng đầu, kiên nhẫn chờ Tạ Vân nói hết nửa câu sau.
Tạ Vân tự hỏi: " Tại sao trẫm lại cảm thấy, so với trẫm Hoàng hậu càng yêu bức tranh kia hơn?"
Chu công công muốn thuyết phục hắn, lại nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không nói nên lời.
Hình như... đúng là như vậy.
Tạ Vân ngày càng mờ mịt: " Ngươi có biết nàng ở trong lòng trẫm khi nãy đã nói gì không?"
Chu công công lắc đầu nói: " Nô tài không biết"
" Hoàng hậu nói.." Tạ vân không ngừng nhắc lại lời Nhạn Hồi nói lúc chuẩn bị hôn mê: " Ta thực sự thực sự muốn gả cho chàng"
Chu công công sửng sốt.
Tạ Vân như rơi vào trầm tư nghi hoặc , hắn kinh ngạc: " Sao chứ? Hoàng hậu gả cho trẫm không phải là đúng như ý nguyện của nàng hay sao?"
Chu công công không dám nói.
Trong đại sảnh yên tĩnh quỷ dị, cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi ngoài cửa sổ gió chiều thổi tắt một ngọn đèn trong đại sảnh.
Ánh sáng mờ đi, Tạ Vân đứng ở trong bóng tối, run giọng nói: "Đi, đi tìm bức họa kia đến đây, ta muốn xem là chuyện gì xảy ra."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro