Chương 5
Nhạn Hồi sai người đặt một cái bàn trong thiền điện Khôn Ninh cung, vị trí đối diện với bức họa kia. Cấm túc ba tháng, nàng phủ phục trên án chép " Nữ giới", " Nội huấn", " Nữ luận ngữ", " Nữ phạm tiệp lục" , chép mệt rồi thì ngẩng đầu ngắm tranh.
Người trong tranh mặc áo bào đen tuyền, đầu đội quan vàng, ngọc bội cung tên đeo bên hông, cưỡi ngựa tung hoành hiên ngang trong gió tuyết.
Nàng nhìn đến ngây dại, Kinh Nhứ kêu mấy tiếng mà không nghe thấy gì, đến khi Kinh Nhứ khẽ lay nàng, Nhạn Hồi mới giật mình quay đầu nhìn Kinh Nhứ.
" Nương nương." Kinh Nhứ nói: " Ba ngày nữa là đến sinh thần Lan quý phi."
Sinh thần Lan quý phi năm nào Nhạn Hồi cũng chuẩn bị một món quà, chỉ là hiện tại nàng đang bị cấm túc, e là năm nay không thể đi được, chỉ không biết năm nay Nhạn Hồi có còn dự định tặng quà nữa hay không.
Nhạn Hồi hồi thần lại, hơi nhíu mày: " Lại chuẩn bị đến sinh thần nàng ta rồi."
Mỗi năm việc Nhạn Hồi đau đầu nhất là chọn quà tặng sinh nhật gì cho Lan quý phi, lễ vật không được rẻ tiền, nhưng trong tay Nhạn Hồi cũng không có quá nhiều thứ đáng giá.
" Nương nương, người đang trong thời gian cấm túc." Kinh Nhứ khuyên nhủ nói: " Hay là năm nay bỏ đi."
Nhạn Hồi lắc đầu.
Thời gian này liên tiếp đắc tội với Lan quý phi, trước thì làm nàng ta ngã khỏi liễn, sau lại hại nàng ta bị chim mổ, không biết trong lòng Lan quý phi đã ghi thù nàng sâu thế nào rồi. Nếu bỏ qua lần này, e sẽ khó tránh khỏi lời đàm tiếu. Mặc dù phượng ấn bị Tạ Vân thu lại, nhưng nàng vẫn là hoàng hậu, vẫn là chủ nhân của Khôn Ninh cung.
Hoàng hậu cần phải chiếu cố phi tần trong hậu cung Tạ Quân.
Nhạn Hồi nghĩ một hồi nói: " Triệu lão phu nhân vào cung."
Nhạn Hồi dù bị cấm túc, nhưng Tạ Vân không quá nghiêm khắc không cho người ngoài đến thăm. Lão phu nhân Nhạn Hồi nói chính là mẫu thân nàng, chính thê cố Trấn Quốc đại tướng quân, cáo mệnh trên người, có lẽ Tạ Vân cũng sẽ không làm khó nàng.
Ngày hôm sau, lão phu nhân vào cung.
Sợ mẫu thân lo lắng, Nhạn Hồi dọn dẹp gọn gàng, ngăn nắp, sau đó dúi cho lão phu nhân ít ngọc trai bảo thạch.
Nhạn lão phu nhân không hiểu, chống gậy đầu chim hú, hung hăng quay đầu nói: " Nhạn gia không sa đọa đến nỗi cần hoàng hậu giúp đỡ."
Sau khi Trấn Quốc đại tướng quân hi sinh, Nhạn gia nhìn như vinh quang không dứt, nhưng kì thực lại không được như trước, cho dù Nhạn gia có hoàng hậu cũng không thể bì được với gia tộc to lớn của Lan quý phi.
Nhạn Hồi cười khổ, kéo tay Nhạn lão phu nhân nói: " Mẫu thân hiểu nhầm nữ nhi rồi."
Lão phu nhân không hiểu.
Nhạn Hồi nhẹ nhàng giải thích: " Hôm nay là sinh thần Lan quý phi, con ở Khôn Ninh cung không thể đến tặng lễ vật. Hôm nay mời mẫu thân vào cung không phải vì chuyện gì khác, chỉ muốn nhờ mẫu thân sai người đem những trân châu ngọc bảo này đổi thành ngân lượng, mua giúp ta một món đồ ở ngoài cung. Nếu như không đủ phiền mẫu thân bù giúp con để làm quà tặng tặng Lan quý phi."
Nhạn lão phu nhân như đang nghe chuyện tiếu lâm, cười nhạo: " Hoàng hậu nương nương suy nghĩ thật chu đáo."
......
Dực Khôn cung.
Tin tức Nhạn lão phu nhân vào cung truyền đến, Lan quý phi lười biếng nằm nghiêng người trên án, bên cạnh có hai cung nhân đang cầm quạt, quạt cho qúy phi.
Cung nữ hầu hạ bên người Lan quý phi tên Phiêu Hương, Phiêu Hương bước lên lấy quạt từ trong tay tiểu cung nữ, nhẹ nhàng nói: " Nương nương, Nhạn lão phu nhân rời cung rồi, thái giám tiễn người xuất cung nói, sắc mặt Nhạn lão phu nhân rất khó coi, có lẽ...."
Lan quý phi tùy tiện ngắt lời: " Có lẽ cảm thấy hoàng hậu bị uất ức, hồi phủ tìm cách làm sao để giải quyết."
Phiêu Hương trấn an nói: " Nhạn gia sao có thể sánh với Trương gia, có lẽ bọn họ muốn gây phiền phức cho nương nương, nhưng đằng sau nương nương là Trương gia, một Nhạn gia nhỏ nhoi mà cũng dám kháng cự."
Lan quý phi vốn không đặt nặng chuyện này trong lòng, nàng nhướng mi, ngón tay ngọc ngà thanh mảnh sơn đỏ, cầm lấy một viên trà xanh trong đĩa mã não đưa vào miệng: " Thời gian cấm túc này hoàng hậu chắc hẳn ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt, người làm mẫu thân nhìn thấy con gái tiều tụy hốc hác như vậy còn bày được sắc mặt tốt gì. Cũng kệ, hoàng hậu lần này chịu uất ức, cũng chỉ có thể trốn trong lòng mẹ già mà khóc lóc ỉ ôi."
Phiêu Hương động tác chậm một chút.
Lan quý phi liếc xéo nàng nói: " Sao? Ngươi thấy bổn cung nói sai hay sao?"
" Nô tì không dám." Phiêu Hương quỳ xuống, do dự rất lâu nói: " Nô tì hôm trước vô tình gặp người Khôn Ninh cung, nghe bọn họ nói hoàng hậu ba thánh này sống vô cùng thư thái, mặc dù bị thánh thượng bắt chép phạt Nữ tứ thư, hoàng hậu liền sai người đặt bàn án trong thiền điện, vừa chép vừa ngắm tranh thánh thượng."
Lan quý phi nghe vậy, ánh mắt dần dần lạnh xuống, "Có thật không?"
Phiêu Hương cúi đầu: " Nô tì không dám lừa gạt nương nương."
Lan quý phi giễu cợt, căm phẫn nói: " Khắp cung đều nói hoàng hậu không tranh không đoạt, bổn cung thấy không hẳn vậy. Tâm tư của nàng lanh lợi như vậy, nếu như ngươi đã nghe được lời đồn hoàng hậu ngắm tranh nhớ người, vậy lời đồn này há chẳng phải sớm đã truyền đến Dưỡng Tâm điện, rơi vào tai thánh thượng rồi à."
Một bên chuyên tâm ăn năn hối lỗi, một bên ngắm tranh nhớ người, giả bộ thành bộ dáng như vậy, đúng là hồ ly nghìn năm.
Phiêu Hương không nói gì, lẳng lặng đứng một bên đợi Lan quý phi nguôi giận. Không biết qua bao lâu, Lan quý phi mới bình tĩnh lại, hỏi: " Ngươi có nghe nói gì về bức tranh của hoàng hậu không?"
Phiêu Hương gật đầu nói: " Tất nhiên là biết ạ. Lúc hoàng hậu chưa nhập cung đã treo tranh thánh thượng trong khuê phòng, tiên đế niệm tâm ý sâu nặng của hoàng hậu với thánh thượng, liền chấp thuận nàng. Sau này, hoàng hậu nhập cung cũng tự tay ôm bức tranh đi. Nương nương không biết chứ, Lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa, nữ tử thiên hạ không chỉ bái Chức Nữ, mà còn bái cả hoàng hậu."
Lan quý phi mày liễu hung hăng: " Vì sao?"
Phiêu Hương thở dài nói: " Đại khái là nữ tử trong nhân gian đều mong ước được giống như hoàng hậu, gả cho người mình yêu."
Lan quý phi cười xùy, lạnh giọng châm biếm: " Quả là một giai thoại đẹp."
Nhớ đến lần trước Thái hậu dựa vào tình ý sâu sắc của hoàng hậu mà cầu tình giúp nàng, Lan quý phi liền cảm thấy bực bội.
Nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên một ý niệm hiện lên trong đầu, LLan quý phi cười khẽ, kéo Phiêu Hương qua nhẹ giọng nói vài câu.
....
Lan quý phi đến Khôn Ninh cung thăm bản thân, Nhạn Hồi vô cùng bất ngờ. Lan Quý phi đoan trang, mang theo hàng chục cung nhân, nhìn thấy Nhạn Hồi cũng không thèm hành lễ, chỉ nói: " Lần trước có nói với hoàng hậu, nếu có dịp sẽ mời hoàng hậu thưởng thức trà của Dực Khôn cung."
Thấy Lan quý phi nói rõ ý đồ đến đây, Nhạn Hồi mới buông xuống chút phòng bị. Biết Lan quý phi lần này cố ý đến Khôn Ninh cung mỉa mai chọc ngoáy nàng, Nhạn Hồi cũng không tiện mà tâng bốc nàng.
Trà Lan quý phi đem đến lần này còn ngon hơn cả trà nham Vũ Di Sơn, lá ngọc trời xanh, nước trà màu xanh tươi sáng, hương vị thơm ngát nức mũi. Chỉ là loại trà này rất dễ hỏng, lại khó trồng, số trà xanh ngọc đẹp đẽ mà Lan quý phi mang đến Khôn Ninh cung này gần như là sản lượng của cả một năm.
" Không biết hoàng hậu có biết loại lá trà xanh ngọc này không." Lan quý phi yên lặng nhấp một ngụm trà xanh: " Bình thường ta đều không nỡ uống, chỉ khi thánh thượng đến Dực Khôn cung mới đem ra pha cho người."
Nhạn Hồi bật cười, loại trà lá xanh ngọc này sinh trưởng ở vùng giáp ranh Lưỡng Quảng, nàng nghe Tạ Vân nói, Tổng đốc Lưỡng Quảng có họ hàng xa với quý phi, chịu đem tặng nàng ta loại trà quý giá như vậy hẳn là tình cảm vô cùng nồng hậu.
Nói với Lan quý phi vài câu, Lan quý phi liền đứng dậy muốn đi.
Nhạn Hồi đứng dậy nói: " Bổn cung còn trong thời gian cấm túc, nên không tiễn muội muội."
Lan quý phi cũng chẳng có ý cần Nhạn Hồi tiễn nàng ta, nàng đã hành hạ Nhạn Hồi đủ rồi, nhẹ cười nói: " Hoàng hậu dừng bước."
Nhạn Hồi đưa mắt nhìn Lan quý phi rời đi, mắt thấy bóng người đi xa, lúc này mới rũ mắt như đang nghĩ gì đó.
" Nương nương đang nghĩ gì vậy?"
Kinh Nhứ thu dọn bộ ấm chén pha trà, ấm trà xanh kia tỏa ra mùi hương thơm ngát, thấm vào ruột gan.
" Bổn cung đang nghĩ về lá trà xanh ngọc." Nhạn Hồi nhìn ấm trà hoa văn hoa lê vàng: " Không biết Tổng đốc Lưỡng Quảng kia đã phá đi bao nhiêu vườn trà, mới đổi lại được nắm trà trong tay Lan quý phi."
Mặc dù nói hậu cung không được can dự triều chính, nhưng nàng chung quy vẫn nghe được một ít tin đồn rằng huynh trưởng nàng có dính líu đến Tổng đốc Lưỡng Quảng, nhưng tất cả đều bị Tạ Vân trấn áp, chỉ triệu Tổng đốc Lưỡng Quảng vào kinh phê phán vài câu rồi cho qua.
Xem ra, người có chính trực đến đâu, đụng đến thứ mình yêu thích cũng đều sẽ có thiên vị, không công minh.
Tạ Vân cũng không ngoại lệ.
Nhạn Hồi bây giờ không cầu mong điều gì, chỉ mong Nhạn gia bình an, bản thân có thể thường xuyên nhìn thấy Tạ Vân là được rồi.
" Nương nương không ổn rồi."
Nhạn Hồi đang miên man nghĩ, một cung nữ hớt ha hớt hải chạy đến, lúc bước vào điện còn bị ngưỡng cửa ngáng chân ngã lăn ra đất, còn chưa kịp đứng dậy, không quan tâm đến hành vi thất lễ của mình mà òa khóc lớn.
" Nương nương, bức tranh thánh thượng ở thiền điện mất rồi."
Ầm ầm --
Bầu trời vốn dĩ trời quang mây tạnh đột nhiên thay đổi, sấm sét trên không trung rồi đột nhiên nổ vang, mưa to ào ào rơi xuống. Lại một đạo sấm sét vang dội, sắc trời âm u mịt mù, mưa gió giật tắt ngóm mấy cây nến. Khôn Ninh cung rơi vào một khoảng không trầm mịch, lặng ngắt như tờ. Vào khoảnh khắc tia chớp màu tím rơi xuống, người ta nhìn thấy khuôn mặt hoàng hậu ngày thường vẫn luôn ôn nhu ấm áp , nay lạnh lẽo băng giá giống như một ác quỷ leo lên từ địa ngục Cửu Âm.
Kinh Nhứ đứng bên cạnh Nhạn Hồi, cung nhân Khôn Ninh cung đều quỳ rạp xuống.
Nhạn Hồi bình tĩnh nhìn bức tường trống không ở thiền điện, ở đó vốn có treo một bức tranh, nay lại biến mất không chút dấu vết.
" Là Lan quý phi?" Kinh Nhứ đoán, hôm nay cũng chỉ có Lan quý phi đến Khôn Ninh cung. Ngoài nàng ta không còn ai khác, trên dưới Khôn Ninh cung đều biết bức tranh kia quan trọng đến mức nào, cho dù hiện tại Khôn Ninh cung máu chảy thành sông xung không bằng bức tranh kia, chứ nào dám động chạm đến nó.
Thảo nào Lan quý phi lại đột nhiên đến Khôn Ninh cung, không ngờ đã sớm chuẩn bị lấy đi bức tranh trong thiền điện Khôn Ninh cung rồi. Nhưng dù vậy, Lan quý phi đã sớm chuẩn bị kĩ càng, làm sao nàng ta dễ dàng thừa nhận mình lấy đi bức tranh.
Kinh Nhứ sốt ruột nhìn Nhạn Hồi: " Nương nương...."
Trước con mắt của mọi người, Nhạn Hồi thong thả bước đến bên cạnh giàn hoa, nhẹ nhàng gạt cây đèn long bình.
Ầm ầm--
Giá hoa tự động lùi về phía sau, sấm chớp rền vang, một căn phòng bí mật chầm chậm mở ra.
Nhạn Hồi mặt không chút biểu cảm, lấy một chiếc hộp dài, mở nắp đậy ra.
Kinh Nhứ chỉ liếc qua vật trong hộp liền quỳ ngồi xuống đất, trái tim nghẹn lại trong cổ họng.
Tiên đế tại thế, từng ban cho Trấn Quốc đại tướng quân một thanh bảo kiếm, kẻ cầm kiếm đánh vua là tội bất chính, chém thần là tội bất trung.
Người đời đều cho rằng thanh kiếm ấy đã vĩnh viễn chôn vùi cùng với Trấn quốc đại tướng quân, nhưng không ai ngờ rằng thanh kiếm này lại xuất hiện vào ngày hôm nay sau hơn 10 năm.
Nhạn Hồi rút kiếm khỏi vỏ, hoa văn trên thân kiếm được chạm khắc tinh xảo rõ ràng, một bên là rồng bay vút lên, một bên là phượng hoàng vỗ cánh, và hình thiên tượng chòm sao Bắc Đẩu - đó chính là thanh Thượng Phương bảo kiếm !
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cung nhân không ai dám ngẩng đầu nhìn, chỉ có Kinh Nhứ nhứ đánh bạo ngước mắt, nhìn thấy Nhạn Hồi cầm kiếm bước vào màn mưa.
Hạt mưa to như châu ngọc đánh thẳng lên mũi đao kiếm, bị xé toạc thành từng giọt li ti.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro