Chương 4

Sáng hôm sau, Cố Hiểu Mộng vừa tỉnh lại đã nhận được wechat của Lý Ninh Ngọc.

"Chuyện hôm qua thật sự xin lỗi, quần áo đã đem đi giặt. Xin cô Cố hãy gửi địa chỉ cho tôi, sau khi tan làm tôi sẽ gửi chung với tiền thuốc men cho cô Cố."

Cố Hiểu Mộng cong khóe môi, trả lời wechat của Lý Ninh Ngọc: "Tiền thuốc men thì không cần đâu, hay là chị Ngọc mời em ăn cơm đi."

Lý Ninh Ngọc nhìn tin nhắn wechat, nhíu mày. Thật kỳ lạ, không hiểu sao lại nghĩ đến dáng vẻ mỉm cười dặn dò nàng của Cố Hiểu Mộng lúc xuống xe. Nàng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, do dự một lúc nên trả lời như thế nào. Trên màn hình rất nhanh lại nhảy ra một tin nhắn của Cố Hiểu Mộng.

"Buổi tối em ở trước cổng trường đợi chị."

Lý Ninh Ngọc nhấn bút bi trong tay mấy lần, cuối cùng vẫn gõ một chữ "ừm".

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy tin nhắn trả lời, mím môi một cái, vẫn không kiềm chế được khẽ cười một tiếng.

Cố Hiểu Mộng chỉ cảm thấy buổi trưa trôi qua quá chậm, rõ ràng đã nghiêm túc xem được mấy tập tài liệu nhưng sao chỉ mới qua một tiếng đồng hồ? Gần đến giờ nghỉ trưa, cô cũng không có lòng dạ đến nhà ăn ăn cơm, chỉ gọi điện thoại kêu cơm phần, vừa ăn vừa gửi wechat cho Cố Hi Nhiên.

"Buổi tối không cần đợi chị ăn cơm, có hẹn rồi."

"Hẹn ai?"

"Đi đâu vậy?"

"Ăn gì?"

"Có thể dẫn em đi theo không?"

Cố Hiểu Mộng lập tức nhận được bốn câu hỏi của em trai. Cô cười gõ chữ: "Đối với ba câu trước, chị trả lời là không thể trả lời. Còn câu cuối cùng..." Cố Hiểu Mộng rộng rãi chuyển khoản: "Em có thể tự đi ăn một bữa ha."

Cố Hi Nhiên lập tức nhận được ngay, nhìn khoản tiền, vô cùng kích động cảm thán: "Chị già vạn tuế!"

Cố Hiểu Mộng đến sớm nửa tiếng, đậu xe đối diện cổng trường, cô xem đi xem lại tin nhắn trên điện thoại, ngón tay gõ cộp cộp vào vô lăng, gần như nhìn chằm chằm trường học không chớp mắt.

Lý Ninh Ngọc vừa đi ra thì lập tức nhìn thấy ngay chiếc xe thể thao màu đỏ chói mắt của Cố Hiểu Mộng, nàng lắc đầu đi qua, Cố Hiểu Mộng cũng nhìn thấy nàng, vội vàng xuống xe, mặt đầy ý cười tự tay mở cửa cho nàng. Lý Ninh Ngọc nhỏ giọng nói cảm ơn, ngồi lên xe. Nàng thặt chặt dây an toàn, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng: "Thật ngại quá, ra hơi trễ, cô Cố chờ có lâu không?"

Cố Hiểu Mộng chỉnh trang lại áo khoác của mình, cười với Lý Ninh Ngọc: "Không có, em cũng vừa mới đến, chị Ngọc đói bụng chưa, bây giờ chúng ta xuất phát."

Đây là lần thứ hai cô ngồi xe của Cố Hiểu Mộng, khác biệt hẳn so với lần trước, hôm nay tâm trạng của Cố Hiểu Mộng có vẻ vô cùng tốt, không chút do dự nhấn chân ga, cô hơi nghiêng đầu về phía Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc muốn ăn món gì? Có ăn kiêng không?"

Lý Ninh Ngọc đặt tay lên gối: "Đều được, nghe theo cô Cố, chỉ là dạ dày của tôi không tốt lắm, không thể ăn quá cay."

Cố Hiểu Mộng suy nghĩ một chút, nở nụ cười thần bí với Lý Ninh Ngọc: "Chi bằng dẫn chị Ngọc đến nhà hàng em giấu làm của riêng đi. Em không tùy tiện dẫn người khác đến đó đâu."

"Cảm ơn." Giọng nói của Lý Ninh Ngọc vẫn không mang theo chút cảm xúc nào.

Một lúc sau, giọng nói lạnh nhạt của Lý Ninh Ngọc lại vang lên: "Cô Cố, tôi nghĩ có vài lời nhất định phải nói rõ, cho dù hôm nay tôi đi ăn với cô Cố, nhưng tôi vẫn sẽ giữ vững nguyên tắc của mình. Trong khoảng thời gian sau này, tôi đối xử với em trai cô cũng sẽ không có bất cứ thay đổi gì. Nếu như cô Cố muốn tôi đặc biệt chăm cho em ấy thì đừng tốn công sức nữa."

Cố Hiểu Mộng bị nàng chọc cười, có chút bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái: "Hóa ra chị Ngọc nghĩ về em như vậy, trước giờ em chưa từng có ý nghĩ này." Cô ngừng lại một chút, vô cùng nghiêm túc nhìn Lý Ninh Ngọc: "Em chỉ đơn giản là, có hứng thú với chị Ngọc thôi."

Lý Ninh Ngọc bị cô nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, quay đầu đi không nhìn cô nữa: "Cô Cố, lo lái xe đi."

Cố Hiểu Mộng giả vờ uất ức lắc đầu: "Không ngờ chị Ngọc lại hiểu lầm em như vậy."

Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ uất ức của nàng, không hiểu sao lại cảm thấy có chút tội lỗi: "Thật sự xin lỗi, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của bản thân, hiểu lầm cô Cố rồi."

Cố Hiểu Mộng gật đầu, giọng nói mang theo chút nũng nịu: "Đừng gọi cô Cố nữa, quá xa lạ rồi, gọi tên em đi."

Lý Ninh Ngọc do dự một chút, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn về phía cô: "Cố Hiểu Mộng?"

Lưng của Cố Hiểu Mộng đột nhiên cứng đờ, cảm giác như trong lớp mắc lỗi bị giáo viên gọi thẳng tên... Cô vội vàng lắc đầu sửa lời Lý Ninh Ngọc: "Gọi Hiểu Mộng."

Lý Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ của Cố Hiểu Mộng, không kiềm chế được ý cười, giọng nàng rất nhỏ nhưng cũng trầm thấp nói một tiếng: "Hiểu Mộng..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro