Chương 13

"Gần đây bên phía chiếu bạc xảy ra chút vấn đề, cụ thể thì Tiễn Chúc đang kiểm tra. Bên phía nhà chứa còn phải tìm người phụ trách mới..."

Cùng Lý Ninh Ngọc dính lấy nhau trên giường một trận, đột nhiên nghe thấy người phụ nữ phía sau lưng nhắc đến những chuyện gần đây. Lý Ninh Ngọc ôm Cố Hiểu Mộng trong lòng, oán trách thao thao bất tuyệt, còn mang theo chút giọng điệu ủy khuất, hệt như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Đến Tam Giác Vàng hơn ba tháng, Cố Hiểu Mộng đã triệt để luân hãm trong sự dịu dàng của Lý Ninh Ngọc, hoàn toàn quên mất mục đích căn bản mà mình đến nơi này. Nàng mang theo nhiệm vụ để đến đây, nhưng khi nghe thấy Lý Ninh Ngọc nói, Cố Hiểu Mộng đột nhiên bừng tỉnh.

Cảm nhận được cơ thể của chú thỏ trong ngực chợt cứng đờ, Lý Ninh Ngọc hiểu lầm cô gái nhỏ không thích nghe những chuyện này, vội vàng dừng lại mấy lời đang nói trong miệng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc hơi rối của cô gái nhỏ. Lý Ninh Ngọc lại càng ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng hơn, sau đó cúi đầu xuống, mang theo ý muốn trấn an, hôn một cái lên trán của Cố Hiểu Mộng.

"Chị Ngọc, không cần tìm người phụ trách nhà chứa nữa. Em muốn tiếp quản nhà chứa, được không?"

Cố Hiểu Mộng lắc đầu, cắn chặt môi dưới của mình, do dự một chút, vẫn là chui ra khỏi lồng ngực của Lý Ninh Ngọc. Nguồn nhiệt trong ngực đột nhiên biến mất, Lý Ninh Ngọc có chút úy khuất nhếch miệng, nhưng sau khi cô gái nhỏ nói xong, biểu cảm ủy khuất trên mặt đột nhiên thay đổi.

"Nhà chứa không an toàn đến cỡ nào em còn không biết à? Chuyện Lưu Tông Lâm làm với em, em cũng quên rồi sao? Em ngoan ngoãn đợi ở nhà đi. Những chuyện này tôi và Tiễn Chúc xử lý là được rồi."

Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trong giọng nói cũng mang theo một tia tức giận. Dĩ nhiên Cố Hiểu Mộng cảm nhận được lửa giận kiềm nén trong lời nói của Lý Ninh Ngọc. Mặc dù không biết tại sao Lý Ninh Ngọc lại đột nhiên tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt xinh đẹp mang theo chút ẩn nhẫn kia của Lý Ninh Ngọc, trái tim của Cố Hiểu Mộng chợt thắt lại.

Tính cách của Lý Ninh Ngọc có chút kỳ quái, Cố Hiểu Mộng không đoán ra được. Tính tình nóng nãy, rất dễ nổi giận, cũng rất nhạy cảm.

Nhưng trong ba tháng ở chung này, Cố Hiểu Mộng đã phát hiện ra được một quy luật. Khi Lý Ninh Ngọc đang tức giận, nàng chỉ cần nhượng bộ một chút, ôm Lý Ninh Ngọc, ở bên tai cô nói yêu cô, rồi lại hôn lên môi cô. Lý Ninh Ngọc chẳng mấy chốc sẽ ổn.

"Chị Ngọc, em chỉ là muốn giúp chị thôi mà."

Nhìn thấy chú mèo trước mặt đã hơi xù lông, Cố Hiểu Mộng vội vàng đến gần, hôn lên môi Lý Ninh Ngọc một cái, rồi lại nâng mặt của Lý Ninh Ngọc lên. Nếu như nói lúc trước Cố Hiểu Mộng nhượng bộ chỉ là vì phối hợp với Lý Ninh Ngọc thôi, thì bây giờ, có lẽ nàng đã thực sự yêu thích cái cảm giác hôn môi Lý Ninh Ngọc rồi. Môi của cô gái này rất mềm, giống hệt như thạch.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ rất chân thành, vừa nói vừa muốn tiến lại gần hôn lên môi cô, nhưng Lý Ninh Ngọc cũng rất khác thường, quay đầu đi, âm thầm từ chối nụ hôn này. Không chạm được xúc cảm mềm mại như trong tưởng tượng, Cố Hiểu Mộng mở to mắt, đúng lúc trông thấy động tác của Lý Ninh Ngọc, trong lòng có chút mất mác.

Nhưng đã tới đây lâu như vậy rồi, dù sao cũng phải làm chút gì đó. Mắt thấy người đẹp trước mặt từ chối mình . Cố Hiểu Mộng chỉ đành phải áp dụng chiến thuật ủy khuất thường dùng, vểnh môi bổ nhào vào lòng Lý Ninh Ngọc. Trên cơ thể của người kia có một mùi đàn hương nhàn nhạt, rất dễ chịu, cũng khiến cho Cố Hiểu Mộng ngửi vào cảm thấy rất an tâm.

"Em chỉ sợ chị quá mệt mỏi thôi. Em cũng muốn giúp đỡ chị làm chút gì đó."

Cô gái nhỏ vùi đầu giữa hai khỏa mềm mại của mình. Lý Ninh Ngọc chỉ nghe thấy loáng thoáng, giọng nói ủy khuất truyền đến. Phần lớn thời gian, cô gái nhỏ luôn ngượng ngùng, hoặc có thể nói là bị ép phải tiếp nhận những cái ôm và nụ hôn của cô. Cô gái nhỏ khó có được một lần chủ động như vậy. Nếu đặt trong trường hợp bình thường, chắc chắn Lý Ninh Ngọc rất vui vẻ.

Nhưng hôm nay, dường như Lý Ninh Ngọc lại có chút kỳ lạ. Cố Hiểu Mộng trực tiếp bị đẩy ra. Mắt thấy cô gái trước mặt bước thẳng xuống giường. Lý Ninh Ngọc kéo quần áo ngủ bị Cố Hiểu Mộng xé rách trên người xuống, ném sang một bên, cứ như vậy, không một mảnh vải che thân đi đến trước tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo, mặc đại lên người.

"Chị Ngọc, chị..."

Nghe thấy cô gái nhỏ kêu mình, Lý Ninh Ngọc quay đầu lại. Gương mặt âm mười mấy độ không chút biểu cảm kia dọa Cố Hiểu Mộng giật thót một cái. Cố Hiểu Mộng mở miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy gương mặt thâm trầm kia của Lý Ninh Ngọc, nàng đành ngậm miệng.

Lý Ninh Ngọc thu hồi tầm mắt. Cô vẫn không hề nói chuyện, yên lặng thay xong quần áo, rồi lại cầm cây súng đặt trên đầu giường lên, chỉ là khi đi đến trước cửa ra vào thì quay đầu lại, nhìn sâu vào mắt của Cố Hiểu Mộng một chút.

Một tiếng "lạch cạch" vang lên, cửa được đóng lại.

Ánh mắt Lý Ninh Ngọc nhìn về phía nàng vô cùng phức tạp, mang theo chút tức giận, còn có sự lo lắng, còn có vẻ lẫn một chút... nghi ngờ? Cố Hiểu Mộng đột nhiên có chút không nhìn thấu được Lý Ninh Ngọc. Nhưng hình như, nàng lại càng không nhìn rõ được bản thân mình.

Thật ra, một tháng sau khi Cố Hiểu Mộng đến Tam Giác Vàng, phát hiện bản thân có suy nghĩa không an phận với Lý Ninh Ngọc, lúc đó, nàng rất hoảng hốt, nhưng lại càng sợ hãi nhiều hơn.

Mặc dù Cố Hiểu Mộng còn trẻ tuổi nhưng nàng lại là một cảnh sát càn quét tội phạm ma túy có kinh nghiệm rất phng phú. Nàng từng nhìn thấy đủ loại ma túy, nhưng nàng đều chưa từng lùi bước.

Nhưng khi phát hiện bản thân yêu Lý Ninh Ngọc, đây là lần đầu tiên nàng muốn thoát khỏi nơi này, nhưng nàng chạy không thoát, mà hết lần này đến lần khác, đối phương lại là Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng mãi mãi không thể từ chối Lý Ninh Ngọc.

Bản thân ở kiếp trước, yêu Lý Ninh Ngọc nhiều năm như vậy, nàng yêu sâu sắc như vậy, yêu thống khổ như vậy. Bây giờ, Cố Hiểu Mộng biết rõ người ở trước mặt mình chính là chị Ngọc của mình. Nhưng cũng giống như kiếp trước, họ vẫn không thể nào bình thản, an an ổn ổn sống bên nhau.

Kiếp trước, hai người sinh trong thời loạn, Lý Ninh Ngọc vì nàng mà chết, còn kiếp này... thân phận của hai người vẫn định sẵn không thể ở bên nhau. Là một cảnh sát, sứ mệnh của Cố Hiểu Mộng chính là mãi mãi trung thành với lý tưởng, trung thành với quốc gia. Nhưng Lý Ninh Ngọc thì sao? Lý ninh Ngọc là người yêu của nàng.

Trong lòng Cố Hiểu Mộng, tín ngưỡng và người yêu đều quan trọng như nhau. Tuy nói kiếp này, Lý Ninh Ngọc vì nhân tố bất khả kháng cho nên mới bị kéo vào vũng bùn này, nhưng dù sao cô cũng đã làm nhiều việc ác, phạm vào rất nhiều sai lầm không thể tha thứ được.

Nhưng dù sao Lý Ninh Ngọc cũng là người yêu của nàng, là người phụ nữ mà nàng yêu, là người phụ nữ nàng yêu gần một thế kỷ. Người yêu? Hay là tín ngưỡng? Đây là lựa chọn gian nan mà Cố Hiểu Mộng đang phải đối mặt.

Nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, Cố Hiểu Mộng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể liều mạng bịt kín miệng mình, âm thầm khóc.

Ra khỏi phòng, Lý Ninh Ngọc vẫn không có biểu cảm, trong lòng lại vô cùng phiền muộn. Cô châm một điếu thuốc, ngồi xổm trước cổng biệt thư hút thuốc, trong đầu lại đột nhiên nhớ đến ngày đó khi cô hút thuốc, trong mắt của cô gái nhỏ lúc đó tràn đầy vẻ kinh ngạc. Những lời nói còn mắc kẹt nơi cổ họng, do dự một chút cuối rồi cuối cùng vẫn nuốt ngược vào bụng.

Có lẽ cô gái nhỏ không thích cô hút thuốc. Lý Ninh Ngọc dụi tắt điều thuốc, đứng dậy, muốn quay trở về hầm rượu, nhưng lại sợ khi mình uống say, cơ thể đầy mùi rượu sẽ làm ngạt cô gái nhỏ.

Lý Ninh Ngọc cười khổ một cái, dường như nghĩ đến điều gì đó, biểu cảm bất đắc dĩ trên mặt biến thành oán hận, sau đó lái xe thẳng đến biệt thự nơi giam giữ Lưu Tông Lâm.

Tức giận đùng đùng mở cửa phòng thẩm vấn, lại phát hiện không thấy bóng dáng gã đàn ông kia đâu, Lý Ninh Ngọc vốn bực bội đến cực hạn trong nháy mắt lại trở nên càng thêm nóng nảy, xoay người, bóp chặt cổ của người đán ông canh giữ phòng thẩm vấn, chất vấn.

"Anh ta ở đâu? Tôi hỏi anh, anh ta ở đâu?!" Lý Ninh Ngọc hung hăng bóp chặt cổ người đàn ông kia. Tiếng nói của cô có chút khàn khàn, hai mắt đỏ như máu, tóc tai cũng có chút rối loạn.

Dáng vẻ của Lý Ninh Ngọc gần như phát điên. Người đàn ông trông coi phòng thẩm vấn bị dáng vẻ này của Lý Ninh Ngọc dọa đến mức hai chân run rẩy, mở miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng. Tay của Lý Ninh Ngọc bóp chặt lấy cổ anh ta, động tác càng thêm dùng sức.

Ngày thường, Lý Ninh Ngọc vô cùng bình thường. Lúc bình thường, cô không hề giống như một tên trùm buôn ma túy, mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng, chỉ là giọng nói có chút lạnh lùng. Lý Ninh Ngọc rất hiếm khi tự ra tay với đàn em của mình, nhưng khi cô nổi giận lên thì lại hoàn toàn khác, rõ ràng chính là một diêm vương bước ra từ địa ngục.

Hô hấp của người đàn ông càng thêm khó khăn, cuối cùng hai mắt trắng dã. Anh ta bất hạnh cứ như vậy bị Lý Ninh Ngọc bóp chết.

"Đồ phế vật."

Giọng nói của Lý Ninh Ngọc rõ ràng mang theo sự giận dữ. Người đàn ông bị Lý Ninh Ngọc ném xuống đất. Hà Tiễn Chúc chạy đến, trùng hợp nhìn thấy: "Ninh Ngọc, anh ta ở trong căn phòng nhỏ bên kia. Hôm qua mất máu quá nhiều nên ngất xỉu."

Hà Tiễn Chúc cảm nhận được đôi mắt tràn đầy nộ khí kia nhìn về phía mình, cảm giác áp bách mãnh liệt truyền đến. Nói ra thì đã rất lâu rồi Hà Tiễn Chúc chưa được nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Ninh Ngọc, không khỏi bị dọa run rẩy một trận.

"Mất máu quá nhiều, nhưng đã được cứu sống rồi. Anh ta vừa tỉnh lại cách đây không lâu. Em dẫn chị qua đó." Hà Tiễn Chúc vừa nói xong câu này thì chạy như chạy trốn. Dáng vẻ bây giờ của Lý Ninh Ngọc thực sự quá dọa người rồi.

Hôm đó, trước khi đi, Lý Ninh Ngọc đã ra lệnh cho hai tên đàn em dùng hết tất cả công cụ tra tấn lên người của Lưu Tông Lâm. Mặc dù Lưu Tông Lâm từ nhỏ đã lớn lên ở địa phương dơ bẩn này, nhưng dù sao cũng là da non thịt mềm, sao có thể chịu được loại thống khổ này. Cuối cùng, bởi vì mất máu quá nhiều mà ngất xỉu.

Lý Ninh Ngọc bước vào phòng thẩm vấn, tiện tay cầm lấy một chiếc roi gai ngược dính máu. Trông qua có vẻ là chiếc roi ngày đó từng dùng để đánh Lưu Tông Lâm, phía trên còn mang theo một chút da thịt bị lóc đi.

Lưu Tông Lâm trong phòng nhỏ bị Lý Ninh Ngọc một cước đá văng. Người đàn ông đang nằm nhắm mắt dưỡng thần trên giường cũng bị tiếng vang này làm cho bừng tỉnh.

Ngay giây phút nhìn thấy Lưu Tông Lâm, lửa giận vừa được dập tắt của Lý Ninh Ngọc trong nháy mắt lại bùng cháy. Lý Ninh Ngọc cười lạnh, đến gần Lưu Tông Lâm, trong tay còn cầm theo chiếc roi da dính da thịt của Lưu Tông Lâm.

Chiếc roi rơi xuống trước mặt Lưu Tông Lâm. Dĩ nhiên Lưu Tông Lâm cũng nhìn thấy da thịt của mình trên chiếc roi. Lúc này, một mùi máu tươi nồng nặc truyền đến. Anh ta bị ho sặc sụa. Lý Ninh Ngọc thu roi lại, đi đến trước mặt gã đàn ông, nở nụ cười hữu hảo với gã, là nụ cười vô cùng quyến rũ, xán lạn.

Nếu như là lúc bình thường, có người phụ nữ nào dùng loại ánh mắt này nhìn Lưu Tông Lâm, chắc chắn thú tính của gã sẽ bộc phát, bổ nhào về phía người đó. Nhưng giờ phút này, Diêm Vương ở trước mặt gã lại lộ ra vẻ mặt này, trong lòng của gã chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.

Bác sĩ đứng ở một bên nhìn thấy biểu cảm của Lý Ninh Ngọc liền phát hiện không ổn, mở miệng muốn cản lại, nhưng nhìn thấy Hà Tiễn Chúc điên cuồng nháy mắt với mình cho nên thức thời ngậm miệng lại.

Lý Ninh Ngọc cười quyến rũ, giơ tay cầm một miếng thịt của Lưu Tông Lâm dính trên chiếc roi da, để trước mũi Lưu Tông Lâm.

"Cậu ngửi xem."

Biểu cảm của Lý Ninh Ngọc quyến rũ động lòng người, giọng nói cũng vô cùng dụ hoặc, nhưng thứ ở trước mặt, lại là miếng thịt mang theo mùi máu tươi nồng nặc của gã.

Cho đến hôm nay, Lưu Tông Lâm mới ý thực được sự đáng sợ của Lý Ninh Ngọc. Tuy nói lúc bình thường, Lý Ninh Ngọc nhìn tương đối dịu dàng, nhưng người có thể bò lên được vị trí trùm buôn ma túy này, sao có thể là một người tay trói gà không chặt, một phụ nữ ngây thơ không chút bản lãnh chứ?

Lưu Tông Lâm quay đầu đi, mùi máu tươi buồn nôn xộc vào mũi khiến gã muốn nôn.

Lý Ninh Ngọc lại đột nhiên cười lớn. Tiếng cười bén nhọn vang vọng khắp căn phòng, Lưu Tông Lâm nghe thấy mà rùng mình. Lý Ninh Ngọc bình tĩnh lại, biểu cảm cuối cùng cũng khôi phục như bình thường một chút, nhưng giọng nói bình tĩnh cất lên kia, lại càng khiến cho Lưu Tông Lâm sợ hãi.

"Đói không? Cho cậu ăn thịt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro