Chương 11: Sơ hở

Chiếc đồng hồ ở đại sảnh vang lên hai tiếng.

Lý Ninh Ngọc xoa xoa chân mày của mình. Không ngờ cuộc thẩm vấn đặc biệt này đã kéo dài đến bốn tiếng đồng hồ, tốc độ nhanh hơn nhiều so với dự tính của nàng. Miễn là Cố Hiểu Mộng còn có thể tiếp tục như vậy, có lẽ họ sẽ hoàn thành công việc trước khi trời tối.

Nhưng mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ sẽ khiến người khác nghi ngờ, nàng bắt đầu cố gắng tính toán xem bước tiếp theo nên làm khó Cố Hiểu Mộng như thế nào.

Cố Hiểu Mộng uống một ngụm cà phê do Trương Tam Bắc đưa đến, mới chỉ nếm một miếng đã cau mày, đắng như thuốc bắc, không có một chút ngọt nào cả. Cô đặt ly cà phê xuống, chà sát ngón tay lên thành ly; bất giác cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Ngọc Điệp ngồi đối diện đang nghiêm túc ghi chép.

Thẩm Ngọc Điệp ngồi thẳng lưng ghi chép, nhưng đầu của nàng lại nghiêng sang trái ba phân, tóc rủ xuống bên tai. Tai trái vốn bị tóc che khuất giờ đã lộ ra ngoài. Quan sát một lúc, ánh mắt của Cố Hiểu Mộng dần trở nên thâm trầm.

"Báo cáo!" Giọng của Trương Tam Bắc từ bên ngoài cửa vọng vào. Hai người cùng lúc quay đầu nhìn về phía cửa lên tiếng: "Vào đi!"

Trương Tam Bắc mở cửa đi vào, phía sau còn có hai người khác, trên tay mỗi người cầm một hộp thức ăn được chuẩn bị rất chu đáo. Ngoài ra, trên tay hắn ta còn cầm theo một thứ gì đó, có vẻ như là một chiếc bánh. Trương Tam Bắc mỉm cười, ra hiệu cho họ đặt đồ ăn lên bàn, bận bịu kể công:

"Thẩm thủ trưởng, Cố thủ trưởng, hai vị bận rộn cả một buổi sáng rồi. Hiện tại đã hơn hai giờ chiều mà vẫn chưa ai dùng bữa. Ở Cầu Trang không có đầu bếp, tôi vừa xuống núi dạo tìm một vòng, mua cho hai vị thủ trưởng đây một số món ăn. Đây đều là những đặc sản của những quán ăn ngon nhất bên hồ Tây!"

Nói xong, hắn hào hứng nhìn sang Lý Ninh Ngọc, mong đợi chỉ thị từ nàng. Cố Hiểu Mộng cười như không cười quan sát hành động của tên cẩu thối tử này, âm thầm chờ đợi phản ứng của Thẩm Ngọc Điệp.

Lý Ninh Ngọc muốn nói nhưng lại thôi. Nàng đã quá quen thuộc với những hành động nịnh hót này rồi, không có gì phải bất ngờ. Nàng muốn hắn ta cùng với đống thức ăn này cút ra ngoài, nhưng lại nghĩ Cố Hiểu Mộng chắc vẫn chưa ăn gì, trước tiên vẫn nên để cô ăn một chút gì đó, sau đó gật đầu đồng ý.

Nhận được sự cho phép, Trương Tam Bắc nhanh chóng ra hiệu cho người của mình phục vụ thức ăn lên còn bản thân thì mở hộp bánh kem ra, mỉm cười nói: "Còn có bánh kem nữa. Đây là của một tiệm bánh nổi tiếng nhất ở thành phố, tên là... là gì nhỉ? À đúng rồi, Aroma, lại là tiếng nước ngoài. Nghe nói chiếc bánh này chính là loại bánh được bán chạy nhất của cửa hàng họ, vì thế tôi cố tình mua nó để cho Thẩm thủ trưởng nếm thử!"

Cố Hiểu Mộng nhìn vào chiếc bánh. Đây thực sự là loại bánh bán chạy nhất của tiệm bánh Aroma này. Bản thân cô cũng thường ghé mua về ăn vào các ngày trong tuần. Chiếc bánh được phủ một lớp kem trắng đi kèm với vỏ bọc bên ngoài là các loại hạt được nghiền nhỏ. Phong cách tuy đơn giản, nhưng vì được chế biến từ những nguyên liệu tốt nhất, hương vị đương nhiên sẽ rất tuyệt vời.

Lý Ninh Ngọc có vẻ không có bất kì hứng thú nào với bánh ngọt, chỉ chăm chú nhìn xuống bản báo cáo trước mặt, chờ họ phục vụ đồ ăn.

"Thủ trưởng, tôi thấy chiếc bánh này so với ở Thượng Hải cũng không tệ, cô nếm thử đi!" Trương Tam Bắc cắt và chia bánh ra, chọn một miếng nhiều hạt nhất đặt vào trong đĩa, đi đến bên Lý Ninh Ngọc.

Cố Hiểu Mộng nhìn chằm chằm vào miếng bánh đó. Rất chu đáo.

"Để xuống đi." Lý Ninh Ngọc cầm bản báo cáo lên, có ý muốn chừa chỗ để đặt phần bánh này. Tuy nhiên, khi nàng giơ tay lên lại vô tình chạm trúng tay của Trương Tam Bắc. Chiếc đĩa trong tay hắn ta bị lật áp, miếng bánh rơi xuống bản báo cáo.

Bầu không khí trở nên đông cứng.

"Ngu xuẩn!" Lý Ninh Ngọc là người đầu tiên phản ứng. Nàng vì tức giận mà to tiếng, ngay lập tức đứng dậy, gạt chiếc bánh rớt xuống đất. Chiếc đĩa sứ vỡ tan trong tích tắt. Nàng nổi trận lôi đình như vậy khiến cho Cố Hiểu Mộng sửng sốt.

Ba tên thủ hạ đứng sững sờ tại chỗ. Trương Tam Bắc biết rằng hắn đã gây ra hoạ lớn, khắp người run rẩy lắp bắp lên tiếng: "Thủ, thủ trưởng..."

Lý Ninh Ngọc trừng mắt nhìn Trường Tam Bắc, chỉ tay vào hắn ta: "Mang hết đống này, toàn bộ cút ra ngoài! Tôi sẽ không nhắc lại lần thứ hai!"

Nhìn thấy ba người bọn họ vừa lăn vừa bò nhanh chóng ra ngoài, Lý Ninh Ngọc mới lần nữa ngồi xuống. Lồng ngực phập phồng vì tức giận, khuôn mặt nhăn lại, có vẻ đang phân vân.

"Thẩm thủ trưởng, chẳng qua chỉ là đám thuộc hạ ngu xuẩn, cô đâu cần phải tức giận như vậy." Cố Hiểu Mộng xem kịch xong, rút một chiếc khăn tay từ túi áo khoác của mình, mỉm cười nhẹ đưa cho Lý Ninh Ngọc: "Chiếc bánh này là thực phẩm khô, lau sạch vẫn có thể nhìn rõ. Chỉ phiền cô phải ghi lại một lần nữa thôi."

"Xin lỗi, Cố thủ trưởng, tôi la mắng thuộc hạ làm cô kinh sợ rồi." Lý Ninh Ngọc nhận chiếc khăn tay, cẩn thận lau bản báo cáo: "Vì nhất thời nổi giận nên đã lỡ kêu bọn thuộc hạ dọn đồ ăn xuống rồi. Nếu cô có đói thì để tôi..."

"Không cần đâu." Cô Hiểu Mộng ngắt lời nàng, "Tôi bình thường làm việc không theo giờ giấc, cũng không hay dùng bữa trưa. Chỉ là hiện tại có chút mệt thôi, tôi có thể ra ngoài hít thở không khí một chút được không?"

Nói xong, Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, không đợi sự đồng ý thì đã sải bước ra ngoài toà nhà phía đông.

_____Một năm trước____

Sau khi Long Xuyên Phì Nguyên và Vương Điền Hương hậm hực rời khỏi, Cố Hiểu Mộng nhìn vào đại sảnh trống rỗng, khuôn mặt vẫn có chút ủ rũ.

Lý Ninh Ngọc mở cửa cho Lão Miết xong, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cô, không nhịn được lên tiếng: "Hiểu Mộng, hiện tại chỉ còn có hai chúng ta, tại sao em vẫn không vui vậy?"

"Đâu chỉ có hai chúng ta, trên lầu còn có người quét dọn mà, chị vẫn để cho anh ta vào phòng của chúng ta! Làm cho phòng có mùi rồi!"

"Căn phòng phải có ai đó dọn dẹp chứ!" Lý Ninh Ngọc bất lực mỉm cười, dời đi sự chú ý của cô, "Đúng rồi, không phải Vương Điền Hương đã nói chiếc bánh này được Long Xuyên đặt mua từ một cửa tiệm Pháp rất nổi tiếng sao, em nhất định sẽ thích nó."

"Hừ, ai thèm ăn đồ của quỷ Nhật chứ!" Cố Hiểu Mộng phồng má, y hệt một một đứa trẻ.

"Đừng có trẻ con như vậy chứ, em đã lớn rồi mà. Thôi được rồi, sinh nhật năm sau, đích thân tôi sẽ làm cho em một chiếc bánh kem, được không?" Trong ánh mắt của Lý Ninh Ngọc chứa đầy sự nuông chiều và sủng nịnh.

Mắt Cố Hiểu Mộng như sáng rực lên: "Chị Ngọc! Chị cũng biết làm bánh kem nữa sao?"

Lý Ninh Ngọc mỉm cười trả lời: "Ừm, lúc tôi còn ở Thượng Hải..."

"Sao cơ?" Cố Hiểu Mộng tay chống cầm, ánh mắt đầy sự hiếu kì. Đúng là chị Ngọc của cô cái gì cũng biết hết.

"Không có gì, tôi chỉ là đang nhớ đến một tiệm bánh ở Thượng Hải, hương vị rất tuyệt." Lý Ninh Ngọc muốn nói nhưng thôi.

Nói đến các loại bánh phương Tây, một người vốn rất hứng thú với các món ngọt như Cố Hiểu Mộng tỏ ra rất phấn khích: "Chị Ngọc, chị biết không, có một tiệm bánh Aroma ở phía tây thành phố. Ông chủ là một người Bỉ, loại bánh hạt của tiệm đó thực rất tuyệt vời! Chị Ngọc nếu chưa từng thử qua, đợi đến khi chúng ta ra khỏi Cầu Trang, em dẫn chị đi ha!"

Lý Ninh Ngọc lắc lắc đầu, mỉm cười nói: "Hiểu Mộng, thực ra tôi bị dị ứng với các loại hạt, tám tuổi suýt chút nữa đã mất mạng vì nó. Bây giờ tôi còn bị hen suyễn nữa, nên một hạt cũng không dám ăn."

"Hả...Vậy thì thật đáng tiếc quá..." Trong ánh mắt của Cố Hiểu Mộng không giấu nỗi tia mất mát.

Lý Ninh Ngọc vuốt tóc của Cố Hiểu Mộng: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, mau thắp nến đi, tôi sẽ hát tặng sinh nhật em."

"Vâng!"

Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên từ toà nhà phía đông của Cầu Trang. Dưới ánh nến, nụ cười của hai người có vẻ càng trở nên ấm áp và hạnh phúc đến lạ thường. Khoảng khắc đẹp đẽ và hạnh phúc này dường như lắng đọng lại mãi mãi như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro