Chương 20: Biến số
Không thể đếm được bao nhiêu lần roi da quất xuống. Cơn đau thấu tận xương tủy khiến cho Cố Hiểu Mộng không cách nào thở nổi. Chiếc áo sơ mi trắng sớm đã lấm tấm vài vết máu. Thân thể đại tiểu thư cao quý sao có thể chịu được những đòn tra tấn dã man này. Nhưng cô chỉ nghiến răng chịu đựng, không rên rỉ tiếng nào. Đôi mắt ấy trước sau như một, chăm chú ngắm nhìn Lý Ninh Ngọc. Ánh mắt vẫn vô cùng tự tin và ngoan cường. Trên khoé môi còn mang theo nụ cười mỉm như có như không.
Lý Ninh Ngọc không đành lòng nhìn nữa. Cánh tay khẽ rung, chiếc roi bị ném xuống đất.
"Trông chừng cô ấy!" Nàng cố gắng kìm nén nỗi đau, vứt lại một câu, bước nhanh ra khỏi khu tra tấn.
Kẻ bị thẩm tra vẫn còn ngang ngạnh, nhưng người thẩm tra lại bỏ chạy. Nàng trốn vào nhà vệ sinh, khoá chặt cửa lại, nước mắt cuối cùng cũng mất khống chế, trào ra khỏi hốc mắt. Nàng không dám phát ra bất cứ âm thanh gì, tiếng khóc nghẹn lại trong cổ họng, chỉ còn những giọt nước mắt lặng lẽ rơi.
Ngay cả khóc cũng không thể quá tuỳ ý, chỉ có thể phát tiết cảm xúc trong vòng nửa phút. Lý Nịnh Ngọc bắt đầu hít thở thật sâu, nhắm hai mắt lại, kìm chế sự chua xót nơi khoang mũi, cố gắng nuốt xuống những giọt nước mắt còn sót lại. Nàng siết chặt hai tay, trong lòng bàn tay là vô số vết tích do móng tay để lại.
Lý Ninh Ngọc đứng trước gương, dùng đầu ngón tay từng chút một lau đi những giọt lệ, lại nhúng khăn tay vào nước, tỉ mỉ lau sạch những vệt nước mắt, vô cùng cẩn thận, sợ rằng sẽ lưu lại vết tích trên gương mặt.
Nàng nhìn bản thân trong gương, sao gương mặt này lại trở nên xa lạ đến vậy? Đôi môi đỏ cay nghiệt, đỉnh mày nhô cao, đôi mắt vừa khóc xong hằn đầy những tia máu, giống hệt một ác quỷ bước ra từ địa ngục. Cái gương mặt đáng ghét này.
Lý Ninh Ngọc, mày thực sự là ma quỷ.
Quay trở lại khu tra tấn, nàng vẫn là Thẩm Ngọc Điệp máu lạnh vô tình như trước.
Cố Hiểu Mộng gục đầu xuống, cơ thể vô lực ngồi trên chiếc ghế tra khảo. Cơ thể suy yếu phải nhờ vào dây trói mới không trượt xuống. Lý Ninh Ngọc nhìn từ xa cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh về phía trước, chỉ thấy khuôn mặt của Cố Hiểu Mộng đã tái nhợt, đôi mày nhíu chặt, mồ hôi phủ đầy trên trán... đã rơi vào hôn mê rồi.
"Không phải kêu anh trông chừng cô ấy sao, làm việc kiểu gì vậy" Rõ ràng lòng như lửa đốt nhưng phải giữ bình tĩnh, nàng cúi thấp người xuống, đưa tay ra kiểm tra hơi thở của Cố Hiểu Mộng, vẫn còn ổn định. Lý Ninh Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi nghĩ rằng cô ta đang giả vờ, chuẩn bị đi tìm cô để báo cáo..." Trương Tam Bắc lí nha lí nhí lên tiếng.
"Cố Hiểu Mộng, tỉnh lại!" Lý Ninh Ngọc vội vàng cởi dây trói. Cố Hiểu Mộng ngã về phía trước, lao thẳng vào trong vòng tay của nàng, như thế này mà có thể giả vờ à!
"Thủ trưởng, tôi đi gọi bác sĩ!" Mắt nhìn cảm thấy không ổn, Trương Tam Bắc nói xong thì lập tứ chạy nhanh ra ngoài.
"Dừng lại!" Lý Ninh Ngọc liếc nhìn Trương Tam Bắc. Mặc dù nàng đang rất lo lắng, nhưng càng vào những thời điểm nguy cấp thì lại càng dễ để lộ ra sơ hở. Thẩm Ngọc Điệp sẽ không đời nào gọi bác sĩ đến, bởi vì điều đó giống như muốn nói với tất cả mọi người: Cố Hiểu Mộng rơi vào tay người số 76 xảy ra chuyện rồi. Tiễu tổng nhất định sẽ báo cáo lên, nhiệm vụ thẩm tra của nàng nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Sau một thoáng sợ hãi, Trương Tam Bắc mới nhớ ra Thẩm Ngọc Điệp từng là một quân y, hắn vỗ mạnh vào đầu: "Thủ trưởng, vậy để tôi đi lấy hộp cứu thương cho cô!"
"Không cần đâu! Gọi một vài người đến đưa cô ấy trở về ký túc xá đi." Nói xong, Lý Ninh Ngọc đỡ Cố Hiểu Mộng ngồi lại lên ghế, cởi áo khoác quân phục của mình ra, khoác lên người cô, dặn dò một câu: "Cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn thấy."
Qua một lúc sau, Cố Hiểu Mộng đã ở trong ký túc xá.
Để cấp dưới lui xuống, chỉ còn hai người phụ nữ trong căn phòng. Lý Ninh Ngọc đã cẩn thận kiểm tra, Hiểu Mộng không có bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng, hôn mê bất tỉnh có lẽ là do quá mệt mỏi. Không ngủ trong hai đêm liên tiếp, còn phải chịu một trận roi như vậy nữa, dù thân thể có làm bằng sắt thép cũng không chịu nổi.
Để phù hợp với lý lịch trước đây của Thẩm Ngọc Điệp, Lý Ninh Ngọc gấp rút học một số kiến thức y khoa cơ bản và kỹ năng sơ cứu. Nàng thông minh như vậy, mặc dù không thể giỏi bằng các bác sĩ chuyên nghiệp nhưng lại dư sức xử lý những vết thương thông thường.
Cởi chiếc áo sơ mi dính đầy máu của Cố Hiểu Mộng xuống, Lý Ninh Ngọc nhìn thoáng qua thì trông thấy dải băng qua loa trên tay trái của cô. Cắt dải băng, vết thương hiện ra. Miệng vết thương rất mới, đã bắt đầu bị viêm, sưng tấy lên, trông rất đáng sợ.
Nhớ lại những sự việc đã xảy ra vào đêm hôm qua, trái tim Lý Ninh Ngọc bỗng chùng xuống, ngay lập tức đoán ra được nguyên nhân. Cảm giác áy náy ban đầu càng mãnh liệt hơn, nàng lắc lắc đầu, khẽ thở dài: "Đồ điên..."
Cô lấy dung dịch oxi già từ trong hộp thuốc ra, muốn giúp Cố Hiểu Mộng xử lý vết thương. Chất lỏng lạnh buốt thấm lên da khiến cho người đang hôn mê kia rên khẽ vài tiếng.
Tưởng rằng Cố Hiểu Mộng tỉnh rồi, dọa cho Lý Ninh Ngọc hoảng hồn, cũng không biết bản thân đang sợ hãi điều gì. Thao tác trên tay cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cẩn thận từng chút, làm sạch và bôi thuốc lên vết thương cho cô.
Cô gái có một làn da trắng nõn, mềm mại, nhưng lại bởi vì nàng mà lưu lại rất nhiều vết thương vẫn còn đang rỉ máu. Lý Ninh Ngọc vô cùng hối hận, âm thầm cầu mong sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
"Đau..." Cố Hiểu Mộng bỗng thốt lên, đột nhiên cô nắm lấy bàn tay trái đang bôi thuốc của Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc không dám cử động, cứ để cô nắm lấy, chiếc kẹp đang cầm trong tay khẽ run lên. Tình huống sao lại quen thuộc đến vậy, dường như lại quay trở về Cầu Trang.
Lần đó, bởi vì để tạo cơ hội cứu Lão Hán, Cố Hiểu Mộng bí mật nuốt khuẩn amip để gây náo loạn. Lần này, bởi vì để hợp tác diễn kịch với nàng, cô nhóc ngốc nghếch này lại một nữa không ngần ngại thương tổn cơ thể của chính mình.
Rốt cuộc Lý Ninh Ngọc nàng có tài đức gì mà có thể khiến một cô gái tốt như thế này đối đãi với nàng như vậy chứ?
Hiểu Mộng à, tại sao lúc nào em cũng tuỳ ý như vậy chứ?
Lý Ninh Ngọc không kìm lòng nổi vươn tay phải ra, ôn nhu vén những lọn tóc đã bị ướt đẫm trên trán của Cố Hiểu Mộng. Cái con người nhỏ bé ốm yếu này, so với lúc tỉnh táo thì lúc chìm vào giấc ngủ trở nên nghe lời hơn nhiều. Nàng nhìn Cố Hiểu Mộng với ánh mắt đầy yêu thương và đau lòng, giống như đang ngắm nhìn một cô búp bê sứ.
Đợi đến khi Cố Hiểu Mộng tỉnh lại, căn phòng đã trở nên tối đen. Cô mơ màng nhớ lại mình đau đến ngất đi trong khu tra khảo. Vậy tại sao hiện tại lại đang nằm trên giường trong ký túc xá chứ?
Cô đã ngủ đến mức lưỡi và môi đều trở nên khô khốc. Cô mò mẫm ngồi dậy, muốn bật đèn uống nước, nhưng do cử động quá mạnh nên vết thương truyền đến một cơn đau nhói.
"Đừng cử động."
Lý Ninh Ngọc đè tay cô lại, lúc này Cố Hiểu Mộng mới phát hiện ra có người đang ngồi bên cạnh giường của mình.
Bầu không khí trầm lặng trong vài giây, Cố Hiểu Mộng đã tỉnh táo lại, lúng túng rút tay lại, thờ ơ lên tiếng: "Là Thẩm thủ trưởng sao?"
Ngay cả trong từng câu chữ, cũng không dám có chút quá phận.
Lý Ninh Ngọc không trả lời, chỉ cầm ly nước đã chuẩn bị từ trước đặt vào tay Cố Hiểu Mộng, vươn tay mở đèn bàn.
Ánh sáng chói mắt, Cố Hiểu Mộng chau mày lại, nhìn ly nước trên tay đến phát ngốc, qua một lúc lâu vẫn chưa đưa lên miệng.
Lý Ninh Ngọc nhìn thấy, hiểu lầm thành Cố Hiểu Mộng còn lo lắng vì viên vụ thuốc ngủ hôm qua, nhanh chóng lên tiếng làm rõ: "Uống đi, không có độc."
"Ha." Cố Hiểu Mộng cười nhạt một tiếng, giống như tự giễu: "Thẩm thủ trưởng muốn giết tôi thì đâu cần phải dùng tới độc chứ. Nếu lúc sáng cô xuống tay mạnh một chút, có lẽ bây giờ tôi đang nằm trong nhà xác rồi."
"Hiểu Mộng..." Trong lòng Lý Ninh Ngọc vô cùng đau xót. Cảnh tượng trong khu tra khảo lại lần nữa tái hiện trước mắt.
Nghe thấy cách xưng hô này, Cố Hiểu Mộng giật mình, do dự hỏi: "Cô gọi tôi là gì?"
"Cố thủ trưởng."
Sự sung sướng bỗng tan biến trong nháy mắt. Thậm chí Cố Hiểu Mộng còn tưởng rằng bản thân đã bị ảo giác. Cô không nhìn Lý Ninh Ngọc nữa mà cúi đầu xuống chậm rãi uống ly nước.
Vương Điền Hương từng phô trương nói với cô rằng, trong suốt thời gian thẩm vấn, hắn ta sẽ không cho phạm nhân uống nước. Bởi vì khi con người sắp thú nhận đều sẽ luôn cảm thấy khát nước mà uống nước có thể làm giảm bớt sự khô khốc nơi cổ họng. Nếu như cho họ một ly nước vào lúc này, lời nói thật lòng sẽ cùng với nước trôi xuống dạ dày.
Cố Hiểu Mộng cảm thấy cổ họng của bản thân đã khô đến mức sắp rách ra rồi. Cô uống từng ngụm nước lớn, theo từng động tác uống nước, sự uỷ khuất sắp buộc miệng thốt ra cũng bị nuốt trôi xuống bụng.
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng. Người con gái từng mang theo sự nhiệt huyết năng động, tựa như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông, hồn nhiên lại nhiệt tình, đến hôm nay đã thu lại hết hào quang, trở nên ẩn nhẫn, dù cho có vô vàng uỷ khuất cũng không nguyện nói.
Vầng thái dương này thay đổi rồi.
Nửa quãng đời trước của Lý Ninh Ngọc, chỉ tuỳ ý hai lần duy nhất. Lần thứ nhất là cãi lời phụ thân mà ra nước ngoài du học. Đó là một sự lựa chọn hoàn toàn lý tính, và cũng là sự cứu rỗi vận mệnh của bản thân. Còn lần thứ hai, chính là chống lại mệnh lệnh của Cố Dân Chương, không thực hiện kế hoạch "Địa ngục biến", từ bỏ khả năng sống sót của bản thân. Nàng không thể phụ lòng mẫu thân của Cố Hiểu Mộng, và cũng không nhẫn tâm đứng nhìn một người cha mất đi con gái của mình. Nhưng hơn thế nữa, chính nàng không cam lòng để cho bất kỳ ai tổn hại đến vầng mặt trời trong tim mình.
Nhưng vầng mặt trời mà nàng dùng cả sinh mệnh để bảo vệ vẫn thay đổi rồi, mà thủ phạm có vẻ lại là chính bản thân nàng.
Lý Ninh Ngọc đột nhiên cảm thấy nực cười. Có vẻ như nàng đã tự lừa dối bản thân trong suốt ngần ấy thời gian, luôn miệng nói rằng đều là muốn tốt cho Cố Hiểu Mộng, không muốn nói ra chân tướng, nhưng trên thực tế, nàng đang lấy danh nghĩa bảo vệ mà vô tình làm tổn thương đến cô.
Bất tri bất giác, công thức được định sẵn trong tim nàng lại một lần nữa bị phá vỡ bởi biến số có tên là Cố Hiểu Mộng. Lần đầu tiên, Cố Hiểu Mộng dùng hơn 10 ngày. Nhưng lần thứ hai, cô chỉ cần vỏn vẹn 3 ngày thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro