Chương 45: Sinh Nhật

Một tháng sau, bờ hồ Tây Hồ.

Cố Hiểu Mộng thích nhất là chạng vạng tối mùa hè, mặt trời xuống núi, gió đêm se lạnh, tiếng gió thổi qua cùng với tiếng ve kêu râm ran bên tai, có thể mang đi nóng bức trong lòng. Mà so với gió đêm, thứ càng khiến cho người ta yêu thích hơn chính là hôm nay có mỹ nhân bên cạnh.

"Không ngờ Cố gia cũng có sản nghiệp phía sau núi của Cầu Trang." Lý Ninh Ngọc dựa vào lan can nhìn ra xa, tầm nhìn rộng lớn, Cầu trang ở giữa sườn núi nhìn không sót một chỗ nào.

"Thích không? Căn nhà này được miss Triệu thiết kế đó. Dì ấy được kế thừa từ tiên sinh Ludwig của Đức." Cố Hiểu Mộng ăn nói dõng dạc, hàng lông mày lại toát ra khí chất của một tiểu thư được nuông chiều: "Chẳng qua, bản thân em đánh giá cao Wright hơn. Biệt thự của baba ở Mỹ là mời ông ta thiết kế. Sau này nghỉ lễ chúng ta đi Mỹ, thì có thể..."

Lâu rồi không thấy cô cao hứng như vậy, Lý Ninh Ngọc không khỏi lắc lắc đầu, mỉm cười cắt ngang: "Con nhà quyền quý."

"Chính là con nhà quyền quý mới tốt. Có ai sẽ hoài nghi người như em là Cộng Sản Đảng chứ?" Bị người yêu trêu chọc, Cố Hiểu Mộng không gấp không nháo, nắm lấy tay của Lý Ninh Ngọc một cách thân mật, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Chị Ngọc không ở đây, căn nhà có tốt đến mấy cũng là vỏ rỗng. Có chị Ngọc ở đây, dù cho là túp lều nhỏ đồng không mông quạnh em cũng ở được!"

"Chỉ sợ khi thực sự rơi đến bước đường đó, đại tiểu thư như em không chịu khổ được thôi." Lý Ninh Ngọc tạt một gáo nước lạnh, nhưng từ đầu đến cuối, nét mặt vẫn vui cười, lắng nghe "lời ngông cuồng" của cô.

"Được bên cạnh chị, cho phải phải sống ẩn dật thì em cũng vui vẻ." Cố Hiểu Mộng nở nụ cười rạng rỡ, đột nhiên lại cảm thán: "Người Nhật Bản không đắc ý được lâu nữa đâu!"

Trận chiến Ngạc Tây diễn ra rất khốc liệt. Chiến khu số 6 dựa vào tình báo của "Hồ Điệp" đã xoay chuyển được tình thế. Một cuộc đột kích đã đập tan thế tiến công của quân địch. Bây giờ, Nhật Bản đã lộ ra sự mệt mỏi trên chiến trường Trung Quốc, trên chiến trường Thái Bình Dương cũng dần dần rút lui, mà Đức và Ý lại lo cho mình chưa xong...

Con đường dẫn tới bình minh đầy trở ngại và xa xôi, nhưng ánh rạng đông đã ngày càng sáng tỏ. Bản tính của Cố Hiểu Mộng trời sinh lạc quan. Cô nghĩ, cuộc chiến này đã kéo dài hơn mười năm, cuối cùng sắp kết thúc rồi.

"Đợi bọn chúng cút ra khỏi, chúng ta sẽ tìm đến một nơi tốt lành ung dung tự tại. Xây một ngôi nhà nhỏ, chỉ có hai người chúng ta, không cần quá lớn, nhưng phải có sân vườn. Sân trước để trồng quân tử lan, tốt cho bệnh hen suyễn của chị, em nghĩ sân sau...."

"Thỉnh thoảng cũng phải đi thăm baba, à còn anh trai của chị nữa, không biết hai năm nay anh ấy sống thế nào rồi. Chúng mình đi Hồng Kông thăm anh ấy, bãi biển bên đó cũng rất đẹp đó!"

"Nếu như không thích biển thì quay về quê hương cũ Nam Kinh cũng tốt, có thể đi Diên An, dù sao chị muốn đến nơi nào thì em đều sẽ đi theo chị."

Đôi mắt của Cố Hiểu Mộng lóe ra ánh sáng của sự hy vọng, tùy ý phác hoạ tương lai, như thể ngày mai có thể giành được chiến thắng vậy. Lý Ninh Ngọc thích nhìn dáng vẻ rạng ngời phấn khởi này của cô. Người thiếu niên tràn đầy phấn khởi, nhiệt huyết căng tràn. Trong nháy mắt, dường như đã khiến cho nàng động lòng.

Chỉ là miêu tả của cô quá tốt đẹp, khiến cho Cầu Trang trước mắt lại càng thêm hoang vắng. Những chuyện của hai năm trước còn hiện rõ mồn một trước mắt. Bây giờ đổi một góc nhìn khác nhìn lại, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, không khỏi xúc động. Lý Ninh Ngọc khẽ hít một hơi sâu.

Vốn dĩ ban đầu nói những những lời này là muốn làm cho Lý Ninh Ngọc vui vẻ, không ngờ hoàn toàn ngược lại. Nhận ra được tâm trạng của nàng chùng xuống, Cố Hiểu Mộng lật ngược tay lại, xoè bàn tay ra, đổi giọng lên tiếng hỏi: "Chị Ngọc, quà sinh nhật của em đâu?"

Lý Ninh Ngọc kinh ngạc nhìn Cố Hiểu Mộng, dường như muốn nói, tôi lại quên mất rồi.

"Chị cố ý đặc biệt đến đây để đón sinh nhật với em mà, sao không chuẩn bị gì hết vậy chứ?" Cố Hiểu Mộng nhíu mày lại, khoé miệng hạ xuống giả vờ bất mãn.

Thực ra cô không quan tâm quà sinh nhật là gì, hôm nay Lý Ninh Ngọc vẫn còn sống đứng ở nơi đây, đối với cô mà nói chính là món quà tuyệt vời nhất.

"Đương nhiên có rồi." Lý Ninh Ngọc nở nụ cười, vỗ vỗ tay của cô, như cũ nói: "Chờ chút nữa sẽ biết thôi."

Màn đêm kéo đến, rèm sao hạ xuống.

Cố Hiểu Mộng buồn chán lật tập văn của Tagore, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng không biết Lý Ninh Ngọc đang bận bịu gì ở trong bếp, chỉ nói là có bất ngờ, không được nhìn trộm.

Lại đang bày trò gì nữa đây? Cố Hiểu Mộng trông chờ mòn mỏi, cuốn sách trong tay đã trở nên vô vị, chỉ lật qua lật lại một cách máy móc, mỗi mục mười dòng, cũng không biết bản thân đã đọc đến chữ nào rồi.

Có lẽ đọc đến dòng "The world puts off its mask of vastness to its lover", khoé miệng của Cố Hiểu Mộng vẫn là không nhịn được cong lên. Từ ngày chân chính cùng Lý Ninh Ngọc yêu đương, cuối cùng cô mới đọc hiểu được những bài thơ tình này.

Những việc như rửa tay làm cơm nấu canh, đặt lên người Lý Ninh Ngọc có vẻ vô cùng mâu thuẫn, rất khó tưởng tượng ra đôi tay phá giải mật mã đó của nàng đi nấu nướng dầu gạo muối đường sẽ như thế nào. Nhưng đối diện với người thương, thế giới cởi xuống chiếc mặt nạ rộng lớn của nó. Nó trở nên nhỏ bé đi, nhỏ như một bài ca, bé như một nụ hôn của vĩnh cữu. Tảng băng không nhiễm chút bụi trần ở Nam Cực đó cuối cùng đã bị con tàu phá băng của Cố Hiểu Mộng đâm vào.

Ánh đèn đột nhiên vụt tắt, ngay lập tức, đại sảnh tối sầm lại.

Theo bản năng, Cố Hiểu Mộng bật dậy khỏi sofa, ánh mắt nhìn về hướng người thương, to giọng hỏi: "Chị Ngọc, chị không sao chứ?"

"Happy birthday to you, happy birthday to you..." Ánh nến lung linh, Lý Ninh Ngọc cầm chiếc bánh trên tay chậm rãi bước đến, khẽ cười lên tiếng: "Hiểu Mộng, sinh nhật vui vẻ."

[Đừng có tính khí trẻ con như vậy. Cùng lắm thì sinh nhật năm sau, tự tay tôi sẽ làm cho em một chiếc bánh kem được không?]

Câu nói cách đây hai năm trước vẫn còn rất chân thật. Ban đầu, Cố Hiểu Mộng nghĩ là Lý Ninh Ngọc chỉ là miễn cưỡng thuận theo bản thân, không ngờ nàng lại thực sự thực hiện câu nói đùa đó.

"Chị Ngọc, chị vẫn nhớ à?" Nhìn chăm chú vào chiếc bánh, trong lòng Cố Hiểu Mộng dâng lên cảm xúc khó tả.

"Tôi không bao giờ nói dối ai cả." Nụ cười của Lý Ninh Ngọc vô cùng dịu dàng: "Mau ước nguyện nào."

"Không ước nữa, ước nguyện mỗi năm sinh nhật của em đều giống như lúc hai mươi lăm tuổi." Cố Hiểu Mộng hạnh phúc mãn nguyện, vội thổi tắt nến.

Lý Ninh Ngọc quở trách: "Sao lại nói ra rồi?"

"Nói ra cũng linh nghiệm mà. Chị xem, mặc dù năm ngoái không thành hiện thực nhưng năm nay không phải đã bù trở lại rồi sao?" Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu lên, tự tin nhìn Lý Ninh Ngọc: "Cho nên, mỗi năm sau này cũng sẽ linh nghiệm."

Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu, xem như là nhận lời. Có lẽ do hiểu chuyện quá sớm, nàng chưa từng đem ước muốn gởi gắm vào lời ước nguyện sinh nhật hão huyền, đón sinh nhật từ nhỏ đến lớn đều không ước nguyện.

Nhưng giờ đây, nàng nghĩ, nếu như ước nguyện có thể tích góp, nàng nguyện ý dành hết thảy ước nguyện tích góp từng chút một suốt ba mươi hai năm qua tặng cho Cố Hiểu Mộng, chỉ cần tâm nguyện của người thương có thể thành hiện thực.

Nàng thầm lặng cắt một miếng bánh, đưa đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng. Chiếc bánh kem hai tầng được trang trí một quả anh đào tinh tế mát lạnh, dường như nói lên sự ngọt ngào của nó.

Tuy nhiên, chiếc bánh kem lại không bắt mắt, không được nửa điểm say đắm lòng người như Lý Ninh Ngọc. Cố Hiểu Mộng ngắm nhìn nàng ngây ngốc, trong phút chốc lại mất hồn.

Đầu bếp bánh ngọt hiếm khi nấu ăn tỏ vẻ không hài lòng trước sự chần chừ và dè dặt của thực khách, nóng lòng lên tiếng thúc giục: "Mau nếm thử đi, xem có phải mùi vị em thích không."

Cố Hiểu Mộng lại nhìn thấy một tia ngại ngùng loé lên trong ánh mắt kỳ vọng của Lý Ninh Ngọc, có lẽ là ảo giác của bản thân. Cô hoàn hồn, trong lòng suy nghĩ, cho dù không ngon cũng phải ra sức khen ngợi Lý Ninh Ngọc.

Thế mà khi ăn miếng đầu tiên, Cố Hiểu Mộng lại giật mình, hồi ức xa xôi trong vị giác được khơi dậy, đây là mùi vị của mẫu thân. "Chị Ngọc, chị đã thêm gì vậy?"

"Không nói cho em biết." Nhìn thấy cô lộ ra biểu cảm bản thân mong đợi, Lý Ninh Ngọc rất hài lòng, cố ý tỏ ra huyền bí: "Ngon không?"

"Rốt cuộc mama của em đã dạy cho chị những gì vậy!" Cố Hiểu Mộng đoán ra được ngon nguồn, chống cằm, tỏ vẻ không vui, như thể cô là đứa con bị nhặt về còn Lý Ninh Ngọc mới là con gái ruột của Cố gia vậy.

"Cố phu nhân nói Hiểu Mộng thích ăn đồ ngọt nhất. Mỗi lần bà ấy làm bánh kem đều phải cho thật nhiều đường. Hàm răng đều muốn sâu cả rồi."

Lý Ninh Ngọc mỉm cười vươn tay ra, muốn lau đi vết kem trên khoé miệng của Cố Hiểu Mộng. Cố Hiểu Mộng lại tinh nghịch lùi về phía sau, đầu lưỡi nhanh chóng liếm sạch vết kem, mỉm cười đắc ý nhìn người thợ săn sẩy tay, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ, vô tội.

Cánh tay đông cứng giữa không trung, Lý Ninh Ngọc hơi sửng sốt, đáy lòng thoáng chốc hỗn loạn, xuất hiện những suy nghĩ không đúng lúc. Nàng là một thiên tài vượt trên người đời, là một nhà cách mạng thận trọng và kỷ luật, là một gián điệp vô cùng sáng suốt. Nhưng vứt mọi thứ qua một bên, suy cho cùng, Lý Ninh Ngọc là một người bằng xương bằng thịt, vẫn sẽ luôn có những điểm yếu chung của bản chất con người.

"Chị Ngọc, sao vậy?" Thủ phạm vẫn không hay biết gì, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lý Ninh Ngọc.

"Không sao, bả vai đột nhiên hơi đau." Lý Ninh Ngọc thu tay lại, bóp bóp vai phải, vội vàng che đậy sự bối rối của bản thân, trong lòng vẫn còn xấu hổ vì những suy nghĩ vừa thoáng qua.

Cố Hiểu Mộng nghe thấy vậy thì vô cùng lo lắng, vội vàng thay nàng xoa bóp vai, miệng cứ nhắc tới nhắc lui như đang dạy dỗ con nít: "Chắc chắn chị không nghe lời rồi. Không có em thì chị sẽ không chăm sóc tốt cho bản thân."

Lý Ninh Ngọc cười cong cả mắt: "Cố thủ trưởng, lúc bản thân em bị thương thì em có nói như vậy đâu."

"Có thể giống nhau sao?" Cố Hiểu Mộng thẳng thắng nói lý: "Vốn dĩ thân thể của chị đã yếu, lỡ như để lại mầm bệnh, vậy..."

"Được rồi, hết đau rồi." Lý Ninh Ngọc không nghe nổi lời cằn nhằn, vội vàng đứng dậy: "Trong bếp vẫn còn bò bít tết, chắc sắp chín rồi. Tôi vào mang ra."

"Chị Ngọc, sao chị cái gì cũng biết hết vậy?" Trong đôi mắt của Cố Hiểu Mộng lấp lánh ánh sao. Trên biết giải mã thiên thư, dưới biết may vá nấu ăn, dường như không có chuyện gì là Lý Ninh Ngọc không am hiểu cả.

"Những chuyện nhỏ nhặt như thế này có thể chuyển được thành các vấn đề toán học đơn giản, chỉ cần nắm vững công thức là được, có gì khó khăn đâu chứ?"

Cố tiểu thư chớp chớp mắt, không nói nên lời. Công thức toán học đơn giản? Vậy tại sao cô học hơn mười năm cũng không học được cách làm bánh pudding của miss Triệu vậy? Có lẽ bản thân thực sự không giỏi những chuyện này, không giống thiên tài như chị Ngọc.

Nhưng cần phải thừa nhận, thiên tài cũng không tài giỏi trong tất cả mọi chuyện.

Nhìn thấy người phụ nữ sắc mặt ửng đỏ sau bàn ăn, cuối cùng Cố Hiểu Mộng cũng tìm được phương diện nàng không bằng bản thân. Có lẽ là bởi vì vui vẻ nên lúc ăn hai người uống nhiều hơn vài ly rượu vang đỏ. Gương mặt của Cố tiểu thư vẫn không biến sắc, nhưng Lý thiên tài lại hơi say rồi.

"Hoá ra lúc bình thường chị Ngọc không uống rượu là bởi vì tửu lượng yếu." Cố Hiểu Mộng cười ranh mãnh, như thể phát hiện được chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, một tay đặt lên trán, lông mày nhíu chặt lại. Rõ ràng thần trí đã ở trên mây nhưng vẫn vô thức phản bác lại: "Tôi cũng không phải em, giống như bầu hồ lô rượu..."

"Cứng miệng!" Cố Hiểu Mộng cười nói, không nhịn được vươn tay sang cố gắng xoa dịu lông mày của Lý Ninh Ngọc, sau đó lại xoa xoa hai bên thái dương của nàng.

Nhìn thấy gương mặt vì say rượu mà đỏ bừng, đột nhiên Cố Hiểu Mộng lại muốn đứng núi này trông núi nọ. Sớm đã khát khao muốn hôn nàng, cô thừa nhận bản thân không phải là một vị thánh, lúc này chỉ muốn bỏ đá xuống giếng. Nghĩ thế, ngón tay từ thái dương trượt xuống má, dịu dàng vuốt ve gương mặt của người thương.

Bàn tay se lạnh chạm vào làn da nóng bức, lẽ ra sẽ khiến cho người ta tỉnh táo, nhưng Lý Ninh Ngọc lại hoàn toàn mất hồn. Mảng hồng kéo dài từ mang tai đến cổ. Mắt nàng hơi hơi hé mở, trong mắt phủ một lớp sương mù.

Mặc dù không phải lần đầu tiên hôn môi, nhưng nhìn vào đôi mắt mơ màng ấy, Cố Hiểu Mộng lại có chút chột dạ, trong lòng thầm ân hận về những suy nghĩ không đúng mực thoáng qua vừa nãy. Cô liếm liếm môi, vô cùng chân thành lên tiếng: "Chị Ngọc, em muốn hôn chị."

Rượu sẽ ăn mòn đại não của con người, cũng sẽ đập tan sự dè dặt của con người. Lý Ninh Ngọc không trả lời, chỉ đột nhiên vươn tay ra ấn giữ gáy của Cố Hiểu Mộng. Một nụ hôn mềm mại khẽ rơi lên môi.

Nụ hôn của Lý Ninh Ngọc giống một cơn gió thoáng qua, như có như không, vẫn không đợi người bắt được thì đã lập tức tan biến không một dấu vết. Vậy sao mà đủ chứ? Có qua có lại mới toại lòng nhau. Cố Hiểu Mộng không chút nghĩ ngợi hôn lại.

Nếu như vừa nãy là làn gió thoảng mùa xuân, vậy thì bây giờ chắc chắn là một cơn gió biển giữa hè, mang theo sự nồng nhiệt khiến người khác không thể cưỡng lại được mà bị cuốn vào, mãnh liệt và ẩm ướt. Lý trí của Lý Ninh Ngọc lung lay sắp vỡ, như thể sắp bị cơn gió nồng nhiệt này đập tan.

Ngay tại lúc này, người yêu trẻ tuổi không biết đã học được từ đâu, lại đưa đầu lưỡi ra liếm liếm vành tai của nàng, khẽ giọng gọi câu "Chị Ngọc", giống như một con rắn độc phun ra lời giải thích cho người khác về vẻ đẹp của trái cấm vậy.

Cảm giác xấu hổ khó giải thích truyền về đại não, chút lý trí còn lại hoàn toàn bị nuốt chửng. Thế là, làn gió xuân nổi dậy, khẽ lướt qua tai của người yêu, thổi dọc theo chiếc cổ thanh mảnh, dừng lại, lượn quanh trên xương quai xanh.

Chú bướm mất cảnh giác bị gió xuân cuốn xuống biển, chưa từng nghĩ rằng sóng biển lại dịu dàng như thế, rơi vào làn nước, chìm xuống đáy biển, gần như suýt chết chìm trong làn sóng.

Ý loạn tình mê, đột nhiên chú bướm đó nhận ra được nguy hiểm, mở to mắt ra, ngăn chặn sóng biển đang vây quanh.

Nghĩ rằng hành động của bản thân doạ sợ cô, Lý Ninh Ngọc đã tỉnh rượu hơn một chút, có chút lúng túng, vô cùng hối lỗi: "Hiểu Mộng, xin lỗi..."

"Không phải!" Cố Hiểu Mộng hít thở sâu, hô hấp rất lâu vẫn không thể ổn định lại. Không phải do bản thân bắt đầu sao, làm sao có thể trách chị Ngọc chứ! Nhất thời không thể sắp xếp được lời nói, lại sợ nói sai điều gì khiến cho đối phương hiểu lầm, cô xem như không có chuyện gì cứ như thế bước đến sofa nằm xuống, vùi mặt vào trong gối, giọng ấp úng: "Em...cái đó... nó..."

Vậy thì thực sự không khéo rồi, Lý Ninh Ngọc chợt hiểu ra, không nhịn được bật cười. Hiểu Mộng của cô sao mà dễ thương như vậy.

Cố Hiểu Mộng vô cùng xấu hổ: "Chị không được cười!"

"Không cười nữa, em mau mau nhìn tôi đi." Lý Ninh Ngọc khẽ xoa đầu cô, nhưng cái người xấu hổ kia cuối cùng vẫn không chịu lộ mặt.

Lý Ninh Ngọc lắc lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý cười. Nàng xoa xoa tóc của Cố Hiểu Mộng, dịu dàng dỗ dàng, nhưng tiếc là vẫn như cũ không có tác dụng. Cuối cùng chắc là đã mất kiên nhẫn, thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi.

Một lúc lâu sau không nghe thấy Lý Ninh Ngọc có động tĩnh, Cố Hiểu Mộng không khỏi lo lắng vì bản thân được sủng mà kiêu, chọc nàng không vui, chuẩn bị ngồi dậy thì lại nghe thấy tiếng piano truyền vào trong tai.

Tiếng piano lả lướt dưới đầu ngón tay của Lý Ninh Ngọc, cùng với giọng hát dịu dàng rót vào trong tim của Cố Hiểu Mộng.

Người trong tim tôi, có gương mặt mang theo nụ cười,

Người ấy từng đứng trong cuối thu, mang đến cho tôi ánh sáng mùa xuân.

Người trong tim tôi, tựa muôn vàn kho báu,

Người ấy có thể trong đêm đen, mang đến cho tôi ánh mặt trời.

Tôi sẽ không cho ai đoạt đi ngần ấy ánh sáng mùa xuân.

Tôi sẽ không để ai thổi tắt đi ánh mặt trời trong lòng này.

Người trong tim tôi ơi, xin đừng đau buồn,

Mong rằng nụ cười của người, sẽ luôn giữ mãi như vậy.

......

Cuối cùng, cây hoa mắc cỡ đó cũng chịu ngóc đầu lên. Lý Ninh Ngọc đang ngồi trước chiếc piano nhìn về phía cô, khẽ mỉm cười dịu dàng, đẹp như một tác phẩm điêu khắc trong thần thoại Hy Lạp, khiến người ta muốn dừng thời gian lại.

Cố Hiểu Mộng cũng nở nụ cười. Người trong tim tôi ơi, chị mới là ánh sáng mùa xuân trong cuối thu của em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro