Chương 60: Sát cục
Đối với câu trả lời này, Okamura không cảm thấy rất bất ngờ. Trên mặt hung ác nham hiểm của anh ta hiện lên nụ cười khinh bỉ: "Quả nhiên, phụ nữ chính là mềm yếu như vậy. Cái gọi là trung thành chịu không nổi một đòn trước mặt cảm tình... Cũng đúng, thời gian một năm, không cần nói đến tiếp xúc thân mật, cho dù là nuôi chó cũng sẽ có cảm tình thôi."
"Không, sở dĩ tôi từ chối là bởi vì việc giết Cố Hiểu Mộng đối với ngài mà nói chỉ có hại chứ không có lợi." Giọng điệu của Lý Ninh Ngọc lạnh nhạt lạ thường. Ánh mắt lãnh đạm vô tình, như thể chỉ là đang thảo luận về một vấn đề toán học.
"Hửm? Vậy cô nghĩ thế nào."
Lý Ninh Ngọc không nhanh không chậm phân tích: "Thiếu tá, Cố Hiểu Mộng là con gái của Cố Dân Chương. Lúc đầu, ngài đồng ý để tôi tiếp cận cô ta, một là vì để thăm dò động thái của Tiễu Tổng, hai chính là vì để giám sát Cố gia, hy vọng trong tương lai có thể giành được sự giúp đỡ của Cố Dân Chương cho đại tướng Fujiwara. Vị thuyền vương Tô Châu – Hàng Châu này nắm giữ huyết mạch kinh tế của chính phủ Nam Kinh. Tầm quan trọng của ông ấy không nói cũng rõ."
"Theo tôi được biết, Cố Dân Chương vẫn luôn phản đối quyết liệt Cố Hiểu Mộng tham gia vào công việc ở Tiễu Tổng, sau sự kiện Cầu Trang, vì vấn đề an toàn mà gần như cắt đứt quan hệ với con gái. Sau đó là Uông Tinh Vệ đã đích thân cam đoan, nói rằng Cố Hiểu Mộng là nhân tài giải mã không thể thiếu, nhất định sẽ bảo đảm cô ta bình yên vô sự mới miễn cưỡng thuyết được Cố Dân Chương. Trên thực tế, Cố Hiểu Mộng chính là điểm yếu của Cố Dân Chương để Uông Tinh Vệ dùng để gây khó dễ, lẽ ra ngài phải hiểu rõ điều này."
"Gián điệp của Trùng Khánh vẫn luôn cố gắng lôi kéo những thành viên chủ chốt trong nội bộ chính phủ Nam Kinh bao gồm cả Cố Dân Chương. Đứa con gái duy nhất bị ám sát, Cố thuyền vương nhất định sẽ nổi giận, lỡ như vì chuyện này mà ông ấy mất lòng tin với Uông Tinh Vệ, cậy thế đi nhờ vả Trùng Khánh, sợ rằng sẽ làm chấn động toàn bộ mạng lưới kinh tế của Thượng Hải, Nam Kinh, Hàng Châu và thậm chí đến cả khu vực đông nam."
"Đầu năm ngoái, sau khi Nhật Uông ký hiệp ước liên minh, chính phủ Nam Kinh vẫn luôn cung cấp lượng lớn quân nhu chuẩn bị cho chiến tranh Đại Đông Á, mà toàn bộ tài nguyên được cung cấp, đều không thể tách rời hai chữ kinh tế. Rút dây động rừng. Nếu nền kinh tế của chính phủ Nam Kinh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, hậu quả không thể tưởng tượng được. Điều này trái với lợi ích của đại tướng Fujiwara, một khi ông ta phát hiện đây là vì quyết định vội vàng của ngài mà gây ra, chắc chắn sẽ vô cùng giận dữ..."
"Cho nên, cho dù là kiểm tra tôi, ngài cũng không nên lựa chọn cách thức như vậy." Lý Ninh Ngọc thở dài, đã trình bày ra hậu quả, miễn là lý do về sự sống còn của Okamura thì sẽ không khăng khăng muốn giết Cố Hiểu Mộng.
"Sao tôi lại không biết những điều cô nói?" Làm thuộc hạ của Fujiwara nhiều năm, Okamura không phải hoàn toàn không hiểu chính trị. Anh ta đã có dự đoán về phản ứng dây chuyền do cái chết của Cố Hiểu Mộng mang lại. Lý Ninh Ngọc nói chỉ là tình huống xấu nhất, mà so với mối nguy còn chưa chắc chắn, anh ta càng muốn gấp rút loại bỏ mối nguy đã biết trước mắt: "Con người Cố Hiểu Mộng cực kỳ nguy hiểm. Cô ta đã tiếp xúc với cô lâu như vậy, dù đần độn cũng không thể nào không phát giác ra cô chính là Lý Ninh Ngọc. Miễn là cô ta còn sống, đối với cô chính là mối đe doạ cực kỳ lớn, bây giờ không giết cô ta, sợ rằng hậu quả khôn lường."
"Nhưng sao ngài có thể chắc chắn rằng cô ta nhất định đã phát hiện ra? Cố Hiểu Mộng sống chung với Lý Ninh Ngọc chỉ vỏn vẹn có 20 ngày, hầu hết thời gian còn là chịu điều tra. Cho dù cô ta nhớ mãi không quên Lý Ninh Ngọc, suy cho cùng cũng chỉ là đơn phương ngưỡng mộ cấp trên, đối với bản thân tôi có thể hiểu rõ bao nhiêu?"
Làm sao lại không hiểu rõ được chứ? Hai mươi ngày còn chẳng đủ để trăng khuyết lại tròn nữa, nhưng đã đủ hiểu để một người gặp quá muộn màng. Từ cử chỉ thói quen nhỏ đến tín ngưỡng tinh thần kiên định, cô gần như đã hiểu rõ mọi thứ về nàng, ngoại trừ nỗi khổ tâm sau cùng của Lão Quỷ.
Tuy nhiên, kẻ thù vĩnh viễn sẽ không hiểu được sự ăn ý ngầm này.
"Bối cảnh thân phận thiếu tá Nanzao tạo ra cho tôi không chút kẽ hở. Tất cả những người từng gặp qua Lý Ninh Ngọc đều nói ngoại hình của tôi giống với cô ấy, nhưng chưa từng có ai nghi ngờ tôi." Lý Ninh Ngọc dừng một lúc, tiếp tục nói: "Cho nên, tôi nghĩ dù Cố Hiểu Mộng có phút chốc nảy sinh nghi ngờ, cũng chỉ sẽ cảm thấy là bản thân đã xuất hiện ảo giác, suy cho cùng ai sẽ tin rằng một người chết có thể đổi một lớp da trở về lần nữa chứ? Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cuốn ghi chép này, ngài cũng sẽ không tin đúng chứ?"
"Không cần nói nữa, cho dù Cố Hiểu Mộng không nhận ra cô, tôi cũng sớm cảm thấy cô ta khả nghi." Những lời này không thể đập tan nghi ngờ của Okamura, anh ta trầm ngâm nói: "Lần đầu cô dưới thân phận Thẩm Ngọc Điệp gặp mặt cô ta đã ầm ĩ đến mức chán ghét, thậm chí bị cô ta mượn rượu giả điên rắp tâm trả thù ở khách sạn Phổ Giang. Tất cả mọi người đều thấy các người là kẻ thù nhưng quan hệ của các người lại đột nhiên trở nên tốt đẹp..."
"Tôi tiếp cận Cố Hiểu Mộng, hoàn toàn là do số 76 sắp xếp, cũng là ý của ngài và đại tướng Fujiwara. Tôi chỉ là đang thi hành mệnh lệnh!" Lý Ninh Ngọc giả vờ gấp gáp biện hộ cho bản thân.
"Cô mang theo mục đích, nhưng Cố Hiểu Mộng thì sao? Nếu như tôi không nhớ lầm, là cô ta chủ động tiếp cận cô. Một thiên kim tiểu thư ngạo mạn, tại sao lại làm như vậy? Có thể cô ta sớm đã phát hiện ra quỷ kế của Lý Sỹ Quần, chỉ là đang lạt mềm buộc chặt, bởi vì cô ta cũng muốn thông qua cô lấy được tình báo của số 76."
Thực sự có những người chuyển phần tình cảm nhớ nhung đối với người cũ sang một người có vẻ ngoài tương tự, nhưng Okamura nghĩ kỹ lại, luôn cảm thấy màn mỹ nhân kế này quá suôn sẻ, người có xuất thân như Cố Hiểu Mộng, thực sự sẽ đơn thuần chỉ vì ngoại hình mà bất chấp nghi ngờ tiếp nhận kẻ thù đã từng nghiêm hình tra tấn bản thân sao?
"Có một khả năng khác." Lý Ninh Ngọc nghiêm túc gật đầu, thuận theo ý của anh ta nói tiếp: "Nếu như thiếu tá nghi ngờ cô ta, có thể quan sát một khoảng thời gian nữa. Nếu tra ra Cố Hiểu Mộng thật sự có vấn đề, đến lúc đó loại bỏ cũng không muộn..."
"Lý Ninh Ngọc!" Lần đầu tiên Okamura gọi nàng như vậy: "Dường như cô đã quên mất cảnh ngộ hiện tại bản thân, hết lần này đến lần khác cự tuyệt mệnh lệnh của tôi. Đây chính là lòng trung thành mà cô nói sao?"
"Thiếu tá! Tôi là suy nghĩ cho ngài! Không thể giết Cố Hiểu Mộng!" Giọng nói vừa dứt, chỉ thấy Okamura đột ngột rút súng ra. Đồng tử của Lý Ninh Ngọc lập tức co lại, ngay thời khắc này ngôn từ chặt chẽ cũng không còn tác dụng gì nữa, nói tiếp chỉ sẽ phá vỡ lòng tin cuối cùng của Okamura dành cho bản thân.
"Nếu đã suy nghĩ cho tôi thì đừng phải khiến tôi tăng thêm phiền não." Okamura không kiên nhẫn quay quay cổ, nhẹ nhàng đặt súng xuống bàn, làm một cử chỉ mời gọi, cười nhưng không cười nói: "Tôi sẽ xin đại tướng Fujiwara huy chương hoa anh đào cho cô, nói với ông ấy rằng cô không may hi sinh cho tổ quốc, xin mời."
Trầm mặc một lúc, dường như cuối cùng Lý Ninh Ngọc đã hạ quyết tâm. Nàng đưa tay trái ra, trịnh trọng cầm lên cây súng, giơ đến trước mắt mình, nghiêm túc nhìn kỹ một lúc, sau đó cầm súng bằng cả hai tay, giao lại cho Okamura, giọng điệu nghiêm túc nói: "Thiếu tá, nếu ngài đã khăng khăng như vậy, tôi sẽ thi hành mệnh lệnh, giết chết Cố Hiểu Mộng, chứng minh lòng trung thành của tôi với Đế quốc Nhật Bản."
Nàng biết, Okamura đã nghi ngờ Cố Hiểu Mộng, cho dù bản thân chết tại thời khắc này, anh ta cũng sẽ không buông tha cho cô. Ít nhất phải sống sót qua đêm nay, ít phải phải để Hiểu Mộng biết chuyện bản thân đã bị bại lộ.
"Quả nhiên chỉ có cái chết ập lên đầu, cô mới biết buông xuống lòng cảm thông nực cười.", Okamura hài lòng thu súng về.
"Thiếu tá, tôi chưa từng đồng cảm với cô ta, ngược lại, tôi vô cùng chán ghét cô ta. Đối với tôi mà nói, ám sát Cố Hiểu Mộng và ám sát Lý Sỹ Quần không có gì khác biệt.", ánh mắt của Lý Ninh Ngọc vô cùng lạnh lẽo, giống như được vớt ra từ trong băng đá vậy: "Chẳng qua, suy cho cùng việc giết người không phải là chuyện nhỏ, ngài phải cho tôi chút thời gian để chuẩn bị."
"Thời gian hai ngày, đối với một thiên tài như cô chắc hẳn quá dư dả rồi." Okamura duỗi hai ngón tay ra: "Không phức tạp như vậy, Cố Hiểu Mộng tin tưởng cô như thế, cô chỉ cần tìm một nơi hoang vu, dứt khoát ra tay lưu loát là được rồi."
"Giết người không khó, nhưng tôi phải làm sao để rút lui hoàn toàn? Lần này không dễ đánh lừa như cái chết của Lý Sỹ Quần." Lý Ninh Ngọc do dự: "Luận về gia thế, là con gái của thuyền vương Hàng Châu, là cháu gái nuôi của Uông Tinh Vệ. Luận về năng lực, cô ta là thủ trưởng của sở Cơ yếu Tiễu Tổng, đến thiếu tướng Mitsui – trưởng cơ quan Đặc nhiệm cũng cực kỳ coi trọng ưu ái. Người như thế bị giết, các bên nhất định sẽ điều tra triệt để đến cùng, mà tôi có quan hệ thân mật với cô ta cũng sẽ trở thành kẻ tình nghi số một. Thời gian hai ngày, còn không đủ để tôi suy nghĩ ra kế hoạch chu toàn."
"Cô là phó cục trưởng của Cục An ninh Chính trị, thượng tá của chính phủ Nam Kinh, không phải là con kiến tầm thường, không ai sẽ dốt đến mức vì hiềm nghi lớn mà bắt giữ cô." Okamura nói đầy ẩn ý: "Yên tâm, tôi sẽ đích thân xử lý cái xác giúp cô, sẽ không để người khác nghi ngờ cô."
Đích thân xử lý thi thể, rõ ràng ẩn ý là đang cảnh cáo nàng, không được tính toán tạo ra màn kịch chết giả. Lý Ninh Ngọc hiểu rõ, quả nhiên Okamura không tín nhiệm nàng.
"Được, nội trong hai ngày, ngài nhất định sẽ nhìn thấy thi thể của Cố Hiểu Mộng." Trán nàng hơi nhăn lại, mỉm cười tự tin, liền quay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút." Okamura gọi Lý Ninh Ngọc lại, ánh mắt cảnh cáo nàng: "Hai ngày này đừng quay lại nữa, cũng đừng liên hệ với bên ngoài."
Sao anh ta có thể thả cho Lý Ninh Ngọc quay lại, một khi nàng bước ra khỏi căn phòng này, e rằng giây tiếp theo đã chạy trốn mất rồi. Thả hổ về rừng, hậu quả khôn lường.
"Nếu như tôi không quay lại, sáng sớm ngày mai đi làm, mọi người đều sẽ biết Thẩm Ngọc Điệp nghỉ làm biến mất rồi." Lý Ninh Ngọc cau mày lại: "Hơn nữa, không liên hệ với bên ngoài thì tôi phải làm sao kêu Cố Hiểu Mộng đến Thượng Hải?"
Quả thực như vậy, Thẩm Ngọc Điệp biến mất vô cớ, anh ta tuyệt không thể nói với cục An ninh rằng nàng đang thực hiện nhiệm vụ cho cơ quan đặc vụ. Không những vậy, vẫn phải tìm cái cớ để Cố Hiểu Mộng chủ động xuất hiện mới được. Okamura suy xét một chút, chợt tính toán trong lòng.
Với tình hình trước mắt, gần như là một phiên bản thu nhỏ của Cầu Trang, Cố Hiểu Mộng ở Hàng Châu xa xôi, bản thân ở Thượng Hải cũng không có đồng chí nào để liên lạc khẩn cấp, đã rơi vào sát cục rồi. Làm sao truyền đi tin tức, Lý Ninh Ngọc chìm vào trong suy nghĩ.
Trưa ngày hôm sau, cục An ninh Chính trị Uông Nguỵ.
Điện thoại trên bàn làm việc phó cục trưởng đã reo lên mấy lần, Trương Tam Bắc vừa mới vội vàng trở về văn phòng, vội vã bỏ áo khoác trên tay xuống, nhanh tay nhấc máy.
"A lô, cục An ninh Chính trị, văn phòng Thẩm cục trưởng."
"Tiểu Trương?" Người bên đầu dây bên kia nghe thấy hắn bắt máy, hiển nhiên có chút nôn nóng: "Thẩm cục trưởng các người đâu? Tôi đã gọi mấy lần rồi, có chuyện quan trọng tìm cô ấy."
"Cố thủ trưởng, ngài đừng gấp mà, sáng nay Thẩm cục đã xin nghỉ phép, người đang ở bệnh viện, tôi vừa mới trở về từ bên đó."
"Bệnh viện?! Chuyện gì đã xảy ra?!" Trong lòng Cố Hiểu Mộng hỗn loạn, tối hôm qua đã gọi điện đến căn hộ của Lý Ninh Ngọc nhưng không có ai trả lời, bây giờ Trương Tam Bắc lại nói nàng đang ở bệnh viện, sợ đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Ngài yên tâm, không có chuyện gì cả. Hôm qua Thượng Hải có mưa, đoán chừng bị nhiễm lạnh, có hơi phát sốt, đang truyền nước biển."
"Có phải cô ấy lại thức đêm nữa không? Tôi đã dặn dò anh như thế nào?" Nghe thấy Lý Ninh Ngọc phát sốt, Cố Hiểu Mộng vô cùng sốt ruột.
"Không có, tối qua hơn 8 giờ Thẩm cục đã nghỉ rồi, nói là đi mua sách, tôi thấy lúc đi cô ấy còn rất vui vẻ, không ngờ hôm nay lại phát sốt rồi."
"Vậy bây giờ cô ấy như thế nào rồi, bác sỹ nói thế nào?"
"Khá có sức sống, mới nãy còn nói với tôi buổi tối muốn ăn cỏ linh lăng cuộn, kêu tôi mang đến cho cô ấy sau khi tan làm."
"Vậy thì tốt, anh chăm sóc tốt Thẩm cục, làm theo lời cô ấy nói, tôi rảnh sẽ đi gặp cô ấy."
"Vâng, ngài yên tâm."
Nghe thấy đầu dây bên kia đã cúp máy, Trương Tam Bắc lau mồ hôi trên đầu, thở dài, sáng sớm nay hắn ta nhận được điện thoại liền gấp rút chạy đến bệnh viện, bận đến mức không thể uống được miếng nước, quên mất phải báo chuyện này cho Cố Diêm Vương, đã nhận tiền của cô ta mà làm không tốt thì nhất định sẽ bị mắng.
Vừa trở về vị trí của bản thân thì Từ Mạn Trinh cầm tài liệu bước vào. Cô ta nhìn thấy trong phòng trống rỗng, chuyển tài liệu cho Trương Tam Bắc, quan tâm hỏi: "Nghe nói Thẩm cục trưởng nhập viện rồi?"
"Đúng vậy, phát sốt." Trương Tam Bắc uống ngụm nước, bày tỏ sự bất mãn: "Cô ấy thì được nhàn hạ rồi, vừa mới trở về sau kỳ nghỉ lại có thể nằm tiếp hai ngày, đáng thương cho thư ký nhỏ như tôi còn phải chạy qua lại hai nơi."
"Người tài giỏi luôn bận nhiều việc mà, hay là tôi đến bệnh viện đưa cơm thay anh?"
"Thật?"
"Giả đấy." Từ Mạn Trinh mỉm cười không nói, chắp tay sau lưng bước ra ngoài.
Trong Bộ tư lệnh Tiễu Tổng, Cố Hiểu Mộng run rẩy đặt điện thoại xuống, ngồi trước bàn làm việc rất lâu vẫn không hoàn thần được.
Trương Tam Bắc nói tối qua Lý Ninh Ngọc đi mua sách, cô đã hơi cảm thấy bất thường rồi. Mua sách chính là đã đi đến hiệu sách liên lạc với Okamura. Lý Ninh Ngọc hiếm khi nói với Trương Tam Bắc chuyện này, nàng lại cố ý nói như thế, chắn hẳn đã nhận ra được nguy hiểm trước khi đi gặp Okamura.
Mà chính xác khiến Cố Hiểu Mộng khẳng định chính là câu nói [cỏ linh lăng cuộn], đây là ám hiệu quy ước của cô và Lý Ninh Ngọc, ý nghĩa là: tôi đã bại lộ.
Đến hiệu sách mà suốt đêm không trở về, hôm nay lại đột ngột xin nghỉ phép nhập viện, còn chỉ thể thông qua Trương Tam Bắc phát ra ám hiệu khẩn cấp, có lẽ Lý Ninh Ngọc đã bị theo dõi rồi. Nghĩ đến hoàn cảnh lo ngại của nàng, Cố Hiểu Mộng vô cùng lo lắng.
Nằm trên giường bệnh, sắc mặt Lý Ninh Ngọc nghiêm trọng, tin tức có được chuyển đi không, nàng không chắc chắn được.
Từ lâu nàng đã biết Trương Tam Bắc âm thầm báo tình hình của bản thân cho Cố Hiểu Mộng biết. Bởi vì bản thân vẫn luôn báo tin tốt không báo tin xấu, Hiểu Mộng mới đành phải thực hiện kế sách đó, vốn dĩ không bận tâm đến nhưng không ngờ hiện tại lại phát huy được lợi ích. Nhưng Trương Tam Bắc thực sự có thể nói ra câu ám hiệu đó không? Hiểu Mộng có thể nhận ra được nguy hiểm không? Nàng không biết được, mọi chuyện chỉ thể dựa vào vận may.
"Đừng nóng vội như thế mà." Okamura nhìn Lý Ninh Ngọc giả bệnh nằm trên giường, mỉm cười: "Nghe thấy cô bị bệnh, Cố Hiểu Mộng nhất định sẽ tranh thủ chạy đến Thượng Hải. Hôm nay cô có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi."
"Tôi sợ hai chai nước muối sinh lý chảy xuống sẽ gây ra phù nề, ảnh hưởng đến hoạt động." Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu nhìn chai nước biển, thờ ơ trả lời.
"Không phải cô dùng được cả hai tay sao?" Okamura châm biếm: "Lý Ninh Ngọc thuận tay phải, Thẩm Ngọc Điệp thuận tay trái. Quả thật không tệ, quả nhiên là thiên tài."
Lý Ninh Ngọc im lặng không nói, bàn tay đặt trong chăn siết chặt tấm ga giường.
Cố Hiểu Mộng, em tuyệt đối không được đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro