Chương 2: Lửa
Lửa.
Vào ngày Johanna được sinh ra, có một trận cháy kinh hoàng ở khu rừng phía sau Quận Bảy. Tất cả lính cứu hỏa và Trị an đã được điều động để giúp chống lại ngọn lửa đang đe dọa kế sinh nhai của họ. Mẹ của Johanna chỉ có một mình trong căn nhà gỗ với một nữ hộ sinh, cắn chặt mảnh giẻ trong miệng và gào thét gọi tên các thế lực trên cao cùng với chửi rủa bằng tất cả những từ bà có thể nghĩ ra trong khi sinh hạ đứa con đầu lòng của mình.
Sau khi cô được làm sạch và quấn tã, mẹ của Johanna đã mang đứa trẻ sơ sinh đang gào khóc đến bên cửa sổ. Đôi mắt nâu nhỏ bé chớp chớp, cố gắng thích nghi với ánh trăng chiếu qua lớp kính đầy bụi. Johanna nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy những ngọn lửa màu cam lấp ló trên bầu trời, như thể đang cố gắng leo lên thiên đường và trở thành những ngôi sao tỏa sáng của riêng chúng. Quá nhỏ để hiểu được sự hủy diệt tàn khốc, cô chỉ đơn giản giương mắt nhìn theo trong kinh ngạc. Cô im lặng, không khóc nữa.
Ngọn lửa không thể kiểm soát được bởi mùa thu vừa đi qua Quận Bảy, chỉ một tuần nữa là bước sang tháng 11, và tất cả những chiếc lá xanh tươi tốt đẹp đã chuyển sang màu đỏ và cam rực rỡ, nhưng cũng trở nên khô héo như một khúc xương. Johanna dần yêu mùa thu; không phải vì sinh nhật của cô nằm ngay chính giữa khoảng thời gian lộng lẫy nhất của mùa thu, mà bởi những sắc màu đó. Cô thích màu đỏ và cam - màu của mùa thu, màu của lửa. Nó xoa dịu tâm hồn cô.
Lửa.
Lửa luôn mang lại sự tàn phá bừa bãi nhưng Johanna chưa bao giờ thực sự coi nó như vậy. Bởi vì thực tế mà nói, hầu hết các đám cháy có tính chất hủy diệt đều có thể ngăn ngừa được và hình thành nên do lỗi của con người. Nhưng về mặt tâm linh, lửa mang lại sự tái sinh. Lửa chiếm đoạt mọi thứ và biến nó thành hư vô, trở về với cát bụi. Từ những cục than hồng và bụi tro xám xịt sẽ sinh ra một điều gì đó tốt đẹp hơn. Khi bố cô còn sống, ông hay nói về việc "bước qua ngọn lửa" - cách nói của ông thay cho câu "chúng ta sẽ vượt qua chuyện này." Ông sẽ nhắc đi nhắc lại câu chuyện con phượng hoàng tự mình trỗi dậy từ đống tro tàn và trở thành một thứ gì đó lớn hơn, một thứ gì đó tốt hơn.
Sau khi rải tro cốt của gia đình mình xuống những dòng sông chảy xiết sâu trong rừng, Johanna nhóm một khóm lửa trại trong căn nhà gỗ nơi cô đã gặp Nova nhiều năm về trước. Cô ngồi trên sàn nhà, co đầu gối chạm vào ngực và quan sát ngọn lửa trong lò sưởi khi ánh sáng bập bùng nhảy múa trên nền gạch. Cô nghĩ về những gì sẽ được sinh ra từ đống tro tàn của gia đình cô. Điều tốt đẹp nào có thể sinh ra từ một thảm kịch như vậy?
Điều duy nhất còn tồn tại từ gia đình cô là cô. Cô là Mason cuối cùng. Gia đình cô đã sống sót sau Những ngày đen tối và cả hàng trăm năm chịu đựng tàn phá trước đó. Họ đã sống sót qua các Cuộc hiến tế cho đến khi cô bị chọn, và cô đã sống sót Đấu trường của mình. Dòng họ Mason là những kẻ sống sót. Nhưng bây giờ, gia đình cô không còn gì cả. Không còn gì ngoài một cái tên được khắc lên phiến đá tại ngôi mộ nhỏ trong một cánh đồng cây cối rậm rạp.
Vì vậy, thứ gì có thể sinh ra từ đống tro tàn? Một Johanna Mason khác. Một Johanna Mason không để tâm tới bất kỳ ai ngoài chính mình. Cô phải sống sót, phải chứng kiến sự tàn bạo của Tổng thống Snow bị dập tắt, để tôn vinh gia đình cô. Cô sẽ được sinh ra từ đống tro tàn của họ. Cô sẽ không bao giờ bị lợi dụng nữa. Cô sẽ là ngọn lửa từng thiêu rụi gia đình mình và đốt cháy bất cứ ai cố gắng đến gần.
Trở thành ngọn lửa.
Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi tiếng mở và đóng cửa cabin. Cô nhảy bật dậy, theo bản năng, chiếc rìu đã giơ cao trên đầu. Blight từng nói với cô, rằng sau Đấu trường cô sẽ không bao giờ giống như trước; cô sẽ không bao giờ có thể bị giật mình nữa. Mọi khuôn mặt bước qua ngưỡng cửa, mọi cái bóng ở trong góc nhà, mọi hình dáng ẩn hiện xung quanh tầm nhìn nơi khóe mắt đều sẽ trở thành kẻ thù. Cô sẽ phải tự dạy bản thân cách kiềm chế, không được tấn công. Johanna vẫn chưa đạt tới mức đó. Cô vẫn luôn trong trạng thái tấn công.
May mắn thay, kẻ đột nhập cũng có phản xạ đặc biệt nhanh nhạy. Chị tức khắc cúi rạp người xuống, tránh khỏi cái rìu bay qua, nhìn nó phi ra khỏi cửa và cắm thật mạnh vào một gốc cây cách đó mười thước. Johanna chớp đôi mắt bối rối khi người phụ nữ tới gần. Mái tóc vàng ngắn hơn nhiều so với những gì cô nhớ, nhưng đôi mắt màu caramel và chiếc mũi hơi vẹo kia vẫn giống hệt như trước.
"Nova." Johanna thì thầm như một lời cầu nguyện, giống như cách mà cô khẽ gọi tên bố mẹ và em gái trong giấc mơ. Với lớp mascara chảy dài trên má và mái tóc đuôi ngựa lộn xộn, trông cô lúc này không giống như trong tưởng tượng lần tiếp theo gặp lại chị. Nhưng cô cũng không phải là cô nhóc mười lăm tuổi ngây thơ say rượu whisky nữa. Giờ cô là một kẻ giết người. Nova trông khác hẳn với lúc còn khoác trên người bộ đồng phục Trị an. Bây giờ chị mặc một chiếc áo khoác da bó sát và quần jean sờn rách được nhét vào đôi bốt cao cổ đi săn màu nâu. Tóc chị có vài vệt đỏ nằm gọn trong lọn tóc vàng được cắt ngắn kiểu nữ tính. Vẫn thật đẹp.
Nụ cười dịu dàng quen thuộc xuất hiện trên môi của Nova. "Không đùa chứ, ngốc nghếch." Nụ cười kia biến thành một cái nhếch mép vui vẻ khi Johanna quăng cho chị một ánh nhìn bực tức. Cô ghét biệt danh đó. "Johanna." Sự vui vẻ trên khuôn mặt chị vụt tắt khi chị bước vào cabin và đóng cửa lại. "Chị đã nghe về gia đình em. Chị đến đây ngay khi có thể. Chị rất tiếc."
"Mọi người ai cũng thấy tiếc cả," Johanna cáu kỉnh bật lại, đôi mắt nâu ngấn nước ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt chị, "Em không thể làm bất cứ điều gì với những cái tiếc chết tiệt của bọn họ." Sự thương hại và những lời chia buồn hằn lên làn da của Johanna và cô ghét điều đó. Cô chỉ có hai bàn tay và cả hai đều không muốn cầm nắm sự thương hại của người khác.
Nova nghiến chặt quai hàm khi chị đến gần cô hơn. "Chị cũng nghe nói về những gì Tổng thống Snow đã làm với em. Những gì lão bắt em phải làm." Hai bàn tay chị siết thành nắm đấm bên hông. Nếu như Johanna là lửa, thì Nova, giống như tên gọi của chị, là luồng khí nóng rực của một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ. Luôn luôn đốt cháy. Luôn luôn bùng nổ. "Lão ta sẽ phải trả giá cho những gì lão đã làm."
Johanna hừ lạnh và rời khỏi Nova, quay về bên cạnh lò sưởi. "Và chị sẽ làm điều đó như thế nào, hửm?" Cô bước nhanh xuyên qua căn phòng và áp thân mình lên người Nova, đẩy chị tựa vào vào cửa. Khuôn mặt cô chỉ cách Nova vài milimet khi cô nói chuyện. Cô gần như có thể hôn chị. "Chị sẽ không tới gần lão ta. Chị cũng không nên tới gần em."
"Gì cơ?" Nova hỏi, cúi đầu nhìn cô. Johanna có thể là người chiến thắng và lớn hơn ba tuổi so với lần cuối cùng hai người gặp nhau, nhưng cô vẫn là một cô nhóc trẻ tuổi đầy sợ hãi, cùng với hàng tá gai nhọn chĩa ra ngoài mà chị yêu. Vẫn là ánh mắt mang chút hoang dại, cố gắng đắp lên vẻ ngoài cứng rắn chống lại thế giới như trước. Là ánh mắt đã thu hút chị ngay từ lần đầu tiên.
"Em biết tại sao chị lại rời đi," Johanna khàn giọng thì thầm, ánh mắt mãnh liệt vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt chị. Cô lùi lại phía sau, cho cả hai không gian để Johanna có thể sắp xếp suy nghĩ của mình. "Lúc đó em không biết. Em đã nghĩ mình không là gì đối với chị." Cô ngẩng đầu lên lần nữa. "Em còn nghĩ rằng chị không yêu em."
"Không phải, chị -"
"Không cần," Johanna ngắt lời. "Giờ thì em hiểu rồi. Chị muốn bảo vệ em. Và bây giờ em đang bảo vệ chị." Cô nuốt xuống cục nghẹn trong cổ họng và tiếp tục nói. "Snow đã tước đoạt tất cả những gì em yêu. Lão ta không biết về chị. Chị chỉ an toàn nếu lão ta nghĩ rằng trên đời này không còn ai quan trọng với em."
"Con mẹ nó, chị không thể cứ sống cuộc sống của mình trong khi lão ta siết chặt bàn tay quanh cổ họng em!" Giọng Nova giống với giọng của cô khi Johanna bị bắt gặp đang đánh tơi bời một cậu nhóc trong sân chứa gỗ vì dám tán tỉnh cô. Uy quyền và mạnh mẽ, nhưng vẫn nữ tính. Chị bực bội luồn ngón tay vào mái tóc vàng ngắn của mình và đứng thẳng lưng lên. "Chị yêu em." Johanna không thể chịu được tiếp tục nhìn chị nữa, cô rũ mắt xuống nhìn vào ngọn lửa đang nhảy múa. "Chị không muốn em phải sống như vậy. Chị muốn đấu tranh vì em."
"Em không muốn chị đấu tranh vì em." Johanna siết chặt tay và nhìn Nova. Bất chấp sự khác biệt về vẻ ngoài, hai người bọn họ giống nhau một cách đáng ngạc nhiên. Tư thế phòng thủ, ý định cao thượng, thái độ tệ hại. Được tạo nên từ những mảnh ghép giống nhau.
Lửa.
Cô thở dài. "Em chưa từng cần bất cứ ai đấu tranh vì em, bây giờ cũng sẽ không." Giọng cô lạnh lùng, kiềm nén, với ý định muốn ép bức người kia rời đi. Dấu tích duy nhất của con người cô trước kia, khi chưa bị Cuộc hiến tế ảnh hưởng, nằm đâu đó bên trong Nova và cô không muốn đánh mất phần đó của mình. Phần tốt đẹp và tích cực và ngây thơ của cô. Phần vẫn luôn tin vào tình yêu và những kết thúc có hậu. Chỉ cần Nova còn sống, một phần của Johanna cũng sẽ còn tồn tại.
Nova bật cười. "Em nghĩ rằng chị không biết em đang cố gắng làm gì sao? Tin chị đi, chị là bậc thầy trong việc đẩy mọi người ra xa đấy. Chị đã chạy trốn khỏi em theo đúng nghĩa đen mà. Nhưng chị chưa bao giờ ngừng yêu em." Chị kéo Johanna vào một cái ôm thật chặt, thời gian trôi qua vài giây, và Johanna mềm nhũn trong lòng chị, vùi mũi vào giữa xương quai xanh của Nova. "Chị đã yêu em từ ngày đầu tiên chị nhìn thấy em. Chị không thể tắt nó đi chỉ vì em sợ hãi cho chị được."
----------
Johanna nhớ lại ngày cô gặp Nova. Đó là ngày đầu tiên của Nova với tư cách là một Trị an, mới hoàn thành khóa huấn luyện và háo hức với mọi thứ. Giống như hầu hết những tân binh, chị được giao nhiệm vụ đầu tiên ở trường trung học. Một công việc đơn giản chỉ cần phải ngăn chặn việc trốn học và giữ không cho đám trẻ đánh nhau. Không hẳn là huy hoàng hay hào nhoáng như chị đã nghĩ. Johanna trốn học như thường lệ, đến một khoảnh đất trống trong rừng cây gần đó, cố gắng nhóm một ngọn lửa quá cứng đầu không chịu bùng lên.
Tiết trời mùa xuân che giấu tiếng bước chân đến gần, khi những chiếc lá xoắn tít giòn răng rắc được thay thế bằng lớp cỏ mềm mại dưới chân. Johanna thậm chí không biết có người đang ở đó cho đến khi chị đứng ngay trước người cô trong bộ đồng phục, mũ bảo hộ che khuất khuôn mặt. "Mason," Chị quát, khiến Johanna giật mình nhưng không chịu di chuyển. Cô tiếp tục cố gắng nhóm lửa và bướng bỉnh không nhìn lên. Cô đang quỳ gối bên mấy que củi, nhất quyết muốn đốt lửa mà không cần bật lửa hay chất dẫn.
"Wow, ngày đầu tiên và cô đã biết tên tôi rồi? Khá ấn tượng đấy."
Nova nhíu mày. "Tôi biết tất cả tên của những kẻ gây rối. Ngoài ra, tên của em cũng nằm trong danh sách những đứa nhóc hay trốn học." Johanna không đáp lại và bàn tay đeo găng trắng của Nova nắm chặt lấy cây roi bên hông. "Về ngay, Mason. Em gặp rắc rối lớn đó. Cánh rừng này là khu vực cấm vào trong giờ học, em biết điều đó mà."
Johanna bật cười thành tiếng, ngồi bệt xuống đất và đặt khuỷu tay lên đầu gối. Cô hiếu kỳ ngước nhìn người phụ nữ, nghiêng đầu sang một bên. "Giả sử tôi đồng ý với chuyện đó." Bên dưới chiếc mặt nạ của mình, Nova chán nản đảo mắt. "Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt của cô. Phải biết được ai là người đang đeo còng cho mình thì mới công bằng chứ."
Nova mím môi nhưng thuận theo, cởi mũ bảo hộ và rũ mái tóc vàng ra. Phản ứng đầu tiên của Johanna là sững sờ trước vẻ đẹp của chị, cô cố gắng nhanh chóng che giấu bằng cách hướng ánh mắt xuống đất. "Hài lòng chưa, Mason?"
Johanna cười khẩy. "Gọi tôi là Johanna." Cô tháo chiếc bình đeo hông từ phía sau ra và mở nắp, ngửa cổ uống một ngụm lớn. Cô nhét nó lại vào bên thắt lưng khi Nova tỏ vẻ không tán thành. "Theo ý kiến của tôi, chúng ta có hai lựa chọn. Một, tôi có thể đi cùng cô và khả năng cao sẽ phải chịu phạt. Có thể sẽ bị đình chỉ học và chắc chắn sẽ ăn đánh bằng roi." Đôi mắt cô nhìn xuống chiếc roi của Nova mà chị vẫn cầm trên tay. Những ngón tay chị lúng túng buông nó ra dưới cái nhìn xoi mói của Johanna. "Hoặc là, cô có thể ngồi xuống và chúng ta sẽ uống nốt phần còn lại của thứ rượu tuyệt vời này xung quanh ngọn lửa, với hy vọng rằng tôi sẽ khiến cho đám củi vô dụng bắt được lửa vào một lúc nào đó trong năm nay."
Chị cắn môi cố nén cười trước sự táo bạo của cô. Bình thường mọi người run rẩy khuỵu gối khi gặp một Trị an, nhưng ánh mắt Johanna lại không hề có lấy một tia sợ hãi. Chỉ có ý muốn thách thức và sự tự tin đặc trưng của tuổi trẻ. "Tôi sẽ không mạo hiểm công việc của mình để đi chơi trong rừng với một bé con."
"Làm ơn đi, tôi không còn là một đứa nhóc và tôi sẽ không mách lẻo chị đâu." Johanna quỳ xuống và bắt đầu loay hoay với đống củi một lần nữa. Những viên đá mà cô đang sử dụng để đánh lửa cứ không chịu nghe theo ý cô và việc phải nỗ lực liên tục đang khiến cô ngày càng thất vọng. Bây giờ thêm cả áp lực của việc suýt bị bắt và có thể phải chịu đòn roi, cô thậm chí còn tệ hơn ban nãy. "Đụ má cái ngọn lửa chết tiệt này!"
Nova cười và quỳ một chân trong bộ đồng phục, cởi găng tay ra. "Được rồi ngốc nghếch, đưa mấy viên đá cho tôi." Lỗ mũi của Johanna nhăn nhó trước biệt danh chướng tai, nhưng cô cũng đưa những viên đá cho chị. "Vấn đề của em là em đang đánh nó một cách kỳ cục, hơn nữa góc độ cũng sai." Nova cúi người lại gần đám củi nhỏ mà Johanna đã thu thập được và bắt đầu đánh hai viên đá vào nhau. Một vài tia lửa bắn ra từ những viên đá và chỉ trong vòng một phút đã có một luồng khói màu đen. "Bây giờ sẽ không có một đám cháy đột ngột bùng lên đâu. Em phải tiếp tục để cho tia lửa này lớn dần." Nova nhích lại gần và di chuyển những cây củi đang cháy dở bằng tay không, cho thêm một chút cỏ khô. Chị nhẹ nhàng thổi vào chúng và vài phút sau một ngọn lửa xuất hiện.
Họ đã dành phần còn lại của buổi chiều hôm đó để uống rượu và cười đùa quanh đống lửa nhỏ cho tới gần đến giờ tan học. Nova sẽ bị phát hiện không có mặt tại vị trí của mình, và hình phạt cho việc rời khỏi vị trí rất nặng. Chị tạm biệt Johanna và chạy trở về khu dân cư, để lại cô nhóc một mình trong rừng. Nhưng họ đã bắt đầu tình bạn vào ngày hôm đó mà theo thời gian dần phát triển thành một thứ gì đó hơn thế nữa. Nova quan tâm đến cô, trông chừng cô, bảo vệ cô trong lúc Johanna gặp đủ loại rắc rối. Đó là mối quan hệ tốt đẹp nhất mà Johanna từng có.
Lúc này, họ lại ở đây, trong căn nhà gỗ lần đầu tiên họ chia sẻ tình yêu của mình, ôm chặt lấy nhau như đã từng ba năm trước. Ngoại trừ, bây giờ cả hai đều đã thay đổi. Hoàn toàn thay đổi chỉ trừ một điều duy nhất.
Lửa.
Nhu cầu được thân cận da thịt và cảm nhận tình yêu trở nên quá sức chịu đựng đối với Johanna. Cô kéo cô gái cao hơn xuống vào một nụ hôn, không thể kìm được thứ cảm xúc đang lặng lẽ dâng lên bên trong như dây leo siết chặt. Nỗi đau đớn tột cùng của cô, sự tức giận ngấm ngầm của cô, tình yêu của cô dành cho người phụ nữ trong vòng tay mình. Tất cả đều tuôn ra khi họ cào xé quần áo và da thịt của nhau, mồ hôi cùng nước mắt trên mặt và cổ của họ.
Johanna đã không làm chuyện này với bất cứ ai kể từ người phụ nữ ở Capitol. Tình dục từ lâu là một thứ vũ khí mà cô đã quên mất cảm giác ân cần, nhẹ nhàng và yêu thương khi quan hệ là như thế nào. Không có đau đớn, gượng ép hay giả tạo. Nó chân thật và lắng đọng và khiến cô tạm thời quên đi bao nỗi kinh hoàng của cuộc đời mình. Cô được bao bọc trong trái tim của chị và được che chắn khỏi ác quỷ quấy phá giấc mơ của cô vào ban đêm.
Cô cảm thấy được bảo vệ. Cô cảm thấy an toàn. Mọi thứ chỉ diễn ra trong một đêm, vì Johanna đã đúng và bất kỳ mối liên hệ nào với cô sẽ chỉ mang tới rắc rối hoặc cái chết cho Nova. Nhưng đó là đêm đầu tiên cô cảm thấy an toàn khi ở bên một người khác kể từ ngày bị chọn làm vật tế. Một cảm giác mà cô sẽ không gặp lại cho tới lần tiếp theo cơ thể cô chạm vào lửa.
----------
Johanna không chắc lần cuối cùng cô thức dậy trong chếnh choáng như thế này là khi nào. Thường thì cô sẽ giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, đổ mồ hôi và chửi thề; với tên của những người thân trong gia đình cô đọng lại trên môi. Thanh truyền morphling nhỏ giọt nối tới cổ tay cô có lẽ là nguyên nhân gây ra sự mơ hồ bất định lúc này, khi nó bơm một đống hóa chất chết tiệt vào máu của cô. Cô không nhớ gì về chuyến đi của mình từ Capitol hay việc ai đã đưa cô ra ngoài. Cô chỉ vui mừng vì được khô. Khô và ấm.
Và bị còng. Cô phát hoảng trong vài giây cho đến khi kịp nhận ra mình đang ở đâu, ở Quận Mười Ba với phiến quân. Tin đồn về sự tồn tại của Quận Mười Ba đã âm thầm lan truyền suốt cuộc đời cô, và chỉ khi cô trở thành con cưng của Capitol cô mới được một gã tài trợ bất bình xác nhận về sự thật của nó. Cô không biết Quận Mười Ba trông như thế nào, chỉ biết nó nằm sâu dưới lòng đất và đang trên bờ vực suy giảm dân số. Lúc này cô không thể khẳng định được dân số có thật là đang giảm hay không, vì cô đang ở trong một căn phòng đơn dành cho một người, bị còng chặt trên giường.
Plutarch Heavensbee đi vào phòng và, sau một cuộc trò chuyện ngắn với y tá bên ngoài cửa, tiến về phía Johanna. Mái tóc bạc trắng của ông được chải sang một bên, hai tay đặt lên cái bụng tròn trịa và nụ cười hiền hậu trên môi. Trông ông không khác gì lần đầu tiên cô gặp ông tại bữa tiệc chiến thắng của mình. Vẫn là phong thái điềm đạm và cách nói có sức thuyết phục như thế, nếu không phải là hết sức bí ẩn.
"Chào mừng trở lại, cô Mason," ông lên tiếng bằng giọng điệu nhàn nhạt. Ông hiểu cô đủ rõ để che giấu sự thương hại trong ánh mắt. "Cô cảm thấy thế nào?"
Đôi môi mỏng và nứt nẻ của Johanna nhếch lên, cố gắng cười khẩy. "Tuyệt vời."
Ông khẽ cười và đặt tay lên lan can cạnh giường cô. Ông nhìn xuyên qua cô về phía cửa. "Tôi rất vui khi nghe vậy. Chúng tôi rất hào hứng khi cô trở lại với chúng tôi."
Johanna khịt mũi. "Thế cơ à? Đừng nói dối tôi, Heavensbee. Ngay cả Snow cũng không nói dối tôi. Lý do duy nhất tôi ở đây là vì cậu nhóc cũng ở đó với tôi. Nếu không thì giờ tôi hẳn là vẫn đang ở Capitol. "
Một chút tủi thân lén lút len lỏi vào trong giọng cô, nhưng Johanna cố gắng giữ lời nói của mình thờ ơ nhất có thể. Plutarch im lặng một lúc rồi ngẩng lên chạm vào ánh mắt của Johanna. "Điều đó không đúng. Cả Finnick và Katniss đều cố gắng thuyết phục mọi người vì cô." Johanna nhướng mày. Nếu nói là Finnick thì cô còn có thể tin được một chút, bởi vì hai người cũng có quen biết. Tuy nhiên, suy nghĩ của anh nhất định chỉ tràn ngập lo lắng cho Annie chứ không phải cho bạn của anh, hay là bạn tình bị ép buộc. Không ai nhớ tới cô trong căn phòng giam của cô và chắc chắn không phải Katniss. Họ thậm chí còn không ưa nhau. À, Katniss không ưa cô và Johanna giữ một khoảng cách thật xa với cô ấy. "Nhưng đúng vậy, tất nhiên Peeta Mellark là ưu tiên số một của chúng tôi."
"Không thể khiến Húng Nhại thất vọng được, đúng không?" Johanna mỉa mai, dựa lưng vào gối.
"Không, chắc chắn là không rồi." Plutarch dường như còn nhiều điều muốn nói và Johanna nheo đôi mắt màu sô cô la nhìn ông. Ông nhận ra sự nghi ngờ của cô và thở dài. "Chúng tôi cần biết mọi thứ cô phát hiện ra khi ở giữa Capitol."
Johanna cười khản cả cổ. "Ở giữa Capitol sao? Tôi đâu phải một đứa trẻ được nhận nuôi. Tôi là con tin của họ. Họ không trao đổi bí mật gì với tôi đâu."
"Chúng tôi biết điều này. Nhưng bất cứ điều gì cô có thể nhớ được đều hữu ích. Nếu có chuyện gì chúng tôi có thể làm để giúp kích hoạt ký ức cho cô, hãy cho chúng tôi biết."
Kích hoạt. Đôi mắt nâu của Johanna mở lớn, tầng sương mù đã tan đi. Lúc này đống morphling kia không quan trọng nữa. Đôi tay nhợt nhạt siết chặt thành giường một cách đau đớn và cô cố gắng giãy giụa khỏi còng tay. "Peeta. Cậu ta là một quả bom hẹn giờ. Ông phải tách cậu ta ra khỏi Katniss."
Thay vì hoảng hốt như Johanna nghĩ, Plutarch chỉ cúi đầu xuống. "À, về điều đó. Cậu nhóc đã nói rằng cô sẽ như thế này khi tỉnh lại." Lông mày Johanna nhíu chặt, đồng tử mở lớn thể hiện sự bối rối tột độ của cô. Plutarch đặt tay lên cánh tay cô, cố gắng làm dịu cơn tức giận của cô, nhưng Johanna hất tay ông ra.
"Ông đang nói cái quái gì vậy? Ai nói cái gì về tôi cơ? Đó là lý do tôi bị nhốt ở đây sao?"
"Cậu nhóc," Plutarch giải thích. Ông càng bình tĩnh càng kích thích dây thần kinh của Johanna. Nói một cách trịch thượng với cô như thể cô là sinh vật đơn bào vậy. "Cậu ta nói rằng một phần sự tra tấn của cô là bị mê hoặc tâm trí. Cô tin rằng cậu ta đe dọa tới tính mạng của Katniss. Trong khi thực tế, cô mới là mối nguy."
"Gì cơ?" Johanna gần như hét lên. Cô y tá nhìn vào qua cửa sổ nhỏ trên tường và Johanna bắn ánh mắt sắc lịm như dao găm về phía cô ta. Giá như cô có cái rìu của mình trong tay. "Ông đang đùa tôi sao? Đó không phải là chuyện đã xảy ra. Tôi phải bảo vệ cô ấy." Johanna vật lộn vô ích với hai cái còng tay của mình.
"Vậy điều gì đã xảy ra, Johanna? Peeta đã mô tả rất chi tiết về những gì đã xảy ra. Có lẽ cô có thể khiến mọi thứ sáng tỏ hơn cho chúng tôi chăng?"
Johanna ỉu xìu. Tất cả chứng cứ cô có là một cuộc nói chuyện mơ hồ mà cô nghe được sau khi bị sốc điện. "Mấy tên lính. Bọn chúng nói cậu ta bị gài một từ kích hoạt vào đầu." Cô dừng lại và nghiến răng. "Bọn chúng nói cậu ta sẽ xé toạc cổ họng cô ấy nếu mấy người bất cẩn nói ra từ đó xung quanh cậu ta." Plutarch nhìn cô đầy thông cảm và cô càng khăng khăng hơn. "Tôi không bị mê hoặc hay thôi miên gì cả. Bọn chúng sốc điện tôi với con mẹ nó mấy thau nước lạnh, nhưng chỉ có vậy thôi."
Plutarch thở dài một hơi. "Được rồi. Vậy từ kích hoạt của cậu nhóc là gì?"
Johanna cau mày chua chát. "Tôi biết thế đéo nào được. Tôi nghe lỏm được chúng nói chuyện và ngất đi ngay sau đó."
Ông rũ mắt nhìn xuống đất. "Có lẽ cô đã nhầm và bọn chúng đang nói về cô. Liệu có thể có chuyện đó không?"
Johanna sôi lên. Cô đã phải chịu đựng nhiều tuần tra tấn để được Quận Mười Ba cứu trở về, chỉ để bị gắn mác là một kẻ điên rồ như Annie sao? "Không." Giọng cô dịu lại. "Không đời nào tôi làm tổn thương Katniss. Tôi đã liều mạng vì cô ấy cơ mà."
Plutarch gật đầu. "Và Peeta cũng vậy." Hai tay ông nắm chặt thành giường của Johanna. "Dù thế nào đi nữa, cả cô và cậu nhóc đều sẽ phải trải qua các cuộc đánh giá về tâm lý. Cô sẽ được chỉ định một bác sĩ tâm lý bậc nhất, người có thể giúp gỡ rối những gì đã xảy ra với cô."
Johanna gầm gừ. "Tôi không cần bác sĩ tâm lý. Thứ tôi cần là không bị xích trên giường bệnh này như một con vật." Cô nhướng mày. "Nhóc thợ bánh kia có bị xích không?"
"Không," Plutarch trả lời, nhấc tay khỏi giường và đặt sau lưng. "Cậu ta đang được đánh giá ngay lúc này."
"Cậu ta đã gặp Katniss chưa?"
"Rồi. Chúng tôi đã quay lại cuộc hội ngộ của họ. Rất truyền cảm hứng."
Johanna không che giấu cái đảo mắt bực bội của mình. Sao chuyện này lại xảy ra được cơ chứ? Cô chắc như đinh đóng cột rằng mấy tên lính đã nói về Peeta. "Thế nên, ý ông là tôi không được phép đến gần Húng Nhại vì các người chọn tin vào câu chuyện của cậu ta hơn lời nói của tôi?"
"Chúng tôi nghe cậu nhóc trước. Và thành thật mà nói, Johanna, thái độ của cô lúc này chính xác như điều cậu nhóc nói cô sẽ làm. Chối bay chối biến, tức giận." Tay của Johanna giựt mạnh cái còng và cô thấy mấy bác sĩ ở đằng xa liếc nhìn cô một cách thận trọng. "Nhưng tôi sẽ cân nhắc đánh giá tâm lý của Peeta cùng với bác sĩ của cậu ta và xem liệu chúng ta có thể khám phá ra sự thật hay không."
Johanna khó chịu hừ lạnh và hướng sự chú ý về phía trước. "Và trong khi các người đang làm điều đó, ai sẽ bảo vệ Katniss khỏi cậu ta?"
"Cô Everdeen đã sống sót sau hai lần Đấu trường. Tôi tin rằng cô ấy đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ bản thân. Và cô ấy an toàn ở đây. Không ai ở đây muốn hãm hại cô ấy cả."
"Ngoại trừ thằng oắt người yêu của cô ấy, người chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian với cô ấy nhất. Thật là vui đấy." Johanna trừng mắt bằng tất cả lửa giận mà cô có thể tập hợp được trong tình trạng suy yếu của mình. "Snow có khả năng cao sẽ thắng trong cuộc chiến này đây. Bởi vì ít nhất lão ta có thể nhận ra một kẻ nói dối." Plutarch nở một nụ cười cảm thông dành cho Johanna. Đôi mắt cô bắt đầu nóng lên vì những giọt nước mắt sắp rơi. Cô thật sự không điên mà.
"Ngày mai cô sẽ được đưa đến gặp Bác sĩ Thorne để đánh giá tâm lý. Cho đến lúc đó, cô Mason, hãy cố gắng nghỉ ngơi một chút." Plutarch lặng lẽ rời khỏi phòng, dừng lại đặt tay lên vai một bác sĩ và thì thầm vào tai gã điều gì đó. Có lẽ là về việc Johanna điên rồ như thế nào, cô tự nghĩ. Đồ khốn.
----------
Johanna cảm thấy bị sỉ nhục. Đầu tiên, cô phải năn nỉ để được mặc bộ áo liền quần bình thường mà những người khác đều mặc. Thật không may là cô vẫn bị bắt phải mang còng tay điện không khác gì chiếc cô đã đeo ở Capitol trong quá trình bị áp giải đến cuộc hẹn với bác sĩ tâm lý của mình. Cô đi ngang qua sảnh chính của Quận Mười Ba, nhận được vô số ánh nhìn kinh ngạc và sợ hãi từ những người tấp nập đi lại xung quanh. Mọi người ở đây dường như luôn bận rộn và tập trung. Nhưng khi cô lướt qua, ánh mắt của họ quay về phía cô đầy kinh hãi.
Đúng vậy, cô nghĩ. Đây chính xác là những gì Capitol làm.
Johanna Mason không tin vào bác sĩ tâm lý. Đối với cô, con người là những sinh vật đơn giản và phân tích tâm lý này nọ là vô ích và không cần thiết. Cô không điên. Cô không bị hỏng hóc bởi tra tấn, ngoại trừ duy nhất sự ghét bỏ đối với nước. Bác sĩ Thorne là một người đàn ông tốt bụng ở độ tuổi cuối năm mươi, hói trên đỉnh đầu với mái tóc bạc trắng xõa ngang. Ông ấy có một chiếc mũi to và có nếp gấp, Johanna nghĩ trông nó thật giống một khúc gỗ thông sần sùi. Ông ấy tốt bụng nhưng rất hay dài dòng. Johanna không thích những thứ dài dòng.
Họ nói nhiều về cuộc sống trước kia của cô ở Quận Bảy và về hai lần Đấu trường cô đã trải qua. Họ nói sơ qua về sự tham gia của cô với cuộc nổi dậy và cuối cùng cũng chạm tới điều cô nghĩ về Peeta. "Nghe này bác sĩ, tôi không bị điên, được chứ? Tôi biết những gì tôi đã nghe. Katniss đang gặp nguy hiểm. Ông phải nói với họ để tôi bảo vệ cô ấy."
Đôi mắt nâu của ông ấy nhìn cô qua cặp kính tròn, nhỏ và có gọng bạc. "Đó có phải là cách cô nghĩ về mình không, Johanna? Như là người bảo vệ của Katniss?"
"Tôi đã hứa sẽ đánh bại Snow. Giữ cho Katniss sống là cách tốt nhất để làm điều đó. Vậy nên đúng thế, tôi cảm thấy như mình là người bảo vệ của cô ấy." Điều đó liệu có khiến cô nghe có vẻ điên rồ không? Johanna không chắc. Ranh giới của bình thường và điên rồ dường như đang bị xóa nhòa từng ngày.
"Johanna, tôi tự hỏi liệu cô có muốn thử một chút thôi miên không?" Đôi mày nhướng lên của cô thể hiện sự miễn cưỡng. "Tôi biết từ bỏ quyền kiểm soát như vậy có vẻ đáng sợ thế nào, nhưng tôi nghĩ điều đó sẽ rất hữu ích. Nếu như cô nói sự thật về cậu Mellark, việc này có thể khiến cho mọi chuyện trở nên rõ ràng hơn."
"Tốt thôi," Johanna làu bàu đồng ý. "Đừng làm gì khi tôi đang ngủ đấy nhé." Johanna nháy mắt với ông ấy và ngồi vào chiếc ghế dài.
"Được rồi Johanna, nhắm mắt lại đi. Tôi cần cô hít một hơi sâu và dài. Tập trung vào từng nhịp thở." Johanna lắng nghe và làm theo chỉ dẫn của ông ấy. Sau vài phút thở đều đặn, cô cảm thấy mình thư thái hơn thật nhiều. "Được rồi, bây giờ tôi muốn cô hình dung ra một nơi nào đó an toàn. Một nơi mà cô biết rằng sẽ không có ai muốn gây tổn thương cho cô. Có thể là nhà của cô ở Quận Bảy hoặc ngay tại đây ở Quận Mười Ba. Một nơi ấm áp, dễ chịu, nơi cô cảm thấy hoàn toàn thư giãn."
Ông ấy để thời gian trôi qua và chờ đợi Johanna tìm thấy nơi cuối cùng mà cô cảm thấy an toàn. Cô quay lại trong căn nhà gỗ bỏ hoang ở Quận Bảy với Nova, rúc vào vòng tay mạnh mẽ của chị. Chưa từng có ai ôm cô như chị, tựa như cô quá quý giá đến mức không nỡ buông tay. Tựa như cô là thứ gì đó đáng được bảo vệ.
"Cô đã tới đó chưa? Cô đang ở đâu?"
"Tôi ở Quận Bảy, bên ngoài hàng rào điện. Trong một căn nhà gỗ cũ bị bỏ hoang."
"Tuyệt vời. Bây giờ tôi muốn cô đặt một cái gì đó vào trong căn nhà. Cô có thể tìm được một chiếc đèn không?"
"Được." Johanna tưởng tượng ra ngọn đèn ở giữa sàn nhà, gần tấm chăn của họ. Tóc của Nova trông giống như những sợi vàng cuộn tròn, phản chiếu lấp lánh dưới ánh sáng le lói. Cô mỉm cười.
"Điều gì xuất hiện trong đầu cô khi cô nghĩ đến chiếc đèn? Tính từ gì đó chẳng hạn."
Lông mày của Johanna nhíu lại. "Ấm áp. Nhẹ nhàng. Vàng. Có mùi như dầu hỏa."
"Tốt, thật tuyệt Johanna. Bây giờ tôi muốn cô đi ra mở cửa và để Katniss vào trong."
Johanna căng thẳng. Trong cơn mê mang, Nova đột nhiên biến mất khỏi tấm khăn trải giường và Johanna chỉ còn một mình. Sức nóng của lửa và ánh sáng từ ngọn đèn chiếu rọi căn phòng tối tăm. Có tiếng gõ cửa. Johanna miễn cưỡng đứng dậy và mở nó ra, Katniss hiện lên giữa bóng tối. Húng Nhại không nói một lời nào, chỉ vòng qua Johanna và tiến vào trong phòng. Cô ấy mặc chiếc váy húng nhại bùng lửa từ buổi phỏng vấn trước Huyết trường, ống tên buộc sau lưng và cung tên trên vai. Tóc cô ấy không được búi chặt. Nó được tết gọn gàng thành bím như cô ấy vẫn thường xuyên làm vậy.
"Cô ấy có ở đó không?"
"Có."
"Tốt. Khi cô nhìn cô ấy, hãy cho tôi biết những tính từ mà cô nghĩ đến. Cô ấy khiến cô cảm thấy thế nào?"
"Giận dữ," Johanna trả lời ngay lập tức, nhưng thành thật. "Ghen tị. Hồi hộp. Cô ấy ..... cô ấy khiến tôi như muốn bùng cháy."
"Đó là một cảm giác tốt hay một cảm giác xấu?"
Tốt, Johanna muốn nói. Nhưng cô không làm vậy. Thay vào đó, cô chỉ thì thầm, "Tôi không biết."
----------
Johanna không chắc liệu buổi điều trị của cô với bác sĩ có diễn ra tốt hay không vì cô đã trở lại phòng giam đơn độc của mình, không khác lắm so với buồng tắm lộng lẫy mà cô đã ở vài tuần trước. Thay vì một màu trắng chói lọi, mọi thứ ở đây lại mang sắc xám nhạt nhòa. Không có một thứ chết tiệt nào trong phòng có thể tính là sặc sỡ cả. Đó là một trong những điều khiến cô nhớ nhà. Tất cả mọi thứ ở Quận Bảy đều bùng nổ màu xanh lá, nâu, cam, đỏ, xanh lam. Từng cái cây, bầu trời, những ngọn núi.
Không có cửa sổ nào có thể giúp cô đoán được giờ giấc, thậm chí còn không có lấy một cái đồng hồ trên tường. Johanna trôi nổi trong biển không gian và thời gian vô tận. Giữa những cơn ác mộng và những buổi trị liệu mơ hồ, thời gian lững lờ trôi một cách tùy ý. Là ngày hay là đêm thì có để làm gì? Mỗi giây trôi qua là một giây Peeta tiến gần hơn đến việc giết chết Katniss.
Đương nhiên họ sẽ nghĩ cô là mối đe dọa. Cô công khai khinh thường Katniss và là người đã đánh ngã cô ấy để cắt bỏ chip định vị của cô ấy. Cũng phải thừa nhận rằng lúc đó cô đã hơi mạnh tay hơn bình thường. Nhưng cô thật sự không thể chịu nổi Katniss trong Huyết trường đó, dính chặt lấy Peeta như vỏ trên một khúc gỗ và cứ thích lên tiếng bênh vực mấy kẻ yếu đuối. Đúng là cô có một chút bực bội khó chịu với cô ấy thật. Nhưng không đủ để muốn giết cô ấy.
Tiếng bước chân khẽ khàng đánh thức Johanna khỏi suy nghĩ của mình. Cô quay đầu sang một bên để nhìn người xem ai là người mới tới. Finnick đã tới thăm cô rồi, Haymitch cũng vậy. Ngay cả Beetee cũng đã ghé qua chào hỏi và cố gắng tìm ra cách phá vỡ trạng thái "bị mê hoặc" của cô. Nhưng lần này không phải Finnick hay Haymitch hay Beetee.
Là Katniss.
"Và Húng Nhại cuối cùng cũng xuất hiện rồi đây," Johanna nói một cách mỉa mai, nhướng mày về phía cô gái tóc nâu đang ngập ngừng. "Họ không nói với cô sao? Tôi rất nguy hiểm. Cô làm thế quái vào được đây vậy?"
Katniss cười khẽ, tiếng động đầu tiên kể từ khi cô ấy bước vào phòng. Cô ấy băng qua căn phòng tiến về phía Johanna, dáng vẻ vừa nghi ngờ vừa thông cảm với việc cô bị còng chặt vào giường. "Ồ, tôi có thể rất biết cách thuyết phục đó," cô ấy đùa bằng tông giọng trầm thấp, chọc cho khóe môi Johanna hơi cong lên. "Tôi lẻn vào đây. Và lúc này trông chị cũng không giống một kẻ giết người cho lắm."
Johanna nhìn xuống bản thân. Katniss nói đúng. Trong bộ đồng phục người bệnh và với chiếc còng kim loại lớn quanh cổ tay, cô chẳng là cái gì cả. Cô chưa thêm được một ít cân nặng nào nên xương sườn vẫn nhô ra rõ ràng, các ngón tay xương xẩu và khuôn mặt thì hốc hác. Trên đầu cô đã có một mầm tóc mới nhú nhưng chỉ thưa thớt vài chỗ. "Đôi khi mọi thứ không giống như bề ngoài đâu. Trông cô cũng đâu có giống một người chiến thắng trong chiếc váy xanh xinh xẻo của mình khi bị chọn làm vật tế, đúng không?"
Ánh mắt khó chịu của Katniss dịu đi, cô ấy khoanh tay trước ngực. "Johanna Mason, người chiến thắng từ Quận Bảy biết tôi đã mặc bộ váy nào khi bị chọn làm vật tế sao?"
"Tôi đã nói với cô rằng tôi thích trang phục của cô nhiều đến thế nào rồi mà," Johanna nhắc. Cô nhìn Katniss nhớ lại sự kiện trong thang máy và cười trước vệt ửng hồng rất nhạt xuất hiện trên má cô ấy. "Cái váy đó không phải là một trong đống trang phục chị nói đến." Katniss đảo đôi mắt xám của mình và nhìn quanh căn phòng trống trải. Johanna nghĩ chỗ này hẳn là khác xa với những gian phòng mọi người thường ở. "Vậy điều gì đã đưa cô đến buồng giam của tôi? Ý muốn tự sát sao?"
Sắc mặt của Katniss trở nên u sầu, điều mà Johanna nghĩ cô ấy đã làm quá thường xuyên. Cô có thể đếm bằng một bàn tay số lần cô từng thấy Katniss cười. Cũng không phải họ có nhiều lý do để cười mỗi khi gặp nhau, và Katniss chưa phải là một người chiến thắng đủ lâu để vượt qua điều đó và tìm kiếm hạnh phúc một lần nữa.
"Họ kể lại với tôi về những gì chị nói. Về Peeta." Giọng của cô ấy không mang tính buộc tội như Johanna đã nghĩ. Cô cho rằng Katniss sẽ bị xúc phạm khi cô dám nói bóng nói gió rằng Peeta không phải là người cao thượng nhất trên đời này. Cậu ta cũng thuần khiết đến mức phát điên giống như Katniss.
Johanna đảo mắt ngán ngẩm và nhìn lên trần nhà. "Đừng lo lắng về điều đó, Mười Hai. Mọi thứ đã được kết luận rồi mà, lúc này người duy nhất gây nguy hiểm cho cô là tôi đây." Cô mím môi và nhìn về phía Katniss. "Nhưng điều đó không có gì ngạc nhiên đối với cô cả, phải không?"
"Tôi không nghĩ chị nguy hiểm," Katniss nhẹ nhàng phản đối. Trước cái nhìn không tin tưởng của Johanna, cô ấy lùi lại vài bước. "Được rồi, về mặt khách quan mà nói, chị đã giết người, chị rất nguy hiểm. Nhưng không hơn tôi, Finnick hay Gale đâu. Hoặc thậm chí là Peeta"
"Ồ, tôi nguy hiểm hơn nhiều so với nhóc người yêu của cô đấy," Johanna đáp trả. Cô nhận ra cơn giận dữ đang trào lên bên trong Katniss và nhếch mép cười khẩy. Cô vẫn có thể chọc Húng Nhại tức chết. Tốt. "À mà chỉ tính những ngày bình thường thôi nhé. Không phải khi cậu ta chỉ cần một chữ là có thể xé toạc cổ họng cô."
"Buồn cười thật, chính chị mới là người đã nói rằng chị sẽ xé toạc cổ họng của tôi, có nhớ không?"
Johanna đương nhiên là nhớ. Đó là khi Katniss đang giả vờ mang thai và yêu Peeta say đắm. Chỉ trừ việc Katniss không giả vờ và Johanna sẽ không bao giờ xé toạc cổ họng cô ấy. Có lẽ sẽ tát cô ấy mấy cái vì lòng vị tha chết tiệt đó của cô ấy, nhưng chắc chắn không giết cô ấy. "Đấy là khi tôi gần như bị giết chết bởi cơn mưa máu từ trên trời ập xuống và một con nhóc ngáo ngơ nào đó cứ đòi bênh vực mấy người mà tự tay tôi đã cứu, không quản nguy hiểm tới chính bản thân mình, chống lại tôi. Ừ đấy, tôi đã rất tức giận. Chuyện đó và tôi còn phải dùng hết sức mình để không nôn thẳng vào mặt cô và Peeta và mấy nụ hôn không ngừng cùng với ánh mắt hình trái tim của hai người."
Katniss bật cười, một tiếng cười thực sự khiến Johanna hơi mỉm cười theo. Tiếng cười của cô ấy tắt dần khi cô ấy lặng lẽ suy ngẫm tình huống lúc này một lần nữa. Trong mắt Katniss hiện lên mâu thuẫn rõ ràng. Johanna có thể đoán được rằng đây không phải là một chuyến thăm xuất phát từ lòng thông cảm, cộng thêm việc nếu ai đó phát hiện Katniss đang ở đây, cô ấy sẽ gặp rắc rối. "Cậu ấy có vẻ khang khác."
Johanna gầm gừ, "Đương nhiên cậu ta khác. Tất cả chúng ta đều không giống như trước. Đặc biệt là cậu ta và tôi."
"Không, không phải như vậy. Có điều gì đó không ổn. Đó là lý do tại sao tôi đến đây." Katniss hạ quyết tâm và đặt tay lên thành lan can giường của Johanna. "Tôi tin chị."
"Cô tin tôi?" Cô không thể kìm nén được tia hy vọng và sự hoài nghi lộ ra trong mắt mình. Trong số tất cả những người sống trên hành tinh này, cô đã nghĩ Katniss sẽ là người cuối cùng tin vào lời kể của cô về những gì đã xảy ra. Finnick ủng hộ cô, như anh vẫn luôn làm, nhưng cô cho rằng điều đó được sinh ra từ tình bạn và sự tin tưởng hơn là đồng ý thực sự. Haymitch không biết phải tin ai, và Beetee muốn xem liệu có bằng chứng xác đáng nào không. Không ai tin lời cô. Cho đến bây giờ.
"Vâng." Johanna thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cô đã không biết mình sẽ cảm thấy tốt hơn đến thế nào khi nghe được ai đó nói tin cô. Tuy nhiên, nó vẫn chưa đủ. Cô vẫn bị giám sát thường xuyên và hầu như luôn phải mang còng. Cô không thể bảo vệ Katniss. "Vậy chúng ta làm gì?"
Johanna chỉ cười. "Cô mong đợi tôi làm cái gì? Tôi luôn bị nhốt ở đây. Phải giữ con quái vật trong lồng của nó chứ."
Katniss nhíu mày và nhìn Johanna với vẻ mặt hết sức bất bình. "Chị không phải là một con quái vật. Chị biết đấy, chị đã cứu mạng tôi trong Huyết trường mà. Tôi biết bây giờ không có ý nghĩa gì nhiều lắm, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn chị."
"Cảm ơn tôi vì vết sẹo khủng khiếp trên cánh tay của cô sao?" Johanna hỏi, hất cằm về phía cánh tay phải của Katniss. Có một vết sẹo dài khoảng 5 inch trên cẳng tay của Katniss và cô ấy tự ti xoa nó dưới ánh nhìn của cô. Johanna sẽ không bao giờ nói ra thành lời, nhưng cô thích sự thật rằng cô đã đánh dấu Katniss vĩnh viễn. Sẽ luôn có một chút gì đó của cô trên người Katniss và vì những lý do mà cô không dám suy nghĩ nhiều, cô rất thích điều đó. "Không có gì đâu. Tôi muốn nói rằng cô sẽ làm điều tương tự với tôi, nhưng cả hai chúng ta đều biết cô sẽ không." Katniss không trả lời và Johanna chỉ nhìn cô ấy. "Tôi không trách cô. Tôi chưa bao giờ cho cô lý do để tin tưởng tôi."
"Kể cả là có, khả năng cao tôi cũng không tin chị," Katniss nhún vai thừa nhận. Thi thoảng, Johanna cảm thấy cô là loại người mà Katniss sẽ trở thành nếu cô ấy chiến thắng Đấu trường một mình. Nếu cô ấy không có Prim hoặc nguời mẹ để níu kéo lương tâm của cô ấy. Họ không dễ tin tưởng, họ cực kỳ nóng nảy và cứng đầu không chịu thừa nhận lỗi lầm. Và hơn hết, họ giữ những người họ yêu thương ở khoảng cách an toàn vì sợ sẽ chỉ mang lại nỗi đau. "Nhưng hiện giờ tôi tin chị."
"Thật không, Húng Nhại? Cô không sợ tôi sẽ giết cô trong giấc ngủ hay sao?" Johanna chế nhạo, dùng một giọng điệu mà theo cô đã tính là hết sức nhẹ nhàng bông đùa. Khóe môi Katniss cong lên. "Làm như tôi không áp được chị ấy."
Ánh mắt giễu cợt và đôi lông mày nhướng lên của Johanna khiến Katniss đỏ mặt với lời nói của chính mình. Miệng của Johanna giương lên thành một nụ cười để lộ răng. Cuối cùng cô cũng chọc thủng được vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết của Katniss và chạm vào người phụ nữ ẩn sâu bên dưới. Cô không tiếp tục đùa nữa, vì cô biết Katniss dễ dàng chui lại vào vỏ ốc của mình như thế nào. "Vậy làm sao đây? Kế hoạch là gì?"
"Tôi sẽ thuyết phục họ để chị ra khỏi đây và bắt đầu huấn luyện. Nếu chị nói đúng và Peeta được lập trình sẵn để giết tôi, tôi sẽ cần một người sẵn sàng ....." Cô ấy không nói hết câu và Johanna nhíu mày. Cô gật đầu tỏ ý đã hiểu để Katniss không phải nói ra những lời đó. Không phải lúc nào cô cũng nhân từ như vậy, nhưng ý nghĩ tổn thương Peeta có vẻ khiến Katniss thật sự đau đớn. "Tôi sẽ cần chị bên cạnh tôi. Không bị nhốt ở đây như một tù nhân."
Tôi cần chị bên cạnh tôi. Johanna phớt lờ cảm giác râm ran nhen nhóm trong lồng ngực khi nghe những lời đó. "Và cô định thuyết phục bọn họ rằng tôi không phải là một mối đe dọa như thế nào?"
Katniss nghiêng người về phía trước, có lẽ là lần đầu tiên từ trước đến giờ, gần sát với Johanna như thế. Họ đã cứu mạng nhau trên bờ biển trong Huyết trường nhưng chưa bao giờ giống như thế này. Không phải khi Johanna có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Katniss tỏa ra và ngửi thấy mùi bạc hà trong hơi thở từ kem đánh răng của cô ấy. "Tôi đã nói với chị rằng tôi có thể rất biết cách thuyết phục rồi mà." Đầu lưỡi của Johanna khẽ vươn ra để làm ướt môi khi Katniss lùi lại và bắt đầu đi về phía cửa. "Lời nói của Húng Nhại có trọng lượng nhất định xung quanh đây, chị biết đấy."
"Tôi sẽ tin khi tôi nhìn thấy kết quả." Katniss quay lại và gật đầu chấp nhận thử thách, sau đó lặng lẽ mở cửa. Cô ấy thò đầu nhìn dọc theo hành lang để chắc chắn rằng không có người nào và Johanna dõi theo bóng cô ấy biến mất trong hành lang tối tăm. Cô không chắc Katniss có thể thực hiện lời hứa của mình hay không, nhưng trong lòng cô bắt đầu sinh ra một chút hy vọng. Hy vọng là một thứ nguy hiểm. Snow đã đúng về điều đó; nó có sức mạnh hơn cả nỗi sợ hãi hay sự căm ghét. Nỗi sợ hãi và hận thù phai nhạt theo thời gian, nhưng hy vọng vẫn luôn tồn tại. Ngay cả sau những gì Johanna đã trải qua, cô vẫn bám lấy hy vọng như một chiếc phao cứu sinh. Nếu một người như cô vẫn còn có thể tìm được niềm tin từ trong trái tim mình rằng những điều tốt đẹp sẽ xảy ra, cô có thể tưởng tượng được hy vọng sẽ làm gì với những người sở hữu trái tim thiện lương hơn và có nhiều thứ để mất.
Cũng giống như bao người khác ở Panem, cô đang đặt hy vọng của mình lên Húng Nhại rực lửa này. Đương nhiên, nếu có một thứ mà Johanna luôn luôn tin tưởng, thì đó chính là lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro