Chương 14: Sự phản bội
PHẦN BA - NHỮNG NGƯỜI ANH EM
Chương 14
Cho đến khi nó kết thúc
Charmoisan
Sự phản bội
"TÔI ĐÃ QUÊN MẤT SỐ NGÀY ĐẾM được mất rồi," Loken nói, cúi mình bên một trong những chiến lũy tạm bợ nhìn ra đống đổ nát đang cháy âm ỉ của Thành phố Hợp xướng.
Saul Tarvitz trả lời: "Tôi không nghĩ Isstvan III còn có ngày và đêm nữa.
Loken nhìn lên bầu trời xám xịt, một lớp mây được tạo ra do biến đổi khí hậu thảm khốc buộc Isstvan III phải chịu sự tuyệt chủng đột ngột của gần như toàn bộ sự sống trên bề mặt của nó. Một cơn mưa bụi tro mỏng rơi xuống, phần còn lại của cơn bão lửa bị cuốn đi bởi những cơn gió khô khốc, chết chóc cách xa tận một lục địa.
"Bọn chúng đang tập trung cho một cuộc tấn công khác," Tarvitz nói, chỉ vào đống đổ nát xoắn lại đầy tro bụi từng là một khối chung cư khổng lồ ở phía đông cung điện.
Loken nhìn theo ánh mắt của anh ta. Anh chỉ có thể thoáng thấy một bộ giáp trắng bẩn thỉu đang lóe lên.
"Các World Eater."
"Còn ai nữa?"
"Tôi không biết liệu Angron có biết cách chiến đấu khác hay không." Tarvitz nhún vai. "Có lẽ là vậy. Hắn chỉ thích mỗi cách của mình hơn thôi."
Tarvitz và Loken gặp nhau lần đầu trên Murder, nơi các Con trai của Horus đã chiến đấu bên cạnh các Emperor's Children chống lại bọn sinh vật ngoài hành tinh megarachnid gớm ghiếc. Tarvitz là một chiến binh giỏi mà lại không có vị trí cao trong Quân đoàn, điều đã từng khiến Torgaddon phản đối.
Loken hầu như không nhớ được hành trình quay trở lại Sirenhold, băng qua những ngôi mộ đổ nát và những tàn tích đang bốc cháy. Anh nhớ lại việc chiến đấu với những người mà anh từng gọi là anh em hướng tới cánh cổng lớn của Sirenhold, và anh đã không dừng lại cho đến khi lần đầu tiên nhìn thấy Cung điện của Precentor và những cánh hoa hồng bằng đá tráng lệ của nó.
"Chúng sẽ tấn công trong vòng một giờ nữa," Tarvitz nói. "Tôi sẽ điều động người tới phòng thủ."
"Đó có thể là một đòn nhử," Loken nói, nhớ lại một cách sống động những ngày đầu tiên của trận chiến tranh giành cung điện. "Angron đánh một bên, Eidolon phản công."
Lần đầu tiên anh nhìn thấy các chiến binh của Tarvitz, trận chiến giống như một trò chơi tuyệt vời với các Emperor's Children khi các quân cờ được sắp xếp một cách thuần thục trong các đòn nhử và phản công. Một người kém cỏi hơn Saul Tarvitz sẽ để cho lực lượng của mình bị họ chia cắt, nhưng đội trưởng của các Emperor's Children bằng cách nào đó đã vượt qua được ba ngày tấn công không ngừng nghỉ.
"Chúng tôi sẽ sẵn sàng," Tarvitz nói và nhìn xuống sâu trong cung điện.
Loken và Tarvitz đã trèo vào cấu trúc của một mái vòm bị sập một phần, một trong nhiều phần của Cung điện Người Lĩnh Xướng đã bị hủy hoại trong trận bão lửa và giao tranh.
Những phần cánh hoa granit bị cắt xén tạo thành lớp vỏ bọc phía sau mà Loken và Tarvitz đang trú ẩn, trong khi ở mái vòm đầy gạch vụn bên dưới, hàng trăm người sống sót đang điều khiển lực lượng phòng thủ. Sói Luna và các Emperor's Children dựng những rào chắn được làm từ những tác phẩm điêu khắc vô giá và các tác phẩm nghệ thuật khác lấp đầy các căn phòng bên dưới mái vòm.
Giờ đây, những tác phẩm điêu khắc hoành tráng về những người cai trị trong quá khứ này đã nằm nghiêng ngả cùng với các Astartes ẩn mình phía sau.
"Anh nghĩ chúng ta có thể giữ được bao lâu nữa?" Loken hỏi.
Tarvitz nói: "Chúng ta sẽ ở lại cho đến khi mọi chuyện kết thúc. Chính cậu đã nói như vậy, với mỗi giây chúng ta sống sót, cơ hội Hoàng đế nghe được điều này sẽ tăng lên và cử các Quân đoàn khác đi đưa Horus ra trước công lý."
"Nếu Garro thành công," Loken nói. "Cậu ấy có thể đã chết rồi hoặc bị lạc trong cõi warp."
"Có lẽ vậy, nhưng chúng ta phải hy vọng rằng Nathaniel đã thoát được," Tarvitz nói. "Công việc của chúng ta là giữ chân bọn chúng càng lâu càng tốt."
"Đó là điều khiến tôi lo lắng. Mọi chuyện có lẽ đã bắt đầu khi Angron tuột khỏi xích, nhưng Warmaster có thể rút Quân đoàn của hắn ra và ném bom thành phố này thành cát bụi. Hắn có thể ném bom lên người của chính hắn, nhưng kể cả vậy... hành tinh này đã chết từ lâu rồi."
Tarvitz mỉm cười. "Bốn tên Primarch, Garviel. Đó là câu trả lời của cậu. Bốn chiến binh sẽ không bao giờ lùi bước. Ai sẽ là người đầu tiên rời đi? Angron? Mortarion? Nếu Eidolon dẫn đầu các Emperor's Children thì hắn ta rất muốn chứng minh bản thân cùng với các Primarch, và tôi không nghĩ Horus sẽ tỏ ra mình yếu đuối, nhất là khi các anh em Primarch của hắn có thể nhìn thấy điều đó."
"Không," Loken đồng ý. "Tên Warmaster sẽ không lùi bước trong trận chiến một khi hắn ta đã quyết tâm."
"Vậy thì bọn chúng sẽ phải giết tất cả chúng ta," Tarvitz nói.
"Ừ, bọn chúng sẽ làm vậy," Loken dứt khoát nói.
Những hạt vox trên mũ của họ kêu vang và giọng nói của Torgaddon vang lên.
"Garvi, Saul!" Torgaddon nói. "Tôi nhận được báo cáo rằng bọn World Eaters đang tập trung. Chúng ta có thể nghe thấy chúng đang hò reo, nên chúng sẽ đến sớm thôi. Tôi đã gia cố các rào chắn phía đông, nhưng chúng ta cần tất cả mọi người ở đây."
Tarvitz nói: "Tôi sẽ kéo người của mình trở lại từ mái vòm của phòng trưng bày. Garviel sẽ tham gia cùng anh."
"Còn anh thì đi đâu?" Loken hỏi.
Tarvitz nói: "Tôi sẽ đảm bảo phía tây và phía bắc vẫn được che chắn và trang bị một số tay súng cho nhà nguyện."
Những người sống sót theo bản năng đã tránh xa nhà nguyện và thậm chí rất ít người trong số họ dám nhìn vào bên trong nó. Chính những bức tường bốc mùi thối nát của nó đã tiêu hủy linh hồn của Thành phố Hợp xướng.
"Tôi sẽ chiếm nhà nguyện và Lucius có thể chiếm tầng trệt," Tarvitz nói tiếp, quay lại với Loken. "Tôi thề rằng đôi khi tôi nghĩ Lucius thực sự thích thú với hoàn cảnh này."
"Hơi nhiều quá, nếu anh muốn nói lên điều đó với tôi," Loken trả lời. "Anh cần phải để mắt tới hắn ta."
Một tiếng nổ buồn tẻ quen thuộc vang lên và một tòa tháp đổ nát cùng khói bốc lên từ khu đô thị bị tra tấn của Thành phố Hợp xướng ở phía bắc cung điện.
"Thật đáng ngạc nhiên," Tarvitz nói, "vậy có nghĩa là vẫn còn Death Guard sống sót ở đó."
"Các Death Guard rất khó bị giết," Loken trả lời, hướng tới chiếc thang tạm bợ dẫn xuống phần còn lại của mái vòm phòng trưng bày.
Bất chấp lời nói của mình, anh biết rằng nó thực sự đáng ngạc nhiên. Mortarion, không bao giờ là người làm mọi việc một cách khéo léo, chỉ đơn giản là hạ cánh một trong những tàu đổ bộ quỹ đạo lớn nhất của hạm đội của mình ở rìa chiến hào phía tây, và tấn công hệ thống phòng thủ bằng hỏa lực tháp pháo trong khi triển khai các Death Guard của ông ta.
Đó là lần cuối cùng người ta nghe nói về các Death Guard ở Thành phố Hợp Xướng.
Mặc dù trước những quả đạn pháo nhắm bừa bãi hàng ngày vào trại của những kẻ phản bội, rõ ràng là một số Death Guard trung thành vẫn chống lại nỗ lực của Mortarion nhằm tiêu diệt bọn họ.
Tarvitz nói: "Tôi chỉ hy vọng chúng ta cầm cự được lâu thêm. Chúng ta sắp hết vật tư và đạn dược. Chúng ta sẽ sớm bắt đầu cạn kiệt các Astartes."
"Miễn là vẫn còn người còn sống, đội trưởng, chúng ta sẽ chiến đấu," Loken hứa. "Horus đã không may mắn khi chọn kẻ thù là anh và tôi. Chúng ta sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã đối đầu với chúng ta."
"Vậy thì chúng ta sẽ nói chuyện tiếp sau khi Angron đã bị đẩy lùi." Tarvitz nói: "Cho đến khi đó."
Loken nhảy xuống mái vòm, để Tarvitz lại một mình quan sát khắp thành phố bị tàn phá. Đã bao lâu rồi kể từ khi anh bị bao quanh bởi cái nơi kinh hoàng mà Thành phố Hợp xướng đã trở thành? Hai tháng? Hay là ba?
Bầu trời xám xịt và những tàn tích âm ỉ bao quanh cung điện xa ngút tầm mắt ở mọi hướng, thành phố trở thành nơi địa ngục, cái nơi mà người Isstvan từng coi là vùng đất thánh.
Tarvitz xua đuổi suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
"Không có địa ngục, không có thần linh, không có phần thưởng hay hình phạt vĩnh viễn nào," anh tự nhủ.
LUCIUS CÓ THỂ NGHE ĐƯỢC âm thanh giết chóc. Hắn có thể đọc được âm thanh của nó như thể nó được viết ra như một bản nhạc trước mặt hắn vậy. Hắn biết sự khác biệt giữa tiếng thét xung trận của World Eater và của Son of Horus, cũng như sự khác biệt giữa chất lượng âm thanh của một loạt đạn bắn ra để hỗ trợ một cuộc tấn công hoặc để phòng thủ một chướng ngại vật.
Nhà nguyện mà Saul giao hắn nhiệm vụ phòng thủ là một nơi xa lạ, là điểm tử thủ cuối cùng của cuộc Đại Viễn Chinh. Cách đây không lâu, nó từng là trung tâm đầu não của kẻ thù, nhưng giờ đây hệ thống phòng thủ tạm bợ của nó là thứ duy nhất cầm chân được lực lượng phản bội với quân số vượt trội hơn nhiều.
"Nghe có vẻ là một đợt tấn công khó chịu," người anh em Solathen của Đội Nasicae lên tiếng, cúi xuống bệ cửa sổ nhà nguyện. "Bọn chúng có thể đột phá hàng phòng thủ này."
"Anh bạn Loken của chúng ta có thể xử lý được chúng," Lucius chế nhạo. "Angron muốn giết thêm vài mạng. Đó là tất cả những gì hắn ta muốn. Nghe này? Cậu có nghe thấy không?"
Solathen nghiêng đầu khi lắng nghe. Thính giác của Astartes, giống như hầu hết các giác quan của họ đã được mài giũa một cách tinh vi, nhưng Solathen dường như không nhận ra điều mà Lucius chỉ ra. "Nghe thấy gì cơ, đội trưởng?"
"Tiếng Rìu cưa xích. Nhưng chúng đang không chém vào giáp gốm Ceramite hay các lưỡi kiếm cưa xích khác; chúng cắt vào đá và thép. Bọn World Eaters không thể bắt kịp tiến độ của các Con trai của Horus ở đằng kia, nên chúng cố gắng đột nhập vào lớp rào chắn."
Solathen gật đầu và nói, "Đội Trưởng Tarvitz biết mình đang làm gì. các World Eater chỉ biết mỗi một cách chiến đấu. Chúng ta có thể lợi dụng điều đó để tìm lợi thế cho mình."
Lucius cau mày trước lời khen ngợi của Solathen dành cho Saul Tarvitz, khó chịu vì những đóng góp của chính hắn cho việc phòng thủ dường như đã bị bỏ qua. Chẳng phải hắn đã giết Vardus Praal sao? Chẳng phải hắn đã đưa được người của mình đến nơi an toàn trong trận bom virus và cơn bão lửa ập đến hay sao?
Hắn giấu vẻ mặt cay đắng của mình và nhìn chằm chằm qua cửa sổ nhà thờ băng qua quảng trường, nơi vẫn còn tối tăm với những tàn tích cháy thành than. Điều đáng ngạc nhiên là cửa sổ nhà nguyện vẫn còn nguyên vẹn, mặc dù những tấm kính của nó đã bị biến dạng bởi sức nóng của cơn bão lửa, phồng lên và đổi màu với những đường gân giống như mạch máu khiến Lucius liên tưởng đến một con mắt khổng lồ của loài côn trùng.
Bản thân bên trong nhà nguyện còn kỳ lạ hơn bên ngoài, được xây dựng từ những khối đá xanh uốn cong với hình dạng sinh học lờ mờ trông như thể một đám khói trông có vẻ độc hại đột nhiên hóa đá khi nó cuồn cuộn bay lên. Bàn thờ là một tấm màng trải rộng bằng đá màu tím nhạt, giống như một cơ quan nội tạng phức tạp được mở ra và ghim vào bức tường phía xa để tiện nghiên cứu.
"Các World Eater không phải là những người mà cậu nên lo lắng, người anh em," Lucius nói vu vơ. "Mà là chính chúng ta."
"Chúng ta, là sao thưa Đội Trưởng?"
"Các Emperor's Children," Lucius nói. "Cậu biết Quân đoàn của chúng ta chiến đấu như thế nào rồi mà. Họ mới là những kẻ nguy hiểm nhất ở ngoài kia."
Hầu hết các Emperor's Children trung thành còn sống sót đều đang cố thủ trong nhà nguyện. Tarvitz đã huy động một lực lượng để bảo vệ cánh cổng gần nhất, nhưng một số tiểu đội đã dàn trận giữa những vật nhô ra giống đàn organ kỳ lạ ở tầng bên dưới. Tiểu đội Nasicae chỉ còn lại bốn thành viên, bao gồm cả Lucius, và họ đang chỉ huy lực lượng tấn công của những người sống sót cùng với tiểu đội Quemondil và Raetherin.
Tarvitz đã triển khai Trung sĩ Kaitheron trên nóc nhà nguyện cùng với đội hỏa lực yểm trợ của hắn cũng như phần lớn vũ khí hạng nặng còn lại của Emperor's Children. Những Astartes từ đội chiến thuật đang ở gần cửa sổ nhà nguyện hoặc ẩn nấp sâu hơn bên trong. Phần còn lại của nhóm quân của Lucius đang đóng quân bên ngoài nhà nguyện, giữa những hàng rào bằng đá rơi mà họ đã dựng lên trong những ngày đầu của cuộc bao vây.
Hai nghìn Space Marine, đủ cho toàn bộ khu vực chiến đấu của Cuộc Đại Viễn Chinh, đang bảo vệ một lối vào duy nhất tới cung điện với Nhà nguyện Warsinger, đây chính là trụ cột trong phòng tuyến của họ.
Có thứ gì đó chuyển động thu hút sự chú ý của Lucius và hắn nhìn qua khung cửa sổ méo mó vào những tòa nhà tối đen đối diện với mình. Ở đó! Hắn đã thấy ánh vàng lấp lánh.
Hắn mỉm cười, biết rõ các Emperor's Children sẽ chiến đấu như thế nào. "Có kẻ địch!" hắn thông báo với phần còn lại của lực lượng của mình. "Khu thứ ba phía tây, tầng hai."
"Đã rõ," Trung sĩ Kaitheron trả lời, một sĩ quan hỏa lực nghiêm túc, người coi chiến tranh như một bài toán cần được giải bằng góc độ và trọng lượng của hỏa lực. Lucius nghe thấy các tiểu đội đang di chuyển trên mái nhà, chĩa vũ khí trên khu vực mà hắn đã chỉ định.
"Mặt trận phía Tây, chuẩn bị sẵn sàng!" Lucius ra lệnh. Một số biệt đội chiến thuật vội vã tiến vào các vị trí dọc theo nhà nguyện theo phía của Lucius.
Sự căng thẳng thật tuyệt vời, và Lucius cảm thấy một cảm giác ngây ngất trào dâng trong huyết quản khi hắn nghe thấy bài hát của cái chết đang hình thành trong máu mình. Một cuộc xung đột trực diện, thô bạo có nghĩa là cơ hội để thể hiện sự hoàn hảo trong chiến tranh, nhưng để khiến nó thực sự đáng nhớ, nó cần những khoảnh khắc nóng lòng chờ đợi khi toàn bộ sức nặng của cái chết và vinh quang tiềm ẩn tràn ngập cơ thể hắn.
"Thấy bọn chúng rồi," Kaitheron gọi từ trên mái nhà nguyện. "Các Emperor's Children. Lực lượng chủ lực bao trùm nhiều tầng. Cả thiết giáp nữa. Land Raiders và Predators. Lascannon, mau nhắm vào những chiếc dẫn đầu! Các khẩu đội Bolter hạng nặng, hãy bao phủ khu đất trống ở tầm trung và chồng chéo hỏa lực lên nhau!"
"Eidolon," Lucius lên tiếng.
Bây giờ Lucius đã có thể nhìn thấy rõ, hàng trăm Astartes trong màu tím và vàng của Quân đoàn mà hắn thần tượng, tụ tập trong đôi mắt chết chóc của những công trình kiến trúc đổ nát.
"Bọn chúng sẽ cho tổ hoả lực yểm trợ vào vị trí trước," Lucius nói. "Sau đó, chúng sẽ sử dụng Land Raiders để đổ quân vào. Bộ binh sẽ tiến vào ở cự ly trung bình và gần. Hãy chờ cho đến lúc đó rồi hẵng nổ súng."
Tiếng bánh xích vang lên khi các Land Raider rực rỡ với đôi cánh đại bàng mạ vàng và những bức bích họa chiến tranh trên các mặt được bọc thép của chúng băng qua đống đổ nát tan hoang của Thành phố Hợp xướng. Mỗi nơi đều có các Emperor's Children, những người con ưu tú của thiên hà, được Eidolon và Fulgrim huấn luyện để đối xử với những người mà họ từng gọi là anh em như là những kẻ thù đáng bị tiêu diệt.
Đối với Eidolon, những kẻ sống sót sau đợt sóng đầu tiên đều là bọn ngu dốt và thiếu đầu óc, chỉ đáng chết mà thôi, nhưng không tính tới Lucius. Hắn liếm môi khi nghĩ đến việc một lần nữa phải đối mặt với các chiến binh trong Quân đoàn của mình; những chiến binh xứng đáng với tên gọi. Kẻ thù mà hắn có thể tôn trọng. Hoặc giành được sự tôn trọng của...
Lucius thực tế có thể nhìn thấy quân địch đang triển khai với sự tự tin nhanh chóng đến mức trông họ giống những diễn viên trong một cuộc duyệt binh phức tạp hơn là những người lính trong chiến tranh.
Hắn có thể nếm được khoảnh khắc của trận chiến, lúc này thực sự đã bắt đầu.
Hắn muốn cảm giác này ngay lập tức, nhưng hắn cũng biết hương vị của trận chiến sẽ ngon hơn biết bao khi đợi tới thời điểm hoàn hảo.
Các cửa sổ vỡ tan khi hoả lực từ những chiếc xe tăng xé toạc nhà nguyện, hất tung lên những mảnh đá cẩm thạch và kính vỡ.
"Chờ!" Lucius ra lệnh. Bất chấp tất cả, Astartes của hắn vẫn là các Emperor's children, và họ sẽ không phá vỡ đội hình như những World Eaters vô kỷ luật.
Hắn đánh liều nhìn qua tấm kính vỡ để thấy Land Raiders đang nghiến nát đống đá cẩm thạch của quảng trường. Xe tăng chủ lực Predator bám theo sau, hoạt động như những bệ pháo di động bắn ra từng chùm đạn lớn làm rung chuyển các tổ chiến đấu của nhà thờ. Hoả lực của Lascannon bắn tới bắn lui, người của Kaitheron cố gắng làm tê liệt các phương tiện đang tiến tới và vũ khí do Land Raiders yểm trợ đang cố gắng tiêu diệt các Astartes trên mái nhà.
Một chiếc xe tăng Predator dừng lại khi bánh xích của nó bị nổ tung và một chiếc khác bốc cháy trong ngọn lửa đa sắc. Những xác người mặc giáp màu tím rơi qua cửa sổ; xác chết được dùng làm món khai vị cho bữa tiệc lớn của cái chết.
Lucius rút kiếm ra, cảm nhận âm nhạc đang dâng trào bên trong tâm hồn mình cho đến khi hắn cảm thấy bản thân không thể kiềm chế được nữa. Âm thanh quen thuộc của trường năng lượng của thanh kiếm của hắn đã trở thành một phần của nhịp điệu và hắn cảm thấy mình đang hòa vào vũ điệu của một đấu sĩ, dòng chảy dệt nên sự man rợ mà hắn đã hoàn thiện qua nhiều thế kỷ giết chóc. Có bao nhiêu kẻ địch trong cuộc tấn công này? Chắc chắn là một phần lớn từ đội hình của Eidolon.
Lucius có ít người hơn, nhưng trận chiến này chỉ nhằm giành lấy vinh quang và sẽ là một buổi trình diễn của hắn.
Một quả đạn xe tăng bắn xuyên qua cửa sổ và nổ tung trên trần nhà, khiến chúng vỡ vụn và bốc khói.
Lucius nhìn thấy những vệt lửa chói lóa từ lối vào cung điện - Tarvitz đang dẫn dụ Eidolon vào và Eidolon không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhảy theo giai điệu của anh ta. Hắn nghe thấy một tiếng nhạc vang lên và nhìn thấy các cửa thả quân của Land Raiders mở toang và Lucius thoáng nhìn thấy những cơ thể bọc thép chật cứng bên trong.
"Tiến lên!" hắn hét lên và Jump pack của các đơn vị đột kích khởi động phía sau hắn, đưa các chiến binh vào trận chiến. Lucius theo sau họ, nhảy qua cửa sổ nhà thờ. Biệt đội Nasicae đuổi theo sau hắn và những chiến binh còn lại của hắn lần lượt theo sau.
Chiến trận: vũ điệu của chiến tranh. Lucius biết rằng để chống lại kẻ thù như Eidolon, sẽ không có thời gian cho bất cứ điều gì ngoài việc áp dụng võ thuật hoàn hảo của mình một cách mạnh mẽ nhất. Ý thức của hắn thay đổi và mọi thứ trở nên tập trung một cách kỳ diệu, mọi màu sắc trở nên tươi sáng và chói lóa, mọi âm thanh chói tai làm rung động dọc theo dây thần kinh của hắn.
Điệu nhảy của võ sĩ đưa hắn lao vào kẻ thù khi trận chiến nổ ra trong sự hỗn loạn được sắp xếp hoàn hảo xung quanh hắn. Hỏa lực dày đặc bắn xuống từ mái nhà và các Land Raiders xoay thân xe để các khẩu pháo chĩa vào các Emperor's Children đang lao tới từ nhà nguyện.
Các Space Marines bên ngoài nhà nguyện lao tới cùng lúc, và lực lượng của Eidolon bị tấn công từ hai phía cùng một lúc.
Lucius né tránh lưỡi kiếm và phát đạn Bolter , thanh kiếm của hắn vung vẩy như lưỡi của một con rắn. Lực lượng của Eidolon quay cuồng. Biệt đội Quelmondil chiến đấu quyết liệt với các chiến binh địch đang thoát ra từ chiếc Land Raider gần nhất. Hắn nhảy qua họ, niềm vui man rợ dâng trào trong tim và hắn lăn xả dưới làn đạn của súng Bolter để xông tới và đâm lưỡi kiếm của mình xuyên qua bụng một trung sĩ của kẻ địch.
Cái chết tự nó đã là mục đích cuối cùng, thể hiện sự vượt trội của Lucius thông qua những mạng sống mà hắn đã lấy đi, nhưng hắn có mục đích cao cả hơn. Hắn biết mình phải làm gì, và các giác quan bị bóp méo một cách kỳ lạ của hắn tìm kiếm ánh vàng lấp lánh hay một lá cờ đang tung bay, bất cứ điều gì cho thấy sự hiện diện của một trong những kẻ được chọn của Fulgrim.
Rồi hắn nhìn thấy nó; bộ giáp được trang trí màu đen thay vì vàng, một chiếc mũ trụ được tạo hình thành một chiếc đầu lâu nhăn nhó, nghiêm nghị: Tuyên úy Charmosian.
Người chiến binh mặc giáp đen kiêu hãnh đứng trên cửa sập trên cùng của một chiếc Land Raider, chỉ đạo trận chiến bằng những cú chém sắc bén của thanh quyền trượng có cánh đại bàng của mình. Lucius cười toe toét, bắt đầu cuộc chiến đối mặt với Charmosian và giết hắn trong một trận đấu tay đôi xứng đáng với những truyền thuyết oai hùng của Quân đoàn.
"Charmosian!" hắn hét lên, giọng hắn vang lên như một bản nhạc sôi động nhất có thể tưởng tượng được. "Người canh giữ Ý Chí! Ta là Lucius, từng là người anh em của ngươi, giờ là kẻ thù của ngươi!"
Charmosian quay chiếc mũ trụ hình đầu lâu của mình về phía Lucius và nói: "Ta biết ngươi là ai rồi!"
Vị Tuyên úy trèo ra khỏi cửa sập và đứng trên chiếc Land Raider, thách thức Lucius đến gần hắn. Charmosian là một thủ lĩnh chiến trường và để hoàn thành vai trò đó, hắn cần sự tôn trọng của toàn Quân đoàn, sự tôn trọng mà chỉ có thể có được khi chiến đấu ở tuyến đầu.
Hắn ta sẽ là một kẻ thù đáng gờm, nhưng đó không phải là lý do Lucius tìm kiếm hắn.
Lucius nhảy lên lá chắn bánh xích của chiếc Land Raider và tăng tốc cho đến khi đối mặt với Charmosian. Đạn Bolter bắn ra từ mọi hướng nhưng chẳng ăn thua gì.
Đây là trận chiến duy nhất trong tâm trí Lucius.
"Bọn ta đã dạy cho ngươi quá nhiều niềm tự hào," Charmosian nói, vung cây quyền trượng chết người của mình vòng quanh trong một đòn tấn công nhằm nghiền nát ngực Lucius. Hắn giơ kiếm lên đỡ đòn từ cây quyền trượng, vũ điệu bước vào một giai đoạn mới đầy khẩn trương.
Charmosian rất giỏi, một trong những người giỏi nhất của Quân đoàn, nhưng Lucius đã dành nhiều năm luyện tập cho một cuộc đấu tay đôi như thế này.
Cây quyền trượng của vị tuyên úy quá nặng để có thể đỡ toàn bộ đòn đánh, vì vậy người kiếm sĩ đã để nó trượt ra khỏi lưỡi kiếm của mình khi Charmosian vung vào hắn hết lần này đến lần khác, khiến hắn ta khó chịu khi phải dồn thêm sức mạnh vào các đòn đánh của mình. Lâu hơn chút nữa thôi. Một lát nữa thôi, Lucius sẽ có cơ hội.
Lucius yêu cái cách mà Charmosian căm ghét hắn, cảm thấy nó như một thứ gì đó tươi sáng và sảng khoái.
Lucius có thể đọc được đòn tấn công của Charmosian và cười lớn khi nhìn thấy ý định vụng về thể hiện trên mỗi đòn đánh. Charmosian muốn giết Lucius bằng một đòn toàn năng, nhưng cây quyền trượng của hắn ta luôn vung quá xa, bị trì trệ quá lâu khi vị tuyên úy phải dồn hết thể lực của mình.
Lucius lao tới, thanh kiếm của hắn vung ra với một cú chém xuyên qua cánh tay đang giơ cao của vị tuyên úy. Cây quyền trượng rơi xuống đất và Charmosian gầm lên đau đớn, khi cánh tay từ khuỷu tay trở xuống của mình rơi xuống cùng với cây quyền trượng.
Trận chiến diễn ra xung quanh hiện trường và Lucius để cho tiếng ồn và cảnh tượng của nó lấp đầy các giác quan bị kích thích quá mức của mình. Trận chiến đang diễn ra xung quanh hắn, và chiến thắng của hắn mới là điều quan trọng nhất.
"Ngươi biết ta là ai," Lucius nói. "Suy nghĩ cuối cùng của ngươi là về thất bại."
Charmosian cố gắng nói gì đó nhưng trước khi lời nói kịp thốt ra, Lucius đã vung thanh kiếm của mình theo một vòng cung rộng và đầu của Charmosian bị chém đứt lìa khỏi vai hắn ta một cách gọn gàng.
Màu đỏ thẫm phun khắp thân chiếc Land Raider màu vàng. Lucius tóm lấy cái đầu lâu khi nó quay tròn trong không khí và giơ cao để toàn bộ chiến trường có thể nhìn thấy nó.
Xung quanh hắn, hàng ngàn Emperor's Children đã chiến đấu đến chết khi lực lượng của Eidolon đang bị tấn công từ hai phía, chúng bối rối trước lực lượng phòng thủ của cung điện và rút lui. Tarvitz dẫn đầu cuộc phản công và đòn tấn công của Eidolon dần tan rã.
Hắn cười lớn khi nhìn thấy chiếc xe tăng chỉ huy của Eidolon, một chiếc Land Raider được trang trí bằng các ngọn cờ chiến thắng, đang lăn bánh lên trên một đống đổ nát khi nó rút lui khỏi cuộc giao tranh.
Những người trung thành đã thắng trận chiến này, nhưng Lucius nhận ra rằng mình không quan tâm tới điều đó nữa.
Hắn đã giành chiến thắng trong trận chiến của chính mình, và kéo cái đầu của Charmosian ra khỏi chiếc mũ trụ có hình đầu lâu và ném nó sang một bên, hắn biết mình có những gì cần thiết để đảm bảo rằng bài hát của cái chết vẫn tiếp tục vang lên trong đầu hắn.
NHÀ NGUYỆN CỦA WARSINGERS yên lặng. Hàng trăm thi thể mới nằm xung quanh nó, áo giáp màu tím và vàng cháy sém và bị vỡ ra, những dòng máu tụ lại giữa những viên đá cẩm thạch ố màu. Ở một số nơi, chúng nằm cạnh bộ áo giáp đen của những World Eaters đã chết trong các cuộc tấn công ban đầu vào Thành phố Hợp xướng.
Lối vào cung điện được rào chắn cẩn thận và trong mái vòm gần nhất của cung điện, một số Dược Sư trong lực lượng trung thành đang băng bó những người bị thương.
Tarvitz nhìn thấy Lucius đang lau thanh kiếm của mình, xen kẽ giữa việc lau lưỡi dao và dùng mũi dao để khắc những vết sẹo mới trên mặt hắn ta. Một chiếc mũ trụ hình đầu lâu đặt bên cạnh hắn ta.
"Điều đó có thực sự cần thiết không?" Tarvitz hỏi.
Lucius ngẩng đầu nói: "Tôi muốn mình sẽ luôn nhớ tới việc đã giết chết Charmosian."
Tarvitz biết rằng anh nên trấn chỉnh kỷ luật tay kiếm sĩ, khiển trách hắn ta vì những hành vi có thể bị coi là man rợ mang tính bộ lạc, nhưng ở đây, giữa sự phản bội và cái chết này, những mối bận tâm như vậy dường như nhỏ nhặt đến nực cười.
Anh ngồi xổm trên mặt đất cạnh Lucius, chân tay đau nhức và áo giáp của anh đầy sẹo và móp méo sau trận chiến mới nhất ở lối vào cung điện.
"Thôi không sao," anh nói, hất ngón tay cái về phía kẻ thù. "Tôi đã thấy anh giết ông ta. Đó là một đòn đánh rất đẹp."
"Đẹp thôi sao?" Lucius nói. "Nó còn hơn cả đẹp. Đó là nghệ thuật. Saul, anh chưa bao giờ quá cầu kỳ về sự tinh tế, nên tôi không ngạc nhiên khi anh không đánh giá cao nó."
Lucius mỉm cười khi nói chuyện, nhưng Tarvitz đã nhìn thấy một tia khó chịu thực sự hiện lên trên nét mặt người kiếm sĩ, một thoáng tự hào bị tổn thương và anh không thích vẻ ngoài đó.
"Còn động tĩnh gì nữa của kẻ địch không?" Anh hỏi, thay đổi chủ đề.
"Không," Lucius nói. "Eidolon sẽ không quay lại trước khi hắn tập hợp lại lần nữa."
"Tiếp tục quan sát đi," Tarvitz ra lệnh. "Eidolon có thể bất ngờ tấn công chúng ta khi chúng ta mất cảnh giác."
"Hắn sẽ không xâm phạm được chúng ta," Lucius hứa, "sẽ không khi tôi còn ở đây."
"Hắn không cần phải làm thế," Tarvitz nói, muốn chắc chắn rằng Lucius hiểu được tình hình thực tế của họ. "Mỗi lần hắn tấn công, chúng ta lại mất thêm nhiều chiến binh. Nếu hắn tấn công nhanh và rút lui, chúng ta sẽ bị suy yếu cho đến khi không thể giữ vững mọi nơi cùng một lúc. Cuộc phục kích từ ngôi đền khiến hắn phải trả giá đắt hơn những gì hắn muốn, nhưng hắn vẫn hạ gục quá nhiều người trong chúng ta."
"Tuy nhiên, chính tôi đã tiễn hắn ta đi đấy," Lucius nói.
"Đúng," Tarvitz đồng ý, "nhưng đó dù gì thì tôi sẽ cử một tiểu đội đến giúp canh gác."
"Vậy là cậu không tin tưởng tôi sẽ canh gác được nơi này phải không?"
Tarvitz ngạc nhiên trước sự độc ác trong giọng nói của Lucius và nói, "Không, không phải vậy đâu. Tất cả những gì tôi muốn là đảm bảo rằng anh có đủ chiến binh ở đây để chống lại một cuộc tấn công khác. Dù sao đi nữa, tôi cần phải tham gia vào việc phòng thủ phía Tây."
"Đúng vậy, cậu hãy đi và lãnh đạo trận chiến lớn, cậu là người anh hùng," Lucius ngắt lời.
"Chúng ta sẽ thắng trận này," Tarvitz nói, đặt tay lên vai kiếm sĩ.
"Đúng," Lucius nói, "chúng ta sẽ làm được. Bằng cách này hay cách khác."
LUCIUS ĐƯA MẮT NHÌN TARVITZ rời đi, cảm thấy tức giận trước quyền chỉ huy của anh ta. Lucius mới là người đề cao sự thăng tiến và vĩ đại, không phải Tarvitz. Làm sao những thành tựu vẻ vang của hắn lại có thể bị lu mờ trước sự lãnh đạo đầy chật vật của Saul Tarvitz? Tất cả những vinh quang mà hắn đã giành được trong trận chiến khốc liệt đều bị lãng quên và hắn cảm thấy nỗi cay đắng dâng lên thành một cơn sóng nghẹn ngào trong cổ họng.
Hắn thoáng cảm thấy tội lỗi khi vạch ra các kế hoạch cho riêng mình, nhưng khi nhớ đến thái độ trang trọng trịch thượng của Tarvitz, hắn cảm thấy tội lỗi đó tan biến như tuyết dưới ánh nắng.
Ngôi đền yên tĩnh và Lucius kiểm tra để chắc chắn rằng hắn ở một mình, di chuyển và ngồi trên một trong những mỏm đá nhẵn màu xanh xám và nâng mũ trụ của Charmosian lên.
Hắn nhìn vào chiếc mũ trụ dính máu cho đến khi nhìn thấy ánh bạc lấp lánh, rồi thò tay vào và rút ra mảnh kim loại nhỏ vốn là thiết bị liên lạc trên mũ trụ của Charmosian.
Một lần nữa hắn kiểm tra xem mình có ở một mình hay không trước khi nói vào đó. "Chỉ huy Eidolon?" hắn nói, sự thất vọng của hắn ngày càng tăng khi không nhận được câu trả lời.
"Eidolon, đây là Lucius," hắn nói. "Charmosian đã chết."
Có một tiếng động nhỏ vang lên và sau đó là "Lucius".
Hắn mỉm cười khi nhận ra giọng nói của Eidolon. Là một trong những sĩ quan cấp cao trong số các Emperor's Children, Charmosian đã liên lạc trực tiếp với Eidolon, và, như Lucius đã hy vọng, kênh này vẫn được mở khi tay tuyên úy đó chết.
"Chỉ huy!" Lucius nói, giọng đầy thích thú. "Thật tốt khi được nghe giọng nói của ngài."
"Ta không có hứng thú nghe những lời chế nhạo của ngươi, Lucius," Eidolon gầm gừ. "Các ngươi phải biết cuối cùng bọn ta sẽ giết hết các ngươi."
"Quả thực là vậy," Lucius đồng ý, "nhưng sẽ mất một thời gian rất dài. Rất nhiều Emperor's Children sẽ chết trước khi cung điện sụp đổ. Con trai của Horus và các World Eater cũng vậy. Và hỡi Terra ơi, ai mà biết còn bao nhiêu Death Guard của Mortarion sẽ chết trong chiến hào. Ngài sẽ đau khổ vì điều này, Eidolon à. Toàn bộ lực lượng của Warmaster sẽ đau khổ. Vào thời điểm các Quân đoàn từ Terrar đến đây, ông ta có thể đã thương vong quá nhiều để giành được chiến thắng trên Isstvan III."
"Tự mà đi ru ngủ mình với điều đó đi, Lucius, nếu điều đó khiến ngươi thấy mọi việc dễ dàng hơn."
"Không, thưa chỉ huy," hắn nói. "Ngài hiểu lầm tôi rồi. Tôi đang nói rằng tôi muốn thỏa thuận với ngài."
"Một thỏa thuận?" Eidolon hỏi. "Loại thỏa thuận nào?"
Những vết sẹo của Lucius se lại khi hắn mỉm cười. "Tôi sẽ giao cho ngài Tarvitz và Cung điện Người Lĩnh Xướng."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro