Chương 15: Không thiếu những phép lạ
Không bao giờ thiếu những phép lạ
Những người bạn cũ
Thất bại hoàn hảo
PHÒNG CHIẾN LƯỢC ĐƯỢC thắp sáng lờ mờ, ánh sáng duy nhất đến từ những màn hình nhấp nháy tập trung lại như những bề tôi xung quanh ngai vàng của Warmaster và một số ngọn đuốc đang cháy lụi với mùi thơm của gỗ đàn hương. Màn hình phía sau của chiến lược đã bị dỡ bỏ trong cuộc giao tranh trên Isstvan III, để lộ ra một ngôi đền được thiết kế hoàn chỉnh tiếp giáp với đài chỉ huy của Vengeful Spirit.
Warmaster ngồi một mình. Không ai dám làm phiền những giấc mơ cay đắng của ông ta khi ông ta ngồi nghiền ngẫm về cuộc xung đột đang hoành hành bên dưới. Điều đáng lẽ phải là một vụ thảm sát đã biến thành một cuộc chiến - một cuộc chiến mà ông ta không có đủ thời gian để tiến hành.
Bất chấp những lời nói chắc nịch của ông với các anh em Primarch của mình, trận chiến trên Isstvan III khiến ông thực sự lo lắng. Không phải vì sợ rằng các chiến binh của mình sẽ thua, mà vì thực tế là họ đang giao chiến. Vụ đánh bom virus đáng lẽ phải giết chết tất cả những người mà ông tin rằng sẽ không ủng hộ ông trong chiến dịch lật đổ Hoàng đế khỏi ngai vàng của Terra.
Thay vào đó, những vết nứt đầu tiên đã xuất hiện trong một kế hoạch lẽ ra phải thật hoàn hảo.
Saul Tarvitz của các Emperor's Children đã đưa ra lời cảnh báo lên bề mặt...
Và chiến hạm Eisenstein...
Ông ta nhớ lại nỗi sợ hãi của Maloghurst khi đến kể cho ông ta nghe về sự phản kháng của những Người Tưởng Nhớ, nỗi sợ rằng cơn thịnh nộ của Warmaster sẽ chứng tỏ hắn ta đã không làm được việc.
Maloghurst đang đi khập khiễng về phía ngai vàng với chiếc mũ trùm đầu đã kéo xuống.
"Chuyện gì vậy Maloghurst?" Horus hỏi.
"Bọn chúng đã biến mất rồi," Maloghurst nói. "Sindermann, Oliton và Keeler."
"Ý ngươi là gì?"
"Bọn chúng không nằm trong số những người chết trong Phòng Hội Kiến," Maloghurst giải thích. "Tôi đã tự mình kiểm tra từng xác chết."
"Ngươi nói chúng đã biến mất?" Cuối cùng Warmaster hỏi. "Điều đó có nghĩa là ngươi biết chúng đã đi đâu. Có phải vậy không?"
"Tôi tin như vậy, thưa ngài," Maloghurst gật đầu. "Có vẻ như chúng đã lên chiếc Thunderhawk và bay tới Eisenstein."
"Chúng đã đánh cắp một chiếc Thunderhawk," Horus lặp lại. "Chúng ta sẽ phải xem xét lại các thủ tục an ninh liên quan đến những con tàu mới này. Đầu tiên là Saul Tarvitz và bây giờ là bọn Người Tưởng Nhớ; có vẻ như bất cứ ai cũng có thể đánh cắp một trong những con tàu của chúng ta mà không bị trừng phạt."
Maloghurst giải thích: "Chúng không tự mình đánh cắp nó. Chúng đã có sự giúp đỡ."
"Giúp đỡ? Từ ai?"
"Tôi tin rằng đó là Iacton Qruze. Đã có một cuộc vật lộn và Maggard đã bị giết."
"Iacton Qruze?" Horus cười không vui vẻ gì lắm. "Chúng ta đã thấy không ít những điều kỳ diệu, nhưng có lẽ đây là điều vĩ đại nhất trong số đó. Kẻ nghe nửa vời đang nuôi dưỡng lương tâm."
"Tôi đã thất bại trong việc này, thưa ngài Warmaster."
"Vấn đề không phải là thất bại, Maloghurst! Những sai lầm như thế này không bao giờ nên xảy ra. Càng ngày, nỗ lực của ta càng bị phân tâm khỏi trận chiến. Hãy nói cho ta biết, Eisenstein hiện đang ở đâu?"
"Nó đã cố gắng vượt qua sự phong tỏa của chúng ta để đạt đến điểm nhảy của hệ sao."
"Ngươi nói 'đã' cố gắng?" Horus lưu ý. "Không thành công à?"
Maloghurst dừng lại trước khi trả lời. "Một số tàu của chúng tôi đã chặn Eisenstein và làm nó hư hỏng nặng."
"Nhưng bọn chúng chưa phá hủy nó?"
"Không, thưa ngài, trước khi họ kịp làm vậy, chỉ huy của Eisenstein đã khẩn cấp nhảy vào cõi warp, nhưng con tàu bị hư hỏng nặng đến mức chúng tôi không tin nó có thể sống sót sau đợt dịch chuyển như vậy."
"Nếu vậy thì toàn bộ lịch trình của kế hoạch của ta sẽ bị gián đoạn."
"Cõi warp rất đen tối, thưa Warmaster. Khó có khả năng..."
"Đừng có quá tự tin vào bản thân mình, Maloghurst," Horus cảnh cáo. "Giai đoạn cho Isstvan V rất quan trọng đối với sự thành công của chúng ta và nếu Eisenstein truyền tin về kế hoạch của chúng ta tới Terra, thì có thể chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn."
"Có lẽ vậy, thưa Warmaster, nếu chúng ta rút khỏi Thành phố hợp xướng và phong tỏa hành tinh này, chúng ta có thể đảm bảo rằng giai đoạn Isstvan V diễn ra theo đúng kế hoạch."
"Ta là Warmaster và ta không lùi bước sau một trận chiến!" Horus hét lên. "Có những mục tiêu phải đạt được ở Thành phố hợp xướng mà ngươi không thể hiểu được."
Horus bị giật mình khỏi ký ức bởi tiếng chuông của thiết bị liên lạc gắn trên tay ngai vàng của ông ta. "Warmaster nghe đây."
Một ảnh ba chiều được lắp bên dưới sàn chiếu lên một hình ảnh xoáy tròn, phía trên ngôi đền của Warmaster. Hình ảnh được hiển thị là khuôn mặt của Tướng Chỉ Huy Eidolon, rõ ràng là bên trong chiếc Land Raider chỉ huy của hắn ta. Âm thanh của những vụ nổ xa xa truyền vào sự tĩnh lặng.
"Thưa ngài Warmaster," Eidolon nói. "Tôi mang đến tin tức mà tôi cảm thấy ngài nên nghe."
"Hãy nói cho ta biết," Horus nói, "và đó tốt nhất là một tin tốt lành."
"Ồ, nó đúng là tin tốt lành, thưa ngài."
"Chà, vậy đừng dài dòng nữa, Eidolon?" Horus cảnh cáo. "Nói ta nghe!"
"Chúng ta đang có một đồng minh bên trong cung điện."
"Một đồng minh? Là ai?"
"Lucius."
SAU KHI TRẬN CHIẾN KẾT THÚC, đây luôn là giai đoạn tồi tệ nhất.
Một chiến binh Astartes đã quen với sự căng thẳng khi chờ đợi một cuộc tấn công ập đến, và thậm chí cả sự ồn ào và đau đớn của trận chiến. Nhưng Loken chưa bao giờ mong ước một thời điểm không có chiến tranh hơn khi anh nhìn thấy những gì còn sót lại sau khi trận chiến kết thúc. Anh không trải qua nỗi sợ hãi hay tuyệt vọng như cách của một người phàm trần, nhưng anh cũng cảm thấy nỗi buồn và tội lỗi như họ.
Cuộc tấn công mới nhất của Angron là một trong những cuộc tấn công ác liệt nhất do chính vị Primarch dẫn đầu, lao qua đống đổ nát của mái vòm cung điện về phía hàng phòng thủ của Loken. Hàng ngàn World Eaters khát máu đã đi theo ông ta và nhiều chiến binh trong số đó đã ngã xuống.
Nơi này từng là một phần của cung điện, một vườn thượng uyển xinh đẹp với những ngôi nhà mùa hè, hồ nước trang trí và mái nhà mở ra đón nắng. Bây giờ nó là một đống đổ nát rải đầy gạch vụn, mái nhà đã sụp đổ và chỉ còn lại một cột trang trí không phù hợp hoặc phần còn lại của một cây cầu trang trí vụn vỡ.
Thi thể của các World Eaters tập trung ở hàng rào chắn phía trước, một hàng đống gạch vụn và gai kim loại được xây dựng bởi các Luna Wolves. Angron đã tấn công nó bằng vũ lực và Torgaddon đã từ bỏ nó, để cho bọn World Eaters chết vì nó trước khi các Astartes của anh ta quay trở lại phòng thủ ở lối vào mái vòm trung tâm của cung điện. Mưu kế đã thành công và bọn World Eaters đã bị hạ gục khi chúng xông vào vị trí của Loken. Nhiều tên đã chết vì những khẩu súng mà Tarvitz bố trí phía trên các chướng ngại vật, và vào thời điểm thanh kiếm của Loken rời khỏi vỏ, động lực duy nhất giúp các World Eaters tiếp tục chiến đấu - là thứ chiến thắng đã nằm ngoài tầm với của chúng.
Nhiều con Sói Luna nằm lẫn với những chiến binh đã chết của World Eaters, những chiến binh mà Loken đã quen biết từ nhiều năm. Mặc dù âm thanh của trận chiến đã mờ dần, Loken tưởng tượng rằng anh vẫn có thể nghe thấy tiếng vang của trận chiến, những lưỡi kiếm xé toạc áo giáp và những loạt đạn xé toạc không khí.
"Vừa nãy suýt chút nữa chúng ta đã thua, Garviel," một giọng nói từ phía sau Loken vang lên, "nhưng chúng ta đã làm được."
Loken nhìn quanh và thấy Saul Tarvitz đang xuất hiện từ mái vòm trung tâm. Loken mỉm cười khi nhìn thấy người bạn và là người anh em chiến đấu của mình, một người đàn ông đã đi một chặng đường dài, từ một viên sĩ quan thường trực mà anh ta đã từng trên hành tinh Murder, và giờ anh ta đang chỉ huy những người sống sót sau sự phản bội của Horus.
"Angron sẽ trở lại," Loken nói.
"Tuy vậy, mưu mẹo của bọn chúng đã thất bại," Tarvitz nói.
"Chúng không cần phá vỡ hàng phòng ngự của ta, Saul," Loken nói. "Horus sẽ bào mòn chúng ta cho đến khi không còn một ai. Sau đó Eidolon và Angron có thể bước qua xác chúng ta."
Tarvitz nói: "Đừng quên đám Sons of Horus của tên Warmaster chứ."
Loken nhún vai. "Chưa cần bọn chúng nhúng tay vào. Eidolon muốn vinh quang còn bọn World Eaters thì cần thỏa mãn cơn khát máu. Tên Warmaster sẽ vui vẻ để các Quân đoàn khác tiêu diệt chúng ta trước khi chúng tấn công."
"Điều đó đã thay đổi," Tarvitz nói.
"Ý anh là gì?"
"Tôi vừa nhận được tin từ Lucius," Tarvitz giải thích. "Anh ta nói với tôi rằng các chuyên gia liên lạc của mình vừa giải mã được một thông cáo của Sons of Horus. Một số người bạn cũ của cậu đã rời khỏi Vengeful Spirit để lãnh đạo cuộc tấn công tiếp theo."
Loken quay mặt khỏi bãi chiến trường, chợt thấy hứng thú. "Ai cơ?"
"Ezekyle Abaddon và Horus Aximand," Tarvitz nói. "Rõ ràng là bọn chúng sắp giáng cơn thịnh nộ của Warmaster xuống thành phố. Các Con trai của Horus sẽ sớm ra tay, tôi nghĩ vậy."
Abaddon và Aximand, bọn phản bội, những người mà Loken đã ngưỡng mộ bấy lâu nay và là trung tâm của nhóm Mournival. Cả hai chiến binh đứng bên tay phải của Horus và những khả năng lóe lên trong tâm trí Loken. Nhổ bỏ tận gốc rễ của Mournival, một bộ phận quan trọng của Quân đoàn sẽ chết và nó sẽ bắt đầu tan rã nếu không có những nhân vật bù nhìn đầy cảm hứng như vậy.
"Saul, cậu có chắc chứ?" Loken khẩn trương hỏi.
"Tôi chắc chắn là vậy, nhưng Lucius có vẻ khá phấn khích trước tin này."
"Liên lạc có cho biết chúng sẽ hạ cánh ở đâu không?" Loken hỏi.
"Có," Tarvitz mỉm cười. "Thánh đường Mackaran, ngay bên ngoài cung điện. Đó là một ngôi đền lớn với ngọn tháp hình cây đinh ba."
"Tôi phải đi tìm Tarik."
"Anh ta đang ở cùng Nero Vipus, giúp đỡ Vaddon chữa trị những người bị thương."
"Cảm ơn vì đã mang đến cho tôi tin tức này, Saul," Loken nói với một nụ cười tàn nhẫn. "Điều này thay đổi mọi thứ."
LUCIUS ĐI QUA cây cột thủng lỗ chỗ vết đạn, quét qua bóng tối của một trong nhiều chiến trường nằm rải rác khắp đống đổ nát của cung điện. Các thi thể, súng Bolter và rìu cưa xích nằm vất vưởng trên những viên gạch vỡ nơi chúng bị đánh rơi, và nhiều thi thể vẫn còn bị kẹt lại trong trận chiến chí mạng cuối cùng của chúng.
Không khó để Lucius lẻn ra khỏi cung điện. Mối nguy hiểm lớn nhất chính là những tay súng bắn tỉa của đội trinh sát mà lực lượng của Warmaster đã triển khai giữa đống đổ nát. Lucius đã nhiều lần theo dõi chuyển động trong các tòa nhà đổ nát và ẩn náu trong các hố đạn pháo hoặc đằng sau đống xác chết.
Trườn qua sự bẩn thỉu và bóng tối như một con thú - thật là nhục nhã, mặc dù khung cảnh, âm thanh và mùi vị của những chiến trường này vẫn lấp đầy các giác quan của hắn một cách đầy kích thích. Hắn thận trọng bước vào sân. Những thi thể nằm khắp nơi đã bị xẻ thịt, bị chém thành từng mảnh bằng lưỡi kiếm cưa xích hoặc bị đánh đến chết bằng nắm đấm.
Đó là một cảnh tượng xấu xí, nhưng hắn vẫn thích thú với hình ảnh cái chết của họ, hẳn phải khốc liệt đến dường nào.
"Không có tính nghệ thuật," hắn tự nhủ khi thấy một chiến binh mặc giáp màu vàng và tím tách ra khỏi bóng tối. Hàng chục chiến binh đi theo hắn và Lucius mỉm cười khi nhận ra Tướng Chỉ Huy Eidolon.
"Thưa chỉ huy," Lucius nói, "rất hân hạnh được đứng trước mặt ngài một lần nữa."
"Ta nguyền rủa thói xu nịnh của ngươi!" Eidolon quát. "Ngươi là kẻ phản bội hai lần."
"Có lẽ vậy," Lucius nói, ngồi uể oải trên một cây cột đá cẩm thạch đen đã gãy đổ, "nhưng tôi ở đây để cho ngài thứ ngài muốn."
"Ha!" Eidolon chế giễu. "Ngươi có thể cho chúng ta cái gì, tên phản bội?"
"Chiến thắng," Lucius nói.
"Chiến thắng?" Eidolon cười lớn. "Ngươi nghĩ rằng bọn ta cần sự giúp đỡ của ngươi thì mới có được điều đó? Bọn ta đông hơn các ngươi! Từng người một các ngươi sẽ chết, chiến thắng sẽ thuộc về bọn ta!"
"Và ngài sẽ mất bao nhiêu chiến binh để đạt được nó?" Lucius vặn lại. "Có bao nhiêu người được Fulgrim chọn mà ngài sẵn sàng ném vào một trận chiến mà lẽ ra không cần xảy ra? Ngài có thể kết thúc chuyện này ngay bây giờ, ngay tại đây, và giữ cho tất cả Astartes của ngài còn sống cho trận chiến thực sự! Khi Hoàng đế gửi câu trả lời của mình trước sự phản bội của Horus, ngài sẽ cần từng người anh em chiến đấu của mình, và ngài biết điều đó."
"Và cái giá ngươi đòi hỏi cho sự giúp đỡ vô giá này là bao nhiêu?" Eidolon hỏi.
"Đơn giản thôi," Lucius nói. "Tôi muốn gia nhập lại Quân đoàn."
Eidolon cười vào mặt hắn và Lucius cảm thấy bài hát chết chóc dâng lên đau đớn trong cơ thể mình, nhưng hắn buộc âm nhạc giết chóc của nó trở lại bên trong mình.
"Ngươi nghiêm túc đấy, Lucius?" Eidolon yêu cầu. "Điều gì khiến ngươi nghĩ bọn ta muốn ngươi quay lại?"
"Ngài cần một người như tôi, Eidolon. Tôi muốn trở thành một phần của Quân đoàn tôn trọng kỹ năng và tham vọng của tôi. Tôi không bằng lòng làm đội trưởng đến hết đời như tên khốn Tarvitz đó. Tôi sẽ ở bên cạnh ngài Fulgrim, nơi tôi vốn thuộc về."
"Tarvitz," Eidolon làu bàu. "Hắn vẫn còn sống à?"
"Hắn ta còn sống," Lucius gật đầu, "mặc dù tôi sẵn lòng giết hắn vì ngài. Vinh quang của trận chiến này đáng ra phải thuộc về tôi, nhưng hắn lại thống trị tất cả bọn tôi như thể hắn là một trong những người được chọn vậy."
Lucius cảm thấy nỗi cay đắng dâng trào và cố gắng giữ bình tĩnh. "Hắn đã từng rất vui khi được sánh bước cùng các chiến binh của mình và để lại những người giỏi hơn đến với vinh quang, nhưng hắn đã chọn trận chiến này để khám phá tham vọng của hắn. Chính nhờ hắn mà tôi mới có mặt ở đây."
"Ngươi yêu cầu quá nhiều sự tin tưởng rồi đấy, Lucius," Eidolon nói.
"Tôi biết, nhưng hãy nghĩ xem tôi có thể cho ngài thứ gì: cung điện, Tarvitz."
"Dù sao thì chúng ta cũng sẽ có những thứ đó."
"Chúng ta là một Quân đoàn đáng tự hào, thưa chỉ huy, nhưng chúng ta chưa bao giờ giết những người anh em của mình để chứng tỏ quan điểm."
"Chúng ta tuân theo mệnh lệnh của Warmaster trong mọi việc," Eidolon thận trọng trả lời.
"Quả thực vậy," Lucius gật đầu. "nhưng nếu tôi nói rằng tôi có thể mang lại cho ngài một chiến thắng bất ngờ thì nó sẽ là của ngài và của riêng ngài. Các World Eater và Các Con Trai của Horus sẽ chỉ bối rối sau khi ngài dành lấy chiến thắng."
Lucius có thể thấy mình đã thu hút được sự quan tâm của Eidolon và nở một nụ cười. Bây giờ tất cả những gì hắn phải làm là cuốn Eidolon theo ý muốn.
"Nói đi," Eidolon ra lệnh.
"ĐỂ TÔI ĐI CÙNG ANH, Garvi," Nero Vipus nói, bước vào mái vòm duy nhất của cung điện không bị phá hủy bởi cuộc bao vây.
Nơi đây từng là một khán phòng có sân khấu và những hàng ghế mạ vàng, nơi âm nhạc của đấng tạo hóa từng được giới thượng lưu của Thành phố hợp xướng thưởng thức, nhưng giờ đây nó đã mục nát và tối tăm. Loken đứng dậy sau khi ngồi thiền định, nhìn thấy Vipus đang đứng trước mặt mình và nói, "Tôi biết anh sẽ muốn đi cùng, nhưng đây là việc Tarik và tôi phải làm một mình."
"Một mình?" Vipus nói. "Thật điên rồ. Ezekyle và Horus vé nhỏ là những chiến binh giỏi nhất mà Quân đoàn từng có. Anh không thể chống lại bọn chúng một mình."
Loken đặt tay lên vai bạn mình và nói, "Cung điện này sẽ sớm sụp đổ dù có hay không có Tarik và tôi. Saul Tarvitz đã làm những điều không thể tưởng tượng được để giữ cho tất cả chúng ta sống sót, nhưng cuối cùng cung điện này sẽ thất thủ."
"Vậy thì việc lãng phí mạng sống của mình để săn lùng Ezekyle và Horus Bé Nhỏ thì có ích gì?" Vipus hỏi.
"Chúng ta chỉ có một mục tiêu đối với Isstvan III, Nero, và đó là làm tổn thương tên Warmaster. Nếu chúng ta có thể giết được kẻ cuối cùng của Mournival thì kế hoạch của Warmaster sẽ bị ảnh hưởng. Những vấn đề khác thì không thành vấn đề nữa."
"Anh nói rằng lẽ ra chúng ta phải cầm chân những kẻ phản bội ở đây trong khi Hoàng đế cử các Quân đoàn khác đến cứu chúng ta. Điều đó không còn đúng nữa sao? Chúng ta phải tự mình đi à?"
Loken lắc đầu và rút thanh kiếm ra. "Tôi không biết, Nero. Có thể Hoàng đế đang phái các Quân đoàn đến giải cứu chúng ta, có thể Ngài không làm vậy, nhưng chúng ta phải giả định rằng không ai có thể giúp chúng ta ngoài bản thân chúng ta. Tôi sẽ chiến đấu với hy vọng mù quáng của mình. Tôi sẽ chuẩn bị cho một cuộc đối đầu."
"Và đó cũng là điều tôi muốn làm," Vipus nói, "ở bên cạnh những người bạn của tôi."
"Không, anh cần phải ở lại đây," Loken nói. "Lập trường của anh phải được thực hiện ở đây. Mỗi phút anh giữ những kẻ phản bội ở đây là một phút nữa để Hoàng đế đưa tên Warmaster ra trước công lý. Việc giết chóc này là chuyện riêng của Mournival , Nero. Anh có hiểu không?"
"Thành thật mà nói thì không," Nero nói, "nhưng tôi sẽ làm theo yêu cầu của anh và ở lại đây."
Loken mỉm cười. "Đừng thương tiếc tôi vội, Nero. Tarik và tôi có thể sẽ thắng."
"Tốt hơn là như thế," Vipus nói. "Sói Luna cần anh."
Loken cảm thấy khiêm tốn trước lời nói của Nero và ôm lấy người bạn lớn tuổi nhất của mình. Anh ước gì có thể nói với anh rằng vẫn còn hy vọng và anh hy vọng sẽ sống sót trở về sau nhiệm vụ này.
"Garviel," một giọng nói quen thuộc vang lên từ lối vào mái vòm.
Loken và Nero buông nhau ra khỏi vòng tay anh em và nhìn thấy Saul Tarvitz, đứng trong ánh sáng lờ mờ của lối vào khán phòng. "Saul," Loken nói.
"Đã đến lúc rồi," Tarvitz nói. "Chúng tôi đã sẵn sàng tạo ra trò chơi mà cậu yêu cầu."
Loken gật đầu và mỉm cười với hai chiến binh dũng cảm, những người mà anh đã chiến đấu qua địa ngục và sẽ làm như vậy thêm hàng trăm lần nữa. Niềm vinh dự mà họ dành cho anh chỉ vì được làm bạn với anh khiến ngực anh căng lên vì tự hào.
"Đội Trưởng Loken," Tarvitz trang trọng nói. "Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
"Tôi không nghĩ vậy," Loken trả lời, "Sẽ luôn có hy vọng."
"Vậy thì tôi chúc cậu bình an, Garviel,"
"Nhanh lên, Saul," Loken nói, đưa tay ra cho Tarvitz. "Vì Hoàng đế,"
"Vì Hoàng đế," Tarvitz lặp lại.
Sau khi nói lời từ biệt, Loken rời khỏi khán phòng, để Tarvitz và Vipus lại để tổ chức phòng thủ cho cuộc tấn công tiếp theo.
Các bản đồ chiến thuật còn sót lại chỉ ra rằng Vương cung thánh đường Mackaran nằm ở phía bắc vị trí của họ và khi tiến về điểm mà Loken đã chọn là nơi tốt nhất để rời khỏi cung điện, anh thấy Torgaddon đang đợi mình.
"Anh đã gặp Vipus rồi à?" Torgaddon hỏi.
"Đúng," Loken gật đầu. "Anh ta muốn đi cùng chúng ta."
Torgaddon lắc đầu. "Đây là việc riêng của Mournival ."
"Đó là những gì tôi đã nói với anh ta."
Cả hai chiến binh hít một hơi thật sâu khi sự tàn khốc của những gì họ sắp thực hiện một lần nữa càn quét qua họ.
"Sẵn sàng chưa?" Loken hỏi.
"Không," Torgaddon hỏi . "Còn anh?"
"Không."
Torgaddon cười khúc khích khi rẽ vào đường hầm dẫn từ cung điện.
"Chúng ta không phải một cặp sao?" hắn ta nói và Loken đi theo hắn vào bóng tối. Dù tốt hay xấu thì trận chiến cuối cùng vì Isstvan III cũng đã đến với họ.
"CẬU DÁM TRỞ VỀ GẶP TA TRONG THẤT BẠI SAO?" Horus gầm lên, và đài chỉ huy của Vengeful Spirit rung chuyển với cơn giận dữ trong giọng nói của ông ta. Khuôn mặt ông ta nhăn lại vì tức giận, đang cố gắng hiểu quy mô của thất bại mới nhất này.
"Cậu có hiểu ta đang cố gắng làm gì ở đây không?" Horus nổi giận. "Những gì ta đã bắt đầu ở Isstvan sẽ tiêu diệt toàn bộ thiên hà, và nếu nó có sai sót ngay từ đầu thì Hoàng đế sẽ tiêu diệt chúng ta!"
Fulgrim tỏ ra không hề sợ hãi trước sự tức giận của ông ta, Horus đang bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn, hoàn toàn không giống với tính cách của Fulgrim. Mặc dù mới tới hệ sao này trên chiếc soái hạm Pride of the Emperor của mình, Fulgrim trông vẫn tráng lệ hơn bao giờ hết.
Bộ giáp tinh xảo của ông ta là một tác phẩm nghệ thuật với màu tím và vàng, mang nhiều chi tiết trang trí mới và tinh xảo với chiếc áo choàng có viền lông mềm mại quấn quanh người ông ta. Hơn bao giờ hết, Horus nghĩ Fulgrim trông không giống một chiến binh, mà giống một kẻ phóng túng hay chơi bời trác táng hơn. Mái tóc dài màu trắng của em trai của ông được vén ra sau theo kiểu tết tóc cầu kỳ, và đôi má nhợt nhạt của ông ta in hằn những dấu vết, dường như là dấu vết ban đầu của hình xăm.
"Ferrus Manus là một kẻ ngu ngốc không chịu lắng nghe những điều hữu lý." Fulgrim nói. "Ngay cả việc đề cập đến lời cam kết của Mechanicum cũng không..."
"Cậu đã thề với ta rằng cậu có thể lay chuyển được hắn! Các Iron Hand rất cần thiết cho kế hoạch của ta. Ta đã lên kế hoạch cho Isstvan III với sự đảm bảo của cậu rằng Ferrus Manus sẽ tham gia cùng chúng ta. Bây giờ ta thấy rằng ta còn có một kẻ thù khác để đối đầu. Rất nhiều kẻ thù khác phải đối mặt. Các Astartes của chúng ta sẽ chết vì điều này, Fulgrim."
"Anh muốn tôi làm gì bây giờ đây, thưa Warmaster?" Fulgrim mỉm cười, và Horus tự hỏi giọng điệu chế giễu ranh mãnh mới này đến từ đâu. "Ý chí của Manus mạnh mẽ hơn tôi dự đoán."
"Hoặc đơn giản là cậu có quan điểm thổi phồng về khả năng của chính mình."
"Anh có muốn tôi giết người anh em của chúng ta không, thưa Warmaster?" Fulgrim hỏi.
"Có lẽ ta nên làm vậy," Horus trả lời không hề lay chuyển. "Sẽ tốt hơn là để hắn đi lang thang tự do để phá hủy kế hoạch của chúng ta. Vì hắn có thể tiếp cận Hoàng đế hoặc một trong những Primarch khác, mà kéo bọn họ tới đây để lấy đầu chúng ta trước khi chúng ta kịp sẵn sàng."
"Vậy nếu anh đã xong việc với tôi rồi, tôi sẽ trở về Quân đoàn của mình," Fulgrim nói và quay đi.
Horus cảm thấy khó chịu trước giọng điệu dễ gây cáu giận của Fulgrim và nói, "Không, cậu ở lại đây. Ta có một nhiệm vụ khác cho cậu. Ta sẽ gửi cậu đến Isstvan V. Với tất cả những gì đã xảy ra, phản ứng của Hoàng đế có thể sẽ đến nhanh hơn những gì ta đã đoán trước và chúng ta phải chuẩn bị cho điều đó. Đưa một số Emperor's Children đến các pháo đài của bọn người ngoài hành tinh ở đó và chuẩn bị cho giai đoạn cuối cùng của chiến dịch Isstvan."
Fulgrim lùi lại trong sự kinh tởm. "Anh nên giao cho tôi một vai trò tốt hơn một viên quản gia một chút, anh biến tôi trở thành một người quản gia tầm thường nào đó đang chuẩn bị sẵn cho buổi ra mắt hoành tráng của anh? Tại sao không mời Perturabo? Loại việc này hợp với sở thích của cậu ta hơn."
Horus nói: "Perturabo có vai trò riêng của mình. Ngay cả bây giờ cậu ta cũng đang chuẩn bị phá hủy thế giới quê hương của cậu ta dưới danh nghĩa của ta . Chúng ta sẽ sớm được nghe nhiều thông tin hơn về người anh em cay đắng của mình. Đừng lo lắng về điều đó."
"Vậy thì hãy giao nhiệm vụ này cho Mortarion. Những kẻ đi chân đất bẩn thỉu của hắn sẽ tận dụng cơ hội này để làm bẩn tay của chúng vì anh!" Fulgrim làu bàu. "Quân đoàn của tôi được Hoàng đế lựa chọn trong những năm mà ông ấy vẫn xứng đáng được phục vụ. Tôi là người anh hùng vinh quang nhất của ông ấy và là cánh tay phải của cuộc viễn chinh mới này. Đây là... đây là sự phản bội chính những nguyên tắc mà tôi đã ủng hộ để tham gia cùng anh, Horus!"
"Sự phản bội?" Horus nói, giọng trầm trầm và nguy hiểm. "Một từ ngữ mạnh mẽ đấy, Fulgrim. Sự phản bội là điều mà Hoàng đế buộc phải áp đặt lên chúng ta sau khi ông ta từ bỏ thiên hà để theo đuổi hành trình trở thành thần thánh của mình, và giao lại cuộc chinh phục của chúng ta cho bọn người viết văn và các quan chức. Đó có phải là lời buộc tội mà cậu sẽ gán cho ta bây giờ không, ngay trước mặt ta , ngay trên con tàu của ta?"
Fulgrim lùi lại một bước, cơn giận của ông ta nhạt dần, nhưng mắt ông ta sáng lên với sự phấn khích của một cuộc đối đầu. "Có lẽ là vậy, Horus. Có lẽ ai đó cần nói cho anh biết một vài sự thật về đám người Mournival quý giá của anh đã không còn tồn tại nữa."
"Thanh kiếm đó," Horus nói, chỉ vào thứ vũ khí phát ra ánh sáng nọc độc treo lủng lẳng trên thắt lưng của Fulgrim. "Ta đưa cho cậu thanh kiếm đó như một biểu tượng cho sự tin tưởng của ta đối với cậu, Fulgrim. Chỉ có chúng ta mới biết sức mạnh thực sự ẩn chứa trong nó. Thứ vũ khí đó suýt giết chết ta nhưng ta vẫn không vứt nó đi. Cậu có nghĩ ta sẽ đưa một vũ khí như vậy cho cậu không? một người mà ta không tin tưởng?"
"Không, thưa Warmaster," Fulgrim nói.
"Chính xác. Giai đoạn Isstvan V trong kế hoạch của ta là quan trọng nhất," Horus nói, châm ngòi cho ngọn lửa nguy hiểm trong cái tôi của Fulgrim. "Thậm chí còn hơn cả những gì đang xảy ra bên dưới chúng ta. Ta không thể giao phó nó cho ai khác. Cậu phải đến Isstvan V, em trai của ta. Tất cả phụ thuộc vào sự thành công của nó."
Trong một khoảnh khắc dài và đáng sợ, tiềm năng bạo lực bùng nổ giữa Horus và vị Primarch của các Emperor's Children.
Fulgrim cười lớn và nói: "Bây giờ anh đang tâng bốc tôi, hy vọng cái tôi của tôi sẽ buộc tôi phải tuân theo mệnh lệnh của anh à."
"Thế nó có hiệu quả không?" Horus hỏi khi sự căng thẳng đã giảm bớt.
"Có," Fulgrim thừa nhận. "Rất tốt, ý nguyện của ngài Warmaster sẽ được thực hiện. Tôi sẽ đến Isstvan V."
"Eidolon sẽ tiếp tục chỉ huy các Emperor's Children cho đến khi chúng ta tham gia cùng các cậu tại Isstvan V," Horus nói còn Fulgrim thì gật đầu
"Hắn sẽ tận hưởng cơ hội để chứng tỏ bản thân hơn nữa," Fulgrim nói.
"Bây giờ hãy để ta ở đây một mình, Fulgrim," Horus nói, "Cậu có việc phải làm rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro