Chương 13
ⓙⓨ
13
Lúc Cố Thanh bị đưa đến bệnh viện, hai mắt ngấn nước, cả người bị rượu làm ướt sũng, trên đầu còn cắm mảnh vỡ bình rượu, Trần Nghiêu ở phía sau, im bặt.
Trương Trạch Vũ không nhịn được hỏi: "Cậu cầm bình rượu bao lớn để đập thế, sao nhiều máu vậy?"
Y thấp giọng nói: "Chai vodka"
"Tại sao?"
"Cậu ta nói muốn ngủ với tôi, tôi không đồng ý, cậu ta sờ tay tôi, còn muốn sờ mông tôi."
Trương Trạch Vũ nghẹn họng, hồi lâu mới sắp xếp ngôn ngữ, giọng điệu trách mắng hỏi: "Bây giờ tỉnh rượu chưa?"
"Tỉnh rồi," Trần Nghiêu gật gật đầu, xắn ống tay áo lên, lộ ra mu bàn tay có dấu răng, "Chủ yếu là cậu ta cắn tôi, đau quá nên tỉnh luôn."
Trương Trạch Vũ không hiểu tư duy quán bar của người trẻ tuổi, chỉ thấy chấn động.
Cửa phòng khám đông người, Trần Nghiêu cơ thể đầy mùi rượu, quần áo xộc xệch, nhiều người nhà bệnh nhân nhìn sang. Trương Trạch Vũ kéo cậu ấy sang ghế ở hành lang, mua hai chai nước, ở cửa đợi Cố Thanh xử lí vết thương.
"Hay là cậu về trước đi, mai còn phải dạy."
Trương Trạch Vũ ném bình nước sang: "Một mình cậu xử lí được không?"
Trần Nghiêu thành thật lắc đầu: "Không thể."
Trương Trạch Vũ thở dài: "Khám trước hẵng nói, nếu không sao thì hỏi xem giải quyết riêng được không."
——
"Giải quyết riêng? Không có cửa!"
Cố Thanh trên đầu quấn băng gạc, hét lên: "Đợi bị gửi thư luật sư đi!"
Trước đây ở bệnh viện, Trương Trạch Vũ có ấn tượng sâu với tác phong làm việc của minh tinh họ Cố này. Tối nay không có trợ lí, Cố Thanh nói chuyện vênh váo hống hách, nhưng khí thế yếu đi nhiều, lại vì bị thương nên sắc mặt không tốt, trông vô cùng yếu ớt. Trương Trạch Vũ không phản bác, hỏi ngược: "Vết thương còn đau không?"
Cố Thanh ngây ra, không ngờ cậu dùng chiêu vỗ về này, lời nói kẹt ở cổ họng nửa buổi, kiêu ngạo thốt ra một câu: "Chút vết thương này có là gì?"
Cũng đúng, đến chuyện tự mình nhào vô đầu xe còn làm được, quả thực là kẻ không sợ đau không sợ chết.
Trương Trạch Vũ gật gật đầu, kéo Trần Nghiêu đang trốn phía sau ra: "Cậu gửi thư luật sư đi."
Cố Thanh và Trần Nghiêu đồng loạt nhìn cậu: Cậu khùng hả?
Trương Trạch Vũ rất nghiêm túc góp ý cho Trần Nghiêu: "Tìm một luật sư giỏi chút, dù sao hai tháng này cậu cũng rảnh rỗi, xem như giết thời gian."
Trần Nghiêu nghiến răng nghiến lợi: "Ý kiến tồi tệ gì đó?"
Cố Thanh nằm trên giường tròn mắt: "Cậu uy hiếp tôi?"
"Không có," Trương Trạch Vũ vén chăn đắp cho cậu ấy ta, điều hòa trong phòng bệnh rất thấp, cậu ta lại đang truyền nước, không đắp kĩ dễ cảm lạnh: "Chúc cậu sớm khỏe lại."
Nói xong cậu vỗ vỗ vai Trần Nghiêu: "Chuẩn bị sẵn viện phí."
"Đợi lát!" Cố Thanh xém chút bật người dậy, "Không được đi!"
Hai người quay đầu.
Y ôm đầu, ương ngạnh nói: "Tôi không muốn ở bệnh viện một mình.... Để một người ở lại."
Trương Trạch Vũ kiên nhẫn hỏi: "Trợ lí của cậu đâu?"
Cố Thanh kinh ngạc: "Cậu biết tôi là ai?"
"Ừ," Cậu trái lương tâm nói, "Tôi từng thấy cậu trên tivi, cậu nổi tiếng lắm."
"Cậu ta là minh tinh?" Lúc Trần Nghiêu cầm báo cáo mặt nhăn nheo, "Minh tinh mà thế này sao?"
"Cậu thấy sao?"
Trương Trạch Vũ vừa thao tác máy tự in vừa trả lời: "Dì Viên nhập viện cậu ta ở giường bên cạnh, khá là khó giao tiếp, cậu nghỉ ngơi là được, đừng bắt chuyện nhiều."
Trần Nghiêu bây giờ đã tỉnh hẳn, thấy Trương Trạch Vũ như thấy cứu tính, trong mắt tràn ngập tín nhiệm và sùng bái, chỉ thiếu ôm chân cậu khóc to hét Cậu là anh em tốt của tôi: "Trên đường về nhà cậu chú ý an toàn nhé."
Trương Trạch Vũ đáp một tiếng, chống tay bên cạnh bàn."
Buổi tối nơi máy in không có ai, ánh đèn cũng mờ ảo. Tờ báo cáo bị chiếc máy chậm rãi nhả ra, không biết cậu nghĩ đến chuyện gì, nhất thời mất hồn, ngây người không nhúc nhích.
Trần Nghiêu nhìn cậu: "Phát ngốc gì thế?"
"Không có," Cậu hoàn hồn, rút tờ báo cáo ra đưa cho Trần Nghiêu, "Tôi về trước đây."
Đến nhà đã qua mười một giờ, tắm rửa xong Trương Trạch Vũ đọc tư liệu học sinh một lát, nhớ ra còn chưa nói với bố Tiểu Khả số lượng tiết học trong hè, cầm điện thoại lên nhìn, mười một rưỡi.
Nửa đêm làm phiền giấc ngủ của người ta thì không tốt, cậu do dự một lát, không gửi tin nhắn, mà yên lặng nhìn trang người liên hệ cả nửa ngày.
Phòng ngủ, Trương Cực nằm trên giường thở dài.
Bobo đi ăn cơm chó rồi, từ bệnh viện về đã rất muộn, Bobo đói cả ngày, vừa về đến là tủi thân nằm bên chân anh ậm ừ. Lết thân xác chuẩn bị đồ ăn xong, Trương Cực xém chút ngất đi, may là con cún còn có lương tâm, biết sức khỏe bố nó không ổn nên không càm ràm, yên tĩnh ngồi ở phòng khách ăn cơm.
Mấy năm học tiến sĩ ở nước ngoài, Trương Cực cũng thường đổ bệnh, một là sống không quen, hai là tác phong đảo lộn, bất kể ở đâu cũng lệch múi giờ. Trở về bận rộn công việc mới bình thường hơn chút, nhưng tăng ca, thức khuya, xuyên đêm đều là chuyện thường tình.
Thừa nhận mình sức khỏe yếu là chuyện không thể nào, bác sĩ Trương coi đợt cảm này là do chức năng làm mát của điều hòa quá mạnh, sau này đổi thiết bị gia dụng thì phải block nhãn hiệu này.
Truyền nước xong cả người dễ chịu hơn, không còn đau đầu đến thế nữa, dạ dày cũng không còn cuộc trào, nhưng nằm trên giường hoài Trương Cực cũng chẳng ngủ được.
Đói quá.
Từ trưa tới giờ, trừ nước và thuốc ra, chẳng có gì vào bụng.
Trong tâm trí anh tự an ủi, muốn gọi cho Tư Mã Như để bà đưa cháo đến, cầm điện thoại lên mới nhớ ra, từ đầu hè bà đã tham gia tọa đàm của đại học, giữa tháng mới về.
Gần không giờ, là lúc để rầu rồi.
Trương Cực biếng nhác bò dậy: "Bobo!"
Nghe thấy tiếng gọi Bobo lập tức rời khỏi thức ăn, từ phòng khách lộp bộp chạy vào phòng ngủ: "Gâu!"
Anh ngoắc tay gọi nó qua: "Qua đây."
Bobo nghiêng đầu.
Trương Cực: "Ra bếp nấu bát cháo cho bố."
Nó lại nghiêng đầu, móng tay cào cào lên sàn, ý bảo không hiểu lời của anh.
Trương Cực thở dài: "Sao trên đời lai có con cún ngốc như mày, đến cháo cũng không biết nấu."
Lúc này điện thoại ở đầu giường sáng lên.
Anh uể lải cầm lên.
Trương Trạch Vũ: Khỏe hơn chút chưa?
——Cậu nấu cháo cho tôi được không?
Trương Trạch Vũ lại nhìn tin nhắn lần nữa.
Không sai, quả thực là bảy chữ, hùng hổ nằm trong khung chat.
Cậu rất muốn gửi dấu chấm hỏi bự chảng qua đó.
Trương Cực: Tôi đói quá.
Trương Cực: Tôi muốn ăn cháo.
Trương Trạch Vũ trả lời: Nấu cơm, đặt đồ ăn.
Cậu có phải đầu bếp đâu.
"Bị cảm, viêm dạ dày, không có sức, đặt đồ ăn không sạch sẽ."
Logic vẫn khá rạch ròi, không hồ đồ.
Trương Trạch Vũ nhìn thời gian, gần mười hai giờ, sáng mau còn có tiết, bình thường vào giờ này cậu đã ngủ hơn một tiếng rồi.
"Người nhà đâu?"
Trương Cực đỡ tường nhíu mày, dạ dày lại bắt đầu trào ngược.
Anh không chờ mong Trương Trạch Vũ sẽ giúp anh cái gì thật, nói chuyện di chuyển sự chú ý sẽ đỡ hơn chút, nếu không nằm trên giường trơ mắt nhìn sẽ khiến anh gấp chết.
Cách hồi lâu không thấy trả lời, Trương Trạch Vũ cau mày, suy nghĩ một lát liền gọi điện sang.
Trương Cực không dễ gì mới ngồi dậy, còn chưa đứng vững đã bị tiếng chuông làm giật mình, phát hiện là Trương Trạch Vũ thì vứt điện thoại về lại giường: Cậu từng tắt máy, thế tôi cũng phơi đó một lần.
Nhưng tiếng chuông reo tận ba phút chưa chừng, đợi anh hồn lìa khỏi xác rót xong ly nước trở về, cuộc gọi vẫn đang sáng, Bobo bị làm ồn chạy tứ tung, gâu gâu kêu không ngừng.
"Suỵt——" Anh giơ ngón trỏ lên, ra hiệu Bobo im lặng. Sau đó đặt ly nước xuống nhận máy, dùng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo, "Alo?"
Giọng nói Trương Trạch Vũ lạnh nhạt: "Gửi địa chỉ cho tôi."
Hai tiểu khu Nam Lộc và Ninh Hoa cách nhau hai ba cây số, đều nằm gần trung tâm thành phố, lái xe qua bốn năm cột đèn giao thông là đến.
Đêm mùa hạ, nửa đêm trên đường vẫn còn nhiều người, vài nhóm học sinh tốt nghiệp đang dạo phố, lúc đợi đèn đỏ Trương Trạch Vũ nghe thấy ngoài cửa sổ có hai cô gái trẻ đang thảo luận việc điền nguyện vọng.
Điểm của Thần Điềm ổn định đậu đại học B, điền nguyện vọng không cần người nhà lo.
Cậu nhìn ra ngoài suy nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ đến Điềm Điềm rất nhanh sẽ du lịch về rồi, cuối tuần phải tham gia hôn lễ của đồng nghiệp nữ cùng văn phòng.... nhưng mạch suy nghĩ xoay vòng vòng, cuối cùng vẫn quay về nơi khó đối diện nhất: Cậu nửa đêm đến tìm Trương Cực, chỉ vì nấu một bát cháo cho đối phương.
Trương Trạch Vũ hoài nghi mình bị quỷ ám.
Một đường thuận lợi, không chút trở ngại.
Thang máy đến tầng mười tám, Trương Trạch Vũ còn đang suy nghĩ gặp người ta nên nói gì trước, ai ngờ cửa thang máy mở ra đã ngửi được một hương rượu nhàn nhạt, giống hệt mùi hương trên người Trương Cực, ngọt nhiều hơn chát, không quá kịch liệt.
Nhìn theo mùi hương, từ xa đã thấy cửa nhà phía Nam mở toang, bày trí của phòng khách và sảnh bên trong đập vào mắt, Trương Cực mặc quần áo rộng rãi thoải mái đang nhắm mắt dựa vào cửa, corgi nằm sau chân anh, không ngừng thè lưỡi.
Trương Trạch Vũ gọi nhẹ một tiếng: "Bác sĩ Trương?"
Trương Cực lắc đầu nhẹ, chậm rãi mở mắt ra, thấy Trương Trạch Vũ còn chưa kịp phản ứng, hai mắt mê man, hồi lâu mới hoàn hồn: "Cậu qua đây."
"Trời nóng thế, đứng ngoài đây?"
"Bác sĩ không cho mở điều hòa, bên trong ngột ngạt quá....."
Đứng không hơn nửa tiếng, Trương Cực lại khó chịu, lời nói thấp đến không nghe rõ, tay chống lên cửa, cứ như giây sau sẽ ngất đi: "Phải nghe lời bác sĩ."
Trương Trạch Vũ phức tạp nhìn vị chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh của bệnh viện trung tâm thành phố này, không đưa tay đỡ anh, chỉ hỏi: "Uống thuốc chưa?"
Trương Cực: "Uống rồi."
"Còn sốt không?"
"Còn nóng đây," Nói xong anh sờ sờ trán, "Chiên trứng được luôn."
Thảo nào tín tức tố nồng như thế.
Trương Trạch Vũ không quan tâm sao mình ngửi được tín tức tố, mùi hương của Trương Cực không hề khó ngửi, trên người cũng chẳng xuất hiện bất cứ vấn đề gì, chỉ xem như nước hoa.
"Bobo ăn gì chưa?" Cậu đến gần một bước.
Nghe thấy tên mình, Bobo tò mò, ngẩng đầu chạy quanh Trương Trạch Vũ một vòng, đuôi muốn hất thành chiếc quạt, Trương Cực thấy thế thấp giọng cười hỏi: "Cậu đến cho tôi ăn, hay cho cún ăn thế?"
ⓙⓨ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro