Trong chốc lát, Nhậm Diệc cứ tưởng Cung Ứng Huyền đang chửi mình, còn ngây ra một lúc.
Cung Ứng Huyền nói: "Mấy thứ còn sót lại trên đất, có lẽ là rác."
"Ừ, đúng." Nhậm Diệc dùng chân gẩy, tuy đa phần đã bị cháy đến mức khó nhận ra, nhưng vẫn có thể đoán được mấy thứ này đích thực là rác.
"Vết sậm màu trên nền gạch, đúng là carbon tự do (1) do thành phần nặng (2) phân giải thành khi chất lỏng cháy, nhưng mà xăng? Anh chắc chứ?" Cung Ứng Huyền nhăn mũi ngửi thử, lửa chỗ này cháy quá mạnh, mùi cháy trong không khí rất khó xác nhận có phải xăng hay không.
(1) Carbon tự do: có trong muội than, than củi, than hoạt tính, v.v...
(2) Thành phần nặng: thành phần dễ bay hơi hơn trong hợp chất
"Nếu xăng chỉ là chất trợ cháy số lượng nhỏ, mùi sẽ không đủ rõ ràng. Lúc đấy tôi cách chỗ này một khoảng, do chỗ bắt đầu cháy nóng quá nên chúng tôi không qua được, tôi cũng không dám xác nhận." Nhậm Diệc gọi, "Trương Văn, mang những dụng cụ gì?"
Trương Văn mở thùng dụng cụ: "Đội trưởng Nhậm, em chỉ mang máy dò hydrocarbon, không thử ra được loại, em phải mang mẫu về phòng thí nghiệm."
"Lấy đi." Nhậm Diệc bẻ một mảnh gạch lát vỡ trên nền, lật lại. Chất lỏng có tính thẩm thấu nên sẽ thấm vào lát sàn, mặt dưới gạch sẽ để lại dấu vết rõ ràng, còn chất lỏng dễ bay hơi thì không, ví dụ như cồn, ete. Đây cũng là lý do vì sao ban đầu họ không tìm ra được nguyên nhân cháy thực sự ở Góc Nhìn Thứ Tư.
Cung Ứng Huyền hỏi: "Trương Văn, cậu đã chụp ảnh trong nhà chưa?"
"Chưa ạ."
"Mau chụp đi, chúng tôi phải vào xem thử."
"Vâng vâng." Trương Văn lại cầm máy ảnh đi chụp ảnh hiện trường.
Cung Ứng Huyền qua nhà bên cạnh, Nhậm Diệc cũng đi theo.
"2209 là hộ gần cửa thang máy nhất ở phía Tây, sát cạnh hố thang máy, mặt hành lang lại là cửa thông gió, nếu phóng hoả ở đây thì lửa sẽ đi tìm oxy theo hai hướng, tốc độ lan sẽ cực kỳ nhanh." Nhậm Diệc lắc đầu, "Kết cục thảm khốc quá."
"Hai hộ gần thang bộ phía Tây nhất đã thoát rồi. Nam chủ nhà của 2209 thiệt mạng, có phải là phóng hoả nhằm vào 2209 không đây..." Cung Ứng Huyền lẩm bẩm.
Hai người đi một vòng xung quanh, chỉ có thể phán đoán lộ trình của ngọn lửa dựa vào dấu vết cháy, tạm thời chưa phát hiện ra chỗ nào khả nghi. Lúc này, Trương Văn cũng đã chụp ảnh xong, hai người họ cùng vào nhà 2209.
Cửa của 2209 đã bị cháy trụi, ước chừng diện tích bị cháy của cả ba phòng hai sảnh là hơn 70%, cháy đến mức thảm thương không nỡ nhìn.
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, bàn tay giấu trong túi quần của hắn siết chặt thành nắm đấm, rồi lại thả lỏng ra, cứ lặp lại như vậy nhiều lần để điều chỉnh tâm trạng của mình.
Nhậm Diệc hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Cung Ứng Huyền gật đầu.
Hai người cẩn thận quan sát hiện trường.
"Đây là nơi thiệt mạng, nam chủ nhà từng thử đi qua phòng khách để chạy thoát, nhưng lửa ở ngay ngoài cửa, anh ta bị mắc kẹt, cuối cùng ngã xuống đây do hít phải khí độc." Nhậm Diệc liếc vạch đánh dấu (3) trên sàn, nhìn về phía trước theo hướng nhìn của người chết. Chỗ này cách cửa chưa đầy hai mươi bước, song cho dù anh ta có thể qua được đi nữa thì cũng không cách nào mở được cửa ra.
Cung Ứng Huyền kiểm tra dấu vết hành động trước khi chết của nạn nhân, xem xét tỉ mỉ từng cửa và cửa sổ của mỗi phòng một lần, ngoài một số dấu vết tự cứu ra thì hầu như không có gì đáng nghi. Hắn hỏi: "Không có dấu hiệu đột nhập và dấu hiệu vật lộn rõ ràng, kết quả khám nghiệm tử thi thế nào rồi? Đã có chưa?"
Trương Văn đáp: "Em gọi điện hỏi ngay đây."
Nhậm Diệc tập trung kiểm tra phương hướng lan của lửa và dấu tích cháy của đường điện. Nếu đường đi của đám cháy tuân theo quy luật bình thường, thì ít nhất có thể chứng minh đám cháy trong nhà không bị trợ cháy. Ngoài ra, do hiện nay chập điện chiếm tỉ trọng lớn nhất trong số tất cả nguyên nhân gây cháy, cho nên đây cũng là phần cần phải điều tra. Tuy họ gần như đã xác định chắc chắn được nguyên nhân cháy rồi, ở ngay ngoài cửa, nhưng vẫn cần phòng ngừa bất trắc để loại trừ các khả năng khác nhau.
Trương Văn gọi điện xong rồi quay lại: "Đội trưởng Nhậm, tiến sĩ Cung, nguyên nhân tử vong của người chết là ngộ độc khói, không có vết thương ngoài, trong cơ thể không có cồn hoặc thuốc, trước khi bị thiêu thì đã chết rồi."
"Tiểu Trương, đi kiểm tra một lượt vết tích cháy của đường điện trong nhà với tôi."
"Vâng."
Hai người họ kiểm tra đường dây một lượt, cũng không có dấu vết chập điện.
Nhậm Diệc đi ra từ phòng ngủ, thấy Cung Ứng Huyền vẫn đang ngồi xổm trên đất không biết là đang xem cái gì. Anh nói: "Trước mắt, tất cả chứng cứ đều chỉ ra điểm bắt đầu cháy và nguyên nhân cháy là do rác ngoài cửa bị đốt, dấu vết lửa lan phù hợp logic."
Cung Ứng Huyền lầm bầm một tiếng "ừ".
Nhậm Diệc cảm thấy hắn không đúng lắm, bèn bước qua ngồi xổm xuống cạnh hắn: "Này, cậu..."
Sắc mặt Cung Ứng Huyền trắng bệch, thở dồn dập, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, ánh mắt hơi đẫn đờ.
Nhậm Diệc hết nói nổi: "Cậu cần gì phải làm khó mình như thế này, tôi đỡ cậu ra ngoài hít thở ít không khí nhé."
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Tôi phải thích ứng, đây cũng là một cách trị liệu."
"Thích ứng kiểu gì? Cứ ép buộc bản thân như thế này?" Biểu hiện của Cung Ứng Huyền là sang chấn tâm lý hậu chấn thương dạng nặng, "trị liệu" như thế này rất có thể phản tác dụng.
"Đúng, đây là..." Giọng Cung Ứng Huyền run run, "phương pháp tốt nhất."
Nhậm Diệc nhìn bộ dạng của hắn, hơi lo lắng: "Cậu đã đi bác sĩ tâm lý chưa, cần gì phải ép buộc bản thân như thế này."
Cung Ứng Huyền quay mặt nhìn Nhậm Diệc: "Nếu đến cả chuyện này mà tôi cũng không vượt qua nổi, thì tôi làm sao làm cảnh sát được, làm sao bắt tội phạm phóng hoả được?"
Nhậm Diệc mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.
Cung Ứng Huyền cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở, sau đó đứng lên: "Không sao rồi."
"Hay là hôm nay cứ tới đây đã, mấy vật chứng chúng ta lấy được cũng cần để Tiểu Trương về phòng thí nghiệm phân tích, cậu cũng cần thời gian điều tra quan hệ xã hội của người trong gia đình. Nếu cần thì mai chúng ta lại tới."
Cung Ứng Huyền ngẫm nghĩ một hồi, gật đầu.
Xuống tầng, Trương Văn đi trước, Nhậm Diệc thấy mặt Cung Ứng Huyền đã hơi hồng hào chút: "Cậu ổn không đấy, lái xe được không?"
"Không sao." Cung Ứng Huyền liếc Nhậm Diệc, "Trừ phi anh rất muốn lái xe cho tôi."
Nhậm Diệc cười khẩy một tiếng: "Cậu sai tôi thành quen thật đấy à? Được, bây giờ tôi rất muốn lái xe cho cậu, cậu muốn đi đâu?"
Cung Ứng Huyền kéo tay áo, cúi đầu liếc đồng hồ: "Đồng nghiệp vừa nhắn tin cho tôi, anh trai của Thái Uyển bị bắt rồi, mới đưa về phân cục. Anh muốn cùng đi xem thử không?"
"Đương nhiên, tôi chỉ mong được tự thẩm vấn gã ấy chứ."
"Đi thôi."
Hai người họ tới cạnh xe, Nhậm Diệc tự giác chìa tay: "Lên đi."
Cung Ứng Huyền mở cốp sau, lấy hộp giữ nhiệt của hắn ra, sau đó mới quăng chìa khoá cho Nhậm Diệc.
"Sao, cậu lại muốn mời tôi ăn cơm trên xe à?"
"Tôi phải ăn."
"Cậu vẫn chưa ăn trưa?"
"Sáng bận." Cung Ứng Huyền kéo cửa sau bên trái xe.
"Ớ, không được." Nhậm Diệc đẩy cửa xe lại, "Cậu muốn tôi lái xe cho cậu thì ngồi ghế phụ lái đi."
"Tại sao?"
"Bởi vì tôi không muốn nhìn cậu qua kính chiếu hậu lúc nói chuyện, không an toàn."
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Sao anh phải nhìn tôi qua kính chiếu hậu? Nói chuyện động mồm là được, anh nhìn tôi làm gì."
"..." Nhậm Diệc trợn ngược mắt, "Người bình thường lúc nói chuyện đều trao đổi ánh mắt, đây là thói quen, không khống chế được."
Cung Ứng Huyền ngẫm nghĩ: "Thôi được, hơi có lý." Hắn vòng qua ghế phụ lái.
Nhậm Diệc lầm bầm: "Thỉnh thoảng nhìn mặt cậu có thể nhắc nhở mình không được động tay chân."
"Động tay chân? Động tay chân làm gì?"
"Không có gì."
Lên xe rồi, Cung Ứng Huyền trải khăn ăn lên chân, cẩn thận lấy hộp cơm ra, từ tốn ăn.
Nhậm Diệc liếc nhìn đồ ăn của hắn, không hề khiến người ta thấy thèm chút nào.
"Tôi biết anh đang nghĩ gì." Cung Ứng Huyền hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng phê bình thói quen ăn uống của tôi trong lòng là tôi không biết nhé."
"Cậu cũng phê bình tôi còn gì, hai ta hoà nhau."
"Cũng may không cần ăn cùng nhau."
Giọng điệu Nhậm Diệc rặt vẻ tiếc nuối (4): "Cậu có biết cậu bỏ qua bao nhiêu đồ ăn ngon không? Lẩu này, thịt nướng này, bánh bao này, đều nóng hổi. Mà cho dù không ăn mấy thứ này đi nữa, ẩm thực Trung Quốc vốn chủ yếu là đồ nóng, cậu không tò mò hả, không muốn thử hả?"
(4) Nguyên văn là "chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt", ý chỉ thất vọng vì không được như kỳ vọng
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Không muốn, tôi ghét đồ nhiệt độ cao."
"Bao nhiêu độ coi là cao?"
"Trên nhiệt độ cơ thể người."
Nhậm Diệc nhìn hắn vẻ khó tin: "Thế cậu cũng ghét người à?"
"Trừ phi cố tiếp xúc thân thể không cần thiết với thôi."
"... Không phải chứ, ý cậu là, cậu chưa từng tiếp xúc thân thể không cần thiết với người khác?"
"Ừ."
"Thế cái gì là cần thiết, cái gì là không cần thiết?"
"Đại đa phần là không cần thiết, ví dụ như bắt tay." Cung Ứng Huyền ngó bàn tay đeo găng của mình, "Nhưng vì công việc, tôi chỉ đành cố gắng hoà nhập vào phong tục xã hội."
Nhậm Diệc nuốt nước miếng, lòng ngập tràn sự hiếu kỳ: "Thế... thế, cậu, đã từng hẹn hò chưa?" Dứt lời, tim anh bỗng rộn lên mấy cái.
Cung Ứng Huyền liếc xéo sang Nhậm Diệc.
"Hẹn hò, thì phải... Cậu hiểu mà."
Cung Ứng Huyền không hề biến sắc, đáp: "Tiếp xúc thân thể dạng thân mật nhất, trao đổi dịch cơ thể, chà xát cơ quan, ý anh là những thứ này?"
Sắc mặt Nhậm Diệc như thấy cái gì đặc sắc lắm, cứ úp úp mở mở không nói tiếp.
"Chưa, tại sao tôi phải cùng người khác tiếp xúc thân thể dạng thân mật nhất, trao đổi dịch cơ thể, sinh..."
"Rồi rồi rồi, đừng nói nữa." Nhậm Diệc ngượng ngùng giật giật khoé miệng, để làm dịu bầu không khí, anh hạ mắt, đảo qua bộ phận quan trọng của Cung Ứng Huyền, trêu: "Tiến sĩ Cung, có phải cậu... Hửm?"
Cung Ứng Huyền lia mắt theo ánh nhìn của anh, sau đó lườm: "Anh đang ám chỉ chức năng sinh sản nam giới của tôi có vấn đề?"
Nhậm Diệc bỗng thấy da mặt cứng đờ, anh thật sự nghi ngờ mình thích bị ngược, sao lại tự đi chuốc vạ vào thân. Nếu xấu hổ có thể giết người thì anh đã tắt thở từ lâu rồi. Anh không phải là một người da mặt mỏng, bình thường đùa tục tĩu cũng chẳng thấy hấn gì, nhưng mà chuyện như này ắt có qua có lại, anh ném một quả bóng bàn, Cung Ứng Huyền lại trả anh một quả bowling, đúng là quá quắt.
"Các chỉ số trên người đều khoẻ mạnh." Cung Ứng Huyền nói, "Tôi không dùng, không có nghĩa là không dùng được. Nếu anh thấy tôi không có hành vi tình dục thì có thể nghi ngờ chức năng tình dục của tôi, vậy tôi cũng có thể nghi ngờ anh." Hắn cố tình đảo mắt qua chỗ của Nhậm Diệc, cười khẩy một tiếng chế giễu.
Nhậm Diệc trừng mắt: "Cậu có ý gì đấy?"
"Anh có ý gì thì tôi có ý đấy."
"Tôi, tôi cũng dùng tốt lắm, được chưa hả?"
"Liên quan gì tới tôi."
"Của cậu cũng liên quan gì tới tôi!"
"Thế anh hỏi làm gì, ăn no rửng mỡ?"
Nhậm Diệc bị chặn họng đến độ cạn lời.
Cung Ứng Huyền cười hờ vẻ đắc ý, cất hộp cơm đi.
Nhậm Diệc không nói gì nữa, anh sợ mình lại hèn miệng tự nộp mạng.
Song một lúc sau, Cung Ứng Huyền chợt nói: "Lòng hiếu kỳ của anh rất lớn."
"À... Chắc là vậy."
"Bất cứ chỗ nào anh thấy tôi không giống với người thường, anh đều thích hỏi hoặc nghi ngờ."
"Vậy hả?"
"Đúng vậy, anh rất tò mò về tôi."
Nhậm Diệc bỗng hơi chột dạ: "Nói trước à nha, tôi tò mò về cậu không có ý gì khác, chẳng qua..."
"Nhưng, anh chưa bao giờ hỏi tôi vì sao tôi ghét lửa, ghét bệnh viện, ghét đồ nóng." Cung Ứng Huyền quay đầu nhẹ, hai mắt sâu thẳm mà sáng rực, tựa như có thể xuyên thấu tất cả.
Nhậm Diệc im lặng.
"Hẳn là anh đã biết rồi." Cung Ứng Huyền bình tĩnh nói, "Dò la được từ chỗ người khác?"
"Tôi, tôi không dò la gì cả, không dò la nhiều lắm..."
"Không sao, tôi không cố ý giấu, anh từng hỏi vì sao tôi trở thành cảnh sát, quả thực là do trải nghiệm hồi bé khiến tôi quyết định trở thành cảnh sát." Cung Ứng Huyền đáp, "Có điều, tôi không thích trao đổi với bất cứ ai, tuy anh có lòng hiếu kỳ rất mạnh nhưng chưa từng đề cập đến, rất tốt."
Nhậm Diệc thầm thở dài: "Chuyện không ai muốn nhắc đến, bạn bè với nhau, chút thước đo này vẫn cần phải có."
Cung Ứng Huyền khẽ ngây người, hắn dè dặt hỏi: "Chúng ta thành bạn bè rồi?"
Nhậm Diệc cũng ngây người: "Ờm, chắc là vậy, chúng ta gặp nhau suốt mà." Càng nói đến cuối, ngữ khí anh càng không tự tin.
Cung Ứng Huyền nhìn đăm đăm về phía trước, trầm mặc.
Nhậm Diệc thấp thỏm không yên, đã lâu lắm rồi anh không có cái cảm giác khó xử như thiếu niên mười mấy tuổi đầu này. Anh hít sâu một hơi: "Cậu không muốn làm bạn với tôi hả? Tôi thấy quản gia với em gái cậu thì ủng hộ lắm đấy."
Cung Ứng Huyền nhún vai, xoay mặt nhìn cửa sổ, tỏ vẻ hời hợt đáp: "Được thôi, thế chúng ta làm bạn vậy."
Nhậm Diệc lén liếc nhìn Cung Ứng Huyền, bỗng thấy hơi buồn cười, khoé miệng cũng thật sự nhếch lên mỉm cười.
***
Chú thích:
- (3) Vạch đánh dấu:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro