Nhậm Diệc lại đến phân cục Hồng Vũ tiếp, đến cả nữ cảnh sát phụ trách tiếp đón cũng biết anh, anh cũng quen miệng chào hỏi, còn giống người đi làm ở đây hơn cả Cung Ứng Huyền.
Vào phòng thẩm vấn, Khưu Ngôn và một cảnh sát khác đã tới trước. Kẻ bị còng tay trước bàn hiển nhiên là anh trai của Thái Uyển, Thái Thành.
Tên này lấm la lấm lét, không dám nhìn thẳng vào cảnh sát, bộ dạng khúm núm, nhìn là thấy khả nghi.
Cung Ứng Huyền gật đầu: "Đội trưởng Khưu."
Nhậm Diệc cũng chào hỏi.
Khưu Ngôn nói: "Đội trưởng Nhậm, vụ án này phiền cậu nhiều rồi, nhờ có các cậu kiên trì nên mới bắt được kẻ này về quy án."
Nhậm Diệc cười: "Tôi cũng có giúp gì phía sau đâu, đều là tiến sĩ Cung lao động thầm lặng đấy chứ."
"Cậu ấy bảo là cậu khích lệ cậu ấy không được bỏ cuộc." Khưu Ngôn liếc sang Cung Ứng Huyền, "Nhỉ?"
Cung Ứng Huyền khẽ ho một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Khưu Ngôn quay mặt qua, lúc nhìn Thái Thành, đôi mắt xinh đẹp phút chốc biến thành lạnh lẽo và sắc bén, "Lúc gã bị bắt ở quê đã khai ra rất nhiều rồi, hiện tại gã thừa nhận phần thu nhập phi pháp này là cha và em gái gã bảo gã lấy."
Thái Thành lập tức gào lên: "Nhưng tôi không biết tiền đó không sạch, tôi tưởng là bọn họ kiếm được."
"Anh chưa từng nghi ngờ nguồn gốc của số tiền?" Cung Ứng Huyền hỏi, "Anh không có khái niệm gì về thu nhập gia đình anh hồi trước sao?"
"Tôi không hỏi." Thái Thành lại cúi đầu.
Khưu Ngôn nhìn gã: "Anh muốn ngồi tù không?"
"Tôi không muốn ngồi tù." Thái Thành hoảng loạn nói, "Tôi không cướp không giật, tiền ba tôi cho tôi, sao tôi lại là phạm pháp được?"
"Tiền anh tiêu là tiền bẩn, đây chính là hành động phạm pháp." Khưu Ngôn cười lạnh dọa gã, "Hơn nữa còn là tiền bẩn từ việc buôn thuốc, giết người. Chúng tôi nghi ngờ anh cũng tham gia vào những hoạt động phi pháp này."
"Không, tôi không hề!" Thái Thành hoảng hốt, "Tôi không biết gì hết."
"Anh không biết em gái anh vào tù rồi? Anh không biết ba anh định bỏ trốn?" Cung Ứng Huyền lạnh giọng nói, "Cái gì anh cũng biết, anh chỉ giả ngu mà thôi."
"Tôi không hề, tôi thật sự không..."
"Bây giờ anh chỉ còn nước cố gắng lập công mới có thể giảm tội cho mình được."
Thái Thành thẫn thờ nhìn bọn họ.
"Sau khi số tiền này được tìm thấy, nó sẽ là chứng cứ quyết định, cả nhà ba người các anh đều không thoát nổi. Bây giờ là xem ai đóng góp cho cảnh sát nhiều hơn, người đó có thể bớt mấy năm tù." Khưu Ngôn vén mái tóc dài đen nhánh ra sau tai, động tác có sức quyến rũ của phái nữ này lại bị cô diễn dịch ra sát khí như kiếm sắp xuất vỏ, "Anh nói là tiền em gái và ba đưa cho anh, anh không biết gì hết, nhưng em gái anh cũng bảo nó không biết gì cả, bị người ta giật dây, có phải là anh không?"
"Vớ vẩn, là nó làm, tôi không phạm pháp gì hết!"
Cung Ứng Huyền tỏ ra hài lòng: "Anh đồng ý chỉ điểm Thái Uyển không?"
Con ngươi của Thái Thành đảo qua đảo lại, như thể vẫn đang lưỡng lự.
Khưu Ngôn đứng dậy: "Thế chúng tôi đi thẩm vấn Thái Uyển trước vậy."
"Khoan đã!" Thái Thành vội nói, "Tôi... Tôi..."
Khưu Ngôn gật đầu với một cảnh sát khác: "Anh ở lại ghi lời khai."
"Vâng, đội trưởng."
Ba người ra khỏi phòng thẩm vấn, Nhậm Diệc vỗ ngực mấy cái, bỗng cảm thấy thoải mái tột độ trong ngực: "Tốt quá rồi, sau này cô ta đừng hòng chối tội được nữa."
Mặt Cung Ứng Huyền cũng lộ nét vui mừng: "Không uổng phí công việc mấy tháng này."
"Ừ, hai cậu lôi mấy hung thủ thực sự của vụ án này ra được rồi, chúc mừng các cậu." Khưu Ngôn chìa tay với Nhậm Diệc, "Đội trưởng Nhậm, tôi muốn cảm ơn lần nữa sự hỗ trợ của cậu cho cảnh sát chúng tôi. Nghe nói vụ án tiểu khu Vạn Nguyên lần này cậu đã bắt đầu điều tra cùng Ứng Huyền rồi. Có cậu, chúng tôi coi như làm ít công to rồi."
Nhậm Diệc cười: "Đội trưởng Khưu khách sáo rồi. Tham mưu trưởng và trung đoàn trưởng của chúng tôi đều rất ủng hộ tôi hỗ trợ mọi người điều tra, dù sao thì mục đích của chúng ta cũng như nhau mà."
Khưu Ngôn nhìn Cung Ứng Huyền, hơi cảm khái: "Ứng Huyền như em ruột của tôi vậy, tính cách nó không hoà đồng cho lắm, thấy hai cậu hoà thuận như thế này, tôi thực sự rất yên tâm, cũng cảm ơn sự bao dung của đội trưởng Nhậm cậu."
Nhậm Diệc đắc ý hất cằm với Cung Ứng Huyền: "Nghe thấy chưa, đội trưởng Khưu có mắt nhìn ghê, thấy được sự bao dung của tôi cho cậu."
Cung Ứng Huyền cười khẩy một tiếng: "Lời xã giao mà anh cũng tin, anh ba mươi hay ba tuổi vậy."
Nhậm Diệc nhún vai: "Khen tôi tôi tin tất."
Bọn họ tán gẫu thêm vài câu, đột nhiên, ngoài phòng làm việc vọng lại tiếng ồn ào, nghe động tĩnh có vẻ là ở đại sảnh.
Họ ra khỏi phòng làm việc. Khưu Ngôn hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ai nấy đều mù mờ không rõ.
Một giọng nữ gào lên: "Nó giết chồng tôi, nó là kẻ giết người, nó giết chồng tôi rồi còn giết hàng xóm!"
Nhìn về phía giọng nói, có một người phụ nữ trung niên dáng vẻ như điên cuồng, một tay kéo con trai của mình, tay kia kéo quần áo của một người đàn ông, lôi xềnh xệch người đàn ông vào toà nhà cảnh sát.
Người trong đại sảnh đồng loạt liếc nhìn.
Cảnh sát tiến lên phía trước: "Chị này, chị muốn báo án phải không? Chị theo tôi..."
"Nó, tôi muốn tố cáo nó, nó đã giết chồng tôi!" Người phụ nữ mắt đỏ hoe nhìn chòng chọc gã đàn ông kia, "Nó chính là kẻ phóng hoả tiểu khu Vạn Nguyên, nó là kẻ giết người!"
Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền kinh ngạc nhìn nhau.
Mặt gã đàn ông nọ rặt vẻ thản nhiên và khinh thường.
"Chị ơi, xin chị bình tĩnh một chút, chị qua đây làm tờ khai."
Cung Ứng Huyền bước qua: "Chị này, mời chị ngồi xuống, nếu chị cứ tiếp tục kích động như thế này, chúng tôi không thể giúp chị. Anh này cũng thế, mời anh ngồi xuống."
"Tôi không ngồi." Gã ta lạnh lùng nói, "Tôi không làm gì cả, mụ điên này cứ bắt tôi đến đồn công an, bảo tôi không đến thì tức là có tật giật mình. Tôi đến rồi đấy, nói xong thì tôi đi."
"Mày giết chồng tao!" Người phụ nữ gào lên như rồ dại, "Anh cảnh sát, nó từng đánh nhau với chồng tôi, nó suốt ngày gây sự với nhà tôi, nhất định là do nó phóng hoả!"
"Đấy là do nhà bà vô liêm sỉ!" Gã đàn ông mắng.
"Đ** mẹ mày thằng súc sinh!"
Hai người họ trông như muốn lao vào đánh nhau tới nơi.
"Tất cả bình tĩnh lại đi." Khưu Ngôn vỗ bàn, quát, "Các người muốn nói cho rõ ràng, hay là muốn đánh nhau ở đồn cảnh sát rồi bị bắt?"
Nhậm Diệc quan sát ba người. Người phụ nữ dữ tợn, gã đàn ông khinh bỉ, thằng nhóc khoảng mười tuổi kia thì trông rất dửng dưng như thể tất cả chuyện này đều không liên quan gì đến cậu ta, điềm nhiên chơi điện thoại.
Người phụ nữ nén giận ngồi xuống.
Cung Ứng Huyền hỏi: "Tên."
"Tôi tên Vương Mai."
"Bành Phi."
"Chị Vương, mời chị tường trình nội dung báo án."
"Tôi ở cái phòng 2209 trong tiểu khu Vạn Nguyên kia, chồng tôi bị người ta phóng hoả thiêu chết, còn rất nhiều hàng xóm cũng bị chết cháy rồi." Vương Mai kích động vừa khóc vừa nói, "Thằng súc sinh này vẫn luôn không vừa mắt nhà tôi, lúc nào cũng soi mói bọn tôi, mấy tháng trước còn đánh nhau với chồng tôi, nhất định là do nó phóng hoả!"
Bành Phi hừ lạnh một tiếng: "Tôi không phóng hoả, lúc cháy tôi không hề có ở nhà."
"Anh Bành, anh ở hộ nào?"
"Tôi là hàng xóm của mụ ta, 2213." Bành Phi đáp, "Tôi mà phóng hoả thì sao lại đi đốt nhà mình. Cũng may nhà tôi không có ai, nhưng mà thiệt hại cũng lớn lắm."
"Có phải anh từng xô xát với chủ nhà 2209 không?"
"Đúng, là ông ta gây sự."
"Mày nói láo..."
Nhậm Diệc nhắc: "Chị Vương, bình tĩnh."
"Vì sao?" Cung Ứng Huyền hỏi, "Vì sao lại xảy ra xô xát, vì sao chị Vương cho rằng anh phóng hoả?"
Bành Phi cười lạnh: "Các cậu có biết nhà mụ ta quái gở và đáng ghét tới mức nào không? Bọn họ nổi danh khắp tiểu khu, mấy trò thượng đẳng từng làm tất cả đều biết hết. Không mua chỗ đỗ xe, toàn đỗ chực chỗ người khác, ăn cắp đồ ăn đặt ngoài với hàng chuyển phát của hàng xóm bị camera quay được. Còn cả, vì lười xuống tầng đổ rác nên nhà mụ ta suốt ngày vứt rác trong thang máy, làm thang máy hôi rình."
Chị Vương nhìn chòng chọc Bành Phi.
"Sau đấy ban quản lý định phạt bọn họ, bọn họ nhây mãi không trả tiền, nhưng có tem tém lại, bắt đầu chất đống rác ngoài cửa, để cả ụ mười mấy túi không vứt đi. Cả hành lang toàn là mùi rác, kéo cả đống ruồi muỗi gián chuột đến, ai mắng là bọn họ lại trơ trẽn giãy đành đạch lên. Hàng xóm bọn tôi sao lại đen đủi vậy, đụng phải cái thứ thượng đẳng này." Bành Phi nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi là người có học, tôi thừa biết nghĩ, biết thấu tình đạt ly, nhưng tôi thực sự không chịu nổi cái loại hàng xóm này. Nói vậy thôi chứ tôi không phóng hoả, mụ ta vu khống tôi tôi cũng không sợ, không làm là không làm, các anh thích tra thế nào thì tuỳ."
Người làm nghề khác nghe mà cạn lời, có lẽ không thể ngờ gia đình thượng đẳng kiểu này thật sự tồn tại trong đời thực, nhưng cảnh sát và lính cứu hoả lại bình thản, bọn họ đã gặp quá nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng rồi, chẳng lạ lẫm gì nữa.
Vương Mai gắt lên: "Mày nói mấy chuyện này làm cái khỉ gì, tao nhầm chỗ để xe có tí mà phạm pháp sao? Tao lấy nhầm hàng chuyển phát là phạm pháp sao? Tao vứt rác trước cửa nhà tao là phạm pháp sao? Mẹ mày, tao nói cho mày biết, phóng hoả giết người là phạm pháp! Cả nhà tao đều trông cậy vào mỗi chồng tao kiếm tiền, mày giết chồng tao rồi, mẹ goá con côi bọn tao phải sống thế nào? Tao muốn mày đền mạng cho chồng tao!"
Bành Phi chửi: "Con điên, thần kinh."
Vương Mai định bật dậy túm lấy gã, bị công an kéo lại.
Cung Ứng Huyền bị bọn họ cãi nhau làm cho nhức hết cả đầu, hắn liên tục gõ bàn: "Anh Bành, anh về nhà đi đã, sau này công an chúng tôi sẽ tới tìm anh phối hợp điều tra. Chị Vương, chúng tôi ghi nhận thông tin báo án của chị theo quy trình trước, sau đấy mới tiếp tục được."
Lúc công an xử lý thông tin báo án, Nhậm Diệc và Cung Ứng Huyền đứng một bên, thấp giọng trao đổi: "Tuy Bành Phi kia không có vẻ là kẻ phóng hoả, hơn nữa còn khăng khăng mình có chứng cứ ngoại phạm, nhưng lời của vợ con nạn nhân chứng minh rằng chuyện này rất có thể là phóng hoả trả thù."
Nhậm Diệc gật đầu: "Nếu lời của Bành Phi kia là thật, vậy người nhà này chắc chắn đã đắc tội không ít người, khó điều tra rồi đây."
"Tôi sẽ điều tra chứng cứ ngoại phạm của Bành Phi, ngày mai tôi và đồng nghiệp tới tiểu khu chứng thực lời bọn họ nói xem sao." Cung Ứng Huyền sờ cằm, "Thứ bị cháy vừa khéo là rác, vậy đáng nghi nhất là hàng xóm cùng tầng."
"Tôi xin nghỉ mấy ngày rồi, mai tôi đi với cậu được, hai ta cũng có thể tới hiện trường hoả hoạn tìm manh mối tiếp."
"Được." Cung Ứng Huyền bóp ấn đường, "Đầu tôi hơi nhức, tôi phải về nhà cái đã."
"Cả ngày cậu ăn có tí thế, thảo nào không thoải mái. Mau về nghỉ ngơi đi." Nhậm Diệc bảo, "Tiện đường cậu đưa tôi về tiểu khu Vạn Nguyên, xe tôi vẫn đang đỗ ở đấy."
"Đi thôi."
Hai người họ vẫn là Nhậm Diệc lái xe, Cung Ứng Huyền ngồi ghế phụ, họ thảo luận về vụ án này suốt đường.
Bỗng nhiên, điện thoại của Nhậm Diệc đổ chuông, anh lấy ra nhìn thử, là Kỳ Kiêu gọi. Anh đã quên béng chuyện hai người hẹn gặp, hơn nữa không biết tại sao, anh không muốn tiếp cuộc gọi này trong xe, bởi vì trong không gian khép kín như thế này, Cung Ứng Huyền rất có thể sẽ nghe thấy.
Anh lẳng lặng nhấn tắt chuông.
Nào ngờ chưa tới một phút sau, điện thoại lại đổ chuông. Cung Ứng Huyền quét mắt nhìn anh: "Anh không nghe à?"
Nhậm Diệc đành nhấn nút gọi, "Alo?"
"Alo, anh à." Kỳ Kiêu hỏi bên đầu kia điện thoại, "Có phải anh đang ở tiểu khu Vạn Nguyên không?"
"Ơ? Làm sao em biết?"
"Khéo thế, hôm nay em có buổi thử vai ở gần đó, lúc về đi qua chỗ này, sau đấy thấy xe anh bên lề đường. Anh đang trong tiểu khu à?"
"À, không, anh đi xe của bạn có chút việc."
"Thế bây giờ anh quay lại hả? Em đợi anh ở đây nhé, tới đây là em hết việc rồi, mình đi uống đi."
"Ừm..." Nhậm Diệc thật sự chẳng tìm được lý do gì để từ chối, đành đáp, "Được, anh sắp tới rồi."
Cung Ứng Huyền đưa xe quay lại tiểu khu Vạn Nguyên, từ xa đã thấy một thanh niên đứng bên cạnh chiếc Highlander (1) của Nhậm Diệc, ăn mặc vô cùng sành điệu, ngoại hình cũng rất xuất chúng. Hắn nhíu nhẹ mày.
Nhậm Diệc đỗ lại, mở cửa rồi xuống xe, vẫy tay với Kỳ Kiêu.
Kỳ Kiêu tươi cười đi qua: "Có duyên ghê, thành phố Thiên Khải lớn như thế này mà chúng mình cũng chạm mặt được. Anh mua xe mới rồi hả?" Cậu ta nhìn vào trong xe, bắt gặp Cung Ứng Huyền ngồi ghế phụ lái, ngẩn người ra trong chốc lát.
Dù là trong giới giải trí hỗn tạp đi chăng nữa, người đẹp trai đến mức này như Cung Ứng Huyền cũng cực kỳ hiếm gặp, chưa kể hắn còn có khí chất rất đặc biệt.
Cung Ứng Huyền xuống xe, im lặng nhìn Nhậm Diệc.
"À, đây là bạn tôi, Kỳ Kiêu. Kỳ Kiêu, đây là tiến sĩ Cung, hiện tại bọn anh đang làm việc cùng nhau."
Kỳ Kiêu "ồ" lên một tiếng cường điệu: "Anh đẹp trai như này lại còn là tiến sĩ à, tiến sĩ gì vậy?"
Cung Ứng Huyền thờ ơ đáp: "Hoá học."
"Ồ, siêu thật." Kỳ Kiêu nói, "Tôi với Nhậm Diệc chuẩn bị đi uống rượu, đi cùng luôn đi."
"Tôi không uống rượu." Dứt lời, Cung Ứng Huyền bèn xoay người lên xe, sập cửa lại, lái vèo đi luôn.
Kỳ Kiêu ù ù cạc cạc nhìn Nhậm Diệc: "Ơ, em đắc tội anh ta rồi à?"
Nhậm Diệc cười khổ: "Không, tính tình cậu ta khá kỳ quái, em đừng để bụng."
Kỳ Kiêu "chậc chậc" hai tiếng: "Đúng là đẹp trai thật, không làm người nổi tiếng thì tiếc quá. Anh, đừng nói anh và anh ta..."
"Không có chuyện đó đâu, quan hệ công việc thôi." Nhậm Diệc đánh trống lảng.
"Ồ, thế thì không phải đáng tiếc lắm sao." Kỳ Kiêu nhún vai, "Nói thật em hơi ghen đó, nhưng mà anh bảo không phải thì coi vậy đi."
Nhậm Diệc cười giễu: "Đi thôi, em muốn đi bar nào?"
"Chỗ cũ đi."
"Hôm nay thử vai sao rồi?"
"Không tệ lắm, là một bộ phim điện ảnh, quy mô rất lớn, đạo diễn đỉnh lắm, mời được cả Tống Cư Hàn hát bài chủ đề."
"Ồ, không tồi lắm, mong là em nhận được."
"Em thử vai một tên trộm, có khoảng tám phút lên hình, vai diễn tốt lắm."
Hai người vừa đi vừa lái xe tới Tam Lý Truân (2). Trên đường, Nhậm Diệc cứ nghĩ tới phản ứng lúc nãy của Cung Ứng Huyền.
Có phải hắn giận rồi không?
***
Chú thích:
- (1) Xe Highlander:
- (2) Tam Lý Truân (Sanlitun): một khu vực thuộc quận Triều Dương, Bắc Kinh, nổi tiếng có nhiều tụ điểm ăn chơi giải trí (bar, club, nhà hàng, v.v...)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro