Chương 37
Nhậm Diệc tản bộ quanh phòng giữ nhiệt, tuy mấy con bò sát này làm anh không thoải mái lắm, song dẫu sao cũng do Cung Ứng Huyền nuôi, ít nhiều gì anh cũng muốn tìm hiểu chút.
Cung Ứng Huyền giới thiệu bộ sưu tập của mình cho Nhậm Diệc. Nhậm Diệc hiếm khi thấy hắn vui vẻ ra mặt như vậy, chỉ riêng tia sáng trong mắt hắn thôi đã đủ cho anh thưởng thức rất lâu.
"Bàn thí nghiệm này là chỗ tôi làm tiêu bản." Cung Ứng Huyền chỉ vào kệ trưng bày, "Anh nhìn con thằn lằn Armadillo này xem, vảy của nó đẹp lắm luôn. Cái này là da rắn hổ mang chúa lột ra, được giữ rất hoàn chỉnh. Bên này là mấy thứ của kỳ giông và tắc kè."
Nhậm Diệc ngó quanh một vòng, cuối cùng dừng mắt trên một tiêu bản cá sấu khổng lồ, ước chừng dài ít nhất phải năm sáu mét, bằng một con thuyền, anh kinh ngạc tới mức á khẩu.
"Con cá sấu này là tiêu bản lớn nhất tôi từng sưu tầm." Cung Ứng Huyền đắc ý nói, "Rất oách phải không."
Nhậm Diệc cười, nhìn sang Cung Ứng Huyền, cảm thấy hắn cứ như một cậu nhóc khoe đồ chơi mới với bạn, "Mấy tiêu bản này đều là cậu tự làm?"
"Có vài cái là tôi làm, đa phần là mua về, trong nước không cho nuôi."
Nhậm Diệc "chậc chậc" hai tiếng: "Nhà giàu các cậu đúng là biết ăn chơi."
"Ừ, nhiều tiền quả thực có đôi chỗ tiện." Ngữ khí của Cung Ứng Huyền rất than nhiên, như thể chuyện nhiều tiền với hắn chẳng đáng khoe khoang, cũng không cần phải khiêm tốn, giống chuyện vặt như trời có mây có nắng.
"Nhưng mà cậu cũng tiết kiệm chút đi, lương cảnh sát không cao, miệng ăn núi lở cũng không tốt."
"Miệng ăn núi lở?"
"Ừm, số này chắc đều là của cha mẹ cậu..."
"Để lại?" Cung Ứng Huyền nói, mặt vô cảm, "Không sai, nhưng cha mẹ tôi còn để lại cổ phần tập đoàn. Tôi không tham gia kinh doanh nhưng có cổ tức."
"Tập đoàn Bảo Thắng vẫn còn?" Nhậm Diệc ngạc nhiên, "Năm ấy không phải..."
"Tái tổ chức, đổi tên, chủ tịch hiện giờ là mẹ Phi Lan." Cung Ứng Huyền không muốn nói thêm, "Về ăn cơm thôi."
Hai người quay lại nhà chính, nhà bếp đã chuẩn bị một bàn đồ ăn đêm thịnh soạn, bác Thịnh đang cười híp mắt chờ bọn họ.
"Đội trưởng Nhậm, cậu có thích thú cưng của thiếu gia không?"
Nhậm Diệc cười khan hai tiếng: "Cũng được, cũng được."
"Thiếu gia còn có một phòng thí nghiệm hoá học, cũng thú vị lắm, hôm nào bảo thiếu gia đưa cậu tới chơi."
"Ồ, vâng, cũng ở trong sân ạ?"
"Phòng thí nghiệm dễ cháy nổ và rò rỉ như thế làm sao đặt trong nhà được. Tôi mua một mảnh đất ở gần đây."
Nhậm Diệc nhướn một bên mày: "Cái này của cậu thuộc khu vực nguy hiểm, đã xin phê duyệt phòng cháy chữa cháy chưa đấy?"
Cung Ứng Huyền lườm anh một cái: "Đương nhiên xin rồi."
Nhậm Diệc cười: "Vậy thì tốt. Ấy, khi nào rảnh cậu qua trung đội tôi giảng về hoá chất nguy hiểm đi, tuy bọn tôi không phải trung đội chuyên xử lý hoá chất nguy hiểm, nhưng học thêm tí cũng không hại gì."
"Được." Cung Ứng Huyền đồng ý không chút do dự.
"Chốt ngay vậy hả." Nhậm Diệc vừa bất ngờ vừa mừng rơn, "Thế quyết vậy đi, tôi tìm Ba Ba duyệt phí lên lớp cho cậu, cơ mà không nhiều lắm đâu, coi như bày tỏ tấm lòng."
Cung Ứng Huyền nhíu mày: "Ba Ba?"
"À, chính trị viên của trung đội tôi, bạn chơi lâu rồi. Hai người từng gặp rồi đấy, lần tôi xuống giếng hít khí độc phải nằm viện, nhớ không?"
"Tôi đã nói trí nhớ của tôi rất tốt, không quên chuyện gì." Cung Ứng Huyền hừ nhẹ một tiếng, "Anh cũng nhiều bạn nhỉ."
Nhậm Diệc cười nhe nhởn: "Chịu thôi, tôi ấy à, dễ mến bẩm sinh rồi. Chính trị viên chúng tôi quản quỹ, khỏi cần khách sáo, của trời cho tội gì không nhận."
Cung Ứng Huyền lườm anh: "Cầm mà trả tiền quần áo của người bạn khác của anh đi." Hai chữ "người bạn" như bị hắn nhai ngấu nghiến trong miệng, phát âm không giống lắm.
"À, chuyện đó." Nhậm Diệc cười ha hả, "Lần trước tôi nói đùa thôi, sao để cậu thanh toán được. Với lại cậu ấy cũng không bắt tôi đền, cậu ấy bảo là nhà tài trợ cho, không mất tiền."
"Nhà tài trợ?"
"Cậu ấy là diễn viên, bây giờ chưa nổi lắm, chắc cậu không biết."
"Chưa từng nghe." Cung Ứng Huyền nói vẻ lạnh nhạt.
Nhậm Diệc cảm thấy Cung Ứng Huyền dường như hơi không vui, song lại chẳng biết lý do. Anh xoa xoa tay: "Nào nào nào, ăn cơm thôi, ôi, nhìn là chảy nước miếng."
Như thường lệ, Cung Ứng Huyền ngồi một bên ăn đồ lạnh của hắn, nhìn Nhậm Diệc ngấu nghiến mấy món nóng hổi như thể cực kỳ ngon.
Thật sự ngon vậy sao, Cung Ứng Huyền thầm nghĩ.
Ăn xong, Nhậm Diệc xoa bụng hài lòng, liếc đồng hồ: "Ấy chà, sắp mười hai giờ rồi. Cậu bận cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi, tôi cũng phải về đây."
"Anh định về?" Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc chằm chằm.
Nhậm Diệc lấy làm khó hiểu: "Muộn vậy rồi, cậu không ngủ hả?"
"Không phải anh nên qua đêm ở nhà bạn sao?" Cung Ứng Huyền nhíu mày, "Trông nhà tôi có thiếu phòng ngủ không?"
Nhậm Diệc nghẹn lời nhất thời: "Không, cái này..."
"Sao vậy, không được ư?"
Nhậm Diệc cười khan một tiếng, anh chẳng biết phải giải thích kiểu gì nữa: "Không phải không được, chỉ là không muốn làm phiền mọi người..."
"Bác Thịnh." Cung Ứng Huyền gọi.
Chốc lát sau, bác Thịnh đi tới, ân cần hỏi: "Các cậu ăn no chưa? Có ngon không?"
"Bác Thịnh, đội trưởng Nhậm muốn qua đêm ở đây."
"Tôi."
"Được chứ." Bác Thịnh mừng rỡ nói, "Phòng và đồ vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị xong rồi."
Nhậm Diệc cười bất đắc dĩ: "Thôi vậy, cháu cảm ơn."
Cung Ứng Huyền chống cằm, bắt chéo hai chân, làm bộ ung dung nhìn Nhậm Diệc: "Anh định lúc nào mời tôi đến nhà anh ăn cơm và qua đêm?"
Câu này vừa nói ra, Nhậm Diệc và bác Thịnh đều trợn to mắt tới nỗi suýt rớt nhãn cầu.
"Nếu đây đã là quy trình kết bạn thường lệ của anh, tôi phối hợp với anh, tôi đã làm xong, giờ đến lượt anh." Cung Ứng Huyền nhìn Nhậm Diệc không chớp, trong mắt loé lên tia sáng khó giải thích nổi.
Nhậm Diệc ngẩn ra cả ngày rồi phì cười, Cung Ứng Huyền đang dùng một phương thức rất học sinh tiểu học để kết bạn với anh, tuy rất ngốc nhưng lại đơn thuần và đáng yêu, khiến anh hơi có cảm giác được thương mà sợ, anh cười: "Tôi luôn hoan nghênh cậu đến nhà tôi, nhưng nhà tôi vừa nhỏ vừa... không sạch lắm, có sao không?"
"Không sao không sao." Cung Ứng Huyền chưa kịp trả lời, bác Thịnh đã cướp lời, "Tôi có thể tới chuẩn bị trước, dọn dẹp một chút, mang mấy đồ thiếu gia thường dùng đến, không sao."
Cung Ứng Huyền nói: "Thế quyết vậy đi, lúc nào?"
"... Cuối tuần sao?"
"Được." Cung Ứng Huyền đứng dậy, "Đi ngủ thôi." Hắn đi vài bước rồi khựng lại, xoay mặt hỏi, "Anh cần mặc đồ của tôi không?"
"Hả? Không cần, đồ tập của tôi sạch mà."
Cung Ứng Huyền liếc anh, hơi lạnh nhạt: "Tuỳ anh."
Sau khi Cung Ứng Huyền đi, bác Thịnh hớn hở nói: "Tốt quá, không ngờ thiếu gia lại muốn qua đêm ở nhà bạn. Đội trưởng Nhậm, nhà cậu thế nào, tôi phải chuẩn bị những gì?"
Nhậm Diệc cười khổ: "Nhà cháu không có ai, bác qua đó dọn dẹp vệ sinh theo tiêu chuẩn của thiếu gia nhà bác, đổi mấy đồ cậu ấy quen dùng là được." Anh không định đưa Cung Ứng Huyền về căn nhà cũ anh và ba anh hiện đang ở, quả thực là không tiện, nhà anh vẫn còn một căn hộ trống, tuy cũng không mới gì nhưng rất sạch sẽ.
Bác Thịnh gật đầu lia lịa, phấn khởi tới mức lông mày sắp bay lên trời luôn.
Nhậm Diệc về phòng cho khách bèn nằm vật xuống, mở mắt lăn lộn trên giường. Anh viết vị trí đại khái của phòng Cung Ứng Huyền là cùng tầng với anh, không biết bây giờ Cung Ứng Huyền đã ngủ chưa, hay là cũng đang trằn trọc như anh?
Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng có tác động với anh. Song cuối cùng, anh nghĩ nhiều nhất lại là về chuyện Cung Ứng Huyền muốn qua đêm ở nhà anh.
Không trách anh nghĩ vẩn nghĩ vơ được, sự thực là tất cả hành động của Cung Ứng Huyền đều dễ khiến người ta hiểu lầm. Nhưng anh cũng biết, Cung Ứng Huyền chẳng qua chỉ đang dùng một phương thức đơn giản, chân thành, thậm chí có phần vụng về để kết bạn với anh. Anh là người bạn đầu tiên của Cung Ứng Huyền, với tất cả những gì Cung Ứng Huyền từng trải qua thời thơ ấu, mở lòng mình là chuyện khó khăn biết bao, cũng đáng quý biết bao. Người nhà của Cung Ứng Huyền đều biết điểm này và đặt hết kỳ vọng lên anh, anh không thể, cũng không dám mơ mộng hão huyền, anh sợ sẽ làm dơ bẩn lòng tin và tình bạn thuần khiết của Cung Ứng Huyền mất.
Nhậm Diệc vỗ nhẹ mặt mình, lẩm bẩm: "Nhậm Tứ Hoả, kiềm chế đi."
***
Hôm sau ngủ dậy xong, hai người ăn sáng rồi lái xe tới bệnh viện. Bác sĩ đã đồng ý cho họ thẩm vấn Chu Xuyên, đương nhiên họ không muốn trì hoãn thêm dù chỉ nửa ngày.
Miển Miển bị nhốt trong lồng ở ghế sau đang meo meo, Cung Ứng Huyền thỉnh thoảng quay đầu nhìn, hồi lâu sau mới nói: "Vết thương của nó bao giờ mới khỏi?"
"Đã lên sẹo rồi, chỉ cần cách ngày đổi thuốc, một hai tuần nữa là ổn thoả." Nhậm Diệc cười, "Cậu xem nó có tí tẹo mà sức sống kiên cường ghê."
"Đúng vậy." Cung Ứng Huyền thấp giọng nói, "Bị lửa thiêu mà vẫn có thể sống tiếp, rất kiên cường."
Nhậm Diệc lén nhìn Cung Ứng Huyền một cái, lòng khẽ nhói lên.
Dừng xe xong, Cung Ứng Huyền đeo khẩu trang, lông mày vô thức nhíu lại.
Nhậm Diệc nhớ tới lý do Cung Ứng Huyền ghét bệnh viện, thầm thở dài trong lòng: "Chúng ta chủ trương tốc chiến tốc thắng?"
Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Kẻ này rất xảo quyệt, không nên hấp tấp."
"Nếu cậu khó chịu thì bảo tôi, tôi cùng cậu ra ngoài hít thở không khí, không cần gắng quá."
Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi: "Đi thôi."
Hai người tới trước phòng bệnh của Chu XUyên, Cung Ứng Huyền xuất trình giấy tờ cho cảnh sát đứng gác rồi ký tên, mở cửa đi vào.
Chu Xuyên đang ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tay cậu ta bị còng tay khoá vào đầu giường, phạm vi hoạt động chỉ lớn hơn giường một chút.
Nghe thấy tiếng, Chu Xuyên quay mặt lại, sắc mặt lúc nhìn thấy hai người có bảy phần sợ, ba phần oán. Cậu ta vô thức đẩy xe lăn lui lại về phía giường.
Nhậm Diệc khoanh tay nhìn cậu ta: "Chân sao rồi? Nghe nói sau này vẫn đi đứng được, mày nên thắp hương tạ ơn đi."
Miệng Chu Xuyên run rẩy.
Cung Ứng Huyền vào thẳng đề: "Chu Xuyên, lần này cậu bị tạm giữ hình sự, cậu biết mình gặp rắc rối to thế nào không?"
Chu Xuyên vẫn không lên tiếng.
"Cậu bị tình nghi mưu tính phóng hoả thiêu huỷ tài sản tư nhân trị giá một trăm sáu mươi ngàn tệ."
"Tôi không đốt." Chu Xuyên mở miệng, "Không phải do tôi đốt, tôi chẳng qua chỉ quay phim ở hiện trường."
"Cậu không ra tay nhưng cậu và đồng bọn mưu tính phạm tội, tình tiết nặng như nhau. Bây giờ lối thoát duy nhất của cậu là khai ra đồng bọn để được giảm tội."
"... Giảm được bao nhiêu?"
"Tôi có thể viết đơn lập công giảm tội cho cậu, mức tù cụ thể thì phải để toà án quyết định, tiền đề là cậu lập công thực sự."
Chu Xuyên lại im lặng.
Cung Ứng Huyền mở sổ ra: "Tôi hỏi, cậu đáp."
"Làm sao tôi biết anh không lừa tôi được, lỡ anh không viết cái đơn này cho tôi thì sao?"
"Bây giờ cậu còn đàm phán được sao?" Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói, "Cậu chỉ còn đường tin tôi."
Chu Xuyên cúi đầu.
"Đồng bọn của cậu là ai? Các cậu quen nhau kiểu gì? Mưu tính phóng hoả thế nào? Bây giờ gã ở đâu? Các cậu và chủ xe bị cháy có liên quan gì?" Cung Ứng Huyền hỏi một loạt câu hỏi.
Lần này, Chu Xuyên trầm mặc rất lâu rồi lắc đầu: "Tôi không biết."
Cung Ứng Huyền nheo mắt.
Nhậm Diệc cất cao giọng: "Mày không biết? Dối trá cái mẹ mày mà không biết, mày cùng phạm tội với gã ta đấy!"
Chu Xuyên hớt hải liến thoắng: "Tôi thật sự không biết, tôi chỉ thấy trên Seraph có người nói muốn đi đốt xe, thế là tôi đi theo quay, tôi không biết người này, tôi cũng không quen chủ xe, tôi không mưu tính đốt xe, tôi không ra tay, ngoài quay phim ra tôi không làm gì hết."
"Nói láo nói lếu!" Nhậm Diệc mắng.
"Các anh tin không thì tuỳ, đằng nào tôi cũng chỉ quay phim, cái khác tôi không làm gì hết. Tôi muốn mời luật sư." Chu Xuyên bỗng hơi kích động, "Dù sao tôi cũng chả hề đốt xe!"
Cung Ứng Huyền đặt sổ trong tay xuống, hắn đứng lên trước mặt Chu Xuyên, chậm rãi chỉnh cà vạt của mình.
Chu Xuyên ngẩng mặt, nhìn Cung Ứng Huyền khó hiểu.
Phút chốc sau, cả Nhậm Diệc cũng không kịp phản ứng, Cung Ứng Huyền túm cổ Chu Xuyên, một tay xách cậu ta lên khỏi xe lăn, đập lên tường.
Chu Xuyên sợ tái mét cả mặt, cậu ta tóm tay Cung Ứng Huyền, giãy giụa trong vô ích.
Nhậm Diệc cũng sững người, anh chưa từng thấy Cung Ứng Huyền như thế này, mạnh mẽ hung tàn như một thanh kiếm!
Cung Ứng Huyền áp gần lại Chu Xuyên, đôi mắt âm trầm mà tàn bạo gần như đâm xuyên qua máu thịt Chu Xuyên, miệng bị khẩu trang che khuất phun ra những câu từ lạnh lẽo: "Vì đồ giẻ rách nhà mày mà thông tin cá nhân của bọn tao bị lộ trên Seraph, nếu mày còn dàm giở trò gì với tao, tao sẽ khiến mày còn đau đớn hơn cả bị lửa đốt."
Hai mắt Chu Xuyên trợn to, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, Cung Ứng Huyền cố ý dùng hổ khẩu đè lên động mạch cảnh của cậu ta, cậu ta không thở nổi, hai chân giãy giụa vô vọng trên không.
Nhậm Diệc như bừng tỉnh, kêu lên: "Tiến sĩ Cung, đủ rồi, thả nó ra đi."
Cung Ứng Huyền trừng mắt lạnh lẽo nhìn Chu Xuyên giây lát, đột ngột thả tay ra.
Chu Xuyên ngã xuống đất, che cổ ho khù khụ, Nhậm Diệc kéo Chu Xuyên dậy rồi thả lại lên xe lăn.
Cung Ứng Huyền quay về ghế ngồi, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, đến bộ âu phục cũng chẳng bị lấy một nếp nhăn, hắn nói nhàn nhạt: "Tiếp tục thôi."
Chu Xuyên đỏ lòm mắt nhìn Cung Ứng Huyền, con ngươi hằn sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro