Cung Ứng Huyền nói: "Trả lời lại câu hỏi vừa nãy của tôi."
Chu Xuyên lí nhí đáp: "Tôi thật sự không quen người phóng hoả, cũng không quen chủ xe."
"Các cậu hẹn nhau phóng hoả đốt xe như thế nào, kể hết từ đầu tới cuối."
"Thì là... Trên Seraph có người đăng bải bảo giờ nào ở đâu muốn đốt cái xe, tôi bèn đi thử vận may..."
"Nói láo!" Nhậm Diệc mắng.
Chu Xuyên vô thức giơ tay chéo che trước mặt, nhìn bộ dạng co rúm lại có vẻ là sợ thật.
Cung Ứng Huyền lạnh lùng nhìn Chu Xuyên: "Bài đăng trên diễn đàn đều chú trọng bảo vệ thông tin cá nhân, không ai ngu tới mức viết rõ thời gian và địa điểm gây án ra. Xem ra lời tôi vừa nói cậu không hề để vào tai."
Chu Xuyên run giọng nói: "Có người nhắn tin riêng cho tôi..."
"Nhắn tin ở đâu, ai nhắn, nội dung gì?"
"Tôi đọc xong xoá rồi, có thời gian địa điểm, người đăng và inbox đều là nặc danh." Chu Xuyên càng nói tiếng càng nhỏ.
Cung Ứng Huyền nheo mắt: "Cậu có chắc chắn là muốn bảo vệ cho một kẻ không quen? Nếu chúng tôi không bắt được hắn, cậu sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm."
Chu Xuyên lén liếc Cung Ứng Huyền một cái, "Tôi, tôi không ra tay, tôi chỉ, chỉ quay phim mà thôi."
Đừng nói là Cung Ứng Huyền, đến cả Nhậm Diệc bây giờ cũng muốn bóp chết Chu Xuyên.
Sắc mặt Cung Ứng Huyền trầm xuống, Chu Xuyên vội nói: "Cảnh sát Cung, tôi cũng muốn phối hợp, nhưng tôi thật sự không biết, thật đấy! Kẻ đó ba mươi mấy tuổi, vóc người trung bình, không có giọng địa phương đặc, tôi chỉ biết ngần này thôi."
Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm Chu Xuyên một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Kẻ đốt xe và kẻ cho cậu tin tức là cùng một người?"
"Không phải." Chu Xuyên vội nói, kế đó lại lập tức sửa lời, "Tôi không biết."
Nhậm Diệc thầm hô một tiếng "tốt lắm" trong bụng, Cung Ứng Huyền bắt được thóp Chu Xuyên rồi.
Cung Ứng Huyền cười lạnh: "Hoá ra là vậy, cậu biết bọn chúng không phải cùng một người, kẻ cậu không muốn khai ra không phải là kẻ đốt xe, mà là kẻ cho cậu tin tức."
Mặt Chu Xuyên tái mét, cậu ta cúi đầu: "Tôi không biết."
Cung Ứng Huyền gặng hỏi: "Vì sao? Hắn là ai? Hai người có quan hệ gì?"
"Tôi thật sự không biết." Chu Xuyên cúi gằm mặt: "Là nặc danh, tôi không quen hắn, cũng không quen kẻ phóng hoả."
Cung Ứng Huyền gõ lên sổ bằng chiếc bút máy trông có vẻ được chế tác rất tinh xảo, chậm rãi nói: "Chu Xuyên, cậu tốt nghiệp đại học 211 (1), tôi không biết vì sao cậu lại sa lầy tới bước này, nhưng cậu là người thông minh, có tư duy phản biện, lẽ nào cậu chưa từng thử nghĩ vì sao chúng tôi bắt được cậu tại trận sao?"
Chu Xuyên rụt vai lại.
"Cậu tưởng vụ cậu xông vào hiện trường sau hoả hoạn quay phim, bị tạm giữ hành chính bốn mươi tám tiếng và phạt hai trăm tệ, đáng để lãng phí nguồn lực cảnh sát đi bắt cậu sao?" Trên gương mặt như ngọc trắng của Cung Ứng Huyền viết đầy nét lạnh lẽo, "Nói thật với cậu, chúng tôi đã thành lập tổ chuyên án điều tra Seraph mấy tháng rồi. Ba tháng trước, có người đăng bài về phóng hoả hộ nhau ở Thiên Khải trong diễn đàn, kéo theo một vụ án phóng hoả khác vào."
Chu Xuyên run rẩy, cậu ta đan ngón tay như thể đang liều mạng kiềm chế phản ứng của mình.
Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc nhìn nhau đắc ý, Chu Xuyên bắt đầu cắn câu rồi.
"Chúng tôi đã xác định được một số nghi phạm, nếu tiếp tục điều tra sâu hơn, có khi nào sẽ tra tới bạn cậu không?"
Chu Xuyên mím môi.
"Tôi đã nói từ đầu rồi, tôi đang cho cậu một cơ hội lập công, bởi tôi biết cậu không giống đám tội phạm phóng hoả kia, cậu chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi, nhưng cậu lại không biết tốt xấu." Cung Ứng Huyền đột nhiên gằn giọng, "Ngẩng mặt lên nhìn tôi!"
Chu Xuyên bật thẳng người lên, sợ sệt nhìn Cung Ứng Huyền mang theo khí thế bức người.
"Cậu đốt một cái xe chỉ cần đền tiền, mấy năm là được ra, nhưng vụ hoả hoạn kia nghiêm trọng tới mức nào, trong lòng cậu rõ ràng." Cung Ứng Huyền nói vẻ hung dữ, "Cậu bao che cho hắn tức là cậu thành đồng phạm, có thể cậu sẽ phải sống sau song sắt hết phần đời còn lại."
"Vụ án đấy liên quan gì đến tôi!" Chu Xuyên khản cổ hét, "Tôi chưa từng đến cái tiểu khu đó, anh có là cảnh sát cũng không được vu khống người ta!"
Cung Ứng Huyền nhíu mày, Nhậm Diệc càng chấn động hơn.
Tiểu khu?
Cung Ứng Huyền nhắc tới "phóng hoả hộ nhau" chỉ nhằm hù doạ Chu Xuyên, khiến Chu Xuyên cho rằng bọn họ thật sự đã theo dõi Seraph mấy tháng, lấy được nhiều chứng cứ, nếu moi được ít thông tin hữu dụng thì càng tốt, nào ai ngờ được Chu Xuyên sẽ nhắc tới "tiểu khu".
Trong ba tháng gần đây ở Thiên Khải, tiểu khu từng xảy ra hoả hoạn nghiêm trọng và được xác nhận là phóng hoả, chỉ có tiểu khu Vạn Nguyên! Án phóng hoả tiểu khu Vạn Nguyên hoá ra có liên quan đến Seraph?!
Nhậm Diệc xoay mặt đi, sợ bị Chu Xuyên phát giác, bàn tay anh đút trong túi quần đã siết chặt thành nắm, tim đập thình thịch.
Cung Ứng Huyền hít một hơi sâu, sắc mặt bình tĩnh như thường: "Vụ án phóng hoả tiểu khu Vạn Nguyên thật sự không liên quan tới cậu?"
"Không liên quan gì tới tôi hết!"
"Nhưng cậu biết là ai làm."
Mắt Chu Xuyên đỏ ngầu, cả mặt méo mó vì căng thẳng quá độ.
"Hắn đã giết sáu người, bao gồm một lính cứu hoả?" Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói, "Cậu biết bao che tội phạm giết người là tội gì tù gì không?"
"Tôi không bao che." Chu Xuyên biến sắc, cậu ta vốn đã phờ phạc gầy gò, lúc này trông càng ốm yếu rõ hơn, "Bọn họ tự tìm đối tượng phóng hoả cho nhau, liên quan gì tới tôi."
Nhậm Diệc sải bước tới trước mặt Chu Xuyên: "Chu Xuyên, nếu vụ án tiểu khu Vạn Nguyên và kẻ báo tin cho mày có liên quan, bây giờ là cơ hội duy nhất cho mày lập công giảm tội. Mày không nói, sớm muộn gì bọn tao cũng tra ra, đến lúc đó thì mày hết tác dụng rồi."
Chu Xuyên run lẩy bẩy, che mặt thút thít.
"Nói!" Nhậm Diệc trầm giọng quát.
Chu Xuyên khóc: "Các anh xử, xử tôi mấy năm đi, tôi nhận, nhưng nếu nói lung tung là tôi, tôi mất mạng đấy."
Cung Ứng Huyền biết hôm nay không hỏi được gì rồi, đóng bộp quyển sổ lại, "Cậu tự giải quyết đi." Đoạn đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, Nhậm Diệc trừng Chu Xuyên một cái rồi theo ra.
Cung Ứng Huyền đi một mạnh tới cổng bệnh viện mới kéo khẩu trang xuống, hít lấy hít để không khí trong lành.
Nhậm Diệc lo lắng nhìn Cung Ứng Huyền, vừa định mở miệng thì Cung Ứng Huyền đã giơ tay chặn lại. Hắn tháo khẩu trang và găng tay ra, quăng vào thùng rác: "Không sao, sau lần trước nằm viện, sức miễn dịch của tôi mạnh lên rồi." Hắn lườm xéo Nhậm Diệc một cái, "Còn phải cảm ơn anh."
Nhậm Diệc nghe ra ý trách móc của hắn, nháy mắt: "Không có gì."
Cung Ứng Huyền chậm rãi đeo găng tay mới lên, cau mày nói: "Có lẽ Chu Xuyên thật sự không biết kẻ đốt xe kia, nhưng chắc chắn cậu ta quen kẻ báo tin cho mình, hoặc ít nhất là có qua lại trên mạng."
"Thật không ngờ cậu nhắc tới chuyện phóng hoả hộ nhau mà lại có thu hoạch bất ngờ lớn như vậy. Có khi nào vụ phóng hoả tiểu khu Vạn Nguyên và vụ đốt xe có liên quan không?"
"Rất có thể." Cung Ứng Huyền nhớ tới loạt phản ứng của Chu Xuyên, "Lời cậu ta nói lúc cuối rất thú vị. Cái Dark Web này bám rễ trong nước sâu hơn chúng ta tưởng, không như suy đoán ban đầu của tôi."
"Tôi cũng không ngờ, tôi cứ cho là cái trang mạng nước ngoài này thì lượng truy cập chủ yếu ở nước ngoài. Chu Xuyên sợ bị trả thù đến vậy, thà ngồi tù cũng không dám ho he gì, rõ ràng trong nước có kẻ hoặc thế lực nào làm cậu ta sợ. Cậu ta cũng biết nhiều hơn chúng ta tưởng tượng."
"Nếu như, chúng ta giả thiết rộng ra chút." Cung Ứng Huyền suy ngẫm rồi nói, "Vụ tiểu khu Vạn Nguyên và vụ đốt xe có liên quan, có khi nào hộ 2209 của tiểu khu và chiếc xe kia chính là mục tiêu mà chúng phóng hoả hộ nhau?"
Sắc mặt Nhậm Diệc u án, khả năng này chỉ ló đầu trong suy nghĩ của anh thôi đã khiến anh rùng mình, trán rịn mồ hôi lạnh.
"Nếu đúng như vậy thì chứng cứ ngoại phạm của tất cả nghi phạm ở tiểu khu Vạn Nguyên đều vô dụng rồi." Cung Ứng Huyền nói xong bèn lấy di động ra, gọi điện, "Alo, chị Ngôn, em có vài phát hiện mới, chị giúp em điều tra xem..."
Nhậm Diệc đứng một bên, lặng người nhìn Cung Ứng Huyền gọi điện trao đổi vụ án với Khưu Ngôn. Anh vẫn còn đắm chìm trong suy đoán vừa rồi, chưa định thần lại hoàn toàn.
Là một người bình thường lòng hướng thiện, những tội ác đồng loại làm ra hết lần này tới lần khác thử thách giới hạn của anh.
Gọi xong, Cung Ứng Huyền quay lại bên cạnh Nhậm Diệc: "Sắc mặt anh không tốt lắm."
Nhậm Diệc thở dài một hơi: "Gã áo đen đốt xe kia có khả năng là hàng xóm của 2209."
"Ừ, vậy thì có thể giải thích tại sao trông hắn như thể lần đầu làm chuyện kiểu này, tại sao không hứng thú với tiền thưởng live stream. Tôi bảo chị Ngôn đưa những nghi phạm phù hợp với phác thảo tâm lý đến phân cục nói chuyện lần nữa. Nếu là người bình thường chưa từng phạm tội, có lẽ sẽ không chịu được."
"Vậy sao..." Nhậm Diệc chần chừ, nói, "Gã đó khi bị đe doạ bắt đã tự tay châm lửa đốt xe chỉ để gây rối hòng chạy trốn. Kiểu bình tĩnh, cả gan và điên cuồng này không phải người bình thường có thể làm được."
Cung Ứng Huyền ngẫm nghĩ: "Anh nói đúng. Theo lý mà nói, gã không cần phải làm vậy, gã chỉ đổ xăng lên xe, coi như gây án thất bại, tìm luật sư tốt thì có lẽ cũng chẳng cần ngồi tù. Nhưng gã lại được ăn cả ngã về không, chỉ muốn chạy trốn, chứng tỏ gã cực kỳ sợ bị bắt, hậu quả sau khi bị bắt đáng để gã mạo cái hiểm này."
"Xem ra khả năng gã có liên quan tới vụ tiểu khu Vạn Nguyên càng cao hơn rồi."
"Cho dù là ai đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ bắt được gã." Cung Ứng Huyền nhìn vào mắt Nhậm Diệc, "Anh đừng sợ, cũng không cần lo lắng, tôi sẽ tóm gọn bọn súc sinh trốn trong cống ngầm kia ra."
Nhậm Diệc khẽ cười: "Tôi không sợ, cũng không lo lắng, tôi tin cậu."
Tim Cung Ứng Huyền nhảy một cái, hắn che giấu bằng cách cúi đầu nhìn đồng hồ: "Đi thôi, tôi về cục, tiện đường đưa anh về trung đội."
"OK."
Trên đường, hai người tiếp tục thảo luận vụ án, càng phân tích càng cảm thấy hai vụ này hình như có liên quan. Thực tế, trong tay cảnh sát đã có rất nhiều thông tin quan trọng, song cũng có kha khá chỗ không hợp logic, dường như chỉ thiếu một sợi dây nối tất cả manh mối lại là có thể phơi bày sự thật.
Trở lại trung đội, Nhậm Diệc đặt lồng của Miển Miển xuống, nhìn Cung Ứng Huyền chăm chú: "Bye nhé."
Cung Ứng Huyền gật đầu.
Nhậm Diệc đi hai bước, xong lại quay về.
Cung Ứng Huyền hạ cửa sổ xe xuống.
Nhậm Diệc cười: "Chiều thứ bảy tuần sau, tôi kính cẩn chờ tiến sĩ Cung đại giá quang lâm."
Cung Ứng Huyền nhếch miệng khẽ cười.
Nhậm Diệc ngân nga một khúc hát, trở về trung đội.
Anh đặt lồng của Miển Miển xuống, cất giọng hô: "Ba trở về rồi, các con còn không mau xếp hàng nghênh đón đi."
Đinh Kình ló đầu ra từ lan can tầng hai, cười trêu: "Có cần bọn em bật nhạc tung hoa cho anh không?"
"Tìm thêm một cô dâu cho anh bước trên đường đời nữa." Cao Cách cũng ló đầu ra.
Nhậm Diệc gẩy nhẹ cái lồng cạnh chân: "Anh chính thức tuyên bố, anh đã có đối tượng chăm sóc nửa đời sau, đây là..."
Đột nhiên, chuông báo động reo vang.
Các chiến sĩ từ khắp chỗ trong trung đội tụ tập lao về phía nhà xe, Nhậm Diệc cũng nhanh chân chạy tới.
Tổng đào viên đưa tờ khai ra quân: "Đội trưởng Nhậm, đường Ba Bác có một xe chở hoá chất gặp tai nạn giao thông, có nguy cơ rò rỉ."
"Tổng đài thông báo cho Lưu Binh chưa?"
"Thông báo rồi ạ, đang trên đường đến, nhưng tắc quá, nửa tiếng cũng chưa chắc đã tới nơi."
"Chúng ta đi trước, giục bọn họ nhanh lên." Cục phòng cháy chữa cháy có đội ngũ chuyên xử lý hoá chất nguy hiểm, nhưng số lượng đội chuyên nghiệp kiểu này có hạn, đội gần nhất cũng cách tận chín ki-lô-mét. Trung đội Phượng Hoàng chỉ có trang bị ứng phó hoá chất nguy hiểm đơn giản, ví dụ như quần áo chống hoá chất. (2)
Nhậm Diệc lên xe cứu hoả, bỗng nhớ ra chuyện gì, bèn lấy điện thoại ra gọi cho Cung Ứng Huyền.
"Alo?"
Nhậm Diệc vội hỏi: "Tiến sĩ Cung, cậu đi xa chưa?"
"Không xa lắm, sao vậy?"
"Đường Ba Bác có một xe chở hoá chất gặp tai nạn, tài xế bị thương hôn mê, người báo cảnh sát không nói rõ rõ là thứ gì, chúng tôi cũng không chắc, cậu có thể..."
"Tôi qua ngay."
"Ở chỗ đường Ba Bác giao đường Nam Tưởng, cậu đến là thấy liền."
"Được." Cung Ứng Huyền nói, "Nhậm Diệc, trước khi tôi đến không được tuỳ tiện tới gần."
Nhậm Diệc đáp: "Yên tâm đi, chúng tôi có năng lực ứng phó."
"Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi hiểu sơ qua về các nhà máy ở ngoại thành Bắc Kinh. Trong những hoá chất những nhà máy hiện tại vẫn còn hoạt động cần dùng, tất cả các loại hay dùng nhất là chất dễ cháy." Cung Ứng Huyền nói bằng giọng dứt khoát, "Trước khi tôi đến nơi, sơ tán quần chúng, không được tới gần, hứa với tôi."
Nhậm Diệc do dự chốc lát: "Được."
***
Chú thích:
- (1) Đại học 211: chỉ các trường top đầu ở Trung Quốc nằm trong dự án 211, dự án nhằm nâng cao chất lượng nghiên cứu của các trường đại học và xây dựng chiến lượng phát triển kinh tế xã hội.
- (2) Quần áo chống hoá chất:
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro