Chap 371

Tôi thận trọng gõ cửa. Tôi bấm chuông và nói sau khi thấy đèn liên lạc nội bộ bật sáng.

"Ban Yeoryeong có ở đây không?"

'Đợi một chút!' Một giọng nói lớn vang lên từ bên trong, và cánh cửa bật mở.

Ban Yeoryeong ở một mình trong phòng. Tôi bước vào trong và hỏi một cách tò mò.

"Những người khác đâu rồi?"

"Tớ cũng không biết nữa. Chắc là ở bên ngoài?"

Ban Yeo-ryeong nói với giọng như thể mình không hề quan tâm và bước vào phòng khách trước. Tôi nhìn những căn phòng trống rỗng với đôi mắt chìm đắm.

Ban Yeo-ryeong, người phù hợp với việc đứng ở trung tâm của sự chú ý hơn bất cứ ai, lại ở một mình sau khi sự kiện tập thể kết thúc khiến trái tim tôi khá nặng nề.

Có phải do cậu ấy có việc phải suy nghĩ nên muốn ở một mình không? Ngoài Tứ Đại Thiên Vương ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi cùng.

Đáng lẽ ra tôi đã khuyên cậu ấy nên đi ngủ. Vậy tại sao Ban Yeo-ryeong lại chọn ở lại một mình như thế này?

Tôi chợt nhớ ra. Năm ngoái không như thế này.

Tất nhiên, lúc đó cả tôi và Tứ Đại Thiên Vương luôn ở bên cạnh Ban Yeo-ryeong. Ngoài ra, còn có Choi Yu-ri......

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ sự việc đó. Có phải đó là lý do cậu quyết định ở một mình không? Cậu có cảm thấy mệt mỏi khi giao tiếp vì sự việc đó không?

Sự việc đó không nên xảy ra. Tôi thậm chí không thể nói rằng tôi hoàn toàn không có trách nhiệm trong sự việc đó.

Ban đầu, Choi Yu-ri được định sẵn trở thành bạn thân nhất của Ban Yeo- ryeong.

Dù tôi đã thoát khỏi số phận trở thành kẻ cô đơn nhưng Ban Yeo-ryeong lẽ ra cũng không nên phải cô đơn. Nghĩ vậy, tôi cắn môi.

Nhưng có vẻ như những lo lắng của tôi chỉ là 1 vấn đề nan giải.

"Dan à."

Tôi bàng hoàng trước lời đầu tiên cô ấy nói sau khi đi chân trần quanh phòng khách một lúc.

"Cậu biết đấy, tớ chỉ ở cùng khách sạn và tớ còn là học sinh trường khác. Có kì quặc không khi có người tiếp cận và muốn kết bạn với tớ?"

Trong khi nói vậy, Ban Yeo-ryeong ngước nhìn tôi với đôi mắt đen như hạt cườm. Mắt cô ấy ánh lên một tia sáng tha thiết.

Tôi có thể chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên tôi thấy Ban Yeo-ryeong nhìn thứ gì đó với ánh mắt như thế ngoài tôi hoặc gia đình cô ấy.

Tôi trả lời, hầu như không thể giữ cho tâm trí mình khỏi bối rối.

"Ý cậu là Lee Seo-jin đúng chứ?"

Sau đó, má của Ban Yeo-ryeong đỏ bừng lên như quả đào. Chỉ với điều đó thôi là tôi đã nhìn ra câu trả lời cho tất cả câu hỏi rồi và tôi chạm vào trán mình.

Ôi chứa ơi. Cuối cùng thì chuyện này vẫn xảy ra.

Tôi thở dài. Khi Noari nói, 'Ngay cả những thứ đến từ các tiểu thuyết khác nhau, vẫn có thể có sự tương tác miễn là chúng cùng tồn tại trong một thế giới', tôi đã rất mong đợi điều đó, nhưng tôi vẫn không tin rằng nó sẽ thực sự xảy ra. Bức tường sắt của Ban Yeo-ryeong đâu phải là hạng tầm thường đâu chứ.

Nhưng tôi vẫn không thể tin rằng cô ấy đã đánh mất trái tim mình vì một người mà cô chỉ mới gặp có vài lần, chứ không phải một người mà cô ấy đã quen từ lâu.

"Đúng là có hơi kì quặc nhỉ?"

Tôi nhìn Ban Yeo-ryeong người đang hỏi một cách xấu hổ với vẻ mặt bối rối.

Tại sao lại là Lee Seojin? Nếu tôi hỏi điều đó, tôi sẽ chỉ nhận được một ánh mắt ngờ vực của cô ấy. Không giống với tôi, Yeo-ryeong không biết rõ về Lee Seo-jin.

Nhưng, tôi không thể giải thích tất cả những điều này với cô ấy. Dù tôi có cố giải thích thì điều tôi nói cũng quá mơ hồ và vô căn cứ nên nghe cứ như vu khống vậy, hơn nữa tôi cũng không thể nói lí do mình biết những điều đó được.

Tôi thở dài trong im lặng và cuối cùng ngồi xuống ghế sofa với cô ấy.

Vừa đặt tay lên cánh tay Ban Yeoryung tôi vừa hỏi.

"Cậu ta có gì tốt?"

"A, tớ vẫn chưa thích mà! Tớ chỉ... tớ nghĩ sẽ không tệ nếu đó là cậu ấy."

Sau khi nghe câu trả lời của Ban Yeo-ryeong, tôi hơi sửng sốt.

Đó chính xác là điều tôi hối hận nhất sau khi chia tay với anh Yeo-dan. 'Tôi đồng ý với suy nghĩ tự mãn rằng hẹn hò với anh ấy sẽ không tệ.'

Tuy nhiên, đối với Ban Yeo-ryeong điều này có thể khá đặc biệt vì cô ấy hầu như không có cảm xúc gì với đàn ông.

"Cụ thể thì tại sao cậu lại cảm thấy như vậy?"

Khi tôi hỏi lại, Ban Yeo-ryeong tiếp tục nói với khuôn mặt đỏ bừng. Đó là một vẻ biểu cảm vô cùng đáng yêu nhưng cũng vô cùng phức tạp.

"Bởi vì cậu ấy có vẻ không mong muốn bất cứ điều gì từ tớ."

Tôi cau mày. Câu này nghe quen thuộc một cách kỳ lạ, nhưng đó là điều mà Yoo Cheon- young đã từng nói với tôi trước đây.

Đây có phải là điều tự nhiên khi các nhân vật chính của tiểu thuyết mạng đều nói rằng không nên mong đợi bất cứ điều gì ở họ là điều tốt không?

Ban Yeo-ryeong tiếp tục nói với đôi mắt lấp lánh.

"Chúng tớ chỉ tình cờ gặp nhau, và cậu ấy có vẻ vẫn ổn ngay cả khi cả hai có thể không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Rồi đột nhiên cô ấy trở nên u sầu.

"Những người khác thì không."

"Không như vậy sao?"

"Họ cố gắng nắm chặt lấy nó như thể họ không nỡ buông bỏ khoảnh khắc này, cứ như họ không thể chấp nhận rằng đây là một mối quan hệ chỉ thoáng qua. Giống như cố gắng dùng cái cào móc vào lưỡi câu và dùng nó câu cá vậy."

Tôi choáng váng một lúc. Trong khi đó, Ban Yeo- ryeong, người đã ngừng nói, đặt cả hai lòng bàn tay lên che mắt một lúc và hít một hơi thật sâu.

Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra.

"Tớ có phải cá đâu chứ."

"............."

"Nó không giống như một cơ hội vàng. Với những người khác, tớ là phiên bản duy nhất của tớ, nhưng đối với tớ, có rất nhiều người như họ. Đại đa số. Nhưng cái đó thật sự rất......"

Tôi ngơ ngác nhìn Ban Yeo-ryeong, người vừa nói xong.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe điều gì đó như thế từ cô ấy.

Cô ấy và tôi sẽ tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc chống đỡ những người cố gắng tiếp cận chúng tôi với ý đồ xấu, và một khi làm được điều đó, chúng tôi sẽ trở lại bình thường và bắt đầu nói chuyện bình thường.

Đương nhiên tôi biết Ban Yeo-ryeong là nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết mạng và Ban Yeoryung cũng có vẻ đã quen với việc này rồi.

Tuy nhiên, tôi đã không nghĩ đến sự mệt mỏi mà Ban Yeo-ryeong sẽ cảm thấy trong quá trình đó.

Tôi sững người một lúc lâu và hầu như không thể mở miệng.

"Xin lỗi. Tớ không biết cậu đã phải trải qua khoảng thời gian khó khăn đến thế."

Sau đó Ban Yeo-ryeong kiên quyết lắc đầu.

"Tại sao cậu nói như vậy? Cậu không làm gì có lỗi với tớ cả."

"Nhưng mà..."

"Cậu đã luôn bảo vệ tớ mà, như thể đó là chuyện đương nhiên vậy. Tớ còn mong muốn điều gì hơn thế nữa chứ."

Tôi gãi gãi phía sau đầu. Tôi chỉ nghĩ đó là định mệnh không thể tránh khỏi với tư cách là bạn của nữ chính. Thật kì lạ khi nghe điều đó theo cách này.

Trong khi tôi đang xấu hổ, Ban Yeo-ryeong lại mở miệng.

"Tớ có cảm giác tương tự khi ở với cậu từ Lee Seo-jin. Cậu không giúp tớ để giành được sự ưu ái của tớ, cậu chỉ làm vậy vì đó là nghĩa vụ của cậu về mặt đạo đức."

Lời nói của cô ấy lại khiến tôi băn khoăn. Ban Yeo-ryeong nắm bắt rõ về Lee Seo-jin nhiều hơn tôi nghĩ. Cỡ này thì không nhất thiết phải lặp lại lời của Noari với cô ấy.

Một người thực hiện mọi thứ để 'trông như một người bình thường'.

Hơn hết, việc cậu ta tỏ ra ưu ái Ban Yeo-ryeong nhưng không phải vì quan tâm đến cô ấy là điều khiến tôi lo lắng nhất. Nhưng có lẽ Ban Yeoryung cũng nắm bắt được phần này rồi.

Sau khi suy nghĩ, tôi cẩn thận hỏi.

"Cái đó cũng có nghĩa là....... Cậu ta không quan tâm đến cậu. Dù vậy cũng không sao chứ chứ?"

Ban Yeo-ryeong trả lời câu hỏi của tôi không chút do dự.

"Tớ thích như thế. Việc cậu ấy không quan tâm đến tớ."

Tôi hơi nhíu mày.

Lời thoại cứ như nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn vậy. Nhưng có một điều khác khiến tôi bận tâm hơn thế.

Sau khi do dự một lúc, tôi hỏi lại.

"Cậu thích những người không quan tâm đến mình à?"

Chẳng phải điều đó rất buồn sao? Dù chỉ là một thời gian ngắn nhưng tôi đã trải nghiệm đủ thông qua anh Yeo Dan để biết được cảm giác ở bên cạnh một người thích mình đặc biệt và an tâm thế nào.

Nếu là Ban Yeo-ryeong, cô ấy chắc chắn sẽ có thể gặp được một người yêu cô ấy nhiều hơn thế. Thậm chí không để cô ấy có những suy nghĩ tiêu cực về bản thân.

Tuy nhiên, điều Ban Yeo-ryeong mong muốn lại ngược lại.

Ban Yeo-ryeong trả lời chắc chắn.

"Tớ thích điều đó."

"Tại sao chứ?"

"Bởi vì mọi người đều muốn tớ làm đúng với sự kì vọng của họ chỉ vì họ thích tớ."

Sau đó Ban Yeo-ryeong đột nhiên vùi mặt vào đầu gối. Tôi chưa kịp nói gì thì một giọng nói đầy nhiệt huyết vang lên.

"Bọn họ... không quan tâm đến tớ. Họ chỉ nghĩ rằng 'cảm xúc thích' tớ của họ là quan trọng nhất."

"Yeoryeong à."

"Tại sao họ không nghĩ đến cảm xúc của tớ chứ? Nói là thích tớ, nhưng tại sao lại không quan tâm đến tớ?"

Tôi buông tay ra và ngơ ngác nhìn Ban Yeo-ryeong.

"Tớ không thích việc mọi người thích tớ theo cách mà tớ không muốn."

"......."

"Tớ cũng không hẳn là ghét và cũng không hẳn là không thích, mà là sợ... ... ... ... "

Ban Yeo-ryeong nhẹ nhàng nói thêm, ngẩng đầu lên một lúc rồi lại im lặng, vùi mặt vào đầu gối.

Một sự im lặng lạnh lẽo lại ập đến. Im ắng đến mức ngay cả thở cũng khó khăn. Một lúc sau, tôi mới có thể hít vào và thở ra từ từ.

Tôi quay đầu khỏi Ban Yeo-ryeong và nghĩ một cách cay đắng. Mình đang định kể một chút về Eun-hyeong, nhưng mình không ngờ ác cảm của Ban Yeo-ryeong với tình yêu lại sâu sắc và mãnh liệt đến vậy.

Thay vì rơi nước mắt trước những lời lăng mạ,  cô ấy lại làm ra vẻ mặt bình tĩnh và bịt tai tôi lại. Đó là sự bình tĩnh của một người đã bị tổn thương quá nhiều và không còn gì có thể tổn thương họ nữa.

Mặt tôi lại nóng bừng lên lần nữa. Sao tôi lại không biết được? Tuy nhiên, nếu ai đó có tình cảm với Ban Yeo-ryeong, tôi sẽ huýt sáo trong lòng và nghĩ về Ban Yeo-ryeong và những điều tương tự.

Tại sao tôi lại không nghĩ rằng sinh ra với ngoại hình thu hút người khác có thể khiến cô ấy cảm thấy như một lời nguyền?

Cô ấy từng rất thích ở gần mọi người nhưng đột nhiên lại bắt đầu thích ở một mình và luôn nghĩ cách để tránh bị chú ý.

Và sau đó là sự im lặng trong một thời gian dài.

Tôi gọi cô ấy một cách thận trọng.

"Yeoryeong à."

Yeo-ryeong mở to mắt và nhìn tôi.

Tôi đề nghị với một nụ cười nhẹ.

"Chúng ta đi tìm Lee Seo-jin nhé? Có vẻ như cậu ấy rất nổi tiếng. Nếu tớ hỏi mọi người thì chắc sẽ nhanh chóng tìm được thôi, đúng không?"

Bắt chuyện với người khác một cách thoải mái là sở trường của Yoon Jeongin, nhưng lần này tôi nghĩ mình phải mượn linh hồn của cậu ta một thời gian rồi.

Dù sao đi nữa, đây là nam sinh đầu tiên mà Ban Yeo-ryeong tỏ ra quan tâm, với tư cách là một người bạn, chẳng phải tôi nên làm mọi chuyện ổn thỏa sao? Tất nhiên, nếu cậu ta là một tên tồi tệ, nhiệm vụ của tôi sẽ là tách hai người họ ra.

Ban Yeo-ryeong hỏi lại với khuôn mặt tươi tắn.

"Thật chứ?"

"Tớ đoán vậy. Vì là thành viên của hội học sinh nên cậu ấy còn phải quản lý những người khác nữa. Chắc sẽ không đi ngủ sớm đâu."

Ban Yeo-ryeong gật đầu, nắm lấy tay tôi và đứng dậy.

Chúng tôi rời khỏi phòng ngay lập tức.

                                       * * *

Thật tuyệt khi xuất hiện với thái độ vui vẻ, nhưng bằng cách nào đó chúng tôi lại không thể thấy chút bóng dáng nào của Lee Seojin ở trong khách sạn này. Tôi mạo hiểm xấu hổ và hỏi một vài đứa ở trường khác, nhưng tất cả đều chỉ lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu.

Họ dường như quan tâm đến sự tồn tại của Ban Yeo-ryeong hơn là việc chúng tôi tìm kiếm Lee Seo-jin. Dù không biết có sự can thiệp của Lee Seojin hay không nhưng các nam sinh không hề tiếp cận Ban Yeoryung.

Tôi đang nửa tỉnh nửa mê, ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại ở sảnh khách sạn, chợt mở to mắt ra khi nhìn thấy một nhóm người đi vào qua cửa kính.

Khoảng mười học sinh từ trường nghệ thuật Seonyul, dẫn đầu bởi Lee Seojin, đang bước vào. Có vẻ như họ đã đến đài thiên văn gần đó. Lee Seojin theo họ với tư cách là người lãnh đạo.

Khi chúng tôi quan sát, Lee Seojin chia học sinh thành từng hàng và đưa từng người vào thang máy. Mọi thứ được thực hiện một cách khéo léo và tỉ mỉ, giống như một hướng dẫn viên chuyên nghiệp.

Tôi hét lên và chạy đến chỗ cậu ta, sau khi cậu ta đã đưa những người khác đi trước và vào thang máy cuối cùng.

"Khoan đã, chờ chút! Lee Seojin! Học sinh tên Lee Seojin!"

Chúng tôi chưa bao giờ trò chuyện với nhau trước đây nên khi tôi gọi cậu ta như vậy thì tôi cảm thấy như bản thân đã tỏ ra quá thân thiện và vội vàng thêm từ vào.

Đôi mắt của Lee Seojin, vốn đã nhìn tôi kể từ khi nghe tôi gọi tên có hơi nheo lại, nở một nụ cười và hỏi sau khi ra khỏi thang máy.

"Có chuyện gì thế?"

Đột nhiên cậu ta tỏ ra thân thiện và tốt bụng, giống như một nhân viên ngân hàng đang làm việc.

"À cái đấy thì. Không phải tôi có việc với cậu mà là người này!"

Sau khi hét lên như vậy, tôi chỉ về phía sau mình. Lee Seojin liếc nhìn sau vai tôi, trả lời.

"Ma?"

"Gì? A."

Tôi nhìn lại phía sau và thở dài.

Không có Ban Yeoryeong! Tất nhiên, tôi nghĩ cô ấy cũng nhìn thấy Lee Seo-jin và đi theo tôi, có phải cô ấy đi vào nhà vệ sinh khi tôi ngủ gật không?

Dù sao thì đây cũng là một tình huống rất xấu hổ. Giờ mọi chuyện đã như thế này, tôi cần phải giữ chân Lee Seo-jin cho đến khi Ban Yeo-ryeong đến.

Tôi trả lời trong khi vắt óc suy nghĩ.

"Không, không phải ma. Tôi đang nói đến bạn của tôi. Tên là Ban Yeo-ryeong, từng gặp cậu rồi. Nhớ không?"

Nghe những lời bản thân vừa nói, đến tôi cũng cảm thấy vô nghĩa. Tôi thở dài trong lòng.

Xin lỗi, Ban Yeoryeong! Nếu cậu đang cố giả vờ đó là một cuộc gặp gỡ tình cờ thì tớ lỡ phá hỏng mất rồi! Bây giờ, Lee Seojin chắc hẳn đã đoán được chúng ta đang kiếm cậu ấy.

Nếu nói thêm, tôi có cảm giác như mình sẽ thổi phồng những điểm tốt của Ban Yeo-ryeong và  để lộ ra việc cô ấy phải lòng cậu ta, với tư cách là bà mối tôi quyết định im lặng.

Rồi tôi rủa thầm trong lòng. Này, cái miệng  của tôi ơi. Tại sao lại không thể lanh lợi trong tình huống này chứ...

Trong khi đó, Lee Seo-jin nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt không thể đặc biệt hơn.

Nói thẳng ra là mắt cá chết.

Eun Ji-ho cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đó vào lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Một người tự hoàn thiện bản thân và không cần sự giúp đỡ của bất kì ai. Vì vậy, không cần phải thu nhận bất cứ thứ gì vào, nên đôi mắt chỉ có chức năng như tấm gương chứ không phải cửa sổ tâm hồn.

Tôi cảm thấy ớn lạnh trong giây lát. Và tôi bắt đầu xem xét lại lời hứa sẽ giúp Lee Seo-jin và Ban Yeo-ryeong đến với nhau nếu Ban Yeo-ryeong muốn của mình.

Chỉ cần nhớ lại lời giải thích được nghe từ No-ari, rõ ràng Ban Yeo-ryeong và Lee Seo-jin không hợp nhau. Không còn nghi ngờ gì nữa, Yeo-ryeong cuối cùng sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương.

Lúc đó, Seojin Lee đột nhiên mở miệng.

"Là Ban Yeo-ryeong. Tôi biết rồi."

Khi nói vậy, cậu vẫn mỉm cười ấm áp. Nhưng thay vì cảm thấy hài lòng về điều đó, nỗi sợ hãi của tôi lại càng tăng lên.

Tôi gật đầu.

"Hả? Ờ, ừ."

Thật ra, tôi đã tính toán khả năng trốn thoát của mình. Nếu tôi nhanh chóng đi về phía sau Lee Seo-jin, vào thang máy và ấn nút đóng cửa... Tôi chắc chắn sẽ không có ai phải xấu hổ, lúc đó Lee Seo-jin sẽ đứng ngây ra một lúc, và trong lúc đó, chắc là tôi sẽ có thể lên tầng  khách sạn của mình thôi nhỉ?

Đột nhiên, một giọng nói lại cắt ngang suy nghĩ của tôi. Tôi nuốt nước bọt và ngẩng đầu lên.

"Cậu đã gọi tên tôi rồi thì cũng nên cho tôi biết tên của cậu phải không? Thật không công bằng khi chỉ có cậu biết tôi."

"Ham, là Ham Dan I. Không phải 'Ham Dan' mà 'Ham Dan I'. Nhưng có rất nhiều người gọi tôi là Dan I, nên cậu muốn gọi tôi thế nào cũng được."

(Giải thích: muốn giới thiệu tên bên Hàn thì sẽ có câu trúc là:
tên + 이에요 đọc là/ i ê yô/ hoặc tên + 에요 đọc là / ê yô/

dùng 이에요 khi chữ cuối cùng trong tên kết thúc bằng phụ âm và 에요 khi chữ cuối cùng trong tên kết thúc bằng nguyên âm.
Tên của Dan kết thúc bằng nguyên âm nên đọc sẽ là: 함단이 에요/ Ham Dan I   ê yô/
Và trùng hợp là chữ cuối đó là chữ I nên thay vì: 
함단이 에요/ Ham Dan I   ê yô/

Thì người Hàn sẽ nghe thành:
함단 이에요/ Ham Dan    i ê yô/)

Tôi nói ra theo phản xạ như thể tôi vừa nhấn một nút có chức năng tự giới thiệu và ngay lập tức hối hận. Điên rồi, sao cậu lại nói thêm câu sau thế? Giống như tôi đang yêu cầu cậu ta gọi mình là "Dan-I" một cách tự nhiên mà không cần khách sáo vậy.

Ngay sau khi tôi mở miệng sửa lại thì Lee Seojin cũng cùng lúc nói.

"Tất nhiên, cậu không cần phải gọi tôi là Dan-I đâu."

"Vậy thì Dan à, lý do khiến cậu sợ hãi như vậy từ nãy đến giờ là gì."

Khoảnh khắc từ 'Dan à' phát ra từ miệng Lee Seo-jin, tôi cảm thấy da gà đã nổi trên khắp cánh tay mình, mặc dù đó là một lời nói rất nhẹ nhàng.

Khi tôi vô thức vòng tay ôm lấy mình, Lee Seo-jin liếc nhìn cánh tay tôi và cố cởi chiếc áo sơ mi đang quấn quanh người ra.

Không chờ đã. Đừng tử tế với tôi! Cảm giác như mình đang được robot phục vụ vậy, thật khó chịu! Hơn nữa, khi Yeo-ryeong đến, tình hình sẽ trở nên kì quặc lắm.

Không còn cách nào khác. Tôi nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Lee Seo-jin, cảm giác như một người chỉ huy đang thực hiện chiến dịch cuối cùng.

Tận dụng lúc cậu ta đang đứng đó với vẻ mặt bối rối, tôi nhanh chóng nhấn nút thang máy. Tất nhiên, tôi làm điều đó bởi vì nhìn thấy thang máy đang đến tầng sảnh.

Cánh cửa mở ra trước cả khi tôi nhấn. Được rồi, nhanh vào thôi!

Nhưng thang máy đi xuống từ tầng trên. Vì vậy, tất nhiên là có người ở bên trong. Đó là sai lầm của tôi khi không nghĩ đến điều đó

Tôi cứ thế lao thẳng vào người đối diện sau đó bật ra sau.

Cả hai tóm lấy tôi từ phía trước và cả phía sau cùng một lúc. Tôi nghĩ, sao tình huống này lại giống với Yeo-ryeong trước đó nhỉ?

"Dan à!"

"Cẩn thận....."

Eun-hyung là người nắm tay tôi khi nói điều đó, và Seo-jin Lee là người đỡ lưng tôi.

Ngay khi tôi lấy lại thăng bằng, Eunhyeong lo lắng hỏi tôi khi tôi ôm cái mũi vừa bị va chạm lúc nãy của mình.

"Dan, cậu ổn chứ?"

Tôi gật đầu thay vì trả lời. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy xấu hổ nhiều hơn thấy đau.

Hơn nữa, tôi vừa cố gắng chạy trốn khỏi Lee Seo-jin. Nhưng thay vì chạy trốn thành công thì tôi lại nhận được sự giúp đỡ từ cậu ấy, điều này khiến tôi cảm thấy rất có lỗi vì trước đó đã nghĩ rằng cậu ấy như một con robot.

Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng Lee Seojin hỏi ở phía sau. Đúng, cậu phải hỏi vì mục tiêu của cậu là được coi như thành viên hoàn hảo của hội học sinh. Tôi càu nhàu với chính mình.

Nhưng vì lý do nào đó, tình trạng của Lee Seo-jin thật kỳ lạ.

"Dan, cậu có vẻ vẫn ổn nhỉ, may quá."

Ngoài việc xưng hô quá tình cảm ra, thì có vẻ cậu ta cũng có gì đó rất khó nói. Rốt cuộc là cái gì vậy.

Trước khi tôi kịp quay người lại, một tiếng cười lạnh lùng đã vang lên từ phía sau tôi. Tôi nghĩ trong sự bàng hoàng.

Ồ, vậy ra âm thanh lạnh lẽo ban nãy là một tiếng cười à? Nó lạnh lẽo đến mức tôi còn nghĩ cậu đang hắng giọng để tạo ấn tượng đó chứ...

Vào lúc đó, Lee Seojin đã ngừng cười và lên tiếng.

"Lúc trước khi thấy tôi cậu cũng bỏ chạy ngay mà."

Nghe những lời đó, tôi nghiêng đầu ngờ vực vực. Câu đó là ý gì?

Sau đó, một cách muộn màng, tôi nhận ra rằng cậu ấy đang nói về lúc ở công viên giải trí So In Guk và tôi cụp mắt xuống.

Để chắc chắn hơn, nhìn lại tình hình lúc đó, Lee Seojin đã xuất hiện ngay trước khi tôi chuẩn bị sử dụng kĩ năng gọi '119'. Lúc đó tôi rời đi là vì nghĩ lúc đó không còn gì để mình giải quyết nữa, nhưng dường như Lee Seo-jin lại nghĩ khác.

Lee Seo-jin lại mỉm cười nhẹ và nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng tôi lại có cảm giác như đang bị mắng vậy.

"Và ngay cả bây giờ. Cậu vẫn cố gắng chạy trốn vào thang máy để tránh né một người đang cố che áo cho cậu vì thấy cậu lạnh."

"..........."

Thay vì giải thích, tôi chỉ chọn cách im lặng. Cậu không nên cởi áo chỉ vì một người mà bản thân mới gặp lần đầu nói rằng họ lạnh... ... ... . Cho dù cậu có là nam chính tiểu thuyết mạng đi nữa.

Cuối cùng Lee Seojin đã hỏi tôi.

"Tôi đã làm gì sai à?"

"Hả không? Không đời nào. Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà."

"Vậy tại sao cậu lại cư xử như thế với tôi?"

Lee Seo-jin nói điều đó với vẻ mặt hơi buồn bã, ánh mắt của cậu ta cũng bắt đầu thay đổi. Ban nãy nó trông rất vô hồn, giờ thì bắt đầu lấp lánh, mặc dù hơi yếu ớt.

Nhìn vào mắt cậu ấy, tôi có cảm giác déjà vu mạnh mẽ. Đây là điều mà tôi đã từng được chứng kiến vào đầu năm cấp 3, "Trông tớ giống quái vật lắm đúng không?"

Lee Seo-jin hỏi tôi với khuôn mặt méo mó như thể đang chờ đợi.

"Sao vậy, cậu cũng nghĩ tôi khác người à?"

Khoảnh khắc đó đầu tôi bắt đầu gõ trống ầm ĩ. Đây rồi! 'Trông tôi giống quái vật lắm đúng không?' Phiên bản Lee Seojin!

Ha, tôi chạm vào trán mình một cách đau đớn.

Tuy nhiên, vẫn có điểm khác biệt so với Lee Ruda, câu trả lời đúng với Ruda là 'Cậu không giống quái vật đâu', nhưng trong trường hợp của Lee Seo-jin, câu trả lời phải ngược lại mới đúng.

'Ừm. Tôi có thể thấy được. Bóng tối bên trong cậu... Cậu đang cố gắng giả vờ là một người bình thường, nhưng thực ra, cậu là một kẻ vô cảm.'

Tôi cầm câu trả lời được viết trên giấy và đưa nó cho chuyên gia tiểu thuyết mạng. Câu này thế nào?

Chuyên gia tiểu thuyết mạng nghiêm túc trả lời. 10 trên 5 điểm. Tuyệt, câu này có thể đối phó với Lee Seo-jin một cách hoàn hảo, nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm thán những điều như vậy, và tất nhiên câu trả lời mà tôi phải đưa ra bây giờ là một câu ngược lại.

Vào lúc đó, Eunhyeong nhăn mày và nói.

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đừng gặng hỏi Dan nữa."

"Sao cái này lại gọi là gặng hỏi chứ....."

Lee Seojin định giải thích với giọng bình tĩnh, nhưng tôi cắt ngang.

"Lee Seo Jin, cậu..."

Tôi giơ ngón cái lên và dũng cảm hét lên với hai người đang nhìn chằm chằm vào mình.

"Cậu quả là một người ấm áp!"

———-
Chắc là tuần này mình sẽ không ra chap đâu
Mình vừa đọc lại mấy chap cũ của mình và thấy khá là nhiều lỗi nghĩa, lỗi chính tả nên tuần này tạm thời mình sẽ chỉ sửa mấy phần bị lỗi ở chap cũ thôi.
Cái này mình cũng có nói rồi nhưng nếu mọi người thấy phần nào không rõ nghĩa hay có lỗi chính tả thì cứ thoải mái góp dưới phần cmt để mình sửa

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro