1.2. Nhớ chàng thân héo hắt, qua rồi bao tháng năm

Vương mẫu trên Ngọc Sơn lúc này là Bạch Chỉ, sau khi kế vị không lâu thì bế quan đến tận bây giờ. Chưởng sự Thủy Hồng nghe nói Tệ Quân cần một tấc đất linh khí nằm cạnh Dao Trì, hình như muốn mở khoá bảo vật gì đó nên đã bố trí sẵn trận pháp kết linh trong rừng đào.

Không hổ danh là Thần mộc Phù Tang do chính máu của Tương Liễu tạo thành, em bé đồ chơi biết cười kia đứng giữa linh trận, hấp thụ toàn bộ linh khí của trận pháp và một giọt máu đầu tim của Tiểu Yêu, cộng thêm một đòn chứa bảy phần linh lực của Tệ Quân và Liệt Dương hợp lại, cuối cùng nắp dưới đế mới hé ra.

Bấy giờ Thần mộc Phù Tang đã mở, khối băng tinh thượng hạng từ cực bắc dần hiển lộ dưới màn sương lạnh.

Vực biển thẳm được bao bọc bởi băng tinh quá đẹp đẽ, tựa như một giấc mộng màu lam, nhưng lúc này lại giống như lưỡi dao sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào trái tim Tiểu Yêu.

Nàng loạng choạng đến gần, muốn cúi xuống nhặt quả cầu băng tinh lên xem chuyện gì xảy ra.

"Tiểu Yêu!" Liệt Dương đưa tay ngăn cản nàng, "Linh lực của cô thấp, tùy tiện đến gần sẽ tê cóng mất!"

Nhưng Tệ Quân kéo Liệt Dương sang một bên: "Để nàng đi đi, không sao cả. Thứ nàng tự tạo ra, không tổn thương nàng được đâu."

Liệt Dương vẫn chưa biết chân tướng sự thật, nhìn Tệ Quân nét mặt nghiêm túc trước mặt, rồi lại quay đầu nhìn Tiêu Dao đang cách đó mấy bước vẻ mặt buồn bã. Nghiêng đầu, hắn biến thành Lang điểu bay lên cây, cảnh giác quan sát.

Quả cầu bằng băng tinh bao bọc cả một thế giới xanh thẫm này là sau khi Chuyên Húc đăng cơ, Tiểu Yêu lần đầu dùng thân phận của mình để tìm kiếm kỳ trân dị bảo về, đổ nhiều công sức để hoàn thành, mất những bốn năm, là thuốc độc cuối cùng Tiểu Yêu đưa cho Tương Liễu trước hôn lễ với Xích Thủy. Thời khắc này Tiểu Yêu ôm quả cầu bằng băng tinh kia, không rõ vì sự lạnh lẽo trên tay hay vì nỗi đau xót trong lòng, mà kinh ngạc lẫn nhẹ nhõm tuôn tuôn nước mắt.

Quả nhiên... giống hệt như trong giấc mơ.

Bên cạnh nàng người cá còn có thêm một chàng trai nắm lấy bàn tay đang vươn ra của nàng người cá ấy, cười híp mắt nhìn nàng. Trong góc, một chàng người cá khác đang bồng bềnh giữa sóng nước, thoạt nhìn cách vỏ sò không xa, nhưng dáng vẻ thản nhiên khiến người ta có cảm giác chàng thật sự đang ở một thế giới khác, chứ không phải trong đại dương yên tĩnh, thanh bình này.

Tiểu Yêu hít sâu một hơi, lau nước mắt trên mặt, nhìn kỹ hai dòng chữ nhỏ bên cạnh chàng người cá.

Ngay khi gió thổi qua, cành hoa trên đầu đung đưa, một tia nắng chiếu vào quả cầu băng tinh, phản chiếu hai dòng chữ nhỏ:

Có năng lực tự bảo vệ, có người nương tựa, có chốn nương thân, nguyện nàng một đời vui vẻ vô lo, nguyện nàng trọn kiếp bình an.

Tiểu Yêu đột nhiên cảm thấy mình và Tương Liễu đã quen biết nhau mấy trăm năm rồi, mối ràng buộc như có như không nào đó trong lòng nàng đột nhiên giãn ra mỏng manh rồi đứt đoạn.

Còn nhớ lần đầu gặp nhau ngoài trấn Thanh Thủy, thầy thuốc Văn Tiểu Lục đối mặt với quân sư Nghĩa quân Thần Nông Tương Liễu, miệng cười giả lả, nói lời dối trá, lời thật lòng duy nhất là: Tôi không thể tự bảo vệ, không người nương tựa, không chốn dung thân.

Một trăm năm sau, Tương Liễu khắc những dòng chữ này vào một quả cầu băng tinh, niêm phong bằng Thần mộc Phù Tang rồi trao cho nàng dưới danh nghĩa Tệ Quân. Tiểu Yêu lúng túng, nàng ngơ ngác nhìn Tệ Quân đang đến gần mà khuôn mặt giàn giụa nước mắt.

Nàng nghĩ chỉ cần mở em bé đồ chơi mặt cười ra, nàng sẽ có được câu trả lời. Nhưng bây giờ đối mặt với quả cầu băng tinh, đối mặt với chàng trai thừa ra kia và hai hàng chữ nhỏ, Tiểu Yêu cảm thấy trái tim mình như bị bóp nát.

Đáp án... có lẽ vốn không dừng lại ở đây.

Thế nên Tiểu Yêu lao vào vòng tay của A Tệ, thút thít nói: "Chuyện này... cuối cùng là tại sao... Xin huynh nói cho muội biết."

Tệ Quân vẻ mặt đau khổ vuốt ve lưng Tiểu Yêu, thật lâu sau, hắn mới khổ sở thở dài, nói từng chữ một: "Ta từng nói với Tương Liễu rằng chuyện này chỉ trời biết đất biết, vĩnh viễn không để muội biết."

Tương Liễu. Cuối cùng họ cũng nhắc đến tên y.

Tiểu Yêu vuốt ve quả cầu băng tinh, thanh âm run rẩy nghẹn ngào: "A Tệ... Muội van huynh đấy..."

Tệ Quân buồn bã.

"Thôi, hôm nay ta đành làm kẻ thất hứa bị thiên hạ phỉ nhổ vậy."

***

"Vương mẫu tiền nhiệm và Viêm Đế là huynh muội kết bái, nên đối với Cộng Công có vài phần quan tâm, Tương Liễu lại là con nuôi của Cộng Công, đã nhiều lần lui tới Ngọc Sơn. Mỗi lần tái ngộ ta với y cũng uống liền mấy vò rượu ngon, đối ẩm dưới trăng trước hoa, mặc kệ chuyện trần gian thế tục."

"Ta là yêu thú Tệ Tệ, trời sinh có giọng nói mê hoặc, làm người nghe hỗn loạn tâm trí, ngay cả Liệt Dương cũng không dám nghe ta hát. Thế nhưng Tương Liễu không sợ. Y nói nếu bị huynh mê hoặc thật, coi như ta có được trải nghiệm hiếm có. Chuyện y làm, chẳng có gì đáng xấu hổ cả."

"Có lẽ chính vì sự phóng túng bất kham này mà ta càng cảm kích và tin tưởng y hơn. Ngày đó muội uống thuốc độc tự sát, cả Đại Hoang đều cho rằng thuốc của muội vô hiệu, chính Vương hậu trên Ngũ Thần Sơn đã mang đến vỏ sò đầy huyết chú, mới bảo vệ được tâm mạch của muội."

"Tiểu Yêu, ta nghĩ bây giờ chắc muội đã đoán ra, vỏ sò là do Tương Liễu tặng cho Vương hậu, dùng... trận pháp lấy mạng đổi mạng."

"Khi đó Chuyên Húc đang huy động binh lực cả nước chuẩn bị cho trận quyết chiến với Nghĩa quân Thần Nông. Tương Liễu bận rộn vậy mà vẫn đến Ngọc Sơn, vừa cứu muội và vừa giải cổ tình nhân cho muội. Thật ra y không giải được cổ, mà dùng một mạng của mình để bẫy rồi giết cổ, cũng chỉ có y mới dám dùng cách giải cổ này. Chỉ trong một đêm, Tương Liễu mất liền hai mạng."

"Y giải cổ cho hai người, xoá hết ký ức về mình trong gương tinh tinh. Tương Liễu nói muội từng nói với y rằng, đời này kiếp này không bao giờ muốn gặp lại y nữa, sau đó hai người cắt đứt quan hệ, y cũng không muốn gặp lại muội nữa."

"Khi đó ta mới hay Tương Liễu có ý muốn chết. Y biết muội sợ đau, càng sợ sau này y tử trận rồi muội sẽ đau lòng. Lúc ấy y cắt đứt mọi ràng buộc giữa hai người chỉ để muội không quá đớn đau, buồn bã."

"Còn nhớ hôm ấy y ra đi, ráng trời rực rỡ, nắng gắt chiếu rọi. Bọn ta đều biết, lần chia tay này là nước trong gột máu đỏ, đồi xanh vùi cốt thây, không còn ngày gặp lại..."

Một cơn gió nữa thổi qua, khắp trời đầy hoa bay sặc sỡ.

Sắc mặt Tiểu Yêu tái nhợt, môi run run, không thể phát ra âm thanh nào. Lúc Tệ Quân nói câu "không còn ngày gặp lại", người nàng mềm nhũn, nháy mắt ngã sõng soài trên đất.

Từng chữ, từng câu. Thứ Tệ Quân giúp nàng nhìn rõ không chỉ là niềm ảo tưởng tự cho là thông minh của nàng, rằng Tương Liễu chỉ lợi dụng nàng, mà còn là tất cả những điều tốt đẹp mà Tương Liễu đã dành cả trăm năm để bảo vệ cho nàng kia.

Tiểu Yêu ôm mặt, nức nở tựa hồ muốn trút bỏ nỗi ân hận vô tận trong lòng.

***

Hồi còn ở trấn Thanh Thủy, nàng là Văn Tiểu Lục, y là Tương Liễu, tuy rằng luôn luôn đối đầu nhưng khi bị thương y sẽ náu vào trong phòng nàng trị thương, còn nàng vô thức kể cho y nghe quá khứ ghê người mà nàng chưa từng nói cho ai biết.

Lúc ở thành Hiên Viên, y là tay ăn chơi trác táng Phòng Phong Bội, ôn nhu ân cần, tuy hay giễu cợt nhưng nghiêm túc, cẩn thận dạy nàng bắn cung hơn mười năm.

Ba mươi bảy năm ngủ dưới đáy biển, họ từng đêm đêm bên nhau. Đó có lẽ là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất đối với Tương Liễu. Không có lợi dụng giao dịch, không có mâu thuẫn đối đầu, chỉ có người này đưa người kia lang thang dưới đáy biển, một người thỉnh thoảng nói đôi câu, một người luôn luôn im lặng.

Ở hôn lễ Xích Thủy, y đến cướp hôn, muốn nàng thực hiện lời hứa, còn đòi Cảnh đưa lương thảo ba mươi bảy năm. Cái giá y phải trả cùng lắm là đánh mất thân phận giả, còn nàng bị hủy hoại cả thanh danh. Từ đó về sau, y là tướng quân của Cộng Công, nàng là muội muội của Chuyên Húc, hai người mỗi lần nói chuyện là giương cung bạt kiếm.

Lần cuối cùng gặp nhau là vì cái chết của Phong Long, trên hồ Hồ Lô nơi hai người từng dạo cùng nhau, nàng dùng cung muốn bắn chết y, y thì lợi dụng cái chết của Cảnh hòng xúi giục nàng báo thù cho Cảnh. Đêm đó, suýt chút nữa là y hút cạn máu trên người nàng, chỉ để tích trữ một ít đan dược trị thương. Nàng hận y lạnh lùng, thề rằng không bao giờ gặp lại nhau nữa.

"Năm đó ta biết cô vô dụng, thể nào cũng bị thương, nhưng không ngờ cô vô dụng bực này, ngay cả trái tim mình cũng không bảo vệ được."

Lời Tương Liễu nhẹ nhàng lại vẳng về bên tai Tiểu Yêu. Nhớ đến đây, nàng khóc xé ruột xé gan, rồi đột nhiên phá lên cười đầy bi thương và giễu cợt.

Tương Liễu... Hoá ra ngài bảo vệ trái tim của mình chặt chẽ đến thế!

Đậu trên ngọn cây, Liệt Dương nãy giờ vẫn im lặng nhìn Tiểu Yêu lúc khóc lúc cười, rồi lại loạng choạng đi đến bờ Dao Trì, vốc nước trong ao lên rửa mặt, cuối cùng bỏ đi, môi nở nụ cười trống rỗng. Sau đó hắn biến lại thành người, nhảy xuống bên cạnh Tệ Quân.

Từng chứng kiến chuyện A Hành và Xi Vưu nên hắn đã biết đại khái cảnh lúc này, không khỏi nhìn Tệ Quân bằng vẻ mặt nghiêm túc: "Ta từng cho rằng Tiểu Yêu khác với mẹ nàng, nhưng giờ lại cảm thấy hai người rất giống nhau."

Tệ Quân nhìn theo hướng Tiểu Yêu rời đi, thở dài.

"Có lẽ bởi vì Xi Vưu và Tương Liễu, khác nhau... mà cũng giống nhau."

***

Trước hành lang phòng ngủ của Ngọc Sơn, Miêu Phủ nhìn thấy Tiểu Yêu từ xa đến gần, vội vàng chạy tới hỏi: "Tiểu thư, mở được em bé đồ chơi mặt cười kia chưa?"

Tiểu Yêu ôm quả cầu băng tinh và em bé đồ chơi, tảng lờ như không nghe thấy gì.

Không nhận được đáp án, Miêu Phủ đi vào: "Tiểu thư?"

Tiểu Yêu nhìn nàng, cười hỏi: "Sao vậy?"

Miêu Phủ sửng sốt: "Không... không có gì. Tiểu thư... không sao chứ ạ?"

Tiểu Yêu cười nói: "Ta? Ta không sao."

Miêu Phủ cảm thấy hình như Tiểu Yêu rất bình thường, thậm chí còn rất vui vẻ, nhưng lại khiến mình hoảng sợ, thấy nàng đẩy cửa vào phòng đành phải yên lặng lui sang một bên.

Cánh cửa sau lưng "cạch" một tiếng đóng lại, Tiểu Yêu cuối cùng cũng trút hết sức lực, vẻ mặt tươi cười nháy mắt sụp đổ, người mềm nhũn tựa vào cửa.

Nàng lặng lẽ nhìn xuống hai hàng chữ nhỏ trên quả cầu băng tinh.

Có năng lực tự bảo vệ, có người bầu bạn, có chốn nương thân, nguyện nàng một đời vui vẻ vô lo, nguyện nàng trọn kiếp bình an.

Tiểu Yêu lẩm nhẩm đọc, đột nhiên vô số mảnh vỡ nàng từng bỏ qua trước đó ùa về trong tâm trí.

Có năng lực tự bảo vệ. Suốt mười năm học bắn cung, cây cung bạc phải dùng máu của yêu quái chín đầu mới chịu nhận chủ.

Có người bầu bạn. Đôi vợ chồng giao nhân nghe lời Yêu vương dưới đáy biển, chân tướng việc Cảnh bị đẩy xuống biển.

Có chốn dung thân. Hải đồ nhỏ toả ra ánh sáng màu xanh, mình giờ đây có thể bơi dưới biển

Từng chuyện, từng chuyện một.

Tiểu Yêu ngây ra như phỗng, rồi bỗng đổ người về trước, đồ đạc trong túi vương vãi khắp sàn. Xúc động, một ngụm máu thình lình xộc lên cổ họng nàng, phun lên chiếc gương trên mặt đất.

Tương truyền Đại Hoang có yêu thú Tinh Tinh, trời sinh có thể nhìn trộm quá khứ.

Bấy giờ máu Tiểu Yêu văng khắp mặt gương, gương Tinh Tinh hấp thu hết cả. Khi ánh sáng đỏ chớm loé, mặt gương lăn tăn dợn sóng, rồi một lúc sau, trong gương loé lên những hình ảnh nàng chưa từng ghi lại.

Tiễn biệt Phụ hoàng và A Niệm ở ngoài thành, sáu ngôi mộ trên đỉnh Triêu Vân, lễ kế vị Vương mẫu ở Ngọc Sơn, ngàn dặm xích địa giữa vườn hoa đào...

Cuối cùng, hình ảnh dừng lại bên bờ Xích Hồ, nhà tổ tộc Xích Thủy nhuốm sắc đỏ rực rỡ, hạnh phúc.

Tiểu Yêu được bao bọc trong luồng ánh sáng đỏ kỳ lạ, nằm trên sàn, cứ thế nhìn Phòng Phong Bội trong gương từng bước tiến về phía mình đang bái đường với Phong Long, đột nhiên nở nụ cười yếu ớt.

"Tương Liễu..."

Bóng người trong gương mỗi lúc một gần, Tiểu Yêu từ từ nhắm mắt, hoàn toàn mê man.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro