Nhìn sang Quỷ Thư Sinh đối diện, cũng thấy hắn cau mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Còn Hạ Thất thì sao? Biểu cảm nghiêm túc, đầy thành khẩn, rõ ràng có thể nhận ra ông không nói dối.
"Đương nhiên, khi tu luyện, chúng ta cũng có thể sử dụng một ít ngoại lực hỗ trợ," Hạ Thất dường như đã đoán trước sự bối rối của Diệp Lộc và Quỷ Thư Sinh, liền chủ động mở lời, dẫn dắt vào vấn đề tiếp theo.
"Thế giới của chúng ta rất rộng lớn, rất bao la... nhưng cũng vô cùng nguy hiểm và đầy rẫy quỷ dị," Hạ Thất vừa nói vừa khoa tay múa chân minh họa.
"Các ngươi vừa rồi cũng thấy rồi, bầy chó đen này ăn chính là quỷ dị. Chỉ một con quỷ dị đầu người cấp Bạch Du thôi, một con chó đầu đàn cũng có thể xử lý dễ dàng."
"A Quỷ và A Hi thì thường nhìn thấy quỷ dị nhiều hơn một chút. Dù sao, bên ngoài Hạ thôn và trong thôn khác nhau rất nhiều. Còn Tiểu Lộc, quỷ dị ngươi thấy được thực sự rất ít. Từ nhỏ đã có cha mẹ bảo vệ, Tiểu Diệp thôn cũng không có quỷ dị, sau đó lại đưa ngươi đến Hạ thôn. Ở đây có gương đồng nương nương che chở, quỷ dị bên ngoài không dám tiến vào."
"Thậm chí khi chúng ta đi Khương thành, cũng luôn có đội hộ vệ bảo vệ ngươi," Hạ Thất thở dài một tiếng, lời nói đầy nặng nề.
"Cũng trách chúng ta. Lúc trước, vì sợ cái chết của cha mẹ ngươi ảnh hưởng quá lớn đến ngươi, nên thường ngày đều cố tránh nói chuyện về quỷ dị trước mặt ngươi," Hạ Thất thở dài, tự biết bản thân mình và gia đình đã làm sai.
Nhưng có cách nào khác chứ? Muội muội của ông đã qua đời, chỉ để lại một đứa cháu nhỏ bé.
Ai mà quên được hình ảnh năm xưa khi cả gia tộc Hạ gia đi tìm Diệp Lộc. Lúc đó, họ tìm thấy một đứa trẻ đang sợ hãi đến mức mất hết bình tĩnh, chỉ cần thấy quỷ dị là đã hoảng loạn đến cùng cực. Những gì họ cảm nhận lúc đó, đến giờ vẫn còn in sâu trong lòng.
Ngay cả Hạ Tứ – ca ca của Hạ Thất – một người luôn trầm lặng và ổn định, thích rõ ràng trong mọi chuyện, thường không bao giờ nương tay trước bất cứ điều gì, vậy mà khi đối diện với Diệp Lộc trong tình trạng đó cũng chỉ đành thở dài, mặc nhận một thái độ chịu đựng.
"Trước tiên cứ nuôi dưỡng đi, phải để nó lớn lên cái đã," ông từng nói vậy, như một quyết định mà chẳng thể làm khác hơn.
Dù sao thì nuôi Diệp Lộc cũng chẳng phải điều gì mà bọn họ không làm nổi.
Việc thức tỉnh thiên phú của hắn bị kéo dài cũng chính vì vấn đề này.
Chỉ đến khi Diệp Lộc hiện tại đã không còn sợ hãi quỷ dị như trước đây, họ mới quyết định thực hiện một lần thức tỉnh. Sự thật chứng minh rằng quyết định của họ không sai, và bây giờ việc Hạ Thất cần làm là nói cho đứa cháu ngoại của mình những điều trước đây hắn chưa từng biết.
Diệp Lộc nghe lời của Hạ Thất, theo bản năng lục lại ký ức. Hắn phát hiện trong trí nhớ của mình đúng là có thêm một đoạn mà trước đây chưa từng để ý: hình ảnh những ngọn núi phủ đầy dây leo, âm thanh cắn xé huyết nhục vang lên khắp nơi, và hình bóng cha mẹ hắn dốc hết sức lực chỉ để đưa hắn đi thoát khỏi nơi đó.
Nhớ đến đây, Diệp Lộc bỗng khựng lại, chẳng nói thêm lời nào.
Quỷ Thư Sinh và Hi Mệnh Nhân thì hoàn toàn không có chút ký ức nào về việc này. Dù vậy, họ vẫn phải giả vờ như mình biết tất cả, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm từ những phó bản quỷ dị mà họ từng trải qua để đối mặt. Dù sao, quỷ dị có lẽ cũng không khác nhau quá nhiều.
"Kia quỷ thực và quỷ thú thì sao?" Diệp Lộc im lặng không lâu, Quỷ Thư Sinh đã mở lời dò hỏi, giọng điệu như đang thay mặt đạo gia đặt câu hỏi.
"Quỷ thực và quỷ thú, xét một cách nghiêm túc, cũng đều là một dạng của quỷ dị. Trước kia các ngươi không biết điều này. Có lẽ ở những thôn bên ngoài, họ có rất nhiều cách gọi khác nhau về quỷ thực và quỷ thú. Nhưng trên thực tế, trong mắt các thôn chuyên thuần dưỡng quỷ thực và quỷ thú, chúng chẳng khác biệt là mấy. Chỉ là, có thể thuần dưỡng được quỷ thực và quỷ thú thì cực kỳ đặc thù." Hạ Thất không thấy vấn đề gì khi giải thích điều này, ông liền thuận miệng giải thích.
"Cả hai chúng đều tỏa ra quỷ lực, nhưng quỷ lực của chúng lại tràn đầy sinh khí, mang một loại hơi thở rất đặc biệt."
"Ngoài ra, còn có một điểm khác biệt quan trọng hơn." Nói đến đây, giọng điệu của Hạ Thất chậm lại. Diệp Lộc, vốn đang chìm trong ký ức của mình, liền ngừng suy nghĩ mà tập trung toàn bộ vào lời nói của cậu.
Hạ Thất hài lòng khi thấy cả hai người đều chú ý lắng nghe. Sắc mặt ông trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói: "Quỷ thực và quỷ thú, tuy rằng đều thích huyết nhục, nhưng so với huyết nhục của nhân loại, chúng lại càng thích huyết nhục của quỷ dị hơn."
"Chính vì điều này, từ thời viễn cổ, Nhân tộc đã bắt đầu xây dựng mối liên kết với quỷ thực và quỷ thú. Từ thời đại các bộ lạc, con người đã cung cấp huyết nhục của quỷ dị để nuôi dưỡng quỷ thực và quỷ thú. Đổi lại, chúng mang lại quả, cành, lá, rễ, da, lông, vảy, giác, thậm chí cả huyết nhục của chúng để hỗ trợ nhân loại trong việc tu luyện. Chúng ta thường gọi chung là 'quỷ thực.'"
"Quỷ thực lại được chia làm hai loại: một loại dùng để ăn, và một loại sử dụng quỷ tài. Nói thế này, quỷ thực có thể ăn được sẽ tốt hơn quỷ tài một chút, tác dụng của chúng cũng rộng rãi hơn."
"Đây có phải là thứ mà cậu vừa nhắc đến, gọi là ngoại lực không?" Diệp Lộc mở miệng hỏi.
"Đương nhiên rồi. Trong thôn, chẳng phải ngươi đã cầm lấy thanh hạt kê sao?" Hạ Thất gật đầu đáp.
Hạt kê màu xanh hôm qua được một thành viên trong đội hộ vệ mang đến, chia làm ba hộp. Hộp của Diệp Lộc là lớn nhất, Quỷ Thư Sinh nhận hộp vừa, còn Hi Mệnh Nhân thì nhận được thêm cả thịt khô. Lần đó, Hi Mệnh Nhân nhận thịt khô nhiều nhất, nhưng vì bận rộn nên Diệp Lộc chỉ kịp nhận lấy hộp của mình, vội vàng cảm ơn mà không kịp kiểm tra kỹ.
Hộp ấy sau đó bị để quên trong thùng xe, đến giờ vẫn chưa ai động tới.
Diệp Lộc thoáng lưỡng lự, hắn không rõ Quỷ Thư Sinh đã đặt hộp của hắn ở đâu.
Thấy Diệp Lộc không nói gì, Hạ Thất lại tưởng cháu ngoại mình không để tâm, lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn: "Đừng đem so sánh bạch hạt kê với thanh hạt kê!"
"Bạch hạt kê còn không được tính là quỷ thực cấp Bạch Du. Thanh hạt kê mới là chân chính hữu dụng. Chính nhờ có thanh hạt kê cấp Hoàng Lệ mà thôn chúng ta mới có thể ổn định và chiếm ưu thế ở khu vực này."
"Hạt bạch kê mà ngươi thấy hiện tại chỉ là những hạt giống mọc ra từ phân nhánh của thanh hạt kê. Công dụng của nó chỉ là hỗ trợ chút ít."
"Thanh hạt kê thực sự, ngoài việc chứa quỷ lực, còn có thể cường hóa thân thể, củng cố kinh mạch. Nếu ăn đủ nhiều, người bình thường có thể sở hữu sức mạnh lật núi dời non, thậm chí đối mặt với quỷ dị cũng có thể chiến đấu ngang cơ!" Hạ Thất vươn nửa người lên, nhấn mạnh: "Ngươi có biết bao nhiêu thôn mỗi năm mang hàng đống lương thực đến chỗ chúng ta, chỉ để đổi lấy thứ này không?"
"Chẳng qua, chúng ta đã đồng ý trao đổi với thương đội, nên số lượng để lại không nhiều." Nói đến đây, Hạ Thất lại cảm thán một hồi.
Nghe giọng điệu nghiêm trọng của cậu, Diệp Lộc biết ông đã hiểu lầm. Hắn vội vàng giải thích: "Không phải như vậy. Chỉ là tối qua bận quá, ta chưa kịp ăn thôi."
"Dù sao thời gian rảnh rỗi trên xe ngựa cũng còn nhiều, ăn để hỗ trợ tu luyện cũng hợp lý." Diệp Lộc nghĩ, thời gian sắp tới đều là những chuyến chạy nạn, ngoài lúc nghỉ ngơi, phần lớn thời gian họ sẽ ở trên xe. Ba người bọn họ lại thay phiên nhau làm việc, chắc chắn sẽ có đủ thời gian rảnh.
----------------------------------------
PS: Xong 4 chương rồi nha cả nhà. Mùng 6,7 mình sẽ cập nhật chương tiếp nhé. Vẫn là tuần, ngày 2 chương.
PS: Một lần nữa, Chúc cả nhà năm mới "lộc" không ngớt, "tài" đầy túi, "sức khỏe" dẻo dai, "hạnh phúc" tràn đầy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro